Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[YuriJian] Mắt Em Là Mùa Xuân Của Tôi.

Chương 1: Gặp nhau dưới cơn mưa đầu mùa

Tháng ba.
Mùa xuân vừa kịp ghé qua Seoul bằng những đợt gió mát lành và những cơn mưa phùn lất phất. Trong khuôn viên trường trung học nghệ thuật Seoul, hàng cây anh đào chưa kịp nở rộ, nhưng bầu trời xám nhạt và mùi đất ẩm đã đủ để khiến người ta nhận ra:
Mùa đông đã rút lui.
Đối với phần lớn học sinh trong trường, Jo Yuri là một câu đố không lời giải. Cô không hòa đồng, không tham gia câu lạc bộ. Lúc nào cũng một mình - đi học, luyện thanh, ăn trưa, rồi về ký túc xá. Sự hiện diện của cô giống như bản giao hưởng buồn vang lên giữa những âm thanh náo nhiệt của cuộc sống học đường.
Cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi nhẹ khi tiếng chuông vào lớp vang lên. Yuri mở ô, bước chậm rãi ra khỏi hành lang. Nhưng khi đi ngang qua sân, ánh mắt cô bất chợt dừng lại.
Một bóng người nhỏ nhắn chạy vụt qua sân trường, tay che đầu, chân trượt nhẹ trên nền gạch ướt. Và như một cảnh tượng trong phim, cô gái ấy vấp ngã - đôi giày văng ra, váy đồng phục ướt lấm lem, tóc rối bù vì gió và mưa.
Jo Yuri không định dừng lại. Đó không phải việc của cô. Nhưng. .ánh mắt ấy.
Yuri tiến đến, không nói gì. Cô chỉ đơn giản đưa ô che cho cô gái lạ mặt, trong khi bản thân vẫn ướt vì đứng lệch hẳn ra ngoài.
Cô gái vừa ngã ngẩng lên, đôi mắt nâu nhạt ánh lên vẻ hoảng hốt xen lẫn ngại ngùng. Ánh mắt ấy rất kỳ lạ - không giống những người khác. Nó không sợ hãi, cũng không tò mò. Mà trong tích tắc, giống như một bông hoa đầu xuân đang vươn mình ra khỏi lớp tuyết cuối cùng của mùa đông.
Won Jian
Won Jian
Chị. .Cảm ơn chị.
Giọng nói nhẹ như gió thoảng lướt qua, Yuri chỉ khẽ gật đầu, rồi cúi xuống nhặt giúp chiếc giày.
Jo Yuri
Jo Yuri
Em đi đứng kiểu gì vậy?
Won Jian
Won Jian
Em vội. . .em là học sinh mới. .lớp 10. Em bị lạc phòng.
Yuri nhìn cô kỹ hơn. Mái tóc đen hơi xoăn nhẹ ở đuôi, mặt thon và làn da trắng ngần, có chút baby, đúng kiểu học sinh mới vào cấp ba. Áo đồng phục rộng hơn một chút, lưng còn đeo balo con mèo xám đáng yêu.
Jo Yuri
Jo Yuri
Tên em là gì?
Yuri hỏi, giọng không cao cũng không thấp, đủ để át tiếng mưa rơi tí tách.
Won Jian
Won Jian
Won Jian ạ. Em học lớp 10D-ngành diễn xuất.
Yuri im lặng vài giây, rồi đưa mắt về hướng dãy phòng học.
Jo Yuri
Jo Yuri
Lớp đó ở tầng ba, dãy C. Đi theo chị.
Jian mở to mắt, ngạc nhiên vì cô gái lạnh lùng trước mặt lại chủ động giúp. Cô líu ríu bước theo, mặt đỏ hồng.
Đến khi cả hai đứng trước phòng học, Yuri định quay đi thì Jian vội giữ lấy vạt áo cô.
Won Jian
Won Jian
Chị. . .em chưa biết tên chị.
Yuri hơi khựng lại, nhưng không giật tay ra. Cô quay đầu lại, ánh mắt dịu đi đôi chút.
Jo Yuri
Jo Yuri
Jo Yuri. Năm hai khoa Thanh nhạc.
Won Jian
Won Jian
Jo Yuri sao. . .
Jian lặp lại, miệng khẽ cong lên thành nụ cười nhỏ.
Won Jian
Won Jian
Cảm ơn chị lần nữa. Em. . .rất vui vì được gặp chị đầu tiên.
Lần này, Yuri không nói gì. Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, như gật nhẹ, rồi xoay người bước đi trong màn mưa nhạt.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, trong lòng cô bỗng có gì đó rất lạ. Không ồn ào, không chấn động – chỉ là một chút gì đó âm ấm như hơi nước phả vào cửa kính. Nhẹ nhàng, nhưng không thể làm ngơ.
[...]
Tối hôm đó.
Jo Yuri ngồi trong phòng ký túc xá, tay vẫn lướt nhẹ trên phím đàn điện tử. Nhưng thay vì luyện bài hát cho kỳ thi học kỳ, cô lại bất giác chơi một giai điệu ngẫu hứng – nhẹ nhàng, trong trẻo như. . . một buổi sáng mùa xuân.
Và trong đầu cô, hiện lên ánh mắt màu nâu nhạt kia, cùng nụ cười ngại ngùng dưới cơn mưa đầu mùa.
_____
Tác giả (ngu toán)
Tác giả (ngu toán)
Không biết còn ai nhớ tui không ta.😔
Tác giả (ngu toán)
Tác giả (ngu toán)
Fic đợt trước tui drop do có 1 số vấn đề á.😭
_____
🐻‍❄️

Chương 2: Em sẽ lại chào chị vào ngày mai

Jo Yuri không nghĩ mình sẽ gặp lại cô gái đó sớm đến thế.
Sáng hôm sau, như mọi khi, cô bước vào căng tin từ phía cửa sau – nơi ít người chú ý nhất. Yuri vẫn luôn ăn sáng một mình. Cô chọn bàn gần cửa sổ, lấy cuốn sách nhạc ra đọc trong lúc uống cà phê đen – món duy nhất cô thấy hợp vị vào mỗi buổi sáng.
Won Jian
Won Jian
Chị Jo Yuri?
Một giọng nói vang lên ngay sau lưng khiến Yuri khẽ chau mày. Giọng nói đó – có gì đó rất quen.
Cô quay lại. Là cô nhóc hôm qua. Vẫn là balo mèo xám, nhưng hôm nay tóc Jian đã được cột gọn, trông càng nhỏ nhắn hơn.
Won Jian
Won Jian
Chị ăn sáng một mình ạ?
Jo Yuri
Jo Yuri
. . .Ừ.
Yuri đáp, rồi lại quay về phía ly cà phê.
Jian không bỏ đi. Cô ngồi xuống ghế đối diện, tay ôm hộp sữa chuối và bánh sandwich.
Won Jian
Won Jian
Em cũng hay ăn sáng một mình.
Won Jian
Won Jian
Nhưng nếu có thể, em muốn ăn cùng chị.
Yuri ngẩng lên nhìn cô. Đôi mắt ấy – vẫn trong veo như hôm qua. Không có một chút ngại ngùng, không sợ ánh nhìn lạnh của cô.
Jo Yuri
Jo Yuri
Không ai nói với em là chị không thích bị làm phiền à?
Won Jian
Won Jian
Em biết.
Won Jian
Won Jian
Nhưng chị đã giúp em hôm qua, nên em cảm thấy chị không đáng sợ như người ta đồn.
Yuri cười khẩy.
Jo Yuri
Jo Yuri
Em không sợ ai à?
Won Jian
Won Jian
Em sợ bị điểm thấp. Sợ giáo viên diễn xuất. Và sợ ăn sáng một mình hoài. .
Won Jian
Won Jian
Nhưng ngồi với chị, em không thấy buồn.
Jian vừa nói vừa cắn miếng bánh. Yuri không trả lời. Nhưng cô cũng không bảo Jian rời đi.
Cả hai ăn trong yên lặng, ngoại trừ tiếng sữa chuối ục ục khi Jian hút gần hết. Sau vài phút, cô nàng nhỏ tuổi kia lại mở lời.
Won Jian
Won Jian
Chị hay đến đây giờ này hả?
Jo Yuri
Jo Yuri
Ừ.
Won Jian
Won Jian
Vậy mai em cũng đến giờ này.
Won Jian
Won Jian
Được không?
Yuri không đáp. Nhưng trong lòng lại khẽ dao động bởi cách Jian hỏi. Không ép buộc. Không làm phiền. Chỉ đơn giản là. . . muốn ở gần.
[...]
Những ngày sau đó.
Jian luôn xuất hiện ở căng tin mỗi sáng, đúng giờ Yuri đến. Cô không bao giờ nói nhiều, chỉ ngồi đối diện, đôi khi nói vài câu ngắn ngủn như:
Won Jian
Won Jian
Hôm nay trời nắng nhẹ, chị có mang kính râm không?
/////
Won Jian
Won Jian
Em học tiết kịch hình thể, đau cơ gần chết.
/////
Won Jian
Won Jian
Chị uống cà phê đen mà không ăn sáng, đau bao tử đó nha.
/////
Jo Yuri vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
Nhưng cô không phủ nhận – sự có mặt của Jian dần trở thành một phần trong nhịp sống lặng lẽ của cô. Như một đóa hoa nhỏ mọc ở góc ban công – không ồn ào nhưng khó lòng lờ đi.
[...]
Một sáng chủ nhật.
Khi không có lớp, Yuri vẫn đi dạo quanh trường để tập thở thanh quản. Đến khúc sân sau, nơi có băng ghế gỗ cạnh hàng hoa cúc dại, cô bắt gặp Jian đang ngồi ghi chép vào sổ tay, vẻ mặt chăm chú.
Yuri không định lại gần. Nhưng Jian đã thấy cô trước.
Won Jian
Won Jian
Tiền bối Yuri!
Jian gọi, giọng tươi như nắng sớm.
Won Jian
Won Jian
Lại đây ngồi với em một lát được không?
Yuri chần chừ vài giây, rồi bước tới, ngồi cách Jian một khoảng đủ xa để không quá thân mật, nhưng đủ gần để nghe thấy tiếng thở đều của cô gái ấy.
Won Jian
Won Jian
Chị hay đi dạo vào chủ nhật hả?
Jo Yuri
Jo Yuri
Ừ. Không khí buổi sáng giúp thư giãn dây thanh.
Jian gật gù.
Won Jian
Won Jian
Em không biết nhiều về thanh nhạc, nhưng em biết chị hát rất hay.
Yuri nghiêng đầu nhìn cô.
Jo Yuri
Jo Yuri
Em nghe ở đâu?
Won Jian
Won Jian
Trên trang web trường. Có video buổi biểu diễn cuối kỳ năm ngoái.
Won Jian
Won Jian
Giọng chị nghe như. . .mùa thu. Nhẹ, buồn, nhưng có gì đó khiến người ta không thể ngừng nghe.
Jian ngước lên, đôi mắt lấp lánh.
Yuri sững người. Lần đầu tiên, có người dùng từ "mùa thu" để miêu tả giọng hát của cô.
Jo Yuri
Jo Yuri
Em hay dùng những ví von kiểu đó sao?
Won Jian
Won Jian
Với những điều em thích.
Jian cười tinh nghịch.
Yuri khẽ quay mặt đi, nhưng tim cô lại rung lên một chút. Không phải vì lời khen. Mà vì cái cách Jian nhìn cô – nhẹ nhàng, không kỳ vọng, không ép buộc. Như thể dù cô có lạnh lùng thế nào, thì sự ấm áp của Jian cũng vẫn ở đó.
[...]
Hôm đó, khi cả hai rời khỏi ghế đá, Jian bất chợt hỏi:
Won Jian
Won Jian
Nếu mai em lại chào chị ở căng tin, chị có chào lại em không?
Jo Yuri nhìn cô. Đôi mắt đen thẫm của cô không biểu lộ gì rõ ràng. Nhưng môi lại khẽ nhếch lên, một đường cong thật nhỏ, thật nhẹ.
Jo Yuri
Jo Yuri
Nếu em thật sự đến, chị sẽ chào.
_____
Tác giả (ngu toán)
Tác giả (ngu toán)
Mấy bạn xem xong nhớ tim ủng hộ tui với nha.
Tác giả (ngu toán)
Tác giả (ngu toán)
Chứ không tui không có động lực ra chap😔.
_____
🐻‍❄️

Chương 3: Nếu chỉ là rung động thoáng qua thì sao?

Jo Yuri luôn nghĩ mình hiểu bản thân.
Cô thích nhạc cổ điển hơn pop, thích mùa đông hơn mùa hè, thích một mình hơn là có người bên cạnh. Và. . .cô thích con trai. Ít nhất là vẫn luôn nghĩ như thế.
Từ trước đến giờ.
Yuri chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc nào. Có vài người từng theo đuổi, vài người tỏ tình, cả nam lẫn nữ. Nhưng cô luôn từ chối, đôi khi vì quá lạnh lùng, đôi khi vì chẳng cảm thấy gì. Với Yuri, chuyện tình cảm giống như một nốt nhạc lạc quẻ giữa bản nhạc đời vốn đang trôi yên ổn.
Vậy mà dạo gần đây, mỗi sáng thức dậy, hình ảnh đầu tiên trong đầu cô lại là nụ cười của Won Jian.
[...]
Won Jian
Won Jian
Chị ăn sáng chưa?
/////
Won Jian
Won Jian
Em mang thêm một cái bánh cho chị nè.
/////
Won Jian
Won Jian
Hôm nay em được giáo viên khen đó nha!
Những câu nói vụn vặt ấy.
Những lần Jian khẽ nghiêng đầu nhìn cô với đôi mắt sáng, nụ cười mềm, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Yuri như đoạn điệp khúc ngắn ngủi nhưng ám ảnh.
Kim Sieun
Kim Sieun
Chị Yuri.
Yuri ngẩng đầu.
Trong phòng tập thanh nhạc vắng lặng, Kim Sieun bước vào, trên tay cầm hai chai nước.
Kim Sieun
Kim Sieun
Uống không?
Sieun chìa ra một chai.
Yuri gật nhẹ, nhận lấy. Họ ngồi xuống ghế nghỉ, tiếng máy lạnh khe khẽ trong không gian. Yuri vẫn im lặng như mọi khi.
Sieun là kiểu người không cần nói nhiều cũng có thể hiểu người khác.
Sau một lúc im lặng, cô hỏi:
Kim Sieun
Kim Sieun
Chị có vẻ lơ đãng hôm nay. Có chuyện gì sao?
Yuri lắc đầu.
Jo Yuri
Jo Yuri
Chỉ hơi mệt.
Sieun cười nhẹ.
Kim Sieun
Kim Sieun
Hay là có người khiến chị rối trí?
Yuri liếc nhìn cô bạn cùng lớp, định phản bác. Nhưng đôi mắt Sieun lúc nào cũng như biết hết mọi thứ.
Kim Sieun
Kim Sieun
Cô bé năm nhất đó, phải không? Jian?
Jo Yuri
Jo Yuri
...
Yuri nghe câu hỏi của Sieun xong thì im lặng.
Được vài phút cô quyết định hỏi lại:
Jo Yuri
Jo Yuri
Sao em biết?
Kim Sieun
Kim Sieun
Chị không nhận ra à?
Kim Sieun
Kim Sieun
Mỗi lần cô ấy xuất hiện, ánh mắt chị thay đổi một chút. Mềm hơn.
Kim Sieun
Kim Sieun
Em chưa từng thấy chị như vậy với ai cả.
Yuri tiếp tục im lặng.
Cô nhìn chai nước trong tay, đầu óc mơ hồ. Đúng là cô cảm thấy gì đó.
Nhưng. . .đó là gì?
Kim Sieun
Kim Sieun
Em chỉ tò mò thôi, chị từng nói chị chỉ thích con trai.
Kim Sieun
Kim Sieun
Vẫn vậy chứ?
Sieun nói thêm, giọng nhẹ nhàng.
Yuri không trả lời ngay. Một lúc sau, cô thở ra.
Jo Yuri
Jo Yuri
Chắc là. .vẫn vậy.
Jo Yuri
Jo Yuri
Em biết mà, đúng không? Em thân với chị nhất trong lớp, chị đâu có kiểu đó. .
Kim Sieun
Kim Sieun
Ừ, em biết. Chỉ là cảm xúc không phải lúc nào cũng theo lý trí.
Kim Sieun
Kim Sieun
Đôi khi, có người bước vào đúng lúc khiến mình không còn chắc chắn nữa.
Sieun mỉm cười.
Yuri không trả lời. Nhưng trong lòng cô, những câu nói đó cứ vang vọng mãi.
[...]
Chiều hôm ấy.
Khi rời khỏi phòng tập, Yuri thấy Jian đang ngồi ở sân sau trường. Cô bé đang cùng bạn mình – một cô gái năng động, tóc nhuộm nâu vàng, tay vung vẩy cây bút và cười khúc khích.
Yuri bước chậm lại, đứng khuất sau hàng cây. Cô nghe giọng của người kia:
Kim Sora
Kim Sora
Sao dạo này mày suốt ngày nói về Jo Yuri thế? Mê rồi hả?
Jian ngại ngùng đẩy bạn.
Won Jian
Won Jian
K-không có!
Won Jian
Won Jian
Chị ấy. .kiểu người đặc biệt.
Won Jian
Won Jian
Ít nói, lạnh lùng, nhưng rất dịu dàng một cách lặng lẽ.
Kim Sora
Kim Sora
Lặng lẽ đến nỗi suốt một tuần chưa hỏi mày lấy một câu?
Cô bạn bĩu môi.
Won Jian
Won Jian
Ừ thì. .nhưng chỉ cần chị ấy không đuổi em là em vui rồi.
Jian cười, ánh mắt lấp lánh.
Yuri lặng người. Cô không biết mình đứng đó bao lâu. Đến khi Jian quay đầu bắt gặp ánh mắt cô, cả hai đều sững lại.
Won Jian
Won Jian
Chị Yuri! Chị đi đâu vậy?
Jian đứng bật dậy, chạy lại.
Jo Yuri
Jo Yuri
Chỉ đi dạo thôi.
Yuri gật nhẹ.
Cô bạn của Jian đứng xa xa, tò mò quan sát.
Jian ngập ngừng vài giây, rồi hỏi:
Won Jian
Won Jian
Chị có muốn. .ngồi chơi với tụi em không?
Yuri nhìn Jian, rồi nhìn bạn cô.
Một lúc sau, cô lắc đầu.
Jo Yuri
Jo Yuri
Chị có việc rồi. Nhưng. .em cứ ở lại chơi đi.
Jian hơi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười.
Won Jian
Won Jian
Vậy mai em gặp chị ở căng tin nha?
Jo Yuri
Jo Yuri
Ừ.
Yuri quay lưng đi. Nhưng lần này, từng bước chân của cô như nặng hơn.
[...]
Tối hôm đó.
Trong phòng ký túc xá, Yuri mở điện thoại, vào trang web trường, gõ tìm "Won Jian".
Cô dừng lại ở một bức ảnh, Jian đang biểu diễn trong buổi chào mừng học sinh mới, ánh đèn sân khấu làm nổi bật gương mặt rạng rỡ ấy.
Jo Yuri
Jo Yuri
Chị chỉ là một người chị khóa trên.
Yuri thì thầm với chính mình.
Rồi lại nhìn vào nụ cười kia.
Jo Yuri
Jo Yuri
. .Hay là không chỉ vậy?
_____
Tác giả (ngu toán)
Tác giả (ngu toán)
Hì hì lười ra chap nên giờ mới ra.
Tác giả (ngu toán)
Tác giả (ngu toán)
Mọi người thông cảm nha cái lười là bẩm sinh của tui rồi😞.
_____
🐻‍❄️

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play