NHẤT THỂ ĐẶC CẤP BETA [Countryhumans/AllVietnam]
: Nhập Học
Rả rích theo cơn mưa cuốn từng cơn gió ngã nhào xuống đất. Chiếc lá rũ bỏ nhành cây mà bi thương ngã trên nên đất lạnh lẽo, giá băng, dở dang một cuộc đời tẻ nhạt chẳng có lấy chút tia sáng hi vọng. Mưa rào, không ngớt, mạnh mẽ đến kinh người.
Tiếng lộp bộp xả xuống thế gian kia ngầy một nặng hạt, tô kín mảng trời đen tối kịt chặn mọi tia sáng... Con đường giữa cánh rừng lạnh heo hút lại càng mang màu không khí nặng nề, trầm mặc khiến người ta vì sợ mà run rẩy.
Lối đi đã mòn, che chúc bên trên là sỏi đá cứng cáp, đứng hứng chịu cơn tra tấn từ chiếc xe nặng trịch lao đi trong cơn mưa. Tiếng lốp bốp liên thanh vang lên chen chúc qua từng kẽ lá, thân cây. Bùn bắn tứ tung, văng xa đi theo nhiều hướng. Khung cảnh bỗng chốc thật hỗn loạn.
Tiếng xe nổi ầm ầm lên giữa cơn mưa như trút nước, đường gập ghềnh quanh co mỗi lần xe đi qua lại in đậm lê vết bánh xe kéo lê dài cả vạn dặm. Hai hàng cây dày đặc đổ người xuống chiếc xe, như muốn nuốt trọn vật thể ấy.
Người ngồi ghế lái giữ đôi mắt âm trầm, dấu nhẹm mọi cảm xúc qua cặp kính dày. Mái tóc gọn gàng cùng bộ vest tinh tế trông rất ưa nhìn. Đôi bàn tay thoăn thoắt ấy bẻ lái nhanh chóng rồi đi theo vào một đoạn đường lớn khác.
Người còn lại ngồi ở ghế phụ phía sau, con người vàng nhàn hạ nhìn ra bên ngoài. Cơ thể chỉ khoác lộn xộn một bộ đồng phục còn mới, trên tai đeo thêm chiếc tai nghe nhỏ nhắn. Bảy phần đều trông như học sinh cá biệt.
Mái tóc đỏ xuề xòa hướng ra phía cửa sổ, lắc lư theo từng nhịp xe lao vun vút. Đôi tay chống lên chiếc cằm nhỏ nhắn. Cả thảy đều là hiện lên dáng vẻ bất cần đời.
Đôi mắt ấy có hàng mi dài, cong lên nhè nhẹ, nhưng lại mang chút gì đó phiền muộn, chán chưởng vả lại thêm đôi nét chua chát. Hướng ra từng giọt mưa đập mạnh vào cửa kính.
Vẫn là cơn mưa ấy... Nhưng giờ nó là đang biểu hiện cảm xúc gì?
Quản Gia
Cậu chủ, ông chủ có dặn tôi nói với cậu rằng.../đẩy kính/
Người tài xế- cũng là vị quản gia kia nhẹ nhàng lên tiếng. Phá tan đi bầu không khí ảm đảm u tối.
Đôi mắt gã vẫn nhìn về phía trước, nhưng có điều bây giờ đã liếc nhẹ qua gương chiếc hậu để nhìn người ngồi sau.
Quản Gia
Cảm ơn ngài /gật đầu/
Quản Gia
Ông chủ muốn tôi chuyển lời đến cậu rằng... lần chuyển trường này sẽ có chút khác biệt.
Quản Gia
Cậu sẽ ở đây ba năm, sống tại kí túc xá và học trong trang viên của trường.
Quản Gia
Ông ấy đặc biệt nhắc với cậu rằng- /ngắt lời/
Đôi mắt gã buông một hơi nhẹ, nhìn đường đằng trước ngày một hiện rõ rồi nuốt một hơi đầy nhỏ nhẹ, như thể cố gắng không gây xao nhãng vấn đề.
Quản Gia
Tuyệt đối không được gây rắc rối và phiền phức- Bằng không, ông chủ sẽ không nhân nhượng.
Nói rồi gã dừng lời, hoàn toàn để lại bầu không khí yên lặng trong chiếc xe. Không khí bên trong ngừng lại một chút, rồi theo đó là tiếng cười khẩy vô cùng khinh thường.
Lời nói tiếp theo hoàn toàn chẳng có ý tốt đẹp gì...
?
Haha... Hẳn là đừng gây phiền phức cơ đấy, tên cha già khọm đó hình như hơi nhiều chuyện /bày ra bộ mặt chán ghét/
?
Muốn đày ải ta thì nói thẳng một tiếng bày đặt vòng vo.
Thiếu niên kiên lên tiếng, chất giọng nhạt nhẽo nhưng lại giống như ẩn ý sự tức giận và khó chi phối. Nhịp thở cũng có chút căng thẳng. Đôi bàn tay kia cũng ầm thầm siết lấy phần da thịt, làm đỏ hoắm một phần.
Người quản gia kia im bặt, đúng hơn là chẳng dám xen lời. Gã chỉ tập trung lái xe, nói không ngoa là chẳng quan tâm tới những lời tự sự kia.
?
Chuyển lời đến vị cha già đáng kính đó cho ta rằng-
?
Đứa con quý tử rất cảm ơn ân phước của người đã dứt ruột đẻ ra mình /cười khẩy/
Quản Gia
Vâng... thưa cậu chủ. /gật đầu/
Lời lẽ như lá ngọc cành vàng ấy vừa dứt, một tiếng sấm đánh "Đoàng" lập tức khiến chim chóc bay loạn xạ. Đôi mắt vàng trầm thấp kia khẽ nghiến răng, nhớ lại khuôn mặt đã từng đày đọa bản thân cả tuổi thơ này lại tiếp tục vứt bỏ bản thân ở một nơi khác mà không ngừng phẫn nộ.
Thà rằng đuổi ra khỏi nhà coi như chút đặc ân, đằng này còn muốn giả vờ làm người cha tốt? Hah- đúng là bẩn thỉu. Ngoài mặt ra vẻ ta đây như vậy, chẳng lẽ trong lòng còn không biết rõ tốt xấu?
Là muốn được người đời kính nể hay muốn giả vờ cho lương tâm không cắn rứt.
Thứ ân xá này đối với cậu ta, chính là xứng đáng đưa cho chó gặm!
Mưa vẫn rả rích mà không có dấu hiệu ngừng lại. Phủ ướt nhẹp cả một không gian rộng lớn, chiếc xe lăn bánh vẫn ngày một xa khỏi thành phố, dần tiến vào ngoại ô. Nơi hoang vắng chẳng có lấy một bóng xe.
Phía bên kia là biển vực sâu thẳm, bên còn lại chính là rừng cây, không có hàng rào chắn. Cậu ta khẽ liếc mắt, không bằng nhảy xuống một phen coi như hết đời? Nhưng ý nghĩ đó lập tức bị bác bỏ.
Cậu chết như vậy phải chăng quá có lợi cho ông ta sao?
Cậu thầm cười nhạt. Tay lẩm nhẩm đếm số ngày bản thân mắc kẹt trong ngôi trường lạ lẫm kia. Cũng thật vừa hay, ngày cậu nhập học chính là ngày trời đổ mưa cùng sấm chớp nhập nhoằng.
Thêm một đoạn dài nữa, chiếc xe cũng dần đi chậm lại giữa làn sương mù dày đặc đang che phủ cả vùng trời. Bánh xe lăn chậm dần, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường im phăng phắc.
Cậu ta ngồi im trên xe, giương đôi mắt hờ hững lên nhìn bao quát cả ngồi trường. Thứ đầu tiên cậu có thể nghĩ đến là hai từ "rộng lớn", trang trí hoành tráng như tòa lâu đài đích thực. Nhưng đó không phải trầm trồ, mà lại chính là khinh thường.
Đâu ai biết sau cái lớp hào nhoáng xã giao bẩn thỉu này, chỉ là lớp bùn đất thối rữa đã ẩm mốc đâu. Lả lơi trên chiếc ghế, tiếng cửa xe liền mở ra.
Quản Gia
Mời cậu /lấy ô che trên lối ra/
Cậu nhìn qua gã quản gia, gật đầu rồi bước ra, vừa hay được đưa cho chiếc va li đựng đống đồ ít ỏi của cậu. Thoáng chốc, chiếc ô đã dừng lại trước cổng trường đang mở tan hoang.
Không có lấy một bóng người, chỉ có một sảnh lớn chứa đầy nước đang đổ ào ra ngoài. Cậu hắng lên một tiếng, giật lấy chiếc ô từ tên quản gia rồi tùy ý để ông ta đứng trước cổng trường, quay đầu lại nhìn ông ta với dáng vẻ bị mưa dội cho ướt nhẹp.
?
Không cần tiễn, tôi tự giải quyết được những thứ còn lại.
Cậu ngoảnh đầu lại lần cuối, bật cười khi thấy ông ta ướt như chuột lột. Vậy mà vẫn gật đầu cúi chào cậu, trông dáng vẻ đúng thật rất hài hước...
Rồi cậu kéo chiếc va li, đôi mắt liền tiến thẳng. Đôi chân cũng bước nhịp nhàng, chiếc ô đen lớn che cậu khỏi cơn mưa xối xả.
Trước đỏ, cậu còn bỏ lửng một câu.
?
Cái mặt nạ của ông cũng sắp nát rồi, nhớ bảo vị cha già kia cho tiền mua cái mới nhé...
Rồi cậu bật cười, đi thẳng vào trong. Vứt bỏ luôn cả cái gật đầu của gã quản gia tẻ nhạt.
Đúng là rất giả tạo, hành động làm cậu thực sự chỉ muốn nôn ói.
Sân trường rộng huênh hoang làm đôi mắt cậu chú ý đến, đằng xa kia đã là cánh cửa để tiến vào trong trường- nơi không giọt mưa nào cho thể phủ lên. Cậu hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ.
Ông già kia thực sự nghĩ cậu ngu ngốc đến vậy sao?
Tưởng rằng cậu không biết nhét cậu vào nơi cách biệt với thế giới bên ngoài như này là muốn cậu cút khuất mắt ông ta à?
Có chút ngây ngô- cậu lắc đầu nhẹ.
Cùng lúc đó, cậu được tiếp đón bởi một người phụ nữ trung niên, trông cô ta còn khá trẻ, trên tay là tập hồ sơ dày cộm.
Quản Lí
Em tên gì? /cầm bút/
Cậu thu ô, đặt nó vào cạnh chiếc sọt rác gần đó rồi liếc cô ta. Nhún vai rồi lên tiếng.
Vietnam
Vietnam. /chán chưởng/
Quản Lí
Được rồi, ở đằng kia có bảng phân lớp, em có thể lại đó xem nhé. /chỉ vào chiếc bảng cách đó không xa/
Quản Lí
Phòng kí túc xá của em đây, đường đi ở chiếc bản đồ phía mặt sau nhé /đưa cho cậu tờ giấy/
Cậu nhận lấy tờ giấy, liếc nó một cái đầy chán ghét rồi gật đầu cảm ơn cho có lệ, tức khắc cậu liền xoay người đi vào trong, hướng đến chiếc bảng gần đó.
Có chút ngạc nhiên khi nhìn vào bảng, vậy mà trong hôm nay có hàng chục học sinh khác cũng nhập học chung với cậu.
Dù sao thì, vì chữ "V" gần cuối, nên đôi mắt kia cũng nhanh chóng thấy số lớp của mình. Lấy điện thoại ra chụp một tấm làm kỉ niệm ngày bị đá khỏi nhà rồi đi thẳng vào trong.
Nơi sảnh chính này khá rộng lớn, tất cả có ba tầng chính, là nơi chứa phòng họp, phòng hiệu trưởng và mấy phòng linh tinh khác. Phía bên dưới là bộ bàn ghế tinh tươm đắt đỏ để tiếp khách, xa hoa thế này đúng là rất tốn tiền...
Cậu cảm nhận, rồi bước về phía kí túc xá mang số B2 của mình. Trời mưa nhưng trường có ô dự phòng ngoài cánh cửa kia nên cậu cũng chẳng lo. Chỉ lê chiếc vali cùng cái ô mới rảo bước đến kí túc xá.
Trên đường vừa ngắm nghía xung quanh vừa âm thầm đánh giá.
Vietnam
Cũng kinh tởm không kém gì ông ta...
Ngôi trường phủ lên lớp sơn hào nhoáng bên ngoài, nhìn vào rất nổi bật giữa cả khu rừng vắng vẻ. Xa hoa lộng lấy và được rất nhiều nhà tài trợ lớn đổ tiền vào.
Điều này cậu không hề lấy làm lạ.
Bởi cậu thừa hiểu, đống tiền bỏ ra này của đám quý tộc cũng chỉ là để che mắt dân chúng bên ngoài.
Cậu chẳng ngốc đến nỗi không thể nhận ra rằng ngôi trường này biệt lấp với thể giới ngoài kia, trống rỗng, tẻ nhạt và chẳng có gì tốt lành. Đống tiền kia cũng làm cậu đủ hiểu, đây chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài.
Và hơn hết, ngôi trường nội trú này chính là nơi để lưu đày...
Lưu đày những người có hoàn cảnh giống cậu.
Bị người đời ghét bỏ, bị cha mẹ coi là vết nhơ, là đứa con hoang. Những người bị loại bỏ danh sách chanh chấp tài sản, hay chỉ là đơn giản là những người như cậu.
Một Beta không có gì đặc biệt...
Nói thẳng ra cậu chính là vết giầy dơ bẩn của gia tộc.
Bọn họ dĩ nhiên không chấp nhận cá thể tầm thường như cậu.
Như một lẽ hiển nhiên, cậu bị ném vào đây. Chính thức bị gạch tên khỏi gia tộc.
Mấy chiều trò này cậu thừa hiểu, và cũng chẳng có gì bất ngờ. Trái lại còn cảm thấy vui vẻ, ít nhất thì không phải ở lại trong cái gia tộc ấy nữa.
Cười khẩy một điệu. Cậu nhìn kí túc xá trước mặt, đưa tay đón lấy vài giọt mưa rồi nhún vai.
Muốn vứt bỏ cậu thì cũng chẳng cần vòng vo tam quốc làm gì... Cậu đây rất sẵn lòng!
Tác Giả
Xin chào! Rất vui được gặp lại các cậu!
Tác Giả
Đây là một tác phẩm mới, tiếp tục cho chuỗi ngày kiệt quệ của tôi!
Tác Giả
Văn sẽ có chút đơn điệu, dễ bị ngắt mạch... Mọi người thông cảm nhé!
Tác Giả
Để hiểu rõ hơn về tác phẩm, thì mọi người có thể độc phần giới thiệu bên ngoài!
Tác Giả
Tác phẩm thuộc thể loại ABO, ai không thích có thể né ạ! :3
Tác Giả
Truyện không hay, văn rất dở, cốt truyện nhập nhằng không liền mạch lắm! Mọi người không cần kì vọng đâu :3
Tác Giả
Tác giả rất quèn và lối viết cũng vậy!
Tác Giả
Mong mọi người chỉ bảo thêm ạ! :3
Tác Giả
Nhân vật cũng không phong phú, chỉ rải rác từ 20-30 người :3
Tác Giả
Đây chỉ là một tác phẩm chơi chơi, tớ viết chủ yếu là do vui tay!
Tác Giả
Vậy nên cũng không thể tránh khỏi kết cục drop hoặc xóa bất cứ lúc nào :3
Tác Giả
Rất cảm ơn mọi người vì đã đọc và thưởng thức tác phẩm!
TRUYỆN THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TÁC GIẢ!
YÊU CẦU KHÔNG LẤY Ý TƯỞNG HAY ĂN CẮP TRÊN MỌI HÌNH THỨC!
: Bạn Cùng Phòng
Tòa nhà trước mặt âm u, chiếc gót giày dừng bước tựa như muốn nhìn ngắm cảnh tọa đàng này. Một nơi được sấm chớp phủ vây quây kín, cùng những nhàng cây rẻ mãn nặng trĩu nước như muốn ngã xuống.
Gió lùa lên, thổi tứ tung những giọt nước như muốn đâm xuyên qua chiếc ô, nhưng vô vọng. Đôi người vàng âm thầm chớp khẽ, chẳng có mấy ấn tượng gì cho nơi này, thứ còn đọng lại sau làn mưa có lẽ chỉ là một màu cổ kính xa hoa... Lại có chút dì đó quỷ dị.
Nhà B2 này thật sự rất im lìm, nếu không nhờ những ánh đèn dập dờn cùng bóng người qua lại thì chắc chẳng ai nghĩ đây là căn kí túc xá cho học sinh, cũng sẽ chẳng ai nghĩ đây là nơi không bị bỏ hoang.
Lớp phủ cách bên ngoài lập tức nát tan khi đôi chân ấy đặt vào bên trong, một trận gió lạnh lùa tới đầu lạnh lẽo. Cửa mở to, để lộ phần sảnh trang hoàng được trang trí hoàn mĩ đến đáng kinh ngạc.
Chiếc ô được đặt lại vị trí nó thuộc về. Rồi cứ thế bị nhốt bên ngoài mặc cho sấm trời còn trú ngụ trên đầu...
Vietnam
Tầng 3? /nhìn vào tờ ghi chú/
Vietnam
Và... Không thang máy? /nhìn về cầu thang phái trước/
Xa hoa thì cũng thật xa hoa, nhưng liệu những người ngoài kia có đang cố gắng biến nơi này thành một tòa lâu đài? Khi mà cầu thang bộ được điêu khắc tỉ mỉ từng đường hoa văn họa tiết, còn được trải lên lớp thảm xanh ủy mị đắt đỏ làm lòng người xao xuyến....?
Gần đó là chiếc đàn Piano khổng lồ, cùng chiếc cửa sổ lớn nhìn thẳng ra phía ngoài đầy lạnh lẽo. Khác với trời mưa như muốn cắn nát da thịt, bên trong lại có nhiệt độ phù hợp đến kinh ngạc! Cậu đánh giá, rồi theo đó là tiếng thở dài.
Vietnam
Mệt rồi đây... /Kéo vali đi thẳng về phía cầu thang/
Từng bước chân nặng nề, tay cậu cậu chốc chốc lại dùng sức để kéo chiếc vali lên, dù nó chẳng nặng là bao, nhưng công việc này không ngờ lại thực sự làm cậu hao sức đi kha khá.
Nếu không nhờ mưa bên ngoài thì giờ cậu hẳn cũng đã ướt như chuột lột.
Mỗi tầng đều được trang trí xa hoa lông lẫy, cửa sổ nhiều vô số, đèn chùm trang trí trên cao lấp lánh tỏa sáng, cửa phòng cũng được tinh vi khắc lên từng nét họa kì vĩ. Trước cửa đều có để số phòng và bảng tên học sinh bên trong, điều này làm cậu thoải mái hơn một chút.
Từng hơi thở nặng nhọc xen lẫn giữa nhịp điệu từ mỗi lần đôi chân bước lên, cậu đã nhanh chóng cảm nhận thoang thoảng mùi thơm từ mấy đóa hoa đựng trong bình lớn. Mùi chúng nhẹ nhàng, dịu dàng lại có gì đó vô cùng kích thích.
Mùi hương này làm cậu nghĩ đến một vài thứ.
Dĩ nhiên, chẳng điều nào trong số đó là điều may mắn.
Cuối cùng chân cậu dừng lại ở cầu bậc thang cuối cùng của tầng 3. Thẳng mắt hướng về phía trước, cơ thể hiện tại chỉ muốn đổ sụp xuống vì mệt và nóng bức.
Vietnam
Hah...hah... /thở dốc/
Vietnam
Chết tiệt... /nhìn vào tờ giấy/
Tay cậu siết lấy vali, kéo chúng về phía trước với một khuôn mặt khó ở. Hành lang rộng lớn phản lên từng tia sấm qua cửa sổ. Giờ đã là tầm chiếu tối, vậy đã trời vẫn còn mưa. Đáng lẽ tầm này chúng đã phải ngớt, những có lẽ nó sẽ còn tiếp tục đến ngày mai.
Cậu nuốt khan, dừng lại ở trước một cánh cửa gỗ, nhìn qua số phòng rồi nhìn xuống tờ giấy trên tay.
Đôi mắt kia khẽ liệng sang bảng tên bên cạnh, sau khi xắc nhận đã có tên mình thì liền thở khẽ một hơi dài. Đưa tay đặt lên tay nắm cửa, dùng chút sức ít ỏi đẩy xuống.
?
Hm? Bạn cùng phòng mới sao? /khẽ liếc về phía Vietnam/
?
Không ngờ cậu đến sớm vậy đấy, rất vui được gặp! /rời khỏi ghế sô pha/
Thanh niên có mái đôi mắt sáng đến khủng khiếp làm cậu chớp chớp mắt mà nhìn ngắm. Mái tóc đen dài phấp phơ được buộc gọn đằng sau cũng như đang tỏa sáng. Khuôn mặt thanh tú đẹp chết người kia tiến lại gần cậu. Lầm cậu có chút chùn bước mà lùi xuống.
Nhưng nhanh chóng sau đó, cậu liền lấy lại tiêu cự, nuốt một ngụm nước bọt khẽ rồi tiến vào bên trong, không quên gật đầu mỉm cười.
Vietnam
Vâng, rất vui được gặp mặt /kéo vali vào trong/
Thanh niên đó dừng bước, khẽ đánh giá cậu qua con mắt sáng rực rỡ kia, chiều cao nổi bật cùng ngoại hình đẹp đến nao lòng làm lòng cậu có chút lạnh. Không phải, tên này hình như là đang đánh giá qua cậu một lượt.
Cậu cười khẽ, nhếch mép rồi quay người rời đi, nhìn xung quanh căn phòng đầy đủ tiện nghi- hoàn toàn bỏ ngoài mắt thanh niên kia.
?
Phòng của cậu ở đằng kia, trước tiên cậu cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã /tiến lại gần Vietnam/
Cậu thở dài, liếc ra đằng sau nhìn cơ thể khỏe khoắn có chút đô con đang ngồi xuống phía dưới ghế. Cậu nhìn ra phái cửa sổ lớn nhất, nhìn mưa một lúc rồi cũng đành đặt chiếc vali gần ghế, bản thân thì đặt người trên chiếc ghế đối diện.
Cậu nhìn người kia, thấm thoát nghĩ về cơ thể hoàn mĩ đẹp đẽ như được tạc bằng vàng ấy. Âm thầm nhìn vào chiếc bàn.
Người này chắc chắn là Alpha.
?
Trà chứ? /cầm ấm trà lên/
Vietnam
Được, cảm ơn cậu /gật đầu khẽ/
Hắn ta mỉm cười, cầm lấy chén trà đang được úp dưới chiếc li lót, nhẹ nhàng rót vào một chút trà xanh thơm ngát, cậu nhìn từng hạnh động ấy, thẫn ra một chút rồi nhìn tách trà được đẩy về phái mình.
Tay đặt lên thân cốc, nhẹ nhàng nâng lên, không chút do dự, cậu đặt môi thưởng thức. Vị ngọt xao xuyến lại có chút bồi hồi lập tức tràn vào khoang miệng, mặt cậu mở to, nếu không có hắn ở đây chắc chắn cậu sẽ tấm tắc khen ngon.
Hắn bên này nhìn từng hành động của cậu, cười nhạt rồi bản thân cũng nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, đôi mắt vàng lấp lánh khép hờ lại. Mọi cử chỉ đều hoàn mĩ đến kinh ngạc.
?
Rất vui vì được ở chung phòng với cậu /đặt tách trà xuống/
China
Tôi là China /miết nhẹ thành li/
China
Một alpha. /cong môi/
Vietnam
Rất vui được biết cậu- cứ gọi tôi là Vietnam /cúi đầu nhẹ/
Vietnam
Nhân tiện, tôi là một beta /đảo mắt/
Hắn nhìn cậu, gật đầu nhẹ. Mỉm cười một cách không thể nào xã giao hơn.
Ngây khi tên cậu được phát ra từ miệng hắn, một trận ớn lạnh lập tức nhào đến đập lấy lưng cậu một trận lạnh thấu xương can. Cảm giác lạnh đến mức đáng sợ, lấn áp mọi thứ bên trong cậu.
Nội tạng như bị bóp nghẹt, căng thẳng mà tuyệt vọng. Dù biết hắn chính là một alpha, nhưng không ngờ sức áp đảo thực sự phải khiến cậu khó khăn thở.
Cậu ho nhẹ, liếc nhìn hắn rồi miễn cường uống nót tách trà, cậu muốn rời khỏi đây. Có thứ gì đó mách bảo cậu nên tránh xa hắn- càng sớm càng tốt.
Vietnam
Tôi về phòng trước /đứng dậy/
Chiếc vali được cậu lấy làm cái cớ, quay lưng rồi chân cậu lập tức bỏ đi. Để lại hắn ngồi đằng sau nhìn vào lưng mình một cách lạnh giá.
Tên đó... đúng là không tầm thường - cậu nghĩ, nhíu mày rồi đóng lại cửa phòng.
"Tạch" một cái, đèn phòng liền sáng rực. Một căn phòng nhỏ nhắn có đầy đủ giường và bàn, kèm theo đó là một chiếc tủ quần áo và một phòng tắm nhỏ hiện lên trước mắt cậu.
Cậu đánh giá, theo dõi xung quanh chắc chắn rằng không có bất kì "kẽ hở" nào có thể theo sát cậu.
Khi đã đảm bảo mọi thứ an toan, cậu mới bước vào trong, cất gọn đống đồ đạc ít ỏi vào trong tủ.
Rồi chẳng chút chần chừ, cậu liền ngã lên giường, uể oải mà lôi chiếc điện thoại từ trong túi, mắt lười nhác mở điện thoại. Lập tức một thông báo vang lên.
Không cần nhìn, cậu cũng biết là những thông báo rác, ngoài ra, trên góc màn hình còn có biểu tượng hình con mắt kì quái đột nhiên xuất hiện. Theo một cách đầy khó hiểu, tay cậu lập tức vuốt vào phần cài đặt.
Rồi- một tiếng à vàng lên. Quả thực đúng là trường được đầu tư cao, mọi thiết bị của học sinh kể từ khi bước vào đây lập tức đều bị theo dõi, hành động gì cũng có thể bị giám sát, điều này làm cậu có chút khó chịu.
Vietnam
Chậc... /nghiến môi/
Dù sao thì... Cũng không quá kì lạ khi nói đến lí do.
Vác mái tóc đỏ nhạt màu ra phía bên chiếc giường mềm mại, cơ thể cậu rảo diết run lên vì cơn lạnh thấu xương. Nhưng tay vẫn đăm chiêu nhìn vào chiếc màn hình đen trống rỗng, cậu thầm thở dài.
Vậy là bắt đầu từ ngày mai thôi, cậu sẽ chính thức trở thành một kẻ mồ côi đúng nghĩa và lê lết hết ba năm cấp ba. Sau đó là tương lai hoàn toàn mù mịt.
Nghĩ đến viễn cảnh bản thân lang thang không có nơi để về, lòng cậu lại khẽ nhói lên. Nụ cười dần biến sắc. Đầu óc chưa gì đã muốn nghĩ quẩn.
Một Beta như cậu... Cũng đã rất khó để xin việc.
Vietnam
Haiz... Chuyện đó thì tính sau đi. /rũ mắt/
Vietnam
Bây giờ cứ tạm thời như này vậy... /đứng dậy/
Chân cậu bước ra phía ngoài, đặt tay lên cánh cửa trước khi mở nó ra. Bên ngoài vẫn sáng đèn như thế, nhưng khác với lúc trước, giờ căn phòng đã đầy đủ bốn người.
Đúng như những gì trên bảng tên ngoài cửa đã viết.
Cậu đã tiếp xúc với vài quy tắc trong trường, nó chẳng có gì đặc biệt. Chỉ đơn giản là sinh ra, để tồn tại.
Tức khắc, vừa bước ra khỏi căn phòng, cơ thể cậu đã run khẽ lên vì một cơ thể hoàn toàn xa lạ trước mắt. Cậu khựng người, nhìn người đang ngồi trên bàn ăn nhìn thẳng vào mình mà không khỏi ngả mũ nghiêng đầu.
Tác Giả
Ngày hôm nay của các cậu thế nào?
Tác Giả
Tớ gảnh gảnh nên lại ngoi lên ngồi viết cho các cọu :3
Tác Giả
Khum cần nói âuu, tớ biết truyện này nó bị dở :(
Tác Giả
Nhma tớ sẽ ráng viết hay hơn để nó phù hợp với bối cảnh cũng như cốt truyện :3
Tác Giả
Đây là bộ tớ lên ý tưởng cũng khá lâu rồi, giờ bỏ cũng tiếc chứ bộ :3
Tác Giả
Tớ không rà soát lại chính tả nên nếu có các cậu cứ sửa nha!
Tác Giả
Tớ chân thành cảm ơn ạ!
Tác Giả
Chúc mọi người một ngày tốt lành và may mắn nha!
Tác Giả
Cảm ơn vì đã đọc và ủng hộ ạ!
: Điều Kì Lạ
Mưa- mưa rối rít. Trời bên ngoài vẫn là một màu sấm tối đậm, mây đen mù mịt che phủ hết vùng trời, lác đác phái bên dưới sân trường chỉ là vài ánh đèn lẻ loi cô độc. Một mình tỏa sáng cho cả sân trường, chẳng có lấy một bóng người, lại càng chẳng có sự ấm áp nào.
Mọi thứ đều cô đọng, kiệt quệ mà tưởng như muốn vỡ nát, tiếng đàn cầm hơi vang lên từ bên ngoài, có lẽ là từ máy phát nhạc đặt bên ngoài. Thảm xanh đắt đỏ nằm im lìm trên bến đỗ của nó, nhìn rèm cửa sổ lông gió bay nhè nhẹ.
Mọi thứ im ắng, lặng lẽ. Đến chút tĩnh động cũng chẳng có lấy. Trong căn phòng thằng từ phái cửa sổ nhìn vào, chiếc bàn tiếp khách chính giữa nhỏ nhắn ngồi im lìm ngắm tiết trời. Sâu bên trong là chiếc bàn ăn được trải lên một lớp vải ren thanh lịch.
Trên mặt bàn bao phủ bởi thứ đồ ăn phong phú. Mọi thứ đều mang một màu tươi sáng, khói bốc lên nghi ngút mang lại cảm giác ấm ám, mùi thơm nhè nhẹ bay lan trong căn phòng. Nhìn qua trông rất đầm ấm.
Cậu ngồi trên chiếc ghế nâu đã sạm màu, được lót một tấm nệm đỏ êm ái. Đôi mắt cậu đưa đi nhìn xung quanh, người ngồi quanh bàn bàn đề rất lạ mắt. Có lẽ China là người cậu biết đầu tiên.
Không khí lúc này thật trừu tượng, nó cô độc, đơn cọi và chẳng có lấy một chút nhịp đập nào. Cậu thở dài, nhìn lấy hai người đang ngồi hai phía bên cạnh mà âm thầm hạ mắt.
Có lẽ cậu nên mở lời trước?
Trước sự phân vân khó quyết định này. Cậu khẽ thở dài, nhìn China bưng đĩa đồ ăn cuối cùng vào bàn. Đôi mắt hắn vàng ươm liếc một lượt qua bàn, rồi đặt mông ngồi xuống.
Tao nhã và quý phái, cả cơ thể đều toát ra khí chất mê hoặc đến lạ.
China
Đúng là thứ gì cũng phải đến tay tôi nhỉ? /nhướn mày/
China
Đã cố tình dành thời gian để các người làm quen với nhau, vậy mà cũng không biết /lắc đầu/
China
Đúng là không hiểu nổi /thở hắt một hơi/
Hắn nhìn gã đàn ông đang ngồi gần mình, cậu cũng theo hắn mà nhìn theo. Đúng như phán đoán, tên này cũng có đôi mắt đẹp như được vẽ ra. Đỏ một màu hoàn hảo, cậu phải âm thầm cảm thán. Màu da hắn lại có chút tái nhợt, nhìn qua quả thật càng nổi lên đôi mắt ấy.
Và người còn lại là thiếu niên cậu phải ngả mũ nghiêng đầu mới nãy. Chính là đẹp đến xao xuyến, khác hẳn với hai tên ban nãy, người này cả cơ thể đều tuyệt đẹp.
Dáng người nhỏ nhắn trông vô cùng dễ thương, khuôn mặt thanh tú đơn thuần mà lại vô cùng tinh xảo. Đường cằm đều rất nhỏ, nhìn qua cảm giác chỉ muốn được bảo vệ và ôm ấp.
Nếu cậu không nhầm, người này chính là một Omega.
China
Vietnam /đột ngột nhắc tên Vietnam/
Vietnam
Vâng? /đưa ánh mắt về phía China/
Hắn hơi nhướn mày, rồi cũng nhún vai, hất mặt về phía một trong hai người còn lại.
China
Tên này là Japan. /lườm khẽ Japan/
Japan
Haha! Rất vui được biết cậu /cười nhạt/
Vietnam
Tôi là Vietnam cũng rất hân hạnh được làm quen /gật đầu nhẹ/
Cậu thẫn mắt ra nhìn nụ cười của gã, xảo trá nhưng mà đẹp đến độ kinh ngạc. Đi thêm đôi mắt kia càng làm gã trở nên rất đặc biệt.
China
Và Japan- /nuốt nhẹ/
China
Thu ngay cái đống pheromone mùi nhang khói gì đó của ngươi lại ngay đi!
China
Cậu ta là Beta, không cảm nhận được đâu /lườm Japan/
Japan
Ôi trời, nhang khói gì chứ. /đảo mắt/
Japan
Tin tức tố của người ta là mùi khói trầm, mà sao lại bị làm cho biến dạng thế này /giả vờ yếu đuối/
Gã ôm tay vào lồng ngực, khẽ lắc đầu buồn bã, tay quệt đi khóe mặt khô không khốc. Nhận lại chỉ là cái thờ ơ của China và vẻ mặt hơi khó ở của cậu.
Vậy hắn là Alpha?- cầu thầm nghĩ.
Quan trọng hơn lại dám trước mặt một người không quen biết, không biết rõ giới tính mà lại thả pheromone? Gã ta là có ý gì?
Cậu nhướn mày, hoàn toàn có cái nhìn không được tốt lắm về gã.
China
Và... Người còn lại /nhìn về phía thiếu niên kia/
Arzhel Kaphius
A-Azhel... Kaphius /run rẩy/
Arzhel Kaphius
Ức... Gọi tôi là Azhel /cười gượng/
Không ngoài dự đoán, người cậu ta yếu ớt run lên. Đôi mắt cậu thầm quan sát từng hành động của cậu ta. Yếu ớt, và không thể phản kháng. Ánh mặt cậu ta có chút đáng thương, gương mặt đỏ ửng có lẽ là do lương pheromone vừa rồi của Japan.
Vietnam
Rất vui được gặp, tôi là Vietnam /gật đầu/
Cậu ta là Omega, vậy mà lại được sắp xếp chung phòng với hai Alpha!?
Có điều gì đó không ổn...
Đã thế cậu ta còn không thèm dán miếng chặn tin tức tố? Cậu nhíu mày, nhìn cậu ta.
Quan hệ của những người này có chút kì lạ... Cậu khẽ nuốt nước bọt. Nhìn quanh bàn một vòng, khi thấy ai cũng đã động đũa mới cầm đôi đũa của bản thân lên. Đành bỏ qua sự vô lí kia qua một bên.
Vietnam
À phải rồi, cậu là Omega sao? Cần tôi giúp không?
Arzhel Kaphius
Ah... Không sao không sao /xua xua tay/
Arzhel Kaphius
Tôi ổn mà! Cậu cứ ăn cơm đi, mặc kệ tôi /cười gượng rồi đưa tay lên che cổ/
Japan
Chậc, lắm lời quá rồi đó /nhìn về phía Arzhel/
Người tên Arzhel chỉ vừa mới bị nhắc tên, người đã giật thon thót như đụng phải gai, ngoan ngoãn cúi gằm mặt xuống bản, hay tay nắm chặt lấy chiếc nĩa mà có chút quyệt vọng.
Một hoạt cảnh đều bị cậu nhìn thấy, cậu nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Japan. Gã vẫn bình thản thưởng thức bữa tiếc nhỏ trên bàn, hoàn toàn không để tâm tới cảm xúc vừa rồi của cậu ta.
China lại càng kì lạ, đôi mắt thản nhiên lại còn có thêm chút hài lòng, cả cơ thể đều nhẹ nhàng như thể việc này xảy ra rất nhiều lần. Cậu nhìn cả ba, khẽ nuốt xuống một ngụm nhỏ. Quả thực, hai tên Alpha kia có gì đó không bình thường.
Sắp xếp để một tên Beta như cậu ở cùng thi không nói làm gì, nhưng thiếu niên Omega có thể trạng yếu đuối kia...
Kì quắc hơn, trước khi cậu vào phòng bọn họ có thể làm ra loại chuyện gì?
Vietnam
! /giật mình vội nhét miếng thức ăn vào miệng/
Người bình thường ai cũng có thể biết rằng họ làm gì, và cậu cũng thế.
Dĩ nhiên, khoảng thời gian này tốt nhất là đừng nghĩ ngợi gì. Nghĩ chán chê, cậu lại nhìn Omega vừa nãy, tiếp tục cảm thán nhan sắc tuyệt trần kia.
Đôi mắt vàng kim óng ả, không sắc nhọn như China nhưng con ngươi này lại mang dáng vẻ kiều mị, ấm áp. Có gì đó dễ bị tổn thương.
Như viên kim cương vậy... Cậu nhận xét. Cả cơ thể cũng đều nhỏ nhắn, nhìn qua cũng chỉ cao khoảng 1 mét 6 chứ chẳng nhiều. Làn da trắng nõn, mọi thứ đều hoàn hảo.
Rồi cậu lại bật cười khi nghĩ tới bản thân, một tên Beta từ đầu tới chân chẳng có cái gì. Thô, nhạt nhẽo và rất khô khan. Cậu nhún vai, thôi thì không phải làm một Omega luôn bị ảnh hưởng bở pheromone của đám Alpha là được.
Cậu đảo mắt, rất nhanh sau đó liền hoàn thành bữa ăn của bản thân.
Trên chiếc ghế sa-lông, cón chút hơi lạnh vương vãi từ cơn mơ ban nãy, cậu cầm lấy cuốn sách đã cũ trên tay, nhìn vào từng con chữ. Đôi mắt hơi bi sầu nghĩ về một chuyện khác, khiến cho nội dung của cuốn sách ban nãy trong mắt cậu thật vô nghĩa.
Người ngồi bên cạnh cậu lần này là Japan, trừ lúc gã ta nhíu mày hoặc bày ra mấy bộ dạng sến súa ra, thì hình ảnh hắn cư xử lúc nào cũng toát lên một vẻ quý phái hiếm có. Cậu gật gù càm thán.
Đúng là đám Alpha... Làm gì cũng được trời cưng trời hứng.
Nhìn lại mấy người như đám Beta bọn cậu, vừa mờ nhạt vừa chỉ hợp để làm kẻ sai khiến.
Vietnam
.../có chút phật ý/
Vietnam
Hm...? /nhận ra điều gì đó/
Hai trang giấy này... Bị xé?
Cậu khẽ rùng mình, đưa tay miết nhẹ hai trang giấy bị xé một cách cẩu thả kia, rồi nhíu mày lật lại xem bản thân vừa đọc cái gì.
Trên trang bài được in ngoằn nghèo mấy dòng chữ được in khắc chìm bằng vàng, bìa ngoài có màu nây gỗ trầm khá nhẹ nhàng. Nhìn tổng quan trông nó có vẻ đã cổ.
Mọi thứ không có gì nhiều, đây là cuốn sách về hệ thống phân bậc giới tính. Alpha, Beta và Omega.... Nếu thế thì tại sao hai trang kia là bị sẽ một cách tuyệt tình thế kia? Chỉ là một cuốn sách giáo dục thông thường, xé đi như vậy...Không phải là có gì đó uẩn khúc sao?
Japan
Hửm, ồ...Cậu cũng đọc cái này sao? /chỉ vào cuốn sách Vietnam đang cầm/
Vietnam
Vâng, có gì lạ sao? /hơi giật mình vì sự đột ngột của Japan/
Japan
Nếu đọc cuốn này hẳn cậu đã đọc đến phần có vài trang bị xé rách đó?
Japan
Nếu thấy thì mặc kệ nó đi nhé, đừng quan tâm. /nhún vai rồi ngồi về vị trí cũ/
Japan
Chỉ là mấy điều vô nghĩ bị lược bớt thôi.
Cậu nghiêng đầu nhìn gã tiếp tục với cuốn sách của gã mà trong lòng đôi phần nảy lên khúc mắc.
Tại sao gã ta tự nhiên lại tiến tới, nhắc nhở một câu chẳng liên quan gì như vậy? Hơn nữa, rõ ràng là cậu đang đóng sách lại, hắn dựa vào đâu mà chắc chắn cậu đang đọc tới trang sách ấy?
Là gã để ý được... Hay có có lí do khác?
Cậu nhíu mày suy nghĩ, gã thậm chí chỉ bảo cậu mặc kệ, đừng quan tâm mà chẳng cho nó nổi một cái lí do tử tế... Cảm giác, có chút bao biện?
Gã đang che dấu điều gì ở cuốn sách này? Cậu nuốt khan, nhìn về phía gã bình thản mà trong lòng như muốn nhảy bổ ra hỏi gã tất cả điều mình thắc mắc.
Nhưng với sức lực hiện tại của cậu, đến nắm cổ áo gã cúng khó huống hồ là tra hỏi.
Thôi thì cậu chỉ đành dùng chút thông tin ít ỏi, rồi từ từ tìm kiếm điểm bất thường vậy. Thú thật, cậu khá tò mò về hai trang này, rốt cuộc là viết cái gì mà lại bị xé bỏ như vậy?
Ngồi trường này đúng là càng ngày càng kì lạ.
Để ngày mai đến lớp học xem xem, cậu sẽ còn được chiêm ngưỡng bao nhiêu thứ mới mẻ nữa.
Vietnam
Haiz... /đứng dậy/
Tay cậu cầm chặt lấy cuốn sách, không buông rời. Rồi chẳng chú ý đến những ánh mắt kia, cậu tiến thẳng vào phòng trong tâm trạng tối tăm.
Có thêm chút mệt mỏi vào kiệt quệ sau một ngàu dài.
Cậu có cảm giác rằng... Sau này bản thân sẽ không thể nào sống yên ổn...
Tác Giả
Ngày hôm nay của các cậu thế nào nè?
Tác Giả
Có ai đoán được hai tờ giấy kia viết về cái gì hăm :3
Tác Giả
Kkk, tôi cũng không có đoán được :3
Tác Giả
Chúc mọi người một ngày tốt lành và đầy niềm vui nèee :3
Tác Giả
Cảm ơn vì đã đọc và ủng hộ ạ!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play