Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Jujutsu Kaisen + Conan/ JJK + Conan | OC × Gojou Satoru] Redamancy.

Chương 1.

Tokyo về chiều tối bỗng chốc trở nên hoa lệ khác thường. Người người lướt qua nhau, tay trong tay giữa tiết trời hơi se lạnh. Đâu đó thấp thoáng vài ngọn gió vụt ngang qua nền trời, kéo theo chút sương đêm vương lại trên mái tóc ai.
Nó chống cằm, chăm chú nhìn người đang ăn trước mặt, đôi ngươi xanh lục ánh lên sự ấm áp. Dưới ánh nến, mái tóc trắng người nọ càng trở nên rực rỡ, vài lọn tóc rũ xuống gò má trông mềm mại vô cùng.
Có vẻ như cảm nhận được cái nhìn của nó, người kia ngẩng đầu, sắc xanh ẩn dưới lớp kính đen như đang lấp lánh khiến nó ngẩn người ra trong chốc lát.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Emishi?
Thấy nhóc con nhà mình thẫn thờ mà đồ ăn trong dĩa vẫn còn, Gojou Satoru vươn tay gõ nhẹ trên trán nó, ý đồ ám chỉ nó mau ăn đi kẻo nguội. Đáp lại, Mouri Emishi chỉ chớp mắt, cầm lấy bàn tay của y kéo lại bên môi, đặt xuống nụ hôn như có như không trên mu bàn tay.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Satoru, ngày mai chúng ta lựa nhẫn nhé?
Lần này đổi ngược lại là Gojou Satoru ngạc nhiên. Tuy không thể thấy được nhưng nó khá chắc rằng đôi mắt của y đang mở to ra đầy bất ngờ. Nghĩ vậy, nó cười nhẹ, hoàn toàn chẳng có tự giác rằng lời ban nãy của mình kinh thiên động địa đến dường nào.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Satoru?
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Emishi đang cầu hôn thầy đấy à?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Không được sao ạ?
Có được hay không còn cần câu trả lời ư?
Y và nó hẹn hò đến nay cũng đã gần ba năm, chuyện gì nên làm và không nên làm cũng đều đã xong hết cả rồi, có kết hôn hay không cũng chỉ là thêm một bước xác nhận. Y không sợ rằng nó sẽ đổi ý, cũng không tin rằng có một ngày bản thân sẽ không còn yêu nó nữa, bởi lẽ cả hai tựa như là mảnh ghép được thần linh sắp đặt. Chỉ là...
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Thầy cứ nghĩ em đợi đến khi bản thân tốt nghiệp đại học xong mới tính chuyện này.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Satoru cứ xem như em nhất thời xúc động là được mà.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Vậy mai xúc động này sẽ hết sao?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Không, xúc động này sẽ theo cả đời đó.
Nó cong đôi mắt phượng nhiễm đầy ý cười, không chút ngần ngại nói ra lời thề. Gojou Satoru nghe vậy, vành tai hơi đỏ lên. Nhóc con nhà y quả thật càng lớn càng biết nói lời ngọt ngào.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Ở Nhật vẫn chưa cho kết hôn đồng giới đâu đấy.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Vậy qua bên Pháp kết hôn đi. Em thấy Thánh đường bên đó đẹp lắm.
Vỏn vẹn vài câu như thế đã vẽ xong trọn vẹn bức tranh hoàn mĩ cho cả hai. Gojou Satoru bật cười, cầm lấy chiếc muỗng sấn một miếng bánh đưa đến miệng nó. Mouri Emishi hé miệng, nhận lấy đồ ăn được người yêu đút cho, chậm rãi nhai. Vị ngọt mềm tan nơi khoang miệng, dấy lên sự ấm áp trong tâm lòng.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Phải rồi, em...
"Aaaaaaaaa!"
Tiếng hét thất thanh đầy kinh hãi cắt ngang lời đang nói. Như một phản xạ tự nhiên, cả hai lập tức quay về nơi phát ra. Nó gõ gõ tay xuống mặt bàn, dùng mã Morse hỏi han tình hình từ y.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
『 Là Chú linh sao thầy? 』
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
『 Không phải. 』
Nếu không phải là Chú linh thì chẳng phải là việc của nó và y. Nghĩ thế, nó cũng không bận tâm thêm nữa. Dù sao thì án kiện gì đấy cũng sẽ có cảnh sát lo, nó và y chỉ là người bình thường, xen vào gì cho phiền phức.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Nhưng không phải em bảo muốn vào Học viện Cảnh sát sao?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Chuyện đó...
Mouri Emishi gãi gãi mũi, cũng không biết nên nói ra sao. Thú thật thì lúc đấy nghe người nào đó kể về cuộc sống ở Học viện Cảnh sát rất thú vị, nên là nó mới tò mò bảo muốn thử xem sao, ai mà ngờ y lại có thể nhớ đến bây giờ chứ. Mà rõ ràng y cũng biết nó khi ấy là đang nói đùa đi.
Kudou Shinichi.
Kudou Shinichi.
Tớ sẽ quay lại ngay!
Bóng dáng người thiếu niên lướt ngang qua, Mouri Emishi nhìn theo bóng lưng của cậu chàng, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Rồi ma xui quỷ khiến sao đó mà nó quay người lại, vừa vặn thấy lưng của người con gái đang chống cằm ngắm cảnh đêm qua khung cửa sổ.
Gojou Satoru ngó theo tầm mắt của nó, cũng nhìn thấy người thiếu nữ nọ. Y lục lọi trong trí nhớ của mình, không lâu sau đã nhớ ra thân phận của cô nàng.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Là em gái em nhỉ?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Vâng.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Tên là gì ta? Thầy nhớ hình như là Ran hay Rin gì đó.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Con bé tên Ran.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Em có muốn đến gặp con bé không? Cũng mấy năm chưa thấy rồi.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Để mai đi ạ.
Mouri Emishi đưa tay lau vụn nhỏ trên khóe miệng người yêu.
Tính ra thì kể từ năm nó 17 tuổi cho đến nay, nó đều ở nước ngoài xử lý mấy vụ việc của giới Chú thuật nên chưa bao giờ về nha, dịp lễ cũng chỉ có thể nói chuyện thông qua điện thoại. Mãi cho đến giờ, khi nó đã sắp đặt hoàn hảo hết mọi chuyện thì mới có thể quay về lại.
Có điều hôm nay xuống sân bay quá muộn, lại nghe ngóng được rằng ba mình đang giải quyết vụ án nào đấy nên nó không có vội đi gặp, thấy con bé ở đây cũng xem như là cái duyên. Song, nhìn sơ qua thì hẳn Mouri Ran cũng đang hẹn hò nên nó sẽ không làm phiền.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Satoru no chưa?
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Muốn về Cao chuyên rồi?
Nó gật gật đầu. Thấy vậy Gojou Satoru gọi phục vụ đến, quẹt thẻ thanh toán xong thì kéo theo nó rời đi. Khi đến cổng, hai người bị cảnh sát chặn lại, nhưng khi nhìn đến thẻ Chú thuật sư của y, thanh tra Megure đã vội ra hiệu với cấp dưới để họ đi. Cũng vì chuyện này mà Mouri Emishi cảm nhận được một ánh mắt đặt lên người mình. Nó quay sang, vẫy tay xem như chào hỏi, mặc cậu chàng tự suy diễn.
Kudou Shinichi.
Kudou Shinichi.
[ Tại sao họ lại được rời khỏi hiện trường? ]
Nhưng tiếc thay dù cho cậu có hỏi thế nào thì thanh tra cũng không trả lời. Hết cách, cậu đành nén sự tò mò lại, đợi về sẽ hỏi cô nàng thiên tài ở nhà tiến sĩ xem sao.

Chương 2.

Lúc cả hai về đến Cao chuyên thì đèn đã tắt hết, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch và âm u. Mouri Emishi nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện thời gian đã gần rạng sáng thì bất mãn không thôi. Một ngày này sao mà trôi nhanh quá, nó còn chưa kịp chơi đủ với y mà.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Thầy...
Nó nhéo nhéo lòng bàn tay người yêu, giọng nói tràn ngập sự bất mãn. Gojou Satoru bật cười, nhún nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng không quản được thời gian rồi túm người vào trong phòng của mình.
Ánh trăng chiếu qua rèm cửa mỏng manh, rọi tia sáng nhạt đến hai thân ảnh đang nằm trên giường, mơ hồ hiện lên dáng hình người tóc ngắn đang cúi đầu xuống hôn lên môi kẻ nằm bên dưới.
Mouri Emishi vòng tay qua cổ y, nhiệt tình đáp lại. Cả hai cạy ra răng của nhau, đầu lưỡi vốn đã quen thuộc với đối phương nhanh chóng vờn qua vờn lại, kéo người ta vào cơn đê mê không dứt. Nó để mặc Gojou Satoru tùy ý cởi dây buộc tóc của mình, tay trượt xuống thăm dò vòng eo gầy dưới lớp áo đen tuyền.
Có lẽ là bởi lâu ngày mới gặp lại nên đêm nay cả hai phá lệ làm nhiều hơn một chút, lăn lộn đến gần rạng sáng mới dừng lại.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Emishi chơi xấu quá nha!
Gojou Satoru đưa tay chạm lên xương quai xanh của mình, cảm nhận được vài vết in hình dấu răng ở trên da thịt. Mà nào chỉ có nơi đấy, khắp cả vùng cổ y đều bị tên nhóc nào đấy đánh dấu. Mouri Emishi liếm liếm môi, tóc đen dài xõa xuống ngực y mang đến cảm giác hơi ngưa ngứa.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Thầy biết mà, em khống chế không được.
Gojou Satoru đương nhiên cũng không ngại việc bạn trai nhỏ để vết hôn trên cơ thể mình, chỉ là thân thể đau nhức khiến y không muốn rời giường một chút nào. Tiếc rằng hôm nay còn phải đi dạy tụi nhỏ, nếu không thì rất có thể y đã ôm nó nằm ngủ đến tận trưa rồi.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Mà nay em tính về nhà nhỉ?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Vâng.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Thế có dự định giới thiệu người yêu siêu cấp đẹp trai của em cho gia đình không?
Y nháy mắt tinh nghịch, chọc cho người kia bật cười. Nó lùa tay vào mái tóc trắng, cúi đầu tặng cho y một nụ hôn lướt.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Cầu còn không được.
Nói vậy chứ cả hai đều hiểu rõ rằng đây vẫn chưa phải là lúc thích hợp, ít nhất là nên đợi cho đến khi Mouri Emishi hòa nhập hẳn hoi với gia đình cũng như là một thời cơ thích hợp để lộ ra thân phận chú thuật sư của nó và y.
Cứ thế hai người ôm nhau ngủ đến tầm độ bảy giờ sáng thì thức giấc. Mouri Emishi vệ sinh cá nhân xong thì xuống làm bữa sáng đơn giản, không quên lấy mấy cái bánh mochi vừa mua hôm qua đặt ra giữa bàn.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Tay nghề của em vẫn tốt thật đấy.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Satoru thích là được rồi.
Có người nói mối quan hệ giữa nó với y nhàm chán đến cực điểm, bởi lẽ cả hai cứ bình lặng mà nói lời yêu nhau, trong quá trình quen biết lại chưa bao giờ cãi nhau câu nào, đều là chiều chuộng đối phương đến độ dâng cả linh hồn cho người kia. Tuy nhiên cũng bởi vì độ ngọt quá mức, thành thử lại thiếu gia vị. Có điều, hai người lại không nghĩ thế. Tính ra cuộc đời họ đã đủ loại cảm xúc rồi, nên họ không cần thêm bất cứ cảm xúc dư thừa nào trong cuộc tình này.
Dùng xong bữa sáng, Mouri Emishi cũng xách hành lý để về nhà, hiển nhiên là một người đã tốt nghiệp như nó cũng không thể cứ cắm cọc ở Cao chuyên mãi được. Gojou Satoru tiễn nó đến cánh cổng, không nhịn được nhắc nhở.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Nhớ gửi tin nhắn cho thầy đấy.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Em nhớ rồi, Satoru không cần lo.
Vẫy vẫy tay tạm biệt y, nó khởi động con xe motor, một đường chạy về nhà.
•••
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
[ Sao không có ai vậy? ]
Mouri Emishi đứng như trời trồng ở ngoài cửa, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do vì sao nhà lại không có ai. Đúng lý thì giờ này Ran đã đi học rồi, nhưng còn cha thì sao? Mở văn phòng mà lại đóng cửa như này chẳng lẽ cha không sợ mất mối làm ăn à?
Hết cách, nó đành tạm thời đi tìm một chỗ nào đó để ngồi trong lúc chờ đợi. Song, đời không như là mơ khi nó chỉ vừa mới đặt chân vào quán chưa được bao lâu thì lại xảy ra án mạng và xui xẻo thay nó lại chính là một trong những người bị tình nghi.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Đúng là anh ta có gây sự với tôi vì bạn gái của anh ta, nhưng nếu là vì lý do đấy mà tôi lại giết người thì có phải hơi thái quá rồi không?
Satou Miwako.
Satou Miwako.
Mới mấy hôm trước đã có một vụ án giết người xảy ra. Nguyên do chỉ vì hung thủ cảm thấy nạn nhân đang liếc xéo mình, trong khi trước đó cả hai chưa từng quen biết.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
...
Mouri Emishi nhịn không được mà mắng một câu tục tĩu ở trong lòng. Cái lý do cướp đoạt mạng sống người khác như vậy nghe vớ vấn hết sức, còn ghê tởm hơn đám chú linh mà nó phải đối mặt hằng ngày nữa. Nhận thức của một vài người nơi đây kém đến như vậy chẳng trách sao nó vẫn bị tỏa định là nghi phạm.
Nó thở dài, nhìn lên trời nắng gay gắt, áng chừng là cũng gần tới lúc con bé về nhà rồi. Song, với tiến độ điều tra này không biết khi nào mới có thể kết thúc được đây nữa, mà nó còn chẳng phải giỏi ba cái mớ suy luận tìm chứng cứ.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
[ Nếu có Satoru ở đây thì tốt quá. ]

Chương 3.

Đợi đến khi vụ án được giải quyết xong và hoàn tất thủ tục ghi chép tại Sở Cảnh sát Đô thị thì cũng đã qua đâu đó hơn 4 giờ chiều. Mouri Emishi nhìn trời bắt đầu đổ mưa thì vội chạy nhanh về nhà, nhưng...
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
[ Sao cũng không có ai nữa vậy? ]
Nó bất lực nhìn nhà cửa trống không, cuối cùng chỉ có thể đánh điện thoại sang cho anh người yêu để ăn vạ. Ở bên kia, Gojou Satoru vừa quan sát bọn nhỏ luyện tập vừa bật cười vui vẻ, cơ hồ là thiếu điều nằm bò ra đất.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
•• Thầy còn cười được đấy à?
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
•• Emishi cũng đâu thể cấm thầy đâu.
Mouri Emishi bất lực đỡ trán, bày ra vẻ đáng thương. Hiển nhiên bởi vì chính chủ đang không ở nên người nào đó cũng không vì thế mà mềm lòng, ngược lại còn cười lớn hơn, dẫn đến ba đứa học trò phải quay đầu lại nhìn như thể đang ngó một tên ngốc.
Nó nghe giọng điệu của y, cũng bất đắc dĩ mà cong môi. Thật tình, y chẳng biết thu liễm gì cả, đúng là đáng yêu hết sức.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
•• Vậy giờ em tính sao?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
•• Chắc em sẽ tá túc ở chỗ thầy rồi sáng mai đi mua quà để trưa mai về nhà.
Bảo là thế nhưng cho đến khi ngồi trên xe của Gojou Satoru và thấy y bảo tài xế đưa đến khách sạn Karuizawa ở Nagano, Mouri Emishi ngơ ngác quay đầu sang bên thì thấy người yêu đang nham nhở nhìn mình.
Gojou Satoru không giải thích mà kéo tay nó vào trong, lấy thẻ phòng đã được đặt sẵn từ trước rồi đưa cho nó một cái. Nó nhận lấy, vẫn rất hoang mang mà cùng y đi lên tầng thứ 7 rồi vào phòng số 712.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Emishi dễ thương quá đấy!
Vị chú thuật sư tóc bạc đưa tay nhéo nhéo má bạn trai nhỏ nhà mình trêu chọc. Nó để cho y nghịch đủ rồi mới hỏi ra thắc mắc của mình.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Thầy thấy nơi đây khá tốt để tránh nóng, cũng không tệ.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Nói thẳng ra là thầy thích cùng em đi khách sạn không được à?
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Mồ, Emishi sao có thể nói thẳng ra như thế được chứ?
Y giả vờ bất mãn, cả người như thể không xương mà treo hết lên thân thể của Mouri Emishi rồi dùng má cọ cọ cổ nó. Vài sợi tóc sượt qua khiến nó hơi ngưa ngứa, nó đưa tay xoa xoa đầu người yêu như thói quen thường ngày.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Thầy làm em nhột.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Thế em đẩy thầy ra đi.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Thầy thừa biết là em không nỡ mà.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Quả nhiên là chỉ có Emishi tốt với thầy thôi.
Cả hai cười đùa một hồi thì lôi kéo nhau đi tắm rửa rồi cùng nằm ngửa ra trên giường. Mouri Emishi vòng tay qua ôm eo y, cơ hồ là rúc hết vào trong lồng ngực y. Cách hai lớp áo choàng tắm, hơi ấm từ thể xác cũng không có cách nào cả được mà từ từ truyền đến người đối diện. Và không lâu sau đó, cả hai liền chìm vào giấc ngủ.
•••
Lúc Gojou Satoru tỉnh lại thì trời đã sáng. Y mệt mỏi vươn vai, nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ sáng thì ngạc nhiên không thôi. Thật không ngờ rằng sẽ có ngày y ngủ lâu đến thế.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
[ Thật là... ]
Hiếm có ngày rảnh như thế nên Gojou Satoru cũng không vội xuống giường. Y chống tay ngắm người nằm bên cạnh, lại lần nữa cảm thấy mắt nhìn của mình thật sự quá tốt.
Dưới ánh nắng hơi gắt, Mouri Emishi an tĩnh ôm chăn ngủ, mái tóc đen dài đối lập mãnh liệt với làn da trắng, rũ vài sợi trên gò má hơi ửng hồng. Khác với sự sắc bén cùng trưởng thành thường này, nó giờ đây lại phá lệ trông hết sức dịu dàng, giống như một thiếu niên hiền hòa.
Gojou Satoru đưa tay vẽ theo từng đường nét trên gương mặt của nó, cảm nhận được sự mềm mại của da thịt dưới đầu ngón tay thì không nhịn được mà cong môi. Cũng may là y có nó cạnh bên, cũng may là y đã gặp nó vào lúc chưa muộn.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Ưm...
Có vẻ như cảm nhận được ai đó đang chọc mình, Mouri Emishi lẩm bẩm gì đó rồi lật người úp mặt vào gối, tay càng ôm chăn chặt hơn. Nhìn nó ấu trĩ như thế, y ngẫm nghĩ giây lát rồi nằm xuống, cuốn lọn tóc đen trong tay nghịch ngợm.
Gần nửa tiếng sau, thiếu niên đang say giấc cũng tỉnh. Nó theo thói quen đưa tay sang bên, chạm phải một thân thể khác liền nghiêng người dịch sát vào.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Satoru, mấy giờ rồi?
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
7 giờ 52 phút.
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Còn sớm.
Nó ngái ngủ, kéo chăn lên trùm cả người chỉ để lộ đỉnh đầu.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Em thường ngày ngủ đến mấy giờ vậy?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
10 giờ.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Nghe thương tâm quá, thầy mỗi đêm chỉ có thể ngủ được có xíu.
Nghe vậy, Mouri Emishi ló đầu ra. Bởi vì còn mê ngủ nên đôi ngươi của nó vẫn còn một tầng hơi nước, nhìn qua trông mơ màng hết sức khiến Gojou Satoru không nhịn được mà hôn lên mí mắt nó. Đột nhiên nó xốc một bên chăn lên, chân cuốn lấy y kéo vào sát rồi thả chăn xuống.
Gojou Satoru.
Gojou Satoru.
Emishi?
Mouri Emishi.
Mouri Emishi.
Ngủ. Giờ thầy phải ngủ bù với em.
Gojou Satoru cảm nhận được vòng tay ôm mình đầy chắc chắn của nó thì cũng không tính giãy ra. Y để mặc cho nó xem mình như cái gối ôm, đầu vùi vào tóc của nó.
Có lẽ là bởi vì do có hơi người yêu, cũng có lẽ là bởi bị cơn ngủ ngon của nó ảnh hưởng đến hoặc có thể là bởi vì cả hai mà y cũng dần thấy mắt mình nặng trĩu. Cuối cùng khi đồng hồ qua 8 giờ một chút, y lại lần nữa đi gặp Chu Công.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play