[FREENBECKY] CÁI ĐỒ DÍNH NGƯỜI
Nơi làm việc mới
Ngày đầu tiên của nàng tại trường đại học A, tâm trạng nàng vừa hồi hộp lại vừa có chút căng thẳng
Nàng một giảng viên trẻ ngành luật, vừa chuyển tới đây với hy vọng sẽ có thể truyền đạt những kiến thức của mình cho thế hệ sinh viên mới. Nhưng không ngờ rằng, trong ngày đầu tiên ấy, một cuộc gặp gỡ định mệnh lại khiến nàng cảm thấy cả hồi hộp và tò mò
Nàng bước vào văn phòng hiệu trưởng, nơi cánh cửa rộng mở. Đằng sau bàn làm việc là một người phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nhưng lại toát lên vẻ tự tin không thể chối cãi
Người đó chính là Freen Sarocha Chankimha, hiệu trưởng trẻ nhất của trường, người được biết đến với tài năng lãnh đạo mạnh mẽ và phong cách không thể lẫn vào đâu được
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngẩng lên, nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm nghị* Chào cô, tôi là Freen, hiệu trưởng trường này. Cô là giảng viên mới phải không?
Nàng đứng ở cửa một chút, rồi bước vào. Nàng hơi lo lắng nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vâng, tôi là Becky, giảng viên ngành luật mới về trường. Rất vui được làm việc tại đây!
Cô khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự nghiêm khắc, rồi chỉ tay mời nàng ngồi xuống
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Cô dạy môn gì trong ngành luật?
Nàng ngồi xuống, cảm thấy sự căng thẳng từ sự hiện diện của cô khiến nàng không khỏi run nhẹ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi dạy Luật dân sự và một số môn học liên quan đến quyền sở hữu trí tuệ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*im lặng một lúc, đôi mắt vẫn không rời khỏi nàng* Môn đó không dễ dàng đâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô cần phải có phương pháp giảng dạy hấp dẫn để sinh viên không cảm thấy nhàm chán
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*hơi bất ngờ nhưng không để lộ sự lo lắng, nàng mỉm cười tự tin* Tôi đã có kinh nghiệm giảng dạy ở trường cũ...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
...và tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho môn học trở nên thú vị
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*im lặng, như thể đánh giá từng lời nàng nói* Tốt! Nhưng tôi sẽ theo dõi cô trong buổi giảng đầu tiên!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngạc nhiên* Cô sẽ đến dự buổi giảng của tôi sao?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*không thay đổi biểu cảm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu* Phải, tôi muốn xem cách cô giảng dạy
Với câu nói đó, cô quay lại bàn làm việc, ánh mắt vẫn sắc bén như thể đã có đủ thông tin về nàng. Cô khẽ mỉm cười, nhưng không còn lời nào nữa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đứng dậy, cảm giác như vừa bước ra khỏi một cuộc kiểm tra* Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng
Ngày giảng dạy đầu tiên của nàng tại trường, nàng cảm thấy cả hồi hộp và áp lực. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi giảng này, nhưng khi bước vào lớp và đối diện với những ánh mắt của sinh viên, nàng vẫn không thể ngừng cảm giác lo lắng. Mọi thứ đều ổn cho đến khi cửa lớp mở ra
Một bóng dáng quen thuộc bước vào – Freen
Cả lớp đột ngột im lặng, ánh mắt tất cả các sinh viên đều đổ dồn vào nàng. Nàng, tuy đã quen với sự chú ý trong lớp học, nhưng lần này lại cảm thấy bối rối. Nàng nhìn thấy cô bước vào, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng ánh mắt của cô thì ngập tràn sự quan sát sắc bén, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và tiếp tục bài giảng như thể không có sự hiện diện của cô. Tuy nhiên, cảm giác áp lực vẫn khiến nàng có chút lúng túng
Khi buổi giảng kết thúc, sinh viên dần ra về, nhưng cô vẫn đứng lại trong lớp, quan sát từng hành động của nàng. Nàng bước lại gần cô, cố nở một nụ cười tự tin
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chào cô, cô thấy buổi giảng thế nào? *khẽ hỏi, mặc dù trong lòng cảm thấy lo lắng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười* Cô làm tốt lắm, nhưng nhớ rằng môn học này không thể chỉ dựa vào lý thuyết khô khan
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô cần phải lôi cuốn sinh viên, phải khiến họ thấy rằng luật cũng có thể rất thú vị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngạc nhiên, nhưng cô vẫn cúi đầu cảm ơn* Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng cải thiện
Nàng đứng im một chút, cảm giác như nàng và cô vừa có một khoảng cách vô hình đã được thu hẹp lại. Nàng mỉm cười nhẹ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe cô nói vậy
Cô nhìn nàng với ánh mắt kiên định nhưng vẫn không thiếu sự dịu dàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị chỉ lớn hơn em bốn tuổi thôi, đừng khách sáo. Cứ gọi chị đi, xưng em với chị cũng được mà
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*hơi ngạc nhiên, nhưng lại thấy thoải mái hơn* Ồ, vậy à… Chị… Cảm ơn chị. Em không ngờ chị lại dễ gần như vậy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười nhẹ, ánh mắt sáng lên một chút* Mọi người nghĩ chị nghiêm khắc lắm phải không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhưng nếu em làm việc tốt, chị sẽ không khó khăn với em đâu
Nàng không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ, khi mà cô vẫn luôn xuất hiện với hình ảnh của một hiệu trưởng nghiêm khắc, đầy quyền lực. Nhưng lúc này, nàng cảm nhận được sự thân thiện và dễ chịu từ cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em hiểu rồi.. Chắc chắn em sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*gật đầu, rồi lại nhìn nàng với ánh mắt tìm kiếm* Chị thấy em có tiềm năng, đừng để sự lo lắng chiếm lấy em. Cứ tự tin vào chính mình. Nếu cần giúp gì, cứ nói với chị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cảm thấy có chút ấm lòng trước lời nói đó* Cảm ơn chị. Em sẽ không để chị phải thất vọng đâu
Một khoảng lặng ngắn, rồi cô lại tiếp lời với một nụ cười nhẹ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thôi, chị không làm phiền em nữa. Hôm nay là ngày đầu tiên mà, cứ nghỉ ngơi một chút đi chắc em cũng mệt rồi
Nàng gật đầu, rồi bỗng nhiên cảm thấy buổi sáng này không hề tồi tệ như nàng tưởng. Ngược lại, có một sự kết nối ngầm nào đó giữa họ đã bắt đầu hình thành, và nó làm cho nàng cảm thấy mong chờ những ngày làm việc tiếp theo tại trường
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị đi trước nhé! *nói rồi quay người đi ra khỏi phòng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị… đi cẩn thận! *chợt lên tiếng*
Nàng không biết sao lại nói câu đó, nhưng cảm giác lành mạnh và chân thành từ cô khiến nàng tự nhiên muốn gửi gắm một lời chúc tốt đẹp
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*dừng lại một chút, quay lại nhìn nàng và mỉm cười* Em cũng vậy nhé, đừng để mình quá căng thẳng. Hẹn gặp lại!
Nàng đứng trong phòng, ngẫm lại câu nói của cô, lòng nhẹ nhàng hẳn đi. Nàng biết mình sẽ có một quãng thời gian thú vị ở đây, và có thể, sẽ là những bài học không chỉ về nghề nghiệp, mà còn về những gì quan trọng hơn nữa
Thư viện buổi chiều vắng
Buổi chiều. Thư viện vắng lặng, chỉ có tiếng lật sách và ánh nắng lặng lẽ rơi qua ô cửa kính. Nàng ngồi ở bàn gần cửa sổ, tay lần từng trang sách cũ, mắt lơ đãng giữa những dòng chữ luật khô khan
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không ngờ lại gặp em ở đây
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình, quay lại* Chị…? Em tưởng chị họp cả ngày
Cô bước đến, dáng thong thả, tay cầm một cuốn sách mỏng, ánh mắt lướt qua bàn sách trước mặt nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị có chút thời gian rảnh. Thư viện cũng là chỗ để thở một chút mà
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười nhẹ, khép cuốn sách lại* Em tưởng chị chỉ biết làm việc thôi chứ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không đến nỗi vậy đâu. Dù sao thì… cũng nghe nói ở đây có một giảng viên luật rất chăm đến thư viện, nên chị tò mò
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị trêu em à
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không chị nói thật
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt sách lên bàn* Em đang đọc gì thế?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Luật sở hữu trí tuệ. Em muốn làm mới lại cách giảng dạy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Được đó sinh viên sẽ thích nếu em biến thứ này bớt khô khan
Nàng khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn chút ngập ngừng. Cô nhận ra
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em vẫn lo lắng à?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Một chút… Em sợ mình chưa đủ tốt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em không cần phải hoàn hảo ngay từ đầu
Nàng im lặng, cúi xuống nhìn đôi tay đang đan vào nhau trên bàn. Cô nghiêng đầu, giọng trầm hơn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em có biết… khi em bước vào buổi giảng đầu tiên, chị đã nghĩ gì không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị nghĩ… em non nớt?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không! Chị nghĩ em có lửa, một ngọn lửa rất rõ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngẩng lên, mắt mở lớn* Thật ạ?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thật nhưng vấn đề là em cứ để áp lực dập tắt nó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em chỉ sợ mình làm chị thất vọng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười khẽ, ánh mắt dịu đi* Khó mà thất vọng khi thấy một người đang cố gắng
Một khoảng lặng. Nàng mím môi, rồi bật cười
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em cảm giác như đang được… động viên bởi một người chị gái
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*hơi nghiêng đầu* Nếu chị là chị gái, thì em không cần phải gọi chị là “hiệu trưởng” nữa, đúng không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em đã quen miệng mất rồi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Gọi chị là Freen
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Freen… *thử gọi, giọng nhỏ nhưng ấm*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*mỉm cười, ánh mắt sáng hơn đôi chút* Nghe thân hơn nhiều
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy… Freen, chị đến đây thường xuyên không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không nhưng nếu biết em hay đến đây, chị sẽ đổi thói quen
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị… muốn gặp em à?
Cô không trả lời ngay. Ánh mắt cô nhìn ra ô cửa kính nơi nắng chiều loang vàng lên mặt sàn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị muốn biết em tiến bộ đến đâu. Muốn thấy em tự tin hơn mỗi ngày. Và… có lẽ, chị chỉ muốn ngồi cùng em một lúc như thế này
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cắn nhẹ môi dưới, tim đập chệch một nhịp* Em cũng thấy dễ chịu khi chị ở cạnh
Cô nhìn nàng. Ánh mắt không còn nghiêm khắc, chỉ còn lại sự dịu dàng rất lặng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy… mai chúng ta cùng đến đây nữa nhé?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khẽ gật đầu* Ưm… Mai nhé!
Có gì sai à?
Thư viện vẫn lặng yên như hôm trước, ánh nắng vẫn lười biếng bò qua khung cửa kính cao, trải xuống những hàng bàn gỗ thẳng tắp. Nàng đến sớm hơn một chút. Không biết vì sao, nhưng nàng đã chuẩn bị kỹ càng hơn thường lệ—tóc buộc gọn, áo sơ mi màu kem giản dị, nhẹ nhàng, và làn môi thoáng chút son hồng
Nàng chọn lại chiếc bàn cũ gần cửa sổ. Lúc ngồi xuống, lòng có chút bồn chồn. "Liệu chị có đến không? Hay hôm qua chỉ là một lời khách sáo?"
Mười lăm phút trôi qua. Nàng mở sách ra, nhưng mắt không đọc được chữ nào
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đến sớm thế?
Giọng nói ấy khiến nàng giật nhẹ mình
Cô đứng đó, tay cầm hai ly cà phê. Áo khoác ngoài chưa kịp tháo, vẫn còn vương chút gió bên ngoài
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em không nghĩ chị sẽ đến thật
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị đã nói rồi mà, chị không thất hứa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*đặt một ly trước mặt nàng* Cho em... không biết em thích gì nên chị chọn latte
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cảm ơn chị… À, Freen
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Dần quen rồi đấy
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười khẽ, hơi cúi đầu* Hôm nay chị không bận à?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có, nhưng chị sắp xếp được. Với lại… *ngừng lại một nhịp*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
...nếu không đến, chắc sẽ thấy thiếu thiếu
Nàng không đáp, chỉ siết nhẹ tay quanh ly cà phê còn ấm. Cả hai ngồi yên một lúc
Cô mở cuốn sách của mình, nhưng ánh mắt cô lại liếc sang phía đối diện
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Hôm nay em có vẻ khác
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Khác?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm bình tĩnh hơn cũng… dịu hơn nữa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Là nhờ chị hôm qua chị làm em thấy nhẹ lòng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy mai chị lại đến để em nhẹ lòng tiếp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bật cười, che miệng* Chị nói như thể… đang chăm sóc em vậy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có gì sai à?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không… nhưng lạ... chưa có ai từng… quan tâm đến em theo kiểu đó
Cô im lặng, chỉ nhìn nàng. Ánh nắng nghiêng nhẹ lên gương mặt nàng, khiến đôi mắt nàng như sáng hơn, yên hơn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em là người xứng đáng được quan tâm mà
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khựng lại, lòng chợt chao nghiêng* Chị nói vậy… em không biết phải trả lời sao nữa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nghiêng người về phía trước, giọng chậm rãi* Đừng trả lời gì cả. Chỉ cần nhớ, chị ở đây. Và nếu em cần ai đó bên cạnh - thì có chị
Trái tim nàng như được chạm khẽ. Nàng gật đầu...rất khẽ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy… mai nữa chị có đến không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười, nụ cười dịu dàng đến lạ* Nếu em ở đây, thì chị cũng sẽ ở đây
Và giữa tiếng lật sách đều đều, ly cà phê còn chưa uống cạn, có một điều gì đó đang lớn dần lên giữa hai người—rất chậm, rất nhẹ, nhưng rất thật
Suốt một tháng sau buổi gặp đầu tiên ấy, mỗi chiều, khi nắng bắt đầu đổ nghiêng qua khung cửa sổ thư viện, cô đều bước vào cùng hai ly cà phê. Và ở chiếc bàn quen thuộc gần cửa sổ, nàng đã luôn ở đó, chờ sẵn, ánh mắt sáng lên mỗi khi thấy bóng cô xuất hiện
Họ ít khi nói chuyện quá to, nhưng giữa những trang sách và hơi cà phê ấm, là những nụ cười lặng lẽ, những câu trao đổi về bài giảng, về sinh viên, đôi lúc là những lời động viên rất khẽ—và cả những lần ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút
Cô bắt đầu quen với điều đó như một phần trong nhịp sống của mình. Một khoảng lặng đẹp đẽ giữa bộn bề công việc, và là điều cô mong chờ nhất mỗi ngày
Chiếc ghế đối diện trống không
Ly cà phê trên tay cô bắt đầu nguội dần. Cô ngồi xuống, mắt vẫn không rời cánh cửa thư viện
Cô tựa người ra sau ghế, mắt lặng dần. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cuốn sách cô mang theo vẫn chưa được mở ra
Một nhóm sinh viên đi ngang qua, chào cô bằng giọng kính trọng. Cô khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt thì vẫn hướng về khoảng không trước mặt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*thì thầm một mình* Hôm nay em không đến à…
Cô mở điện thoại, lướt qua danh bạ, ngón tay dừng lại ở cái tên quen thuộc: Becky. Nhưng rồi cô lại thoát ra, bỏ điện thoại xuống bàn
Cô không muốn tỏ ra quá vội vàng, không muốn làm phiền. Nhưng lòng lại không ngăn được nỗi lo lắng mơ hồ
Một cơn gió nhẹ lùa qua ô cửa kính. Ánh nắng vẫn dịu dàng như mọi hôm. Nhưng không hiểu sao, hôm nay, tất cả lại mang một màu buồn rất khác
Cô nhìn sang chiếc ghế trống đối diện. Ly cà phê kia vẫn còn ấm. Nhưng nơi cô ngóng đợi, vẫn không có ai bước đến
Cô chống khuỷu tay lên bàn, vùi mặt vào bàn tay, nhắm mắt lại—và thì thầm như nói với chính mình
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đang ở đâu thế, Becky?
Trời bắt đầu nhạt nắng khi cô rời khỏi thư viện. Đôi tay cô siết nhẹ quai túi, bước chân vô thức dọc theo con đường quen thuộc dẫn về khu giảng viên. Nhưng lòng thì cứ vướng lại ở đâu đó nơi chiếc ghế trống chiều nay
Cô không phải là người dễ lo. Không phải kiểu người dễ bị một ai đó làm cho mất đi sự điềm tĩnh
Nhưng từ khi có nàng, cô phát hiện ra mình có thể ngồi hàng giờ chỉ để chờ một người mà không cần lý do rõ ràng
Ánh chiều loang vàng trên vỉa hè lát gạch, phản chiếu bóng những hàng cây dài theo công viên sát cổng trường. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo chút bụi và tiếng trẻ con đùa nghịch xa xa
Cô định rẽ phải, nhưng rồi bất chợt sững người
Ở chiếc ghế đá cạnh khóm hoa dâm bụt, một dáng người quen thuộc đang ngồi cúi đầu. Mái tóc xõa dài, chiếc váy trắng lấm lem bùn đất, vạt váy nhăn nhúm như vừa vấp ngã
Cô gái ấy đang xoa cổ chân, khuôn mặt nhăn nhó vì đau
Tim cô chợt nảy mạnh một nhịp
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Becky?
Cô không chắc, nhưng đôi vai run nhẹ ấy, dáng ngồi nhỏ nhắn ấy… và chiếc cặp vải quen thuộc đặt bên cạnh khiến tim cô như thắt lại
Cô bước nhanh đến, đến khi khoảng cách chỉ còn vài bước, cô dừng lại, ánh mắt bối rối giữa lo lắng và giận nhẹ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Là em thật này… Becky
Nàng giật mình ngẩng lên. Mắt nàng ngỡ ngàng trong một khắc, rồi ánh nhìn chạm phải cô—một chút hoảng hốt thoáng qua, rồi cúi gằm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị… Freen
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em bị sao thế này?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play