[Tường Lâm] Oneshort
Tầng Trên Không Khóa (Văn án)
Dinh thự Nghiêm gia rộng lớn, trật tự, và vô cùng yên tĩnh.
Ngoại trừ mỗi đêm lúc 2 giờ sáng – khi cửa phòng tầng trên bất ngờ… không khóa.
Người hầu Hạ Tuấn Lâm, mới vào nhà chưa đầy hai tuần, đã được "ưu ái" trở thành người trực đêm riêng của cậu chủ.
Công việc nghe có vẻ đơn giản: mang nước, lấy khăn, điều chỉnh điều hòa, gấp lại chăn gối.
Nhưng vấn đề là – sao đêm nào cũng phải lên phòng lúc đúng 2 giờ?
Và vì sao mỗi lần về phòng, cổ áo cậu đều nhăn, mặt cậu đều đỏ, tim cậu đều đập loạn?
Không ai biết thực sự chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Hạo Tường và Tuấn Lâm biết – có một thứ gì đó rất "sai", rất "nguy hiểm", nhưng cũng rất "gây nghiện".
Nghiêm Hạo Tường không bao giờ ra lệnh quá rõ ràng.
Chỉ là ánh mắt, vài lời mơ hồ, một cái cười nhẹ… nhưng lại đủ khiến người ta lạc lối.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
“Tôi gọi cậu lên là vì tiện tay thôi.”
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
“Nhưng mỗi lần cậu đến, tôi đều không muốn để cậu xuống nữa.”
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
“Cậu chủ… tôi có thể hỏi… tại sao cửa phòng cậu không bao giờ khóa?”
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
“Vậy... tôi nên mặc gì để lên phòng cậu chủ?”
Một mối quan hệ không danh phận. Không lời thừa nhận. Không ai chịu nói rõ.
Chỉ có tiếng mở cửa, ánh mắt liếc nhìn, và những đêm dài chưa từng có kết thúc.
fyf gr rf fr gg kd id gd hdg jdb đub jdh jdg dhgd kld bsh jdbd hdb eh dk jdh hdj vsg mjd jdg gsc jdj jdj hdh đủ đyg ê hề đủ jdh oek í ẹ khẽ ệnh dhe ê hề djbd jow kosn kieb
Tầng Trên Không Khóa |1|
Chương 1: Cửa Phòng Không Khóa
Trong căn phòng tĩnh mịch của Nghiêm Hạo Tường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống chiếc giường lớn với chiếc gối đệm mềm mại, phảng phất mùi hương của gỗ và da thuộc. Màn hình điện thoại của Hạ Tuấn Lâm sáng lên, tin nhắn vừa gửi đi.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
[Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị xong nước nóng và khăn mặt. Cậu muốn tôi để ở đâu ạ?]
Chờ đợi vài giây, nhưng không có phản hồi ngay lập tức. Hạ Tuấn Lâm lưỡng lự, nhìn lại một lần nữa vào chiếc điện thoại, rồi hơi thở của cậu như thắt lại khi một tin nhắn mới vừa xuất hiện trên màn hình.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
[Cửa không khóa. Vào đi.]
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(khẽ lẩm bẩm)
"Vâng ạ."
Vừa nghe lời cậu chủ, Hạ Tuấn Lâm cảm giác một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể. Cậu chậm rãi bước về phía phòng của Nghiêm Hạo Tường, đôi tay cầm khay nước nóng khẽ run, không hiểu sao lại cảm thấy bất an dù cậu chủ không nói gì nhiều. Cánh cửa không khóa khiến cậu có cảm giác như đang bước vào một không gian hoàn toàn khác.
Bước vào phòng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường, nhưng anh không ngẩng lên nhìn, chỉ im lặng nằm nghiêng trên giường, như thể đang đợi cậu vào.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(ngập ngừng, hơi thở gấp gáp)
"Tôi để nước xong rồi, cậu chủ có cần gì thêm không ạ?"
Không có câu trả lời ngay lập tức. Cậu đứng đó, cảm giác như mình đang chờ đợi một thứ gì đó, nhưng không thể biết được. Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Nghiêm Hạo Tường vang lên, nhưng lại có gì đó khó chịu, đầy sự kiểm soát.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
"Chưa xong đâu. Đến đây."
Hạ Tuấn Lâm lại bất giác bước thêm một bước về phía giường. Cậu không hiểu sao mình lại không thể dừng lại, mặc dù bản năng nói rằng điều này là không đúng. Khi cậu đến gần, Nghiêm Hạo Tường không mở mắt, chỉ hơi nghiêng đầu về phía chiếc khay nước.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
"Chỉnh lại chăn cho tôi."
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(vừa đứng yên, vừa nghiêng người, hơi lúng túng)
"Chỉnh chăn cho cậu chủ sao?"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(cái nhìn sắc bén từ đôi mắt không mở hẳn, giọng nói lạnh lùng nhưng không thiếu phần kiên quyết)
"Chỉnh gối, chỉnh chăn. Cậu sẽ làm hay tôi phải làm cho cậu biết?"
Hạ Tuấn Lâm nuốt khan, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu đứng đó, mắt nhìn gối mà không dám nhìn lên khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường. Mặc dù không nói, nhưng cậu có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ người cậu chủ đang nằm im lặng.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(hơi lắp bắp)
"Vâng… tôi… tôi chỉnh ngay đây."
Nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống, bắt đầu chỉnh lại chiếc gối theo yêu cầu của Nghiêm Hạo Tường. Bàn tay của cậu hơi run rẩy khi chạm vào chiếc gối mềm mại, cảm giác gương mặt cậu càng lúc càng gần với cơ thể người nằm trên giường.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(khóe miệng nhếch lên, giọng nói trầm như đang trêu chọc)
"Em biết không, cảm giác của tay em thật lạnh. Nhưng lại mềm… mềm đến mức… tôi có thể cảm nhận được từ trên gối."
Hạ Tuấn Lâm không trả lời, cậu chỉ tiếp tục làm việc, nhưng lòng không khỏi thắc mắc về những từ ngữ mà cậu chủ dùng. Mỗi câu nói của anh đều chứa đựng một sự mời gọi, một thử thách mà cậu không thể từ chối. Khi cậu sắp hoàn tất công việc, giọng nói của Nghiêm Hạo Tường lại vang lên, nhẹ như không, nhưng đủ khiến cậu run lên.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
"Chỉnh xong rồi à?"
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(nhìn vào gối, không dám ngẩng lên)
"Xong rồi ạ…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(nở một nụ cười nhẹ)
"Vậy sao không nhìn tôi? Đứng đó như thế, không phải em cũng thấy… không thoải mái sao?"
Hạ Tuấn Lâm không đáp, cảm giác nghẹt thở bỗng xâm chiếm cậu. Cậu quay lại, nhìn thẳng vào cậu chủ lần đầu tiên trong đêm nay. Đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường sáng lên, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
"Cậu chủ… tôi không hiểu sao tôi lại ở đây."
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(thở dài nhẹ, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuấn Lâm)
"Vì em không có quyền lựa chọn. Cửa không khóa. Em vào đây vì em có lý do riêng."
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(cảm giác tim đập nhanh hơn)
"Nhưng tôi… tôi chỉ là người hầu… Tôi không thể cứ như vậy, cứ ở lại phòng của cậu…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(mắt nhìn thẳng vào Hạ Tuấn Lâm, đôi môi nở nụ cười thách thức)
"Em vào là vì em muốn. Tôi chỉ không cấm. Còn em, liệu em có dám rời đi không?"
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, không ai nói gì thêm. Cửa phòng vẫn không khóa, và Hạ Tuấn Lâm có cảm giác như mình đang ở trong một vòng xoáy không thể thoát ra.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(nói nhỏ)
"Tôi… sẽ rời đi…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(mắt vẫn dán vào Hạ Tuấn Lâm, nụ cười mơ hồ trên môi)
"Vậy sao em không đi luôn? Cửa không khóa mà, sao phải đợi tôi bảo?"
Hạ Tuấn Lâm không thể trả lời. Cậu đứng đó một lúc, trái tim đập loạn nhịp, không thể dứt ra khỏi không gian ngột ngạt này. Cửa không khóa. Mà cậu… không thể rời đi.
Tầng Trên Không Khóa |2|
Chương 2: Trò Chơi Bắt Đầu
Cánh cửa phòng đóng lại một cách nhẹ nhàng, tiếng khép cửa vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng. Hạ Tuấn Lâm vẫn đứng đó, mắt nhìn xuống sàn nhà, không dám nhìn vào cậu chủ. Cảm giác như cậu đang bị giữ lại trong phòng không chỉ vì mệnh lệnh mà còn vì một thứ gì đó mơ hồ, khó tả.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(ngồi dậy từ giường, mắt không rời khỏi Hạ Tuấn Lâm)
"Em không đi sao? Cửa vẫn không khóa, em có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường lạ lùng, không còn vẻ lạnh lùng như trước mà thay vào đó là một sự thử thách, như thể anh đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(ngẩng lên, nhưng vẫn chưa dám đối diện với ánh mắt của cậu chủ)
"Tôi… tôi không thể đi được. Cậu chủ, tôi không hiểu… tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế này."
Nghiêm Hạo Tường nhếch môi, nụ cười mơ hồ hiện lên trên khóe môi anh. Anh đứng dậy, từng bước tiến lại gần Hạ Tuấn Lâm, từng bước chân vang lên rõ rệt, khiến không gian trở nên căng thẳng.
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(giọng nói trầm, đầy dụ dỗ)
"Em nghĩ tôi đối xử với em như thế nào? Em không hiểu sao? Hay em cảm thấy khó chịu vì tôi để em ở lại đây?"
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(tim đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh)
"Không phải vậy. Nhưng… cậu không nghĩ là tôi… tôi không nên ở lại đây sao? Tôi là người hầu của cậu, tôi không thể cứ thế ở lại…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(dừng lại ngay trước mặt Hạ Tuấn Lâm, đôi mắt sắc lạnh như có thể xuyên thấu vào tâm trí cậu)
"Em nghĩ rằng mình chỉ là một người hầu sao? Em không phải chỉ là một người hầu. Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa."
Hạ Tuấn Lâm ngừng thở, nhìn vào đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường, cảm giác bị hút vào không gian của anh, không thể thoát ra dù chỉ là một bước nhỏ. Cậu không biết phải nói gì, cảm giác như mình đang lạc vào một trò chơi mà mình không biết cách rời đi.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(lúng túng, cố tránh ánh mắt của anh)
"Nhưng… tôi… tôi không hiểu cậu muốn gì."
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(cười nhẹ, hơi cúi xuống để mắt ngang tầm mắt Hạ Tuấn Lâm)
"Tôi chỉ muốn em hiểu một điều… Em không thể rời đi. Em là của tôi, dù em có thích hay không."
Giọng nói của anh mang một vẻ gợi mở kỳ lạ, đầy thách thức, như thể anh đã chiếm được quyền kiểm soát tâm trí của Hạ Tuấn Lâm mà không cần phải làm gì thêm. Hạ Tuấn Lâm cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí, sự lạnh lẽo và quyến rũ từ cậu chủ khiến cậu không thể đứng vững nữa.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(ngập ngừng, đôi mắt thấp thoáng sự bối rối)
"Tôi… tôi không thể là của cậu được. Cậu chủ, tôi không phải như vậy…"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ của Hạ Tuấn Lâm, bàn tay lạnh lẽo, nhưng lại đầy sự thôi miên)
"Vậy sao? Em không phải là của tôi sao? Em không cảm thấy cái cách em đứng đây, ngay trước mặt tôi, đã quá gần rồi sao?"
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy cơ thể mình như bị tê liệt. Chỉ một cái chạm nhẹ của Nghiêm Hạo Tường đã khiến cậu không thể nghĩ thông, không thể phản kháng, chỉ có thể đứng đó, hơi thở nặng nề, không thể rời mắt khỏi anh.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(khẽ rên rỉ, hơi cúi đầu, không dám nhìn vào cậu chủ nữa)
"Tôi… tôi không biết mình nên làm gì nữa."
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(cười khẽ, bàn tay di chuyển xuống dưới cổ, vuốt ve bờ vai của Hạ Tuấn Lâm)
"Không cần làm gì cả. Em chỉ cần đứng đây và cảm nhận. Tôi sẽ làm mọi thứ còn lại."
Với mỗi lời nói của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy mà cậu không thể nào thoát ra được. Mỗi cái chạm, mỗi ánh nhìn của cậu chủ đều khiến cậu càng lúc càng mất phương hướng.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(ngẩng lên, nhìn vào mắt Nghiêm Hạo Tường, giọng run rẩy)
"Cậu chủ, tôi không thể tiếp tục như thế này. Tôi không thể cứ ở lại… trong phòng của cậu."
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(khẽ thì thầm, môi gần sát tai Hạ Tuấn Lâm)
"Vậy thì em sẽ làm gì? Em có thể đi, nhưng tôi không nghĩ em muốn rời đi. Em có thể đi nếu em muốn, nhưng em sẽ không thể ngừng nghĩ về tôi."
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy một cơn rùng mình dâng lên trong cơ thể, toàn thân cậu như bị điện giật khi Nghiêm Hạo Tường thì thầm vào tai cậu. Cậu biết cậu không thể rời đi. Mọi thứ đã quá muộn.
Hạ Tuấn Lâm- Người Hầu
(nhắm mắt, không thể chống lại cậu chủ nữa)
"Tôi… tôi không thể rời đi, phải không?"
Nghiêm Hạo Tường- Cậu Chủ
(nở nụ cười đầy tự tin)
"Đúng. Cửa không khóa. Nhưng em không muốn đi. Và em biết rõ điều đó."
Hạ Tuấn Lâm vẫn đứng đó, cảm giác như mình đang bị mắc kẹt trong một không gian mà không thể thoát ra. Dù cậu muốn rời đi, nhưng một lực kéo vô hình từ cậu chủ lại khiến cậu không thể làm được điều đó. Cậu biết, cậu đã bước vào trò chơi của Nghiêm Hạo Tường, và bây giờ… cậu không còn cách nào để thoát ra nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play