Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Hào Thừa] Gửi Người Ở Phía Bên Kia Bầu Trời

Chương 1

giữa đêm đen tĩnh lặng, Mục Chỉ Thừa đứng trên sân thượng của căn nhà mà nhìn ngắm thành phố Bắc Kinh này lần cuối cùng
trông đôi mắt cậu vô hồn và có chút sưng lên do khóc nhiều, sau lưng chính là người bạn thân duy nhất của mình đang khuyên Mục Chỉ Thừa
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Ân Tử à!! Cậu nghe mình nói không?!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
đi xuống đi. Đằng đó nguy hiểm lắm!! /lo lắng/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Ân Tử!! Cậu có nghe mình nói gì không hả?!!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Ân Tử!! /hét trong tuyệt vọng//cố gắng tiếp cận cậu/
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
cậu đừng qua đây/nhẹ nhàng lên tiếng/
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
cậu mà qua đây mình lập tức nhảy xuống
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
được... được.. mình không qua
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cậu đừng nhảy
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cậu nghe mình... qua đây đi, chỗ đó nguy hiểm lắm
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
không được đâu
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
thế giới này khắc nghiệt lắm
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
không bao giờ nhẹ nhàng với mình
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
mình đau lắm Tiểu Bảo à... /giọng run run/
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
mình... đáng lí ra không nên xuất hiện trên cõi đời này...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
vì sao.. cũng là con mà lại đối xử khác đến vậy...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
Mục Lạc Lạc được yêu thương, nuông chiều
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
còn mình... chỉ là một đứa bỏ đi
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
lúc cần thiết mới nhớ đến mình... còn không thì lại vứt bỏ mình như một món hàng
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
không hơn... không kém...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
giống như hôn ước với Trương Gia cậu cũng vậy...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
người ta đồn Trương Tuấn Hào là một người xấu xí, lập dị
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
họ liền đẩy mình qua... khi đối diện rồi
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
lại muốn đẩy mình đi để nhường cho Lạc Lạc
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
ha... /ôm đầu//rơi nước mắt/
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
mình... mình đúng là vô dụng... người Trương Tuấn Hào yêu vốn dĩ là Lạc Lạc
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
vậy mà cứ mù quáng đâm đầu vào...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
nhưng rõ ràng... người gặp anh ấy trước là mình mà...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
tại sao... tại sao chứ?...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
cuộc đời này cay đắng thật đấy
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
nào có ngọt ngào như người ta thường nói đâu...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
cảm ơn cậu Tiểu Bảo
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
vì thời gian qua đã luôn ở bên mình...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
sau này khi không có mình rồi...
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
cậu hãy sống tốt nhé... vĩnh biệt cậu... /mỉm cười nhìn Trạch Vũ//ngã về sau/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
không!!! /chạy lại/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
đừng mà Ân Tử!! /bắt không kịp/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Ân Tử!!! /chạy thật nhanh xuống dưới/
thế nhưng, mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi. Mục Chỉ Thừa đã nằm đó, với một vũng máu đỏ thẫm
cơ thể của Trương Trạch Vũ như mất đi toàn bộ sức lực mà ngã khụy xuống
người bạn thân của y, đã rời bỏ y mà đi rồi
cấp cứu rất nhanh đã đến và đưa Mục Chỉ Thừa đi may mắn rằng đã đến kịp thời và cậu đã được cứu sống
nhưng, khi nào tỉnh lại thì họ không chắc chắn
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
hức... Ân Tử à... hức... hức... /khóc/
__________
Mục Chỉ Thừa là một vị thiếu gia bị ruồng bỏ
người ta chỉ biết Mục Thị có một vị thiếu gia là Mục Lạc Lạc
ai cũng quên mất đi Mục Thị vẫn còn một đại thiếu gia là Mục Chỉ Thừa
từ nhỏ, Mục Chỉ Thừa đã không nhận được tình yêu thương của cha mẹ
vì sức khỏe của Mục Lạc Lạc yếu ớt nên họ đã dành toàn bộ tình thương cho cậu ta
Mục Chỉ Thừa từ nhỏ đã hiểu chuyện và luôn bị ép phải nhường cho Mục Lạc Lạc
đến khi lớn lên, Mục Thị có hôn ước với Trương Thị
vì nghe đồn vị đại thiếu gia Trương Tuấn Hào kia là một người xấu xí và lập dị
nên Mục Thị đã đẩy Mục Chỉ Thừa đi thế cho em trai
Mục Chỉ Thừa khi ấy cũng chẳng kêu ca lấy một lời, cam tâm tình nguyện gả cho Trương Tuấn Hào vì cậu đã thầm mến mộ anh từ lâu
thế nhưng khi thấy Trương Tuấn Hào không giống với lời đồn
Mục Lạc Lạc liền muốn đổi lại, Trương Tuấn Hào cũng đã phải lòng Lạc Lạc
chán ghét Mục Chỉ Thừa, Mục Lạc Lạc luôn hành hạ, đánh đập cậu, Trương Tuấn Hào cũng rất dung túng cho cậu ta
duy chỉ có Trương Trạch Vũ, người bạn thân của Mục Chỉ Thừa là bảo vệ cậu
cho đến hôm nay, khi mọi sự chịu đựng của Mục Chỉ Thừa đã đạt đến giới hạn
cậu chẳng thiết tha gì với cuộc sống này liền muốn tìm đến cái chết, mặc cho Trương Trạch Vũ khuyên can

Chương 2

Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: cậu ấy bị chấn thương nặng ở vùng đầu, trên cơ thể có rất nhiều các vết thương lớn nhỏ
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: mới có, cũ cũng có, hơn nữa cậu ấy bị trầm cảm nặng
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: vì thế nên cậu ấy tỉnh dậy hay không còn phụ thuộc vào ý chí của mình nữa
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: nếu may mắn tỉnh lại, cậu ấy chỉ như một cái xác không hồn, không nói, không cười, không có cảm xúc
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
vậy... vậy phải làm sao ạ?!
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: người nhà nên quan tâm, trò chuyện với cậu ấy nhiều hơn
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: tránh để cậu ấy bị kích động, chỉ mong kì tích sẽ xảy ra
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: tôi xin phép đi trước, nếu có gì thì cứ gọi tôi/đi/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cảm ơn bác sĩ ạ
đã 10 tiếng trôi qua rồi, thế nhưng những con người vô tâm kia vẫn không đến
chỉ có mỗi Trương Trạch Vũ ở đây, ở bên cạnh người bạn mệnh khổ của mình
___________
cho đến tận sáng hôm sau thì họ mới hớt hải chạy vào. Trương Trạch Vũ chỉ nhìn họ giả vờ như một trò hề
Mục phu nhân
Mục phu nhân
Ân... Ân Tử à... /lo lắng//khóc/
Mục phu nhân
Mục phu nhân
Trạch Vũ... Ân Tử thằng bé sao rồi?...
Mục phu nhân
Mục phu nhân
tại... tại sao... lại làm điều dại dột như vậy chứ..../khóc trong lòng ông/
Mục lão gia
Mục lão gia
/ôm bà//an ủi/
Mục Lạc Lạc
Mục Lạc Lạc
anh ơi...
Trương Tuấn Hào chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người con trai đang được băng bó khắp người kia. Tâm trạng vô cùng phức tạp
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
ha
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
các người ở đây giả vờ cho ai xem chứ? /không thèm nhìn//chỉ chăm chú nhìn cậu//tay nắm lấy tay cậu/
Mục phu nhân
Mục phu nhân
con nói vậy là sao chứ? /khó hiểu/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
tôi nói các người ở đây giả vờ thương hại cậu ấy cho ai xem?!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cho tôi xem à?!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
kinh tởm!
Mục Lạc Lạc
Mục Lạc Lạc
này!!
Mục Lạc Lạc
Mục Lạc Lạc
anh nói chuyện tôn trọng chút đi
Mục Lạc Lạc
Mục Lạc Lạc
dù sao ba mẹ tôi cũng là bậc trưởng bối!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
trưởng bối!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
ha.. ha ha
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
hahahahaha/cười lớn/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
bậc trưởng bối
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
nực cười thật đó
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
các người thì có gì để tôi tôn trọng chứ?!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
các người có biết vì sao cậu ấy lại thành ra thế này không?!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
hả?! /tức giận/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
chính là do các người đó!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
chính các người!! Đã đẩy cậu ấy đến đường cùng!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
chính các người đã giết chết cậu ấy đó!!
Mục phu nhân
Mục phu nhân
con... con nói vậy là sao chứ?! /bàng hoàng//đứng không vững/
Mục lão gia
Mục lão gia
/đỡ bà/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
thời gian qua các người đối xử với cậu ấy như thế nào?!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
đánh đập? Hành hạ? Nó còn hơn như thế nữa các người có biết không?!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
từ khi cậu ấy còn nhỏ tất cả mọi thứ các người đều dành hết cho cậu ta!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
chưa một lần nào!! chưa một lần nào các người dành cho cậu ấy một món đồ tốt cả!! /rưng rưng/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
khi cậu ấy cần các người nhất thì các người ở đâu?!! Đang ở đâu hả?!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
các người đi chơi vui vẻ với nhau, bỏ mặc cậu ấy một mình
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
các người có biết cậu ấy đã chịu đựng những gì không?!!
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
những đòn roi, lời mắng nhiếc của các người
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
từ thể xác lẫn tinh thần của cậu ấy đều có vết thương các người có biết không?!! /nghẹn//mắc đỏ hoe/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
bác sĩ nói cậu ấy bị trầm cảm nặng
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
việc cậu ấy có tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
thế giới này khắc nghiệt như vậy, cậu ấy còn tỉnh lại để làm gì nữa?! /rơi nước mắt/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
nhưng nếu cậu ấy tỉnh lại, thì tôi sẽ đưa cậu ấy đi
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cả đời này, các người tốt nhất đừng đến gần cậu ấy nữa
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
kể cả anh! /chỉ anh/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
bây giờ mời các người ra khỏi đây
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi/lạnh lùng đuổi đi/
đứng trước cửa phòng bệnh của Mục Chỉ Thừa mà nước mắt của Mục phu nhân không ngừng rơi
hối hận, họ hối hận rồi... hối hận vì đã đối xử với cậu như vậy
nhưng họ hối hận thì sao chứ? Mọi thứ đều đã muộn màng rồi

Chương 3

vài ngày sau đó, ba người nhà họ Mục vẫn thường xuyên đến thăm Mục Chỉ Thừa nhưng Trương Trạch Vũ nào cho chứ
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
các người còn đến đây để làm gì nữa?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
để nhìn xem cậu ấy chết chưa sao?
Mục phu nhân
Mục phu nhân
không... bọn ta... bọn ta biết sai rồi
Mục phu nhân
Mục phu nhân
cầu xin con... cho ta được bù đắp cho thằng bé được không?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
bù đắp? Các người muốn bù đắp cái gì đây?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
bù đắp vết thương mới à?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
nơi đây không hoan nghênh các người
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
mời các người về cho/đóng cửa phòng bệnh của cậu/
__________
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
ha... mỉa mai thật đó
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
anh mà cũng đến đây sao Trương Tuấn Hào?!
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
... /không nói gì/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
anh đến đây để làm gì?
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
em ấy... sao rồi... /nhìn cậu/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cậu ấy ổn
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
chưa chết được đâu
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
anh...
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
sao? Hối hận hả?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
còn kịp không?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
lúc cậu ấy vẫn còn đó, vẫn lành lặn sao anh không như vậy đi?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
bây giờ mới biết hối hận sao?
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
muộn rồi
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
anh... không mong em tha thứ
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
chỉ mong... được bù đắp mọi tổn thương cho em ấy thôi
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
haiz/thở dài/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
thôi được
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
dù sao anh cũng là người cậu ấy yêu nhất
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
xem như đây là cơ hội cuối cùng em dành cho anh
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
được/gật đầu/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
anh ở đây canh cậu ấy đi
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
em đi mua chút gì đó ăn sáng
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
ừm/nhìn cậu/
Trương Tuấn Hào ngồi bên giường bệnh của Mục Chỉ Thừa, nhìn hình bóng nhỏ bé ấy trong lòng anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả
phải chăng anh đã có tình cảm với cậu bé này, một người luôn cam chịu với mọi thứ
một người luôn chịu đựng bất công nhưng lại chẳng than lấy một lời
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
xin lỗi em...
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
anh sai rồi...
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
khi em như thế này anh mới biết
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
dường như... bản thân đã rung động với em
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
rung động với một mặt trời nhỏ đã luôn ở bên cạnh vị học trưởng lạnh lùng kia...
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
anh biết hết mọi chuyện rồi...
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
người năm ấy bên anh là em...
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
người luôn động viên anh cũng là em
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
anh không mong cầu gì nhiều...
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
chỉ mong em cho anh một cơ hội để bù đắp tất cả
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
tất cả lỗi lầm mà anh đã gây ra cho em... /nắm lấy tay cậu/
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
anh sai rồi
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
thật sự sai rồi
__________
ngày tháng trôi qua, Trương Tuấn Hào dù bận việc ở Trương Thị nhưng anh vẫn đều đặn vào chăm sóc cho Mục Chỉ Thừa
thoắt cái đã 3 tháng trôi qua
Mục Chỉ Thừa vẫn như thế, vẫn không tỉnh dậy
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
đã 3 tháng rồi
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
trong 3 tháng ấy anh đã suy nghĩ rất nhiều
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
suy nghĩ về việc em đã phải chịu đựng những gì
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
tất cả
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
đều do anh vô tâm
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
đều tại lỗi của anh
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
giá như anh nhận ra em sớm hơn
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
thì có lẽ em đã không năm đây rồi
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
em vẫn sẽ là một mặt trời nhỏ ở bên anh
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
là ánh sáng chiếu rọi xuống mọi bóng tối trong anh
bỗng nhiên, ngón tay của Mục Chỉ Thừa có phản ứng, dù chỉ là đôi chút nhưng đó vẫn nhen nhóm lên một niềm hy vọng mong manh
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
tay em vừa cử động sao?
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
bác sĩ!! Bác sĩ!! /gọi lớn/
__________
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: chúc mừng người nhà
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: cậu ấy đã dần lấy lại tinh thần, có lẽ sắp tỉnh lại rồi
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: đây chính là một kì tích trong y học
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: vốn dĩ ý chí sống của cậu ấy đã mất hết rồi, tỉ lệ tỉnh lại của cậu ấy gần như bằng 0
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: cậu ấy thật may mắn lắm
Đa nhân vật
Đa nhân vật
bác sĩ: khi nào cậu ấy tỉnh lại thì thông báo với chúng tôi nhé
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
tôi biết rồi
đúng lúc này, Trương Trạch Vũ cũng vừa quay trở lại với hai hộp cơm trưa trên tay
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
có chuyện gì sao?
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
bác sĩ nói
Trương Tuấn Hào
Trương Tuấn Hào
Ân Tử sắp tỉnh lại rồi
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
thật sao/vui mừng/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cậu ấy sắp tỉnh rồi!! /đặt cơm lên bàn// chạy lại chỗ cậu/
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
Ân Tử
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi
Trương Trạch Vũ
Trương Trạch Vũ
mình nhất định sẽ không để ai làm tổn thương đến cậu nữa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play