Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tựa Như Gió Ghé Qua Miền Lặng

Chương 1

Bệnh viện trung ương khi về chiều vẫn không bớt đi cái không khí tất bật thường ngày. Hành lang dài rải rác tiếng bước chân vội vã, tiếng gọi của y tá, tiếng xe đẩy kim loại lăn trên nền gạch bóng loáng. Ánh nắng nhạt chiếu qua lớp kính mờ phủ sương bụi của tháng Ba, nhòe đi dáng người cao gầy trong chiếc áo blouse trắng đang lướt qua phòng khám số 7.

Vũ Lâm, bác sĩ khoa ngoại tổng quát, bước ra khỏi phòng mổ với đôi mắt trầm tĩnh như thể vừa đi dạo trong một chiều mưa nhẹ. Không ai đoán được ca mổ kéo dài hơn năm tiếng đồng hồ vừa rồi là một thử thách cân não đến thế nào, bởi gương mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản đến lạ.

-Bác sĩ Vũ, bệnh nhân phòng 204 đang chờ ạ. Vết mổ có dấu hiệu rỉ máu lại.

Y tá Linh chạy lại báo, giọng gấp gáp.

Vũ Lâm khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Anh không nói nhiều, không ồn ào, nhưng mỗi cái gật hay ánh nhìn đều khiến người ta yên lòng kỳ lạ. Dù là đồng nghiệp hay bệnh nhân, ai cũng thừa nhận rằng trong bệnh viện này, không ai có bàn tay “dịu dàng” như anh không chỉ ở đường mổ mà còn ở từng ánh mắt, câu nói, dáng đi nhẹ nhàng không một tiếng động.

Vào đến phòng 204, anh kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, thăm khám thật chậm. Bàn tay đeo găng vẫn đủ nhẹ nhàng để bệnh nhân không nhăn mặt lấy một lần.

-Vết thương này sẽ ổn thôi. Nhưng chú phải nằm yên, đừng xoay trở nhiều, được chứ?

Giọng anh trầm và ấm, không quá thấp nhưng đủ để khiến người ta muốn nghe thêm. Ông cụ bệnh nhân cười hiền, gật gù.

-Bác sĩ trẻ mà mát tay thật đấy. Mỗi lần chú khám là tôi thấy yên tâm hẳn. Giá mà mấy đứa con tôi có nửa phần điềm đạm như chú…

Vũ Lâm mỉm cười khẽ, không trả lời, chỉ cúi xuống điều chỉnh lại vết băng rồi đứng lên rời đi. Anh không quen nghe lời khen, càng không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt lại như giữ lại tất cả ánh nhìn biết lắng nghe, biết thấu hiểu, biết xoa dịu.

Anh trở về phòng trực, thay bỏ chiếc áo blouse đã dính vài vết nhăn sau một ngày dài. Dù làm việc liên tục nhiều tiếng đồng hồ, sắc mặt anh vẫn bình thản, dáng vẻ chẳng chút mệt mỏi. Điện thoại trên bàn sáng lên, màn hình hiện dòng tin nhắn ngắn gọn.

"Tối đến nhà tớ chơi. Sinh nhật con tớ."

Người gửi là Hòa Niên bạn thân từ thời cấp ba, giờ đã lập gia đình, sống yên bình và hạnh phúc.

Vũ Lâm chưa kịp trả lời thì giọng một cô gái vang lên phía sau.

-Anh Vũ Lâm, tối nay anh rảnh không?

Anh quay lại. Là Gia Thu Kỳ bác sĩ nội trú cùng khoa. Cô vào bệnh viện được hai năm, chưa bao giờ giấu việc mình có tình cảm với anh. Nhiều người biết, chỉ riêng anh là chưa từng mở lòng.

Vũ Lâm đáp nhanh, dứt khoát.

-Tôi có hẹn rồi. Xin phép đi trước.

Không nặng lời, không để lại gì ngoài sự lịch thiệp và một khoảng cách đủ xa.

Từ rất lâu rồi, Vũ Lâm không còn thiết tha với chuyện yêu đương. Với anh, tình yêu dường như đã dừng lại ở cái tên Hạ Thiên Thanh người con gái từng đi bên anh qua những tháng năm bồng bột nhất, cùng anh lớn lên, cùng đánh nhau, cùng trưởng thành.

Anh yêu cô bằng thứ tình cảm lặng lẽ và cẩn trọng của một kẻ luôn chọn lùi lại một bước. Không vội vã, không ồn ào, chỉ lặng lẽ bước sau cô như cái bóng, âm thầm che chắn cho cô mỗi khi gió nổi, nhưng chưa từng một lần thổ lộ, chưa từng đòi hỏi sự đáp trả. Trong mắt người khác, họ là bạn thân, là sự tin cậy hiếm có. Chỉ có mình anh biết, từng hơi thở trong những năm tháng đó, anh đã dốc hết lòng mình để giữ lấy một tình yêu không tên.

Anh từng dùng cả thời niên thiếu để bảo vệ cô, để khiến cô cười. Nhưng anh chưa bao giờ vượt qua giới hạn. Là người được cô tin tưởng, anh lại không thể là người được cô yêu thương. Và rồi, đến một ngày, trái tim Hạ Thiên Thanh hướng về phía Sở Thiên Vũ. Anh không ngạc nhiên, cũng không đau đớn gào thét như người ta vẫn hay nói về mối tình đơn phương. Chỉ là, trái tim anh lặng đi một nhịp như thể mọi thứ vốn đã được an bài.

So với Sở Thiên Vũ, anh không thua kém gì trí tuệ, nhan sắc, sự chân thành, cả cách bảo vệ người mình thương. Anh cũng từng che chắn cho cô trước sóng gió gia đình, từng dang tay ra khi cô vấp ngã. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn là người đến sau. Mà người đến sau, có giỏi mấy cũng chỉ là người thừa.

Anh không trách Sở Thiên Vũ, càng không trách Hạ Thiên Thanh. Có lẽ mọi thứ chỉ đơn giản là không có duyên. Như lời cam kết từng có giữa hai người đàn ông từng yêu chung một người con gái trước đây, anh chọn cách buông tay không níu kéo, không điên cuồng giữ lấy một trái tim đã thuộc về người khác. Anh hiểu, nếu cố chấp giữ cô bên mình, điều duy nhất anh nhận lại sẽ chỉ là sự xa cách.

Vũ Lâm không hối tiếc, cũng chưa từng oán trách điều gì. Anh chỉ lặng lẽ học cách dừng lại. Ngừng dõi theo, ngừng yêu thương. Tình yêu ấy, sau cùng anh đã chọn cất nó vào một ngăn thật sâu trong tim. Một ngăn mà chẳng ai có thể chạm tới được nữa kể cả chính anh.

Giờ đây, anh và Hạ Thiên Thanh vẫn là bạn. Nhẹ nhàng như chưa từng có điều gì vượt quá giới hạn. Như thể thứ tình yêu từng cháy âm ỉ kia chưa từng tồn tại, chỉ còn lại sự yên lặng đã được gấp gọn, cẩn thận cất đi không còn đau, nhưng cũng chẳng bao giờ rực rỡ nữa.

Tối hôm đó, tại sân sau nhà Hòa Niên.

Không khí rộn ràng nhưng ấm cúng. Mỗi người đều mang theo món quà nhỏ dành tặng cô công chúa bé bỏng con gái đầu lòng của Hòa Niên và Ngư Liên. Cả nhóm tụ họp đông đủ, đây là điều hiếm hoi của những nhóm bạn gắn bó từ thời đi học đến tuổi đi làm rồi bồng con.

Dưới ánh đèn vàng lấp lánh, họ ngồi thành vòng quanh bàn gỗ dài, bên cạnh là dãy đèn dây treo lơ lửng như ánh sáng tuổi trẻ được kéo dài thêm chút nữa. Đĩa bánh, lon nước ngọt, tiếng cười và mùi thơm từ món ăn nhà Ngư Liên nấu như khiến thời gian chậm lại.

Vũ Lâm ngồi đối diện Hạ Thiên Thanh. Anh đưa mắt nhìn cô một lúc trước khi lên tiếng.

-Dạo này công việc của cậu ổn chứ?

Cô gật đầu, giọng mang theo chút bất lực.

-Cũng ổn… nếu đám học sinh kia không gây chuyện. Tuần nào cũng có chuyện phải gọi phụ huynh, đau đầu không chịu được.

Vũ Lâm bật cười khẽ, mở lon bia cụng nhẹ với cô.

-Bởi vậy mới thấy thầy cô trước kia đau đầu với chúng ta thế nào.

Bạch Long cười lớn.

-Thật ra tụi mình thời đó cũng có thua gì đâu. Đánh nhau có khi hơn bọn trẻ bây giờ.

Hoa Khương ngồi kế bên liền liếc anh một cái sắc lạnh.

-Chỉ có anh thôi. Ở đây làm gì có ai lôi đầu người ta trên hành lang trường hiên ngang bước qua văn phòng mà không lo sợ như anh đâu.

Tiếng cười vang lên, rộn rã như bản hoà âm của ký ức. Trong khoảnh khắc ấy, dường như tất cả đều bị kéo ngược về một thời đã xa tuổi học trò ngông nghênh, dại khờ mà rực rỡ hơn bất kỳ điều gì. Khi ấy, họ từng nghĩ mình sẽ mãi như thế chẳng cần lo ngày mai ra sao, cũng chẳng cần định nghĩa đúng sai rạch ròi. Chỉ cần có nhau, có những buổi trốn học cùng chạy dưới mưa, những lần lén mang đồ ăn vào lớp, những trận cãi vã nảy lửa rồi lại làm hoà chỉ vì một viên kẹo.

Giờ đây, ngồi cạnh nhau giữa sân sau nhà, dưới ánh đèn vàng dịu dàng, họ mới chợt nhận ra: thời gian trôi đi không báo trước, tuổi trẻ cũng chỉ đến một lần rồi khép lại như trang sách cũ. Có lúc không ai nói gì, chỉ lặng im nghe gió đêm luồn qua những tán cây lay động. Tiếng lá xào xạc tựa như âm thanh từ một thế giới khác nơi họ từng là những đứa trẻ phải trải qua tổn thương tâm lý, tổn thương thể xác, áp lực học hành, những đứa trẻ từng vùng vẫy để tồn tại, để có cuộc sống như ngày hôm nay.

Lưng tựa vào ghế, mà lòng lại như tựa vào cả một bầu trời ký ức. Có điều gì đó ấm áp, hơi buốt, hơi nhói, nhưng cũng dịu dàng lạ kỳ như một vết thương lành lại mà vẫn giữ nguyên dấu tích.

Vũ Lâm quay sang hỏi tiếp, giọng như gió thoảng.

-Sở Thiên Vũ sao không đi cùng cậu?

Hạ Thiên Thanh trả lời, môi hơi cong lên.

-Anh ấy giữ con cho tớ đi.

Trình Khả Viên cười khúc khích, tay chống cằm nhìn bạn mình đầy ẩn ý.

-Hiếm lắm mới thấy đấy nhé. Trước kia mỗi lần Thanh Thanh đi chơi với tụi mình mà có Vũ Lâm, là y như rằng anh Vũ đòi theo.

Hạ Thiên Thanh khẽ nhún vai.

-Dạo này tớ dễ cáu lắm, học sinh nghịch phá quá, về nhà cứ mệt là nổi quạu. Ảnh biết nên ngoan lắm, không dám đòi theo.

Chương 2

Sáng hôm sau, Vũ Lâm đến bệnh viện từ sớm. Bầu trời còn chưa hẳn bừng sáng, ánh nắng đầu ngày len qua lớp kính cao của sảnh chính, hắt lên nền gạch bóng một lớp màu vàng nhạt. Anh bước chậm qua hành lang, tay cầm ly cà phê đen còn bốc khói, vừa đi vừa lật qua vài trang hồ sơ bệnh án. Áo blouse trắng vừa khoác lên còn chưa kịp phẳng nếp, mùi thuốc sát trùng nhẹ lẫn vào hương cà phê, quen thuộc đến mức khiến tâm trí anh tự động vào guồng công việc.

Ca mổ đầu tiên của anh sẽ bắt đầu vào 1 giờ chiều nay, nên anh có thể tranh thủ đến kiểm tra bệnh nhân hậu phẫu từ hôm qua. Những bước chân anh chậm rãi, gọn gàng, không vội nhưng cũng chẳng hề lơ đãng. Ghé qua phòng y tá, anh hỏi vài câu, cập nhật nhanh tình hình, rồi cẩn thận ghi chú vào bảng theo dõi.

Lúc anh vừa bước vào phòng bác sĩ, định ngồi xuống bàn làm việc, thì điện thoại rung lên. Là mẹ anh gọi. Giọng bà vẫn bình thản, thậm chí có phần thản nhiên, như thể chuyện này đã không còn gì lạ lẫm.

-Giáo viên của Đồng Đồng muốn gặp phụ huynh. Con bé đánh nhau với bạn. Mẹ bận không đi được, con giúp mẹ đến trường một chuyến nhé.

Anh liếc nhìn đồng hồ. 9 giờ 30.

-Gặp lúc mấy giờ ạ?

-10 giờ.

Anh chỉ thở dài, không nói gì thêm. Cúp máy xong, anh nhìn bảng lịch hẹn của mình rồi nhanh chóng sắp xếp công việc, báo lại với y tá trực thay.

Vũ Ngọc Đồng là em gái anh, năm nay đã 17 tuổi, đang học lớp 11. Cũng là một cô bé thông minh, đầu óc nhạy bén chẳng thua gì anh trai nhưng lại bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc. Trái ngược hoàn toàn với anh. Nếu Vũ Lâm luôn biết kiềm chế, luôn suy nghĩ cho người khác trước khi hành động, thì Ngọc Đồng lại là kiểu động một chút là nổi nóng, một lời không hợp đã sẵn sàng vung nắm đấm.

Anh chẳng bất ngờ. Đây không phải lần đầu em gái anh gây chuyện, và chắc chắn cũng không phải lần cuối. Nhưng mỗi lần như vậy, anh vẫn thấy mỏi mệt. Không phải vì xấu hổ hay giận dữ. Chỉ là... bất lực.

Bởi trong cái cách Ngọc Đồng nổi giận, vùng vẫy, anh nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Hạ Thiên Thanh năm nào một cô gái lạnh lùng, ngang bướng, luôn sẵn sàng chống lại cả thế giới. Nhưng giữa hai người họ lại khác nhau ở một điểm Ngọc Đồng có cả một dòng họ hùng mạnh đứng sau lưng. Còn cô gái năm ấy thì chẳng có một ai.

Tại trường học.

Ngôi trường cấp ba năm xưa, dù đã nhiều năm trôi qua, vẫn không thay đổi là bao. Những dãy hành lang, những tán cây cổ thụ rợp bóng mát, cả tiếng chuông báo vào lớp cũng gợi lại trong Vũ Lâm chút ký ức mơ hồ. Anh đi thẳng đến khu hành chính, không cần hỏi đường, bởi nơi này từng là một phần trong những năm tháng thiếu thời của anh.

Vừa rẽ qua góc hành lang dẫn tới văn phòng giáo viên, anh đã thấy Vũ Ngọc Đồng đang đứng cùng ba cậu nam sinh khác. Trông qua cũng đoán được, đây chính là "đối thủ" trong trận đánh hôm nay. Mặt ai nấy đều sưng sỉa, vài cúc áo xộc xệch, tóc tai rối bù. Chỉ nhìn thôi anh đã thở dài. "Là con gái mà cứ nhắm vào con trai để đánh là sao chứ..." Anh lắc đầu.

Trước đây cha mẹ sợ Ngọc Đồng yếu đuối, lo bị bắt nạt nên cho học võ để tự vệ. Ai ngờ học xong lại thành chuyện khác càng ngày càng ỷ lại vào sức mạnh, đụng chuyện là động tay động chân.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt quen thuộc của em gái. Khuôn mặt vẫn còn bướng bỉnh, ánh mắt lén nhìn sang anh rồi vội vàng cụp xuống, không dám đối diện. Trong nhà, người duy nhất Ngọc Đồng e dè là anh. Cha mẹ quá nuông chiều, chưa từng nặng lời, chỉ có Vũ Lâm là người đủ lý trí để nghiêm khắc với em.

Ngọc Đồng khẽ nuốt nước bọt. Cô không ngờ hôm nay lại là anh hai đến trường. Mặt cô xụ xuống ngay. Lần này thì chết chắc rồi.

Vũ Lâm thở dài, bước lên gõ nhẹ cửa văn phòng. Một giọng nữ vang lên từ bên trong.

-Mời vào!

Anh đẩy cửa bước vào. Bên trong, một cô giáo trẻ đang ngồi phía sau bàn làm việc ngẩng đầu lên khi nghe tiếng động. Cô khoảng hai mươi lăm tuổi, tóc búi cao đơn giản, vài sợi con lòa xòa hai bên thái dương, không hẳn trau chuốt nhưng gọn gàng. Dáng người nhỏ nhắn, hơi mảnh nhưng không yếu ớt. Chiếc áo sơ mi trắng phối cùng váy dài tối màu khiến cô trông cứng cáp hơn tuổi thật một vẻ nghiêm túc chỉn chu đặc trưng của những người trẻ đang cố gắng khẳng định mình trong môi trường giáo dục.

Cô nhìn anh một chút, ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp. Cô đứng dậy, bước đến kéo nhẹ ghế đối diện. Giọng nói rõ ràng, hơi nhanh, mang theo nhịp điệu của người quen việc.

-Chào anh, anh là phụ huynh của học sinh nào ạ?

-Chào cô. Tôi tên là Vũ Lâm anh trai của Vũ Ngọc Đồng.

Cô giáo hơi nhướng mày, có chút bất ngờ trước phong thái của anh chỉnh tề, điềm đạm, ánh mắt vừa lịch sự vừa nghiêm nghị.

-À, vâng. Mời anh ngồi. Tôi tên là Kiều Nhã Đoan, giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A3. Cảm ơn anh đã đến. Thật ra... hôm nay tôi gọi phụ huynh là vì Ngọc Đồng lại có xô xát với bạn học.

Kiều Nhã Đoan là kiểu người mang hai mặt đối lập rõ rệt. Bình thường, cô hoạt bát, khá năng động, thậm chí còn hơi vụng về kiểu người có thể loay hoay cả buổi sáng chỉ vì chiếc cà vạt bị dính kẹo mút của học sinh hay giật mình quên mất hôm nay có tiết thao giảng. Nhưng một khi khoác lên vai vai trò giáo viên, đặc biệt là giáo viên dạy toán một môn học khô khan và dễ khiến học sinh sợ hãi thì cô lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

Kiều Nhã Đoan không phải kiểu giáo viên chỉ biết lên lớp giảng bài. Cô biết lắng nghe. Biết quan sát. Cô tin rằng để dạy tốt toán học, trước hết phải hiểu được cảm xúc của học sinh. Và nếu học sinh không chia sẻ, thì người giáo viên cần là người mở đầu trước.

Vũ Lâm ngồi xuống đối diện, giọng trầm nhưng không lạnh.

-Mẹ tôi có nói sơ qua cho tôi biết. Nhưng cô có thể kể chi tiết hơn không?

-Vâng. Vụ việc xảy ra vào giờ ra chơi sáng nay. Có vẻ như giữa Ngọc Đồng và ba bạn nam kia có tranh cãi liên quan đến một bài thuyết trình nhóm. Nhưng thay vì trao đổi, các em lại dùng nắm đấm để giải quyết. Tôi không phủ nhận rằng các bạn nam kia cũng có phần sai, nhưng hành vi của Ngọc Đồng thật sự rất nghiêm trọng.

Vũ Lâm gật đầu, không phản ứng vội, chỉ im lặng lắng nghe. Cô giáo dừng lại một chút, như chờ anh nói điều gì đó. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng lên tiếng.

-Tôi xin lỗi vì em gái tôi đã gây rối trong lớp. Tôi cũng sẽ nói chuyện riêng với con bé sau. Nhưng... nếu được, tôi mong cô cũng có thể cho tôi biết liệu có điều gì khiến em ấy gần đây trở nên dễ kích động hơn bình thường không?

Câu hỏi khiến cô Nhã Đoan hơi khựng lại. Dường như không ngờ người anh trai này lại quan tâm theo cách đó. Đôi lúc giáo viên tiếp xúc với phụ huynh, họ chỉ mong sao con mình không bị trách phạt quá mức, ít ai hỏi rằng liệu con họ… đang ổn không.

Cô gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu đi.

-Ừm... thật ra thì... dạo này em ấy khá lặng lẽ. Không còn xông xáo trong các hoạt động nhóm như trước, thường xuyên một mình. Tôi cũng để ý nhưng em ấy rất ít chia sẻ với giáo viên.

Vũ Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt hơi trầm xuống.

-Cảm ơn cô đã cho biết. Tôi sẽ tìm cách nói chuyện với con bé. Một lần nữa, xin lỗi cô và nhà trường.

-Không có gì đâu ạ. Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến thành tích của bản thân Ngọc Đồng. Con bé rất tốt, thành tích có thể ngang sức với lớp A1 nhưng cứ đánh nhau thế này hạnh kiểm của con bé sẽ kéo xuống.

Sau khi nói chuyện xong anh cũng xin phép rời đi. Trên hành lang vắng người, tiếng giày của Vũ Lâm vang lên từng nhịp đều đều, không nhanh không chậm. Anh không nói gì, chỉ đi thẳng, ánh mắt nhìn về phía trước. Ngọc Đồng lẽo đẽo đi sau, cả người rụt lại như một con mèo bị tạt nước. Dù bình thường mồm mép cỡ nào, lúc này cũng chẳng dám mở lời trước.

Đi được một đoạn, đến khúc hành lang vắng, Vũ Lâm mới dừng lại. Anh xoay người, tay đút túi quần, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng không gắt.

-Nói đi. Lần này là vì chuyện gì?

Ngọc Đồng cúi đầu. Một hồi lâu mới lầm bầm.

-Họ chê bài thuyết trình nhóm em làm, bảo là rác rưởi. Em nói lại thì một thằng hất cặp em xuống đất… Em chỉ... đẩy nó thôi. Rồi tụi nó lao vô. Em không chịu được...

Chương 3

Giọng cô nhỏ dần, lí nhí như học sinh tiểu học bị bắt gặp quay cóp.

-Vậy đánh nhau là cách em chọn để xử lý?

Anh hỏi, giọng không cao, nhưng từng từ nặng tựa đá rơi. Không phải trách móc, mà là khiến người ta phải nhìn thẳng vào bản thân.

-Em không cố ý... Tại em không kìm được...

Vũ Lâm ngắt lời, ánh mắt tối lại, giọng anh trầm xuống, rõ ràng nhưng không lớn tiếng.

-Bao nhiêu lần rồi, Đồng Đồng? Mỗi lần em không kiềm chế là lại gây rắc rối. Rốt cuộc... em đang muốn chứng minh điều gì?

Ngọc Đồng ngẩng đầu lên. Lần đầu tiên từ khi đến văn phòng, cô bé nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt hoe đỏ, không vì tức giận mà vì cảm giác có lỗi nặng trĩu. Ngực cô như bị bóp nghẹt. Khi đánh nhau, cô không sợ gì. Nhưng đứng trước anh hai người luôn điềm tĩnh, ít khi trách móc một câu nhẹ cũng đủ khiến cô cảm thấy mình bé nhỏ và vụng về đến mức nào.

-Em không cố chứng minh gì hết… Chỉ là... lúc đó em thấy bị xúc phạm… Em không nghĩ được gì...

Phía sau lưng Ngọc Đồng, một giọng nói dịu dàng vang lên.

-Có gì thì về nhà nói chuyện sau đi. Đây là trường học, đừng mắng con bé nhiều quá.

Là Hạ Thiên Thanh. Cô đã đứng đó nãy giờ, nghe hết cuộc trò chuyện. Giờ phút này, cô không còn là cô bạn hay cà khịa, mà là giáo viên là người đại diện cho nơi này. Cô bước lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc, rồi ngước mắt nhìn Vũ Lâm.

Sau đó, cô nghiêng đầu về phía học trò nhỏ, mỉm cười dịu dàng.

-Em về lớp học đi, không sao nữa đâu.

Ngọc Đồng khẽ gật đầu. Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh trai thêm một lần nữa, nét mặt còn vương lại nỗi lo lắng xen chút ăn năn. Cô không dám nói thêm, chỉ khe khẽ lên tiếng.

-Em đi học đây…

Vũ Lâm thở dài. Anh biết mình đã hơi nặng lời. Ở một nơi như thế này, có lẽ không nên để cảm xúc lấn át như vậy.

-Về lớp đi. Lo mà tập trung học hành, biết chưa? Chuyện này… tối về chúng ta nói tiếp.

Cô bé gật đầu lần nữa, cúi chào cô giáo rồi lặng lẽ quay lưng đi về phía hành lang lớp học.

Còn lại hai người đứng trong khoảng không im ắng. Không khí bớt căng thẳng, nhưng vẫn có điều gì đó đọng lại.

Vũ Lâm chắp tay sau lưng, quay sang nhìn Hạ Thiên Thanh:

-Nhờ cậu để mắt đến con bé giúp tớ. Dù sao… nó là con gái, tớ không hiểu hết được.

Hạ Thiên Thanh gật đầu, ánh mắt nhẹ đi.

-Được. Tớ thấy con bé có phần hơi nhạy cảm về cảm xúc, nên cậu cũng lựa lời mà nói. Ở chỗ đông người đừng nặng lời quá, nó dễ tổn thương lắm biết không?

Vũ Lâm im lặng, gật đầu. Anh nhìn về phía hành lang dài, nơi bóng dáng em gái mình đã khuất sau dãy lớp học.

Một lúc sau, Hạ Thiên Thanh khẽ xoay người.

-Tớ quay lại lớp đây. Cậu cũng về đi, chắc còn nhiều việc.

-Ừ. Cảm ơn cậu.

Cô không đáp, chỉ mỉm cười, rồi quay bước. Tà áo sơ mi trắng đung đưa theo nhịp chân vội. Vẫn là bóng dáng giáo viên ấy nghiêm túc, nhưng cũng thật dịu dàng hơn so với trước đây.

Vũ Lâm đứng đó thêm vài giây, hít một hơi dài rồi quay đi. Anh rời khỏi trường, trở về bệnh viện, nơi ca mổ chiều nay đang chờ. Trở lại vai trò quen thuộc bác sĩ, người luôn bình tĩnh trước mọi tình huống.

Bệnh viện lúc gần trưa bắt đầu nhộn nhịp hơn. Những bước chân vội vã trên nền gạch sáng màu, tiếng máy đo nhịp tim, tiếng gọi nhau giữa các y tá… tất cả đều cuốn người ta vào một guồng quay không có chỗ cho những suy nghĩ riêng tư.

Vũ Lâm trở lại bệnh viện trong im lặng. Áo blouse trắng một lần nữa khoác lên người. Anh ghé qua phòng bệnh số 305 để kiểm tra lại tình trạng của một bệnh nhân hậu phẫu từ hôm qua. Vừa bước vào, cô y tá trưởng đã báo nhanh.

-Bệnh nhân ổn định, phản ứng thuốc tốt. Bác sĩ có thể yên tâm cho đến giờ mổ.

-Cảm ơn chị. Tôi sẽ kiểm tra lại vết mổ và hồ sơ trước ca chiều nay.

Giọng anh vẫn đều, ánh mắt vẫn cẩn trọng như mọi khi. Nhưng trong khoảnh khắc đứng lại cạnh giường bệnh, tay anh thoáng khựng một giây. Hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của Vũ Ngọc Đồng chợt hiện về trong trí nhớ. Một ánh nhìn vừa cứng đầu, vừa tủi thân, vừa bất lực.

Anh thở nhẹ ra một hơi. Là bác sĩ, anh có thể khâu lại một vết thương, nối lại một mạch máu… nhưng có những tổn thương trong lòng người, anh thật sự không biết phải chạm vào thế nào.

Sau khi kiểm tra xong hồ sơ, anh trở về phòng làm việc. Ngồi xuống ghế, ánh mắt anh dừng lại vài giây trên màn hình máy tính chưa bật. Rồi anh nhấn nút mở, để bản thân trở lại guồng quay quen thuộc nơi lý trí luôn thắng cảm xúc, nơi anh không được phép yếu lòng.

13 giờ 20 phút.

Phòng phẫu thuật số 2 đã sẵn sàng. Đèn mổ sáng trắng, dụng cụ phẫu thuật được sắp xếp gọn gàng trên khay kim loại, mọi người trong ê-kíp đã đứng vào vị trí. Vũ Lâm bước vào, động tác rửa tay vẫn nhanh gọn, chính xác như thường lệ, không thừa không thiếu.

Ca mổ hôm nay là một ca ruột thừa viêm cấp có biến chứng vỡ, bệnh nhân nhập viện lúc nửa đêm nhưng được chỉ định theo dõi đến sáng do tiền sử bệnh nền. Không quá phức tạp, nhưng cũng không thể chủ quan.

-Bắt đầu nhé.

Dao rạch da được đưa vào tay anh. Động tác đầu tiên, luôn là lúc bàn tay cần vững nhất. Không gian trong phòng như lặng đi, chỉ còn lại âm thanh đều đặn của máy theo dõi sinh hiệu.

Từng lớp da, từng mạch máu được xử lý cẩn trọng. Những ngón tay dài của anh khéo léo, chính xác, không một chút chần chừ.

-Huyết áp bệnh nhân hơi dao động, 120 trên 90. Nhưng vẫn trong giới hạn cho phép

-Tiếp tục. Theo dõi sát giúp tôi.

Ca phẫu thuật kéo dài gần một tiếng rưỡi. Khi chỉ còn lại vài đường khâu cuối cùng, Vũ Lâm ngẩng lên nhìn màn hình theo dõi lần nữa. Mọi thứ ổn. Bệnh nhân sẽ qua được.

-Hoàn thành.

Khi tháo găng tay ra, anh bỗng cảm thấy đôi tay mình nặng hơn thường ngày. Có lẽ là do những cảm xúc buổi sáng vẫn chưa kịp lắng xuống. Nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, bước ra khỏi phòng mổ, cúi đầu chào đồng nghiệp rồi rời đi.

Bảy giờ tối, anh về đến nhà chính. Kể từ khi có công việc ổn định, Vũ Lâm đã dọn ra ngoài sống để tiện đi làm, tránh phiền hà vì những ca trực bất kể giờ giấc. Nhưng hôm nay, vì đã hứa sẽ nói chuyện với Ngọc Đồng, anh không thể không về.

Căn nhà vẫn ấm cúng như mọi khi, mùi thức ăn thơm sực lên trong bếp nhỏ. Khi anh bước vào, cả nhà đang ngồi quanh bàn ăn. Mẹ anh vừa ngẩng lên đã mỉm cười nhẹ, ba anh chỉ gật đầu, không hỏi gì.

Vũ Ngọc Đồng ngồi một góc, khi thấy anh về thì như con thỏ nhỏ giật mình. Tay cầm đũa mà gắp chẳng nổi miếng nào, lâu lâu lại len lén đưa mắt lên nhìn anh. Cái kiểu vừa sợ vừa lo lắng ấy, không qua được mắt Vũ Lâm.

Anh rút khăn giấy lau tay, rồi chỉ buông nhẹ một câu.

-Em ăn mà cứ nhìn anh làm gì?

Giọng nói không lớn, cũng chẳng nặng, nhưng đủ khiến cô bé cúi đầu xuống, gắp miếng rau mà cắn nhầm phải cả ớt. Mẹ anh nhìn cả hai, khẽ thở dài. Bà biết con bé là đứa ngang bướng, nhưng lại rất tình cảm. Từ nhỏ chỉ sợ mỗi mình anh hai. Bà với chồng nuông chiều quá mức, chẳng dám nặng lời, chỉ trông cậy vào Vũ Lâm mỗi khi con bé gây chuyện.

Sau bữa cơm, Ngọc Đồng không cần nhắc cũng tự giác lên phòng. Cô bé biết, giờ là lúc không thể trốn tránh. Ngồi ngay ngắn trên giường, tay nắm chặt vào nhau, mắt nhìn ra cửa, chờ đợi.

Dưới nhà, mẹ anh dặn với theo.

-Con đừng nói gì nặng lời quá đấy. Dù sao nó cũng là con gái, lại đang tuổi bướng.

Lời dặn khẽ của mẹ khiến Vũ Lâm hơi khựng lại ở bậc thang đầu tiên. Anh gật đầu, ánh mắt dịu đi. Rồi bước chậm rãi lên lầu, mỗi bước chân như nặng thêm bởi những suy nghĩ chất chồng trong lòng.

Trước cửa phòng, anh gõ nhẹ ba tiếng. Bên trong, một tiếng “dạ” nhỏ xíu vang lên, khẽ khàng như chính chủ nhân của nó lúc này. Khi cánh cửa mở ra, anh thấy Ngọc Đồng đang ngồi ngay ngắn trên giường, tay đặt lên đùi, gương mặt ngoan ngoãn đến mức khiến người ta vừa thương vừa xót.

Vũ Lâm kéo ghế từ bàn học ra, ngồi đối diện em gái mình. Anh im lặng vài giây, nhìn cô bé rồi nhẹ thở dài. Giọng anh phát ra không cao, nhưng trầm và sâu, vừa nghiêm khắc, vừa dịu dàng.

-Em có muốn nói gì không?

Ngọc Đồng mím môi, mắt dần đỏ hoe. Cô cúi đầu, lí nhí như thể sợ rằng chỉ cần nói sai một chữ, anh sẽ bỏ đi mất.

-Em xin lỗi… thật sự xin lỗi anh.

Vũ Lâm không vội phản ứng. Ánh mắt anh chùng xuống, nhìn dáng ngồi co rúm của em gái, bất giác nhớ về ngày xưa lúc cô bé học lớp một, làm rách vở bài tập rồi khóc òa. Khi ấy, anh cũng đã ngồi thế này, ở ngay đây, dùng cả buổi tối để dỗ em nín.

Giọng cô bé run run, yếu ớt, càng nói càng nhỏ như thể đang tự trách mình hơn là biện minh.

-Em biết mình sai… nhưng lúc đó em cảm thấy bị xúc phạm. Họ nói những lời khó nghe… Em không chịu được…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play