[RhyCap] Trăm Ước Nguyện - Một Đoá Hoa
Chương 1
"Một người chết đi, có thể mang theo điều gì?"
Có thể là oán hận. Có thể là yêu thương chưa kịp nói. Hoặc chỉ đơn giản là… một cánh hoa chưa kịp rơi xuống.
Quân
Duy, dọn xong phòng số 6 chưa?
Quân
Có người mới chuyển tới đấy.
Giọng anh Quân – quản lý nhà tang lễ vang lên qua bộ đàm, kéo Duy khỏi những dòng chữ nguệch ngoạc trên sổ lưu niệm người mất.
Hoàng Đức Duy
Em đang dọn, mùi hơi lạ, chắc có chuột chết trong tường rồi.
Duy bưng cái thau kim loại, liếc qua mấy món đồ cũ nát để lại bởi một cụ bà đã mất sáng nay.
Một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm trong góc, phủ bụi thời gian.
Cậu khom người nhặt lên. Trên hộp có khắc một dòng chữ mờ nhòe: “Chỉ mở khi tim còn đập.”
Hoàng Đức Duy
Thơ gì nghe sến dữ.
Hoàng Đức Duy
[cười nhẹ, bật nắp]
Tiếng gió rít lên, mọi thứ xung quanh nhòe mờ.
Căn phòng biến thành một hành lang dài, hai bên là cửa, mỗi cửa phát ra âm thanh khác nhau: tiếng khóc, tiếng cười, tiếng gọi tên.
Duy lùi lại, nhưng phía sau là một bức tường sương mù.
???
Từ nay, cậu là người được chọn.
???
Giúp 100 linh hồn hoàn thành ước nguyện, cậu mới có thể rời khỏi nơi đây.
???
Nếu từ chối… xui xẻo sẽ tìm đến, từng chút, từng ngày.
Hoàng Đức Duy
Tôi là nhân viên nhà tang lễ, không phải pháp sư!
Trong tay, chiếc hộp gỗ biến mất.
Thay vào đó là một tờ danh sách trống, ghi dòng chữ đầu tiên:
📃: 1. Nguyễn Thị Hồng Mai – ước nguyện: được gấp 1000 con hạc giấy.
Quân
Duy ơi, có người thân cụ Mai đến nhận di vật.
Giọng anh Quân lại vang lên, lần này kèm theo tiếng gõ cửa.
Duy hoảng hốt nhìn quanh – mọi thứ đã trở lại bình thường.
Nhưng tờ danh sách vẫn nằm trên tay cậu.
Và… một con hạc giấy đã được gấp sẵn, đặt bên gối cụ Mai.
Chương 2
Duy ngồi bên bàn làm việc nhỏ cạnh phòng lưu trữ, mắt vẫn chưa rời khỏi tờ danh sách lạ kỳ đang nằm ngay ngắn giữa ánh đèn vàng.
📃: 1. Nguyễn Thị Hồng Mai – Ước nguyện: được gấp 1000 con hạc giấy.
Phía dưới, không có gì thêm.
Không hướng dẫn, không lời nhắc.
Chỉ có… cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.
Cụ Mai là người thân thiện.
Sáng nay, trước lúc mất vài phút, cụ còn nắm tay y tá mỉm cười.
Người nhà tới, nước mắt giàn giụa, nhưng không có vẻ gì là cụ ra đi trong tiếc nuối.
Vậy tại sao… vẫn còn ước nguyện?
Duy ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường – 10:47 tối.
Nhà tang lễ sắp đóng cửa, nhưng anh Quân vẫn chưa về.
Cậu lấy trong hộc bàn một xấp giấy trắng.
Hoàng Đức Duy
Phải thử thôi.
Cậu thì thầm, bắt đầu gấp con hạc đầu tiên.
Động tác lóng ngóng, nhưng qua chiếc đèn bàn nhỏ, bóng hạc in xuống như một linh hồn đang dang cánh.
Khi con hạc thứ nhất hoàn thành, tờ danh sách khẽ rung nhẹ.
Duy nhìn sững – một vạch nhỏ hiện ra ngay cạnh tên cụ Mai.
Giống như… thanh tiến trình đang chạy.
Hoàng Đức Duy
Không phải đùa.
Trong góc phòng lưu trữ, một giỏ lớn chứa gần 300 con hạc giấy đủ màu.
Duy mệt mỏi xoa cổ tay, mắt lờ đờ.
Mỗi đêm, cậu đều lén ở lại, gấp tới khuya.
Kể cả khi ngủ gật trên bàn, hạc vẫn xuất hiện trong giấc mơ cậu – bay lượn, rơi xuống, chạm đất rồi biến mất.
Đồng nghiệp
Sao dạo này trông em xanh xao dữ vậy?
Đồng nghiệp
Mắt thâm hơn cái bóng đèn trong phòng xác.
Tối nay, khi con hạc thứ 999 được đặt vào giỏ, tờ danh sách phát sáng nhè nhẹ.
Duy thở phào, cầm tờ giấy cuối cùng lên – chiếc hạc cuối cùng, bằng giấy đỏ.
Hoàng Đức Duy
[chắp tay, khẽ nói]
Hoàng Đức Duy
Nếu đây thật sự là ước nguyện của cụ…
Hoàng Đức Duy
Con hy vọng cụ an yên.
Khi con hạc giấy đỏ được đặt giữa giỏ, một làn gió lạnh quét qua dù cửa sổ đóng kín.
Tờ danh sách phát sáng lần nữa, dòng chữ “Nguyễn Thị Hồng Mai” mờ dần rồi biến mất.
Trong giây lát, Duy tưởng mình nghe thấy một tiếng “Cảm ơn” khẽ vang lên, dịu dàng và rất thật.
Đêm ấy, trong giấc mơ, Duy đứng trong khu vườn đầy hạc giấy.
Một người phụ nữ mặc áo dài trắng mỉm cười, tóc bạc như mây, tay nhẹ nhàng chạm lên đầu cậu.
???
Cảm ơn vì đã để ta rời đi mà không mang theo điều tiếc nuối.
???
Là được ai đó nhớ đến bằng sự kiên nhẫn.
???
Không phải ai cũng dễ dàng như ta đâu.
Đồng hồ điểm ba giờ sáng.
Tờ danh sách vẫn trên bàn, nhưng giờ đây… dòng thứ hai đã xuất hiện.
📃: 2. Nguyễn Hồng Hân – Ước nguyện: Nói lời xin lỗi với mẹ.
Duy nắm chặt tay, hít sâu.
Cậu không biết mình đã bị ràng buộc vào thứ gì, nhưng có một điều rõ ràng: cậu không thể dừng lại được nữa.
Chương 3
Bệnh viện 10h30 đêm, hành lang khu C vẫn sáng đèn.
Một vài y tá đang chuẩn bị ca trực đêm, tiếng bánh xe đẩy lăn đều trên nền gạch trắng.
Không khí có mùi thuốc sát trùng và chút gì đó… uể oải như mọi đêm.
Hoàng Đức Duy đứng trước phòng số 304, nơi thi thể cô gái tên Nguyễn Hồng Hân vừa được chuyển xuống từ tầng cấp cứu.
Tay cậu siết chặt tờ giấy xác nhận.
Theo lời điều dưỡng, cha mẹ cô ấy đã chuyển đi nơi khác từ lâu.
Cô sống một mình, không bạn bè, không người thân – chỉ để lại một lá thư tay ngắn ngủi, xin lỗi mẹ vì không thể sống tử tế như bà từng mong.
📃: “Xin lỗi vì con đã không nói lời xin lỗi sớm hơn.”
Duy hít một hơi thật sâu.
Cậu không quen cô gái này, nhưng dòng chữ ấy… lạ thay, khiến tim cậu nhói lên.
Khi xoay người định bước ra hành lang, cậu va phải ai đó.
Hoàng Đức Duy
A... xin lỗi.
Giọng người kia trầm, ấm.
Một người đàn ông mặc blouse trắng, tay vẫn còn cầm bảng hồ sơ.
Mắt anh sâu, đen, có gì đó rất bình tĩnh – nhưng cũng rất buồn.
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Ca trực của tôi vừa xong.
Duy gật đầu, định bước đi, nhưng giọng bác sĩ Quang Anh bất ngờ cất lên lần nữa.
Nguyễn Quang Anh
Em là người nhận xác Nguyễn Hồng Hân?
Hoàng Đức Duy
Em làm ở nhà tang lễ.
Hoàng Đức Duy
Cô ấy là người thứ hai trong danh sách của em.
Nguyễn Quang Anh
Danh sách?
Cậu mím môi. Không lẽ kể thật? Không. Chưa được.
Cậu chỉ nhẹ nhàng cúi đầu.
Hoàng Đức Duy
Cô ấy có vẻ… cô độc.
Hoàng Đức Duy
Chắc là đau lòng lắm.
Nguyễn Quang Anh im lặng vài giây, rồi gật nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Tôi là người cuối cùng trò chuyện với cô ấy.
Nguyễn Quang Anh
Cô hỏi tôi: ‘Nếu mình chết, có ai đến nhận xác không?’
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết trả lời thế nào.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng ít nhất… em đã đến.
Duy bối rối. Cậu không quen với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này – nhưng cậu cảm nhận được, anh không nói dối.
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em vì đã ở lại với những người mà cả thế giới đều rời bỏ.
Nguyễn Quang Anh
[khẽ nói]
Một tiếng ting vang lên – thang máy đến. Duy bước vào, nhưng trước khi cửa đóng lại, cậu nghe thấy Quang Anh nói.
Nguyễn Quang Anh
Lần sau gặp nhau, hy vọng là khi em không mang theo xác ai cả.
Tối hôm đó, tại phòng lưu trữ, Duy mở danh sách.
📃: 2. Nguyễn Hồng Hân – Ước nguyện: Nói lời xin lỗi với mẹ.
Duy đã tra ra được địa chỉ cũ của mẹ cô – một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, nơi giờ đây đã là tiệm tạp hóa của một bà lão khác.
Nhưng bà cụ ấy… chính là mẹ nuôi của Hồng Hân ngày xưa.
Bà lão
Nó chưa từng nói xin lỗi.
Bà lão
Nhưng nếu cháu là bạn nó, cháu có thể giúp nó gửi một lời xin lỗi cũng được.
Duy cúi đầu, lấy trong túi ra bức thư Hân để lại, và một bông tulip trắng mà cô đã cầm trong tay khi mất – cánh hoa vẫn còn ướt sương đêm.
Hoàng Đức Duy
Cháu tin… cô ấy muốn được tha thứ, thật lòng.
Khi trở lại nhà tang lễ, danh sách lại sáng lên.
Tên Hồng Hân dần biến mất.
Ngay lúc ấy, tin nhắn lạ hiện lên trong điện thoại Duy.
Cậu thở dài, tự hỏi: liệu có ai cùng mình đi đến cuối?
Mà không hiểu sao, cậu lại nghĩ đến ánh mắt của bác sĩ Quang Anh – buồn, nhưng ấm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play