Dưới tán cây anh đào rực rỡ, bóng dáng một trai một gái vui vẻ nắm tay nhau quay vòng tròn. Cậu nhóc 7 tuổi và cô bé 5 tuổi ngây thơ cùng với nụ cười đơn thuần nhất.
-Anh Ngôn Ngôn, cảm ơn anh đã làm bạn với em.
-Nói gì vậy chứ, anh rất vui khi được làm bạn với em.
-Chúng ta sau này cứ mãi như vậy nhé!
Nụ cười trên môi của Lâm Mặc Ngôn chợt tắt, cậu bé im lặng nhìn cô bé trước mắt.
-Tiểu Bánh Bao…
-Có chuyện gì vậy ạ?
-Anh… anh sắp phải ra nước ngoài…
-Sao cơ?
Lâm Mặc Ngôn lấy ra trong túi một sợi dây nhỏ, trên sợi dây là một nửa ngọc bội định ước. Cậu bé đặt vào tay tiểu Bảo bối của mình.
-Tiểu Bánh Bao, đây là một nửa ngọc bội của anh. Tiểu Bánh Bao hãy nhớ giữ nó thật kỹ. Sau này lớn lên, anh nhất định sẽ quay về tìm em và cưới em.
-Thật không ạ?
-Tin anh, anh sẽ quay về tìm em.
Nói rồi cậu nhóc quay về phía ba mẹ mình đang đợi, cậu bước đi bỏ lại cô bé sau lưng mình. Tiểu Bánh Bao khóc lớn gọi tên nhưng cậu bé vẫn không thể quay lại.
“Ngôn Ngôn … anh đừng đi mà… Ngôn Ngôn…”
Tiếng sấm chớp vang lên, trời mưa thật lớn. Lâm Mặc Ngôn mơ màng, trên trán đã đổ đầy mồ hôi hột.
-Không… không… tiểu Bánh Bao… đừng khóc… đừng khóc!
Lâm Mặc Ngôn bật người dậy, nhận ra bản thân chỉ đang nằm mơ liền hít sâu một hơi. Anh đưa tay mở hộc tủ đầu giường, lấy ra một nửa ngọc bội của mình.
-Tiểu Bánh Bao, em đang ở đâu?
Sáng hôm sau, Lâm Mặc Ngôn bước xuống nhà trong bộ vest đen lịch lãm, anh nhìn bà nội mình nghiêm túc uống trà ở sofa phòng khách liền có chút lạ. Bình thường bà nội đâu có dậy sớm như vậy.
-Bà nội, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?
-Còn là vì gì chứ, ngồi xuống đây!
-Sao lại căng thẳng như vậy?
Lâm Mặc Ngôn ngồi xuống nhìn bà, ánh mắt vô cùng khó hiểu.
-Có chuyện gì khiến bà nội của cháu lại trở nên nghiêm túc như vậy?
-Con đó, đã 27 tuổi còn không tính cưới vợ sinh chắt cho ta. Lúc trước còn hứa với ta rằng nếu ta xin ba mẹ con cho con về đây thì con chắc chắn sẽ lấy vợ sinh chắt cho ta. Mà nhìn xem, con đã thất hứa cả năm nay với ta rồi.
-Bà nội, không phải con không muốn chỉ là…
-Không có chỉ là gì cả, ta đã tìm được đối tượng kết hôn cho con rồi!
-Gì cơ?
-Là tiểu thư nhà họ Cố, xinh đẹp, tài giỏi!
-Bà nội…
-Ta nói rồi, một là đám cưới diễn ra, hai là con lập tức bay về Canada cùng ba mẹ con!
-Bà nội! Bây giờ con là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, nếu con về Canada thì ai sẽ là người điều hành tập đoàn?
-Con dám thách thức ta? Bao năm qua không có con thì ta vẫn điều hành rất tốt!
-Bà nội!
-Không nói nhiều nữa, cứ quyết như vậy đi!
Bà nội Lâm rời đi, Lâm Mặc Ngôn bực tức đấm mạnh xuống sofa. Rời khỏi Lâm gia, Lâm Mặc Ngôn mang theo tâm trạng bức bối đến tập đoàn làm cho cả tập đoàn rộng lớn cũng bị bức cho tới ngột ngạt.
-Trợ lý Trương, anh điều tra ra được gì về tiểu Bánh Bao chưa?
-Vẫn chưa thưa Lâm tổng.
-Lũ ăn hại, nhiêu đó cũng làm không xong!
-Xin lỗi Lâm tổng.
-Ra ngoài đi!
Tại Cố gia, Cố Khải Vương đang cười rất sảng khoái nhìn Cố Tâm Ý.
-Con gái ngoan của ba, con sắp được gả vào nhà họ Lâm rồi, là gia tộc bậc nhất ở cái thành phố A này haha.
-Thật không ba?
-Đúng như vậy! Trong bữa tiệc Hoàng gia lần trước, ba đã lấy lòng Lâm lão phu nhân. Bà ta rất hài lòng nên muốn hai nhà kết thông gia.
-Như vậy thì tuyệt quá, con sắp được sống trong sung sướng và tiền tài rồi, thật thích!
-Con gái ba là giỏi nhất!
Ái Vũ Vy gần đó cười nhếch miệng, bà ta hài lòng về đứa con gái mà bà ta sinh ra.
-Cố Tâm Ý, con là thần hộ mệnh của gia đình chúng ta. Sau này con làm dâu nhà họ Lâm thì xem như chúng ta cũng được nhờ rồi.
-Haha con sẽ kêu chồng tương lai của con đầu tư thật nhiều vốn vào Cố thị. Lúc đó, sẽ không còn ai dám coi thường Cố gia chúng ta nữa, chúng ta sẽ đứng trên đỉnh cao haha.
Lúc này, một cô gái từ trên lầu bước xuống. Khuôn mặt lạnh tanh, một chút quan tâm đến những niềm vui của bọn người phía trước cũng chẳng có. Cố Khải Vương nhìn cô lên tiếng.
-Cố Ngạn Ân, mày nhìn xem em mày sắp được gả vào nhà họ Lâm rồi, còn mày chỉ là kẻ ăn bám vô tích sự!
Cố Tâm Ý đứng dậy hãnh diện cười, ả tự hào về bản thân mà hống hách.
-Chị hai à, chị cũng mau lấy chồng đi để ba mẹ còn được nhờ vả.
Cố Khải Vương đứng dậy, ông ta chỉ tay vào mặt người mà ông ta sinh ra, một chút niệm tình cũng không có.
-Mày là đồ xui xẻo, có lấy chồng thì thằng chồng mày cũng xui xẻo như mày! Mày đừng mơ tưởng đến việc được cưới một vị thiếu gia nào giống như em gái mày. Mày chỉ xứng với những tên nghèo kiếp xác thôi!
Cố Ngạn Ân bình thản, ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước, một khắc cũng không đảo qua nhìn đám người bọn họ. Cô đưa tay lên tai gãi nhẹ rồi nhếch miệng bước đi.
-Bẩn tai!
-Mày… mày dám…
Ái Vũ Vy bước lại vuốt ve ngực lão chồng mình, cái giọng điệu ngọt ngào ấy lại vang lễn dụ dỗ.
-Ông bình tĩnh, con cái còn nhỏ không nên trách mắng nó.
-Bà xem… thật tức chết mà!
Lão phu nhân sợ rằng Lâm Mặc Ngôn sẽ từ chối kết hôn, bà đây tuổi cao chỉ muốn sớm ẵm bồng chắt, vui vẻ cái tuổi chiều tà. Vậy mà Lâm Mặc Ngôn mãi chẳng chịu lấy vợ, tuổi cũng đã sắp đầu ba mà mãi chẳng ngó tới chuyện yêu đương. Thân là bà nội, sao có thể không xót ruột. Bà cũng đâu muốn ép cưới, chỉ là để cho anh thì chẳng biết tới khi nào mới có cháu dâu.
Tối hôm ấy, Lâm Mặc Ngôn sau khi đi đón tiếp khách hàng liền trở về nhà. Nhìn thấy bà nội ngồi ở sofa phòng khách, anh liền biết sẽ lại phải đối diện với sự phàn nàn của bà.
-Bà nội, sao bà nội còn chưa nghỉ ngơi?
Bà nội Lâm nhìn anh, thái độ không hề vui vẻ. Bà đặt ly trà trên tay xuống bàn, giọng nói trầm ổn đều đều vang lên.
-Còn không phải là đợi con? Chuyện ta nói, con suy nghĩ đến đâu rồi?
Lâm Mặc Ngôn ném cặp táp và áo vest xuống sofa, thái độ vô cùng nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh nhìn bà nội của mình.
-Bà nội thật sự muốn ép con đến mức này?
-Phải!
Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, hàm răng anh nghiến chặt cùng đôi mắt sâu hút. Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
-Được, con sẽ cưới con gái nhà họ Cố.
-Như vậy thì tốt!
-Nhưng con có một điều kiện!
-Điều kiện?
-Chúng con chỉ làm đăng ký kết hôn, ngoài ra không tổ chức bất cứ một buổi tiệc nào, hôn nhân này là bí mật!
Bà nội Lâm được cháu trai đồng ý thì vui hết biết nên mọi điều kiện anh đưa ra đều đống ý. Về phía Lâm Mặc Ngôn, anh chấp nhận kết hôn để tiếp tục ở lại đây tìm kiếm tiểu Bánh Bao của anh. Anh giữ bí mật hôn nhân vì sợ rằng ngày tiểu Bánh Bao trở về sẽ đau lòng.
“Tiểu Bánh Bao, chỉ cần tìm được em, anh nhất định sẽ ly hôn cô ta. Anh xin lỗi, thứ lỗi cho anh.”
Tại Trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, Cố Tâm Ý đang vui vẻ mua hết thứ này đến thứ khác vì sắp được gả vào hào môn. Cô bạn thân bên cạnh ả cũng được ả hào phóng mua cho chiếc lắc tay cao cấp.
-Cố Tâm Ý, cậu thật hào phóng.
-Còn phải nói sao? Tớ sắp được gả vào Lâm gia, sắp trở thành một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa giàu có!
-Gả vào Lâm gia?
-Phải!
-Ồ, như vậy chắc chồng cậu đẹp trai lắm nhỉ? Chưa bao giờ thấy Lâm tổng xuất hiện trước truyền thông nên tớ cũng không biết hình ảnh cậu ta như thế nào.
Nói đến đây, Cố Tâm Ý tự dưng lại có chút chần chừ. Ả cũng không biết mặt mũi người đàn ông mà mình sắp được gả đi. Nếu như lỡ đó là một lão già, bụng phệ thì phải làm sao?
“Không được, mình phải điều tra xem người mình sắp kết hôn là ai mới được.”
Sáng hôm sau, Cố Tâm Ý rời khỏi nhà rất sớm, ả muốn tới Lâm gia xem xem người mà mình sắp gả vào có ngoại hình ưu tú như thế nào.
Sáng sớm, Lâm Mặc Ngôn đã tới tập đoàn vì có chuyện gấp. Bà nội Lâm ở nhà buồn chán lại gọi quản gia đưa mình đi dạo khu mua sắm. Quản gia Tần đã 50 tuổi, ông đã vào làm trong Lâm gia hơn 20 năm, một người tận tâm và vô cùng nhiệt huyết.
Nhìn thấy quản gia Tần đang đưa lão phu nhân lên xe riêng, Cố Tâm Ý nhíu nhẹ mày. Ả ngồi trong xe suy nghĩ liên tục.
-Chết tiệt, xém chút nữa thì phải cưới lão già bụng phệ đó thật. Tưởng thiếu gia nhà họ Lâm như thế nào, hoá ra cũng là lão già. Mà cũng đúng, đứng đầu tập đoàn Lâm thị, để gánh vác cái sản nghiệp đó thì phải là một lão già đầy kinh nghiệm, mình mơ tưởng gì đến một anh đẹp trai, trẻ tuổi chứ. Không được, mình không thể cưới lão già đó được, phải nghĩ cách thôi.
Cố Tâm Ý lái xe rời đi, ả quay về Cố gia tìm Cố Khải Vương và Ái Vũ Vỹ muốn huỷ hôn.
-Ba mẹ, con muốn huỷ hôn!
Ông bà Cố đang vui vẻ ngồi uống trà cũng phải khựng lại nhìn con gái yêu đang làm loạn. Lão Cố bực tức đập mạnh xuống bàn.
-Cố Tâm Ý, con biết mình vừa nói gì không?
-Ba mẹ, sáng nay con vừa qua Lâm gia xem tình hình. Cái tên họ Lâm muốn cưới con là một lão già, bụng phệ xấu xí. Con không muốn!
-Con chắc chứ?
-Con chắc chắn, con còn thấy ông ta đưa lão phu nhân tới Trung tâm mua sắm.
-Thật là, thôi được rồi… đừng khóc, đừng khóc, ba sẽ nghĩ cách. Sao có thể để con gái ba phải chiều chuộng một lão già chứ.
Bọn họ trầm ngâm một lúc thật lâu, bọn họ thừa biết nếu bây giờ nuốt lời không gả con gái cho nhà họ Lâm nữa thì họ sẽ phải gánh chịu hậu quả rất lớn. Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, chuyện lớn như đám cưới của đại thiếu gia nhà họ sao có thể đem ra đùa giỡn. Khoảng thời gian trầm lắng cứ trôi đi nhưng bỗng nhiên ánh mắt của bọn họ rực sáng lên rồi đồng thanh lên tiếng.
-Cố Ngạn Ân!
Ánh mắt đáng sợ của bọn họ hiện lên, Cố Khải Vương cười lớn vuốt ve an ủi đứa con nhỏ trong lòng.
-Những gì đau khổ nhất trên thế gian này chẳng phải nên thuộc về Cố Ngạn Ân hay sao? Cứ quyết định vậy đi!
-Ba, chỉ có ba là thương con nhất!
-Còn phải nói sao? Con là con của ba, còn nó chỉ là đứa được bà nội nhặt về nuôi nấng. Bao năm qua chúng ta phải nhún nhường nó, bây giờ bà nội không còn sống thì nó phải gánh chịu hết tất cả những gì mà chúng ta đã phải chịu đựng.
Chiều hôm ấy, Cố Ngạn Ân vừa về nhà đã thấy gia đình ba người bọn họ đầy đủ có mặt ở phòng khách. Không cần họ lên tiếng, cô đã biết là sẽ có chuyện không hay sẽ ập vào mình. Cố Khải Vương đập mạnh bàn nhìn lên cô.
-Cái nhà này không còn chút phép tắc nào sao? Muốn đi là đi, muốn về là về, không biết chào hỏi!
Cố Ngạn Ân không chút lay động, đứng đó trân trân nhìn xem bọn họ sẽ làm gì tiếp theo. Ái Vũ Vỹ vì sốt ruột cho con gái mà đưa tay lay nhẹ người lão Cố.
-Ông còn không mau nói cho nó biết.
-Cố Ngạn Ân, tao muốn mày kết hôn với thiếu gia nhà Lâm!
Ánh mắt Cố Ngạn Ân khẽ nhíu lại nghi ngờ. Gia tộc nhà họ Lâm lớn như vậy, họ không gả Cố Tâm Ý đi mà lại gả cô đi là có ý gì?
-Tại sao? Chẳng phải đã nói Cố Tâm Ý gả đi sao?
-Tại sao ư? Haha… haha…
Cố Khải Vương đứng dậy tiến về phía cô, lão ta đưa tay lên vỗ vỗ vai cô vài cái.
-Mày nghĩ phúc phần nào mà mày có thể gả vào nhà họ Lâm? Chẳng qua tên thiếu gia nhà họ Lâm đó là một lão già bụng phệ, Cố Tâm Ý em mày không thích nên nhường lại cho mày.
-Các người…
-Làm sao? Con gái ngoan à, qua đó nhớ chiều chuộng lão già đó rồi mang tiền tài, vật chất về đây báo hiếu ba mẹ.
Nghe hai chữ ba mẹ từ miệng Cố Khải Vương khiến Ngạn Ân muốn nôn mửa. Cô ai oán nhìn bọn họ, những người mà cô gọi là ba là mẹ.
-Tại sao? Tôi cũng là con của các người mà? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
-Vì mày là đồ xui xẻo, còn em mày là thần hộ mệnh của cái nhà này. Mày một góc cũng không so được với nó!
Cố Ngạn Ân siết chặt hai bàn tay lại, cô đứng đó nhìn bọn họ giễu cợt cô. Trước đến nay đều như vậy, chỉ có bà nội là yêu thương cô. Nhiều lúc cô tự hỏi rằng, bọn họ có thật sự là ba mẹ ruột của cô không? Tại sao cái gì tốt đẹp thì đều là của Cố Tâm Ý, còn cô lại phải gánh vác những điều tồi tệ nhất.
-Được, tôi đồng ý gả vào nhà họ Lâm!
-Như vậy thì tốt.
Cố Ngạn Ân quay người bước lên lầu, cô nhún nhịn đủ rồi, cô không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa. Gả vào nhà họ Lâm cũng tốt, ít nhất cô không phải nhìn mặt bọn họ mỗi ngày.
Ái Vũ Vỹ và Cố Tâm Ý vui mừng đến phát khóc khi đẩy được tên chồng vừa già vừa xấu cho Cố Ngạn Ân. Kéo Cố Khải Vương ngồi xuống sofa, bà Cố khẽ nhíu mày.
-Mẹ cũng đã mất rồi, sao ông không nói luôn cho nó biết rằng nó không phải là con ruột của chúng ta?
-Bà ngốc nó vừa vừa thôi! Nếu như nó biết chúng ta không phải ba mẹ nó thì bà nghĩ nó có mang tiền nhà họ Lâm về cho chúng ta hay không? Hơn nữa, bao năm qua chúng ta gây ra bao nhiêu chuyện cho nó, để nó biết được thì một cắc nó cũng không rỉ ra cho mình.
-Haha vẫn là ông sáng suốt!
Trên phòng, Cố Ngạn Ân sau khi tắm rửa liền đứng trước cửa sổ ngắm nhìn đường phố. Ánh mắt cô cụp xuống, mọi sự mạnh mẽ đều biến mất, giờ đây chỉ còn là một cô gái yếu đuối, chất chứa nhiều mệt mỏi và tâm sự.
“Gả vào nhà họ Lâm cũng tốt, không sao cả… nhưng…”
Cố Ngạn Ân tìm đến tủ đầu giường, lấy ra một nửa mảnh ngọc bội. Cô đưa lên trước tầm mắt ngắm nhìn nó.
-Anh Ngôn… em thất hứa với anh, xin lỗi…
Đi đến mức đường này cũng là do bọn họ ép cô vào chân tường, tiến không được, lùi cũng không được, cô thật sự hết cách rồi.
Sáng hôm sau, nhà họ Lâm thật sự đã mang rất nhiều sính lễ tới để rước dâu. Nhìn đống vàng bạc trên bàn, Cố Vương Khải và Ái Vũ Vỹ như muốn hoa mắt.
-Sính lễ… ôi, thật nhiều sính lễ…
Thư ký Vương cúi người đưa tay về phía những sính vật trên bàn.
-Chào ông bà Cố, tôi là thư ký Vương, là người thân cận với Lâm tổng. Hôm nay, tôi tới để đưa sính lễ nhà họ Lâm chuẩn bị để có thể hỏi cưới tiểu thư Cố. Xin thất lễ vì lão phu nhân và Lâm tổng không thể tới.
Cố Khải Vương như bị vàng bạc xui khiến, lão vội xua tay rồi quay qua nhìn Cố Tâm Ý ra hiệu.
-Cố Tâm Ý, con mau lên lầu gọi chị hai xuống.
-Dạ ba.
Cô Tâm Ý chạy nhanh lên lầu tìm Cố Ngạn Ân. Vừa đi ả vừa lầm bầm và khẳng định chắc nịch.
-Còn nói lão phu nhân và Lâm tổng không thể tới? Chẳng phải vì lão Lâm tổng đó vừa già vừa xấu, sợ tới đây thì không ai thèm theo lão về nhà làm vợ sao? Ha, dù sao thì cũng là Cố Ngạn Ân cưới lão, cho chết chị ta!
Còn chưa kịp gõ cửa, Cố Ngạn Ân đã bước ra cùng với vali trên tay. Nhìn dáng vẻ của cô, Cố Tâm Ý vui vẻ giễu cợt.
-Thật tội nghiệp, chị xinh đẹp như vậy lại phải gả cho một lão già… Có trách là trách chị xui haha…
Nghe những lời bẩn tai này làm cho Cố Ngạn Ân ngán ngẩm. Cô nhíu nhẹ mày, môi cũng nhếch nhẹ, trực nhìn thẳng vào Cố Tâm Ý.
-Cẩn thận mồm miệng, tôi sẽ không khách khí mà tát cô một cái trước khi về nhà chồng đâu!
-Chị dám?
-Tại sao không?
-Chị là cái thá gì chứ?
-Thiếu phu nhân nhà họ Lâm!
Nói rồi cô bỏ đi khiến Cố Tâm Ý tức đến độ mặt đỏ bừng bừng. Ả ta cay cú nghiến chặt răng rủa thầm.
-Cũng chỉ là cưới một lão già, chị hống hách gì chứ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play