Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Akai X Amuro] Tôi Yêu Anh Akai

1

'abc' : nói nhỏ ! ABC !: hét lớn abc: lời thoại / abc/: hành động, cảm súc 💭: suy nhĩ 🗨📱: điện thoại
Trên bãi cỏ xanh mướt giữa công viên ngoại ô, hai cậu bé—một đứa tóc đen, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại đang chăm chú xây lâu đài cát bằng đôi tay đầy cát bụi—và một đứa tóc vàng với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh như nắng sớm—đang ngồi sát nhau, cười đùa vui vẻ.
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Shui! Nhìn cái pháo đài của tớ nè! Nếu địch tới từ hướng Tây, bọn mình sẽ dùng ống hút để phun nước vào mặt chúng!
Cậu bé tóc vàng hớn hở nói, tay chỉ vào những chiếc ống hút gắn lộn xộn quanh lâu đài cát.
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
/Akai lặng lẽ nhìn, rồi gật đầu/Tốt đấy, nhưng tớ nghĩ nên đặt bẫy ở cửa Đông nữa. Kẻ địch thường thích tấn công từ phía mặt trời mọc
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
/Amuro Tooru bật cười khúc khích/Shui à, cậu suy nghĩ giống mấy ông chú điệp viên tớ thấy trên TV á!
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Ừm... tại tớ thích mấy chuyện đó./ Shuichi quay mặt đi, hơi đỏ mặt, nhưng nụ cười nhỏ vẫn khẽ xuất hiện trên môi/
Cả hai tiếp tục chơi, cười vang cả khu đất trống. Thế giới của bọn trẻ lúc ấy chỉ có pháo đài, kẻ địch tưởng tượng, và những ý tưởng không giới hạn
---------------------------------------------
mẹ amuro
mẹ amuro
TOORU!!!/ Một giọng phụ nữ vang lên từ xa/
Amuro giật mình quay lại, nhận ra mẹ đang đứng bên kia hàng rào, vẫy tay
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Ồ, mẹ gọi rồi. Tớ phải về!/ Amuro đứng bật dậy, phủi nhẹ cát trên áo/
Shuichi cũng đứng lên theo, ánh mắt hơi tiếc nuối
Amuro chạy được vài bước, rồi bất ngờ khựng lại. Cậu quay người lại, nụ cười rạng rỡ như mặt trời buổi chiều
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
5...
Shuichi nhíu mày, rồi mở to mắt
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
4... 3...
Cậu lập tức hiểu ra
“2... 1...” – Cả hai cùng đồng thanh, ánh mắt giao nhau
“ZERO—!!!”
Tiếng hô vang vọng cả khoảng trời, kéo theo tiếng cười trong trẻo của hai đứa bé
Ở phía xa, người phụ nữ cười khẽ, thì thầm với chính mình
mẹ amuro
mẹ amuro
Thằng bé lại chơi cái trò ‘đếm ngược’ với Shuichi nữa rồi…
Shuichi đứng đó, tay vẫy nhẹ về phía người bạn tóc vàng đang xa dần
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Zero... /Cậu lặp lại, giọng khẽ như gió/
Cậu không biết… cụm từ ấy sau này sẽ trở thành một dấu mốc quan trọng. Nhưng hiện tại, với Shuichi, nó đơn giản chỉ là tín hiệu của một lời hứa: "Ngày mai lại gặp nhau nhé
------------------------------------------------
Akai Shuichi về đến nhà khi ánh nắng chiều đã nghiêng về phía tây. Vừa bước vào cửa, còn chưa kịp tháo giày, thì giọng trầm của cha cậu vang lên
tsutomu akai
tsutomu akai
Akai, lại đây, bố có chuyện muốn nói
Cậu khựng lại. Bố cậu là người nghiêm khắc và ít khi gọi tên cậu thẳng như vậy, trừ khi chuyện đó rất quan trọng. Shuichi đi lại gần, lòng có chút bất an
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai tay đan lại, ánh mắt nghiêm túc
tsutomu akai
tsutomu akai
Chúng ta phải chuyển sang Mỹ sống. Gấp
Câu nói buông ra dứt khoát như một bản án.
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
/Akai sững người/Gì cơ…? Sao lại chuyển đi? Con còn trường học, còn... bạn bè ở đây…
tsutomu akai
tsutomu akai
Đây là việc khẩn cấp. Bố mẹ không có lựa chọn. Con cũng không
Lời nói như đóng sập mọi cánh cửa phản đối. Cảm xúc dồn nén khiến Shuichi bất giác nắm chặt hai tay, giọng hơi gắt lên
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Con không muốn đi! Tại sao không nói sớm?! Sao ai cũng quyết định thay con hết vậy?!
Ngay lúc ấy, mẹ cậu khẽ đặt tay lên vai con, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm
sera mary
sera mary
Akai, không được vô lễ với bố.
Cậu cắn môi. Đôi mắt đỏ hoe nhưng cố không để nước mắt rơi xuống. Cơn giận nhanh chóng bị lý trí kìm lại, như cách cậu luôn làm. Một khoảng lặng dài trôi qua trước khi cậu khẽ đáp
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
…Vâng, con sẽ đi
Giọng nói nhỏ đi, lạnh hơn bình thường, nhưng phảng phất nỗi buồn rỉ máu
------------------------------------------
Ngay khi bước lên lầu, Shuichi không nói thêm lời nào. Cậu mở cửa phòng—rầm—tiếng cửa va mạnh vào khung khiến bức tranh treo tường cũng khẽ lệch
Cậu không bật đèn, không thay đồ, không tháo túi. Chỉ lao thẳng lên giường, úp mặt vào gối, rồi xoay người nằm ngửa, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà trắng xóa
Trần nhà hôm nay như cao hơn, xa hơn, lặng hơn mọi khi
Cậu vươn tay lên không trung, như muốn chạm đến điều gì đó
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Amuro sẽ buồn lắm…/Shuichi nghĩ thầm, ngực như thắt lại/
Cậu nhắm mắt. Không phải vì buồn ngủ. Mà vì chỉ khi nhắm mắt lại, cậu mới có thể tưởng tượng thấy nụ cười của Amuro, tiếng cười trong trẻo, và tiếng “Zero to—!!” vang vọng trong đầu như một bản thu cuối cùng
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Ước gì tớ có thể nói tạm biệt... nhưng tớ ghét phải nói từ đó
Căn phòng chìm vào im lặng. Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà vừa vụt tắt

2

Chiều hôm sau, bầu trời trong xanh với vài gợn mây lững lờ trôi. Gió nhẹ nhàng lướt qua những nhành cây nơi sân chơi quen thuộc – nơi hai cậu bé vẫn thường gặp nhau
Akai Shuichi đã đứng đó từ sớm. Tay cậu xỏ túi quần, mắt nhìn đăm đăm xuống đất, trông có vẻ lặng lẽ khác thường
Một lúc sau, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Shui! Cậu đợi lâu chưa? Tớ tới rồi nè!
Amuro chạy đến với nụ cười rạng rỡ, nhưng khi thấy nét mặt Akai nghiêm lại, nụ cười đó hơi tắt đi. Shuichi ngẩng lên, hít sâu rồi nói chậm rãi
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Tớ có chuyện muốn nói…
Amuro nghiêng đầu
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Chuyện gì vậy?
Akai lặng đi một chút, rồi nhẹ giọng
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Tớ… sắp chuyển nhà rồi. Sang Mỹ
Lời nói rơi xuống như một viên sỏi ném vào mặt hồ phẳng lặng. Amuro sững người. Đôi mắt cậu mở to, rồi rưng rưng. Môi run run
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Tại sao...? Là tớ làm gì sai à...? Tớ… tớ không muốn đâu…
Giọng nói cậu vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Tớ biết mà… Cậu ghét tớ rồi đúng không...? Không muốn chơi với tớ nữa…
Akai hoảng hốt, vội vàng xua tay, giọng luống cuống
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Không! Không phải đâu! Amuro, nghe tớ nói nè! Tớ không hề ghét cậu, tớ… cũng không muốn rời đi chút nào
Shuichi bước lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào vai Amuro
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Tớ rất quý cậu, thật đấy. Nhưng chuyện này… không phải tớ quyết định được
Amuro lau nước mắt bằng mu bàn tay, cố gắng mỉm cười, dù mắt vẫn đỏ hoe
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Vậy à… Thì ra là vậy…
Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Rồi đột nhiên, Amuro nhoẻn cười thật tươi – nụ cười trong veo như ánh nắng xuyên qua kẽ lá
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Thôi! Vậy chuyện đó để sau đi! Bây giờ, chúng mình chơi trước đã!
Akai sững người
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Hả…? Nhưng—
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Không nhưng nhị gì hết! Mau chơi trốn tìm nè! Ai thua phải cõng người kia một vòng đó!
------------------------------------
Tiếng cười rộn vang khắp sân chơi như chưa từng có nỗi buồn nào xảy ra.
Cậu kéo tay Akai chạy đi, cả hai nhanh chóng biến mất sau đám cây
Khi mặt trời dần buông xuống, hai cậu nằm lăn trên thảm cỏ, thở dốc sau những trận rượt bắt dài hơi. Amuro bỗng ngồi bật dậy, lục trong túi áo và rút ra một vật nhỏ
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Nè! Cái này… tớ để dành từ lâu rồi đó!
Đó là một sợi dây chuyền. Chính là mẫu bạn vừa gửi – hai mảnh trái tim đen khắc chữ “Best Friends” và những bông hoa nhỏ xinh. Amuro tách ra làm hai nửa, đưa một nửa cho Akai
Akai đón lấy, nhìn kỹ sợi dây rồi lặng thinh. Cậu cắn môi, mắt chớp chớp như đang cố kìm cảm xúc. Một lúc sau, cậu siết chặt mảnh trái tim trong tay
NovelToon
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Một nửa cho cậu, một nửa tớ giữ. Dù có xa nhau, nó cũng sẽ nhắc tụi mình là bạn thân nhất, mãi mãi nha!
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Ừ… bạn thân nhất.
Ánh hoàng hôn vàng cam phản chiếu lên hai sợi dây nhỏ, tạo thành hai vệt sáng lung linh trong chiều muộn
------------------------------------
Ngày hôm đó, hai cậu bé không biết rằng…
Đó sẽ là lần cuối cùng họ chơi đùa cùng nhau… trong suốt một thời gian rất dài

3

Abc' : nói nhỏ ! ABC !: hét lớn abc: lời thoại / abc/: hành động, cảm súc 💭: suy nhĩ 🗨📱: điện thoại
Thấm thoắt… đã một tuần trôi qua kể từ ngày Amuro tặng Akai sợi dây chuyền “Best Friends”. Một tuần – tưởng dài, mà lại ngắn ngủi đến lạ. Và rồi… hôm nay, là ngày Akai Shuichi rời đi
---------------------------------
Tại sân bay quốc tế, không khí náo nhiệt nhưng cũng chẳng thể át đi sự trống trải trong lòng cậu bé mười tuổi đang đứng đó. Shuichi xếp hàng cùng ba mẹ và em gái, nhưng ánh mắt cứ đăm đăm nhìn về phía cổng vào.
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Sao giờ này… cậu ấy vẫn chưa tới nhỉ…/Cậu lẩm bẩm, tay siết nhẹ quai balô, mảnh dây chuyền lấp ló dưới cổ áo/
Mỗi lần có ai đó chạy ngang qua, cậu lại ngẩng lên, ánh mắt ánh lên hy vọng… rồi lại cụp xuống. Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một
???
???
Quý hành khách chú ý! Máy bay số 71 đi Australia sẽ cất cánh trong 20 phút nữa, vui lòng nhanh chóng đến cửa khởi hành
Giọng thông báo vang lên như một nhát dao cắt ngang dòng suy nghĩ của Shuichi. Bố mẹ cậu quay lại
sera mary
sera mary
Shuichi, đi thôi con, nhanh lên!
Cậu vẫn ngoái đầu lại, nhìn đăm đăm phía sau. Không một bóng dáng quen thuộc nào cả. Đúng lúc đó, cô em gái nhỏ – Masumi – nhăn mặt kéo tay áo anh trai
sera masumi
sera masumi
Onii-chan! Nhanh lên! Mình trễ rồi đó!
Shuichi chần chừ thêm vài giây, rồi cũng quay lưng, bước chậm theo gia đình, ánh mắt vẫn không ngừng ngoái lại, mong chờ một điều gì đó… dù chỉ là một cái bóng
Bất chợt—
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
CHỜ ĐÃ, SHUICHI!!
Giọng hét vang lên trong không gian ồn ào của sân bay. Shuichi quay phắt lại
Amuro
Cậu bé tóc vàng đang chạy như bay qua đám đông, thở hồng hộc, mồ hôi đẫm trán
Đến nơi, Amuro chống gối thở dốc, mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Hộc… hộc… Tớ tới rồi nè… Tớ… xin lỗi vì tới muộn…!
Shuichi nhìn bạn, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Không giận, không trách, chỉ là… vui vì cậu ấy đã đến
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Tớ tưởng… cậu quên rồi chứ.
Amuro lắc đầu lia lịa
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
“Không bao giờ! Tớ không quên đâu! Là do tớ lén trốn ra đây… mẹ không cho đi
Shuichi khựng lại, ánh mắt thoáng bất ngờ. Amuro lại ngẩng lên, cười rạng rỡ dù thở chưa xong
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Tớ đến chỉ để nói một điều thôi… Chúc cậu đi mạnh giỏi! Nhớ giữ liên lạc với tớ nha! Và… đừng quên tớ đó
Shuichi bật cười khẽ
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Đồ ngốc… Làm gì mà tớ quên cậu được chứ…
Một khoảng lặng nhỏ. Rồi nhân viên sân bay gọi tiếp
???
???
Chuyến bay số 71 chuẩn bị đóng cửa! Quý khách xin mời lên máy bay
Shuichi gật đầu với Amuro, quay lưng bước đi, tay vẫn vẫy nhẹ như chào tạm biệt
Amuro đứng im nhìn theo. Bàn tay nắm chặt thứ gì đó trong túi áo. Cậu định gọi
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Shui!!
Shuichi khựng lại, quay đầu
Amuro rút nửa còn lại của sợi dây chuyền ra. Nhưng… cậu lại mím môi, rồi lặng lẽ giấu lại vào túi
amuro (nhỏ)
amuro (nhỏ)
Không sao… Gặp lại cậu sau cũng được…
Shuichi nhíu mày, nhưng không nói gì. Chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu lần cuối rồi đi vào trong
---------------------------------------------------
Trên máy bay, cậu bé Shuichi ngồi cạnh cửa sổ. Cảnh sân bay nhỏ dần trong mắt
Cậu rút mảnh dây chuyền từ trong túi áo, nắm chặt
akai( nhỏ)
akai( nhỏ)
Sẽ sớm gặp lại thôi, Amuro… Chúng ta đã hứa mà
Mắt cậu không rời khỏi bầu trời bên ngoài – nơi một ngày nào đó, cậu sẽ bay trở lại… để tìm người bạn thân nhất của mình
---------------------------------------------
Mối dây vô hình giữa hai người… đã không đứt. Chỉ là, tạm thời kéo căng… bởi khoảng cách và thời gian

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play