[RhyCap]Ngàn Năm Lệ Đổ?
Những Điều Không Còn Như Trước
Chương 1: Những điều không còn như trước
Rhy thức dậy khi trời vẫn còn sớm. Ánh sáng lờ mờ len qua rèm cửa, rơi trên mái tóc rối nhẹ của Cap.
Cap vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều, gương mặt bình yên đến mức khiến Rhy cảm thấy có lỗi.
Em ấy vẫn tin mình.
Mình có còn tin vào mối quan hệ này không?
Rhy không chắc.
Nếu mọi chuyện diễn ra cách đây vài năm, anh sẽ không phải suy nghĩ. Khi đó, tình yêu là một điều hiển nhiên, một điều không cần phải đặt câu hỏi. Nhưng giờ đây, anh không còn chắc chắn nữa.
Rhy yêu Cap. Hay ít nhất, anh không muốn làm em tổn thương. Nhưng bên cạnh em, anh có hạnh phúc không? Có phải anh đang ở lại vì trách nhiệm hơn là vì tình yêu?
Một cơn gió nhẹ lùa qua cửa sổ. Cap khẽ rùng mình, kéo chăn lại gần hơn. Rhy theo phản xạ siết chặt vòng tay quanh eo em.
Nhưng khác với trước đây, anh không biết mình đang ôm em vì yêu, hay vì sợ hãi mất đi điều gì đó quen thuộc.
Rhy thở dài. Khi Cap cử động nhẹ, anh nhanh chóng nhắm mắt, vờ như vẫn còn ngủ.
Anh không sẵn sàng để đối diện với em.
Và có lẽ, cũng không sẵn sàng để đối diện với chính mình.
Cap đại diện cho nghệ thuật, đam mê, lý tưởng. Còn Rhy là thực tế, trách nhiệm, quyền lực. Hai người từng đồng hành, từng cùng nhau mơ ước, nhưng rồi giữa danh vọng, áp lực và những chọn lựa sai lầm, tình yêu đã dần rạn nứt.
Điều khiến câu chuyện này có sức nặng là ở chỗ: họ không xa nhau vì hết yêu, mà vì không còn có thể bước chung một con đường nữa. Một người vẫn khao khát bay cao, một người bị cuốn vào guồng quay quyền lực. Đến khi nhận ra mình đánh mất điều gì, thì đã quá muộn rồi.
Vậy thì buổi sáng này sẽ không chỉ là sự xa cách từ phía Cap, mà còn là một cuộc đấu tranh nội tâm từ phía Rhy nữa. Có thể ảnh tỉnh dậy trước, nhìn Cap ngủ say, tự hỏi "Mình có thực sự yêu em ấy như ngày trước không?" Nhưng rồi khi Cap cử động, anh lại vội vã giả vờ như đang ngủ—vì chính anh cũng chưa sẵn sàng đối diện với sự thật.
Anh đang trốn tránh điều gì vậy?
Một cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh còn sót lại từ đêm qua. Cap khẽ rùng mình.
Hay có lẽ, cái lạnh đó không đến từ bên ngoài.
Tôi Muốn Được Nhớ Đến Với Cái Tên Của Mình
Một chiều mưa lất phất, trong căn phòng trọ nhỏ với chiếc bàn gỗ tróc sơn và tường dán giấy nhạc chi chít.
Cap vừa từ studio về, tay run run cầm bản hợp đồng debut thử nghiệm từ một công ty nhỏ – là mối quen biết của Rhy. Bản hợp đồng nghe hấp dẫn: debut nhanh, MV quay sẵn, chỉ cần ký tên. Nhưng Cap thì im lặng rất lâu.
Rhy pha sẵn trà, đặt lên bàn, nhẹ giọng hỏi:
Nguyễn Quang Anh
Em không vui à? Đây là cơ hội tốt mà.
Cap đặt tập hồ sơ xuống, giọng nhẹ nhưng rắn:
Hoàng Đức Duy
Họ không cần em hát. Họ chỉ cần anh Rhy đứng sau em.
Không khí lặng đi. Mưa rơi mỗi lúc một nặng hơn. Rhy nhíu mày:
Nguyễn Quang Anh
Người ta đâu phải ngu mà đầu tư nếu em không có khả năng.
Hoàng Đức Duy
Khả năng hay là ‘mối quan hệ’? Anh nói rõ đi.
Rhy thở dài, đứng dậy bước đến bên cửa sổ:
Nguyễn Quang Anh
Em đang quá nhạy cảm. Em nghĩ vì anh giúp nên giá trị em mất đi à?
Cap ngẩng đầu, ánh mắt chưa bao giờ buồn đến thế:
Hoàng Đức Duy
Không phải em mất. Mà là em không còn là chính mình. Em muốn được khán giả nhớ đến vì giọng hát, không phải vì em là... người anh từng yêu.
Im lặng kéo dài. Rhy quay lại, giọng lạnh đi:
Nguyễn Quang Anh
Vậy ra em thà chấp nhận thất bại, còn hơn để anh đưa tay kéo em lên?
Cap khựng lại một nhịp, rồi gật:
Hoàng Đức Duy
Nếu phải trả giá bằng lòng tự trọng, thì đúng. Em thà đi bộ.
Một tiếng sấm vang ngoài trời. Rhy nhìn Cap thật lâu, sau đó lặng lẽ quay đi, không nói thêm câu nào.
Cap nhìn theo, tim đau nhói. Em không biết, lúc đó, Rhy quay lưng là để giấu ánh mắt đang đỏ hoe.
Trên bàn còn bản nhạc Cap viết dở. Tựa đề là: "Anh Có Nhớ Tôi Không?"
Rhy từng hứa sẽ viết lời cùng Cap, nhưng giờ tờ giấy vẫn trắng.
Hoàng Đức Duy
Khi nào anh còn muốn hát cùng em?
Một tuần sau, Cap dọn khỏi phòng trọ chung. Lúc em rời đi, trời vẫn mưa như hôm cãi nhau. Em quay đầu nhìn lại cánh cửa quen thuộc, rồi quay đi lần cuối.
Camera lướt qua căn phòng trống, chỉ còn chiếc đàn guitar anh tặng – đã đứt dây.
Trên bàn, bản nhạc "Anh Có Nhớ Tôi Không?" vẫn còn nằm nguyên, giấy đã ố nước mưa từ cửa sổ hắt vào.
Hoàng Đức Duy
Tôi từng nghĩ nếu mình đủ giỏi, anh sẽ quay về. Nhưng đâu ngờ, có những cánh cửa – một khi khép lại, người bên trong đã đổi tên trên bảng tên rồi.
Không Còn Một Nốt Nhạc Dành Riêng Cho Anh
Cap đặt vali xuống, thở dài.
Căn phòng trọ này cách trung tâm tới 45 phút xe buýt, cửa sổ bị dán giấy báo, tường có dấu tay mốc cũ của ai đó từng ngã vào.
Bên dưới gối: một vết máu khô. Không biết của ai.
Cap không thấy sợ. Cũng chẳng thấy bẩn.
Hoàng Đức Duy
“Ít ra, chỗ này chẳng có kỷ niệm nào.”
Đột nhiên, màn hình điện thoại em sáng lên
Joy( Stylist cũ)
📱:“Ê Cap. Mày viết bài nào cho công ty mà để con T nó hát câu ‘you’re the home I’ve lost' vậy?”
Đó là câu em viết trong bài hát riêng tặng Rhy – chưa bao giờ công bố, chưa từng gửi cho ai ngoài bản thu demo hôm sinh nhật Rhy.
Cap mở video – cô T hát đoạn ấy, trong một phòng thu trắng tinh, ánh sáng dịu và gương mặt đầy cảm xúc như... từng yêu ai đó đến chết đi sống lại.
Hoàng Đức Duy
📱: “Anh gửi cho cô ta à?”
Hoàng Đức Duy
Hay… em chưa từng là người duy nhất anh giữ gìn?
Cap siết tay đến bật máu.
Cap ngồi xuống, viết một đoạn trong sổ:
Hoàng Đức Duy
🖊: "Anh từng bảo em viết nhạc là vì em yêu cảm xúc thật.
Nhưng giờ, chính anh dùng nó để tô điểm cho một người giả tạo.
Em không tiếc bài hát, chỉ tiếc… lòng tin bị xé nát mà không ai trả lại."
Hoàng Đức Duy
🖊: "Lúc em còn ở cạnh, anh kêu bận.
Lúc em rời đi, anh lại kịp sắp lịch cho người khác.
Ừ, rõ ràng rồi. Em thừa – ngay từ đầu."
Cap không gửi. Gấp lại. Đốt nó trong cái gạt tàn phòng trọ.
Khói cay mắt. Nhưng lần này không rơi nước.
Cap mở drive cá nhân, nơi lưu giữ tất cả demo, bản nhạc, nhật ký viết cho Rhy suốt 3 năm.
Em bấm xoá. Từng file một.
Không chần chừ. Không back-up. Không backup tim mình nữa.
Hoàng Đức Duy
Từ nay, không một nốt nào viết cho anh nữa.
Hoàng Đức Duy
Và nếu mai này em hát lại những bản cũ – thì đó là vì em sống sót, không phải vì em còn yêu.
Cap đứng giữa sân thượng khu trọ, ánh đèn từ dưới hắt lên.
Gió thổi bay tóc. Trong mắt em không có sao trời, chỉ có màu đen của người từng bỏ đi mà không ngoảnh lại.
“Nếu một ngày, anh nhận ra có bài hát nào không còn tồn tại… thì đừng hỏi vì sao. Em đã xoá nó – như cách anh xoá em.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play