Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

DuongCap/ RhyCap | Ly Cà Phê Cuối Cùng

01 | Mùi cà phê trong cơn mưa.

tác giả
tác giả
Nhìn hiểu chứ hỏi gì:)?
___
Cơn mưa đầu mùa trút xuống mái ngói cũ kỹ như gột rửa lại một mảnh ký ức đã phủ bụi từ rất lâu. Góc phố nhỏ nơi giao nhau giữa ba con đường im lìm như bị thời gian bỏ quên.
Không ai để ý ở đó có một quán cà phê không bảng hiệu, không quảng cáo, chỉ có một tấm rèm cửa màu be nhạt phất phơ và âm thanh của chuông gió lặng lẽ va vào nhau mỗi khi có người mở cửa.
Bên trong quán, hương cà phê rang thơm dịu, lan tỏa như một cơn mộng. Ánh đèn vàng nhẹ phủ lên tấm áo sơ mi trắng rộng thùng thình của cậu nhân viên đang lau quầy bar.
Tóc trắng rũ nhẹ xuống trán, làn da trắng đến mức ánh đèn càng khiến em trông như ảo ảnh – đẹp đến bất thường, bình lặng đến đáng sợ.
Hoàng Đức Duy.
Không ai trong khu phố biết tên thật của em. Họ chỉ gọi em là “Miêu trắng”, vì mỗi sáng đều thấy cậu ngồi trước cửa, cho một con mèo lông xù ăn vụn bánh mì.
Em cười với người lớn tuổi, nhẹ nhàng với trẻ nhỏ, chưa từng nổi giận, cũng chưa từng kể gì về bản thân. Dường như cuộc sống của em chỉ xoay quanh: mở cửa – pha cà phê – đóng cửa – ngủ.
nhvp
nhvp
Cho chị ly cà phê cappuccino ngọt vừa nha. / mỉm /
Đức Duy khẽ gật đầu, rót sữa vào máy tạo bọt, giọng trầm mà nhẹ như làn hơi.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Dạ,chị ngồi bên cửa sổ chứ ạ?
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Trưa nay cũng hơi nắng.
Ai cũng nghĩ em chỉ là một chàng trai trẻ trốn khỏi thành phố xô bồ, tìm đến góc nhỏ để sống chậm. Không ai biết, ba năm trước, em từng là sát thủ cấp S của tổ chức ngầm STYX – kẻ mang mật danh “Bạch Miêu”, lạnh hơn kim loại, tàn nhẫn hơn súng đạn, và chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ nào.
Cho đến khi chính em biến mất – cùng với hàng loạt dữ liệu cơ mật, để lại một tổ chức rối loạn và một vết thương không bao giờ lành cho những người từng đứng bên cạnh.
____
Cắt cảnh — Trụ sở STYX.
Phòng họp ngầm dưới lòng đất chỉ có ba người. Không khí như đóng băng.
nhvp
nhvp
Hắn ta còn sống.
Một tập hồ sơ được đặt lên bàn, bên trên là tấm hình in mờ: Đức Duy đang cười, tay rót cà phê, ánh nắng hắt vào khiến bức ảnh như bị nhuộm màu ấm áp – giả tạo.
nhvp
nhvp
Gửi người đi. / trầm giọng /
nhvp
nhvp
Tiếp cận.Xác định, nếu là hắn...thủ tiêu.
___
Hai cái tên được kích hoạt.
Nguyễn Quang Anh—Rhyder – sát thủ trẻ tuổi, từng được Duy đích thân huấn luyện. Đã từng gọi em là "hy vọng", giờ chỉ còn căm hận.
Trần Đăng Dương—Dương Domic – chiến lược gia thiên tài, từng đứng cùng chiến tuyến, từng tin Duy là người bất khả chiến bại. Nay phải đối mặt với bóng ma quá khứ.
Tay Quang Anh siết chặt tờ hồ sơ, đôi mắt như phủ đầy dao nhọn.
Đăng Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ kỹ ấy. Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh và yên như mặt hồ – nhưng dưới đáy… có thứ gì đó đã bắt đầu nổi lên.
___
Trò chơi bắt đầu. Lần này, không ai được phép thất bại.

02 | Anh còn sống thật sao?

___
Tiếng chuông gió khẽ vang lên khi cánh cửa mở ra, kéo theo một luồng không khí lạnh buốt – không phải từ điều hòa, mà từ chính người vừa bước vào.
Cậu ta mặc áo khoác đen dài đến gối, mái tóc màu nâu đỏ ẩm ướt vì mưa, đôi mắt sâu hun hút như vực thẳm không đáy. Ánh nhìn đó quét một vòng quanh quán, cuối cùng dừng lại – nơi quầy pha chế.
Đức Duy đang đứng lau ly thủy tinh.
Không ngước lên. Không hoảng hốt. Không giật mình.
Quang Anh nhíu mày. Ngón tay khẽ siết quai nắm túi áo, nơi giấu khẩu súng lặng im.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Anh còn sống?
Giọng hắn khàn đặc, không giận dữ, không bi thương, chỉ... cạn sạch cảm xúc.
Đức Duy ngẩng đầu, đôi mắt vẫn lành như nước ấm buổi chiều, chỉ khẽ nhếch môi cười.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Ừ còn sống.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Nó bất tiện cho em lắm à?
Quang Anh không đáp. Hắn bước tới, từng bước đạp trên nền gạch gỗ cũ như phát ra tiếng vọng. Cả quán trống trải – Duy đã sớm đóng cửa sớm hôm nay. Có lẽ... hắn biết trước.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
3 năm trước.../ nghẹn ngào /
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Anh rút lui. Cắt liên lạc. Để lại cả tổ chức lẫn tôi trong địa ngục. Và giờ anh... pha cà phê?
Đức Duy rót một tách espresso. Hơi nước bốc lên che đi ánh nhìn của hắn, nhưng không thể che được sự điềm tĩnh trong giọng nói.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Em vẫn uống đậm,không đường chứ?
Ly cà phê được đặt lên bàn.Quang Anh không động vào.Im lặng một lúc lâu, rồi hắn cười khẩy – nụ cười nửa miệt thị, nửa tuyệt vọng.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Anh có biết không? Em từng nghĩ… nếu gặp lại anh, em sẽ giết anh ngay không do dự.
Đức Duy không trả lời.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nhưng nhìn anh bây giờ.... / hạ giọng /
Anh như biến thành một người khác. Một cậu nhóc vô hại… một nhân viên quán nhỏ... không còn là ‘Bạch Miêu’ nữa.
Đức Duy dựa nhẹ vào quầy, khoanh tay lại. Gió thổi qua cửa sổ mở hờ, làm tóc em rối lên một chút.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Em nói đúng.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Người đó...chết rồi.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Không.
Quang Anh tiến sát hơn, kề gần tới mức nghe thấy nhịp thở của nhau.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Hắn không chết. Hắn chỉ chờ người đến kết liễu.
____
Bên ngoài quán, từ xa – một ánh mắt khác đang dõi theo.
Đăng Dương tựa người vào ô tô, điếu thuốc cháy dở giữa những ngón tay.Anh quan sát từng chuyển động bên trong qua kính viễn vọng. Không bước vào. Không xen ngang.
Chỉ lẩm bẩm một câu, rất khẽ.
Trần Đăng Dương – Domic
Trần Đăng Dương – Domic
Đức Duy… Rốt cuộc anh đang chờ ai? Bọn em, hay... cái chết?

03 | Vậy thì bắn đi!

tác giả
tác giả
Eeee
tác giả
tác giả
ủng hộ tác giả điii
____
Không khí trong quán đặc quánh như vừa có ai đó bóp nghẹt thời gian. Mùi cà phê không còn dịu dàng nữa, nó trở thành thứ gì đó… ngột ngạt và đầy ám ảnh.
Quang Anh đứng trước Đức Duy – khoảng cách đủ gần để kết liễu, cũng đủ xa để nhớ về những lần kề vai sát cánh giữa sống – chết.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Anh nghĩ là em không dám../ nghẹn lại /
Đức Duy mỉm cười. Không lạnh lùng, cũng không thách thức. Chỉ như thể… cậu đã biết trước điều này sẽ xảy ra từ rất lâu.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Anh nghĩ em sẽ do dự.
Ngón tay Quang Anh siết chặt. Tay còn lại đã chạm vào khẩu súng giấu trong áo khoác.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Anh phản bội chúng tôi. Anh lấy dữ liệu. Anh biến mất. Người khác có thể không hiểu, nhưng em thì có quyền căm hận.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Có. / gật đầu /
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Nên nếu em muốn....bắn đi.
Một sự im lặng kỳ lạ ập đến.
Đức Duy nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Bắn vào tim nhé,anh không muốn đau đâu.
Quang Anh bỗng thấy tay mình run. Run thật. Thằng nhóc ngày xưa theo em tập bắn, người từng cúi đầu nhận từng lời dạy, người từng hỏi.
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Anh! Nếu một ngày em lỡ giết người vô tội thì sao?
Giờ lại đứng đây, giương súng vào chính người đã dạy mình nắm cò.
Nhưng tại sao… tiếng trong đầu hắn lại nghe như đang van xin?
" Bắn đi. "
" Bắn đi đồ phản bội. "
___
—Cạch!
Tiếng cửa bật mở. Đăng Dương bước vào, không che ô, mưa còn dính trên vai áo. Gương mặt anh không biểu cảm. Nhưng ánh mắt thì – bén đến mức Quang Anh gần như lập tức buông tay.
Trần Đăng Dương – Domic
Trần Đăng Dương – Domic
Ra ngoài. / nhìn /
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nguyễn Quang Anh – Rhyder
Nhưng—
Trần Đăng Dương – Domic
Trần Đăng Dương – Domic
Đây là cuộc nói chuyện của tôi với anh ấy. Không có phần của cậu.
Quang Anh mím môi, nhìn Đức Duy lần cuối, ánh mắt mang theo cả giận lẫn tiếc. Rồi lặng lẽ bước ra, để lại hai người đàn ông đứng đối diện trong ánh sáng mờ vàng của quán nhỏ.
Đức Duy vẫn giữ thái độ ung dung, như thể lần tái ngộ này… chỉ là một buổi gặp mặt thường niên.Em nhìn Dương, nửa đùa nửa thật.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Em muốn uống gì?Hay là anh làm cho em...ly ' tha thứ'?
Dương không đáp. Anh kéo ghế, ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn.
Trần Đăng Dương – Domic
Trần Đăng Dương – Domic
Anh giấu em bao nhiêu lâu rồi hả?Duy.
Đức Duy ngồi xuống đối diện, khẽ bật cười.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Chắc cũng tầm...
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
Một ngày sau khi em tin là anh chết! / cười /
Dương nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Tĩnh lặng bao trùm.
Rồi anh mở mắt, đôi đồng tử đen sẫm đập thẳng vào mắt Đức Duy, giọng trầm như tiếng đạn lên nòng.
Trần Đăng Dương – Domic
Trần Đăng Dương – Domic
Lần này,em đến đây không phải để tha thứ.
Hoàng Đức Duy – Captain
Hoàng Đức Duy – Captain
/ cười mỉm /
___
Gió thổi vù qua khung cửa sổ mở hờ. Ở đâu đó, một con mèo trắng kêu khe khẽ. Trận mưa vẫn chưa tạnh. Nhưng cơn bão thật sự, mới chỉ bắt đầu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play