Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Daddy Chiều Cưng~

#1 Mắt Lạnh, Miệng Nóng

______________________________
phòng họp tầng 15 yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng bút rơi xuống bàn. Duy ngồi ở đầu bàn, lưng thẳng, ánh mắt tối lại khi lật từng trang báo cáo.
không ai dám lên tiếng, không ai dám thở mạnh. cả phòng như nín thở chờ đợi.
cậu nhìn xuống những con số lộn xộn trước mặt. một sự bực bội nóng ran len qua thái dương. cậu khẽ cười, một tiếng cười lạnh đến buốt sống lưng người nghe.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
báo cáo này ai viết? trả lời! //gằn giọng//
một cậu nhân viên trẻ run rẩy giơ tay. cậu liếc nhìn rồi cười nhạt, lật thêm vài trang nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
trang ba có sai sót. trang năm số liệu không khớp. trang mười hai lặp dữ liệu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mà thôi, các trang còn lại tôi không cần đọc nữa. đủ rồi.
cậu đẩy xấp giấy về phía giữa bàn, mạnh đến mức cái ghim kẹp bung ra, vài tờ bay xuống đất.
cậu đứng dậy, ánh mắt sắc lẹm lướt một vòng quanh bàn họp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
chúng ta là công ty tài chính, không phải cái chợ. mỗi con số là tiền, là đối tác, là hợp đồng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mấy người nhìn báo cáo kiểu này, có thấy mình tự bôi tro trát trấu vào mặt công ty không?
cậu nhân viên nọ cúi gằm mặt, một vài người khác liếc nhau, không ai dám nói gì.
cậu rút một cây bút ra khỏi túi, gõ nhẹ lên bàn. mỗi tiếng gõ như nhấn chìm thêm một phần không khí căng thẳng đè nặng trong phòng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
nếu không làm được thì nghỉ, tôi không giữ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tôi cần người có não, không phải cái máy chép số.
đây không phải lần đầu có người làm sai, nhưng cái kiểu làm qua loa, vô trách nhiệm như thế này khiến cậu tức đến nghẹn họng.
cậu đã bỏ bao nhiêu công sức gây dựng cái công ty này. từ con số không, từ xuất phát điểm, từ tay trắng.
mỗi bước đi đều phải tính từng li từng tí, ấy vậy mà nhân viên của cậu lại có thể vô tư đến mức này.
cậu siết chặt cây bút trong tay. không biết có phải do thiếu ngủ mấy ngày nay hay do bị dồn nén quá lâu, nhưng cậu chỉ muốn đập tan cái phòng họp này cho rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ đích thân xem lại từng báo cáo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
và tôi không muốn bất kì ai trong số các người lặp lại lỗi như thế này lần nào nữa.
nói xong, cậu quay lưng bỏ đi, bước chân mạnh mẽ vang lên từng nhịp rõ ràng trên sàn đá lạnh.
" RẦM "
???
???
nhân viên: phù...
-
hai tiếng sau, cậu đứng trong phòng làm việc riêng, tay đút túi quần mắt nhìn ra ngoài cửa kính - nơi cả thành phố trải dài dưới ánh nắng gắt gao.
cậu không còn tức giận nữa, nhưng sự khó chịu vẫn âm ỉ trong ngực như một đốm than chưa tàn.
công ty này máu thịt của cậu. là thứ duy nhất Duy có thể kiểm soát, là nơi cậu đặt toàn bộ lý trí và năng lực vào.
vậy mà những kẻ làm việc trong đó, phần lớn chỉ biết nhận lương cuối tháng mà không hiểu trách nhiệm họ đang gánh là gì.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rút điện thoại, goi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱alo. thông báo bộ phận nhân sự. tôi muốn mở đợt tuyển dụng mới. bộ phận phân tích dữ liệu và tài chính.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱ứng viên phải có kinh nghiệm, giỏi, chịu áp lực tốt. cứ công khai, rộng rãi vào.
???
???
📱chủ tịch... vậy còn những người đang làm ở vị trí đó- //lo lắng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱ai không đủ tiêu chuẩn thì tự rời vị trí đi. tôi không rảnh dọn rác nữa.
cậu cúp máy, quay lại bàn làm việc. cậu lấy một tập hồ sơ trắng chưa ghi gì lên, lật bìa ra. dòng chữ đầu tiên cậu viết là :
" Tuyển dụng - kiểm tra cuối cùng: phỏng vấn trực tiếp với chủ tịch ".
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//dựa người vào ghế//
tuyển dụng lần này không đơn giản. Duy sẽ là người đích thân lựa chọn - không cần quá nhiều, chỉ cần vài kẻ đủ giỏi, đủ sắc bén để không trở thành gánh nặng.
cậu sẽ là người trực tiếp phỏng vấn vòng cuối, không qua trung gian, không qua thư kí hay trợ lý.
cậu muốn nhìn thẳng vào mắt từng người. để xem họ có năng lực thật hay chỉ là lớp vỏ bọc đẹp đẽ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lẩm bẩm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tôi mệt với việc kiểm tra sai sót sau lưng người khác rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
từ giờ ai bước chân vào công ty này, đều phải biết tôi là ai.
cậu dựa người vào ghế, mắt liếc qua bảng thông tin tuyển dụng đang hiển thị trên màn hình máy tính.
mặt cậu không biểu cảm gì, nhưng ngón tay gõ nhịp đều đều trên mặt bàn - một thói quen khi tâm trí bắt đầu bận rộn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
phòng tài chính, phân tích dữ liệu, trợ lý, thư kí,...
Duy lẩm bẩm, ánh mắt sắc như dao cạo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bấm nút gọi nội bộ//
???
???
: 📱vâng, thưa chủ tịch?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱chuẩn bị mở đợt tuyển dụng mới, gửi lại mô tả công việc chi tiết cho tôi trước 10 giờ sáng mai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱 vị trí thư ký.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱sàng lọc kĩ vòng hồ sơ, đừng nhét mấy kiểu tốt nghiệp trường lớn nhưng đầu rỗng tuếch.
???
???
:📱 dạ, vâng. vậy yêu cầu thư ký cá nhân... vẫn như cũ, ngoại hình ưu-
cậu ngắt lời, giọng cứng như thép.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱không. bỏ cái tiêu chí ngoại hình nhảm nhí đó đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱ghi rõ: nam. tôi không muốn tuyển thư ký nữ. các người không thấy phiền chắc?
???
???
:📱 ... dạ không, tôi-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱mỗi lần có thư ký nữ là y như rằng văn phòng biến thành chỗ tán dóc, cười đùa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱rồi ai cũng nghĩ tôi dễ gần. không cần cái đó. tôi cần người làm việc. hiểu chưa?
???
???
: 📱dạ, rõ rồi ạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cúp máy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mở file yêu cầu tuyển dụng//
cậu gõ thêm vài dòng dưới phần ghi chú.
" Không tuyển người hay nói chuyện phiếm. Không cần thân thiện. không được xen chuyện riêng vào giờ làm."
cậu thở ra một hơi ngắn, đôi mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo, tay cầm bút, cậu gạch thẳng đường đỏ dưới chữ "vòng cuối do chủ tịch trực tiếp phỏng vấn".
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
muốn vào công ty này thì phải vượt qua tôi trước.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tôi không chấp nhận máy cái bản mặt tự tin mà đầu rỗng tuếch, cũng không chấp nhận mấy kẻ khôn lỏi thích nói vòng vo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tôi hỏi thì trả lời, tôi yêu cầu thì làm được. không thì về.
cậu dừng tay, ngã người ra sau ghế.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
chọn người cũng giống chọn dao. xài không được thì vứt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
nhưng chọn trúng dao cùn thì chỉ có mệt người.
_____
END

#2 Dưới Lớp Vỏ Hoàn Hảo

-
mười một giờ đêm, Hoàng Đức Duy mới rời khỏi công ty. bộ vest đen vẫn chỉnh tề, nhưng cổ áo đã hơi nhăn, cà vạt được nới lỏng từ lúc nào.
cậu bước ra khỏi xe, ánh đèn biệt thự tự động bật sáng theo từng bước chân.
ngôi nhà to lớn, hiện đại, đầy đủ mọi tiện nghi, nhưng lại thiếu hẳn thứ gọi là hơi ấm.
cậu tắm nhanh, thay đồ đơn giản, trong bếp vẫn còn ít đồ ăn do quản gia chuẩn bị sẵn, nhưng cậu chỉ ăn qua loa vài miếng salad và bánh mì khô.
không đói, nhưng không ăn thì sẽ đau bao tử - cậu không có thời gian để bệnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
cũng đến giờ rồi. //bước lên tầng ba//
một đoạn hành lang hẹp. một cánh cửa giấu sau tủ sách. mã số, vân tay, mắt quét. ba lớp bảo mật - cậu không tiếc đầu tư cho sự riêng tư tuyệt đối.
cánh cửa bật mở. mùi gỗ cháy và da quen thuộc ập vào mặt. ánh đèn đỏ bật lên chậm rãi. không gian tĩnh lặng, tường đen, nội thất đen.
mọi thứ đều sạch sẽ đến mức có thể soi gương trên mặt bàn.
và rồi... Duy cười. một nụ cười cong mép đầy tự mãn rất khác với bộ mặt vô cảm thường ngày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
chà... tao về rồi đây. // bước chân thong thả//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
cả ngày giả bộ đạo mạo, mệt thấy mẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ở đây mới là tao nè.
cậu nhếch môi, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú, như đứa trẻ gặp lại món đồ chơi yêu thích.
cậu ngồi phịch xuống ghế da đen, vắt chân, tay chống cằm, mắt đảo qua từng món "đồ chơi" được xếp ngăn nắp.
xung quanh là những món đồ được sắp xếp kĩ lưỡng - roi da, còng tay, dải lụa đen, đồ bịt miệng, khóa cổ,... toàn bộ đều sáng bóng, sạch sẽ như vừa được lau chùi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
báo cáo sai, nói dối, đổ thừa, toàn mấy trò rẻ tiền.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mà cũng phải giả bộ ngồi nghe, giả bộ tử tế...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngửa đầu ra sau// buồn nôn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ngày mai lại phải họp, lại phải dạy mấy đứa ngu cách thở cho đúng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
hưmm...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
thà ngồi đây chơi với tụi mày còn dễ thương hơn.
tay cậu với lấy chiếc còng tay da, vuốt nhẹ lên cổ tay mình. lạnh. rắn. vừa vặn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
được rồi, Đức Duy. mày có mệt bao nhiêu cũng phải tự chiều mình một chút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mở ngăn kéo dưới bàn//
bên trong là món đồ quen thuộc: một máy rung nhỏ gọn, cỡ vừa lòng bàn tay. cậu cầm lên, bật công tắc thử, tiếng run nhẹ vang lên như lời thì thầm mời gọi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ừ, ngoan lắm.
cậu híp mắt, ghé sát môi thì thầm vào nó như đang nói chuyện với tình nhân.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tối nay tụi mình chơi nhẹ thôi ha.
cậu không vội. thả người ra ghế, chân bắt chéo, ánh mắt lười biếng mà khát khao. tay cầm món đồ chơi kẹp giữa hai đùi, chậm rãi đưa xuống dưới lớp quần ngủ mỏng nhẹ.
đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm nóng, nơi đã bắt đầu ẩm ướt vì chờ đợi, cậu khẽ bật cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mới đó mà đã chào tao rồi à...?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
được, tao chiều mày...
cậu đặt đầu máy rung lên nơi nhạy cảm nhất, ấn xuống một chút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ư.. ưm aa... ~
tiếng rên bật ra lập tức, bất ngờ đến mức chính cậu cũng nhíu mày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
n.. nhanh vậy hả..?
âm thanh từ cổ họng không còn giấu nổi nữa. cậu ngả đầu ra sau, bàn tay giữ chắc món đồ đang run liên hồi, đầu ngón tay siết chặt như muốn nghiền nó vào sâu hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
a.. ức.. ưm... ơ.. hơ.. ~
môi hé ra, khẽ rít, từng âm thanh run rẩy. cậu cong người nhẹ theo từng đợt rung, đùi khép lại theo bản năng, giữ món đồ không cho chạy trốn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mẹ nó... chỗ đó~.. a.. đúng chỗ đó.. ư.. ưm~
lời lẩm bẩm pha giữa thở dốc và tiếng rên, không rõ cậu đang nói với ai - với chính mình, hay với cái cảm giác đang nuốt trọn thần trí.
mỗi lần ấn sâu, mỗi lần xoay nhẹ góc máy, cậu lại rên lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
áaa... hah.. ư.. chỗ đó~... chỗ đó nữa... aaaa ưm... ~
thân người run nhẹ, đùi siết chặt. tay còn lại bấu lấy mép ghế, móng tay hằn cả dấu.
phòng vẫn yên tĩnh. chỉ có tiếng rung đều đặn, tiếng thở gấp ngày một rõ... và tiếng cười khẽ đứt quãng từ chính cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mẹ.. không chịu nổi nữa...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
hơ.. ~ cho tao.. cho tao đi... aa.. haa.. ~
máu dồn lên mặt, mắt hơi nhòe, cậu đẩy mạnh máy rung thêm một chút nữa vào đúng điểm vừa phát hiện.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật nhẹ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ơơ... ưm.. hư.. ~aaa.. A~!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//xuất tinh//
cậu ngửa đầu ra sau, buông một tiếng thở dài sau và lặng. như trút đi áp lực cả một ngày trời.
giọt tinh dịch vương trên ngón tay - ấm nóng, thật, sống động.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ha... ha...
cậu thở dốc, thả rơi món đồ chơi sang một bên, để nó rung nhẹ một cách vô tội trên sàn gỗ.
cậu nằm im, tựa đầu vào thành ghế, hai tay buông thõng, ánh mắt mơ màng mà trống rỗng. mồ hôi rịn trên trán. một vệt trắng vương nơi bụng, vẫn còn ấm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ưm.. ha.. ha...
-
cậu đẩy nhẹ cánh cửa đen, bước ra khỏi căn phòng bí mật không ai biết đến. hành lang im lặng như tờ. ánh đèn cảm biến tự động bật sáng khi cậu đi ngang, bóng lưng gầy gò phản chiếu mờ trên mặt tường lạnh lẽo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
lạnh thiệt chứ... mùa này máy sưởi đúng là vô dụng.
cậu khịt mũi, siết chặt áo ngủ mỏng manh quanh người rồi đi về hướng phòng ngủ ở cuối hành lang. mỗi bước chân đều quen thuộc như đi trên chính nhịp sống đã được lên lịch từ trước.
cửa phòng ngủ mở ra, bên trong thơm mùi tinh dầu quen thuộc. tường trắng, ga giường trắng, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng đến mức vô cảm.
đối lập hoàn toàn với căn phòng tối phía sau.
cậu thả mình xuống giường, hơi co người lại. tay kéo chăn lên tới cằm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mai họp lúc tám giờ... mình phải dậy lúc mấy giờ nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
sáu giờ? ừ, chắc vậy.
cậu nhìn trần nhà một lúc rồi nhắm mắt lại, nói nhỏ như tự ru mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
không quên tắt đèn phòng kia rồi nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ừ, không quên.
một tiếng thở dài, không buồn, cũng chẳng vui.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ngày mai cũng sẽ giống vậy thôi.
chăn ấm dần, gối mềm. cậu xoay người, ôm lấy một chiếc gối ôm trắng trơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ngủ thôi... chủ tịch cũng cần ngủ chứ.
phòng tắt đèn, chỉ còn lại bóng đêm và tiếng thở đều đều, như thể cả thể giới này chẳng còn ai ngoài cậu.
_____
END

#3 Giọt Mực Đầu Tiên

_____
phòng họp tầng cao nhất, nắng sáng rọi qua rèm mỏng, trải dài trên mặt bàn gỗ đen nhẵn bóng. cậu ngồi ở đầu bàn, áo vest phẳng phiu, gương mặt không biểu cảm.
cửa mở.
một người đàn ông bước vào. sơ mi trắng, tay áo xắn, bước đi vừa đủ tự tin mà không hề khoa trương.
ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt cậu. một thoáng yên lặng như có điện.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhướng mày//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh là Quang Anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
phải.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ngồi đi.
hắn kéo ghế, ngồi xuống đối diện. không vội, không rụt rè. ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu.
cậu lật hồ sơ. giọng lạnh nhạt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
lý lịch đẹp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cảm ơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tốt nghiệp thủ khoa. thành thạo ba thứ tiếng có kinh nghiệm làm trợ lý cấp cao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh nộp đơn vào làm thư ký riêng cho tôi... lý do?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
vì tôi thích những người có quyền lực.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ý anh là gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi muốn học cách một người như anh điều khiển thế giới xung quanh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười nhẹ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh đang tâng bốc tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
nếu điều đó là thật, thì không gọi là tâng bốc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngước mắt lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh đang tán tỉnh tôi đấy à?
hắn cười. rất nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
nếu điều đó giúp tôi được nhận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
thì tại sao không?
một khoảng lặng. rồi cậu chống cằm, hơi nghiêng đầu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh không giống với những người từng ngồi vào vị trí đó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tốt. vì tôi không có hứng thú làm giống người khác.
cậu cười thành tiếng. không lớn, nhưng kéo dài như thể thật sự thấy thú vị.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tự tin ghê.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
chẳng phải anh cũng thích người tự tin sao?
cậu siết chặt tay lại dưới bàn. không hiểu sao, ánh mắt của người này như nhìn thấu hết mọi lớp mặt nạ của cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh nghĩ mình đủ bản lĩnh để theo tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
còn anh nghĩ mình có thể điều khiển được tôi?
một giây sau đó, cả hai im lặng. nhưng không ai quay mặt đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đứng dậy, đóng hồ sơ lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
được rồi. tôi không có nhiều thời gian.
hắn nhìn cậu, không tỏ ra ngạc nhiên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ý anh là sao?
cậu vòng ra sau ghế, đứng gần cửa sổ, lưng quay về hắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
có người khác đang chờ phỏng vấn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
tôi sẽ xem xét và đưa ra quyết định vào cuối ngày.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
vậy à.
một khoảng lặng.
hắn đứng dậy, chỉnh lại tay áo sơ mi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
nếu tôi ra khỏi đây mà anh không gọi lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi sẽ không quay đầu.
Duy quay lại. gió nhẹ lùa vào làm tóc cậu khẽ động. ánh mắt lạnh lùng ban nãy bỗng ánh lên thứ gì đó khó đoán.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh đang đe dọa tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tôi chỉ không thích bị lắc lư như một con rối.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
và anh nghĩ mình đủ giá trị để tôi phải giành lấy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
anh là người hiểu rõ điều đó nhất. không phải sao?
cậu im lặng. chỉ một giây. rồi cậu nhấn chuông trên bàn, giọng bình thản.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
không cần phỏng vấn người kế tiếp nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại//
cậu bước tới gần hắn, đứng cách chưa tới một bước chân. giọng trầm xuống, vừa đủ nghe.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
chào mừng đến địa ngục.
hắn nở một nụ cười nghiêng nghiêng, không rõ là thách thức hay chấp nhận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cảm ơn. tôi vẫn luôn muốn thử sống ở đó một lần.
_____
END
Ashen
Ashen
NovelToon
Ashen
Ashen
🙈🙈🙈

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play