[HieuKng] Cuộc Đời
Chap 1: Hoàn cảnh
Phạm Bảo Khang - HURRYKNG
Sinh ngày: 5/4/1999
Mối quan hệ với nam chính: Bạn cùng lớp, cùng bàn.
Thông tin khác: Không ưa Hiếu.
Trần Minh Hiếu - Hieuthuhai
Sinh ngày: 28/9/1998
Mối quan hệ với nam phụ: Bạn cùng lớp, cùng bàn.
Thông tin khác: Không ưa Khang.
Khang là một người rất hài hước, rất được lòng mọi người ở xung quanh. Cậu là một học sinh giỏi.
Luôn đứng đầu lớp, giải cuộc thi luôn thuộc về cậu.
Ở trong nhà cậu, có rất nhiều tủ kính. Xung quanh còn dán giấy khen lên tường.
Trong tủ kính có cúp, có những huy chương vàng sáng bóng và những cuốn sách.
Nhờ vào tài năng bản thân, cậu đã kiếm được rất rất nhiều tiền về cho gia đình.
Thoát được cảnh nghèo nhưng có vẻ ba lại không được tốt cho lắm..
Ba cậu vì sự giàu có đột ngột mà tiêu xài phung phí.
"Em không tin hạnh phúc
Vì em đã trải qua
Quá nhiều niềm đau
Hành trình toàn vấp ngã
Em tự đứng dậy
Bước tiếp những ngày sau
Em phải tập mạnh mẽ
Dù có khóc
Nhưng rồi cũng tự lau
Tự nhủ chuyện buồn
Cũng sẽ trôi qua mau
Sẽ chẳng ở lại lâu
Đã có những lúc
Em muốn buông cả thế giới
Vì tâm trí em đã nát tan
Từ lâu rồi
Em muốn giấu bản thân
Trong một nơi tối
Và sẽ biến mất mặc kệ thời gian trôi"
Nhạc: Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua
Tác giả: Duongw - Sal
Dần dần ngôi nhà ấm áp, tràn ngập tiếng cười giờ đây chỉ còn những tiếng cãi vã.
Cha cậu một người tài xế tốt bụng, một người cha thương con.
Nay đã trở thành một người cha tồi tệ, vì sự giàu có bất ngờ mà rượu chè bài bạc. Tận hưởng với số tiền của cậu kiếm được.
Mỗi lần say rượu, mỗi lần về nhà thì sẽ có một trận đánh xảy ra.
Cùng với tiếng cãi vã đi kèm, mẹ cậu không chịu nổi người chồng yêu thương bà bây giờ lại trở thành một người bạo lực.
Nên đã ly hôn với ông, ông không chút áy náy. Kí tên vào giấy ly hôn, dù có bạo lực thế nào.
Khang cũng là con ông, nhìn thấy con. Ông áy náy, không biết nói gì với con.
Là ông sai, sai vì đã dính vào rượu bia, sai vì dính vào cờ bạc.
Mẹ cậu, một người phụ nữ nhỏ nhắn với đôi bàn tay chai sạn. Một tay bảo vệ, bao bọc và nuôi lớn cậu.
Để rồi nhận được sự đền đáp của cậu.
Là trở thành một bà mẹ giàu sang, có nhà cao cửa rộng. Nhưng bà vẫn ra chợ, bán xu chiêng.
Bà cảm thấy, bản thân là mẹ. Nhà có, xe có, tiền có nhưng không có nghề ổn định.
Rồi sẽ trở thành trò cười thiên hạ, để đứa con lớp 10 chăm lo cho từng bữa ăn, đến tiền cũng chẳng có để đóng tiền học cho con.
Chớ trêu sao, cuộc đời của cậu kết thúc vào một đêm mưa tầm tã. Một đêm mưa mà mẹ cậu không bao giờ quên.
Vì bảo vệ mẹ, cậu đã hứng chịu một nhát dao vào tim.
Một nhát dao của cậu bằng mười nhát dao đâm thẳng vào tim của bà.
Chứng kiến con trai ruột chết trong vòng tay, bà đau đớn. Tiếng khóc tủi thân vang lên.
Tiếng khóc khiến mọi người xung quanh đều đau lòng thay cho bà, để rồi nhìn lại hung thủ.
Là một cậu thanh niên trẻ, lớn hơn Khang 1 tuổi. Trên tay đang cầm con dao dính đầy máu.
Cậu trai hoảng loạn, vội vứt con dao xuống cống để tiêu hủy bằng chứng.
Cậu ta chạy ra đường lớn, nơi những chiếc xe đông đúc chạy qua lại.
Cậu ta vì chạy vội qua đường, đã khiến chiếc xe container cán qua người. Chết không toàn thây.
Cậu ta trước khi chết còn nhìn mẹ Khang bằng một ánh mắt hối hận.
Có lẽ..đây là một sự hiểu lầm.
Ngày 5 tháng 4 năm 2025, đã có hai sinh mạng trẻ ra đi. Một người là nạn nhân, một người là hung thủ.
Là sinh nhật cậu nhỉ, một ngày sinh nhật không được vui cho lắm..
Để bù đắp, cậu đã được xuyên vào một bộ tiểu thuyết về đam mỹ.
Một thể loại truyện phố biến ở năm nay.
Trùng hợp sao..hung thủ vì áy náy thế nào cũng được đi chung với cậu.
Khi thấy cậu còn nhắm mắt, anh ta hối hận lắm.
Hối hận vì đã không bảo vệ được cậu.
Chap 2: Buổi sáng tốt lành
Mặt trời dần ló dạng để lộ ánh sáng trói chiếu sáng một vùng , ở thành phố Thủ Dầu Một tỉnh Bình Dương.
Ở chợ Hiệp Thành, trong một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, có 1 cậu trai cao lớn, dáng người gầy gò đến đáng thương.
Cậu chàng dần tỉnh dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng nhỏ, giản dị.
Chỉ đơn giản 1 chiếc giường, bàn học và đèn trần nhấp nháy, có lẽ là sắp hư đến nơi rồi.
Cậu ta phải vài phút, mới nhận ra bản thân mới được sống lại. Chẳng qua đây chẳng phải cơ thể của cậu.
Cậu mở cửa, mò theo đường dẫn hẹp chật chội, mất một lúc chật vật cậu mới mò tới phòng khách.
Cậu để ý thấy, trên bàn đã có sẵn bát cơm trứng và 1 chén canh vẫn còn đang bóc khói nghi ngút.
Bỗng 1 người phụ nữ đi ra, người phụ nữ với khuôn mặt trẻ trung. Khuôn mặt tỉnh táo nhìn cậu.
Trên tay còn cầm chiếc cặp màu đen đã phai màu, chiếc cặp theo cậu thì đã dùng được 3 năm rồi.
Phạm Bảo Anh
Ngỗng, dậy sớm thế?
Chị vừa thấy cậu đã cười tươi rói, bỏ cặp của cậu xuống bàn rồi phủi tay. Chị sợ sẽ làm bẩn thứ gì rồi khiến cậu khó chịu mất.
Nhìn chị, lòng cậu khá khó chịu. Không phải là do chị nên cậu khó chịu. Là do tên nam phụ này.
Chị cậu ta 1 tay nuôi lớn cậu từ khi cậu mới 9 tuổi. Ba mẹ ly hôn, họ hàng cũng chẳng ai dám nuôi họ.
Thời đó kinh tế khó khăn, cứu 2 đứa nhỏ thì lại thêm 2 miệng ăn chả được tích sự gì.
Với lại Khang cũng là con của ba cậu và người đàn bà khác. Đến khi mang cậu về nhà.
Mẹ nuôi không chịu nổi, đã ly hôn và sau đó cả hai người đường ai nấy đi.
Ba cậu sau hôm đó cũng vứt 2 chị em ra đường cho tự sinh tự diệt.
Chị thương cậu, bỏ ăn bỏ học. Đi làm nuôi cậu cho cậu thành tài, để rồi nhận lại là giấy đuổi học của nhà trường.
Chị cậu đau khổ, vừa tổn thương tinh thần lẫn thể xác. Về nhà lại nghe những câu cay độc của em trai.
Không chịu nổi đã tự tử.
Phạm Bảo Anh - chị của Phạm Bảo Khang, nhân vật đáng thương. Thường xuyên bị em trai bắt nạt nhưng vẫn cắn răng nuôi em khôn lớn.
Nhân vật phụ, sau này có thể hắc hoá thành nhân vật phản diện chính.
Phạm Bảo Anh
Hả..à ừ..em ăn đi.
//Hơi bất ngờ//
Phạm Bảo Anh
*Mất trí nhớ rồi tự nhiên lại ngoan vậy à?*
//Mỉm nhẹ//
Phạm Bảo Anh
Em mới xuất viện được 2 ngày
Phạm Bảo Anh
Mới về nhà đã ngủ li bì 2 ngày đó rồi, không ăn uống gì hết.
Phạm Bảo Anh
Mau, ngồi xuống đây ăn đi!
//Đẩy cậu ngồi xuống//
Phạm Bảo Khang
Mà..em bị gì thế?
//Ngơ ngác chỉ vào bản thân//
Phạm Bảo Anh
Mất trí nhớ á, hôm đó em bị 1 đám côn đồ đánh.
Phạm Bảo Anh
Đánh sao mà mặt mũi tèm lem máu, đầu va đập mạnh vào tường rồi em mất trí nhớ luôn..
//Hai ngón tay chà xát vào nhau//
Phạm Bảo Anh
Còn sau đó..chị không nghe ai kể nữa..
//Gãi đầu, người hơn run//
Bình thường, mỗi lần Khang hỏi chuyện nhưng chị không biết đều sẽ nghe nhưng lời cay độc từ cậu, tệ hơn là nhận lại cú tát vào mặt.
Nhưng lần này khác, cậu không chỉ không đánh chị còn đụng tay chị như lời an ủi.
Phạm Bảo Anh
Em..?
//Trợn tròn mắt//
Phạm Bảo Khang
Em trước đây tệ lắm đúng không?
//Mặt buồn//
Phạm Bảo Khang
Vậy em hứa, sau này sẽ không như vậy nữa..
Khang cúi gầm mặt, nhìn hai tay của mình không dám nhìn chị.
Vì lúc trước, mỗi lần ba Khang hỏi về tiền đều sẽ trừng mắt nhìn cậu. Khiến cậu rất sợ hãi.
Phạm Bảo Anh
Em dù có sai đi chăng nữa chị vẫn sẽ đứng sau cổ vũ cho em.
//Cười dịu dàng//
Phạm Bảo Anh
Vì chị là chị của em mà!
Phạm Bảo Khang
//Cười tươi nhìn vào mắt chị//
Một cảm giác ấm áp trong người của cậu dâng lên, đây là cảm giác có chị sao. Thật tuyệt.
Phạm Bảo Anh
*Sau này đừng như vậy nữa nhé!*
Phạm Bảo Anh
*Em trai yêu quý của chị..*
Chap 3: Trần Minh Hiếu
Buổi sáng sớm chào anh là một căn phòng rộng rãi, TV và máy lạnh và những nội thất đầy đủ và sang trọng, đủ cho 5 người sống.
Anh há hốc mồm, rõ ràng đang nắm tay Khang. Mới chớp mắt đã ở trong căn phòng rộng làm anh choáng váng.
???
Người hầu: Thiếu gia, trong người ngài bây giờ đã khoẻ chưa ạ?
Trần Minh Hiếu
Tôi..tôi đang ở đâu?
//Đơ người//
Bỗng một cơn đau đầu dữ dội làm hai tai anh ù đi, anh đau đớn ôm đầu.
Cô người hầu kế bên lo lắng, gọi bác sĩ tới khám cho anh.
???
Bác sĩ nữ: Trần thiếu hiện đang mất trí nhớ tạm thời, chuyện mới tỉnh dậy đau đầu là chuyện đương nhiên.
//Cất đồ vào túi//
Trần Đăng Dương
Thế..khi nào mới khôi phục trí nhớ?
//Dựa lưng vào tường//
Trần Đăng Dương - em của Trần Minh Hiếu, là con thứ.
???
Bác sĩ nữ: Rất lâu đó.
Trần Thị Loan
Khi nào anh Hiếu mới nhớ lại ạ, là do em anh Hiếu mới..
//Run rẩy, thút thít//
Trần Đăng Dương
Bé Loan ngoan, anh Hiếu sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi..
//Ánh mắt dịu dàng//
Trần Minh Quang
//im lặng nhìn anh//
Quang và Loan là một cặp sinh đôi, là con riêng của ba anh. Dù không chung một mẹ nhưng vẫn thương hai em nhỏ.
Mẹ sau khi bỏ lại hai đứa cho ba của hai anh em họ Trần, mặc kệ lời bàn tán rời Việt Nam, hiện đang hoạt động ở nước ngoài.
Trần Đăng Dương
Quang, một tí báo cáo lại cho cha.
Trần Đăng Dương
Chuyện của Hiếu vì bảo vệ Loan mà bị đánh đến mất trí nhớ nghe chưa?
Trần Trương Hảo
Là ai đánh con ta đến nông nỗi này!
//Tức giận nhìn tờ giấy trên tay//
Trần Trương Hảo
A..ta xin lỗi bé Loan
//Kiềm chế cơn giận//
Trần Thị Loan
Con..con không sao
//Lắc đầu//
Trần Trương Hảo - chủ tịch công ty nhà Trần, gia chủ đời thứ 9.
Ngô Thị Kim Liên
Anh..bớt nóng
//Xoa dịu ông//
Ngô Thị Kim Liên - vợ chủ tịch Trần, trước đây là một hacker tự do. Nay đã hoạt động cho công ty nhà Trần.
Ngô Thị Kim Liên
Quang, Loan hai con vào phòng trước đi.
//Cười dịu dàng//
Trần Minh Quang
Vâng, chúng con lên phòng ạ.
//Cúi đầu//
Ngô Thị Kim Liên
Mẹ nó!
//Cau có mặt mày//
Ngô Thị Kim Liên
Lũ bảo vệ các ngươi làm cái đéo gì thế hả!?
//Đập bàn đứng dậy//
Những người đi theo bảo vệ anh liền đứng khép nép trước sự uy quyền của bà.
Bà là một người thương con, nhìn con trưởng thành. Bảo vệ con từng chút một.
Thế mà giờ đây con trai bà vì mấy thằng du côn mà mất trí nhớ làm bà không chịu nổi.
Ném một xấp giấy lên bàn.
Ngô Thị Kim Liên
Mau! Kí vào giấy đi!
//Ném bút xuống bàn//
Nội dung tờ giấy.
ĐƠN XIN NGHỈ VIỆC
???
Bảo vệ 1: Thưa bà Trần! Tôi còn mẹ già ở nhà, người gầy gò ốm yếu
???
Bảo vệ 1: Bệnh thì càng ngày càng nhiều, bà làm ơn đừng ép tôi!!
//Quỳ dưới chân bà//
Ngô Thị Kim Liên
Thế thì tại sao con trai tôi lại bị như thế hả!?
Ngô Thị Kim Liên
Có phải mấy người thông đồng! Hại con trai tôi đúng không!
???
Bảo vệ 2: Thưa bà! Chúng tôi không có!
//Sợ hãi quỳ xuống//
???
Bảo vệ 5: Chúng tôi bị giữ lại đánh một trận, đến khi tới thì đã thấy cô Loan ôm Trần thiếu rồi ạ!
//Run rẩy//
Các bảo vệ đều đồng loạt gật đầu, bà nghi ngờ nhìn chồng rồi lại nhìn bảo vệ.
Ngô Thị Kim Liên
Tôi không quan tâm!
Ngô Thị Kim Liên
Là do các người không coi con trai tôi kĩ! Nên nó mới mất trí nhớ!
//Càng nổi điên hơn//
Trần Trương Hảo
Em..em bình tĩnh!
//Can ngăn bà//
Trần Đăng Dương
*Đúng là mẹ..vẫn đáng sợ như vậy*
//Đứng khép nép//
Trần Minh Hiếu
Mẹ!
//Đi lại gần bà//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play