Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ AllDương Domic ] Tự S Át.

Ngay Khi Em Tự T ử.

Giây Phút Ấy.
Cạch.
Em vừa về nhà sau khi kí giấy hiến tặng khi chết. Em vào viện kiểm tra sức khỏe rồi kí giấy hiến tặng nội tạng của bản thân cho ai cần. Chỉ cần để lại đôi mắt là được.
Để lại đôi mắt để em còn biết đường mà về bên ba mẹ. Em lom khom lại sofa rồi. Em nằm ườn trên ghế. Đôi mắt em nhấm nghiền như một đứa trẻ bị bỏ.
Em yêu Sài thành hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo. Em yêu Hà Nội bạc màu, bạc tình bạc nghĩa màu chàm cuộc sống. Và ở đâu cũng vậy em yêu anh.
Em nay được về sớm. Mắt em không còn đỏ. Mí em không còn phải gồng lên nữa. Cuộc đời đẹp đẽ nhưng tồi tệ đến khoảng nào. Nào là hoa là cỏ là lá chỉ cần thể là mọi ưu phiền tan biến trước mắt. Viết bao lời cũng để nhận lại khinh miệt. Bất lực tập nhiễn. Em chẳng còn sức sống những lúc này nữa. Nước mắt hòa cùng máu mong một ngày sống dậy. Em mong mẹ đừng khóc nữa, em hết đau rồi.
Em đã có nghĩ đến việc mình sẽ làm gì tiếp theo? Mưa vẫn rơi em vẫn nằm đó với bao ưu tư. Sáng mai em sẽ còn thức dậy chẳng còn là một người như trước đây. Mưa rồi sẽ tạnh tim em sẽ lành hết mọi vết xước xây. Em đã từng áp lực tới nỗi chỉ cần nghe cái tên thôi thì bất giác đã nôn mửa rất nhiều. Ám ảnh tới cực điểm.
Em bất lực có thể nằm khóc cả đêm vì chẳng ai chỉ dậy con đường mà em gặp phải trở ngại. Em có biết không em là một đứa trẻ bất hạnh. Tiêu cực đến tuyệt vọng. Đứa trẻ hạnh phúc dảnh tuổi thơ ôm ấp cuộc đời. Đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời ôm ấp tuổi thơ trống vắng.
Rồi em nhận ra.
Em đã lạc lối trong chính bản thân.
𝓨𝓾𝓴𝓲.

Ngay Khi Em Tự T ử.

Dù em. Một Trần Đăng Dương nhỏ bé giữa dòng đời khắc nghiệt vẫn không thể tránh hỏi sự xâm lấn của người lạ và sự vô tình của người thân.
Mấy con mèo nhà em bò lại chút tửng vì sợ làm em phát giác. Nó lo cho em. Nên đừng bỏ bê mình nữa. Đằng sau nụ cười của em là bao nhiêu chấp vá từ cuộc đời bao nhiêu mệt mỏi từ những mảnh vỡ thiếu tình thương.
Ai cũng bảo em ích kỉ khi chẳng bao giờ từ hiện hết số tiền nhận được. Nhưng lúc đó, cơm em chưa đủ no áo em cũng chưa đủ em đã cố gắng vì người khác để nhận lại máu của bản thân.
Những chú mèo cọ quậy quanh rờn. Nó an ủi em và xoa dịu. Em bế một con lên. Một con cá nuôi một bầy mèo. Con mèo xám xịt cố gắng đưa tay để an ủi tâm hồn em. Tự hỏi em rằng en đã ổn chưa. Em hạnh phúc với đam của bản thân chưa.
Em rời khỏi ghế sofa. Lưng em duỗi thẳng cong một đường. Tuổi trẻ em hoàn hảo khi có các Dopamine. Bây giờ gác lại thôi. Gác lại một kí ức xưa cũ. Một cuộc đời trớ trêu. Mưa vẫn lách tách rơi. Bạn em sẽ chạy theo gọi í ới. Em đã chết không cần nghĩ ngợi.
Bầu trời chẳng quang mây cũng chẳng sáng. Âm ưu một màu xám ngoét.
Chị Thư ơi, con yêu mẹ.
Nhưng con xin lỗi. Chẳng kịp báo ơn rồi.
Dương bật dậy làm những việc nhà mà hàng tháng trời mới làm. Dọn dẹp sạch sẽ, để Phương - quản lí dọn những tàn tích của việc bản thân làm. Trốn live theo dự định.
Tất cả các việc nhà em làm trong một buổi tối sau khoảng thời gian nhẫn nhịn của nỗi dày vò. Em nhìn mấy con mèo và ngôi nhà. Em bật người bế 2 con và ship qua cho trợ lí của Jsol với lới nhắn chăm sóc. Em còn gửi cho trại cứu hộ những con còn lại.
𝓨𝓾𝓴𝓲.

Ngay Khi Em Tự T ử.

Em nhìn số dư cuối cùng. Em gửi hết nửa đó về cho người phụ huynh, cho bậc làm cha làm mẹ vất vả bao đời.
Phần còn lại em gửi vào quỹ cứu trợ trẻ em khuyết tật. Em chẳng còn gì trong tay chỉ còn hộp gà gán cuối gặm nhắm cùng lũ mèo. Nhưng em ơi em xứng đáng với những điều hơn thế.
Tiền cứu trợ những đứa trẻ vất vả còn em?. Ai sẽ cứu em. Ai sẽ xoa dịu những đứa trẻ có vấn đề chẳng kể ra?
Còn mấy chục ngàn em tiện tay mua chai thuốc chuột và một vỉ thuốc panadol. Em đủ thông minh để đầu độc chính mình. Trong nhà em có một cái màng chắc đủ để chẳng ai đánh thức một thiên thần nhỏ.
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Anh ơi cho em vỉ thuốc Panadol và chai thuốc chuột ạ.
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
// Nhìn em.
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Cậu bé à.
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Đừng cố để một ngày rồi bản thân sẽ tuyệt vọng vì những người xung quanh.
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
// Đặt đồ cần lên bàn.
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Cuộc đời không tệ. Chỉ là nó không dịu dàng với những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành thôi bé.
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
❝【 Nhân gian hỗn loạn. Nên để thiên thần nhỏ ra đi. 】 ❞
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Dạ..?
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Vậy thôi thiên sứ nhỏ.
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Hả hả?
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Nhiêu vậy anh?
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Anh cho em miễn phí đó.
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Coi như là duyên đi.
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Hả..
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Dạ.
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Có phiền anh không á..
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Có duyên ta sẽ gặp lại thôi..
Trần Đăng Khôi.
Trần Đăng Khôi.
Về lẹ đi. Tối rồi.
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
Vâng em cảm ơn.
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương.
để lại một ít tiền rồi chạy đi. //
Phương gọi điện hỏi em là em có cần đi nhà tư vấn không, em đã chắc chắn còn chụp hình bản thân gửi cho cô bạn thân của mình coi rằng mình ổn. Mình hạnh phúc lắm. Rồi em về em dọn tàn cuộc tren rèm cửa lên.
Em quyết tâm leo lên nhưng rồi từ bỏ. Màng chắt chứ tường yếu lắm.
𝓨𝓾𝓴𝓲.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play