Tại nhà tù Giang Thành. Cửa sắt trại giam được mở rộng với tiếng kêu kẻo kẹt rỉ sắt kéo dài. Một cô gái có thân hình gầy gò cân đối, tay cầm ba lô đứng ngược hướng ánh nắng mặt trời, ánh nắng chiếu vào người cô làm cho người ta không nhìn rõ được mặt. Nữ nhân viên trại giam mỉm cười thúc giục:
“ Tưởng Niệm. Nhanh lên nào, chẳng lẽ cô còn lưu luyến muốn ở đây thêm mấy năm à?” Tưởng Niệm lắc đầu, nhanh chân bước ra ngoài cổng đứng trên bậc thềm.
“ Tưởng Niệm. Ra ngoài rồi chúc cô có cuộc sống mới gặp nhiều may mắn và hạnh phúc. Hy vọng không gặp lại cô ở nơi này nhé.” Nữ nhân viên trại giam thương cảm chúc phúc cô thật lòng.
“Cảm ơn”. Tưởng Niệm từ tốn nói.
Nghĩ lại lúc đầu khi bị tống vào nơi này, tinh thần cô thật sự không ổn định, cô chỉ biết gào thét rồi lại chuyển sang sợ hãi. Cô cũng không tránh khỏi tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới, bị những tù nhân gây khó dễ, hành hạ đánh đập. Mới đầu cô còn phản kháng về sau dần cô bắt đầu lo sợ, tinh thần không tỉnh táo. Có một lần cô bị đánh nghiêm trọng phải đưa cấp cứu. Từ đó về sau nhân viên trại giam luôn túc trực xem chừng khiến những tù nhân khác cũng không dám có hành động gì, cuộc sống của cô cũng trở nên yên ổn hơn. Trong thời gian đó cô cũng bình tĩnh lại và chấp nhận sự thật rằng công ty nhà cô đã phá sản, ba cô đã qua đời. Mà tất cả những việc đó đều do một tay Hàn Hạo Thần gây nên, cô hận anh cũng hận chính mình đã ngu dại tin nhầm người.
Nửa năm ở trong tù cô cũng dần thay đổi, cô chăm chỉ lao động, không gây chuyện tránh được lúc nào thì tránh. Nhân viên trại giam quan sát thấy cô có sự thay đổi tích cực, qua thời gian cũng thấy được cô cũng là một cô gái tốt chỉ là không biết sao cô lại tới bước đường này, họ cũng mắt nhắm mắt mở giúp được gì cho cô thì giúp, những tù nhân thấy tính tình cô trở nên trầm lặng, ngoan ngoãn không gây chuyện lại tốt bụng thì cũng không bắt nạt cô nữa mà đổi ngược lại giúp đỡ lẫn nhau, vì cô là phạm nhân trẻ tuổi nhất nên họ cũng thương tiếc cho cô gái trẻ.
Bây giờ ra tù rồi, lặng lẽ nhìn ngắm xe cộ chạy tấp nập ngoài đường cô bỗng cảm thán “ khác quá, ba năm rồi mọi thứ đã thay đổi” ngẫm lại “ cô cũng thay đổi rồi”.
Từ một tiểu thư đài cát hoạt bát, vui vẻ, được ba yêu thương chiều chuộng bây giờ lại thành một kẻ không có gì trong tay lại còn phải mang danh tội phạm theo cả đời.
“ Niệm Niệm”. Một giọng nói quen thuộc đang gọi tên cô.
Một bóng dáng cao lớn, khuôn mặt điển trai dịu dàng đang đi về phía cô, anh giơ tay ôm cô vào lòng. Đã rất lâu rồi cô mới cảm nhận lại cái ôm ấm áp thế này.
“ Lăng Vũ”.
“ Cô gái ngốc, cuối cùng cũng được gặp em”. Lăng Vũ xúc động nói. Nhìn cô trở nên gầy gò anh đau lòng, cô thay đổi rồi, khác quá.
“ Ba năm nay chắc em chịu khổ rất nhiều, cuối cùng cũng đã qua. Sau này anh sẽ chăm sóc em, sẽ không để em chịu khổ nữa”.
Lăng Vũ và cô là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Ba mẹ hai bên là bạn thân với nhau, họ là người chứng kiến cảnh hai người lớn lên từ nhỏ. Ba năm trước nhà họ Tưởng xảy ra chuyện, gia đình chú Lăng cũng dốc hết sức giúp đỡ cứu cô nhưng không thành. Ba năm bị giam, nhà họ Lăng có đến thăm cô nhưng cô đều từ chối gặp.
“ Đi thôi, ba mẹ anh đang chờ em ở nhà.”
Xe chạy từ trại giam về nhà họ Lăng, dọc đường đi Lăng Vũ kể với cô về sự thay đổi của Giang Thành trong ba năm qua. Cô gần như sắp không nhận ra thành phố này nữa rồi, không ngờ lại phát triển nhanh đến vậy. Nhận thấy thời gian ba năm không dài nhưng đủ để thay đổi tất cả.
Khi xe chạy gần tới khu nhà Lăng gia, xa xa Tưởng Niệm thấy giúp việc nhà Lăng gia đã mở sẵn cổng. Lăng Vũ chạy xe vào sân nhà, ngay cửa chính có hai dáng người trung niên một nam một nữ đang đứng chờ. Là vợ chồng chú Lăng.
Khi xe dừng hẳn, Tưởng Niệm có thể thấy rõ biểu cảm xúc động của hai người. Bên kia Lăng Vũ vội xuống xe mở cửa cho cô xuống.
Vợ chồng chú Lăng thấy cô xuống xe, nhìn cô đứng sững ở đó nhìn hai người .mà không kìm được cảm xúc, Lăng phu nhân bật khóc vội chạy ôm cô vuốt ve. Lăng Thiên Đức nhìn thấy vậy cũng vội xuống thềm ra đón cô.
- Niệm Niệm a. Cảm ơn trời phật, cuối cùng con cũng trở về.
Yến Hoà vừa ôm cô vừa bật khóc nức nở. Cô bé này cùng với Lăng Vũ là bà chứng kiến sự trưởng thành từ nhỏ tới lớn. Vốn cả hai nhà có mối quan hệ thân thiết, lúc đó gia đình cô gặp chuyện làm sao Lăng gia không biết được. Vốn là cô bé ngoan ngoãn, hoạt bát xinh đẹp bỗng nhiên rơi vào hoàn cảnh tù tội oan ức, nghĩ làm sao bà không đau lòng cho được.
- Dì Lăng, chú Lăng.
Tưởng Niệm cố gắng nặn nụ cười nói , cô không muốn mình khó coi trước mặt chú dì. Hai vợ chồng thấy cô như vậy đau lòng không thôi. Lăng Thiên Đức xúc động mắt đỏ hoe nhìn cô gật đầu. Nhìn cô như vậy, Yến Hoà vẫn không kìm nén được cảm xúc.
- Nha đầu. Để dì xem con nào. Sao lại gầy như vậy, có phải họ bắt nạt con không. Ba năm qua con chịu khổ rồi. Bây giờ trở về bình an rồi, sau này dì sẽ bồi bổ cho con, không để con chịu khổ nữa.
Lúc nghe tin ba cô đột ngột qua đời, hai vợ chồng Lăng gia đang du lịch nước ngoài vội chạy về. Thế nhưng về tới nơi thì lại hay tin Tưởng Niệm bị tống vào tù vì tội cố ý giết người nhưng không thành. Từ nhỏ họ đã sát cánh theo dõi sự trưởng thành của Tưởng Niệm, nên khi nghe tin cô giết người họ rất sốc. Đặc biệt là Yến Hoà, bà xem cô như con gái làm sao bà tin được chuyện đó. Thời gian đó Lăng gia vừa làm lễ tang cho ba cô vừa cố gắng giải oan cho cô nhưng thất bại. Bây giờ nghĩ lại bà đau lòng muốn chết.
Lại thấy mẹ chực khóc Lăng Vũ vội vàng nói.
- Được rồi mẹ. Chắc ta vào trong rồi hẵng nói tiếp nào.
- A, được. Chắc Niệm nha đầu cũng đói rồi. Dì đã chuẩn bị sẵn những món con thích. Sau này con thích cái gì cứ nói với dì nha.
- Con cảm ơn ạ.
Tuy là dì Lăng nói vậy, nếu là ba năm trước chắc cô không kiêng nể gì mà ỷ vào sự nuông chiều đó. Bây giờ sự yêu thương đó vẫn còn nhưng mà cô lại không dám nhận nữa.
Yến Hoà nắm chặt tay Tưởng Niệm cùng vào nhà. Lăng Vũ đi từ phía sau nhìn bóng dáng hai người lại nhớ lúc trước cũng thế này, vui vẻ biết bao. Anh thở dài chua xót rồi vội bước nhanh theo mọi người.
Trên bàn ăn, Yến Hoà gắp những món ăn mà cô thích.
- Niệm Niệm. Con xem đều là món con thích, con ăn nhiều vào.
- Dạ.
Cô ngậm ngùi ăn từng miếng. Nhìn những món ăn trên bàn, hóa ra đây đều là món cô thích ăn trước kia, cô xuýt nữa quên mất. Ba năm trong tù giam, những món ăn không được gọi là ngon cũng chẳng phải sở thích của mình nhưng vì sinh tồn từ không quen phải thành quen. Thậm chí bây giờ cho cô uống sinh tố cà rốt, nước uống mà cô ghét nhất thì cô không suy nghĩ gì nhiều mà uống theo bản năng. Có thể hoàn cảnh khốn khổ đã làm thay đổi cô.
- Niệm Niệm. Về rồi thì tốt, sau này không cần lo lắng nữa. Con cứ ở lại Lăng gia chúng ta. Nếu có chuyện gì cứ tìm Lăng Vũ giúp đỡ.
Lăng Thiên Đức nhìn cô ăn từng miếng cơm, ấm áp nói với cô:
- Đúng vậy. Nghe tin con trở về cô đã cho người chuẩn bị phòng cho con rồi. Sau này con cứ ở lại đây với dì. Nếu như con sợ Lăng Vũ bắt nạt con dì sẽ mắng nó.
Lăng Vũ nghe vậy giả vờ tủi thân la lên.
- Kìa mẹ. Con là con trai mẹ đó.
Nghe vậy mọi người cùng cười anh ha hả. Đã lâu lắm rồi cô mới được cảm nhận cái cảnh yên vui này.
Cô cố nén nước mắt ăn cơm cùng cả nhà.
Sau lời năn nỉ, thuyết phục của Yến Hoà cuối cùng Tưởng Niệm cũng chịu ở lại Lăng gia một thời gian.
Đến tối Lăng Vũ đề nghị muốn dẫn Tưởng Niệm ra ngoài chơi. Một phần muốn cho cô có sự thoải mái về tinh thần sau ba năm chịu khổ cực. Ba mẹ Lăng Vũ đều nhất trí với anh.
- Đúng đó Niệm Niệm. Con cứ thoải mái đi chơi với Lăng Vũ, còn mọi chuyện cứ để sau hẵng cùng tính tiếp nha.
Vì không muốn phụ tấm lòng của họ, cô không do dự đồng ý. Vốn dĩ cô cũng muốn xem xem ba năm qua ngoài kia đã thay đổi như thế nào.
- Được.
************
Lăng Vũ dừng xe tại nhà hàng nổi tiếng ở Giang Thành. Nhà hàng có tên gọi là ROOF và chủ yếu là giới thượng lưu ghé vào. Nếu cô nhớ không lầm trước đây cô đã từng theo ba mình đến đây một lần. Thở dài, té ra không chỉ mình cô thay đổi. Bên kia nhà hàng là công viên phun nước, rất nhiều người qua lại. Ánh đèn đường đa sắc chiếu sáng khu vực phun nước. Rất đẹp, rất lãng mạn.
- Niệm Niệm, mình đi thôi.
Tưởng Niệm chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi phía công viên nước. Hai người cùng chạy tới đài phun nước rồi dừng lại. Vì chạy quá nhanh hai người thở gấp, Lăng Vũ vừa ổn định hơi thở vừa nhìn Tưởng Niệm nói.
- Niệm. Em có muốn ước nguyện không?
- Ước nguyện?
Cô khó hiểu nhìn anh. Mắt thấy anh nhướng mày ra hiệu cô mới nhìn quanh, thì thấy mọi người tụ tập ở đây rất nhiều, vừa chấp tay cầu nguyện vừa ném đồng xu. Có người ném trúng thì vui mừng, có người không trúng thì buồn rồi tiếp tục cầu nguyện. Cô cảm thấy thích thú, quay qua Lăng Vũ nói:
- Thì ra cái gọi là ước nguyện mà anh nói là đây sao? Thật trẻ con.
Cô trề môi cười chọc anh. Thấy cô cười Lăng Vũ chợt sửng người, đã bao lâu rồi anh mới thấy lại nụ cười của cô.
- Anh mặc kệ, chúng ta chơi thử đi nào.
- Được thôi.
Hai người cứ thế cười đùa cầu nguyện nhưng lại không để ý một ánh mắt luôn dõi theo từng cử chỉ, hành động của hai người.
Vài phút trước, một đoàn nhân vật lớn bước ra từ nhà hàng ROOF đi tới bãi đậu xe, có vẻ họ vừa ăn tối xong sau thời gian bàn công việc. Đi giữa dàn người là một người đàn ông cao lớn mặc vét đen, thân hình chuẩn, gương mặt gốc cạnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng về phía trước.
- Hàn tổng. Cảm ơn ngài đã dành thời gian đến bàn công việc với chúng tôi ngày hôm nay. Vậy không biết là hợp đồng đó ngài xem có thể…..
- Lâm tổng. Về hợp đồng tôi sẽ về suy nghĩ lại, có gì trợ lý của tôi sẽ thông báo lại bên Lâm tổng.
Một giọng nói lành lạnh cất lên. Hiệu ý là không muốn nói nhiều. Người gọi là Lâm tổng thức thời vội cúi đầu nói:
- Vậy được. Hàn tổng đi thông thả.
Đúng vậy, anh chính là Hàn Hạo Thần tổng giám đốc tập đoàn Phong Thần. Từ ba năm trước Hàn Hạo Thần đã dẫn dắt công ty lên hàng đầu, dành nhiều lợi nhuận từ các công ty khác, một tay che trời khiến ai cũng phải kiêng dè.
Bên trong xe, anh mệt mỏi dựa vào ghế ngồi, đôi tay day day đôi mày kiếm đang nhíu lại. Có vẻ anh đang mệt mỏi.
- Hàn tổng. Bây giờ về thẳng Hàn gia hay sao ạ.?
Trịnh Duy - thư ký lâu năm bên cạnh Hàn Hạo Thần, anh rất tin tưởng vào cậu thư ký này. Trịnh Duy quan sát anh từ gương chiếu hậu, dè dặt hỏi.
- Ừm.
Một tiếng ừm lạnh nhạt. Nghe vậy Trịnh Duy vâng một tiếng rồi khởi động xe chạy đi.
Hàn Hạo Thần mệt mỏi mở mắt nhìn xe cộ cùng dòng người đông đúc đang qua lại chỗ công viên nước. Đúng lúc xe chạy gần tới đài phun nước thì anh bỗng giật mình vội hô:
- Dừng xe.
Trịnh Duy đang chuẩn bị tăng tốc bị giật mình bởi tiếng hô của anh, khiến tay lái anh không vững, một tiếng phanh xe chói tai khiến mọi người quanh đó giật mình nhìn qua.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của một cô gái đứng gần bên đài phun nước, bên cạnh cô là một người đàn ông. Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy. Tưởng Niệm? Hôm nay cô được ra tù rồi sao.? Người đàn ông bên cạnh cô là ai?
Đang chuẩn bị ném xu cầu nguyện, một tiếng phanh xe chói tai cũng thu hút sự chú ý của Lăng Vũ và Tưởng Niệm. Hai người cũng khó hiểu cùng mọi người xung quanh nhìn qua. Khi cô nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ngay đó, trái tim cô bỗng đau nhói. Chiếc xe này cô từng ngồi qua dĩ nhiên cô nhận ra ngay. Đúng lúc cô chạm phải ánh mắt sắc lẹm của người đàn ông đang ngồi ghế sau xe, đôi mắt cô bỗng co rụt rồi chuyển thành lạnh nhạt vô hồn.
Tưởng Niệm quay đầu kéo tay Lăng Vũ đi về phía trước. Gặp lại Hàn Hạo Thần sau ba năm, cô cũng không bất ngờ gì nhiều, Giang Thành rộng lớn thế thôi chứ sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, chỉ là không nghĩ họ sẽ gặp nhau trong tình huống này.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play