Chúng Ta Là Mảnh Ghép Của Nhau
Chap 1 - Nơi sống mới
Chiếc xe tải nhỏ dừng lại trước một khu chung cư
Mẹ Nhược Hi
Mình đến rồi con /Mẹ cô quay lại nói, giọng nhẹ nhàng/
Bố Nhược Hi
Con vào nhà đi
Dương Nhược Hi
/Cô khẽ gật đầu, đẩy cửa bước xuống/
Họ dọn vào nhà trong buổi chiều nắng nhạt. Còn Nhược Hi lặng lẽ dọn dẹp căn phòng mới của cô
Cô nằm trên giường , mắt nhìn lên trần nhà trong đầu cô hiện lên những suy nghĩ hình ảnh của quá khứ lòng cô có chút nặng nề
Trước đây , ở ngôi trường cũ cô từng bị bạo lực ngôn từ chỉ vì cô nghỉ chơi với một nhóm bạn cô cho rằng họ độc hại , ai cũng quay quanh nhóm bạn nữ đó họ nịnh nọt và nghe theo lời nhóm bạn nữ kia
Từ đó Nhược Hi bị cô lập , ban đầu là những lời xì xầm sau lưng. Rồi đến ánh mắt khinh khỉnh. Và cuối cùng là sự cô lập lạnh lẽo.
Cô từng khóc rất nhiều, sợ hãi khi đi học và trở thành nổi ám ảnh của cô . Sau đó, cô học cách im lặng chịu đựng , rồi từ đó cô thu mình lại với xã hội sợ hãi và không muốn tiếp xúc với mọi người nhiều
Cô quyết định chuyển đi đến nơi mới cùng gia đình để sinh sống , cô thi vào trường ở Bắc Kinh
Giờ đây, nơi này là nơi bắt đầu lại.Không ai biết cô là ai cả , không ai biết quá khứ của cô,không còn ánh mắt dè bĩu , những hành động xa lánh cô lập
Lần này, cô không muốn cố gắng nữa. Không cần cố để vừa mắt ai. Cũng không cần cố để được ai yêu quý
Nơi đây sẽ bắt đầu cuộc sống mới của cô , một bắt đầu mới cô sẽ không còn phải chịu đựng và đối mặt với những nổi sợ quá khứ nữa
Chap 2 - Ánh mắt đầu tiên
Buổi sáng đầu tiên của ngày nhập học
Dương Nhược Hi đứng trước lớp 10A4, lòng lo lắng
Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến ngôi trường mới. Một hành trình mới bắt đầu
Cánh cửa lớp mở ra, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô
Cô giáo
Chào cả lớp , năm học mới lại bắt đầu rồi từ hôm nay cô sẽ là chủ nhiệm của lớp 10A4
Cô giáo
Còn đây là bạn Dương Nhược Hi học sinh mới chuyển tới trường chúng ta , từ hôm nay bạn sẽ học cùng lớp với chúng ta. Mong các em giúp đỡ bạn
Dương Nhược Hi
/khẽ cúi đầu chào , cười tươi/
Cô giáo
Em xuống ngồi bạn thứ 4 chỗ bạn nữ kia nhé/chỉ tay về phía bàn của Hạ An/
Dương Nhược Hi
Dạ cô/đi xuống/
Nhược Hi bước xuống , một ánh mắt của cậu bạn chạm vào cô sâu thẳm, bình thản nhưng có gì đó khiến tim cô đập lỡ một nhịp , cô cảm giác rõ ánh mắt cậu vẫn dõi theo mình, không quá lộ liễu nhưng cũng không hề giấu giếm
Hạ An
/cô gái có nụ cười rạng rỡ /
Hạ An
/nghiêng đầu chào/ chào cậu , mình là Hạ An rất vui được ngồi cùng với cậu làm quen nha , có gì cứ hỏi mình
Dương Nhược Hi
Cảm ơn cậu , mình là Nhược Hi làm quen nha /cười tươi/
Dương Nhược Hi
/Quay xuống , ánh mắt chạm phải cậu con trai ngồi bàn sau người mà cô cảm thấy có gì đó rất đặc biệt/
Dương Nhược Hi
Chào cậu, mình là Nhược Hi, mong được giúp đỡ…
Chương Vũ Minh
/Ngước lên nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng/ Được
Bên cạnh Vũ Minh, một nam sinh khác cười khẽ, nghiêng người về phía trước
Thiên Hạo
Đừng để bụng nha, Vũ Minh xưa nay vậy đó. Mình là Thiên Hạo ngồi cùng bàn cậu ấy. Cần gì cứ hỏi mình
Dương Nhược Hi
Cảm ơn cậu /Nhược Hi cười tươi, ánh mắt lướt qua Vũ Minh một lần nữa/
Chương Vũ Minh
/Vẫn chăm chú đọc sách/
Thiên Hạo
/quay sang, nhướng mày/
Thiên Hạo
Sao phũ con gái người ta vậy anh Minh?
Chương Vũ Minh
/không đáp, chỉ khẽ nhếch môi/
Thỉnh thoảng, ánh mắt cô lại vô thức nhìn lên phía sau – nơi Vũ Minh đang ngồi
Giờ ra chơi, Hạ An kéo Nhược Hi đi dạo quanh hành lang. Vừa đi vừa kể chuyện
Hạ An
Cậu ngồi trước Vũ Minh là “vị trí đặc biệt” đấy nha
Hạ An
Cậu ấy nổi tiếng học giỏi, lạnh lùng, chơi thể thao giỏi nhiều bạn nữ trường này thích cậu ấy lắm
Dương Nhược Hi
Vậy à? Tớ thì thấy cậu ấy hơi khó gần
Hạ An
Cậu tiếp xúc từ từ là biết à/vỗ vãi Nhược Hi/
Thầy giáo bước vào với gương mặt nghiêm nghị, khiến cả lớp gần như lập tức im lặng
Hạ An
/nói nhỏ/ Thầy ấy khó lắm đấy cậu cẩn thận
Dương Nhược Hi
Nhìn thầy nghiêm túc quá
Một lúc sau, thầy ra đề bài khó trên bảng, gọi cả lớp làm thử
Hạ An
Cái này khó quá nhỉ/quay sang Nhược Hi/
Dương Nhược Hi
Khó thật đấy , tớ giải mãi mà vẫn sai
Tiếng xì xào nhỏ phía sau
Thiên Hạo
Cái này dễ mà, đúng không Anh Minh?
Chương Vũ Minh
Không chắc/Cậu trả lời, mắt vẫn không rời khỏi trang vở, tay đang giải bài/
Một lúc sau vẫn không ai giải được đề thầy cho
Thầy Giáo
Thôi được rồi , các em về nhà tập giải bài này tiết sau thầy gọi
Hạ An kéo Nhược Hi , Thiên Hạo và Vũ Minh lại
Hạ An
Bài này khó quá hay chúng ta tập hợp nhà ai cùng nhau giải đi
Thiên Hạo
Được đó/hứng thú/
Chương Vũ Minh
Tớ sao cũng được
Dương Nhược Hi
Tớ sao cũng được
Thiên Hạo
Tớ qua đón cậu/khoác vai Vũ Minh/
Chương Vũ Minh
/Nhìn qua phía Nhược Hi/
Dương Nhược Hi
/Nhìn Vũ Minh/
Dương Nhược Hi
Tớ đâu biết nhà Hạ An ở đâu….
Chương Vũ Minh
Hay hẹn ra thư viện đi
Thiên Hạo
Được , tớ đồng tình với Hạ An
Hạ An
/đạp chân Thiên Hạo/
Hạ An
Cậu không có chứng kiến riêng hả?!
Cả nhóm lấy vở và đề bài ra
Nhược Hi ngồi đối diện Vũ Minh, bên cạnh là Hạ An
Thiên Hạo
Bài này khó thật đấy
Chương Vũ Minh
Để tớ xem thử
Chương Vũ Minh
/Cậu bắt đầu phân tích, vừa viết vừa nói, giọng đều đều nhưng rõ ràng/
Nhược Hi chăm chú nghe cậu giảng , Mỗi lần cậu dừng lại suy nghĩ, ánh mắt lại vô tình chạm vào ánh nhìn của cô
Dương Nhược Hi
Cậu thấy chỗ này tớ làm vậy đúng chưa /đưa vở cho cậu xem/
Vũ Minh ngước lên. Lần đầu tiên, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô, không lướt qua như lúc trước
Chương Vũ Minh
Cậu làm vậy đúng rồi
Tới chiều tối , cả nhóm cũng làm bài xong
Dương Nhược Hi
/mở cửa bước vô nhà/
Dương Nhược Hi
Bố mẹ , con mới về
Mẹ Nhược Hi
Con gái về rồi hả
Mẹ Nhược Hi
Hôm nay đi học sao rồi con
Mẹ Nhược Hi
Mọi thứ vẫn ổn chứ
Bố Nhược Hi
Có làm quen được bạn mới không con , các bạn có thân thiện không?
Dương Nhược Hi
Có ạ , các bạn thân thiện lắm
Dương Nhược Hi
Thôi con vào phòng đây
Mẹ Nhược Hi
Lẹ ra ăn cơm nha con
Cô nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện ngày hôm nay , chợt cô khẽ cười
Cô nghĩ đến Hạ An – cô bạn cùng bàn dễ thương, hoạt bát. Nghĩ đến Thiên Hạo - cậu bạn hay cười
Nghĩ đến Vũ Minh – ánh mắt lạnh lùng nhưng có điều gì đó rất đặc biệt
Cô không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ biết, trong giây phút nào đó trong ngày, khi ánh mắt cậu ấy chạm vào ánh mắt cô… mọi âm thanh như ngưng lại một nhịp
Cô mỉm cười khẽ. Có chút gì đó, thật sự, đang nhen nhóm trong lòng. Không rõ ràng, nhưng đủ để khiến cô mong chờ… đến ngày mai
Chap 3 - Có những điều không thể quên
Chiều muộn sau giờ tan học
Thiên Hạo rủ Hạ An và Nhược Hi đến sân bóng coi cậu và Vũ Minh tập đá banh
Hạ An đặt cặp xuống, Nhược Hi ngồi cạnh, tay nắm chặt quai cặp, mắt nhìn xa xăm
Cả hai im lặng một lúc lâu. Rồi Hạ An lên tiếng trước, giọng nhẹ nhàng
Hạ An
Lúc trước cậu học trường nào?sao lại chuyển đến đây
Dương Nhược Hi
Tớ từ Thượng Hải chuyển đến đây
Dương Nhược Hi
Không hẵn chuyển , tớ muốn thi vào trường này
Hạ An
Cậu nói thiệt hả!?…/ngạc nhiên/
Hạ An
Thượng Hải mà chuyển tới Bắc Kinh là xa lắm đó
Hạ An
Tại sao cậu lại muốn thi vào trường này?
Dương Nhược Hi
Lúc đầu… tớ không định thi vào trường này đâu. Mẹ tớ cũng… hơi ngạc nhiên khi tớ đề nghị. Nhưng…/ấp úng/
Dương Nhược Hi
Tớ… chỉ là… muốn rời khỏi chỗ cũ
Hạ An nghiêng đầu, không nói gì, chỉ lặng thinh lắng nghe. Nhược Hi mím môi, như đang cân nhắc xem có nên tiếp tục hay không
Dương Nhược Hi
Có vài chuyện… cũng không có gì đâu. Kiểu… hơi tiêu cực một chút. Lúc đầu tớ nghĩ là do mình nhạy cảm quá thôi
Hạ An nhìn cô, không gặng hỏi
Nhược Hi cắn môi, mặt cuối xuống
Hạ An
Không sao. Không cần kể hết đâu/vỗ vai Nhược Hi/
Hạ An
Tớ hiểu cảm giác của cậu , nếu có một ngày cậu muốn kể thì tớ vẫn sẽ ở đây nghe
Dương Nhược Hi
/Nhìn Hạ An/
Dương Nhược Hi
/Khẽ gật đầu/
Hạ An
Thôi đứng dậy đi về tớ dẫn cậu đi uống trà sữa
Hạ An
Ngồi ở đây chán lắm/nắm tay Nhược Hi kéo lên/
Hạ An
/Quay vào sân bóng nói to với Thiên Hạo/
Thiên Hạo
/Nhìn ra hướng Hạ An/
Thiên Hạo
/Tay giơ bai bai/
Một lúc sau khi trận bóng kết thúc
Vũ Minh đứng dậy, vác cặp lên vai đi về
Chương Vũ Minh
/quay sang Thiên Hạo/
Thiên Hạo
Cậu thấy bạn mới chuyển dô như thế nào?
Thiên Hạo
Tớ để ý cậu ấy ít nói. Lúc nào cũng như đang nghĩ gì đó
Vũ Minh không phản ứng gì, mắt vẫn nhìn thẳng. Một lúc sau, cậu nói tiếp
Chương Vũ Minh
Ánh mắt giống người từng chịu tổn thương
Thiên Hạo quay sang nhìn bạn mình, hơi ngạc nhiên vì nhận xét đó phát ra từ Vũ Minh—người mà đến mấy câu chào hỏi còn tiết kiệm
Thiên Hạo
Cậu để ý con gái nhà người ta hả??/ngạc nhiên/
Chương Vũ Minh
Không phải để ý Là… nhận ra
Thiên Hạo
Nhận ra gì??sao lại nhận ra được
Chương Vũ Minh
Vì… từng giống nhau
Thiên Hạo khựng lại, quay sang nhìn bạn, ánh mắt của Vũ Minh lúc đó nhìn xa xăm
Thiên Hạo cũng hiểu được ý của Vũ Minh , vì cậu biết quá khứ của Vũ Minh đã chịu đựng những gì
Download MangaToon APP on App Store and Google Play