[Truyện Ngắn Boylove] Chuyện Tình Yêu Của Tôi Và Em!
Phần 1: Một Đoạn Đường Dài, Một Bóng Hình Mờ
Phần 1: Một Đoạn Đường Dài, Một Bóng Hình Mờ.
Họp lớp sau mười năm, mọi thứ như kéo tôi về những năm cấp hai cũ kỹ. Ai cũng đã trưởng thành, đổi khác. Tôi đứng với vài thằng bạn chí cốt, ôn lại chuyện nghịch ngợm ngày xưa. Một tiếng trôi qua, tôi vẫn chưa thấy người mình mong gặp nhất. Chỉ thiếu một người... mà lòng cứ thấy trống.
Tôi muốn hỏi thử vài người xem cậu ấy có đến không, nhưng lại chần chừ. Cậu ấy chưa bao giờ được lòng lớp. Học lực bình thường, gia cảnh cũng chẳng nổi bật, nhưng lại là cái tên luôn nằm trong mấy câu chuyện sau lưng.
Tôi chưa từng ghét cậu ấy. Cũng chưa một lần nói xấu. Nhưng mỗi lần vô tình chạm mắt, cậu ấy lại nhanh chóng quay đi, như thể tránh né tôi.
Tôi vẫn hay tự hỏi… mình đã làm gì sai với cậu ấy?
Ba năm học chung, tôi và cậu ấy nói chuyện chưa đầy một bàn tay. Tôi từng cố gắng bắt chuyện, đôi lúc pha trò, nhưng cậu chỉ cười nhẹ rồi lảng đi.
Buổi họp lớp, mọi người vừa ăn vừa nói cười, khoe nhau những con số, chức danh, thành tựu. Còn tôi, chỉ lặng lẽ hướng mắt về phía cánh cửa — chờ nó mở ra, chờ một bóng hình quen thuộc bước vào. Nhưng mãi vẫn không thấy.
NVP Nữ
Không khí đang rôm rả chuyện tiền bạc, bỗng V lên tiếng: “Ê, tụi bay còn nhớ thằng Tuấn không? Sao nó không đi họp lớp nhỉ?”
NVP
T: “Nó mà đi thì mất hứng. Nhưng mà... không có nó thì lại chẳng có đứa để tụi mình bàn tán ha?”
NVP
T quay sang Khang, cười cợt: “Mà này Khang, cấp 2 mày thân nó lắm mà? Sao nó không tới? Ngại? Hay mặc cảm?”
NVP
Khang chỉ cười nhẹ, không nhìn ai, đáp: “Tuấn bận. Không rảnh như tụi mình đâu. Với lại... tụi mày có cho nó vô nhóm lớp đâu, giờ đòi nó tới làm gì?”
NVP
T: “Gì kỳ vậy? Mày không nhắn nó hả?”
Khang lắc đầu. Không nói gì thêm.
Lúc ấy, tôi hiểu vì sao Tuấn không đến. Lớp có group, nhưng chưa từng có tên Tuấn trong đó. Không ai nhắc, cũng chẳng ai thấy cần thêm. Tuấn cũng không hỏi. Không trách. Cậu chỉ im lặng — như suốt mấy năm học, lặng lẽ tồn tại giữa một lớp học ồn ào.
NVP Nữ
N: "Ánh chưa đến nhỉ? Hot girl của lớp mình vắng mặt tiếc thật. Tao cũng tò mò giờ trông bả ra sao."
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Một cô gái bước vào — gương mặt vẫn dễ thương, nhưng vóc dáng và khí chất lại chững chạc, dịu dàng. Cô khẽ cúi đầu chào mọi người. Cả phòng bỗng im lặng.
Tôi nhìn cô, thoáng ngỡ ngàng. Là Ánh. Không giống những gì tôi tưởng tượng. Cô ấy... vẫn đẹp, nhưng không còn kiểu nổi bật học trò năm nào. Giờ thì... đẹp theo cách khiến người ta khó rời mắt. Hot girl lớp tôi — vẫn là cô ấy.
Đám con trai hớn hở gọi tên Ánh, rối rít mời cô ngồi vào ghế trống. Nhưng Ánh lại nhìn ra phía cửa, hơi do dự rồi khẽ nói:
NVP Nữ
Ánh: “Tuấn ơi, cậu còn đứng đó làm gì? Mọi người đang đợi cậu mà.”
Cả lớp bỗng im bặt. Tuấn? Mọi người tưởng cậu ấy sẽ không đến. Ai cũng tò mò — liệu Tuấn của mấy năm trước giờ thay đổi ra sao, còn trêu được như xưa nữa không.
Người Tôi Yêu
Một giọng nam nhẹ vang lên, rõ ràng và điềm tĩnh: “Tới đây.”
Tôi khựng lại. Là giọng của cậu ấy thật. Không lẫn đi đâu được. Từ ngoài cửa, một dáng người cao lớn bước vào. Áo sơ mi gọn gàng, gương mặt vẫn như xưa nhưng trưởng thành hơn.
Người Tôi Yêu
Tuấn khẽ gật đầu chào, nở một nụ cười nhẹ: “Xin lỗi mọi người, lúc nãy có cuộc gọi nên không vào cùng Ánh được. Thất lễ rồi.”
Cả đám, kể cả tôi, đều đứng hình. Tuấn bây giờ khác xa cái hình ảnh năm cấp hai lặng lẽ, nhỏ thó. Cậu ấy cao hơn, phong thái chững chạc, nụ cười dịu dàng và giọng nói trầm ấm như ánh nắng đầu đông.
Tuấn ngồi xuống cạnh Ánh. Bữa ăn tiếp tục, mọi người đã cầm đũa, nhưng chẳng ai nói gì. Căn phòng bỗng chốc như bị phong ấn — lặng như tờ, ngột ngạt bởi một điều gì đó mơ hồ vừa chạm tới.
Sự xuất hiện của Tuấn... không ai kịp chuẩn bị.
Bữa ăn kết thúc, mọi người rủ nhau đi tăng hai. Tuấn ban đầu gật đầu đồng ý, nhưng sau khi nghe một cuộc điện thoại, cậu lại khẽ lắc đầu từ chối.
Lúc tiễn mọi người ra cửa, chỉ còn tôi và Tuấn đứng lại. Không khí bỗng chốc trở nên lặng lẽ kỳ lạ. Tôi có chút ngại, nhưng rồi vẫn lấy hết can đảm mở lời:
Tôi
"Tuấn dạo này trông trưởng thành hơn trước nhiều. Cậu sống ổn chứ?"
Người Tôi Yêu
Tuấn mỉm cười nhẹ, lịch sự đáp: "Ừm, rất tốt. Còn cậu? Vẫn ổn chứ?"
Tôi gật đầu, cười gượng. Cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt. Tôi muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn lại — như những năm tháng ấy, tôi vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi
"Tuấn này, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu."
Tuấn nhìn tôi, ánh mắt có chút khó hiểu. Lâu lắm rồi tôi mới thấy đôi mắt ấy nhìn mình như vậy, dù không còn lấp lánh như trước.
Tôi
"Tại sao lúc đó... Tuấn lại muốn chia tay với tôi?"
Câu hỏi vừa thốt ra, tôi đã nhận ra mình đã chạm vào một vết thương cũ. Tôi không nghe được câu trả lời, chỉ thấy Tuấn cúi đầu, im lặng.
Tôi
Tôi nhẹ nhàng thêm vào: "Tôi chỉ muốn biết..."
Người Tôi Yêu
Tuấn ngẩng lên, đôi mắt đượm buồn, rồi thở dài: "Vì cô bạn thân của tôi. Cậu ấy nói thích cậu. Lúc đó, tôi vừa lo, vừa sợ nên..."
Nghe đến đó, tôi khựng lại. Tôi chẳng thể tưởng tượng được cảm giác ấy. Thà rằng Tuấn bảo cậu không còn thích tôi nữa, hay thậm chí nói cậu ấy không thích con trai, còn hơn là vì một cô gái khác.
Cái gì đó nghẹn lại trong lòng tôi. Tôi định nói thêm, nhưng ngay lúc đó, một giọng nam vang lên.
Tôi ngẩng lên theo hướng giọng nói, nhìn thấy một thanh niên đang đi tới. Tuấn cười thật tươi, rồi ngay lập tức khoác tay đối phương. Tôi không quen biết người đó, nhưng giây phút ấy, tôi đã hiểu rõ mối quan hệ của họ.
Người Tôi Yêu
"Cậu bạn gì ơi, cậu biết làm câu 5 không? Chỉ tôi với."
Tuấn — học sinh lớp 6, với khuôn mặt baby và làn da trắng, quay xuống nhìn tôi. Cậu nhẹ nhàng gọi tôi, dù không biết tôi là ai, nhưng tôi vẫn thấy Tuấn lén trong giờ thi. Thấy vậy, tôi cũng đành nhẹ lòng giúp đỡ.
Tôi nghĩ đó sẽ là lần cuối gặp nhau, nhưng không ngờ Tuấn lại xuất hiện vào Giáng Sinh. Cậu đưa cho tôi một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh rất dễ thương.
Đêm đó, tôi lục tìm Facebook và kết bạn với Tuấn. Ban đầu, chúng tôi chỉ trò chuyện bình thường, rồi tôi chỉ Tuấn cách chơi game. Dần dần, những cuộc nói chuyện trở nên mập mờ, tình cảm cũng bắt đầu nảy sinh.
Tôi quyết định sẽ công khai tình yêu này, nhưng Tuấn lại e ngại, chưa sẵn sàng. Tôi chấp nhận đợi, hy vọng một ngày nào đó cậu ấy sẽ tự mở lòng. Nhưng rồi, một ngày, không biết vì lý do gì, Tuấn nhắn tin chia tay tôi. Tôi không thể hiểu được, dù hỏi mãi, Tuấn vẫn không nói rõ lý do.
Đêm đó, tôi tuyệt vọng và khóc rất nhiều. Cảm giác mất mát như một vực thẳm, nuốt chửng lấy tôi. Mỗi sáng, tôi đến trường, dù chúng tôi học ở những lớp khác nhau, tôi vẫn luôn len lén nhìn theo mỗi khi Tuấn đi ngang qua lớp tôi. Tôi tự nhủ, sẽ không lâu nữa tôi sẽ quên được cậu ấy. Nhưng trái tim tôi không nghe lời.
Trớ trêu thay, năm sau, nhà trường quyết định trộn lớp, và tôi lại gặp Tuấn. Lần này, chúng tôi là bạn cùng lớp. Khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, Tuấn vội vã quay đi, né tránh.
Trong suốt ba năm học chung, tôi luôn khao khát bắt chuyện với Tuấn. Dù không thể trở thành người yêu của cậu ấy, tôi vẫn muốn ít nhất được làm bạn. Nhưng mọi nỗ lực của tôi dường như vô nghĩa.
Đôi khi, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc, chọn đại một cô gái để làm người yêu, chỉ để hy vọng có thể thu hút sự chú ý của Tuấn. Nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Tuấn vẫn lạnh lùng, như một bức tường mà tôi không thể nào vượt qua.
Bây giờ, nhìn bóng lưng xa dần của Tuấn và bạn trai của cậu ấy, tôi cảm thấy một nỗi đau mơ hồ, nhưng cũng có chút vui mừng. Ít nhất, Tuấn đã có người bên cạnh, không còn cô đơn như ngày xưa.
Lúc ấy, điện thoại của Tuấn liên tục đổ chuông. Những cuộc gọi dồn dập, giọng nói lo lắng vang vọng từ bên kia đầu dây, dù tôi không nghe rõ từng lời, nhưng cách xưng hô thân mật và sự sốt ruột trong giọng nói cho tôi biết—đó là một người quan trọng với Tuấn. Một người đang nắm lấy vị trí mà tôi từng ao ước. Một người được Tuấn gọi là "người yêu".
Tôi quay đi, lòng trĩu nặng. Tình cảm của tôi, suốt 20 năm qua, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng buông xuống. Tôi biết, nó sẽ đi theo thanh xuân, nơi mà tôi và Tuấn từng cùng nhau hạnh phúc. Đến lúc này, tôi đã hiểu rằng có những thứ không thể níu giữ, và có những tình cảm dù sâu đậm đến đâu, cuối cùng cũng phải để nó tự ra đi.
Người Tôi Yêu
“Cảm ơn anh hai đã đến đón em.” Tuấn mỉm cười tươi, giọng nói nhẹ nhàng.
NVP
Người kia cốc nhẹ lên đầu Tuấn, vừa trách vừa cười: “Làm anh lỡ mất một ván game rồi đó, biết không hả?” Tuấn cười khúc khích, không giận, không phản kháng.
Tác Giả
Sẽ có bạn nói, tôi tả nhiều như thế sao không viết qua tiểu thuyết. Lý do tôi không viết bên tiểu thuyết vì mỗi lần tôi viết tiểu thuyết thì ngôn từ của tôi lại bí. Viết ở tin nhắn, tôi soạn rất nhanh và không bị rối mắt.
Phần 2: Ánh Mắt Giữa Lòng Mưa
Phần 2: Ánh Mắt Giữa Lòng Mưa
Đứng giữa ngã tư đông người, những chiếc dù che kín bầu trời xám xịt, tiếng mưa rơi lộp bộp như trôi lẫn cả âm thanh thành phố. Tôi cố lách qua dòng người, tay giữ chặt quai cặp, mắt chỉ muốn nhìn thẳng để đi cho nhanh.
Nhưng đúng lúc tôi chờ đèn đỏ, một ánh mắt khiến tôi khựng lại. Phía bên kia, giữa biển người, là anh — người con trai tôi thương, từng cố quên, từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng chừng mình đã lướt qua được tất cả cảm xúc cũ. Nhưng không, chỉ một lần chạm mắt, mọi thứ lại ùa về như chưa từng mất đi.
Hồi tiểu học, tôi là đứa con trai đúng nghĩa "xấu đều": da đen, người lùn tịt, lại còn nghịch như quỷ sứ. Học hành chẳng thấm vào đầu, suốt ngày chỉ mong trống vang lên để lao ra sân trường, vừa chơi vừa ăn vặt dưới căn-tin như thể đó mới là lý do tôi đến trường.
Mới lớp 1 thôi nhưng tôi đã háo hức lắm mỗi khi đến giờ ra chơi, vì tôi được chạy lên lớp của anh Hùng – anh trai hàng xóm, để khoe bộ đồng phục mới toe mà tôi thấy cực kỳ ngầu.
Nhưng cái ngày định mệnh ấy, khi tôi vừa thò mặt vào lớp anh Hùng, thì gặp ngay một gã lạ hoắc đang ngồi cùng anh. Nhìn mặt gã là tôi thấy ghét – cười cợt, trêu chọc, chẳng quen biết gì mà đã buông lời:
Người Tôi Yêu
"Ê nhóc con này là ai thế?"
NVP
Anh Hùng cười: "Em hàng xóm cũng là em họ của tao đó."
Người Tôi Yêu
Nghe thế, tên kia lập tức đổi tông, buông luôn mấy câu cà khịa: “Trời đất, cái thằng lùn này là em mày á? Nhìn nó như cục than biết đi vậy trời.”
Chưa hết, hắn còn giỡn giỡn giơ tay hất đầu tôi, làm tôi loạng choạng suýt ngã. Tôi tuy nhỏ con nhưng không phải dạng dễ bắt nạt. Thấy hắn đứng đó lơ đễnh, tôi liếc đúng vị trí hiểm hóc và... bụp! — một cú đá thần sầu, trúng ngay nơi nhạy cảm.
Tiếng hét của hắn vang lên y như trong phim hài. Tôi chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, chỉ nghe phía sau vang vọng tiếng anh Hùng cuống cuồng:
NVP
"Tài! Mày có sao không vậy?!"
Tài — thì ra hắn tên Tài. Tôi vừa chạy, vừa cười, vừa thầm tự nhủ: Tên này sau này phải né xa ra. Né như né tà.
Đời đúng không như mơ — là ác mộng thì đúng hơn. Từ sau cái cú đá lịch sử đó, tôi cứ ngỡ có thể né được Tài, ai ngờ ông trời cho tôi gặp hắn mọi lúc mọi nơi.
Vừa tới cổng trường, tôi đã thấy Tài dắt xe song song với anh Hùng như thể cố tình chờ tôi tới. Ra chơi, tôi chạy đi căn-tin tránh mặt, quay đầu lại thì thấy Tài cũng vừa bước vào, tay cầm ổ bánh mì cắn dở, cười đểu. Đi cầu thang? Ừ thì... cùng lúc, cùng chiều, cùng tầng. Chưa hết, thứ 7 chủ nhật tôi tưởng có thể yên thân, ai ngờ mở cửa ra là thấy Tài đang ngồi chễm chệ trong nhà anh Hùng, ăn vặt như thể nhà mình.
Gặp nhau thì thôi chứ đằng này, hắn không hề quên cú đá năm đó. Gặp là ghẹo, là khịa, là cười đểu. Đặc biệt là lần trường tổ chức trò chơi tạt nước, không hiểu Tài lấy đâu ra lắm bong bóng nước đến vậy. Tôi trốn đâu hắn cũng mò ra được — và đích đến cuối cùng của những quả bóng, lúc nào cũng là tôi. Ướt như chuột lột, đứng khóc giữa sân trường mà chẳng ai dám đụng vào Tài, vì hắn đông bạn lắm.
Tôi
Tôi chỉ biết ngửa mặt lên trời mà than: "Ông trời ơi, có phải con từng làm gì sai trong tiền kiếp không?"
Hai năm dài đằng đẵng, tôi sống trong nỗi ám ảnh mang tên Tài. Bao nhiêu trò đùa, bao nhiêu lần bị dìm không thương tiếc, tôi nhịn, nhịn đến ngày Tài ra trường, mới dám thở phào mà sống đúng nghĩa một học sinh tiểu học.
Lên cấp 2, tôi chỉ lo học hành, sợ trượt lớp nên cũng quên dần mấy chuyện xấu hổ ngày xưa. Ngày đầu nhập học, tôi hào hứng đứng dưới bảng xếp lớp, đang tò mò thì vô tình va phải ai đó. Vội vàng xin lỗi rồi bỏ đi, chưa kịp đi xa thì người kia kéo tay tôi lại.
Người Tôi Yêu
“Nhìn cậu quen quen nhỉ? Mà... không đúng lắm...”
Tôi
Tôi nhìn đối phương, khuôn mặt lạ hoắc. Cười gượng: “Chắc anh nhầm người rồi, em mới vào lớp 6 mà.” Nói rồi tôi đi tiếp.
Chẳng có gì lạ mấy cho tới giờ ra chơi. Tôi cùng vài đứa bạn đi dạo xem căn tin trường cấp 2 có khác gì không. Vừa bước xuống cầu thang, tôi thấy anh Hùng. Hai anh em chưa kịp nói chuyện bao lâu thì người bên cạnh lên tiếng:
Người Tôi Yêu
“Nhóc này là ai vậy?”
NVP
Anh Hùng nhìn sang, bật cười: “Em hàng xóm tao đó, là cái nhóc hồi xưa đá vô chỗ hiểm của mày á!”
Người Tôi Yêu
Người kia nghe xong trố mắt nhìn tôi, rồi nhìn từ đầu xuống chân. Lúc đó tôi mới nhớ ra — là Tài! Gương mặt ổng đang hoang mang, rồi lẩm bẩm: “Không đúng... không giống lắm...”
Tôi biết chắc chắn là hắn rồi. Ký ức cấp 1 ùa về như thước phim tua ngược. Không đợi Tài nhận ra thêm điều gì, tôi liền lẻn ra sau, lủi mất. Dù sao cũng cấp 2 rồi, tôi không muốn những trò oái oăm đó lặp lại lần nữa.
Tài không buông tha tôi. Gặp ở trường chưa đủ, anh còn tìm cả Facebook để nhắn tin. Dù không còn bị bắt nạt như hồi cấp 1, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi vì những câu hỏi lặp đi lặp lại:
Người Tôi Yêu
“Có phải là nhóc là nhóc con năm đó không?”
Tôi nói rồi, là tôi, nhưng anh cứ như chẳng tin.
Mãi sau này tôi mới hiểu. Lúc gặp lại, tôi đã khác xưa — trắng trẻo, cao lớn hơn. Nhờ bạn rủ đi học võ từ lớp 5, tôi từ thằng nhóc gầy gò thành người có chút dáng dấp. Lớn lúc nào chẳng hay.
Tôi bị Tài làm phiền đến mức... thành thói quen. Rồi Tài bắt đầu khác lạ, hay buông vài câu ngọt ngào vô cớ, mua bánh tráng trộn, trà sữa đúng lúc tôi thèm. Những điều mà tôi không nghĩ Tài sẽ làm.
Dần dần, tôi quen với những cử chỉ ngọt ngào của Tài, và rồi lúc nào không hay, tôi đã yêu anh ấy. Dù không giàu có, Tài vẫn luôn chở tôi trên chiếc xe đạp mỗi cuối tuần, dẫn tôi đến những quán ăn ngon và luôn chuẩn bị những món quà bất ngờ.
Chúng tôi gắn bó suốt 4 năm cấp 2. Nhưng rồi, một ngày, Tài bỗng dưng biến mất. Mọi liên lạc, thông tin về anh đều không còn. Tôi chạy đôn chạy đáo hỏi thăm bạn bè, và cuối cùng mới biết gia đình Tài gặp phải món nợ, dù không phải của anh, nhưng Tài vẫn phải đi cùng họ.
Tôi đã dành cả đêm lục tìm trên Facebook, tìm kiếm những cái tên giống Tài, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Nhưng đã 5 năm trôi qua, tôi vẫn ngồi đó, chờ đợi trong vô vọng.
NVP
Hùng không ít lần an ủi tôi: "Mày quên nó đi, yêu người khác đi. Chúng mày đều là con trai, mày cũng biết gia đình sẽ không bao giờ chấp nhận. Tao phải che giấu suốt 4 năm cho các mày rồi, thôi thì… mày thử yêu ai khác đi, có lẽ giờ nó cũng đang bên cạnh người khác rồi."
Những lời Hùng nói không sai, nhưng khi nghe Tài có thể đang bên cạnh người khác, lòng tôi lại đau nhói.
Người tôi muốn gặp hiện đang đứng trước mặt, mưa rơi như xóa đi những giọt nước mắt tôi chưa kịp rơi. Anh bận rộn với chiếc điện thoại, vẻ mặt lo lắng, nhưng khi cô gái xuất hiện, anh lại cười tươi. Cô chạy đến, núp vào chiếc dù của anh, tay cô ôm lấy anh, còn anh thì tinh tế che chở cô, dù một bên vai đã ướt đẫm.
Tôi tự nhủ không phải anh, chỉ là người giống anh. Nhưng khi đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng người qua lại, tôi bước đi theo phản xạ, và họ cũng vậy. Chúng tôi dần lại gần nhau, khi sắp lướt qua, tôi nghe rõ giọng cô gái.
NVP Nữ
"Anh Tài, mẹ em kêu chúng ta về ăn cơm đấy."
Người Tôi Yêu
"Mẹ vợ đã mời sao anh dám không đi, mẹ em lúc nào cũng nấu ăn ngon hết, có phải tay nghề nấu nướng của em thừa thưởng từ mẹ em không?", Anh đáp lại cô gái với giọng dịu dàng, vui vẻ
Dù đã lướt qua nhau, từng lời của cô gái vang lên vẫn rõ mồn một trong tai tôi. Tôi đứng khựng lại giữa đường, mặc cho tiếng còi xe rền rĩ, vẫn quay lại nhìn theo họ.
Tiếng còi càng lúc càng ồn ào, khiến cả hai phải ngoái lại nhìn. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, tôi và anh đối diện. Anh không tỏ ra ngạc nhiên hay bất kỳ cảm xúc gì, chỉ siết cô gái sát lại gần mình hơn, khi cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Người Tôi Yêu
Tôi thấy Tài mở miệng, hình như anh nói với cô gái: "Chắc không sao đâu, chúng ta đi thôi."
Một mớ cảm xúc hỗn độn quay cuồng trong đầu tôi, rồi tôi ngã xuống đường, nước mưa thấm vào lớp áo, vào da thịt. Cảm giác này quen thuộc, như những chiếc bong bóng nước năm nào anh ném vào tôi.
Nhưng lần này, nó không lạnh lẽo như trước, có lẽ vì trái tim tôi đã chờ đợi quá lâu, đến mức lạnh lẽo không thể tan chảy nữa. Thời gian tôi dành cho sự chờ đợi này dường như vô nghĩa, hoặc có thể tôi chỉ đang mong muốn quay lại những ngày xưa ấy.
Tôi dần mất hết cảm giác, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng la hét, tiếng còi cứu thương vang lên. Bóng tối dần nuốt chửng tôi, tôi chìm vào cơn lạnh lẽo, như thời gian ngừng lại.
Phần 3: Cuốn Tập Tình Yêu (1)
Phần 3: Cuốn Tập Tình Yêu (1)
NVP
“Bố ơi, sao bố lại khóc? Bố xem gì thế ạ?”
Giọng con vang lên nhẹ nhàng, kéo tôi khỏi cơn nghẹn ngào. Tôi lúng túng, không biết trả lời sao, chỉ siết chặt cuốn tập cũ trong tay. Nước mắt rơi xuống, làm nhòe những dòng chữ đã nhạt theo năm tháng…
Tôi
“Bố đang xem lại thanh xuân của bố,” tôi thì thầm.
Cô bé nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác. Những dòng chữ trong cuốn tập lạ lẫm, không giống bài vở cô học ở lớp. Chính sự khác biệt ấy khiến cô càng tò mò, như muốn chạm vào ký ức mà bố cô chưa từng kể.
Tuổi học trò là khoảng trời ngây thơ và trong sáng nhất. Là nơi tình yêu chớm nở dịu dàng. Tôi cũng từng có một mối tình như thế, chỉ khác… người tôi yêu lại là một cậu con trai, cùng giới với mình.
Ngày đầu nhập học, tôi chỉ mải mê với cuốn truyện mới mua, chẳng buồn để ý đến những gương mặt sau này sẽ là bạn cùng lớp. Giữa tiếng nói cười rộn ràng, tôi chỉ mong tìm được một góc yên tĩnh, nơi mình có thể chìm đắm trong từng con chữ.
Cô giáo bước vào và bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Tôi được xếp lên bàn đầu, ngồi cạnh một cậu bạn lạ mặt.
Người Tôi Yêu
Cậu ấy quay sang, mỉm cười nhẹ và nói: "Chào cậu, tôi tên Bảo. Sau này là bạn cùng bàn rồi, mong cậu giúp đỡ nhé… tôi hơi dở môn Anh."
Tôi
Tôi ngước nhìn cậu, là một cậu trai nhỏ nhắn, ánh mắt trong veo. Tôi chẳng biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đáp: “Tôi tên Sen.”
Người Tôi Yêu
Bảo có vẻ ngạc nhiên khi nghe tên tôi. Cậu bật cười thích thú, ngồi xuống bên cạnh rồi nói liền một mạch: “Ê, lần đầu tiên tôi gặp con trai tên Sen đó! Tên cậu nghe hay thật đấy!”
Tôi
Tôi hờ hững đáp lại một tiếng “vậy sao?”, thấy Bảo gật đầu liên tục. Tôi lại cúi xuống tiếp tục đọc truyện.
Người Tôi Yêu
Bảo thì nghiêng đầu qua lại, chăm chăm nhìn vào cuốn truyện tôi đang cầm rồi reo lên: “Cậu cũng đọc truyện này à? Tôi có tập 80 mới mua hôm qua nè, tập đó hay lắm luôn…”
Tôi
Tôi nghe mà chẳng mấy để tâm, cho đến khi nghe đến “tập 80”, ánh mắt tôi bất giác nhìn cậu ấy đầy bất ngờ, như muốn hỏi: Cậu có thể cho tôi mượn không?
Người Tôi Yêu
Có lẽ Bảo cũng hiểu ánh mắt tôi ngầm nói gì, cậu quay mặt đi, giả vờ lục trong cặp rồi lấy ra cuốn sách tiếng Anh. Vừa mở sách vừa nói: “Ngày mai tôi mang cho cậu mượn, nhưng đổi lại… cậu phải chỉ tôi học tiếng Anh nha?”
Tôi không từ chối, dù gì cũng ngồi cùng bàn, cô giáo kiểu gì chẳng ghép đôi học nhóm. Bảo cười tươi cảm ơn, trong khi rõ ràng người có lợi lại là tôi.
Bảo hoạt bát, dễ gần, chỉ một buổi sáng đã quen hết bạn trong lớp, lại được mấy bạn nữ quý vì sự tinh tế. Còn tôi thì trầm lặng, chẳng muốn tiếp xúc ai, người nói chuyện với tôi nhiều nhất chắc chỉ có Bảo.
Ngồi cùng bàn với Bảo cũng đã một tháng. Học lực của cậu ấy rất ổn, đặc biệt là môn Toán. Nhưng ngược lại, tiếng Anh của Bảo thì... tệ thảm. Một câu đơn giản cũng không ghép nổi.
Tôi
Tôi thở dài nhìn quyển sách sạch tinh của cậu ta, bất lực hỏi: "Rốt cuộc cậu biết được bao nhiêu từ tiếng Anh vậy?"
Người Tôi Yêu
Bảo cười gượng, gãi má rồi đáp: "Tôi chỉ biết mỗi… Hello."
Tôi
Tôi thở dài một cái, nói: "Từ bố mẹ trong tiếng Anh đừng nói cậu không biết nha?"
Bảo hơi ngại, đảo mắt nhìn lung tung rồi gật đầu.Tôi thật sự muốn đập đầu cậu ta xuống bàn.
Tôi
"Không hiểu sao cậu lên lớp nổi luôn á. Cái này đơn giản vậy mà cũng không biết, lớp 3 đã học rồi mà?"
Người Tôi Yêu
Bảo ấp úng: "Tôi... tôi..."
Tôi đặt tay lên trán, mọi thứ như xoay cuồng. Biết vậy đầu năm đã không nhận hối lộ của Bảo, giờ lại rước họa vào thân.
Người Tôi Yêu
Bảo nhìn tôi, giọng nhỏ nhẹ: "Xin lỗi Sen."
Thấy vẻ mặt hối lỗi của cậu, tôi cũng không nỡ trách, chỉ lặng lẽ chỉ lại thêm một lần nữa.
Nỗ lực giảng dạy của tôi cuối cùng cũng được đền đáp khi tiết kiểm tra, Bảo đạt được 5 điểm. Với tôi, con số đó trên bài của cậu ấy đã là cả một kỳ tích.
Người Tôi Yêu
Bảo cầm bài kiểm tra, vui đến mức nhào tới ôm chầm lấy tôi, vừa cười vừa reo lên: "Cảm ơn Sen nhiều lắm! Tất cả là nhờ Sen hết! Tôi yêu Sen quá!"
Tôi khó chịu đẩy mặt Bảo ra. Dù vui cỡ nào thì cũng không nên tùy tiện nói yêu ai, nhất là khi cả tôi và Bảo... đều là con trai.
Nhìn Bảo, tôi chợt nhận ra, hình như mình không giống những đứa trẻ cùng tuổi, không giống những học sinh vui vẻ mà người ta thường thấy.
Tôi nhìn Bảo, cậu ấy cười tít mắt, vui sướng đến mức không thể kiềm chế. Trong lòng tôi bất giác cảm thấy vui thay cho cậu ấy. Dù từ nhỏ, dù tôi có đạt điểm 10 thì tôi cũng sẽ không vui mừng đến mức như Bảo bây giờ.
Nhìn Bảo, tôi chợt nhận ra, hình như mình không giống những đứa trẻ cùng tuổi, không giống những học sinh vui vẻ mà người ta thường thấy.
Ngày hôm sau, Bảo đã mua bánh và cuốn truyện mới nhất đều tặng hết cho tôi, tôi bất ngờ nhìn Bảo.
Người Tôi Yêu
Bảo chỉ nói "trả ơn vì Sen đã chỉ dạy tôi tiếng anh".
Thật lạ,...tôi bắt đầu không thấy quen với hiện tại.
Lâu lâu, trong tiết học, tôi thấy Bảo hay viết gì đó. Tôi nhìn vào mà chẳng hiểu, muốn hỏi nhưng lại ngại làm phiền. Không hỏi thì sự tò mò lại càng lớn.
Tôi
Cuối cùng, tôi bật ra câu hỏi: "Cậu viết cái gì mà chăm chú vậy?"
Người Tôi Yêu
Bảo đáp lại, giọng nhỏ nhẹ như thể không muốn ai nghe thấy: "Tôi đang viết lời nhạc, bài hát này mới ra, tôi viết lại để giữ kỷ niệm những bài hát tôi yêu thích."
Tôi híp mắt nhìn Bảo, đúng là con người rảnh rỗi thật. Tôi không nghe nhạc nhiều nên cũng chẳng hiểu mấy thứ cậu ấy viết. Nhưng rồi, những đêm rảnh, tôi thử bật vài bài trong cuốn tập của Bảo... cũng khá hay.
Rồi dần, tôi bắt đầu quan tâm hơn. Mỗi khi Bảo viết gì đó, tôi sẽ lén nhìn tiêu đề, rồi tối về nghe thử. Không hiểu từ lúc nào, âm nhạc Bảo nghe cũng trở thành thói quen của tôi.
Tôi không rõ từ khi nào mình bắt đầu để ý Bảo nhiều hơn. Chỉ biết rằng, mỗi lần cậu ấy ngân nga bài hát mới, tôi đều lặng lẽ lắng nghe. Và rồi, chẳng hiểu sao, khóe môi tôi lại khẽ cong lên, như thể những giai điệu ấy cũng len lỏi vào lòng tôi theo cách rất riêng.
Tôi đến lớp như thường lệ, thấy cả đám bạn vây quanh bàn tôi và Bảo. Mặt Bảo đỏ lên, cười gượng.
NVP
Một bạn nam cất tiếng: "Sướng nha Bảo, mới vô học đã có bạn nữ lớp bên tặng quà rồi, mở ra cho bọn này coi thử đi!"
Người Tôi Yêu
Bảo gãi đầu, mặt hơi đỏ rồi từ chối: "Không được đâu, quà người ta tặng mà, lỡ bạn ấy tưởng tôi mang ra làm trò cười thì sao."
NVP
Bạn nam kia bĩu môi, giọng trêu chọc: “Chưa là gì đã bênh rồi. Sau này mà yêu thật chắc mày giấu người ta trong tủ luôn quá.”
Cả đám phá lên cười, Bảo cũng cười theo như để xua đi sự ngượng ngùng. Còn tôi, chỉ đứng lặng một bên. Không cười, chẳng buồn… chỉ thấy lòng trống rỗng. Tôi không rõ cảm giác đó là gì, chỉ biết… tôi không muốn thấy Bảo đỏ mặt hay cười với ai khác ngoài tôi.
Trong tiết học, tôi không ngừng liếc nhìn hộp quà trong ngăn bàn Bảo. Một cảm giác lạ lùng cứ trỗi dậy trong tôi mà chẳng biết giải thích, Bảo vẫn như mọi ngày, chăm chú viết lời nhạc.
Người Tôi Yêu
"Ây chết rồi, đoạn này hát sao ta… quên mất tiêu rồi," cậu lẩm bẩm.
Tôi
“Không nhớ thì về nhà viết tiếp đi,” tôi nói.
Người Tôi Yêu
Bảo lắc đầu ngay: “Chiều nay tôi học thêm Toán, không kịp mất.”
Tôi
Tôi nghĩ một lát rồi bảo: “Vậy đưa đây, tôi viết giùm. Hôm nay tôi rảnh.”
Người Tôi Yêu
Bảo nhìn tôi, hơi do dự, rồi quay lại viết tiếp: “Không được đâu, làm phiền Sen thì ngại lắm.”
Tôi
Lúc đó, tôi muốn hét lên bảo Bảo làm phiền tôi thêm đi, tôi sẵn sàng mà. Nhưng thay vì thế, tôi chỉ cố tìm lời dễ nghe: “Không sao đâu, tôi viết được mà. Hay là cậu chê chữ tôi xấu?”
Bảo vội xua tay, lắc đầu, rồi ngại ngùng nhỏ giọng nhờ vả tôi. Tôi vui đến mức lập tức giật cuốn tập nhạc của Bảo, bỏ ngay vào cặp, sợ cậu đổi ý.
Khi tan học, Bảo vẫn loay hoay tìm gì đó trên bàn, nhưng tôi đã vội vã rời đi. Tôi biết cậu ấy đang tìm hộp quà, thứ tôi đã vứt vào sọt rác. Thà không thấy còn hơn, để tôi không mất thêm cơ hội tiến gần với Bảo. Bảo vì lớp học thêm mà không ở lại lâu, vội vã đóng cửa lớp rồi rời đi.
Ngày hôm sau, tôi trả lại cuốn tập nhạc cho Bảo. Cậu ấy mỉm cười cảm ơn rồi lật từng trang, đọc từng câu lời nhạc. Khi đến cuối, Bảo dừng lại, mắt cậu ấy dừng ở dòng chữ "tôi thích cậu".
Bảo khựng lại, chớp mắt vài lần rồi tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không hay cuối bài hát có đoạn này không. Cuối cùng, cậu ấy chắc chắn rồi nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại Bảo, im lặng chờ đợi.
Tôi
Không để Bảo hỏi, tôi lên tiếng: "Sao? Câu trả lời của cậu là gì?"
Bảo nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi vội vã quay mặt đi, không nói lời nào. Tôi không vội, không có câu trả lời ngay cũng không phải là từ chối, có lẽ cậu ấy chỉ cần thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Tôi trở lại lớp sau giờ ra chơi, trên bàn có một cuốn tập lạ. Tôi không biết là của ai nhưng vẫn mở ra. Trang đầu tiên là dòng chữ rõ ràng, nắn nót: "Tôi đồng ý."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play