Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllDaniel•Lookism•EABO] Đằng Sau Tiệm Bánh?

1 - Đôi ngày đầu

Quán bánh nướng Cookie của Daniel Park mở cửa chưa được hai ngày, mà đã đông khách vãi.
Không biết là do quán nhỏ xinh hay là vì mùi bánh vừa ra lò thơm phức. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là cái tiệm bé tí này bỗng dưng nổi bật lạ thường giữa phố nhỏ.
Daniel Park
Daniel Park
Chưa gì, mới hai ngày thôi mà đã đông vãi, tụi mày nhìn đi!
Daniel vừa trêu vừa quệt mồ hôi, một tay chỉnh lại chiếc tạp dề, tay kia thì gấp rút lấy bánh từ lò nướng.
Cái quán nhỏ không lớn, không có gì đặc biệt ngoài vài chiếc bàn gỗ mộc mạc và những chiếc kệ bày bánh, nhưng mỗi khi khách đến, cái không gian này như trở nên sống động hơn hẳn?
Anh vừa làm bánh, vừa đảo mắt quan sát khách. Cả đám đông vẫn đứng chật kín quán, người đến người đi không ngừng. Tất cả đều khen bánh của anh ngon, mùi thơm quyến rũ không thể cưỡng lại được...
Nhưng cái sự đông đúc này cũng khiến Daniel không kịp trở tay.
Daniel Park
Daniel Park
Chết tiệt! Làm sao mà đủ bánh cho tụi này được?
Daniel hét lên, lướt qua đám đông, một tay bưng khay bánh, tay kia thì liếc nhìn chiếc đồng hồ.
Daniel Park
Daniel Park
Mới mở quán mà đã như thế này. Thế mà nghĩ sẽ có thời gian nghỉ ngơi chứ?!!
Khách cứ vào ra, người nào cũng cười vui vẻ, rồi lại đi khen bánh, khen quán.
"Ôi trời, bánh của anh ngon quá!" hay "Anh đẹp trai thật đấy, mấy cái bánh này cũng ngon nữa." Và kiểu gì cũng có vài câu "Anh có bạn gái chưa?"
Daniel Park
Daniel Park
Đã bảo rồi, tao chỉ bán bánh thôi. Không bán số điện thoại, cũng không bán bản thân!
Daniel vừa nói vừa nở nụ cười lười biếng, mắt vẫn chăm chú vào công việc.
Nhưng làm bánh không phải là chuyện đơn giản, nhất là khi quán đã đông khách như thế này.
Daniel Park
Daniel Park
Tôi không phải là siêu nhân, đừng có đổ lỗi cho tôi nếu bánh chín không đều nhé!
Anh vừa đùa vừa tiếp tục công việc. Cái vẻ ngoài lạnh lùng, thờ ơ của Daniel khiến không ít người phải nhìn lại, nhưng ai cũng phải công nhận một điều anh không chỉ đẹp mà bánh của anh cũng thật sự ngon.
Những câu nói của Daniel luôn mang một chút gì đó chua chát, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận rằng anh là một người hiểu chuyện. Dù trong quán khách đông, anh vẫn không để khách phải đợi lâu~
Thậm chí, có đôi lúc khi khách khen bánh ngon, anh chỉ đáp lại bằng một câu rất thẳng thắn.
Daniel Park
Daniel Park
Có bánh này ngon là nhờ mấy đứa vào ăn, chứ tao cũng chỉ làm công đoạn thôi
Cứ thế, Daniel làm bánh, rồi lại bị khách gọi tên, rồi lại làm bánh. Mới hai ngày mà công việc chất chồng, quán lúc nào cũng đông nghịt.
Nhưng có lẽ, điều khiến Daniel khó chịu nhất chính là việc cái quán này lại nổi bật đến thế. Mới hai ngày mà đã khiến ai nấy cũng tò mò, đến mức anh có chút bực bội.
Cái gì mà nổi bật như vậy?
Làm sao mà đủ bánh?
Nhưng dù có thế nào đi nữa, chẳng ai có thể phủ nhận rằng quán của Daniel, với chiếc bánh nướng đặc biệt và cái tính cách khó ưa của anh, đã thành công thu hút rất nhiều người. Mặc dù Daniel không thích điều đó, nhưng ít nhất một điều là... tiệm bánh của anh đã thực sự bắt đầu.
Daniel Park
Daniel Park
Nói thật với mày, tao còn chẳng biết quán có thể sống nổi qua ngày mai không, nhưng giờ thì cứ thế đã. Khách đến đông vãi, làm sao mà chịu nổi...//nói một mình, ánh mắt đầy vẻ bất lực//
Nhưng dù có bất lực thế nào, anh cũng chẳng thể ngừng cười. Cái quán nhỏ này dù chẳng lớn, nhưng đã giúp anh cảm nhận được điều gì đó khác biệt, điều gì đó đáng để sống cho dù có khó khăn.
Và cứ thế, dù bận rộn và hỗn loạn, tiệm bánh nhỏ của Daniel vẫn sẽ tiếp tục tồn tại, giữa đám đông của cuộc sống này...

2 - Cái Quán Nhỏ Và Cái Điện Thoại Không Im Mồm!

Mới sáng sớm. Mùi bơ chưa kịp lan đầy tiệm thì điện thoại đã réo inh ỏi.
Một cuộc, hai cuộc... đến lần thứ năm thì Daniel nghiến răng.
Daniel Park
Daniel Park
Đệt... sáng sớm ai gọi liên tục thế này?//rửa tay, nhấc máy//
Khách Hàng
Khách Hàng
📞 Số lạ: Anh có giao hàng không? Địa chỉ tôi là...
Daniel Park
Daniel Park
Chờ đã! Tao không có giao hàng. Mà mày có thấy tao công khai số điện thoại ở đâu không hả?
Anh bối rối thật sự. Không hiểu sao người ta lại có số của mình.
Daniel Park
Daniel Park
Không công khai, không nhận ship, mà tụi nó vẫn biết. Tụi mày là đặc vụ à?//lẩm bẩm//
Cuộc gọi khác tới.
Khách Hàng
Khách Hàng
📞 27: Giao bánh đến 15A Phố Seoul, quận 2 nhé. Trong vòng 30 phút!
Daniel Park
Daniel Park
Mày đùa tao đấy à? Tao có phải NowFood đâu? Bánh còn chưa đủ bán, muốn ship cái con khỉ!
Anh thở dài. Vừa làm bánh vừa nghe điện thoại, vừa chửi thầm. Tình trạng quá tải khiến đầu anh như muốn nổ tung.
Mới hai ngày thôi mà tất cả đã như thế này rồi, quá nhiều cuộc gọi, quá nhiều yêu cầu.
Daniel Park
Daniel Park
Thật sự, tao nên đổi nghề không nhỉ? Mệt vãi chưởng. Mở quán chưa tới 48 tiếng mà đầu tao như cháy...
Giữa cơn hỗn loạn, trong đầu anh lại hiện lên một người...
Daniel Park
Daniel Park
Seongji...
Cái tên ấy gợi lại hình ảnh ở bờ biển Cheonliang một người từng định kết thúc tất cả, được anh kéo lại khỏi bờ vực. Bây giờ cậu ấy đang ở nhờ nhà Daniel, nhưng...
Daniel Park
Daniel Park
Chắc nó không biết làm bánh đâu nhỉ? Không thì tao lôi xuống bếp phụ rồi...
Anh cười mỉa. Rối tung, bực mình, mệt mỏi, nhưng vẫn cố trụ. Tiệm bánh nhỏ này là tâm huyết, dù bất đắc dĩ...
Lại một cuộc gọi khác.
Daniel Park
Daniel Park
Tên mày? Địa chỉ? À mà khoan, muốn tao ship bánh á? Mày nghĩ tao rảnh hả? Mày đói thì tự đi mà làm bánh, đừng réo người khác như mày trả lương cho tao!//nhấc máy//
Cuộc gọi kết thúc, nhưng sự điên đầu thì vẫn còn đó. Daniel đứng giữa bếp, điện thoại trong tay, lòng chỉ mong có một người nào đó hiểu rằng...
Làm bánh thôi chưa đủ.
Phải làm đủ mọi thứ.
Và vẫn phải mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra...

3 - Tôi Là Beta •Thật Ra Không Phải•

Mãi đến tối muộn, sau khi đã dọn dẹp xong cái quán bé tí nhưng hỗn như cái chợ suốt cả ngày, Daniel lết tấm thân bơ phờ về nhà.
Ánh đèn phòng khách mờ nhạt, không gian im ắng một cách lạ thường. Nhưng khi anh mở cửa, đập vào mắt là cái dáng người đang ngồi im lặng trước cửa sổ - Seongji Yuk.
Daniel khựng lại một giây.
Daniel Park
Daniel Park
Cậu... ngồi chờ tôi à?
Seongji chỉ quay đầu lại, ánh mắt lặng yên, không trả lời ngay. Mái tóc hơi rối vì gió, cậu vẫn mặc bộ hoodie màu xám mà Daniel cho mượn mấy hôm trước. Ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn kiên định của cậu.
Daniel Park
Daniel Park
Tôi quên chưa hỏi, cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?
Seongji Yuk
Seongji Yuk
19t?
Daniel hơi nhướn mày. Trong đầu anh vẫn cứ tưởng cậu ta tầm... 23, 24 tuổi gì đó. Nhìn điềm tĩnh, cái khí chất trầm tĩnh đến lạ. Nhưng... vậy mà mới 19?
Daniel Park
Daniel Park
Tôi 24. Tôi cứ tưởng cậu lớn hơn... À không, ít nhất cũng bằng tôi
Daniel Park
Daniel Park
NovelToon
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Thật á? Tôi còn tưởng anh cỡ... 20 thôi. Nhìn trẻ thật//bất ngờ khựng lại một nhịp//
Daniel Park
Daniel Park
Ha, trẻ? Nhờ vào việc bị đời nó tát liên tục đấy. Trẻ ở cái mặt thôi, đầu thì nát rồi//chỉnh lại áo khoác, bước tới bàn//
Hai người im lặng một lúc. Daniel rót cho mình cốc nước, uống một hơi. Rồi anh nhìn qua Seongji, gật nhẹ đầu.
Daniel Park
Daniel Park
Cậu có vẻ hiền hơn tôi nhỉ?
Seongji Yuk
Seongji Yuk
...
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Thật ra tôi không hiền đâu...
Daniel nhíu mày. Anh ngừng uống, nhìn cậu kỹ hơn. Cái cách cậu nói câu đó không phải kiểu đùa cợt. Nó thật sự có gì đó... nguy hiểm và lạnh.
Daniel thở ra, rồi chống tay lên bàn, cúi người xuống gần Seongji hơn.
Daniel Park
Daniel Park
Tôi không hỏi quá khứ của cậu. Tôi không cần biết cậu đã từng làm gì, hay có tội lỗi gì. Nhưng nếu cậu muốn sống ở đây, sống cùng tôi...
Daniel Park
Daniel Park
Thì phải hiểu một điều. Tôi không thích bị đâm sau lưng. Tôi có thể ném cả cái đời mình vào mà cứu một người, nhưng nếu người đó quay lưng lại... thì cũng đừng trách tôi tàn nhẫn
Seongji Yuk
Seongji Yuk
...
Seongji không trả lời. Nhưng ánh mắt cậu trở nên u tối hơn. Cái im lặng này không phải do ngại ngùng, mà là do bị bóc trần. Rồi sau đó, cậu gật đầu rất khẽ.
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Tôi hiểu...
Daniel đứng thẳng dậy, cầm ly nước, đi về phía ghế sofa.
Daniel Park
Daniel Park
Phòng tắm còn ấm đấy. Nếu muốn ngủ, cứ vào phòng khách. Tôi không có gì ngoài chăn thừa
Rồi anh quay đầu lại, ném cho Seongji một ánh mắt lười biếng nhưng đầy hàm ý.
Daniel Park
Daniel Park
Và cậu... nếu thật sự không hiền... thì cũng đừng giả vờ. Tôi không sợ
Một lúc sau...
Daniel Park
Daniel Park
Ê, tối nay đi với tôi một chuyến không? Mua nguyên liệu cho ngày mai. Đông khách đấy, không có bột là toang
Seongji ngước mắt, gật đầu. Vẫn kiểu gật mà không nói.
___
Một lúc sau, hai người ở trong siêu thị gần khu dân cư. Daniel đẩy xe, chán nản nhìn mấy hàng dài đồ ăn mà nghĩ đến việc sáng mai làm bánh cuộn, bánh sừng bò, rồi sữa, rồi trứng. Đầu anh căng như dây đàn.
Một hộp kem whipping cream đặt trên kệ cao tít.
Daniel Park
Daniel Park
Làm như người ta cao mét chín hết á...//ngước cổ, nhăn mặt//
Chưa kịp đưa tay, có một cánh tay dài vươn qua đầu anh, lấy hộp kem xuống. Daniel quay phắt lại. Seongji đứng đó, bình thản, tay kia còn cầm giỏ nhỏ. Không nói gì.
Daniel Park
Daniel Park
Tôi vẫn còn chưa hỏi mày cao bao nhiêu đấy!
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Một mét chín sáu
Daniel Park
Daniel Park
Mẹ kiếp...
Seongji nhếch môi. Không rõ cười thật hay trêu?
___
Vài phút sau nữa, Daniel bắt đầu mỏi chân. Sau một ngày đứng lò bánh, giờ đẩy xe cũng là một cực hình. Anh chẳng buồn ngại gì, trèo thẳng lên xe đẩy, chân co một bên, nằm vắt vẻo như ông hoàng.
Daniel Park
Daniel Park
Mỏi, đẩy tôi đi...
Seongji nhìn anh một cái, gật đầu, không nói gì. Người xung quanh có vài ánh mắt kỳ lạ, nhưng Seongji mặc kệ. Daniel cũng chả thèm quan tâm.
Cái thế giới này không ai biết hai đứa là ai, càng không có tư cách để đánh giá...
Daniel Park
Daniel Park
Sao không nói gì?//hỏi, đầu ngả vào tay vịn//
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Không có gì để nói...
Daniel Park
Daniel Park
Vậy nói cái gì có đi?
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Anh ăn bánh mì trứng chiên không?
Daniel Park
Daniel Park
Tôi hả?
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Ừ, hoặc sáng. Em biết làm. Hồi ở mấy trung tâm bảo trợ, bọn nhỏ thích ăn món đó nhất. Trứng phải đánh đều tay, xong cho sữa đặc thay vì muối
Daniel Park
Daniel Park
Thế cậu làm cho tôi sáng mai đi
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Daniel Park
Daniel Park
Tốt. Làm dở là nghỉ việc đấy
Seongji mỉm cười, nhẹ đến mức không chắc là có thật hay không...
___
Trên đường về, tay ai nấy đều ôm đồ lỉnh kỉnh, gió đêm thổi qua vai áo nhẹ như sương. Đường phố vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân họ lẫn tiếng túi nilon sột soạt trong bóng tối.
Daniel Park
Daniel Park
Mà này...
Daniel Park
Daniel Park
Cậu phân hóa chưa?
Seongji quay sang, chân vẫn không dừng bước, ánh mắt như hơi cau lại.
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Phân hóa?
Daniel Park
Daniel Park
Ý là…//đá chân vào viên đá ven đường//
Daniel Park
Daniel Park
Cậu là gì? Alpha, Beta hay Omega?
Daniel Park
Daniel Park
NovelToon
Seongji Yuk
Seongji Yuk
...
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Tôi không biết, tôi chưa bao giờ xét nghiệm
Daniel Park
Daniel Park
Ờ ha, cũng đúng...//gật đầu, mắt vẫn nhìn đường//
Daniel Park
Daniel Park
Ở Cheonliang chắc đâu có nhà trung tâm kiểm tra phân tầng đâu ha? Mai đi xét nghiệm sớm đi, tôi dẫn cậu. Chứ lỡ đâu… pheromone tràn ra giữa chợ thì phiền lắm đó
Seongji im lặng. Câu chuyện tưởng như đơn giản, vậy mà bỗng khiến không khí trở nên là lạ.
Daniel Park
Daniel Park
Nếu cậu là Alpha thì cũng tốt. Dù gì trông cũng mạnh mẽ. Còn Omega thì… cũng được, miễn đừng rơi vào kỳ phát tình giữa tiệm bánh là được
Daniel Park
Daniel Park
Tôi không đủ sức nướng bánh lẫn trấn an người phát tình đâu//lắc đầu//
Seongji hơi nhướng mày, quay đầu nhìn Daniel một cái, rồi lại quay đi.
Daniel Park
Daniel Park
Hừ...
Daniel Park
Daniel Park
Tôi là Beta thôi
Daniel nói nhanh, như thể muốn dẹp tan mọi suy nghĩ ngoài lề.
Nhưng sự thật, anh không phải Beta.
Chỉ là… một Alpha giấu mình
Vì lý do cá nhân, vì ký ức nào đó, vì những người đó mà anh từng phải chạy trốn khỏi danh xưng đó...
Daniel Park
Daniel Park
Cậu có biết Enigma không?
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Chưa nghe...//lắc đầu//
Daniel Park
Daniel Park
Ừ. Cũng chẳng phổ biến gì cả...
Daniel Park
Daniel Park
Chỉ là… một phân tầng rất hiếm trong hệ EABO. Nguy hiểm, thống trị, mạnh đến mức chỉ cần phát pheromone ra thôi là Alpha cũng bị đánh gục
Daniel nói, giọng nhỏ dần như đang nhớ về chuyện xưa...
Daniel Park
Daniel Park
Có thể đánh dấu cả Alpha… Một khi bị đánh dấu thì cũng thành bạn đời định mệnh, dù bản năng có muốn kháng cự thế nào đi nữa
Seongji Yuk
Seongji Yuk
...
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Vậy anh gặp Enigma rồi à?
Daniel khựng lại nửa giây, rồi lắc đầu.
Daniel Park
Daniel Park
Không… không hẳn
Daniel Park
Daniel Park
Mà thôi, phức tạp lắm. Nếu cậu muốn biết rõ hơn thì tôi có sách kể về phân tầng. Mai tôi đưa cậu xem
Cả hai lại im lặng. Gió lạnh táp qua hai bên má, Daniel bất giác kéo áo hoodie lên cao hơn.
Seongji đột nhiên nói, giọng nhỏ nhưng sắc như dao cắt qua đêm.
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Nếu tôi là Enigma… thì sao?
Daniel nhìn cậu, không cười nữa.
Daniel Park
Daniel Park
Thì chắc… tôi sẽ phải cẩn thận hơn. Vì cậu có thể đánh dấu tôi
Daniel Park
Daniel Park
NovelToon
Seongji Yuk
Seongji Yuk
...
Seongji Yuk
Seongji Yuk
Tôi không định đánh dấu ai cả...
Seongji Yuk
Seongji Yuk
NovelToon
Daniel Park
Daniel Park
Nhưng ai biết được, pheromone không hỏi ý cậu trước khi phát ra đâu...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play