-Gõ Những Dòng Không Giám Gửi-
Chap 1:Lén nhìn trong tiết học
Đây là câu chuyện về một chàng trai – người luôn lặng lẽ nhìn cô gái ấy từ phía sau màn hình, lẫn trong những giờ học lặng thinh. Cậu gõ ra biết bao tin nhắn... nhưng chẳng bao giờ dám gửi. Mỗi dòng chữ là một mảnh tiếng lòng, và người con gái ấy – Mihah – liệu có nghe được?
[Miruno – Nhắn tin (chưa gửi)]
Miruno
Tớ lại nhìn cậu rồi, Mihah.Giờ Văn hôm nay chán muốn ngủ, nhưng tớ cứ bị ánh sáng từ mái tóc cậu làm tớ tỉnh cả ngủ.Không hiểu sao, cứ mỗi lần cậu cúi đầu ghi bài, tớ lại muốn vẽ lại hình ảnh đó… dù tớ vẽ rất tệ.
Miruno
Tớ để ý cả điều đó. Đến mức tự thấy mình kỳ cục.Chết tiệt... lại lén nhìn nữa rồi.//suy nghĩ//
[Mihah – liếc nhẹ về phía sau]
Miruno
Ủa!? Cậu nhìn lại kìa! Cậu vừa nhìn tớ phải không!?Trời ơi... cậu có thấy không? Cậu có thấy tớ nhìn cậu không?Tớ quay đầu nhanh quá làm rớt cả bút... Nhục ghê....//nghĩ//
[Miruno – gõ tiếp, không gửi]
Miruno
Chắc cậu thấy rồi nhỉ. Đáng lẽ tớ nên nhìn bảng chứ không phải nhìn cậu.Nhưng Mihah à, cậu có biết không? Tớ chỉ nhìn cậu thôi... chẳng cần lý do gì cả.//nghĩ//
Mihah
Cậu ấy lại nhìn mình. Như mọi khi.Không hiểu sao mỗi lần ánh mắt đó chạm tới, mình lại không thấy phiền. Dù biết rõ cậu ấy sẽ quay đi ngay khi mình quay lại.
Lần nào cũng vậy.//trong đầu//
[Mihah – nhẹ cúi đầu, tay xoay bút, mắt vẫn hướng về vở]
Miruno
Cậu không nhìn lại nữa. Tốt rồi... hoặc không tốt lắm.Tớ muốn cậu thấy. Nhưng lại không đủ can đảm để đối diện.//nghĩ//
[Miruno – gõ tiếp, rồi xoá]
Miruno
Cậu đẹp thật đó, Mihah."
//Xoá//
"Tớ không biết khi nào bắt đầu thích cậu."
//Xoá.//
"Cậu nhìn tớ một lần nữa được không?"
//Xoá.//
[Tin nhắn đã lưu dưới dạng bản nháp.]
Mỗi tin nhắn không gửi là một tiếng lòng chưa kịp thốt. Còn cô gái ấy – Mihah – vẫn ngồi đó, giữa lớp học đầy tiếng giảng bài và tiếng lòng chưa ai nói thành tên
Chap 2:Đằng Sau Cú Đập Cầu
[Khung cảnh sân thể dục – tiết Thể Dục, giờ cầu lông]
[Miruno – tâm trạng, suy nghĩ]
Miruno
Mình đánh hơi quá mạnh rồi....
Miruno
Nhưng may là quả này vô sân. Chắc ổn... chắc ổn.
Miruno
Ơ kìa, sao tụi con gái tụm lại nhìn phía mình thế kia?
Miruno
Tớ không biết có ai đang nhìn tớ không, nhưng tự nhiên thấy ngượng ngượng.Tóc tớ hôm nay hơi rối, áo đồng phục thì bị dính mực... chắc nhìn không ra gì đâu ha.
Miruno
Không hiểu sao... trong đầu tớ lại có hình cậu. Mihah.
[Góc sân – nhóm bạn nữ tụm lại, thì thầm]
Bạn nữ A
Ê, ông Miruno nhìn vậy mà đánh cầu siêu ghê ha. Tưởng thư sinh không à.
Bạn nữ B
Tớ thấy kiểu ảnh lúc đánh trông khác hẳn ấy. Lạnh lạnh, kiểu tập trung cuốn hút.
[Mihah – im lặng, mắt vẫn hướng ra sân]
Bạn nữ A
Mihah, cậu thấy sao?
[Mihah – trong đầu, lặng lẽ nghe]
Mihah
Không biết có ai đang nhìn tớ không...
Mihah
Giọng cậu ấy lại vang lên lần nữa.Rõ ràng là chẳng ai nói, nhưng mình lại nghe được như thể cậu ấy đứng ngay bên tai.
Mihah
Tiếng lòng… lại xuất hiện.
[Miruno – gõ tiếp, không gửi]
Miruno
Giờ tớ có lỡ nhìn lên khán đài và thấy cậu đang cười, chắc tớ thua luôn quá.Tớ hay tưởng tượng nếu một ngày, cậu nói “Cố lên!” với tớ. Thì lúc đó, không cần thắng cũng thấy vui rồi.
[Mihah – nhắm mắt vài giây, nghe thêm]
Mihah
Nếu một ngày cậu nói cố lên.....
Mihah
Miruno, cậu nghĩ rằng cậu đang che giấu... nhưng cậu không biết, tớ đã nghe thấy từ lâu rồi.
Mihah
Không phải bằng tai. Mà là bằng một phần nào đó không giải thích được.
[Mihah – mở mắt, quay lại nhìn về phía Miruno, đúng lúc cậu đang vô thức nhìn về khán đài]
[Miruno – bối rối quay đi, tay siết chặt vợt]
Một ánh mắt chạm nhau giữa tiếng cầu rơi và tiếng lòng thì thầm. Và chỉ một người biết: không phải tất cả điều thầm kín đều nằm yên mãi mãi.
Chap 3:Con Gấu Trúc Cầm Cành Trúc
[Khung cảnh – cuối giờ học, trên đường về, gần một cửa tiệm nhỏ]
[Miruno – dừng lại nhìn tủ kính]
Miruno
Nó... đang cầm một cành trúc bé xíu. Nhìn ngố thật, nhưng đáng yêu
Miruno
Tự dưng... tớ thấy giống cậu ghê.
[Miruno – gõ tin nhắn (chưa gửi)]
Miruno
Tớ không biết vì sao dừng lại trước tủ kính này. Tớ chỉ biết, khi thấy con gấu trúc bé xíu ấy... tớ nhớ đến cậu.
Miruno
Mihah, cậu không hề ngố, nhưng đôi lúc cậu nghiêng đầu bối rối hay mím môi suy nghĩ, tớ lại thấy đáng yêu kiểu gì đó khó tả.
[Miruno – nhìn món đồ thêm một lúc, rồi quyết định mua]
[Miruno – gõ tiếp (chưa gửi)]
Miruno
Tớ mua nó rồi.Tớ không rõ mua cho ai. Có lẽ là cho cậu, nhưng cậu sẽ chẳng biết. Vì tớ chưa từng tặng gì cả.
Miruno
Thật buồn cười nhỉ. Mua một món quà, mà ngay cả việc tặng – tớ cũng không đủ can đảm.
[Mihah – trong đầu, giữa tiếng bước chân về nhà]
Mihah
Gấu trúc... cành trúc...
Mihah
Lại là giọng ấy – nhẹ như gió, nhưng làm lòng mình rung lên
[Mihah – tay siết chặt quai cặp, thở nhẹ một hơi]
Mihah
Miruno... tại sao cậu lại giấu những điều dễ thương như thế?
Mihah
Móc khoá đó, nếu cậu tặng, tớ sẽ nhận mà.
[Miruno – quay lại phòng, đặt móc khoá lên bàn học, kế bên giá sách]
[Miruno – nhìn nó thật lâu]
Miruno
Giống một lời tỏ tình thầm kín treo lơ lửng, chẳng có ai đọc được.Giá như... tớ đủ can đảm, Mihah.
Một con gấu trúc cầm cành trúc – nhỏ bé và lặng thinh, như chính Miruno. Và Mihah – người duy nhất nghe được tiếng lòng ấy, lại chưa biết nên làm gì với sự dịu dàng không lời đó.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play