[RhyCap] Nếu Mình Quay Về Năm 90 Thì Sao Anh Nhỉ?
Chap 1: Năm 90
Quang Anh là một sinh viên năm cuối ngành Thiết kế đồ họa, mê nhạc Trịnh và hay mơ mộng những điều xưa cũ.
Đức Duy- người yêu của Quang Anh
Đức Duy – người yêu của Quang Anh – là lập trình viên công nghệ, thực tế nhưng lại rất ấm áp. Họ yêu nhau được ba năm, quen nhau từ thời đại học, cùng đi qua nhiều mùa đông Hà Nội.
Nguyễn Quang Anh
Haiz căn gác mái này cũng quá bụi bặm rồi đii
Hoàng Đức Duy
Ơ kìa, mới dọn xíu mà đã nản rồi sao?
Hoàng Đức Duy
Xem em tìm được cái gì này
Nguyễn Quang Anh
Úi, radio à?
Nguyễn Quang Anh
Cục cứt của anh giỏi quáa
Hoàng Đức Duy
Cục gì cơ? //nét mặt "hiền từ"//
Nguyễn Quang Anh
Cục cưng á! //ngó nghiêng cái radio//
Nguyễn Quang Anh
Xoay nút thử đii
Hoàng Đức Duy
Em đoán nó không hoạt động đâuu
Nguyễn Quang Anh
Thử mới biết chớ. //xoay//
Chớp. Một tia sáng loé lên trước mắt hai người
Lạ thay? Họ đang trong căn gác mái cũ kĩ nhưng khi mở mắt, đã đứng trước một con phố với xe đạp, cửa hàng băng đĩa
Nguyễn Quang Anh
Duy? Em đâu rồi
Nguyễn Quang Anh
Theo anh vẫn hay mơ hình như đây là Hà Nội
Nguyễn Quang Anh
Là năm 1990
Nguyễn Quang Anh
//Hỏn lọn//
Hoàng Đức Duy
//Móc túi quần, túi áo xem còn đồng tiền tệ nào không?//
Nguyễn Quang Anh
//Móc l, ủa lộn móc ví//
Không còn đồng tiền nào cả
Hoàng Đức Duy
Hức-huhuhuhu
Nguyễn Quang Anh
H-hahahahhahaha
Nguyễn Quang Anh
Ủa chết cha
Nguyễn Quang Anh
Huhuhuhuhuhh
Tác giả đẹp gái nhất Hà Nội
Đi tìm việc đi má
Tác giả đẹp gái nhất Hà Nội
Khóc cái lon
Nguyễn Quang Anh
Bây giờ anh vô tiệm sách
Nguyễn Quang Anh
Bé vô quán cafe xin việc nha
Nguyễn Quang Anh
Cuối ngày đòi người ta lương xong mình gặp nhau ở đây nha bé
Nguyễn Quang Anh
Thưa ông, con dáng người cao ráo nhanh nhẹn mong ông nhận làm người phụ việc
Nguyễn Quang Anh
Mỗi ngày tính lương cho con
Nguyễn Quang Anh
Con không đòi hỏi gì cao siêu
Nguyễn Quang Anh
Ông cho lương là được
NPC
//ho// được rồi, thân già này một mình cũng không xuể
NPC
Nhận cậu cũng là lẽ thường tình
NPC
Không cần quá khách sáo
NPC
Ông trả cho cậu 8.000-12.000 đồng một ngày
Hoàng Đức Duy
Dạ, cháu đến xin việc
Chủ quán cafe
Xời, cháu tìm đúng quán rồi đấy
Chủ quán cafe
Quán cô đang thiếu người
Chủ quán cafe
Cháu muốn trả lương theo tháng hay ngày?
Hoàng Đức Duy
//nhớ lại lời Quang Anh// Theo ngày ạ!
Chủ quán cafe
Được rồi, 10.000-15.000 một ngày nhé
Chủ quán cafe
Đi theo chị kia sẽ hướng dẫn công việc cho cháu
Nguyễn Quang Anh
Phù! Tưởng quán nhàn, ai dè mệt quá chừng
Npc
Cậu cho tôi quyển truyện
Nguyễn Quang Anh
Truyện gì á anh?
Nguyễn Quang Anh
Vâng, đợi em tí
Nguyễn Quang Anh
//Đi lục sách// đây rồi
Nguyễn Quang Anh
Của anh hết 1.600 ạ
Npc
//đưa tiền// Hẹn gặp lại
Nguyễn Quang Anh
Xin kính chào quý khách
Hoàng Đức Duy
Xin kính chào quý khách
Hoàng Đức Duy
Chị muốn dùng gì ạ?
Npc
Cho chị ly Xá xị con cọp
Hoàng Đức Duy
"Ủa có hả ta" Dạ vâng
Phổ cập kiến thức: Nước ngọt quốc dân trước khi có Coca
Hoàng Đức Duy
Của anh hết 1.800 đồng ạ
Sau 4 tiếng làm việc mệt mỏi
Đức Duy và Quang Anh của chúng ta đã có những đồng lương ít ỏi
Nguyễn Quang Anh
Con cảm ơn ông //nhận tiền//
Hoàng Đức Duy
Con cảm ơn cô
Lòng mong ngóng nửa kia sẽ khen mình
Hoàng Đức Duy
Anh được nhiêu
Nguyễn Quang Anh
Anh được tận 12.000
Nguyễn Quang Anh
Em được nhiu
Hoàng Đức Duy
Em được 14.000 đóo
Nguyễn Quang Anh
Tốt lắm //xoa đầu//
Nguyễn Quang Anh
Mình đi tìm trọ nhé?
Chiều muộn. Mặt trời quét qua những mái ngói cũ một lớp vàng ấm như ai đổ mật. Trong túi Quang Anh là mấy tờ tiền đầu tiên từ tiệm sách – mực vẫn còn dính đầu ngón tay. Còn Duy, tay áo còn mùi cà phê sữa đá, cười toe toét với tờ tiền nhàu mà chị chủ quán dúi cho, bảo “Làm được đấy nhóc, mai đến sớm hơn chút.”
Hai đứa đi bộ dọc theo phố Phùng Khắc Khoan – nơi mùi hoa sữa lẫn trong tiếng xe đạp lạch cạch và tiếng loa phường đang đọc bản tin chiều.
Hoàng Đức Duy
Đủ tiền thuê trọ chưa anh?
Hoàng Đức Duy
//cười cười//
Quang Anh đếm tiền kiếm được
Nguyễn Quang Anh
Anh có 12.000, em có 14.000
Nguyễn Quang Anh
Chắc đủ á
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Cho thuê trọ kìa
Nhận trọ-70.000/ tháng. Phòng gác xép, yên tĩnh, WC chung
Duy gõ cửa ba tiếng. Bên trong vọng ra tiếng dép kéo lê rồi cánh cửa mở hé. Một bà cụ tóc bạc búi gọn sau gáy, giọng khàn nhưng ấm:
Npc
Có phòng gác xép nhỏ đó? Hai đứa ở được không?
Nguyễn Quang Anh
Dạ được ạ
Nguyễn Quang Anh
Cháu làm ngay bên tiệm sách kia, tên Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn đây là người yêu cháu- Duy, làm ở quán cafe bên kia đường
Npc
Được rồi, hai đứa vào đi
Npc
//chỉ tay vào cầu thang hẹp dẫn lên căn gác nhỏ Trần thấp, có cái chiếu cũ, màn treo, một cửa sổ bé xíu nhìn ra giàn hoa giấy rủ ngoài ngõ. Mùi nắng cũ và mùi gỗ mục trộn lẫn, nghe như mùi thời gian.//
Npc
Không sang, nhưng có nơi ngủ, không lo mưa dột. Nước giếng dưới sân. Đèn dầu, tụi bay tự lo
Hai đứa nhìn nhau gật đầu
Duy đặt gọn tiền lên bàn gỗ. Quang Anh thở phào, mở ba lô rút ra hai quyển sách nhỏ, đặt ngay ngắn trên ô cửa sổ vừa đủ ánh hoàng hôn hắt vào.
Lần đầu tiên kể từ lúc lạc về đây, họ có một mái nhà – dù là gác xép cũ kỹ giữa lòng thành phố không có Wi-Fi.
Tác giả đẹp gái nhất Hà Nội
Truyện ổn không mấy friend
Chap 2: Đêm đầu tiên ở căn gác xép
Nhớ lại lời bà chủ trọ nói “Giường trên dưới đó, còn tốt. Tối đừng đạp nhau là được.”
Nguyễn Quang Anh
//bật cười// Em bé chọn trước đi nè
Duy nhún vai, đặt ba lô lên tầng trên, rồi nằm thử một cái – tiếng gỗ kêu cọt kẹt nhưng vẫn chắc chắn. Cậu nhìn lên trần nhà, nơi có vài vệt nắng cuối cùng của ngày rọi qua khe cửa sổ nhỏ.
Hoàng Đức Duy
Trên này ngắm sao được á
Hoàng Đức Duy
Anh chịu khó nằm dưới đi
Quang Anh ngồi bệt xuống tầng dưới, lôi ra gói xôi còn nóng dúi trong túi áo
Nguyễn Quang Anh
Miễn là không ngáy như loa phường là được
Lần đầu tiên kể từ lúc lạc về đây, họ có một mái nhà – dù là gác xép cũ kỹ giữa lòng thành phố không có Wi-Fi, nơi Duy nằm giường trên, còn Quang Anh nằm giường dưới, nghe tiếng đêm rì rào như lời kể chuyện từ quá khứ.
Gió đêm len qua khe cửa sổ nhỏ, mùi hoa lài thoang thoảng, lẫn trong tiếng ve muộn và tiếng radio nhà ai còn mở khe khẽ.
Quang Anh nằm dưới, đầu gối tay, mắt lim dim mà tai vẫn nghe tiếng lụp cụp phía trên – Duy đang loay hoay trải lại chiếu, rồi ngồi bó gối bên mép giường, chân đung đưa nhè nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Anh, ngủ chưa đó?
Nguyễn Quang Anh
Chưa. Vợ gọi chồng chi đó?
Giọng Quang Anh trầm, nhẹ như cơn gió ngoài hiên.
Hoàng Đức Duy
Đừng chọc người ta nha
Duy dở giọng giận dỗi, nhưng môi lại bất giác cười
Hoàng Đức Duy
Mai mình dậy mấy giờ?
Nguyễn Quang Anh
Sáu rưỡi. Anh nấu nước giếng đun sẵn, em chỉ cần thay áo rồi đi.
Duy cúi xuống thò tay qua lan can gỗ, dúi cho Quang Anh cái cốc nhựa đầy nước.
Hoàng Đức Duy
Uống đi. Nãy em lấy ở cái vòi sau nhà. Lạnh muốn tê tay luôn.
Quang Anh nhận lấy, uống một ngụm rồi đặt xuống đầu giường. Cậu ngẩng lên nhìn khoảng tối trên cao – nơi Duy đã co người lại, cuộn mình trong chiếc màn mỏng.
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi, mai còn dậy sớm. Ráng quen với tiếng côn trùng nha.
Duy không trả lời, chỉ khẽ “ừm” một tiếng bé xíu.
Đêm đó, giữa căn gác xép ọp ẹp, không đệm, không quạt, hai người lạ lẫm ngủ trong cùng một căn phòng lần đầu tiên. Nhưng lòng lại nhẹ tênh, như đã tìm được một thứ gì đó quen thuộc từ kiếp nào rồi.
3: Sáng đầu tiên
Tiếng gà gáy vang vọng đâu đó trong xóm nhỏ. Trời còn chưa sáng hẳn, chỉ mới le lói chút ánh bạc nơi chân trời, nhưng Quang Anh đã thức dậy.
Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, gấp lại chiếc chiếu rơm cho gọn rồi lặng lẽ bước xuống thang gác. Dưới sân, bác Tư đang tưới giàn mướp, khẽ gật đầu khi thấy Quang Anh múc nước giếng vào ấm nhôm.
Từng động tác quen tay đến lạ – như thể cậu đã sống ở đây từ lâu rồi vậy.
Đến khi tiếng nước sôi réo vang, Quang Anh đổ vào cái ca nhôm cũ, bỏ vài lát gừng mỏng vào. Cậu xếp xôi ra cái lá chuối, để ngay ngắn lên cái bàn gỗ nhỏ trong phòng.
Duy thức dậy trong ánh sáng mờ của buổi sớm, dụi mắt nhìn quanh rồi ngáp một cái dài.
Hoàng Đức Duy
//Nhìn xuống giường của Quang Anh//
Giọng Quang Anh vang lên từ dưới
Nguyễn Quang Anh
Xuống ăn đi. Anh mua xôi từ sớm, để nguội là cứng đó.
Duy lồm cồm bò xuống, mái tóc rối như tổ quạ.
Hoàng Đức Duy
Mới mấy giờ mà dậy rồi?
Nguyễn Quang Anh
Gần sáu rưỡi. Hôm nay em có ca sớm mà quên rồi hả?
Duy ngồi phịch xuống ghế, tay nhận lấy ca nước gừng còn ấm.
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn..chồng //tiếng nhỏ dần//
Cậu vừa nói vừa che miệng cười, còn Quang Anh chỉ nhướng mày nhẹ rồi đưa tay vuốt tóc Duy cho gọn.
Nguyễn Quang Anh
Uống nhanh đi, anh còn tiễn vợ ra đầu ngõ nữa đó.
Duy vừa nhai xôi vừa lim dim mắt. Cậu gối đầu lên cánh tay, rồi bất chợt nhìn ra cửa sổ nhỏ – nơi ánh sáng sớm đang rọi nghiêng xuống những bụi hoa giấy đỏ rực bên kia ngõ.
Hoàng Đức Duy
Em thấy... giống mơ ghê.
Hoàng Đức Duy
Mơ cảnh sống chung với anh á. Trời lạnh lạnh, sáng ăn xôi, uống nước gừng, còn anh thì ngồi đối diện nhìn em kiểu này.
Quang Anh nhìn cậu vài giây, rồi nghiêng đầu cười.
Nguyễn Quang Anh
Không phải mơ đâu. Mơ là không có mùi mồ hôi, không có ruồi bay quanh hộp xôi đâu.
Duy phá lên cười khúc khích. Cậu vươn vai, rồi rửa mặt bằng chậu nước giếng mà Quang Anh đã chuẩn bị sẵn. Lạnh tê cả hai má, tỉnh ngủ liền.
Ngoài ngõ, tiếng xe đạp bắt đầu lách cách chạy ngang. Một chị hàng xôi, một ông bán báo, một đứa bé đạp lon thiếc… Thành phố đang thức giấc theo cái cách chậm rãi của năm 1990.
Quang Anh mở cửa cổng gỗ, tiếng kẽo kẹt vang lên trong buổi sớm yên ắng. Duy lon ton chạy theo, đeo túi vải sau lưng, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Hoàng Đức Duy
Anh đi bộ với em nha? Ngõ này lạ lắm, em không nhớ được đường đâu.
Nguyễn Quang Anh
Ừ, anh dẫn. Lỡ vợ anh lạc rồi ai nấu cơm trưa?
Duy lườm yêu rồi nắm nhẹ vạt áo Quang Anh. Cả hai cùng bước ra khỏi sân, con hẻm nhỏ chỉ đủ rộng cho hai người đi cạnh nhau, vai chạm vai, thỉnh thoảng phải né một gốc chuối, một cái rổ phơi cá khô lấn đường.
Tiếng rao bánh mì, tiếng chuông xe đạp và cả tiếng radio nhà ai đang mở chương trình buổi sáng – mọi thứ hòa thành một bản nhạc quen mà lạ.
Ra đến đầu phố, Duy dừng lại. Cậu xoay người, vỗ nhẹ vào vai Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Anh đi đi kẻo trễ làm. Trưa em về nấu canh rau muống cho.
Nguyễn Quang Anh
Nhớ về sớm đó. Đừng la cà, đừng để ai rủ đi đâu nha.
Hoàng Đức Duy
Biết rồi ông già ơi...
Cậu lè lưỡi trêu, rồi quay người chạy vội, để lại Quang Anh đứng cười một mình giữa phố chợ đang dần đông người.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play