[Đn Bnha/My Hero Academia] Dancing In The Dark
"Người"
『Thình thịch... Xin người... Đừng rời đi... Đừng rời bỏ ta...!』
Người nọ bất chợt bừng tỉnh trong đêm tối, gió cùng ánh trăng đua nhau lùa vào cánh cửa sổ khép hờ.
Màn đêm thanh tịnh mang theo âm sắc ngày hạ, tiếng dế hoà chung với tiếng máy móc khẽ kêu lên nơi phòng bệnh vắng bóng người.
Trên chiếc giường đơn mang màu đơn sắc tẻ nhạt, người nọ lấm tấm mồ hôi, cánh tay gắn biết bao nhiêu dây nối với đủ loại thiết bị, ống dẫn, người dùng chút sức lực ít ỏi mà bấu chặt lấy ga giường.
Đôi mắt mờ đục màu xám tro đối mặt với trần nhà trắng tinh, chỉ gắn một chiếc quạt trần đang quay đều, chậm rãi.
Vẻ mặt người hiện rõ sự mệt mỏi, thiếu sức sống và đôi mắt đục ngầu không chút ánh sáng.
Người lại thành công rồi, thành công mơ thấy ánh sáng của người, mục đích sống duy nhất của người, hy vọng về hạnh phúc của người.
Tim người đập nhanh, mồ hôi nhễ nhại làm dính bết mái tóc ngắn cũn mới được gội qua loa hồi chiều.
Người điều chỉnh lại nhịp thở để ăn khớp với nhịp đập của trái tim và lá phổi đang đòi hỏi cung cấp thêm khí oxy.
Hương hoa sữa vất vưởng trong không khí theo gió đêm lùa vào khiến cho người nhạy cảm với mùi hương như người phải khẽ nhăn đôi mày lại.
Giương đôi mắt tro, người nhìn xuống cánh tay gầy yếu, gần như chỉ còn da bọc xương, rồi lại đánh mắt sang đôi chân tàn phế, tê cứng không còn cảm giác do tai nạn hồi nửa năm trước.
Người là trẻ mồ côi, lớn lên tại một cô nhi viện vô nhân đạo, lừa bịp những nhà hảo tâm để lấy tiền chi cho những thú vui hưởng lạc, mặc cho những đứa nhỏ ngày ngày phải chịu đựng cơn đói và sự hành hạ về thể xác.
Nửa năm trước, vì sa đoạ vào cờ bạc mà chủ cô nhi viện đã tiêu sạch số tiền quyên góp và hỗ trợ khổng lồ dẫn đến vỡ nợ.
Bần cùng, ông ta tìm đến bọn buôn người, quyết định bán đi đứa trẻ lớn tuổi nhất là người - mới chỉ là một thiếu nữ 15 tuổi.
Trên đường đi đến điểm hẹn, người bất ngờ gặp tai nạn, chiếc xe mất lái của một tên công tử say xỉn tông thẳng vào người.
Người không chết nhưng lại gặp chấn thương lớn, đầu va chạm mạnh với mặt đường, xương sườn và tay gãy không ít, ảnh hưởng đến nội tạng cũng không nhỏ, đặc biệt, đôi chân của người vĩnh viễn bị cướp đi.
Vì thủ phạm là công tử của một gia đình giàu có, danh giá, để che đậy chuyện này, gia đình tên đó đã đồng ý bồi thường một số tiền rất lớn, đồng thời chi trả toàn bộ viện phí, tiền thuốc men.
Số tiền lớn gấp mấy lần tiền buôn người khiến tên viện trưởng sáng mắt, quyết định giữ người lại để chuộc lợi.
Không chỉ vậy, ông ta bịa đặt và lấy tai nạn của người, đôi chân tàn phế của người ra để nhận sự thương cảm từ công chúng, lừa dối về việc cần tiền để chữa trị cho đôi chân vốn chẳng bao giờ có thể phục hồi để thu về một số tiền quyên góp khổng lồ.
Dù vậy, số tiền đó lại chẳng đến lượt người đụng đến.
Người bị đày vào một căn phòng tách biệt, ngày qua ngày chỉ có cháo trắng và thuốc tê liều mạnh xâm nhập vào người. Việc tắm gội hằng ngày cũng chỉ qua loa cho xong chuyện.
Cuộc đời người khi ấy tăm tối, chỉ mong bản thân có thể chết quách đi cho rồi, nhưng người lại chẳng có đủ can đảm để tự kết liễu chính bản thân.
Suy cho cùng, người mới chỉ 15 tuổi.
Khoảng hai tháng trước, người bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, người rạng rỡ với mái tóc bóng mượt, dài thướt tha, vui vẻ nô đùa chạy nhảy trên đôi chân tưởng chừng như tàn phế.
Không chỉ mình người, người mơ thấy người cười, người chạy, người nhảy với ai đó, người mà dù cố gắng thế nào người cũng chẳng thấy nổi mặt.
Người chỉ biết rằng, chỉ khi gặp người đó, bóng tối quanh người mới được xua đi.
Au Fraise_
Hố mới tới đâyyyy
Au Fraise_
Ngâm em này chưa lâu lắm..
Au Fraise_
Nhma toy lên cả kết, cả phần hai của em nó rồi🤌🏻
Au Fraise_
WARNING: OOC!! Hint np, no cp!! Ngược, ngọt
Au Fraise_
Lần đầu làm chuyện ấy-)
Au Fraise_
Viết truyện ngược ý🗿
Au Fraise_
Nhma chắc cũng không ngược lắm đâu..
Au Fraise_
Phần 1 là thế,':)
Đếm ngày
Người dạo gần đây thường xuyên mất ngủ, tần suất mơ cũng giảm đi đáng kể.
Người nhớ những tiếng cười, nhớ những cái ôm ấm áp từ người lạ mặt trong giấc mơ, ở đó, người như thể một người hoàn toàn khác so với hiện thực.
Đêm nay người lại mơ thấy rồi, chỉ là người lại chợt tỉnh giữa đêm, không thể mơ lại được nữa.
Sức khỏe người đang ngày một cạn kiệt, người chẳng thể ăn, chẳng thể có một giấc ngủ yên.
Người mệt mỏi nhưng chẳng thể chợp mắt, sinh mạng của người, chỉ còn đếm ngược theo ngày là chấm dứt.
Số lần gặp được người ấy, được vui vẻ cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
❛Không muốn... Trở lại...❜
Người thều thào, nước từ khoé mắt chảy dọc theo gò má gầy gò.
Người muốn chìm mãi trong giấc mơ đó, không muốn trở về hiện thực, nơi chỉ có người cô đơn một mình, chờ đợi ngày được giải thoát.
Người nằm trên giường, chịu đựng cơn đói cồn cào vào giữa đêm muộn.
Người biết rõ, cho dù người có chết lúc này cũng sẽ chẳng có ai thèm đoái hoài.
Bởi vốn ngay từ đầu, đám người đó chẳng hề quan tâm đến sinh mạng của lũ trẻ mồ côi này.
Một cơn gió mạnh thổi tung cánh cửa sổ, tiếng động lớn giữa màn đêm tĩnh lặng như có thể khiến bất cứ ai cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Người chỉ có một mình lại như chẳng thể nghe thấy, giương đôi mắt đục ngầu nhìn vào một khoảng không vô định.
Mí mắt người như nặng trĩu, ép người che đi tầm nhìn, che đi trần nhà trắng xoá bị nhuốm màu bởi màn đêm lạnh lẽo.
Người một lần nữa chìm vào cơn mê do kiệt sức.
Qua ngày hôm nay, người lại đến gần cái chết hơn một ngày.
Và cũng qua ngày hôm nay, số lần người được chìm đắm trong cơn mơ của niềm hạnh phúc.
Au Fraise_
Chap được soạn thảo từ trước!!
Au Fraise_
Độ dài ngắn tùy thuộc vào nội dung của chap
Arumi
Trong cơn mơ màng, người cảm giác như gió đang ôm lấy mình khiến người chợt tỉnh.
Không phải mơ, có lẽ vậy vì người đang rơi, rơi với tốc độ ngày một nhanh giữa không trung.
Đầu óc người trống rỗng, ngoài việc nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất, cũng như viễn cảnh mà người hằng mong mỏi nhất, là cái chết, người chẳng nghĩ thêm được điều gì.
Tại sao người lại lâm vào tình cảnh này? Hay người từ đâu mà có thể rơi tự do như thế?
Người hoàn toàn chẳng nghĩ tới, cũng chẳng muốn nghĩ.
Người sắp chết rồi, sắp được giải thoát rồi, chỉ là có lẽ cái chết này sẽ rất đau đớn.
Cơn đói cồn cào vẫn đang hành hạ tâm trí và tinh thần của người.
Người sẽ trở thành ma đói sau khi chết sao? Có lẽ, có thể, hoặc không.
Người nhắm mắt chờ đợi sự đau đớn bởi thịt nát xương tan trước cái chết đang tới gần.
Thành phố về đêm thật đẹp nhưng người chẳng có tâm trạng ngắm nhìn nó.
Tim người đập nhanh, khó kiểm soát bởi nỗi sợ, người sợ đau, sợ chết, nhưng khi chết rồi sẽ không phải sợ nữa.
Người tự nhủ, tay nắm chặt lại thành đấm, hơi thở rối loạn khi cảm giác mặt đất đang sít gần lại.
Sắp rồi, chỉ một chút nữa thôi...
Quái lạ, cơn đau như xé xác không tới như dự kiến, trái lại là một cảm giác ấm áp, dịu dàng đến lạ thường, hệt như có ai đang ôm lấy thân hình nhỏ bé của người.
Chưa kịp để người định thần, người lạ mặt ấy ôm chặt lấy người, chất giọng nam tính cố biểu lộ chút nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự khiển trách.
【Nửa đêm nửa hôm, nhóc là con cái nhà ai mà lại dám thả mình rơi tự do thế này hả? Muốn chết sao, nhóc?】
Gió đêm thổi mạnh khiến giọng nói trên không trung của người lạ mặt có chút khó nghe.
Người run lên vì lạnh, tay nhỏ bất giác bám chặt lấy góc áo người nọ, cảm giác sợ hãi vẫn còn, người thở gấp, nhất thời chưa thể trả lời.
Người ấy như nhận thấy tình trạng của người lúc này mà nhẹ nhàng đáp đất trên nóc một toà nhà gần đó, tay vẫn ôm chặt lấy người, xoa xoa lưng trấn an.
【Được rồi nhóc con, an toàn rồi, bỏ anh ra để anh hỏi chuyện nào.】
【Nhóc ngoan, anh không phải người xấu đâu.】
Tay người nọ dịu dàng xoa lưng rồi tóc, đồng thời cũng nới lỏng cái ôm chặt khi nhẹ nhàng đáp đất.
Người lúc này cũng mới bình tĩnh lại, thả lỏng cái nắm chặt do sợ hãi ban nãy.
Thân hình nhỏ bé cao vỏn vẹn 1m43 của người như lọt thỏm trong lòng người nọ.
❛Xi-xin lỗ-i… Xin l-lỗi… Đừ-đừ-ng ném…❜
Người nhỏ giọng, lắp bắp mãi mới thành lời.
Lâu lắm mới gặp và giao tiếp với người ngoài, người sợ bản thân làm phiền người nọ, bị ném xuống đất không thương tiếc.
Người sợ đau, đặc biệt là cái đau dai dẳng không thể dẫn tới cái chết.
Người nọ có chút ngớ người, lúc này mới có thể cúi xuống xem xét người nhỏ trong lòng.
Chẳng hiểu vì sao, nét mặt người nọ thoáng tia bất ngờ, ngỡ ngàng như chẳng còn tin vào thị giác.
【…được rồi, anh không ném nhóc đâu, được chứ?】
【Giờ thì trả lời câu hỏi của anh… Nhóc làm gì ngoài đây giờ này? Sao lại rơi tự do từ trên không?】
Giọng người đó nhẹ nhàng như an ủi, sợ làm con nhóc trước mặt sợ hãi mà tránh né.
Người im lặng một lúc lâu, tâm trí rối bời như tơ vò.
Nhận được câu trả lời không đúng với mong đợi, người nọ khẽ thở dài, xong lại phải nhỏ giọng như đang dỗ ngọt trẻ con.
【Được rồi… Vậy câu khác nhé?】
【Nhà nhóc ở đâu? Anh đưa nhóc về, chắc ba mẹ nhóc đang lo lắm đấy.】
Người nghe đến “nhà” và “ba mẹ”, tay lại bất giác bám chặt vào áo người nọ, mím môi.
❛Không biết…. Không có-… Ba mẹ…❜
Nụ cười trên môi người nọ cứng đờ trước câu trả lời của người nhỏ.
Giờ mới để ý, người nhỏ nhỏ con, gầy nhom, yếu nhớt như cành cây khô, gió thổi mạnh chút là gãy, trông còn như bị bỏ đói lâu ngày.
【À… Anh xin lỗi, nhóc...】
Người khẽ lắc đầu, tay vẫn bám chặt người nọ như sợ bị rơi.
Thuốc tê từ lúc nào đã hết tác dụng khiến người nhức nhối không thôi.
Người nọ bất ngờ bế xốc người lên, đưa người ngang thẳng với mình.
Người lúc này mới nhìn được khuôn mặt người nọ, một chàng thanh niên điển trai, trông có chút gian xảo, bí hiểm do ngược sáng.
Điểm đặc biệt, phía sau người đó mọc ra một đôi cánh, một đôi cánh lớn màu đỏ rực.
Trái với nụ cười cùng ánh mắt khó hiểu của người nọ khi càng nhìn kĩ khuôn mặt người, người lặng thinh, gần như chẳng phản ứng chút gì.
Người nọ khẽ thở hắt một hơi, vẫn ôm chặt lấy người, giọng nói như dịu đi, nhìn thẳng mắt người mà hỏi.
【Được rồi… Vậy cho anh hỏi, nhóc tên gì?】
Người im lặng, ngẫm nghĩ rất lâu.
Lâu lắm rồi, không có ai gọi tên người, khiến người gần như quên mất, rằng người cũng có một cái tên.
Người khẽ giọng, ngập ngừng vì không chắc lắm với cái tên vừa được đưa ra.
Ấy thế mà có vẻ như, điều đó lại khiến người trước mặt lại được một phen ngạc nhiên, dù chỉ thoáng qua.
【Nhóc Arumi, cho anh hỏi thêm một câu nữa thôi nhé? Nhóc nhỏ mấy tuổi rồi?】
Người nọ nhìn người, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Nhìn người nhỏ con lọt thỏm trong lòng, lớn nhất chắc cũng chỉ mới 12 tuổi.
… Người đó không ngờ tới việc này, nhìn người nhỏ tí còn chưa tới mét năm, trông chỉ có hơn mét bốn một tí mà đã mười lăm tuổi rồi.
Au Fraise_
Từ chap sau có khung thoại🙌🏻
Download MangaToon APP on App Store and Google Play