Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[FREENBECKY - BECKYFREEN] NHIỆM VỤ CUỐI CÙNG

Báo cáo khẩn!

14:38
Khu nhà bỏ hoang, ngoại ô phía Tây thành phố
Tiếng trực thăng tuần tra xa dần phía sau. Không gian phía trước cô là một khu nhà bỏ hoang tối om, tĩnh lặng đến rợn người. Từng bước chân cô di chuyển thật nhẹ, gần như không phát ra âm thanh. Trong tai nghe, giọng đồng đội vang lên khẩn trương
Ken
Ken
Đã xác nhận ba con tin, có một trẻ em. Đối tượng bị kích động mạnh, có vũ trang
Ken
Ken
Yểm trợ đang đến từ phía Bắc. Cô giữ vị trí và đợi lệnh!
Cô áp sát bức tường, mắt dán vào hình ảnh từ camera không người lái vừa truyền về. Cô thấy đứa trẻ bị trói, đầu cúi gục trong góc phòng – run rẩy. Phụ nữ còn lại thì đang bị một kẻ gí súng sát thái dương. Chỉ cần chậm một phút, một nhịp, tất cả có thể kết thúc trong máu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Tôi không thể chờ *thì thầm, tháo tai nghe*
Gió khẽ lướt qua vành tai khi cô bẻ người, trượt dọc hành lang dẫn đến cánh cửa gỗ đã mục nát phía Tây
14:43
Tầng trệt
Cô nhẹ đẩy cánh cửa, nòng súng đưa theo hướng ánh sáng mờ hắt qua ô cửa. Tên bắt cóc đứng quay lưng, nhưng khẩu súng trong tay hắn không hề chệch khỏi đầu con tin
Một bước
Hai bước
Tim cô đập từng nhịp sâu như đếm ngược
Đột nhiên
Tiếng bước chân từ hành lang bên phải vang lên
Một tên khác
Tên bắt cóc
Tên bắt cóc
Lính đặc công! *hét lên*
Cô phản ứng trong tích tắc. Cô lăn người qua bên, tránh viên đạn đầu tiên bắn sượt qua má. Một cơn đau rát cháy lướt qua làn da, nhưng cô vẫn kịp hạ gục hắn bằng một cú bắn chính xác vào đùi
Tên còn lại hoảng loạn, quay khẩu súng về phía cô – và bắn
Pằng!
Viên đạn đầu tiên trúng bắp vai trái
Cô lùi lại, răng cắn chặt đến bật máu, nhưng vẫn giương súng
Pằng!
Viên thứ hai xuyên qua vai phải, máu trào ra từ áo
Cô khuỵu gối, hơi thở dồn dập, nhưng ánh mắt không rời khỏi mục tiêu
Pằng!
Phát thứ ba trúng gần xương đòn. Cô đổ người xuống, nhưng tay vẫn giữ chặt cò súng - và bắn.
Đoàng!
Phát đạn cuối của cô găm thẳng vào đầu đối phương
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng thở gấp gáp của cô và tiếng khóc của đứa trẻ
Rồi, mọi thứ tối lại...
15:22
Sân bay quân sự
Trực thăng vừa hạ cánh. Nàng bước xuống, hành lý chưa kịp nhận. Gương mặt nàng hằn rõ sự mỏi mệt sau một tuần công tác xa. Nhưng khi vừa cởi găng tay, một sĩ quan bước tới, mặt tái xanh
Chris
Chris
Đại úy… Thượng úy Freen bị bắn. Trong nhiệm vụ...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Freen làm sao? Nói nhanh! *hạ giọng*
Chris
Chris
Bị trúng ba phát đạn...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Tình trạng?
Chris
Chris
Vẫn đang phẫu thuật. Vết thương sâu. Chưa rõ…
Nàng không hỏi thêm. Nàng chỉ gật nhẹ, rồi bước nhanh về phía xe quân sự, miệng mím chặt đến trắng bệch
Gió chiều thổi lạnh. Nhưng bàn tay nàng lạnh hơn
Khu y tế đặc biệt
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Cô nằm bất động, cơ thể quấn đầy băng trắng. Khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở nặng nhọc được hỗ trợ bằng máy thở nhẹ
Nàng đứng cạnh giường. Không nói một lời. Chỉ nhìn...lâu thật lâu
Mọi câu hỏi, mọi cảm xúc, đều nghẹn lại trong cổ họng
Chỉ có một suy nghĩ rõ ràng trong đầu nàng "Em lúc nào cũng liều lĩnh... em hứa chờ tôi công tác về thì sẽ nói một chuyện quan trọng giờ tôi về em lại..."
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Freen...mau tỉnh lại...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chẳng phải em muốn nói gì với tôi sao? Em... mau tỉnh lại đi!
Mi cô khẽ động, từ từ mở mắt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ch...chị...về rồi...? *giọng yếu ớt*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi về rồi! *giọng trầm hẳn đi*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Về phòng chị được không? Em không muốn ở đây... *khẽ cười*
Nàng không nói gì cũng không cản. Nàng đỡ cô rời khỏi bệnh viện
Khi đến nơi, nàng mở cửa bước vào, theo sau là cô
Cánh cửa đóng lại. Căn phòng chìm vào im lặng. Nàng cởi mũ, tháo găng tay, đặt lên bàn làm việc. Vẫn không nói gì. Vai nàng hơi run.
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Thân là chỉ huy… em nghĩ mình có thể tùy tiện phá vỡ quy trình chỉ vì cảm xúc cá nhân sao?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*đứng im, giọng khàn khàn* Em chỉ muốn cứu người
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đó không phải lý do để đánh đổi mạng sống
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em… không nghĩ mình sẽ bị bắn. Lúc đó chỉ có một khoảnh khắc để quyết định
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*tiến lại, từng bước một, gương mặt đầy kiềm chế* Vậy nếu người chết là em thì sao? Em có từng nghĩ đến tôi không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cúi đầu*
Một lát sau, cô ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có! Nhưng nếu lúc đó không làm gì… sẽ có người chết...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khựng lại*
Rồi bất ngờ, nàng dang tay ôm chặt lấy cô
Cô sững người khi bất ngờ được nàng ôm chặt. Cô không kịp phản ứng, cơ thể vẫn còn ê ẩm và đau đớn, nhất là ba vết thương trên vai chưa kịp lành
Nhưng chỉ vài giây sau, đôi tay yếu ớt của cô chậm rãi vòng ra sau lưng nàng. Dù cơn đau nhói lên khiến toàn thân run rẩy, cô vẫn siết chặt lấy eo nàng, kéo nàng sát hơn vào người mình
Mùi hương dịu dàng quen thuộc của nàng len lỏi vào từng hơi thở khiến ngực cô nghẹn lại. Dẫu đau, dẫu mệt, chỉ cần là trong vòng tay ấy - cô thấy mình còn sống
Cô gục nhẹ đầu lên vai nàng, hơi thở nặng nề. Tựa như mọi kiên cường, mọi cứng rắn ban nãy, đều là để chờ khoảnh khắc này - được ngã vào nàng, được yếu đuối chỉ một lần
Nàng ôm lấy cô thật lâu, một tay vuốt nhẹ lưng cô theo bản năng dỗ dành. Mỗi nhịp tim đập là một lần nàng cảm thấy nỗi sợ lại dâng lên, dù cô vẫn đang đứng đây, trong vòng tay nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ngốc thật… chị sợ lắm biết không..? *thì thầm, giọng run nhẹ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em biết.. em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng... *đáp nhỏ, âm sắc như gió thoảng*
Nàng rời ra một chút, giữ lấy hai vai cô - rất khẽ, rất cẩn trọng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em không cần xin lỗi. Em chỉ cần nhớ, nếu em gục ngã, người đau nhất là tôi!
Ánh mắt nàng lúc ấy không còn là của một đại úy nghiêm khắc, mà là của người con gái đang ôm trọn cả sinh mệnh mình trong lòng bàn tay. Cô khẽ cười, dù môi vẫn còn nhợt nhạt vì mất máu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy… chị chăm em nhé?
Nàng thở ra một tiếng, như bị ép cười, tay nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc áo khoác trượt xuống vai cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Lần này là tôi chăm. Nhưng lần sau... Lần sau không có nữa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngắt lời, mắt nhìn thẳng vào nàng* Em hứa!
Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô – từng nhịp chậm rãi, dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ vừa trải qua cơn ác mộng

Lại bám người

Nàng khẽ đỡ cô ngồi xuống mép giường, tay vẫn giữ hờ sau lưng cô đề phòng cô nghiêng ngả. Cô bị thương nặng, mới tỉnh chưa bao lâu, mỗi lần cử động là một lần môi cắn chặt, mồ hôi túa ra trên trán. Thế mà...
Vừa ngồi yên được hai giây, cô đã dịch lại, tựa hẳn vào người nàng, hai tay - dù yếu đến mức gần như không nhấc nổi - vẫn cố vòng ra ôm lấy eo nàng như thể sợ người trước mặt biến mất
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Lại bám người *lườm khẽ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thì người là của em, em không bám thì em bám ai… *nhỏ giọng, giọng vẫn khàn đặc nhưng ánh mắt không chút ăn năn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khựng lại, mặt hơi nóng lên* Ai… ai là người của em chứ?
Cô chỉ mỉm cười, rồi dụi mặt vào cổ nàng, như một con mèo nhỏ tìm hơi ấm thân quen. Dù cơ thể còn đau nhức, hơi thở vẫn gấp gáp nhưng cô lại có cảm giác bình yên lạ thường khi được dựa vào nàng
Nàng định mắng thêm vài câu nữa, nhưng lại khựng lại khi cảm nhận hơi thở yếu ớt kia phả nhẹ bên cổ mình
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Còn biết dụi *lẩm bẩm, má đỏ hồng, giọng cố giữ nghiêm*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không dụi thì chị chạy mất… *thì thầm, nhắm mắt lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em còn yếu lắm, không đuổi theo được đâu…
Nàng im lặng một lúc
Một giây
Hai giây
Rồi chính nàng là người từ từ cúi xuống, chui hẳn vào lòng cô, tay ôm chặt lấy eo cô, mặt dụi vào ngực cô như thể chính nàng mới là người không chịu được khoảng cách. Hơi thở nhẹ run, tim đập rối loạn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*trợn mắt một cái rồi bật cười khe khẽ* Ủa ai bám ai vậy ta?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Im! *rít khẽ, giọng nghèn nghẹn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cho ôm chút thôi...Vì em khiến người ta sợ chết đi được
Cô vuốt nhẹ tóc nàng, cảm nhận được sự mềm yếu ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng kia. Một Becky không ai thấy — nhưng cô lại luôn thấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em ở đây rồi. Không đi đâu hết!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Biết rồi *đáp nhỏ, vẫn ôm không buông*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nhưng em mà bị thêm phát nào nữa, tôi sẽ… giận đến mức không thèm nhìn mặt em luôn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*mỉm cười, ngập ngừng một chút, rồi hỏi nhỏ* Chị có nhớ trước khi chị đi công tác em nói là… em có chuyện quan trọng muốn nói không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*hơi nheo mắt, ngẩng mặt lên khỏi ngực cô* Ừm… giờ tôi về rồi, em nói đi? Chuyện đấy là chuyện gì?
Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh nhìn kiên định
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chuyện quan trọng đó là… em yêu chị. Chị… chị có đồng ý làm người yêu em không?
Không khí bỗng yên lặng đến kỳ lạ
Nàng nhìn cô một lúc, rồi không nói gì, chỉ khẽ kéo cổ áo cô xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng nhưng đầy đủ câu trả lời
Cô khẽ khựng lại, tim đập như trống trận. Đến khi nàng buông ra, ánh mắt nàng mềm đi hẳn, giọng nhẹ như gió thoảng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Coi như… đồng ý rồi đấy. Nhưng em mà còn liều mạng như hôm nay… tôi sẽ hôn không nhẹ vậy nữa đâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười, dù khóe môi còn đau vẫn cong lên hạnh phúc* Dạ, người yêu em dữ quá, em không dám nữa đâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em nói gì? *ngắt nhẹ eo cô một cái*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ahh...đau đau e...em nói người yêu em cưng quá thôi.. *la lên nhưng vẫn ôm chặt nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tạm tha *dụi dụi vào ngực cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị giận lên nhìn cứ như rái cá ấy *khẽ nói*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Gì? Tôi là đại uý đấy! Rái cá gì chứ? *phồng má giận dỗi*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thì chị là đại uý của em, là rái cá nhỏ của em! *phì cười vì độ dễ thương của nàng*

Bắt quả tang

Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thì chị là Đại úy của em, là rái cá nhỏ của em! *phì cười vì độ dễ thương của nàng*
Nàng đỏ bừng mặt, khẽ vùi đầu vào cổ cô để che giấu, nhưng đôi tay lại càng ôm cô chặt hơn
Nhưng chỉ vài giây sau
Nàng ngồi thẳng dậy, với lấy túi giấy đã để sẵn trên bàn, rút ra hộp bánh mì sandwich còn ấm và hộp sữa tươi nhỏ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ăn đi rồi uống thuốc *đặt tất cả vào lòng cô, giọng dứt khoát nhưng mắt vẫn dịu dàng*
Cô định lắc đầu từ chối, nhưng ánh mắt của nàng khiến cô không thể không ngoan ngoãn gật đầu. Dù chẳng muốn ăn, nhưng vẫn cố gắng nuốt từng miếng, vừa ăn vừa nhăn mặt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị ép người ta như thế không sợ bị ghét à…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*liếc sang, cười khẩy* Ghét cũng phải ăn. Em không ăn, tôi đút!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*trợn mắt nhìn nàng, miệng vẫn còn nhai* Không dám không ăn nữa…
Nàng lắc đầu cười khẽ, đưa cho cô cốc nước nhỏ cùng vỉ thuốc đã chuẩn bị sẵn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Uống thuốc xong rồi tôi cho nằm
Cô tuân lệnh
Sau khi uống thuốc xong xuôi, vừa đặt cốc nước xuống thì đã thấy nàng cúi xuống, nhẹ nhàng luồn tay đỡ cô đứng dậy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Khoan… khoan đã… *khẽ níu tay nàng lại*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Sao? *nghiêng đầu, nhìn cô đầy nghi ngờ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cho em nằm giường chỗ chị làm việc đi, em không muốn về phòng… chị cũng vừa mới về mà, em muốn ở gần chị…
Giọng cô khẽ khàng, có phần nũng nịu. Dù không rõ là vì mệt thật hay vì muốn bám dính nàng thêm chút nữa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lặng đi một chút, rồi gật đầu, nhẹ giọng* Ừm tôi cũng mệt cũng không muốn rời em
Nàng dìu cô đến chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh bàn làm việc – nơi nàng hay ngủ lại mỗi khi tăng ca. Giường không lớn, nhưng đủ ấm
Vừa đặt cô nằm xuống, nàng định quay đi thì bị cô níu lấy tay áo
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị cũng nằm đi… Chị vừa bay mười mấy tiếng còn chưa nghỉ mà…
Nàng hơi do dự, nhưng ánh mắt đầy van nài của cô khiến nàng chẳng thể nào từ chối
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Nằm chút thôi đấy *lẩm bẩm, rồi từ từ nằm xuống bên cạnh, cẩn thận điều chỉnh gối và chăn cho cả hai*
Nhưng chỉ vừa chạm giường chưa đầy một phút, nàng đã bị cô kéo sát lại, đầu gối vào ngực nàng, tay quàng ngang eo như thể sợ nàng biến mất
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Lại bám *thở dài, nhưng tay đã vòng ra ôm lấy cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*dụi mặt vào cổ nàng, giọng nhỏ như gió thoảng* Thì người yêu mà… không bám chị em bám ai
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bật cười, nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô* Ừm người yêu ngoan lắm rồi giờ ngủ đi cho khoẻ
Cô khẽ gật, môi cong cong dù mắt đã khép lại. Trong vòng tay người mình thương, cả hai chẳng cần gì hơn nữa
Sáng hôm sau
Ánh nắng sớm dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ mờ, rọi vào căn phòng vẫn còn hơi lạnh vì điều hoà bật suốt đêm. Đồng hồ điểm bảy giờ. Ngoài hành lang bắt đầu có tiếng bước chân lác đác, không khí trong toà nhà dần trở nên nhộn nhịp
Cánh cửa phòng làm việc bật mở nhẹ nhàng
Heng và Looknam bước vào, trên tay mỗi người đều cầm tập tài liệu cần nộp. Cả hai còn chưa kịp mở miệng chào thì đã đồng loạt khựng lại — mắt tròn xoe
Trên chiếc giường nhỏ kê sát bàn làm việc, Đại úy Becky đang ôm chặt thượng úy Freen trong lòng, cả hai vẫn còn đang ngủ rất say. Tóc của nàng xõa xuống cổ cô, tay vẫn giữ lấy eo người kia như sợ một cơn gió cũng đủ làm mất đi vòng tay ấy
Cô thì nép sát vào ngực nàng, thở đều, vẻ mặt hiếm khi bình yên đến vậy
Heng và Looknam nhìn nhau, rồi cùng… quay mặt đi, nhưng không nhịn được mà thì thầm
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
Ủa… phòng làm việc của Đại úy mà, sao có người… nằm chung giường vậy?
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
Tui đang thấy gì đây trời? Hai người này… ngủ chung hả? Không phải ngủ thiệt đó chứ?
Looknam Orntara Poolsak
Looknam Orntara Poolsak
Ủa chứ nằm ôm kiểu đó còn gì nữa?
Bỗng, cô hơi cựa nhẹ. Nàng mơ màng mở mắt, cảm nhận có tiếng động lạ liền siết nhẹ tay theo phản xạ
Ánh mắt nàng lướt sang — bắt gặp Heng và Looknam đang cố nhịn cười nhưng không thành
Một giây…
Hai giây…
Mắt nàng mở to
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Ra ngoài! Ngay!
Giọng nàng trầm thấp, khàn khàn vì mới ngủ dậy nhưng lại mang uy lực đủ khiến cả hai lập tức quay người chạy như gió, để lại cánh cửa kêu “cạch” một cái đóng lại phía sau
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*vẫn còn dụi mặt vào ngực nàng, mơ màng hỏi* Có gì thế chị?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không có gì *thở dài, nhắm mắt lại, dụi cằm vào tóc cô*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mấy đứa nhóc vô tình thấy cảnh không nên thấy thôi…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhíu mày, sau đó mỉm cười tinh quái* Thấy cảnh người yêu nhau ôm nhau ngủ hả?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lườm cô một cái, giọng trầm* Em còn nói nữa, tôi cắn em bây giờ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười khúc khích, nhích lại gần hơn, dụi hẳn vào cổ nàng* Cắn thì cắn, miễn chị đừng đẩy em ra…
Nàng hừ một tiếng, nhưng tay thì lại ôm chặt hơn, kéo chăn phủ kín người cả hai. Cứ như thể, ngủ thêm một chút thôi… thì có ai trách được?
Ở ngoài hành lang, Heng và Looknam bước đi nhanh như chạy, vừa đi vừa lia mắt sau lưng như thể sợ nàng… đuổi theo thật
Đến khi ra đến hành lang bên ngoài, cả hai mới dám thở phào, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, vừa sốc vừa phấn khích
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
*mở miệng trước, vẫn còn lắp bắp* C-cái gì vậy trời… Tụi mình vừa thấy… thiệt hả?
Looknam Orntara Poolsak
Looknam Orntara Poolsak
*liếc xéo, khẽ thúc khuỷu tay vào người bạn* Thấy gì? Thấy người ta ôm nhau ngủ chung á? Ừ thấy đó. Rõ ràng luôn!
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
Heng Asavarid Pinitkanjanapun
*nuốt nước miếng* Mà… chị Freen là thượng uý còn chị Becky là đại uý… có được coi là cặp đôi quyền lực không nhỉ?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play