Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ CAPRHY ] LƯỠI GƯƠM KHÔNG CẢM XÚC

#1 • Chiến khu X - 0: Nơi quỷ cũng không dám gõ cửa

Cá 🐟
Cá 🐟
Hôm qua chap kia để nhá hàng trước thôi
Cá 🐟
Cá 🐟
hôm nay mới chính thức vào truyện, vì vậy mong mọi người đọc chap này nhé, nội dung sẽ khác 60% với chương hôm qua
Cá 🐟
Cá 🐟
việc Cá tạo ra fic này chỉ để phục vụ việc yêu thích hai anh. HOÀN TOÀN KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN BẤT KÌ YẾU TỐ NÀO CỦA QUÂN SỰ VIỆT NAM
Cá 🐟
Cá 🐟
Kiểu nó sẽ Âu Mỹ một chút. Cá mong mọi người hiểu ạ!
Đức Duy : Anh Quang Anh : Cậu
_____&_____
Hoàng Đức Duy_28t —Biệt danh : Cổ máy tử thần, kẻ không có linh hồn —Chức vụ : Đội trưởng Chiến khu X - 0, lực lượng đặc nhiệm tuyệt mật, chỉ xuất hiện khi tình hình vượt ngoài kiểm soát —Tính cách : Lạnh lùng tuyệt đối, dứt khoát, coi mạng người như cỏ rác, giết người không chớp mắt, ít nói, không bao giờ giải thích hành động của mình — Quá khứ đầy vết máu – từng tận mắt chứng kiến người thân bị giết vì chính phủ, từ đó trở thành kẻ sống để trả thù
Nguyễn Quang Anh_25t —Biệt danh : Thằng dân thường cứng đầu, miệng lưỡi rắn rết —Thân phận ban đầu : Người dân thường vô tình bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh – sau trở thành lính phục vụ riêng bất đắc dĩ trong Chiến khu X - 0 —Tính cách : Đanh đá, phản ứng nhanh, không ngại đấu khẩu – kể cả khi đối phương là đội trưởng, yếu đuối sợ chết nhưng khi cần vẫn có thể liều lĩnh đến cùng, nói nhiều, hay cà khịa nhưng trái tim dễ lung lay — Quá khứ ẩn chứa nhiều đau thương, đặc biệt là về người anh trai đã mất – là người từng có liên quan đến Chiến Khu X - 0
Điểm yếu duy nhất của anh cũng là người duy nhất khiến anh mất kiểm soát cảm xúc, lại là một kẻ yếu đuối, miệng không biết sợ là gì_Nguyễn Quang Anh Ban đầu ghét Đức Duy đến tận xương tủy, nhưng rồi lại là người duy nhất dám ở cạnh anh khi cả thế giới quay lưng
___&___
"Nơi này không có kẻ sống sót, Chỉ có tiếng súng nói chuyện với xác người. Ở đây không có anh hùng, Chỉ có những con quái vật biết dùng súng"
____________________
Gió thổi lạnh căm, cuốn theo mùi khét nồng của máu và thuốc súng. Cánh rừng nằm sâu trong vùng cấm địa phía tây, nơi mọi tín hiệu đều bị chặn, nơi không có đường lui, và quan trọng nhất – nơi không kẻ nào sống sót nếu bị bắt
Từ trên đỉnh sườn núi đổ xuống, máu nhuộm đỏ rêu đá. Những xác người nằm rải rác, không nguyên vẹn, không tên tuổi. Có thể là phản loạn. Cũng có thể là những kẻ đã từng tự gọi mình là lính
Một chiếc xe bọc thép lăn bánh qua bãi rác. Cửa mở. Một bóng người bước xuống
Ánh mắt đen láy lặng như tro tàn. Khuôn mặt không biểu cảm đến mức gần như...vô nhân tính. Quân phục đặc nhiệm đen ngòm, tay mang găng da, súng vắt sau vai, không phải để thủ mà là để kết thúc một sinh mạng xấu số
Hoàng Đức Duy — Đội trưởng Chiến khu X - 0
Một đội đặc biệt không thuộc bất kì biên chế quân đội chính thức nào. Nơi được đồn rằng cả chính phủ cũng không dám kiểm tra nội bộ, và bất kì ai bước vào đây đều phải từ bỏ lương tri nếu muốn sống sót
Quân lính
Quân lính
1: Báo cáo, mục tiêu phản loạn đã bị tiêu diệt toàn bộ // đứng nghiêm, giọng đều như máy //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu gọi đây là toàn bộ? ❄ // liếc nhìn xác người đàn ông treo ngược trên cây //
Quân lính
Quân lính
ý tôi là.. đội trưởng, không còn ai sống sót // ngập ngừng //
Duy nheo mắt, cúi xuống lật xác một gã bị bắn xuyên thái dương. Gương mặt hắn vẫn còn kinh hãi như chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Nhưng lệnh của tôi là bắt sống thủ lĩnh // giọng không cao nhưng từng chữ đều rít qua kẽ răng //
Quân lính
Quân lính
chúng tôi không thể..
Quân lính
Quân lính
hắn tự sát trước khj bị bắt
Anh không nói gì thêm. Đức Duy đưa tay ra, gọn gàng, dứt khoát. Một tiếng " *cạch..! " vang lên, khẩu súng lục đã được lên đạn. Người lính kia lập tức hoảng hồn
Quân lính
Quân lính
đội..đội trưởng?
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu không tuân lệnh ❄// trầm giọng //
Quân lính
Quân lính
nhưng tôi... -
*ĐOÀNG!
người lính ấy đổ gục, hét lên trong đau đớn. Máu phun tung tóe. Mấy người lính khác đứng chết trân tại chỗ, không ai dám bước tới
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Ghi chú lại – lính số 012 tự ý thay đổi mệnh lệnh, bị loại khỏi tác chiến. Xử lý hậu cần // quay sang người kế bên //
Quân lính
Quân lính
2: Rõ! // khẽ nuốt nước bọt, tay run lẩy bẩy ghi chép lời anh nói //
Quân lính
Quân lính
3: Đội trưởng.. cậu ấy chỉ muốn giữ an toàn cho toàn đội.. - // không kìm được mà lên tiếng //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
An toàn? ❄ // ngắt lời, giọng lạnh băng //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu tưởng ở đây có ai được phép "an toàn" à?
Quân lính
Quân lính
... // im lặng //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Chiến khu X - 0 không tuyển người. Chỉ giữ những kẻ biết làm nhiệm vụ // xoay lưng sải bước qua bãi rác //
_____&_____
Tối đó tại căn cứ Chiến khu X - 0, khu nhà gạch ngầm sâu trong rừng, biệt lập với thế giới bên ngoài
Một phòng họp nhỏ, ánh đèn mờ, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái kim loại
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
đội trưởng // đứng nghiêm //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
nói đi // liếc mắt //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
cấp trên có vẻ không hài lòng với tần suất tiêu diệt tuyệt đối của đơn vị chúng ta
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Họ yêu cầu ít nhất vài tù binh để điều tra
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cấp trên muốn hỏi cung cái xác chết nào trước? // nhếch môi đáp //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
ý tôi là.. -
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
không ai trong phản loạn sống sót qua 3 phút thẩm vấn
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Bọn họ không giữ được bí mật, mà tôi thì không giữ được kiên nhẫn // gác chân, tay xoay bút sắc như dao nhỏ trên bàn //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
cậu không thể cứ giết chết rồi hoàn thành nhiệm vụ được // thở dài //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
chiến tranh không phải chỉ có máu
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
thế à? // đôi mắt sắc lạnh quét qua Dương //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Tôi tưởng chiến tranh là nơi mà nếu anh ngừng bóp cò, kẻ khác sẽ bóp cò trước
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
... // im lặng một lúc //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
người ta đồn rằng cậu là kẻ đã giết sạch đội ngũ huấn luyện cũ của mình // hạ giọng //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
đồn thôi mà, tin làm gì // không phủ nhận mà châm điếu thuốc hút //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
và cả tin đồn về việc.. cậu từng tự tay giết người yêu cũ chỉ vì bị cô ta phản bội
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
// hơi nheo mắt lại nhưng vẫn không có phản ứng //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu muốn nghe lời đồn hay muốn thấy kết cục của người lan truyền lời đồn? // hơi nghiêng đầu //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
không... // tái mặt //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
tôi chỉ.. tôi không nói nữa
anh đứng dậy, khẽ lướt qua Đăng Dương, vỗ vai như một lời cảnh báo dịu dàng nhất... nhưng cũng đáng sợ nhất
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
nói thì phải biết ngậm miệng đúng lúc
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
ở đây ai cũng có thể bị thủ tiêu mà không cần lí do
_____
Đêm khuya. Căn phòng số 183 – nơi chỉ có Hoàng Đức Duy được phép ra vào
Anh ngồi một mình trong bóng tối, chiếc loa nhỏ cũ kỉ phát ra âm thanh rè rè. Một bài nhạc cũ từ thập niên nào đó, giọng nữ ca sĩ run run qua làn sóng yếu
bỗng dưng... đôi mắt đen kia khựng lại
trên màn hình máy tính, một tín hiệu báo động nhấp nháy, một điểm sáng chuyển động gần ranh giới phía đông
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
một kẻ sống sót? // đứng bật dậy lẩm bẩm //
Lệnh từ anh được truyền xuống trong vòng 30 giây. Một đội đặc nhiệm được phái ra. Không dám chậm trễ
và rồi... số phận của Nguyễn Quang Anh bắt đầu từ khoảnh khắc đó, khi cậu chạy trốn trong hoảng loạn khỏi một bãi rác, không ngờ rằng đã lọt vào mắt kẻ tàn bạo nhất khu rừng máu này
_____&_____
Chiến khu X - 0 không có chỗ cho cảm xúc. Nhưng liệu thứ " máy giết người " ấy có thật sự không còn trái tim? Hay chỉ là đang đợi ai đó đánh thức..?

#2 • Vết máu không tên

"Giữa máu và tiếng thét, có một người không chết, Và đó là sai lầm đầu tiên của anh ta"
_____&_____
Cánh rừng âm u bị xé toạc bởi tiếng súng
Đức Duy đi đầu. Áo choàng trên vai dính máu kẻ khác nhưng mặt anh vẫn không dính giọt mồ hôi nào
Lũ phản loạn rút vào khe núi phía đông, tưởng đã cắt được dấu vết. Nhưng Đức Duy không cần dấu vết – Chỉ cần hơi thở
Một phút sau, chúng ngã gục. Mỗi phát súng bắn ra như thể được đo đạc chính xác từng li
Không dư, không thiếu
Tàn sát không chút chần chừ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng! Đừng mà! Tôi không phải phản loạn! Tôi là... -
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
tck! ồn ào // bóp cò //
*Đoàng..!
Viên đạn găm sát qua tai cậu đang run rẩy, sượt qua má cậu rồi cắm phập vào thân cây phía sau
Tiếng hét câm bặt
Cậu nhóc tóc bù xù, áo rách, gương mặt trẻ hơn số tuổi Đức Duy nghĩ đến. Cậu ta ngồi thụp dưới đất, mặt dính bùn và máu nhưng mắt thì mở to, gào lên như thể muốn xé nát cả cánh rừng này ra
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
còn sống? ❄// tay siết khẩu súng nhấc cằm //
Quân lính
Quân lính
1: đội trưởng, có vẻ là tù binh // khựng lại nhìn nhóc con đang co rúm //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
phản loạn? ❄
Quân lính
Quân lính
hồ sơ không có tên cậu ta, có thể là dân thường bị bắt
Đức Duy cúi xuống, chạm mắt với kẻ đang co quắp thở, đôi mắt đỏ hoe vì hoảng sợ và cả bùn đất dính trên mặt
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
tên?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn...Quang Anh // ngập ngừng //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
tuổi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
..hai mươi lăm..nhưng cái đó...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
có liên quan gì đến việc giết tôi hay không..?
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
// nheo mắt //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
' cậu ta run lập cập nhưng vậy nhưng vẫn mạnh miệng nhỉ? '
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
' rõ ràng là kiều người dễ sợ, nhưng rồi lại.. bật '
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
ha.. ❄ // đứng dậy, súng vẫn chĩa xuống nhưng ngón tay đã rời khỏi cò //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
trói lại, đưa về căn cứ❄
Quân lính
Quân lính
Rõ, thưa đội trưởng!
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
ghi chú, là kẻ duy nhất sống sót
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
tôi muốn tự hỏi cung
_____&_____
Tại doanh trại _Chiến khu X - 0_
Mưa vẫn rơi. Cơn mưa rửa sạch xác người, nhưng không rửa nổi mùi máu trong không khí
Quang Anh bị trói tay, bịt mắt, lôi xềnh xệch vào phòng thẩm tra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ê ê ê nhẹ thôi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi có biết mấy người là ai đâu! // giãy nảy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi chỉ đi chặt cây thuốc, bị lũ phản loạn bắt làm tù
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi còn chưa ăn xong tô cháo nữa!!!
không ai đáp
Cho tới khi cậu bị đẩy mạnh vào phòng, bị ném xuống nền sàn bê tông lạnh buốt. Bịt mắt cũng được tháo ra
Trước mặt cậu là một bàn kim loại, và người ngồi sau đó – ánh mắt như cắt da
Đức Duy không mặc áo giáp, chỉ áo thun đen đơn giản bó sát người và đôi găng tay chưa tháo. Cả người anh vẫn nồng mùi máu
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
lần cuối, tên?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
... Nguyễn Quang Anh. Tôi không phải kẻ xấu, Tôi là.. -
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu bị bắt từ khi nào?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ba ngày trước
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
bọn chúng lôi tôi từ trạm kiểm soát vô rừng, bắt tôi khuân vác đồ
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
mật khẩu liên lạc của chúng?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi không biết! Tôi là dân thường mà?! Mấy người bị điên à?
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
có người nói cậu từng được huấn luyện // ném tập hồ sơ lên bàn //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi học kỹ thuật y tế, chẳng lẽ vì biết băng bó mà cũng trở thành phản loạn?
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
miệng lưỡi nhanh đấy // đứng dậy, tiến lại gần //
Quang Anh theo phản xạ lùi ra sau, đụng phải tường. Ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi người anh, vừa sợ vừa tò mò
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
anh có bao giờ nghe nói về nhân quyền không vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
hay là mấy người ở đây chặt tay người ta trước rồi mới hỏi " anh có tội không " ?
Quân lính
Quân lính
tôi..tôi có nên bịt miệng hắn.. - // nghe cậu nói liền giật mình, sợ cậu sẽ chọc điên tên ác quỷ kia //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
không // phất tay //
Anh cúi xuống, sát mặt Quang Anh. Mùi máu cùng mùi sắt gỉ sét thoang thoảng từ người anh khiến cậu rùng mình
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu không giống phản loạn
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
nhưng cậu dám nói chuyện với tôi kiểu đó, nghĩa là cậu không ngu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ý..ý anh là tôi được quyền sống? // lắp bắp //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
không // mặt lạnh tanh //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
chỉ là cậu chết sau cùng
_____&_____
Trong một căn phòng khác, trung úy Trần Đăng Dương khoanh tay đứng nhìn qua cửa kính một chiều
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
cậu ta phá lệ rồi // lẩm bẩm //
Người đứng sau Dương, một nữ trợ lý trẻ, tò mò hỏi
???
???
trợ lý : ý trung úy là đội trưởng Hoàng? Sao cơ?
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
từ trước đến giờ, không ai còn sống sót sau khi bị bắt tại hiện trường. Không một ai
???
???
cũng có thể cậu ta thật sự là dân thường?
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
nếu đã là dân thường thì đã chết vì sợ lâu rồi // quay đi //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
thằng nhóc đó... gan lì lắm // lấy hồ sơ khẽ lật vài trang //
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Nguyễn Quang Anh. Tốt nghiệp trung cấp y tế, từng làm việc ở trạm y vùng biên
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
không hồ sơ chính trị, không người thân rõ ràng
???
???
à, trung úy Trần
???
???
nghe nói bác sĩ mới sẽ tới hôm nay
???
???
là một nam bác sĩ đẹp lắm, hình như cậu ấy là LGBT
???
???
tên là Kiều gì đó, xinh hơn con gái luôn
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Trần Đăng Dương _Sĩ Quan_
Pháp Kiều? // nhíu mày //
???
???
vâng, hình như là vậy
Dương không đáp, chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn vào bóng Quang Anh sau lớp kính - kẻ " không tên " đầu tiên được tha mạng bởi lưỡi gươm không cảm xúc
____________________
Đêm khuya. Phòng giam nhỏ, Quang Anh ngồi thu mình trong góc, vẫn chưa được gỡ trói
*cạch..
Cửa mở. Đức Duy bước vào, tay cầm một chai nước và túi bánh lương khô
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
ăn đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
gì đấy, bữa cuối à? // nheo mắt //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
còn nói nữa tôi ném ra chó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ít ra chó nó còn biết sủa // lầm bầm //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
ngày mai sẽ có người thẩm vấn kĩ hơn // ném túi bánh đến //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
nếu cậu còn sống sau đó, tôi sẽ quyết định
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
wow~ cảm ơn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi cảm thấy được trân trọng lắm
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
... // dừng mội chút //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
' cậu nên hi vọng mình thật sự vô tội, bằng không... tôi sẽ tự tay xử lí ' // nói nhỏ, gần như không ai nghe thấy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// nghiêng đầu nhìn anh không chớp mắt //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
còn tôi thì hi vọng anh có một ngày thức dậy và học được cách dùng nụ cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
đừng lo, tôi có thể dạy miễn phí a!
Một khoảng lặng
Anh quay lưng rời đi. Nhưng ánh mắt ấy... không còn lạnh lùng như ban nãy
Lưỡi gươm đã chạm phải một vết rạn nhỏ, nhưng có thật
" Giữ chiến khu, máu nhuộm màu tàn sát, Một kẻ sống, run rẩy trước lưỡi gươm. Người máu lạnh, tay vấy bao oan nghiệt, Chạm ánh nhìn, tim lệch nhịp.. rất không thường "

#3 • Kẻ dư thừa sống sót

____________________
Quang Anh nằm co ro ở góc phòng giam. Gió lạnh luồn qua khe tường gạch cũ, mang theo hơi ẩm nồng mùi máu và bùn. Cậu vẫn còn run, không rõ vì lạnh, vì sợ, hay vì.. ánh mắt của kẻ đã tha mạng cho mình
Hoàng Đức Duy – kẻ không nên có lòng thương. Kẻ đã giết hết cả nhóm, chỉ chừa lại một mình cậu như một món đồ thử nghiệm
*cạch..
Cửa mở
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
dậy❄
Giọng anh lạnh đến độ không thể phân biệt được là người hay máy. Quang Anh bật dậy theo bản năng, nhưng vẫn không nhịn được mà lè nhè
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
lại bắt khai nữa hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi nói rồi, tôi chỉ là dân chạy loạn, đi lạc vào vùng cấm..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mấy anh bắn tôi còn chưa đủ chắc?
Đức Duy không đáp. Ánh mắt anh lia từ đầu xuống chân cậu, gương mặt lấm lem, áo rách, máu dính khô trên cổ. Mặt tái mét nhưng môi vẫn ráng cong lên khiêu khích
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
đừng tưởng tôi không biết mấy anh chơi trò tâm lý chiến
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
lần trước dọa tôi, tôi nhịn tiểu nguyên một ngày đó biết không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
lần này chắc bắt tôi nhịn đói tới chết hả?
Anh bước tới, chẳng nói gì. Một tay nắm cổ áo Quang Anh, kéo xốc lên khỏi mặt đất như cái bao gạo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ê ê! Tôi yếu tim đó! Thả tôi xuống // hoảng //
Đáp lại sự ồn ào của cục bột nhỏ là sự im lặng của anh. Đức Duy vác cậu lên vai như khiêng bao cát rồi sải bước rời khỏi phòng giam
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
trời đất mẹ ơi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi có chân mà! Bộ anh tưởng mình đi đóng phim hành động nào chắc?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
anh có biết cái tư thế này rất mất nhân phẩm không?
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
// vẫn im lặng //
___
*phịch~
Khi cậu bị anh vứt xuống ghế như đống rác trong phòng y tế dã chiến, cậu ở phì phò vì trong lúc anh vác đi miệng cậu không ngừng hoạt động
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
anh có biết nhẹ tay thì tôi vẫn sẽ ngồi xuống được không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
không cần phải... ặc!.. ném kiểu đó!!!
Bên trong có một người đang chuẩn bị dụng cụ y tế ngẩn đầu nhìn. Ánh đèn soi lên gương mặt thanh tú, sắc sảo, lạnh như gió đêm của Pháp Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều
người mới, là tù binh? // nói nhưng mắt vẫn dán vào bàn mổ //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
là rác sống // bình thản đáp, bỏ lại cậu như bao cát hỏng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê!! // bật dậy la lên //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi nghe rõ nha! Tôi là người, không phải rác!
Pháp Kiều không trả lời, chỉ thản nhiên đeo găng tay. Anh quay đi, nhưng khi ra tới cửa thì dừng lại, ánh mắt ném về phía cậu
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
ăn đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// giật mình nhìn hộp cơm khô rơi lạch cạch dưới chân ghế //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
sao? không bỏ thuốc độc đấy chứ? // ngờ vực hỏi //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
chết vì cơm nguội thì cũng đáng // trả lời rồi rời khỏi phòng //
Tối đó, cậu ngồi gặm miếng cơm khô như đá, miệng vẫn không ngừng hoạt động
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
bố cái đồ lạnh như cá đông! // lẩm bẩm //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
hở ra là bóp cò.. không biết trái tim còn đập không hay cũng đông lạnh như cái bản mặt đáng ghét đó vậy... // chửi rủa anh //
Pháp Kiều
Pháp Kiều
còn lẩm bẩm nữa là tôi khâu miệng luôn đấy // giọng lạnh băng cắt ngang //
Quang Anh ngẩng đầu. Pháp Kiều đang băng bó lại vết thương trên tay Duy, không nhìn cậu lấy một lần
Phía xa là Đăng Dương đang đứng khoanh tay dựa vào tường, mắt lặng lẽ quan sát. Ánh mắt Dương dừng ở nơi Kiều lâu hơn cần thiết. Nhưng không ai nói gì
____________________
Đêm xuống, cậu bị áp giải đến một căn phòng riêng. Không còn là nhà giam
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ủa? không tra khảo nữa hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là... à, muốn chiêu đãi vì tôi sống dai nhất?
Quân lính
Quân lính
cậu.. là người đầu tiên được giữ lại. Không biết vì lý do gì // liếc cậu, khẽ thì thầm //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cái gì?
Quân lính
Quân lính
người trước, sống sót cũng có.. nhưng sau 24 tiếng là mất tích
Quang Anh nuốt khan, trong căn phòng trống, Đức Duy chờ sẵn. Tay anh cầm một tệp hồ sơ, ném lên bàn
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Họ tên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh, 25 tuổi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa từng phạm tội, chưa từng giết người
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
chỉ giết thời gian
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
... // liếc mắt nhìn cậu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// chớp chớp mắt nhìn anh //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
lí do vào khu phản loạn?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
lạc đường, đói. Muốn tìm đồ ăn nhưng không ngờ tìm luôn cả nghĩa địa sống
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
trình độ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tốt nghiệp đại học Dược
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
có khả năng phân biệt thuốc độc với thuốc bổ, pha thuốc ngủ trong trà mà không ai phát hiện và chửi tục theo liều lượng an toàn...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ờm~? // suy nghĩ //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
biết một chút về sư phạm, có khả năng dạy Toán, tiếng Việt, chửi thề nâng cao và cãi lộn cơ bản
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
... // lần nữa liếc mắt nhìn cậu //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Cậu.. sẽ là lính phục vụ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
phục vụ?! // sửng sốt //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
là làm osin cho anh á hả?
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
chuẩn // anh đáp, mặt lạnh tanh //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
lau vũ khí, chuẩn bị trang phục, pha cafe và cả dọn xác nếu cần
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
không đời nào! Tôi là nạn nhân! Anh bắn chết cả nhóm tôi! Bây giờ còn bắt tôi đi pha cafe cho anh!? // nhảy dựng //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu có hai lựa chọn // cúi xuống, chậm rãi nói //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
một là sống như nô lệ
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
hai là chết như phần còn lại của nhóm cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...// cứng họng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
được! // nghiến răng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
nhưng tôi nói trước, tôi không pha cafe với đường vì tôi không thích ngọt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
và cũng không thích ngọt ngào với ai cả
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
yên tâm, tôi cũng không có nhu cầu được yêu thương // nhếch mép //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
con mẹ nó!! tôi sẽ bỏ thuốc sổ vào cafe cho anh uống!!! // nói khẽ //
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
Hoàng Đức Duy _Đội Trưởng_
cậu không muốn giữ cái đầu đó trên người nữa thì cứ việc // nghe thấy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// hơi giật mình //
Và cứ thế, kẻ sống sót duy nhất — Nguyễn Quang Anh — chính thức trở thành " lính phục vụ riêng " của tên đội trưởng khét tiếng nhất Chiến khu X - 0
Một mảnh ghép lạc loài, mồm thép đanh đá, rơi vào giữa cổ máy chiến tranh lạnh lẽo. Nhưng liệu đó là bất hạnh.. hay là khởi đầu cho một thứ gì đó vượt ngoài dự đoán?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play