Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Định Mệnh (KillGon)

CHƯƠNG 1 : GẶP LẠI

Phòng khách sạn – nửa đêm
Killua bật dậy như thể bị ai đó giật khỏi đáy sâu của giấc mơ.
Trán cậu đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
Ánh sáng nhạt từ chiếc đèn ngủ chập chờn trên tường làm dịu đi bóng tối, nhưng không đủ xua tan dư âm lạnh lẽo còn vương trên sống lưng.
Gon…
Cái tên vừa lướt qua trong ý nghĩ, tim cậu thắt lại.
Không phải Gon ngày thường vẫn hay cười toe với cậu.
Mà là Gon trong hình dạng cậu chưa từng quên—dữ tợn, hoang dại, và đầy sát khí—lúc cậu ấy đánh bại Neferpitou.
Gương mặt không còn biểu cảm, ánh mắt như một vực thẳm nuốt chửng mọi ánh sáng.
Lạnh hơn cả bóng tối mà gia tộc Zoldyck từng dạy Killua phải quen sống cùng.
Cậu đưa tay lên trán, cảm nhận làn da ẩm mát.
Quay sang bên cạnh, Alluka vẫn đang ngủ ngon, mi mắt cụp xuống nhẹ như cánh hoa khép lại trong đêm yên.
Hơi thở đều đặn của em gái khiến Killua bớt căng thẳng, dù chỉ là một chút.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
/nói thầm/ ..lại là giấc mơ chết tiệt đó
Cậu thầm nhủ, siết chặt tay lại trên chăn.
Đã hai năm trôi qua kể từ ngày chia tay tại Cây Thế Giới.
Killua sống lặng lẽ, tránh xa những trận chiến, dành trọn thời gian để bảo vệ Alluka.
Nhưng dù có lẩn trốn bao lâu, bóng hình Gon vẫn luôn ẩn nấp trong góc tối tiềm thức, kéo theo những giấc mơ không bao giờ chịu tan.
Sáng hôm sau – quán ăn nhỏ gần khách sạn
/Ting Ting/
Một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại
Đó là Bisky
Với dòng tin nhắn ngắn ngọn
Bisky Krueger
Bisky Krueger
“Killua, có tin mới về cách khôi phục Nen cho Gon”
Bisky Krueger
Bisky Krueger
“Gặp ta ở thành phố Dore, quán Nen’s Corner, lúc 3 giờ chiều”
Cậu ngẩng đầu khỏi tách sô-cô-la nóng, mắt khẽ mở to. Tim đập mạnh, như thể chính cậu cũng không tin vào điều mình vừa đọc.
Gon… còn cơ hội sao?
Alluka ngồi bên cạnh, đang hí hửng xem thực đơn.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Alluka, em có muốn đi Dore chơi không?
Alluka Zoldyck
Alluka Zoldyck
Có ạ! Em nghe ở đó có bánh kem dâu siêu to!!
Killua mỉm cười nhẹ. Cậu chưa bao giờ nói dối Alluka, nhưng lần này, trong lời mời ấy… là cả một tương lai chưa biết rõ.
Quán Nen’s Corner – 3 giờ chiều
Khác với vẻ ngoài cổ kính, quán cà phê bên trong tĩnh lặng như một trạm nghiên cứu ngầm của thợ săn cấp cao.
Killua ngồi đối diện một người phụ nữ nhỏ nhắn, tóc xoăn màu caramel, đôi mắt sắc sảo như thể chỉ cần nhìn là có thể đọc thấu tâm can người khác.
Bisky Krueger.
Dù đã không gặp từ thời Greed Island, bà vẫn… y như cũ.
Trẻ con một cách khó tin, nhưng cái khí chất chết người thì chẳng ai dám coi thường.
Ly cà phê trước mặt vẫn còn nghi ngút khói, như thứ hơi thở trầm ổn mà bà mang theo.
Bà đặt một xấp tài liệu xuống bàn, rồi nói bằng giọng trầm mà đầy uy quyền
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Có một cách… giúp Gon khôi phục lại Niệm
Killua hơi cau mày. Cậu không đáp lại ngay. Mắt vẫn dán vào đôi tay đan vào nhau dưới bàn.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
…Tôi từng nghĩ không còn cơ hội nào nữa. Gon đã đánh đổi tất cả…
Bisky nhún vai, như thể cậu vừa nói một điều thừa thãi
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Không thử sao biết được, hả Killua?
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
/ngẩng lên/ Chẳng lẽ lại là kiểu sốc lại hệ thống khí? Dùng ngoại lực ép khí thức tỉnh?
Bisky nhấp một ngụm cà phê. Ánh mắt bà lóe sáng sau làn hơi nóng
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Không. Đây là thứ mới.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Một kỹ thuật do Hội Thợ Săn vùng Đông Bắc Lục địa phát triển.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Họ gọi nó là Liên Kết Gốc
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Kích hoạt tiềm năng Nen còn sót lại bằng một tầng cộng hưởng tương thích.
Killua nhíu mày sâu hơn
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tầng cộng hưởng…? Nghe cứ như lắp sóng âm thanh.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
/cười trừ/ Không sai đâu
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Ta từng thấy hai luồng khí tự cộng hưởng mà không cần niệm chú.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Cậu nhớ lúc còn ở Greed Island chứ?
Killua nín thở.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Gon bị thương, và khí của cậu—bộc phát mà chẳng cần suy nghĩ.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
bao trùm lấy cậu ấy, tựa như phản xạ bản năng
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Không phải kiểu ‘chơi thân nên khí dính nhau’ đâu.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Mà là sự cộng hưởng xuất phát từ *Shinketsu
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
…Bà gọi tên kỹ thuật đó là gì?
Bisky Krueger
Bisky Krueger
*Liên Tâm Mạch. Khí có thể cạn kiệt, nhưng cảm xúc thì không.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Muốn đánh thức Nen cậu ấy, cần người đủ gần để chạm vào phần khí còn sống sót—bằng chính khí của mình.
Killua tựa người vào ghế, mắt cụp xuống như chìm trong ký ức.
Hình ảnh Gon—gầy gò, mái tóc dựng đứng, mắt trống rỗng—lại hiện về.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Nếu chỉ cần cảm xúc, tại sao không phải ai khác?
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Vì chỉ có cậu.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Chỉ cậu từng liều mạng vì Gon. Và cũng chỉ Gon từng đặt cậu làm trung tâm trong thế giới Niệm của nó.
Killua khẽ cắn môi.
Hồi ức về đêm tuyệt vọng trỗi dậy—lúc cậu nắm lấy bàn tay lạnh giá của Gon, nước mắt rơi xuống từng ngón tay không còn sức sống.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
/giọng trầm thấp/…Tôi sẽ thử
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Nhưng nếu nó khiến Gon tổn thương thêm lần nữa… tôi sẽ dừng lại.
Bisky khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu lại trong một thoáng
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Vậy thì… bắt đầu bằng việc đi gặp cậu ấy
Thành phố Dore – chiều muộn
Gon đi lang thang giữa những con phố cũ kỹ.
Mái tóc rối bời, đôi mắt cậu không còn trong veo như xưa.
Sau hai năm đồng hành cùng Ging, cậu học được rất nhiều—cách đọc dòng chảy, cách thám hiểm vùng hoang, thậm chí cả cách sinh tồn một mình.
Nhưng… chẳng điều gì khiến Gon thấy mình trọn vẹn.
Cảm giác lạc lõng lớn dần. Và hôm nay, không hiểu sao, trực giác mách bảo cậu về một người.
Killua.
Cái tên ấy dội lại như tiếng chuông vang giữa buổi chiều lặng gió.
Khách sạn – sảnh chính
Cánh cửa xoay chậm rãi. Gon bước vào, mắt quét một lượt rồi dừng lại.
Killua đang đứng đó.
Cả hai chạm mắt nhau—trong một khoảnh khắc như nghẹt thở.
Alluka là người đầu tiên phá vỡ khoảng lặng
Alluka Zoldyck
Alluka Zoldyck
Anh Gon! Em nhớ anh lắm đó!!
Gon cúi xuống, vòng tay ôm lấy cô bé, giọng nghèn nghẹn
Gon Freecss
Gon Freecss
Anh cũng nhớ em, Alluka.
Rồi quay sang Killua, cười nhẹ
Gon Freecss
Gon Freecss
Lâu rồi không gặp, Killua.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Ừ… lâu rồi thật.
Killua đáp, tay vô thức siết nhẹ trong túi.
Phòng khách sạn – đêm
Không có tiếng cười. Không có câu chuyện vu vơ. Chỉ có im lặng và một điều sắp nói ra.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi… nghe nói có cách giúp cậu lấy lại Nen.
Gon nhìn xuống bàn tay mình, như thể đang nhìn một phần cơ thể không còn thuộc về mình nữa.
Gon Freecss
Gon Freecss
…Tớ không chắc mình xứng đáng
Killua nhắm mắt. Một cơn đau buốt kéo qua tim như lưỡi dao bén chạm vào lớp ký ức.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
…Cậu luôn xứng đáng, Gon.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Và nếu cậu cho phép… tôi sẽ giúp cậu.
Gon ngẩng lên. Đôi mắt có ánh sáng mà Killua từng biết.
Gon Freecss
Gon Freecss
Cảm ơn cậu! Killua
Một hành trình mới bắt đầu. Nhưng đối với Killua và Gon, tất cả chỉ là bước tiếp theo—của một liên kết chưa từng đứt đoạn.

CHƯƠNG 2: CỘNG HƯỞNG

Hai ngày sau – Phòng huấn luyện ngầm dưới lòng đất, thành phố Dore
Căn phòng rộng, sàn lát đá nhẵn lạnh, ánh sáng hắt xuống từ những dải đèn dài phủ bụi trên trần.
Không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ như lông vũ của Killua khi cậu tiến lại gần vòng tròn kẻ sẵn dưới sàn—vị trí cộng hưởng đầu tiên.
Gon ngồi yên ở trung tâm, lưng thẳng, tay đặt lên đầu gối.
Gương mặt cậu bình thản, nhưng Killua có thể nhận ra những vết rạn trong đôi mắt kia—thứ ánh sáng từng rực rỡ hơn cả mặt trời, nay dường như đang vật lộn để tồn tại
Ở một góc phòng, Alluka ngồi thu mình trên ghế, gấu bông trong tay, đôi mắt mở to không rời khỏi hai anh trai của mình.
Bisky đứng lặng bên cột trụ, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nghiêm khắc nhưng không thiếu sự quan sát tinh tế.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Bắt đầu đi.
giọng bà vang lên, đều đặn như nhịp đập đồng hồ
Killua hít vào một hơi dài.
Cậu nhắm mắt, thả lỏng cơ thể như nước chảy qua khe đá, rồi kích hoạt Ten.
Luồng khí dần bao bọc quanh thân thể cậu—nhẹ, tinh tế, và được điều khiển đến từng đầu ngón tay
Cậu mở mắt
Đôi đồng tử xanh bạc ánh lên một tia tập trung đến lạ thường.
Rồi cậu từ từ hướng khí về phía Gon—không ép buộc, không xâm lấn, chỉ là một làn gió… như từng thổi qua vùng kí ức đã bị chôn vùi.
Không khí trong căn phòng như lắng lại.
Gon khẽ rùng mình
Một luồng cảm giác mơ hồ lướt qua da cậu như chạm vào một kỷ niệm cũ.
Không rõ là gì. Không mạnh mẽ. Nhưng rất thật.
Cậu mở mắt
Gon Freecss
Gon Freecss
/nói khẽ/ Giống như có ai đó…
Gon Freecss
Gon Freecss
…đang gọi tên tớ… từ rất xa
Killua lặng người. Tia cộng hưởng đầu tiên… đã xuất hiện.
Bisky gật đầu chậm rãi, môi nhếch lên nhẹ như gió lướt mặt hồ.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Đó là sự cộng hưởng Nen. Mờ nhạt, mong manh… nhưng tồn tại.
Bisky Krueger
Bisky Krueger
Vấn đề là liệu cậu có đủ can đảm để theo đuổi nó đến cùng không?
Gon không trả lời ngay.
Cậu ngước lên, bắt gặp ánh mắt Killua—sâu như vực thẳm, lạnh như thép, nhưng trong đó là thứ duy nhất chưa bao giờ thay đổi
Niềm tin.
Gon Freecss
Gon Freecss
…Tớ sẽ thử.
Gon đáp, giọng khàn nhưng chắc.
Gon Freecss
Gon Freecss
Nếu là cậu…
Killua khựng lại.
Một khoảnh khắc, không gian như trượt chậm
Nếu là tôi—cậu đã nói thế
Kể từ hôm đó, họ bắt đầu tập luyện đều đặn.
Không có kỳ tích nào xảy ra
Nen không đột ngột quay trở lại như phép màu
Nhưng Gon… bắt đầu cảm nhận được nhiều hơn
Nhưng Gon… bắt đầu cảm nhận được nhiều hơn. Đôi khi là một cảm giác ấm áp chạy dọc sống lưng.
Đôi khi là cảm giác như khí đang lấp lửng quanh ngực, muốn được thở ra thành hình.
Còn Killua—cậu kiên nhẫn đến kỳ lạ.
Không giống cậu của ngày trước. Không bực dọc. Không nóng nảy.
Cậu cứ lặp lại việc ấy mỗi ngày—tạo cộng hưởng, giữ khí ổn định, quan sát Gon như thể chỉ cần một khoảnh khắc nào đó, là cậu sẽ chạm được vào phần Nen còn lại trong cậu ấy.
Và cậu không nói ra, nhưng cậu nhớ.
Nhớ lúc Gon lùi bước sau trận chiến với Pitou, cơ thể tàn tạ, ánh mắt chết lặng.
Nếu một lần nữa phải kéo Gon ra khỏi hố sâu ấy… cậu sẽ không chần chừ.
Tối hôm đó – khách sạn Dore
Mưa đổ rả rích.
Ánh đèn vàng lặng lẽ tỏa xuống sàn gỗ
Killua ngồi một mình nơi mép giường, khăn quấn quanh cổ tay, mái tóc bạch kim còn đẫm mồ hôi sau buổi huấn luyện chiều.
Nen của Gon đã dao động. Không rõ ràng, nhưng đủ để khiến khí xung quanh rung nhẹ như mặt hồ bị ai đó ném sỏi.
Có tiến triển.
Cậu vừa nhấp một ngụm nước thì—
Gõ gõ.
Một tiếng gõ khẽ, hai nhịp đều. Không vội. Không gấp. Nhưng khiến cậu phải quay ra ngay lập tức.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Gì đấy?
Cửa mở hé.
Gon ló đầu vào, tóc xù, má đỏ hồng vì hơi nước nóng từ phòng tắm bên kia hành lang.
Gon Freecss
Gon Freecss
Killua… cho tớ ngủ chung phòng hôm nay được không?
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
/nhướn mày/ Phòng cậu bị cháy à?
Gon Freecss
Gon Freecss
Không, nhưng…
Gon ngập ngừng, giọng nhỏ hơn
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ thấy lạnh
Killua nhìn đồng hồ. Gần 11 giờ đêm.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
…Mặc thêm áo khoác rồi về phòng ngủ.
Gon không nhúc nhích. Vẫn đứng đó, ánh mắt mang vẻ gì đó rất… thật.
Gon Freecss
Gon Freecss
Chỉ là—khi tớ nhắm mắt lại… đầu óc cứ toàn là chuyện hồi chiều.
Gon Freecss
Gon Freecss
Tầng khí, vòng cộng hưởng, và… cái cảm giác lúc Killua chạm vào tay tớ khi truyền khí ấy…
Killua suýt sặc nước
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi chạm là vì bà Bisky bắt truyền qua tiếp xúc vật lý. Không có gì đâu
Gon Freecss
Gon Freecss
Nhưng… lúc đó khí cậu rất ấm.
Gon bước thêm một bước, nghiêng đầu
Tớ nghĩ… nếu được ngủ gần, có thể dễ chịu hơn
Killua rít một hơi thật sâu.
Cậu ném gối sang bên giường trống
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tùy. Nhưng đừng có đá tôi như hồi ở Greed Island
Gon Freecss
Gon Freecss
/mắt sáng lên/ Tớ hứa sẽ ngoan.
Cậu nhảy phắt lên giường, kéo chăn trùm kín người như cún con, rồi quay sang Killua đang ngồi quay lưng về phía mình, giả vờ chăm chú với cái điện thoại đã tắt màn hình.
Gon Freecss
Gon Freecss
Killua… cái phương pháp ‘Liên tâm mạch’ ấy… cậu thật sự tin là giữa tớ và cậu có ‘liên kết gốc’ à?
Killua không trả lời ngay. Một tiếng sấm rền xa xa bên ngoài khung cửa.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi không biết
cậu nói, giọng nhỏ lại
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Nhưng tôi biết… khí của tôi từng dao động rất mạnh, mỗi khi cậu bị thương
Gon Freecss
Gon Freecss
/chớp mắt/ Hồi nào?
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
…Nhiều lần lắm. Khi cậu bị Hisoka dùng vũ lực . Khi cậu đấu với Genthru. Và… khi cậu điên lên vì Pitou.
Gon quay đầu vào gối, giọng nghèn nghẹn
Gon Freecss
Gon Freecss
…Tớ xin lỗi
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Xin lỗi gì?
Gon Freecss
Gon Freecss
Vì đã khiến cậu sợ
Killua quay đầu lại.
Gon đang nằm nghiêng, ánh mắt trôi về phía cậu, long lanh. Không sợ hãi. Chỉ có tiếc nuối và điều gì đó âm thầm… dễ vỡ.
Killua mím môi
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi không sợ.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi chỉ… không muốn mất cậu.
Gon mở lớn mắt
Gon Freecss
Gon Freecss
Killua… tớ vẫn ở đây mà.
Killua nhìn bàn tay ấy một lúc. Rồi thở hắt, bước lại gần.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Chỉ lần này thôi
Cậu nằm xuống, để Gon áp trán vào vai mình, nhịp thở đều đặn như ngày xưa, khi cả hai trốn ngủ trong rừng, hoặc trong một hang động lạnh giá ở Yorknew.
Gon Freecss
Gon Freecss
…Killua
Gon thì thầm, mắt đã díp lại
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ thích cảm giác này. Giống như hồi đó.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi biết.
Gon Freecss
Gon Freecss
Nhưng lúc đó tớ chưa biết mình thích…
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Ngủ đi
Gon Freecss
Gon Freecss
Ừm
Im lặng.
Gon đã thiếp đi.
Còn Killua, mắt vẫn mở.
Tay cậu đặt lên ngực trái
Cảm giác khí dao động khẽ khàng—từ nơi Gon chạm vào, lan dần đến tận sâu tầng khí của chính cậu.
Tầng cộng hưởng.
Có lẽ… thật sự tồn tại.

CHƯƠNG 3 : MỜI GỌI

Ánh sáng ban mai len lỏi qua những tán cây già cỗi, chiếu xuống mặt nước trong vắt của con suối
Killua và Gon đứng ở lối vào một khu đất rộng lớn, nơi mà người dân gọi là “Nơi Khai Phá”.
Bisky đã dặn dò họ phải thử nghiệm và rèn luyện phương pháp Ren ở đây—một nơi đặc biệt, nơi mà không khí dường như có thể cảm nhận được sự giao thoa của những dòng khí trong cơ thể
Alluka đã được Bisky dắt về trước, để lại hai cậu trai đứng lặng giữa không gian ướt mưa và ánh hoàng hôn loang lổ
Killua nhìn theo bóng em gái mình khuất dần, rồi liếc qua Gon—cậu bạn vẫn đang mải nhìn mặt nước, đôi mắt long lanh phản chiếu bầu trời vỡ vụn ánh vàng.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
/nói nhỏ/ Tôi chỉ định kiểm tra địa hình…
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Nhưng chắc cũng không cần lý do gì nữa để kéo cậu theo, đúng không?
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ chẳng cần lý do gì cả
Gon quay sang, cười như ánh nắng lấp lánh dưới nước.
Gon Freecss
Gon Freecss
Chỉ cần là cậu thôi
Killua siết nhẹ tay trong túi áo.
Câu nói ấy—đơn giản, vô hại, như bao lần trước đây… nhưng lại khiến tim cậu đau nhói một cách kỳ lạ.
Không đau như khi bị thương.
Mà là kiểu đau khiến người ta… chỉ muốn chạy trốn
Tôi sợ, Gon à… sợ những gì cậu không biết đang dần lớn lên trong tôi.
Gon nhón bước trên phiến đá, thò tay nghịch nước
Từng giọt bắn lên cánh tay cậu, rồi trượt xuống xương quai xanh, biến mất trong cổ áo thấm ướt
Áo Gon mỏng.
Quá mỏng để Killua có thể giả vờ như không thấy những đường nét thiếu niên đang lớn
Và cậu ghét chính mình vì đã để mắt đến điều đó.
Cậu quay mặt đi.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Gon. Cậu nên cẩn thận. Cái suối này… không phải chỉ là nước
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ biết
Gon cười, tay vẫn nghịch nước
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ cảm thấy có gì đó… rất ấm. Như đang có một loại Nen chảy ở dưới vậy
Killua gật nhẹ
Ánh mắt cậu không còn dừng ở suối nữa—mà ở bàn tay ướt của Gon, đang nhẹ chạm vào mặt nước như thể vuốt ve điều gì đó rất thân thuộc
Mỗi cử động của cậu ấy đều khiến Killua cảm thấy… bức bối
Gon Freecss
Gon Freecss
/xoay lại/ Killua…
Gon Freecss
Gon Freecss
Nếu chúng ta phải chạm vào nhau khi tập luyện Nen, thì cậu có ngại không?
Killua như bị đánh thẳng vào suy nghĩ.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Ngại à? Tôi không biết nữa
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi chỉ biết nếu để cậu chạm vào… tôi sợ bản thân sẽ không thể dừng lại ở mức bạn bè
Gon Freecss
Gon Freecss
Cậu nghĩ gì vậy?
Gon hỏi, ngây thơ ngẩng đầu
Gon Freecss
Gon Freecss
Killua thật kì lạ…
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Không có gì.
Killua lắc đầu, tay siết nhẹ vạt áo.
Cậu đang cố trấn áp cơn rùng mình vừa thoáng qua.
Gon bước lại gần, rất gần—gần đến mức Killua có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của cậu ấy.
Gon Freecss
Gon Freecss
Cậu lạnh không?
Gon thì thầm, khẽ chạm tay vào tay Killua.
Là lần thứ mấy trong ngày Gon đụng vào người cậu rồi? Killua không đếm được
Nhưng cậu nhớ rõ… lòng bàn tay Gon ấm, mạch đập rõ, da mềm, và tệ hơn hết—cậu không muốn buông.
Killua giữ tay Gon lại một khắc.
Rồi lập tức buông ra, như chạm phải lửa
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Gon..,cậu nên giữ khoảng cách
Gon Freecss
Gon Freecss
/tròn mắt/ Sao vậy…?
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ chỉ lo cậu lạnh thôi mà
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Lo đủ rồi.
Killua đáp, quay lưng thật nhanh.
Nhưng không phải trước khi Gon kịp thấy một vệt đỏ kỳ lạ thoáng lướt qua vành tai cậu.
Cả hai ngồi xuống phiến đá.
Gon kéo áo khoác Killua lại khoác lên mình, đôi mắt lim dim vì gió thổi nhẹ làm lạnh sống lưng.
Killua nghiêng đầu nhìn, rồi rời mắt đi ngay.
Cậu ấy vẫn là Gon—vẫn ngây thơ, vô tư, không hay biết gì cả.
Còn tôi… đã không còn là tôi của ngày trước nữa.
Tôi bắt đầu muốn giữ lấy cậu ấy cho riêng mình.
Đêm.
Trong khoang gỗ phía sau trang trại – nơi luyện tập tạm.
Trăng mỏng và gió nhẹ, ánh đèn dầu hắt một màu vàng dịu như men rượu ngủ, rót vào không gian im lặng giữa hai cậu trai đang ngồi đối diện nhau.
Bisky vừa rời đi, sau khi dặn lại bài tập “Shinketsu – Liên Tâm Mạch” và để lại những lời cuối cùng
Bisky Krueger
Bisky Krueger
“Hãy chọn một người mà cậu tin tưởng tuyệt đối”
Bisky Krueger
Bisky Krueger
“Sau đó, để dòng Nen của cậu hòa quyện vào họ, như một dòng suối chảy thẳng từ trái tim mình”
Bisky Krueger
Bisky Krueger
“Chỉ khi có sự kết nối chân thành, Ren mới có thể mở rộng và phát triển”
Nen: Là năng lượng sống mà các Hunter sử dụng
Ren: Là kỹ thuật duy trì và tăng cường Nen xung quanh cơ thể, giúp tăng cường sức mạnh và khả năng phòng thủ
Killua vẫn còn ám ảnh với lời ấy.
Cậu ngồi im, mắt không nhìn Gon, nhưng không lúc nào dừng được việc cảm nhận người đối diện.
Gon cũng ngồi yên, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt… nghiêm túc lạ thường.
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ không biết bắt đầu sao…
Gon lên tiếng trước, giọng khẽ như chạm vào không khí
Gon Freecss
Gon Freecss
Nhưng… nếu là cậu, Killua, thì tớ sẵn sàng
Killua ngẩng lên.
Ánh trăng chiếu vào hàng mi cậu, khẽ run.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Ngốc thật đấy…
Cậu khẽ thì thầm
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Cậu có biết bài này… sẽ làm hai người ảnh hưởng nhau đến mức nào không?
Gon Freecss
Gon Freecss
Biết
Gon gật đầu
Gon Freecss
Gon Freecss
nhưng tớ tin cậu mà
Câu nói ấy – lại nữa
Cái cách Gon cứ nói mấy điều vô tình như thể đang rót từng nhát chém vào lòng Killua, khiến cậu không biết phải né ra sao.
Killua hít một hơi
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Được rồi… Tôi sẽ dẫn. Cậu chỉ cần tập trung.
Hai người tiến sát lại. Killua đưa tay ra, lần đầu tiên tự mình chủ động nắm lấy tay Gon.
Tay cậu ấy ấm, và mạch đập hơi run.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Nhắm mắt
Killua thì thầm
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Đừng nghĩ gì cả. Cứ để mọi cảm xúc chảy…
Gon làm theo
Và trong khoảnh khắc cậu khép mi, Killua cho phép bản thân nhìn cậu ấy… như thể đây là lần cuối cùng
Làn da Gon dưới ánh đèn mềm và trẻ trung, hàng mi dài nhẹ rũ. Đôi môi hé mở khẽ thở đều.
Và giữa làn không khí ấy, Killua nghe thấy… một nhịp đập khác – không phải từ tay, mà là từ trái tim mình.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
(Đừng làm gì ngu ngốc…)
Cậu nhắc bản thân, đây là luyện Nen. Luyện Nen thôi mà
Tay Killua siết chặt hơn.
Nen bắt đầu truyền
Một sợi năng lượng mảnh như tơ chảy từ cổ tay, len qua vai, chạy đến nơi chạm vào Gon. Và cậu cảm nhận được – một cơn chấn động nhẹ từ phía bạn mình.
Gon run.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Cậu ổn chứ?
Killua hỏi nhỏ, cố giấu giọng trầm khàn bất thường.
Gon Freecss
Gon Freecss
Ừm… tớ chỉ thấy… ấm quá. Như có cái gì đó đang tràn vào tim vậy…
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
/nuốt khan/ Đó là Nen của tôi
mắt không rời khuôn mặt Gon
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Cậu cứ để nó trôi đi. Đừng chống lại.
Gon Freecss
Gon Freecss
Nhưng… nó làm tim tớ đập nhanh…
Killua quay mặt đi
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
Tôi biết
Gon Freecss
Gon Freecss
Cậu cũng vậy à…?
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
…Ờ
Không khí dày lên từng lớp
Nen chảy xuyên qua tay, rồi xuyên qua những ranh giới vô hình khác—rồi thứ chạm nhau không chỉ là năng lượng nữa
Là lòng bàn tay. Là nhịp tim. Là hơi thở phả sát vào nhau.
Gon mở mắt đúng lúc ấy.
Đôi mắt sáng như đèn lồng giữa đêm, nhìn Killua không chớp.
Gon Freecss
Gon Freecss
Cậu cũng… đang thấy lạ đúng không?
Gon thì thầm, môi gần như chạm vào hơi thở của Killua
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ không hiểu… nhưng tim tớ—nó cứ rối cả lên.
Killua mím môi. Cậu muốn rút tay lại. Nhưng cũng muốn giữ mãi.
Dừng lại đi, nếu không… tôi sẽ không kìm được mất.
Cơn sóng Nen dội ngược về phía Killua, không ngờ từ Gon lại mạnh đến vậy
Cậu giật mình.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
..! Cậu vừa…?
Gon cười khẽ
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ nghĩ… tớ bắt đầu hiểu cảm giác của cậu rồi.
Killua đứng phắt dậy, quay đi, để Gon không thấy mặt mình đang đỏ đến mức nào
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
K-Kết nối xong rồi… Bisky nói vậy là được rồi
Gon Freecss
Gon Freecss
Tớ thấy ổn hơn hẳn.. cậu thấy không?
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
..Ờ.
Killua không quay lại.
Nếu cậu quay lại lúc này… Gon sẽ thấy đôi mắt cậu đang rối loạn đến mức nào.
Đêm. Trong căn phòng nhỏ phía sau trại.
Gon đã ngủ. Nằm nghiêng người, tay đặt nhẹ trên gối, hơi thở phập phồng đều đều như tiếng sóng dập bờ.
Killua thì không thể.
Cậu ngồi bên cửa sổ, tay nắm lại, ánh trăng rót thẳng vào lòng bàn tay cậu—nơi vừa chạm vào Gon mấy tiếng trước.
Thứ cảm giác ấy vẫn chưa tan… như có dòng điện mảnh, dịu, nhưng liên tục dội lại.
Cậu nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn về phía chiếc giường, nơi Gon đang ngủ yên.
Gương mặt ấy. Đôi môi khẽ hé
Và cái cách ngực Gon phập phồng nhẹ theo từng nhịp thở.
Mỗi chi tiết nhỏ như nhấn chìm Killua vào một cảm giác mà cậu chẳng thể gọi tên.
Ham muốn.
Không phải kiểu ham muốn bản năng, mà là thứ khao khát gần hơn, hiểu hơn, chạm sâu vào tâm trí người kia – để biết trong đầu Gon có nghĩ đến cậu không, có từng ngại ngùng vì sự gần gũi giữa hai đứa không.
Killua cắn môi.
Tôi không nên nghĩ thế này… không nên nghĩ về Gon như vậy.
Nhưng tiếng thở dịu dàng của Gon khiến lòng cậu như bị kéo ra, quặn lại
Cậu bước đến gần, cúi xuống, định chỉnh lại tấm chăn đã xô lệch.
Và… Gon xoay người. Trong mơ.
Gon Freecss
Gon Freecss
Killua…
Cậu ấy gọi tên, rất khẽ. Rồi mỉm cười
Tim Killua thắt lại.
Gọi tên tôi trong lúc mơ… Cậu nghĩ gì thế, hả đồ ngốc…
Cậu không kiềm được mà đưa tay ra, định chạm lên má Gon – nhưng giữa không trung, Killua dừng lại. Ngón tay run khẽ.
Không được… tôi mà chạm vào cậu lúc này, tôi sẽ không dừng lại được đâu.
Thứ cảm xúc lạ lẫm này – cậu không quen.
Từ nhỏ đến lớn, cảm xúc là thứ Killua học cách kìm nén, chôn giấu, hoặc… bóp nghẹt.
Nhưng Gon – chỉ riêng cậu ấy – khiến mọi thứ vượt tầm kiểm soát
Từ cái nhìn, cái nắm tay, tiếng cười vô tư… đến cả mùi hương rất nhẹ, thoảng qua mỗi khi cả hai ngồi gần.
Killua siết chặt tay, rồi quay người bước ra ngoài. Gió đêm thổi lạnh
Cậu ngẩng đầu nhìn trời.
Killua Zoldyck
Killua Zoldyck
(Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu, Gon…)
—-HẾT CHƯƠNG 3—-

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play