Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Wean × Hurrykng | Biển Và Hoa Lan.

01;

Đêm đông rét mướt, tuyết rơi phủ kín lối đi nhưng chẳng cách nào cản bước được những con người mặc cho cái trời giá lạnh cứa lấy da thịt. Các quán đồ ăn, nhà hàng, cửa hàng mua sắm đang dọn dẹp, muốn tránh khỏi cơn tuyết rơi lần tiếp theo.
Trời càng lúc càng lạnh, tâm trí của con người lúc này chỉ muốn nhanh chống về nhà, làm ấm cơ thể của mình bên lò sưởi.
Tí tách rơi, những giọt nước sẫm màu tựa như máu rơi xuống nền gạch, loang đến chân của một gã đàn ông. Gã đứng ở đó, quan sát biểu cảm đầy đau đớn của người nằm dưới thân, máu từ vết thương chảy ra không thể kiểm soát. Người bên cạnh gã khẽ lùi lại vài bước, bình tĩnh sau cuộc chiếc giằng co với người nằm dưới đất. Cậu ta xoay người, dùng khăn tay lau đi vết máu trên gương mặt. Qua lớp khẩu trang, cậu ta có thể cảm nhận được vị máu tanh nồng đang lan trong không khí, ép chặt phổi của cậu ta phải hít lấy bầu không khí tệ hại này.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi tuyết đã bắt đầu rơi. Lòng của cậu ta càng trở nên nao núng. Bước về phía cửa sổ, buột sợi dây thừng vào người, không nói thêm bất kỳ lời nào mà nhảy xuống. Dây thừng đưa cậu ta xuống dưới đất liền một cách an toàn, ngay khi chân chạm mặt đất, cậu ta đã nhìn thấy một bóng dáng từ góc khuất, cứ lấp ló trong bóng tối.
Bảo Khang
Bảo Khang
Mẹ nó...
Bảo Khang chửi thề trong cổ họng, mùi tanh của máu vẫn còn vương trên người cậu, bữa trời âm độ lại càng rõ thêm. Nếu đối phương là báo cảnh sát, đêm nay nhất định sẽ không thể làm nên trò trống gì. Cậu bước thêm một bước, cái bóng kia cũng tiến thêm một bước, dây thần kinh của Bảo Khang giờ đây căng như dây đàn, bất chợt tiếng khóc vang lên. Là tiếng của cái bóng khi nãy.
Thượng Long
Thượng Long
Hức... Hức.... Đau quá... Đau quá đi... Hức...
Bảo Khang nghe rõ đây là tiếng khóc của một người trưởng thành, trong góc khuất của toà nhà cao tầng, một gã đàn ông lại khóc nức nở lên như một đứa trẻ giữa trời tuyết lạnh. Bảo Khang cảm thấy cậu đang gặp phải một sinh vật lạ cần được thế giới chiêm nghiệm.
Thượng Long
Thượng Long
Bạn ơi... Cái chân của tớ... Đau quá...
Nghe thấy tiếng gọi, tâm trí của Bảo Khang càng trở nên căng thẳng, đôi mắt tinh ranh quan sát xung quanh, bất đắc dĩ rút con dao ở ngang hông mà đi đến chỗ của gã đàn ông kia. Bật đèn pin trong tay lên, cậu chợt ngạc nhiên khi nhìn thấy một người trưởng thành đang ngồi giữa tuyết, tay cầm theo con gấu bông mềm mại bị tuyết rơi che lấp đôi chút. Nó ngồi dưới tuyết, nước mắt rơi lả chả.
Thượng Long
Thượng Long
Aa... Chói mắt quá...
Thượng Long
Thượng Long
Mẹ của tớ bảo không được chỉa đèn pin vào mắt của người khác ạ
Thượng Long đưa tay che mắt của mình, hành động ngốc nghếch hệt như một đứa trẻ khiến cậu ngơ ngác. Thế này có kẻ ngốc đến vậy sao? Mẹ dặn cái quái gì chứ.
Bảo Khang khẽ quan sát đối phương, thấy nó ốm yếu, thân thể cũng chỉ có chút cơ bắp của thanh niên trai tráng, nước mắt vẫn còn rơi trên khuôn mặt. Bộ dạng mềm mại như một Omega, nếu không bị ngốc chắc hẳn là một tiểu mỹ nhân Omega xinh đẹp có vạn người cưa cẩm. Cuối cùng cũng không nhịn được mà hướng đèn pin sang chỗ khác. Cậu đưa mắt nhìn nó, xoay lưng định rời đi thì tiếng gọi của nó vang lên.
Thượng Long
Thượng Long
Cậu ơi...
Thượng Long
Thượng Long
Khi nãy cậu đứng cùng cái người đó làm gì thế?
Thượng Long
Thượng Long
Có phải cậu là diễn viên không?
Thượng Long
Thượng Long
Cái nước chảy ra từ cổ của chú hàng xóm là nước ép lựu không ạ?
Bịch.
Tiếng ngã xuống nền tuyết vang lên, Bảo Khang đè chặt người của Thượng Long xuống dưới nền tuyết, dùng con dao nhọn kề vào cổ của nó. Lưỡi dao sắc bén, dưới ánh trăng và nền tuyết trở nên sáng quắc. Thượng Long sợ sệt, cảm giác đau khi ngã trên nền tuyết khiến nước mắt không chủ động được mà rơi xuống.
Bảo Khang
Bảo Khang
Im lặng, nếu bật thành tiếng, tôi sẽ giết chết cậu.
Thượng Long lần đầu gặp phải chuyện này, đứa trẻ ngốc bị hù doạ đến mức chỉ biết rên khe khẽ, không dám bật thành tiếng khóc nức nở như mọi khi. Bảo Khang cắn răng, càng nghĩ đến chuyện nếu Thượng Long nói việc này ra ngoài sẽ khiến bản thân cậu khó hoàn thành nhiệm vụ. Có câu giết lầm còn hơn bỏ xót, cậu cũng đã thề với tổ chức với hoàn thành nhiệm vụ một cách triệt để, không thể để lại mối hoạ.
Tay giơ cao lên, lưỡi sao sáng lên trong màn đêm rồi vụt tắt, Thượng Long vì quá sợ mà ngất xĩu, còn lưỡi dao đã bị người khác cướp lấy. Là Trần Đăng Dương.
Đăng Dương
Đăng Dương
Đây là con trai của nhà họ Lê, không nên giết đâu
Kéo Bảo Khang đứng dậy, gã ta ngồi xuống, đứa ánh mắt nhìn Thượng Lòng vẫn đang còn giật mình trong giấc mộng.
Bảo Khang
Bảo Khang
Con trai nhà họ Lê nào?
Đăng Dương
Đăng Dương
Người đang giữ sách cổ là anh ta
Đăng Dương
Đăng Dương
Nếu anh không muốn bị tổ chức khai tử, toàn bộ băng nhóm và cả sau lưng chính phủ cũng truy nã anh, thì anh cứ giết anh ta đi
Đăng Dương thổi phù phù những lớp tuyết dính trên áo trong quá trình đu dây cáp xuống. Đôi mắt của gã ta sáng lên trong màn đêm như một con sói ranh ma nhìn mọi thứ. Bảo Khang cũng không thèm nói gì, lấy từ trong túi áo ra một túi zip, đem một viên thuốc dạng nén nhét vào trong miệng của Thượng Long. Không thể giết nó, cũng không thể để nó có ký ức về chuyện này. Tốt nhất là đem chuyện hai ngày gần đâu quên sạch cho an toàn.
Bảo Khang
Bảo Khang
Về, ông chủ đang chờ.
Bảo Khang nói rồi nhanh chóng rời đi, Đăng Dương không nói gì, dùng bật lửa thiêu đốt dây thừng. Ngọn lửa cháy phần phật trong đêm đen, thiêu đốt lấy sợi thừng được tinh chế của tổ chức sát thủ.
Giữa màn đêm u tịch, gió thổi rì rầm, tiếng hô hoán của mọi người vang lên khi nhìn thấy cậu chủ của nhà họ Lê đang nằm dưới nền tuyết, thân thể được phủ một lớp tuyết dài, cả người đông cứng, hơi thở cũng ngày một yếu dần. Chẳng ai chú ý đến một đường lửa lơ lửng ở bên kia của toà nhà, một đường lửa đầy tội lỗi.
end chương 1.
chết trong deanline rồi tư bản ơi
chết trong deanline rồi tư bản ơi
thich qua rui naaa.

02;

Căn phòng trống trãi vang lên tiếng bước chân của đoàn người, Bảo Khang cùng Đăng Dương dẫn đầu hai hàng người đi theo nhịp bước vào bên trong. Âm thanh giữa tiếng giày da va vào sàn nhà vang lên, đến khi dừng lại trước mặt một gã đàn ông trung niên.
Bảo Khang cùng Đăng Dương xoay người về phía sau, cẩn thận chỉnh đốn hàng ngũ mới đi sang hai phía trái phải của gã đàn ông trung niên. Dưới ánh đèn đung đưa theo gió, người đàn ông đó lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, trong không gian lặng im càng trở nên đáng sợ. Đây là ông chủ của bọn họ, là người đứng đầu tổ chức sát thủ đang khiến cho nhiều người phải dè chừng, chỉ sợ bản thân là người tiếp theo.
"Lần này mọi người hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Đây là một lời khen của khách hàng gửi đến."
Tiếng vỗ tay vang lên trong gian phòng, Bảo Khang đưa mắt nhìn sang hướng Đăng Dương. Thấy gã còn chẳng thèm vỗ tay chúc mừng . Áo phông đen trên người in biểu tượng của tổ chức ở bên tay áo, Bảo Khang khoác lên người đồng phục thường ngày liền biến thành bộ dạng khó gần, từng cử chỉ của cậu đều vô cùng nghiêm túc. Bảo Khang là nổi khiếp sợ của huấn luyện K03, sẵn sàng đem mấy tên ngoan cố quật xuống dưới nền đất.
Từ nhỏ, Bảo Khang được xác định là giới tính Beta, cậu sống trong thế giới không mùi vị. Đến năm 6 tuổi, vô tình gặp phải biến cố, ba mẹ trong lúc làm nhiệm vụ thì xảy ra động đất, cơn địa chấn khiến cậu mất đi người thân, còn biến cậu thành bộ dạng không thể nhìn, cũng không thể nói. Cậu được Viện phúc lợi nhận nuôi, cuối cùng lại vì Viện trưởng tham ô, không xem cậu là món hời liền ném cho tổ chức.
Năm Bảo Khang bảy tuổi đã sống cùng gã đàn ông trung niên kia, cùng Đăng Dương trải qua một tuổi thơ tại tổ chức. Không thể nhìn thấy, giác quan của cậu càng trở nên nhạy bén. Mọi thứ đều luôn luôn trong tầm kiểm soát của cậu. Từ tiếng bước chân cũng có thể biết được người đó là nam hay nữ, cao bao nhiêu. Để có thể sống như người bình thường, tất cả đều phải nhờ đến một lần phân hoá biến thành Enigma.
Nếu Bảo Khang là một tay cận chiến trong tổ chức, thì Đăng Dương là một tay Enigma bắn tỉa không thề đùa cợt. Gã có đôi mắt tinh tường, khả năng quan sát và chiến thuật chu đáo, là tiếng gầm thét vang dội của J02.
Phạm Bảo Khang và Trần Đăng Dương là cặp bài trùng, luôn là cái gai trong mắt của nhiều người tại chỗ tổ chức. Nhưng gần như cả hai đều chẳng quan tâm điều đó, thứ họ cần là một giấc ngủ bình yên thay vì tràng pháo tay nhạt nhẽo.
Hai Enigma đấu đá nhau, không biết sẽ gây nên bao nhiêu trò vui.
Cho phép mọi người ra bên ngoài, người đàn ông trung niên ngồi xuống ghế khi nhìn hai học trò của mình đào tạo nên đang như tượng đài đứng trước mặt mình. Ông ta thở ra một hơi.
"Bố biết hai đứa không thích việc huấn luyện cho người khác, nhưng bố đã già, sau này không thể quản lý hết tất cả. Đây là gia tài mà sư phụ để lại, bố không thể để nó lụi tàn."
Bảo Khang
Bảo Khang
Bố có thể bảo Đăng Dương làm mọi việc
Đăng Dương đánh ánh mắt chán ghét sang nhìn Bảo Khang, lại bắt đầu giở cái trò đứa con ngoan của ba đây mà.
Đăng Dương
Đăng Dương
Bố đừng nghe anh ta nói lời hoa mỹ
"Được rồi, hai đứa không cần cãi. Bố sẽ tự có dự định riêng cho chuyện này."
Người đàn ông kéo ngăn tủ ra, lấy trong đó ra hai tập hồ sơ, đặt lên bàn, đẩy về phía của Bảo Khang và Đăng Dương.
"Lần này có nhiệm vụ lớn, khách hàng muốn có được quyển sách cổ từ tay của nhà họ Lê. Nhiệm vụ tiếp cận tiểu thiếu gia Lê Thượng Long, bố muốn Bảo Khang làm việc này."
Bảo Khang cầm lấy tập hồ sơ, đọc vài dòng chữ đầu liền không muốn đọc tiếp. Bên trong là toàn bộ thông tin của về Lê Thượng Long, còn là rõ đến từng chi tiết một. Ở phân hoá gen nào lại để trống, nhưng cậu lại không quan tâm cho lắm. Nghĩ đến tên ngốc kia trắng trắng mềm mềm, gương mặt xinh đẹp nước mắt ngắn, nước mắt đai, trong lòng liền khẳng định là một Omega.
Bảo Khang
Bảo Khang
Chỉ cần lấy quyển sách cổ thôi ạ?
"Ừm, chỉ cần quyển sách cổ, nhưng có điều thật sự việc này không dễ. Cậu ta không tỉnh táo sau một vụ tai nạn, dường như luôn trong tình trạng ngốc nghếch, muốn biết về sách cổ, con phải tự tìm hiểu."
Cậu không nói gì, miễn cưỡng gật đầu xem như mọi chuyện đã xong. Thân phận giả cậu cũng không cần, dù sao cũng cần sự tin cậy lâu dài, tốt nhất nên thành thật một chút. Dù sao khi gặp khách hàng cậu cũng sẽ xưng số hiệu.
Đăng Dương bên cạnh lại có chút khó khăn. Muốn gã tiếp cậu chủ nhà họ Phạm thì thôi đi, còn phải yêu đương với người ta. Hai mươi mấy năm chưa từng yêu đương, mở đầu mối tình lại quen một gã đàn ông. Bố muốn mở cho gã con đường gì đây.
"Theo thông tin thì Phạm Anh Duy từng giúp đỡ Lê Thượng Long rất nhiều, chắc hẳn sẽ biết về sách cổ. Lần này bố mong cả hai đứa đều hoàn thành nhanh chóng trở về. Khách hàng đã cho thời gian một năm để hoàn thành, trong thời gian đó chúng ta sẽ liên lạc qua số ẩn danh."
Bảo Khang gật đầu đồng ý, nhanh chóng kéo Đăng Dương rời đi. Gã đi bên cạnh cậu, trong lòng hoang mang không thôi.
Đăng Dương
Đăng Dương
Có thể đổi nhiệm vụ không?
Bảo Khang
Bảo Khang
Nếu cậu muốn trở thành một bảo mẫu và chơi với thằng ngốc mỗi ngày thì cứ việc đổi
Không biết cảm nhận của Đăng Dương ra sao, nhưng trong lòng Bảo Khang cảm thấy có chút hứng thú. Không biết gặp lại, tên ngốc Omega đó có nhớ cậu hay không.
end chương 2.

03;

Trời sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua cây cổ thụ được trồng trước cửa phòng Thượng Long, nó khẽ xoay người, miệng chép chép vài tiếng, hệt như một đứa trẻ vừa ăn gì đấy xong. Âm thanh rộn ràng vang lên, vọng vào bên trong căn phòng trên lầu ba của nó. Thượng Long tỉnh giấc, cơn ác mộng vừa diễn ra khiến nó khóc ré lên, đứa trẻ ngốc to xác gào lên đầy đáng thương.
Nghe thấy tiếng của nó, người làm trong nhà họ Lê vội vàng chạy lên lầu, theo thói quen mở cánh cửa phòng nó. Cô gái với mái tóc màu nâu tự nhiên đi đến, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của nó, mỉm cười dỗ dành.
Misona
Misona
Tiểu thiếu gia, không sao hết
Misona
Misona
Chỉ là ác mộng thôi, không phải cậu vẫn có mọi người sao?
Misona
Misona
Mọi người sẽ bảo vệ cậu
Misona
Misona
Tiểu thiếu gia đừng khóc
Thượng Long gục mặt vào vai của Misona, từng tiếng nấc nghẹn khiến lòng dạ của bọn họ chua xót. Tiểu thiếu gia của nhà họ Lê trước khi biến thành kẻ ngốc đã hô mưa, gọi gió, chỉ cần một ánh mắt, cái nhìn đều đem đến sự sợ hãi cho nhiều người. Nhưng không ngờ lại trở thành ra như vậy chỉ sau một vụ tai nạn. Ký ức của Thượng Long đột ngột trở thành bộ dạng của trẻ lên ba, mọi ký ức về mọi người điều đã biến mất. Hoá thành kẻ ngốc trong mắt biết bao người.
Cơn ác mộng luôn hiện hữu trong tâm trí của nó là vụ tai nạn năm xưa, cái ngày đã cướp đi tâm trí của Thượng Long. Hai tay của Thượng Long nắm chặt lấy tay của Misona.
Misona
Misona
Tiểu thiếu gia ngủ một chút nữa có được không?
Misona
Misona
Ngủ thêm một chút nữa mới khoẻ được
Thượng Long
Thượng Long
Misona...
Misona
Misona
Dạ?
Thượng Long
Thượng Long
Anh muốn tìm cái người ngày hôm đó... Misona tìm giúp anh, có được không?
Cô gái xinh đẹp khẽ mỉm cười, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Đắp chăn cho nó, ngồi bên cạnh dùng tay vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng lớn, dỗ dành Thượng Long đi vào giấc ngủ. Tiếng thở nhẹ dần, nó đã ngủ rồi.
Cô rời khỏi phòng, đi trên hành lang dẫn xuống tầng sảnh, đôi mắt màu xanh nhạt khẽ chuyển động. Ngày hôm đó Thượng Long vào thành phố chơi, ở nhà của cô ruột ngủ lại một hôm. Misona vì phải quán xuyến việc nhà nên không thể rời khỏi, vừa hoàn tất công việc đã nghe tin Thượng Long biến mất khỏi chung cư. Lúc đó cô hoảng hốt, hận không thể điều động người đi vào thành phố mà lục soát. Nửa đêm, khi trăng treo trên đỉnh đầu, cuộc điện thoại báo Thượng Long an toàn mới khiến cô nhẹ lòng.
Hình ảnh Thượng Long miêu tả về người nọ rất mơ hồ. Thậm chí nó cũng chẳng nhớ gương mặt của người đó ra sao, chỉ nhớ loáng thoáng dáng người không gầy, thân thể cường tráng, eo thon. Xuất hiện trong tâm trí nó chỉ có bóng lưng của đối phương.
Bình An
Bình An
Chị, có cần tìm theo lời của tiểu thiếu gia không ạ?
Misona
Misona
Không cần đâu, vài hôm nữa tiểu thiếu gia sẽ quên đi thôi
Misona
Misona
Người ở bên ngoài, dù có tốt hay xấu cũng không phải người của mình
Misona
Misona
Không thể chắc chắn rằng bọn họ đều là người tốt
Misona
Misona
Tiểu thiếu gia không thể gặp nguy hiểm
Bình An không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Suy nghĩ của Misona rất giống với của em, Thượng Long là người quan trọng, sách cổ có thể ảnh hưởng đến một quốc gia, huống hồ nếu không may Thượng Long xảy ra chuyện, đến lúc đó mọi thứ đang trong trật tự đều sẽ bị đảo lộn.
Tiếng bước chân nhanh chóng rời khỏi tầng ba, trả lại không gian yên bình vốn có. Trong căn phòng lớn, Thượng Long nằm ngủ trên giường, từng cơn gió thổi vào có chút lạnh khiến nó càng thêm khẽ run lên. Mùi hương biển từ tuyến thể tràn ra bên ngoài, hoà cùng luồng gió mát lạnh của giữa đông, lại giống như một cơn sóng biển lạnh giá đánh vào trong đất liền. Càng ngày càng thêm dữ dội.
Bảo Khang bước nhẹ vào bên trong căn phòng lớn, hương biển nhè nhẹ tràn vào khứu giác, xâm nhập, lấp đầy buồng phổi. Cậu đưa mắt nhìn người trước mặt, trong lòng chứa hàng vạn câu hỏi.
Bảo Khang
Bảo Khang
"Một Omega có hương biển sao?"
Bảo Khang
Bảo Khang
"Cũng mạnh mẽ thật đó, mềm mại hệt như bông vậy."
Cậu dùng tay, khẽ chạm vào trán của nó, ngón tay vẽ vời trên làn da mịn màng. Thượng Long khẽ thở ra một hơi, cậu phì cười.
Bảo Khang
Bảo Khang
Dễ thương thật đó Omega
Bảo Khang
Bảo Khang
Tiếc rằng tôi có nhiệm vụ đến đây tìm cậu
Bảo Khang đứng thẳng dậy, đưa mắt căn phòng của Thượng Long một lượt. Nội thất có chút quen mắt, nhưng cậu thật sự không nhớ bản thân đã đến đây khi nào. Nhấc chân, bước đến những bộ đồ chơi của Thượng Long, cậu nhìn trúng một con gấu nhồi bông nằm trên kệ.
Vừa hay, nếu muốn quan sát thì người này một cách thoải mái nhất, phải có một camera giấu kín. Việc lấp đối với cậu rất dễ dàng, chỉ cần vài phút là xong, nhưng Bảo Khang vẫn còn bị mùi biển lưu luyến lại. Omega lại mang hương biển đâm như thế, Bảo Khang càng thêm thích thú.
Bảo Khang
Bảo Khang
Được rồi, không ở lại với cậu nữa, tôi đi đâu
Bảo Khang
Bảo Khang
Hy vọng sẽ gặp cậu sớm, Omega xinh đẹp
Bảo Khang nhanh chóng rời đi, trước khi Thượng Long mở mắt. Trong căn phòng toàn hương biển đến quen thuộc, lại có một mùi hương dịu dàng xen vào trong không khí. Hệt như mùi hoa ở bên dưới đang được trồng. Mùi hoa lan.
Với tay lên đầu giường, theo thói quen ấn vào chuông gọi người làm đến. Misona cùng một vài người nữa bước vào, chăm chút cho Thượng Long.
Thượng Long
Thượng Long
Misona, hoa bên dưới thơm quá
Misona
Misona
Dạ, rất thơm đấy ạ, là mùi của hoa lan
Thượng Long gật đầu, nhưng chính nó cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Mùi hương này không phải là loài hoa lan kiều diễm, khoe sắc hương dưới ánh nắng, mà lại hệt như một đoá hoa lan nở trong đêm, khiến con người ra cảm thấy sợ hãi khi mùi hương của nó lan toả trong không khí. Thượng Long phát run, nó cảm thấy tâm trí của mình bị quấy nhiễu, đầu đau như búa bổ.
Fredclarkeara After Dark 'SVO Black Pearl' - Lan Thiên Nga Đen, một loài hoa kỳ bí nở vào đêm tối, mùi hương như tiêm vào mạch máu người ta một liều rượu vang.
end chương 3.
chết trong deanline rồi tư bản ơi
chết trong deanline rồi tư bản ơi
lan thiên nga đen là một loài hoa siêu đẹp 😋 mọi người có thể thử trồng nó nhé, mùi hương không làm mọi người thất vọng đâu hehe.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play