Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap]Chồng Ngốc Nhưng Thương Em

Chương 1: Về làm vợ người ngốc

Tiếng xe ô tô dừng lại trước cổng sắt to lớn, phát ra âm thanh khô khốc giữa vùng quê yên tĩnh. Cánh cửa mở ra, một bàn chân nhỏ bước xuống, mang theo tiếng lạo xạo của đất bụi lẫn với nhịp đập hoang mang.
Đức Duy, mười tám tuổi, tay xách balo cũ kỹ, đứng trước cánh cổng nhà người lạ – nơi từ nay cậu phải gọi là "nhà chồng".
Cậu bị gả đi. Một cuộc trao đổi không tình cảm, không ước hẹn, không lời chúc phúc. Gia đình cậu nợ một khoản lớn, và cách trả duy nhất… là gả cậu cho người con trai ngốc nghếch của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Quang Anh.
> "Chỉ cần lấy vía con dâu, biết đâu nó khỏi. Dù sao… nó cũng cần một người ở bên." Đó là những lời cuối cùng mẹ kế nói, giọng khẽ khàng nhưng như dao cắt vào tim. Cha cậu ngồi cạnh, im lặng hút thuốc, chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái.
Không ai hỏi Duy có đồng ý không. Không ai quan tâm cậu có đau hay không. Một người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia bước ra từ cánh cổng, cúi nhẹ đầu.
nhân vật nam
nhân vật nam
Cậu Đức Duy, mời vào
Duy khẽ gật. Không còn nơi để trốn, cũng chẳng còn đường quay về. Cánh cổng sắt đóng lại sau lưng cậu. Tiếng "rầm" ấy như đóng sập luôn cánh cửa cuộc đời cũ của cậu.
Biệt thự nhà họ Nguyễn là kiểu kiến trúc Tây cũ, rộng lớn nhưng lạnh lẽo. Bức tường sơn trắng, vườn sau có hồ cá và những khóm hồng đỏ thắm, nhưng tất cả đều không xua được sự tĩnh mịch đến nghẹt thở. Duy được đưa vào phòng khách, nơi một người con trai mặc áo len đỏ đang ngồi bày gấu bông trên sofa. Mái tóc bù xù, đôi mắt to tròn như đứa trẻ, miệng khẽ lẩm bẩm:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gấu này là vợ… gấu này là chồng… hai đứa chơi vui
Người ấy ngẩng đầu lên khi thấy cậu, rồi đột nhiên sáng rỡ:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
A! Vợ tới rồi!
Quang Anh chạy đến, ôm chầm lấy cậu như trẻ con gặp món đồ chơi mới. Duy hoảng sợ đẩy ra, trừng mắt:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải vợ anh!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải vợ? Nhưng mẹ nói… vợ về chơi với Quang Anh mà?
Ánh mắt ấy không oán giận, không bối rối. Chỉ có sự ngây thơ tuyệt đối. Như thể cậu ấy tin rằng thế giới chỉ đơn giản là: “Vợ sẽ đến và chơi với mình.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ ở vài ngày thôi. Xong rồi sẽ đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm…
Quang Anh cúi đầu, ngón tay xoắn xoắn gấu áo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ không thích Quang Anh hả?
Duy im lặng. Cậu không biết phải trả lời sao. Mà có gì để nói đâu? Chuyện này chẳng ai trong cả hai người mong muốn.
Quang Anh chợt chạy đến, lục trong túi lấy ra một viên kẹo chanh đã móp méo, chìa ra trước mặt Duy:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ ăn không? Kẹo ngon lắm, Quang Anh để dành á.
Duy lắc đầu. Nhưng khi cậu định quay đi thì giọng Quang Anh nhỏ xíu vang lên:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ buồn hả? Quang Anh hát cho vợ nghe nha
Không đợi đồng ý, Quang Anh bắt đầu ngân nga. Không phải bài hát hoàn chỉnh. Chỉ là những lời chắp vá, vô nghĩa với người bình thường, nhưng lại làm tim Duy run rẩy:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
A… a… vợ đừng khóc… Quang Anh thương… vợ ngoan…
Duy ngẩng lên nhìn. Trước mắt cậu là một người con trai trưởng thành nhưng sống trong tâm trí của một đứa trẻ. Cậu ấy không biết cậu đã khóc bao đêm. Cũng chẳng hiểu cậu đã phải bỏ lại những gì để bước chân đến đây. Nhưng…
Cậu ấy biết cậu đang buồn. Và cậu ấy – bằng cách rất vụng về – đang cố dỗ dành. Duy siết tay. Cảm giác nơi lồng ngực như có gì đó mềm nhũn. Cậu không thể ghét được Quang Anh. Nhưng cậu cũng chưa thể chấp nhận tất cả.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… đói rồi. Có gì ăn không?
Mắt Quang Anh sáng rỡ:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có! Quang Anh nấu mì gói! Vợ ăn với Quang Anh nha!
Duy không trả lời. Nhưng cậu bước theo cậu ấy vào bếp, mặc cho Quang Anh vừa đi vừa líu lo kể chuyện gấu bông, bánh kem và cái chén có hình con mèo. Có lẽ, từ hôm nay… cậu sẽ sống cùng một người ngốc nghếch như thế này. Và cậu không biết nên khóc, hay nên mỉm cười nữa.

Chương 2:Lần đầu ăn cơm nhà chồng

Phòng bếp nhà họ Nguyễn sạch sẽ đến mức lạnh lẽo. Mọi thứ đều được sắp đặt gọn gàng, ngăn nắp như một khách sạn chứ chẳng giống nhà ở. Bàn ăn gỗ lim dài tới hơn hai mét, nhưng chỉ có hai người ngồi — một người con trai ngốc và một người con dâu miễn cưỡng
Quang Anh hì hục đặt tô mì gói trước mặt Duy, đôi tay còn dính nước nóng. Anh cười toe toét:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ ăn đi! Quang Anh để nhiều xúc xích lắm!
Duy nhìn tô mì… nước thì đục, mì thì nhão, trứng thì sống, xúc xích thì cháy. Cậu khẽ nhíu mày, nhưng rồi cũng nhẹ giọng:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn.
Quang Anh chống cằm ngắm cậu ăn, mắt sáng như trẻ nhỏ nhìn thấy kẹo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ ăn ngon hông?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ… ngon lắm
Duy mỉm cười nhẹ, như để không phụ lòng thành.
Quang Anh gật gù, rồi đột nhiên đứng bật dậy chạy đi đâu đó. Lúc quay lại, cậu ôm trên tay một con gấu bông to bằng nửa người, đặt phịch xuống ghế cạnh Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gấu này tên Gạo! Từ nay Gạo ngủ với vợ!
Duy suýt sặc mì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi ngủ một mình được rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không được. Vợ mới về, phải có Gạo canh, vợ mới ngủ ngon!
Quang Anh quả quyết, chẳng để Duy từ chối thêm.
Duy đành thở dài. Cậu không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hôm nay — có người ngốc tặng gấu, nấu mì, hát dỗ — là điều cậu chưa từng có trong đời.
---------------
Buổi tối, quản gia gọi Duy lên gặp bà chủ — mẹ chồng cậu. Bà Nguyễn ngồi ở ghế salon, khoác áo choàng lông mỏng, tay cầm tách trà. Gương mặt bà rất đẹp, nhưng ánh nhìn sắc lạnh.
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Ngồi đi
Duy ngồi xuống, lưng thẳng, tay đặt lên đùi, chẳng dám ngẩng lên.
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Tôi không mong cậu yêu thằng Quang Anh. Tôi chỉ cần cậu không làm nó buồn, không bỏ đi, không làm chuyện gì khiến nó phát bệnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi hiểu
Duy khẽ đáp.
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Mỗi tháng, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền. Ở đây ba năm, sau đó… muốn đi đâu thì đi.
Duy khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải tia băng giá trong đôi mắt bà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần… được sống yên.
Bà Nguyễn hơi sững người, rồi khẽ gật đầu.
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Nguyễn Cát Tường (mẹ Quang Anh)
Tốt. Chỉ mong cậu giữ lời
-----------------
Tối hôm đó, Duy bước vào căn phòng ngủ dành riêng cho mình. Nhưng khi vừa ngồi lên giường, Quang Anh đã xuất hiện, ôm theo gối và con gấu "Gạo", ánh mắt tròn xoe long lanh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ ngủ rồi hả? Quang Anh ngủ chung nha?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được. Nam nữ thụ thụ bất thân.
Duy nói dối, dù cả hai đều là con trai.
Quang Anh nghiêng đầu:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng Quang Anh là chồng mà?
Duy bối rối, lúng túng nhìn cậu ta đứng đó, ánh mắt buồn thiu như mèo con bị bỏ rơi
Cuối cùng… cậu kéo chăn lên che mặt, khẽ lầm bầm:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngủ dưới đất đi, đừng leo lên giường là được.
Quang Anh reo vui, lập tức nằm lăn ra tấm thảm mềm dưới chân giường, ôm gấu Gạo ngủ ngon lành.
Còn Duy, quay mặt vào tường, cố ép mình nhắm mắt… nhưng một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu.
Người con trai ngốc này… thật ra lại là người duy nhất khiến cậu thấy an toàn.

Chương 3: "Vợ tôi, tôi không cho ai bắt nạt"

Sáng hôm sau, nhà họ Nguyễn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mời họ hàng thân thiết đến ăn mừng “cưới dâu mới”. Không có sính lễ linh đình, không áo cưới, cũng chẳng lời chúc phúc – chỉ là cái cớ để họ hàng đến nhìn mặt đứa con dâu “gả trả nợ” và đứa con trai “không bình thường” của nhà họ Nguyễn.
Duy được quản gia dẫn xuống, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, gương mặt có chút tái vì mất ngủ.
Quang Anh đang ngồi xếp hình với mấy đứa trẻ, thấy cậu thì hớn hở chạy lại, nắm tay cậu lôi đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ ơi! Vợ ơi! Ngồi đây chơi với Quang Anh nha!
Mấy ánh mắt trong phòng chậm rãi quay lại, ánh nhìn đầy ái ngại, thương hại – hoặc thẳng thắn là… khinh thường.
nhân vật nữ chung
nhân vật nữ chung
Đấy, nghe nói là gả để trừ nợ đó.
nhân vật nữ chung
nhân vật nữ chung
Thật không ngờ… lại gả con trai mình cho một đứa ngốc như vậy.
nhân vật nữ chung
nhân vật nữ chung
Mà nhìn cũng đẹp trai chứ, tiếc quá ha…
nhân vật nữ chung
nhân vật nữ chung
Chắc nghèo dữ lắm mới phải bán mình kiểu đó.
Những lời xì xầm không nhỏ chút nào. Duy nghe hết. Tai cậu ong ong, môi mím chặt, cổ họng nghẹn đắng.
nhân vật nữ chung
nhân vật nữ chung
Quang Anh! Qua đây, con trai!
nhân vật nữ chung
nhân vật nữ chung
Đừng chơi với người lạ!
Duy khựng người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
VỢ KHÔNG PHẢI NGƯỜI LẠ! VỢ LÀ CỦA QUANG ANH!
Cả phòng lặng đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
VỢ TÔI! TÔI KHÔNG CHO AI BẮT NẠT!
Người phụ nữ kia tròn mắt, còn Duy thì… sững người.
Cậu quay sang nhìn người con trai mà ai cũng gọi là “ngốc”. Nhưng trong đôi mắt ấy, cậu thấy rõ một điều: tức giận vì bị khinh thường, và quyết tâm bảo vệ vợ mình, dù là bằng cách ngây ngô nhất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh...
Duy khẽ gọi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ đừng đi mà.
Quang Anh ôm lấy tay cậu, ngước nhìn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ đi, Quang Anh buồn lắm…
Cậu mím môi. Không hiểu sao, nước mắt bỗng dưng rơi.
Cậu không khóc vì tủi thân
Cậu khóc… vì lần đầu tiên, có người đứng trước cả thế giới mà hét lên: “Vợ tôi, tôi không cho ai bắt nạt.”
------
Sau buổi tiệc, Duy trốn lên phòng. Cậu không nói gì, không trách móc gì Quang Anh. Chỉ im lặng ngồi ôm gối cạnh cửa sổ.
Lát sau, Quang Anh rón rén bước vào, tay cầm cái khăn tay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ… khóc hả?
Duy không trả lời.
Quang Anh ngồi xuống, lau nước mắt cho cậu bằng chiếc khăn nhỏ màu xanh đã cũ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ đừng buồn… Quang Anh thương vợ nhất luôn á.
Duy quay mặt đi. Nhưng tay cậu lại siết lấy gấu áo của người ngốc đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ… ừ, tôi biết rồi.
Giọng cậu khàn, nhưng thật lòng.
Vì hôm nay… cậu bắt đầu tin rằng ở bên người ngốc này, cậu không hoàn toàn một mình.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play