Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Những Đoá Hoa Trong Lòng Đất

1. Cái giếng cũ

T/g cừu
T/g cừu
Đây là bộ đầu tay của tui nên mong mn ủng hộ nha
Giới thiệu nhân vật
Himari Haru
Himari Haru
Tên: Himari Haru Tuổi: 17 Thân phận: học sinh cuối trung học. Cậu sống hướng nội, nhạy cảm, có đôi mắt nâu thẫm luôn như chất chứa điều gì đó không thể nói thành lời.
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
Tên: Kurosawa Ren Tuổi: ??? chx biết Thân phận: người ‘canh hoa’. Cậu có mái tóc màu trắng lạnh cùng đôi mắt màu đỏ mang đến cảm giác đáng sợ kì lạ
abc : lời thoại /abc/ : hành động *abc* : suy nghĩ “abc” : nói nhỏ, nói thầm
———zô nè———
Haru chx bao giờ là một kiểu người dễ kết bạn. Từ khi còn nhỏ, cậu đã không thích nơi đông người, không thích tiếng ồn và càng không thích ánh mắt soi mói của người khác.
Cậu thường ngồi một mình dưới gốc cây, đọc sách hoặc vẽ nguệch ngoạc vào sổ. Các bạn cùng lớp từng gọi cậu là "thằng kỳ dị", nhưng Haru chẳng phản ứng gì
Cậu chỉ cần có mẹ – người duy nhất hiểu được sự im lặng của cậu.
Mẹ Haru làm nghề dạy vẽ tự do. Bà hay cột tóc bằng chiếc khăn lụa tím, hay cười nhẹ mỗi lần nhìn con trai lặng lẽ vẽ tranh
Himari Fuhiko
Himari Fuhiko
Con có đôi mắt biết lắng nghe màu sắc, Haru à. Không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần cảm
Haru yêu mẹ bằng tất cả những gì một đứa trẻ hướng nội có thể yêu – lặng lẽ, sâu sắc, và đau đớn
Ký ức của Haru về mẹ là màu tím nhạt của hoa tử đinh hương và hương thơm ngọt dịu của sáp ong. Là giọng nói nhẹ nhàng giữa đêm khuya
Himari Fuhiko
Himari Fuhiko
Ngủ ngon, Haru của mẹ
Là những lần bà đặt tay lên má cậu …
Himari Fuhiko
Himari Fuhiko
Hôm nay con vẽ gì thế?
Cuộc sống yên bình của cậu vẫn tiếp diễn, cho đến một ngày
…………
mẹ biến mất
Căn nhà khóa trái từ bên trong. Bữa sáng vẫn còn trên bàn. Mọi thứ nguyên vẹn …….…………. trừ mẹ ……………
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra
Cảnh sát điều tra nhiều tuần, nhưng không tìm thấy dấu vết. Mọi người nói bà đã tự bỏ đi. Có người bảo bà bị rối loạn tâm thần. Có kẻ ác miệng đồn rằng Haru chính là lý do khiến bà rời bỏ thế giới này.
Haru không tin. Cậu không thể tin. Mẹ không thể nào bỏ cậu lại một mình như vậy…
Trong nhiều đêm sau đó, Haru vẫn mơ thấy mẹ đứng giữa vườn hoa tím, quay lưng về phía cậu.
Himari Haru
Himari Haru
Mẹ
Himari Haru
Himari Haru
Mẹ ơi
Himari Haru
Himari Haru
Mẹ quay lại đây vs con đi
Mỗi lần cậu gọi: "Mẹ! Mẹ ơi!", bóng dáng ấy lại tan dần trong sương mù
Có lần, cậu choàng tỉnh, tim đập như trống dồn, mồ hôi lạnh đẫm trán – chỉ để nhận ra mình đang ở trong một căn phòng trống lạnh lẽo.
Sau cái ngày định mệnh ấy, Haru sống cùng dì Haruka – em gái của mẹ – người phụ nữ lúc nào cũng có vẻ vội vã và mệt mỏi
Dì không nói nhiều về mẹ. Không ôm lấy Haru khi cậu khóc. Không hỏi cậu đã ăn chưa …
Bà ấy chỉ dặn
Himari haruka
Himari haruka
Học hành đàng hoàng vào. Đừng khiến mọi người bàn tán nữa
Vậy nên cậu luôn lủi thủi một mình, luôn chỉ im lặng đối mặt với vấn đề của mình. Cậu chẳng biết nhờ ai, chẳng biết mình nên làm gì … có lúc, cậu chỉ muốn chết đi cho xong thôi, để cậu không còn cần gặp những gương mặt lạnh lùng kia nữa, để cậu được gặp lại người mẹ của mình
Và rồi, vào đầu mùa thu năm 17 tuổi, dì bất ngờ thông báo
Himari haruka
Himari haruka
Chúng ta chuyển về làng Narisawa. Ngay tuần tới
Himari Haru
Himari Haru
Tại sao chứ?
Cậu hỏi, ……. Hỏi bằng một giọng điệu đều đều, ko cảm xúc
Himari haruka
Himari haruka
Đến lúc rồi. Mẹ cháu sẽ muốn như vậy
Cậu không hiểu. Nhưng cũng chẳng còn lý do để phản đối
Cậu mệt rồi
Mệt vì phải chờ đợi một lời giải thích không bao giờ đến
End chap

2. khu nhà cùng người bạn mới

Mùi đất ẩm bốc lên, trộn lẫn với sương mù sáng sớm, thứ mùi ngai ngái khiến Haru rùng mình khi bước chân qua cánh cổng sắt cũ kỹ dẫn vào khu nhà mới
“Nhà mới” chỉ là cách gọi để hợp pháp hóa một ngôi nhà gỗ thông ba gian, mái ngói rêu phong, nằm lọt thỏm giữa cánh rừng Narisawa hoang vu, thi thoảng còn ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trộn lẫn với mùi xác động vật ôi thiu làm ai ngửi thấy cũng bất giác nhíu mày
Haru đã phản đối khi dì Haruka đưa ra quyết định chuyển về đây sinh sống, nhưng câu trả lời chỉ là một ánh nhìn trống rỗng và câu nói lạnh lùng, khó hiểu
Đến lúc rồi, Haru. Mẹ cháu sẽ muốn như vậy
Cậu cũng đàng an bài cho mong muốn của người dì mình
Cậu cũng dần dần quen với sinh hoạt nơi đây
….
Vào ngày thứ ba sau khi dọn đến, Haru phát hiện ra chiếc giếng cũ phía sau vườn, được che phủ bởi một lớp dây leo dày đặc. Lớp rêu trơn ẩm như trượt khỏi thời gian. Cậu chạm tay lên thành giếng, … lạnh buốt
Và rồi… một giọng nói vang lên phía sau cậu, bất chợt và ko thông báo gì trc
???
???
Cậu không nên lại gần nó
Haru giật mình quay lại. Một cậu con trai lạ mặt, tóc trắng như tuyết, đang đứng cách cậu chỉ vài bước, đôi mắt ánh đỏ nhìn thẳng vào cậu khiến cậu có cảm giác không rét mà run
Himari Haru
Himari Haru
Cậu là ai?
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
Ren
Giọng người kia như tiếng gió lướt qua tai làm cậu cảm thấy vô cùng quái dị
Cậu còn chx phản ứng kịp với cái tên vừa rồi thì người con trai kia tiến tới, nói tiếp
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
.Người canh giếng. Và canh cả những ‘bông hoa’
End chap
——————————
T/g cừu
T/g cừu
Tính ra là cái cách viết truyện của t hơi lạ một tí ấy
T/g cừu
T/g cừu
Mấy chap đầu thì hơi có ít lời thoại nhân vật vì tui sẽ tập trung vào nội tâm vs quá trình ‘làm thân’ của Haru và Ren
T/g cừu
T/g cừu
Cũng sẽ tập trung xây dựng cốt truyện và mấy cái thứ tạo nên dấu ấn của cái ‘thế giới ‘ này

3. đêm hoa tím đầu tiên

T/g cừu
T/g cừu
Đang tính ôn thi mà dư ý tưởng quá thì làm sao?
T/g cừu
T/g cừu
Lên đây viết truyện chứ gì nx
—— zô nè ——
abc : lời thoại /abc/ : hành động *abc* : suy nghĩ “abc” : nói nhỏ, nói thầm
Haru không nhìn thấy Ren lần nào nx sau buổi chiều ở giếng
Cậu đã ra đó vài lần, tìm quanh bụi cây, cả bên trong nhà kho cũ gần đó. Nhưng tất cả những thứ cậu tìm thấy chỉ là lớp bụi dày đặc do nhiều năm không ai ngó ngàng tới
Cứ như thể Ren chỉ là ảo giác, hoặc một ký ức sai lệch được thêu dệt bởi nỗi cô đơn kéo dài
Tối hôm đó, trời mưa nhẹ. Dì Haruka đi vắng. Haru ngồi một mình trên bàn học, ánh đèn mờ chiếu lên cuốn sổ dày đặc những dòng chữ xiêu vẹo
Himari Haru
Himari Haru
*có thứ gì đó trong khu rừng này…*
Himari Haru
Himari Haru
*Ren - Người canh giếng - Người canh hoa.*
Himari Haru
Himari Haru
*Tại sao mình lại cảm thấy… quen thuộc đến thế?*
Trong căn phòng, cậu ngồi bên cửa sổ, những câu hỏi, những suy nghĩ cứ liên tục xoay quanh trong đầu
Haru đứng dậy, kéo áo khoác. Cậu không hiểu vì sao mình lại muốn đi ra giếng vào lúc này – ngay giữa đêm khuya mà trời còn mưa nữa chứ. Chỉ biết là: trong lòng cậu đang trào lên một điều gì đó, như tiếng gọi từ bên dưới đất sâu
Khi Haru đến nơi, mưa đã tạnh. Giếng phủ sương, ánh trăng nhòe nhạt soi mờ khuôn đá. Nhưng lần này, có thứ gì đó khác lạ
Một bông hoa tím
Nở ngay bên cạnh giếng
Cậu khựng lại. Trên nền đất cứng lạnh lẽo, chẳng thể có loài hoa nào mọc nổi. Thế mà nó đang hiện diện, như thể ai đó vừa cắm xuống
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
Cậu lại đến rồi
Giọng nói ấy. Cũng là gió. Cũng là sương. Nhưng lần này gần hơn, ấm hơn
Ren
Cậu đứng ngay sau Haru, mái tóc ướt nước mưa rũ xuống vai, ánh mắt đỏ nhạt nhìn thẳng vào mắt cậu
Himari Haru
Himari Haru
Cậu là ai?
Haru lặp lại câu hỏi hôm trước. Lần này giọng run nhẹ
Ren không trả lời ngay. Cậu cúi xuống, chạm nhẹ vào cánh hoa tím đang nở dưới chân giếng
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
Hoa ký ức. Chúng chỉ nở khi có người mang vết thương chưa lành.
Himari Haru
Himari Haru
Tôi không hiểu
Ren nhìn Haru, nụ cười mỏng như tơ nhện
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
Cậu sẽ hiểu, sớm thôi. Nhưng đừng đến gần giếng nữa. Nếu cậu rơi xuống, sẽ không ai kéo cậu lên lại được đâu
Himari Haru
Himari Haru
Giếng có gì sao?
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
Không phải giếng. Là thứ nằm bên dưới nó
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua. Ren biến mất. Chỉ còn Haru đứng đó, tim đập hỗn loạn, trước một bông hoa tím vẫn lặng lẽ nở dưới trăng
Sáng hôm sau
Haru bị sốt cao. Dì Haruka hoảng loạn đưa cậu vào bệnh viện thị trấn. Trong cơn mê man, Haru mơ thấy mình rơi xuống một đường hầm tối đen, những cánh hoa tím rơi ngược, và Ren ở cuối con đường ấy, đưa tay ra…
Kurosawa Ren
Kurosawa Ren
“Cậu sẽ nhớ lại tất cả. Nhưng trước đó, cậu phải chịu mất tất cả.”
Giọng nói cậu ta như vang vọng lại trong căn hầm đó, vang vọng bên cạnh tai cậu
Giọng nói của Ren rất khác, khác lúc ở bên cái giếng kia rất nhiều
Giọng Ren như khàn đi ít nhiều, cái giọng đó như một giọng người đàn ông lớn tuổi thét gào bên tai của cậu
Haru choàng tỉnh. Cổ họng khô rát. Trong phòng bệnh, không ai cả.
Ngoài cửa sổ, một bông hoa tím rơi khơi nhành…
End chương
T/g cừu
T/g cừu
Lúc trc tui viết tiểu thuyết nên trong truyện sẽ có ít lời thoại của nhân vật nha
T/g cừu
T/g cừu
Vs lại kiểu truyện này cũng ít lời thoại nên thông cảm cho tui nha

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play