[RhyCap] “Từ Ngày Gặp Em…”
Chương 1-Những Ngày Không Ai Ở Bên
T/g
Xin chàooo, tuii làaa t/g dayy
T/g
Không giấu gì mọi ngườii, đây chính là bộ truyện đầu tiên mà tuii viết
T/g
lần đầu viết có hơi lúng túng và nhiều sai sót, mong mọi người bỏ qua nèe
T/g
Lưu ý: Những Otp phụ trong đây đều là do tui xoay vòng quay may mắnn, nên mọi người đừng to6 tui nhenn
T/g
Giờ thì paipaii mọi ngườii
T/g
Mọi người đọc truyện vuii vẻ nhaa💗
T/g
Cảm ơnn vì đã ủng hộ truyện của tuiii💗
Quang Anh lớn lên trong một thế giới thiếu hơi ấm
Cha mẹ cậu mất sớm, cậu không còn một ai bên cạnh, chỉ còn có duy nhất Ông Nội, nhưng xui thay cậu cũng đã mất liên lạc với ông.
Cậu đã học cách tự lập từ rất sớm. Tự giặt quần áo, tự pha mì, tự ôm bản thân khi sốt cao mỗi đêm.
Sáng nào cũng vậy, cậu thức dậy trong căn trọ nhỏ, ánh đèn nhợt nhạt chiếu vào khuôn mặt mệt mỏi.
Quang Anh
Haizzz… Hôm nay lại phải đi làm,
Quang Anh thở dài, chép miệng nhìn cái đồng hồ cũ kỹ kêu "tíc tắc" bên giường.
Bên ngoài, bầu trời xám xịt như tâm trạng của cậu. Không có tiếng gọi “dậy ăn sáng”, không có ly cà phê nóng chờ sẵn. Chỉ có tiếng xe cộ và nhịp sống hối hả đang chờ cậu nhập cuộc.
Vào công ty, Quang Anh nhanh chóng bị cuốn vào một ngày dài mệt mỏi. Bàn làm việc chất đống tài liệu, thông báo deadline dồn dập, và cả những ánh mắt soi mói từ cấp trên.
Trưởng Phòng
Quang Anh!! Cái file báo cáo hôm qua đâu?! Sao chưa gửi?
tiếng trưởng phòng vang lên gay gắt.
Quang Anh
Dạ… em đang chỉnh lại số liệu ạ, khoảng 10 phút nữa em gửi liền…
Trưởng Phòng
10 phút? Bộ em tưởng sếp khách hàng chờ em chắc?! Làm việc kiểu này sao lên nổi vị trí chính thức?
Cậu cúi đầu, cắn chặt môi, không dám phản bác. Cả văn phòng lặng đi trong vài giây, trước khi âm thanh bàn phím và tiếng click chuột lại tiếp tục vang lên như chưa có gì xảy ra.
Rồi…Một bàn tay to lớn giáng xuống vào gương mặt cậu.
Tiếng “Chát” ấy to tới mức ai nghe cũng phải rùng mình,nhưng cũng chẳng một người nào tới can ngăn.
Trưởng Phòng
Tôi nói cho cậu biết, nếu không làm nhanh thì cuốn gói và đi ra khỏi đây đi, có nhiêu đó cũng làm không xong.//Nói xong rồi rời đi//
Quang Anh
//Cậu im lặng và cố gắng hoàn thành xong file báo cáo//
Cậu quen rồi. Những lời nặng nhẹ, những câu trách móc, những lần bị gọi tên chỉ để nghe mắng hay… những cú tát đau đớn này.
Tan làm, Quang Anh lê bước về phòng trọ. Trên đường về, cậu ghé qua tiệm tạp hóa quen, mua gói mì và chai nước lọc.
Không có ai chờ cậu. Không có tiếng hỏi “hôm nay mệt không?”. Chỉ có ánh đèn vàng leo lét và chiếc quạt máy cũ quay đều.
Trong khoảnh khắc đó, Quang Anh nghĩ…
Nếu một ngày mình biến mất, liệu có ai nhận ra?
Quang Anh
Haizz, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đấy.
T/g
Mở đầu vậy liệu có ổn…🥹
Chương 2-Ánh Hào Quang Không Dành Cho Kẻ Mệt Mỏi
T/g
Ngày hôm nayy cậu trước màn hình tốt honggg💗
T/g
Thôi xàm quá vào truyện🥹🥹🥹
Sau nhiều năm nỗ lực, Quang Anh bước chân vào một công ty danh tiếng – nơi người ta vẫn gọi là “bến đỗ mơ ước” của bao nhiêu sinh viên mới ra trường.
Nhưng thực tế, cái nơi được phủ bởi lớp sơn hào nhoáng ấy lại không dành cho những tâm hồn yếu mềm.
Quang Anh làm việc từ sáng sớm đến tận khuya. Hầu như mỗi buổi trưa, cậu chỉ kịp ăn vội ổ bánh mì nguội ngắt trước màn hình máy tính. Ánh mắt cậu ngày càng trũng sâu, gương mặt nhợt nhạt, vai áo lúc nào cũng vương lại nếp gấp của chiếc balo nặng trĩu.
NVP2
Anh Quang Anh, slide này phải sửa lại màu nền. Sếp không thích màu tối đâu,
một đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn hối hả nhắc.
Quang Anh
Ờ… để anh làm lại,
Quang Anh khẽ đáp, đôi tay không dừng gõ bàn phím.
Không ai thực sự quan tâm cậu đã ăn chưa, có mệt không, hay đêm qua cậu chỉ ngủ được hai tiếng.
Trưởng Phòng
Quang Anh!! Báo cáo tháng đâu rồi? Sao chưa để trên bàn tôi?
trưởng phòng đập tay xuống bàn, giọng điệu đầy áp lực.
Quang Anh
Em gửi qua mail rồi ạ, nhưng bản in đang kẹt máy…
Trưởng Phòng
Lý do! Lúc nào cũng lý do! Anh thử đứng đây làm trưởng phòng một ngày coi có chịu nổi không?
Quang Anh
*Tao mà làm Trưởng Phòng tao d.í mày c.h.e.t*
Quang Anh siết nhẹ bàn tay dưới gầm bàn. Cậu quen rồi. Những lời nói đó, sự dè bỉu, cả cái cách mọi người nhìn cậu như thể cậu là người duy nhất làm chậm nhịp công việc.
Ánh đèn văn phòng sáng đến chói mắt. Nhưng trong lòng Quang Anh, chẳng có tia sáng nào đủ lớn để xua đi cảm giác bế tắc đang bủa vây.
T/g
Ai muốn g.i.e.t ông Trưởng Phòng dơ chân lên t/g coi thử^^
Chương 3-Cuộc Gặp Gỡ Dưới Trời Đông
T/g
Tongtai Skibidiii xin chao cac emm
T/g
Chuc cac emm doc truyen vui vee
Chiều hôm đó, Hà Nội lặng lẽ chuyển lạnh. Những cơn gió đầu mùa len lỏi qua từng con phố, khiến người đi đường phải kéo cao cổ áo.
Quang Anh vừa rời khỏi văn phòng, chiếc áo măng tô mỏng không đủ che chắn hết cái lạnh của trời tối. Cậu bước đi chậm rãi, lòng trống rỗng như chính những ngày qua.
Ở khúc cua gần công ty, một dáng người nhỏ nhắn bất ngờ lao đến từ hướng ngược lại – và bụp! – cả hai đâm sầm vào nhau.
Đức Duy
Á! Em xin lỗi anh!!! Trời ơi, em không thấy đường!
Giọng nói pha một chút trẻ con nhưng cũng khá ấm áp vang lên.
Quang Anh lùi lại một bước, ánh mắt hơi cau lại vì bất ngờ.
Cậu thanh niên trước mặt thấp hơn cậu cả một cái đầu, tóc xù nhẹ, mặt đỏ lên vì lạnh. Cậu ta đang ôm một ly cacao nóng, phần nắp bung ra, vài giọt sóng sánh văng nhẹ lên tay áo Quang Anh.
Đức Duy
Anh có sao không ạ? Em bất cẩn quá…
Quang Anh đáp, lùi nhẹ sang bên để tránh dòng người đi qua.
Quang Anh
Ủa màa…Nhìn cậu lạ lắm, hình như cậu mới chuyển tới đây à?
Đức Duy
Àa vâng ạ, em mới chuyển đến đây ạ, em cũng chẳng quen aii…, hay anh cho em xin được phép làm quen và kết bạn để tiện hỏi đường được không ạ?
Em đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với cậu, đi kèm theo đó là một nụ cười làm ngây ngất lòng người.
Ánh mắt em long lanh như hòn ngọc có màu đen sẫm.
Quang Anh không biết vì sao… nhưng đôi mắt kia như có khả năng xua tan mọi mệt mỏi trong lòng cậu.
Quang Anh
À ừmm… Được thôi
Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng, cậu dừng lại để nhìn ai đó thật lâu. Và lần đầu tiên, một cuộc va chạm nhỏ lại khiến trái tim cậu xao động đến thế.
Tay cậu dần dần chạm vào tay em
Từ đâu, một luồn hơi ấm áp bao quanh cả con người cậu kể từ lần bắt tay kia.
Đức Duy
À mà anh tên gì thế ạ, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Quang Anh
Tôi tên Nguyễn Quang Anh, năm nay tôi 24 tuổi. Thế còn cậu?
Đức Duy
ôi, thế em nhỏ hơn anh rồi, em tên là Hoàng Đức Duy, năm nay em 22 tuổi.
Quang Anh
Vậy tôi xin phép được xưng hô anh-em với cậu được không?
Đức Duy
Được ạ, trời ơi đó là điều đương nhiên mà.
Em và cậu cứ thế mà ríu rít hết cả đoạn đường cho tới khi đến nhà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play