[Countryhumans Vietnam] Kho Báu Đánh Rơi
Chương 1. Uống nhầm ánh mắt
Đường vắng, xế chiều rọi trên làn tóc, những đám mây mờ cuộn mình trong sương khói, bầu trời xuất hiện những vệt cam đỏ hồng quằng quện như truyện cổ tích chỉ hiện hữu trong giấc mơ xưa.
Vietnam bước lên tàu điện, mũ áo trùm kín, khẩu trang và tai nghe bật lớn. Tuy vậy, nhưng giữa đám đông, nơi đâu cũng vấn vương mùi con người, Vietnam vẫn thấy khó thở.
Tim cậu đập nhanh không kiểm soát, mồ hôi tuôn ướt hai bên thái dương dù cho trời đã trở đông. Lo lắng, hồi hộp cuộn xoáy trong tâm trí cậu, chỉ vì... nơi này quá đông người.
Tiếng nói cười, tiếng bước chân, tiếng lạch cạch ồn ào những chiếc ghế đánh úp vào trong tâm trí cậu, như một xiềng xích siết chặt lấy trái tim cậu, Vietnam thấy sợ hãi. Người cậu run lên, và hơi thở nặng nhọc, bàn tay khẽ tăng âm lượng tai nghe.
Đa nhân vật nữ
//Giỡn quá trớn mà đụng trúng người Vietnam//_Ấy chết, cho mình xin lỗi.
Vietnam
//Tái mét mặt mày//
Vietnam không nói gì, thật ra là không thể nói, chỉ biết gật gật đầu coi như bỏ qua.
Bất đắt dĩ lắm cậu mới phải tới cái nơi đông người này. Đáng ra cậu phải nghe lời Soviet, nhưng giờ thì... ngoài chịu đựng thì cậu cũng chẳng biết làm gì nữa.
Nửa tiếng ngồi tàu mà ngỡ như cả thập kỉ trôi qua, và Vietnam cảm tưởng như mình sẽ ngất nếu phải ngồi thêm vài giây phút nữa. Nhanh nhanh chóng chóng mà bước những bước dài và xa để trở về, Vietnam bỗng bị giữ lại.
Đa nhân vật nam
A, chào bạn, bạn có thể dành cho mình vài phút để phỏng vấn được không ạ. Tụi mình đang làm seri phỏng vấn..._//Nói một lèo//
Ngay khi cậu nhìn thấy chiếc micro và ống kính, Vietnam nghĩ mình đã chết. Anh ta nói một lèo, không ngừng nghỉ và không cho phép cậu trả lời.
Đa nhân vật nam
Vậy bạn cho mình hỏi...-
Bỗng từ đâu, một bóng hình to lớn bước tới, chắn cậu khỏi lũ người kia và cái ống kính vẫn nảy giờ chĩa thẳng vào cậu như dao găm. Vietnam vừa thấy liền yên tâm hẳn, bao nhiêu lo lắng trôi tuột xuống cổ họng ngay khi bóng lưng gã chắn trước mình.
Soviet
Xin lỗi như cậu bạn này không phải là đối tượng để có thể phỏng vấn, xin cho phép tôi đem cậu ấy đi.
Đa nhân vật nam
U-Ừ, vâng... cho tôi xin lỗi...
Thật ra chẳng đợi họ đồng ý, gã liền cầm chắc tay cậu, kéo cậu thoát khỏi chúng ngay tắp lự. Rất nhanh đã thoát khỏi đám đông và ánh nhìn soi mói của lũ người khác.
Bước vào xe riêng của gã, cậu mới thở phào ngả lưng xuống ghế phụ êm ái, kéo khẩu trang xuống một chút để thở lấy không khí mát lành dù đang ở trong xe.
Soviet
Đã bảo bao nhiêu lần là đừng ra ngoài một mình.
Soviet mắng, mà trông cưng lắm, không có dám nặng lời với "nhà khoa học" của mình. Đến lúc cậu overthinking bỏ ăn bỏ ngủ để lúc đó gã lại hoảng thì khổ.
Vietnam trông vẻ tội lỗi tột cùng, đôi mắt cụp xuống, đáng yêu hơn gã tưởng. Và cậu nghĩ rằng chắc là không có lần sau thật, vì xém chút nữa cậu đã xỉu ngang tại đó.
Soviet
Mà nảy giờ cậu đi đâu?
Vietnam
...Mua thuốc, sắp điều chế ra loại mới rồi.
Soviet
... Ừ, lần sau cứ đưa giấy cho người của tôi là được.
Một năm, gã phải mất hẳn một năm chỉ để Vietnam có thể nói chuyện một cách bình thường với gã. Ban đầu chỉ là cưu mang, ngờ đâu "uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời"?
Dù cho, thật ra không chỉ mỗi mình gã say cậu - là do gã bất cẩn. Nhưng trước mặt Vietnam, chẳng ai dám đấu đá nhau cả, chỉ biết tấn công ngầm, dù sao thì, mục tiêu chung vẫn là bảo vệ "kho báu quý giá" của chúng.
Vì thế nên có một thỏa thuận nho nhỏ giữa bọn họ, Vietnam không biết. Và trẻ con đến mức, lập ra một nhóm chat chỉ để phân chia giờ giấc bên cậu và so coi món quà của ai là hữu dụng hơn.
Tacgia
Cảnh báo là chuyện cringe nha các mom😭 vibe vẫn nhẹ nhàng nhẹ nhàng thôi=)
Tacgia
10 năm ra chap 1 lần 😞 (buồn buồn xóa truyện lúc nào không hay😭)
Chương 2. Một năm trước
Một năm trước, trong một chuyến truy tìm vũ khí sinh học, Soviet bỗng thấy cậu nằm lịm trong nơi rừng sâu hẻo lánh, một ngôi nhà cũ kĩ dường như đã chịu nhiều vết tích chiến tranh.
Trời đông phủ xuống cánh rừng bạch dương xinh đẹp mang vẻ hoang sơ, bên cạnh con người bé nhỏ kia chính là thứ ổ cứng chứa hơn một ngàn công thức chế tạo độc dược, dược liệu, dược phẩm, độc tố hóa học.
Không giao nộp, không giết, gã mang cậu về, xây hẳn cho cậu một phòng lap riêng ẩn sâu trong hầm nơi căn cứ gã.
Ban đầu, Vietnam né tránh, né tránh ánh nhìn, né tránh khỏi những tư liệu và chất hóa học gã cung cấp.
Nhưng ngày nào gã cũng đem người tới chăm cậu, cho cậu ăn, mặc, ở, và luôn để một tờ giấy nhắn hằng ngày.
"Hãy chạm vào tôi bất cứ khi nào cậu thấy ổn. Tôi đợi."
Một tháng. Hai tháng. Ba tháng.
Soviet
//Đặt ly sữa nóng trên bàn thí nghiệm của cậu, định rời đi//
Vietnam
S-Soviet..._//Rè rụt mà chạm vào tay gã//
Và gã nghĩ có thứ gì đó bên trong mình đang nổ.
Tâm gã động. Ban đầu gã thừa nhận mình đang lợi dụng cậu vì đống công thức hóa học đó. Nhưng-
Ánh mắt cậu trong, lời đầu tiên cậu nói trong suốt khoảng thời gian gã cưu mang cậu lại là tên gã - thanh âm êm đềm nhất mà gã thừa nhận rằng mình từng nghe. Gã thấy mình trong mắt cậu và thời gian như dừng lại ở đó, chỉ để... gã thấy mình yêu.
Một ánh mắt, một dải tơ, một ngọn lửa vụt qua trong tim gã và gã ngỡ như ngọn lửa ấy thiêu đốt gã rồi.
Vietnam
Cảm ơn..._//Buông tay//
Soviet gật đầu, chỉ vậy, mà bên trong đã nổ ra từng mảnh. Gã nghĩ mình điên, điên rồi và điên thật...
Gần một năm trước, cũng có người chết đứng trước cậu như gã. (theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen)
America
Dạo gần đây nhắn tin nhiều thế anh bạn, vợ kêu về à?_//Vờ khoác vai gã//
Soviet khó chịu ra mặt, gã và hắn vốn có ưa hay thân thích gì nhau đâu, phải đang không ở bàn giao dịch thì gã đã đấm cho hắn mấy phát.
Vâng, chuyện là đang trong buổi giao dịch "thuốc men", gã nhận được tin nhắn cậu. Dòng tin chỉ vài vỏn vẹn mấy câu mà gã phải lôi ra để trả lời ngay lập tức. "Mua giùm vài chậu cây, cần thử nghiệm."
Soviet
//Hất tay hắn ra//_Câm mồm!
"Thân chưa mà giỡn kiểu đó." (Đùa thôi)
America
Hơ hơ, làm gì căng thế anh bạn?_//Cười khẩy//
Với cái độ nhây của hắn, chỉ như thế thôi chưa đủ, một khi hắn đã muốn biết gì thì có trời mới ngăn được. Huống chi, còn là một "đại gia mạng"?
Tối về, ngồi trong màn hình ánh sáng xanh, tay hắn thoăn thoắt trên bàn phím và gõ chuột, chỉ mất vài giờ để hack vào hệ thống bảo mật của Soviet. Ở đó, hắn vô tình bật được camera hình Vietnam đang chăm sóc cây trên sân thượng.
America
Từ bao giờ mà trong căn cứ hắn lại có một đứa nhóc vậy à?_//Cười khẩy//
Vì xâm nhập vào hệ thống của gã, còi báo động đều kêu um lên, vừa mới thấy hứng thú về cậu, màn hình hắn liền hiện một loạt tin nhắn cảnh báo. Chớp mắt một cái mà máy tính liền trở đen.
America
Chậc..._//Nhíu mày, tặc lưỡi//
Ừ thì, đó, và America thì vẫn chưa bỏ cuộc, đêm hôm sau hắn lẻn vào căn cứ của gã, trót lọt bước vào khu thí nghiệm.
Vietnam
..._[Hình như gã này... hôm qua hack vào hệ thống mạng...]
Vietnam
[Soviet bảo mình tránh xa gã... người xấu à?]
Vietnam nhìn hắn từ xa, đã vào trái phép rồi mà dáng đi dáng đứng ngông như kẻ bề trên, và cậu thấy ngứa mắt vô cùng. Thôi thì, đã là người xấu nên để cậu thay Soviet trừng phạt hắn một chút.
Một công tắc, chỉ một công tắc mà dòng điện liền âm ỉ vào người hắn.
America
[Cai lon ma, mình bị phát hiện hồi nào chứ?!!!]
America
//Ngước mặt lên liền nhìn thấy cậu//_... Arg-?!
Và đó cũng là cách mà Vietnam bước vào đời của hắn, và hắn cũng thừa nhận rằng đó là cú điện giật đầu tiên khiến tim hắn loạn nhịp.
Vietnam
Hơ..._//Vẫn đứng cách xa năm mét//
Chương 3. Tình yêu của hắn
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe của cậu, cứ mỗi tháng một lần, lại có vị bác sĩ ưu ái đến để trực tiếp khám bệnh tình cho cậu, một cách tự nguyện.
Cuba
//Kiểm tra nhịp tim, xem các thông số khác//_Vừa mới ra nơi nào đông người nữa đúng không?
Vietnam có hơi áy náy? Cuba thở dài, chỉ biết cười trừ khi nhìn khuôn mặt tội lỗi nơi bé thỏ đáng yêu của mình. Thật đấy, và anh đã phải lòng cậu kể từ khi biết được căn bệnh sợ xã hội (đã nặng) của Vietnam.
Nghe hơi lạ, nhưng thật ra ban đầu chỉ là một sự thương xót, nhưng dần dần liền chuyển thành thương, thành tình yêu thật lòng, đặc cách trở thành nguồn cung cấp các loại thuốc và chất hóa học đặc biệt dành cho mỗi ngoại lệ của bản thân.
Cuba
//Thở dài//_Được rồi, cũng không có gì bất thường lắm, đừng gắng sức nha em.
Vietnam
//Xòe bàn tay ra//
Cuba khúc khích cười, liền lấy trong túi một viên kẹo đặt vào tay cậu.
Cuba
Sao, giờ đã cho phép tôi được hôn chưa?
Vietnam đánh mắt đi một nơi khác, tay bỏ kẹo vào miệng - viên kẹo được đặt cách làm riêng cho mỗi cậu, không một chất bảo quản, một chất độc hại, một loại đường hóa học nào, 100% tự nhiên.
Vietnam
//Đưa mu bàn tay mình ra//
Nắm bắt cơ hội, ngay lập tức anh liền nâng lấy bàn tay cậu mà hôn vào, một nụ hôn dịu dàng nhất trần thế mà anh dành mỗi cho cậu. Êm đềm, và nâng niu như búp bê sứ.
Cuba nhìn cậu đang cố quay mặt đi hướng khác, dù cho gáy đã đỏ, điều ấy khiến tim anh run lên không ngừng. Cố gắng kìm hãm bản thân không lao vào mà làm những chuyện đồi bại với cậu.
Cuba
//Đứng dậy//_Hẹn gặp lại em nhé, tình yêu. Tôi sẽ quay lại sớm.
Vietnam cầm chiếc bưu kiện được gửi cho mình, nhìn vẻ ngoài được trang trí đẹp đẽ thì cũng biết tác giả là ai rồi. Chỉ là từ khi hắn biết cậu hay trồng cây liền gửi cả đống hạt giống quý hiếm và n+1 loại chất dinh dưỡng.
"For my love,
Mong rằng độc tố từ những cây cẩm tú cầu này có thể giúp em ♡
Yêu em nhiều lắm.~♡♡
America."
Tuy nghĩ thế nhưng Vietnam vẫn đem những thứ ấy vào, toàn là hàng hiếm, hàng chất lượng nên đâu phải muốn bỏ là bỏ?
Đang lân la thử nghiệm những công thức mới, chất gây nghiện tinh khiết mà đám cảnh sát không phát hiện ra chẳng hạn? Đột nhiên, tiếng gõ cửa chợt phát ra.
Soviet
Tôi vào được không?
Soviet
//Bước vào trong//_Em đang điều chế à? Gián đoạn một chút nha em?
Gã yêu cầu nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn bất kì ai, vì ngoài cậu ra thì đa số gã sẽ ra lệnh bằng tông giọng không thể nào lạnh hơn của mình. Vietnam không phải chúng, Vietnam là một loại thuốc an thần khiến gã trở nên dịu dàng và nhẹ nhõm hơn tất thảy.
Vietnam
Dạ được._//Gật đầu//
Soviet
Tốt. Đi ra đây kiểm định lô hàng mới nhập giúp tôi._//Không ngần ngại mà xoa đầu Vietnam//
Soviet là người duy nhất cậu cho chạm vào tóc, vì gã cưng chiều và nâng niu cậu lắm, đặc ân tuyệt vời nhất mà cậu ban cho gã, bởi thế nên gã quý lắm.
Soviet dắt tay cậu bước lên phòng giao dịch, ánh sáng vàng hắt lên khuôn mặt cậu, không phải là lần đầu. Lô hàng lần này rất hiếm và đắt đỏ, nên sự có mặt của cậu là yếu tố tất nhiên.
China
Ối chà, tôi còn tưởng ngài xuống kêu ai... Hóa ra, là một cậu nhóc.
Vừa thấy cậu, khuôn mặt hắn gần như trở nên rạng rỡ hơn. Là hắn coi thường, hắn xem thường cậu nhóc này thật, hắn nghĩ giao dịch này mình thắng chắc rồi.
Vietnam
..._//Ghi chép, xem kĩ, soi cẩn thận từng món hàng//
China
Ha, không ngờ ngài lại chỉ cho một cậu nhóc..._[Bất cẩn đến thế là cùng.]
China
//Nhếch mép//_[Trông cũng thú vị, để xem... cậu có phát hiện ra không.]
Vietnam cả quá trình đó đều im lặng, đôi khi là vài cái nhíu mày khe khẽ. Cả căng phòng im phăng phắc chỉ có mỗi ba con người đang thăm dò lẫn nhau (thật ra chỉ có hai). Vì nếu có nhiều người hơn, không chắc Vietnam còn ổn.
Vietnam
Mọi thứ đều ổn..._//Nhìn vào tờ giấy//
China
//Cười thầm lớn hơn//_[Thắng rồi.]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play