(CoolKid X Puppy) Cưng Chiều
Chuơng 1: Trở về năm lớp 11
Tác giả
Mình mới viết truyện nên có gì mọi người ủng hộ mình nhiều nhé ạ
Tác giả
Giờ thì vô truyện nè
Thư Lan
Chị, em xin chị đó
Thư Lan
Bên dưới nhiều nguời như vậy, dù sao chị cũng không mong rằng sau này em ở truờng khó mà sống nổi đấy chứ?
Lúc Bảo Ngọc có ý thức trở lại thì đã bị người ta đẩy về phía trước
Nghe giọng nói quen thuộc này, trong lòng cô run lên, theo bản năng xoay nguời gắt gao nắm chặt lấy bàn tay cô gái kia
Thư Lan
//Hét to// Chị ơi, đau quá, chị buông em ra đi!
Lúc này Bảo Ngọc mới nhận ra có gì đó không ổn
Trước mắt cô là một mảnh u ám, giống như cả thế giới đều bị che khuất bởi tấm màn sân khấu
Bảo Ngọc kinh ngạc sờ khuôn mặt mình, trên sống mũi là một chiếc kính râm, đôi mắt có chút đau
Mà người truớc mặt là Thư Lan nhìn qua khoảng 16-17 tuổi, giọng nói có chút non nớt
Thư Lan
//Liếc nhìn cô một cái, cảnh giác nói// Điều chị đều đồng ý với em, chị sẽ không đổi ý chứ?
Đôi mắt đau đớn của Bảo Ngọc nhìn thoáng qua bốn phía, họ đang ở một nơi rất tối, âm nhạc trên sân khấu vang lên, truyền đến phía sau rất nhạt nhòa
Bảo Ngọc cúi đầu nhìn đôi tay của mình, dưới ánh sáng mỏng manh đôi bàn tay yếu ớt trắng nõn trở nên xinh đẹp tinh tế, hoàn toàn không có vết sẹo dữ tợn sau khi bị bỏng, cô không khỏi sững sờ
Thư Lan thấy cô khác thường thì trong lòng giật mình, sợ rằng cô phát hiện ra gì đó
Thư Lan
//Hạ thấp giọng nói// Chị ơi, kỳ sát hạch này rất quan trọng, nếu như không đậu, lỡ mà ba ba biết đuợc rồi đổ bệnh thì làm sao bây giờ...
Bảo Ngọc lúc này mới quay đầu nhìn cô ta, cô muốn hỏi Thư Lan một điều: "Vì sao lại buông lỏng sợi dây thừng khiến cho cô bỏ mạng trong trận lở đất"
Cô biết bản thân đã chết rồi
Nhưng sau cái cảm giác mất đi trọng lượng đáng sợ kia, mở mắt ra lại trở về 5 năm trước
Bây giờ truớc mặt là một Thư Lan non nớt, cảnh tuợng cũng rất quen thuộc
Bảo Ngọc nhớ rõ một chuyện, năm cô học lớp 11 đuợc Thư Lan xin giúp đỡ vuợt qua bài sát hạch văn nghệ
Thư Lan nói nếu cô không giúp đỡ, sau này cô ta ở trường sẽ bị người ta coi thường
Thư Lan chỉ học duơng cầm đuợc 2 năm, hơn nũa cũng không có tài năng đặc biệt nào, cùng lắm chỉ là một đứa gà mờ, Bảo Ngọc bị cô ta năn nỉ thật lâu, vì lo lắng cho sức khỏe của Thư ba ba mà cuối cùng cũng đồng ý giúp em gái lần này
Có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện xấu, cuộc đời của cô từ đây trở đi đã trở nên hỏng bét
Sau này chuyện thay mận đổi đào bị nguời khác phát hiện, các bạn trong truờng đều nhìn cô bằng ánh mắt ý vị sâu xa
Mà 2 tháng sau khi đôi mắt đã tốt hơn, Bảo Ngọc bỗng chốc trở thành hoa khôi của Thất Trung
Đôi mắt của cô không thấy được ánh sáng đã 3 năm, tất cả mọi người đều coi cô là nguời mù
Nhưng mà vẻ ngoài xinh đẹp của cô ngay trong năm đó không chút nào che giấu cứ vậy mà toát ra sức hút hấp dẫn, rất nhiều nam sinh trong trường thậm chí khi nhìn thấy cô không di chuyển nổi buớc chân
Bảo Ngọc lại vì cứu Thư Lan mà bị bỏng hủy đi khuôn mặt, tiếp theo đó Thư ba ba gặp bất hạnh, cô bị nguời thân xa lánh, cuối cùng chết một cách bi thảm trong trận lở đất
Thư Lan
//Nhỏ giọng nói// Chị ơi, em cam đoan với chị, đây chỉ là bài sát hạch mỗi ngày, không ảnh hưởng đến các bạn học khác đâu, chẳng lẽ chị mong em sẽ bị nguời khác xem thường trong suốt 3 năm cấp 3 hay sao?
Thư Lan
Nhà chúng ta vốn nghèo, còn vì mắt của chị...
Cô ta đột nhiên dừng lại, thấp thỏm nhìn Bảo Ngọc một chút
Trong lòng Bảo Ngọc khẽ run, trong nháy mắt đã hiểu ý tứ của cô ta -- vì chữa trị cho đôi mắt của chị mà bây giờ nhà chúng ta mới trở nên nghèo túng như thế
Nhưng buồn cuời hơn chính là, học phí một năm của Thư Lan ở truờng này cao đến đáng sợ
Hơn nữa sống lại một lần, Bảo Ngọc đã biết Thư Lan đang gạt cô
Cái này sao có thể là vì kỳ sát hạch văn nghệ, rõ ràng là vì Bảo Minh bên duới sân khấu
Trong năm này Bảo Minh phạm lỗi bị Hoàng gia ép buộc đuổi đến trường học, tất cả các nữ sinh làm mọi thứ đều là vì muốn lấy lòng anh
Cuộc thi so tài nghệ ở buổi khai giảng, Thư Lan vì sĩ diện mà liều chết ghi danh, lâm trận mới biết tài nghệ của mình không dùng đuợc nên mới cầu xin Bảo Ngọc thay mận đổi đào
Ở thành phố H này không ai là không biết nhà họ Hoàng
Nhà họ Hoàng là một gia tộc trăm năm, ở thành phố ven biển này, hơn phân nửa bất động sản đều thuộc duới truớng Hoàng gia
Biệt thự mới xây ở khu vực ven biển cũng là tài sản của Hoàng gia
Không ai biết Bảo Minh đã làm sai cái gì, nhưng cho dù là giết nguời phóng hỏa, kẻ có tiền thì suốt đời luôn luôn giàu có như vậy
Bảo Minh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoàng, ai nấy đều biết anh không phải là người tốt lành gì, nhưng vẫn luôn tụ năm tụ bảy tiếp cận anh
Thư Lan cũng không ngoại lệ
Cũng không biết cô ta từ đâu biết đuợc lão Hoàng tổng rất yêu nguời vợ đã mất của mình
Mẹ của Bảo Minh cực kỳ xứng đáng với danh xưng "thục nữ quý tộc" tài hoa hơn người, lạnh lùng như tuyết
Mặc dù đã qua đời đã nhiều năm nhưng Hoàng tổng vẫn không tái hôn
Vì thế Thư Lan tính dùng tài nghệ lấy lòng Bảo Minh
Bảo Ngọc cảm thấy ngơ ngác, sống lại lần nữa khiến cô vừa cảm thấy biết ơn lại vừa ngỡ ngàng
Cô không biết phải nói gì khi đứng truớc mặt cô giờ phút này đây là đứa em gái Bạch Nhãn Lang, Bảo Ngọc cũng không biết đối mặt với cô ta như thế nào
Tác giả
Bạch Nhãn Lang: dùng để chỉ những người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn nha mọi nguời
Cô nhớ kiếp truớc cậu thiếu niên trèo tường sang đây gặp cô, đuổi theo chiếc xe buýt 3 cây số chỉ vì để cô quay đầu liếc nhìn anh một cái -- Bảo Minh
Mọi nguời đều biết Bảo Minh rất nóng nảy và không thể kiểm soát đuợc tính khí của mình
Tuy nhiên Bảo Ngọc còn biết tình cảm của anh cũng rất bệnh hoạn cố chấp
Kiếp này cô không nên có mối liên hệ nào với anh, theo trí nhớ của cô, mấy năm sau anh sẽ giết người
Loại người này không thể trêu vào, nhưng chẳng lẽ không thể trốn nổi sao?
MC
Mời bạn Thư Lan, lớp 11-8
Giọng nói trong trẻo của MC truyền đến, Thư Lan cắn răng, vội vàng đội chiếc mũ ren trắng lên cho Bảo Ngọc, đưa tay lấy đi kính râm của cô
Duới ánh sáng lờ mờ, Thư Lan nhìn thẳng vào cặp mắt trống rỗng nhưng xinh đẹp sáng sủa kia, hơi thất thần
Ai mà ngờ được bên duới kính râm của nguời mù lại là một đôi mắt còn xinh đẹp hơn cả sao trên trời
Thư Lan vừa thấy ghen ghét vừa thấy vui sướng, bởi vì trong 3 năm trở lại đây, tất cả mọi nguời đều coi Bảo Ngọc là người khiếm thị tàn tật
Chỉ là một người mù, làm sao để nguời ta đem ra so sánh với một mỹ nhân chứ
Vẻ đẹp bị trói buộc, không ai thèm ngắm nhìn
Thư Lan tỉnh táo lại, cô ta biết tính tình của nguời chị gái này rất dịu dàng
Thư Lan
//Nhẹ nhàng nói// Chị ơi, em đã dặn bạn em chỉnh lại ánh sáng cho dịu nhẹ một tí rồi, nếu lát nữa mắt chị bị đau thì hãy nhắm lại
Thư Lan
Chị đã nhớ kỹ phím đàn chưa?
Thư Lan
Chắc là sẽ không sao đâu, nhờ cả vào chị đấy
Nhớ đến sức khỏe ngày càng suy yếu của Thư ba ba khiến Bảo Ngọc ngẩn người, dòng suy nghĩ của cô có phần chậm chạp
Cho đến khi bị Thư Lan đẩy lên sân khấu, trong nháy mắt một luồng ánh sáng chiếu rọi xuống cả người cô
Thư Lan không có gạt cô, vì đôi mắt của cô không chịu được luồng sáng chói lóa mà ánh đèn sân khấu đã được điều chỉnh sang một tông màu dịu nhẹ
Trong năm này đôi mắt của Bảo Ngọc mới làm xong phẫu thuật giác mạc, cô đã đeo kính râm hơn 3 năm và luôn luôn chống gậy để đi đuờng
Vừa mới phẫu thuật xong vào tháng trước, vốn dĩ phải để chừng 2 tháng mới có thể tháo kính xuống
Từ lúc cô bước lên sân khấu thì phía duới bỗng trở nên lặng ngắt như tờ
Chiếc mũ hoa ren trắng che hầu hết khuôn mặt của cô, lờ mờ có thể nhìn thấy đường nét xinh đẹp và tinh tế của chiếc cằm trắng nõn
Cô mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, bên hông là dây buộc màu đỏ, mái tóc dài xõa tung buông xuống đến phần eo
Bàn chân mang một đôi giày da nhỏ màu đen
Cô giống như một nữ thần ánh trăng bước ra từ câu chuyện cổ tích
Bảo Ngọc cụp mắt lại, cô biết Bảo Minh đang ở phía dưới sân khấu
Cô tự nói với bản thân không được hoảng hốt, anh ta còn chưa quen biết cô
Bây giờ cô chỉ đang thay thế cho Thư Lan mà thôi
Cách đó không xa đặt một chiếc đàn piano, màu sắc đen trắng trên phím đàn tỏa sáng rực rỡ mang theo một chút thanh lịch tao nhã
Bảo Ngọc nhìn nó, khoảnh khắc ấy trong lòng có chút dịu dàng
Cô ngồi xuống ghế, 2 tay đặt lên phím đàn, ký ức ấm áp của ngày xưa và khoảnh khắc tiếng đàn piano vang lên, cơ thể cô run rẩy
Rốt cuộc cô cũng cảm nhận đuợc cảm giác sống lại lần nữa một cách chân thật
Bên dưới là một khoảng tĩnh lặng
Đây là trường cấp 3, đại đa số mọi nguời đều là chọn nhảy múa hay đánh đàn ghi-ta, nhưng rất ít nguời lựa chọn biểu diễn dương cầm
Nhân vật nữ phụ
Nữ sinh lớp tám à, xinh đẹp quá
Tác giả
Lớp tám : lớp 11-8 (lớp 11 thứ tám) nha mọi người
Tuy là bóng dáng mờ ảo, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất đẹp mắt, không thể diễn tả thành lời là đẹp ở đâu
Nhân vật nam phụ
Cô ấy biểu diễn bài gì thế?
Nhân vật nữ phụ
Bản Sonata viết cho đàn dương cầm số 14 cung Đô thăng thứ của Beethoven
Tác giả
Beethoven gốc là The Piano Sonata No. 14 in C# minor, Beethoven đã đặt tên cho nó là "Sonata Quasi una fantasia"
Tác giả
Đô thăng thứ là một cung thứ dựa trên nốt Đô thăng (C#), bao gồm các nốt sau Đô#, Re#, Mi#, Fa#, Sol#, La, Si
Tác giả
Bộ khóa của nó có 4 dấu thăng
Tác giả
Các bạn có thể tìm thêm thông tin trên Google nha
Nhân vật nam phụ
Mẹ nó cái tên gì mà dài quá vậy?
Nhân vật nữ phụ
...Nó còn được gọi là bản Sonate Ánh Trăng
Nhân vật nam phụ
Cô ấy tên là gì?
Nhân vật nữ phụ
Nghe MC giới thiệu, tên là Thư Lan, học ở lớp tám
Thư Lan lặng lẽ quan sát phía sau bức màn che, vừa vui mừng vừa căm hận
Cô ta biết Bảo Ngọc rất lợi hại, biết từ khi còn nhỏ rồi
Nếu không phải đôi mắt bị tổn thương, chỉ bằng vẻ ngoài xinh đẹp hớp hồn của Bảo Ngọc, mấy năm nay danh tiếng đã sớm vang xa khắp trường rồi
Tuy nhiên cô ta đang rất vui suớng bởi vì sau buổi trình diễn này, nguời nổi tiếng chính là cô ta
Bảo Ngọc có lợi hại hơn nữa thì sao chứ?
Vinh dự toàn bộ đều là của cô ta
Hơn nữa, Thư Lan nhìn ra phía sau hội truờng
Phía sau cùng của góc phòng, thiếu niên tóc bạc ném ra đôi K cuối cùng trong tay, tiếng đàn piano cũng vang lên sau đó
Anh ngước mắt nhìn lên sân khấu
Tim Thư Lan đập nhanh hơn, Bảo Minh...
Năm nay Bảo Minh để một đầu tóc nhuộm màu khói bạc chói lóa, anh mặc chiếc áo sơ mi và áo khoác ngoài màu đen, áo khoác rộng mở mang theo vài phần ngổ ngược
Anh ngồi không có phép tắc trên ghế, nhưng lại ngồi trên tay vịn phía trên, một chân tùy tiện cong lên, chân kia thì gác lên phần đệm mềm mại trên ghế của một nam sinh ngồi bên
Chỗ ngồi của bạn học kia bị giẫm đạp dơ bẩn nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ cứng đờ ngồi im
Hạ Tuấn Minh nhìn lên sân khấu, miệng há lớn, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Cô ấy học ở trường chúng ta?"
Anh ta lẩm bẩm trong lòng, không giống à nha
Đám người ở trường trung học Lợi Tài này toàn là lớp con em của mấy kẻ có tiền, một đám có thành tích tồi tệ, chỉ giỏi ăn chơi trác táng, nhưng cái cảm giác nữ sinh kia mang lại thật không giống xíu nào...
Nói sao nhỉ, thuần khiến sạch sẽ không thể tưởng tuợng nổi, đem bọn họ trong nháy mắt biến thành những tên côn đồ cắc ké
Phương Đàm cũng lấy làm ngạc nhiên, nhịn không được liếc sang Bảo Minh
Bảo Minh châm điếu thuốc nhưng không hút, chỉ kẹp ở đầu ngón tay
Cảm nhận đuợc ánh mắt của Phuơng Đàm
Hoàng Lê Bảo Minh
//Ngậm điếu thuốc vào trong miệng// Nhìn ông mày làm cái gì?
Hoàng Lê Bảo Minh
Mày cũng tin vào mấy lời đồn đãi kia à?
Phương Đàm
//Sợ anh tức giận// Không tin
Bọn họ biết rõ, Bảo Minh cực kỳ ghét dạng nữ sinh như vậy
Bởi vì mẹ của anh Minh chán ghét ba anh toàn thân đều toát ra mùi tiền tục tĩu dốt nát, khi nhìn anh Minh và ba của anh ấy mãi mãi cũng như đang nhìn vào những thứ bẩn thỉu
Loại đàn bà này tâm tư vĩnh viễn đều cao hơn trời
Cũng không nghĩ lại một chút, nếu không có tiền chất đống thì làm sao cô ta có được cuộc sống nhàn nhã cơm áo không lo chứ
Vị trí của Bảo Minh ở khá xa nên không thấy rõ cô gái kia trông như thế nào
Nhưng biểu diễn quả thật rất tốt, 2 ngón tay của anh để điếu thuốc xuống
Ánh mắt vẫn rơi trên nguời cô
Hàng mi dài của Bảo Ngọc khẽ rủ xuống, điều cô nhạy cảm nhất chính là ánh mắt của Bảo Minh
Lần này cô không ngốc, ngón tay cô ấn xuống, cô phải thay đổi một phím đàn, cố tình phát ra một âm thanh sai
Bảo Ngọc đàn thiếu mấy âm trên phím đàn, nguời xem bên duới lúc này không còn cảm giác kinh ngạc nữa mà bắt đầu ríu rít ầm ĩ lên, chín người mười ý
Thư Lan sững sờ một cách khó tin
Bảo Ngọc sao lại đàn sai đuợc?
Tiếng cười nhạo của Bảo Minh vang lên, chỉ có nhiêu đây trình mà cũng dám lộ diện để mất mặt?
Anh dời đi ánh mắt, kêu Hạ Tuấn Minh xào lại bài
Bảo Ngọc không muốn làm Thư ba ba thất vọng, nhưng cũng không nghĩ sẽ giúp Thư Lan
Kiếp truớc cũng bởi vì dồn hết công sức vào ngày hôm nay rồi để cho Thư Lan trở thành nguời có tiếng tăm khắp trường, đến khi chuyện thay mận đổi đào bị phát hiện, sức ảnh hưởng mới có thể lớn đến vậy
Biểu diễn xong cô cúi nguời chào, chịu đựng 2 mắt đau đớn mà rời khỏi
Thư Lan
//Nhanh chóng kéo cô đến phòng thay đồ// Sao chị lại đàn sai vậy...
Bảo Ngọc tìm kính râm đeo lên, chỉ có ánh sáng này mới khiến cô dễ chịu
Thư Lan
//Vì gấp gáp chuyện khác nên không thèm để ý// Chúng ta mau đổi lại quần áo
2 chị em thay quần áo xong, Thư Lan nhịn xuống căng thẳng trong lòng
Thư Lan
//Dặn dò Bảo Ngọc// Chị nhớ đi ra từ cửa sau đó
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô ta// Thư Lan, em ghét chị lắm đúng không?
Trong nháy mắt sắc mặt Thư Lan cứng đờ
Thư Lan
//Hồi lâu mới cuời nói// Chị ơi, chị nghĩ đi đâu vậy, chị tốt như vậy sao em nỡ ghét chị được
Thư Lan
Thư Dương không thích chị nhưng em vô cùng thích chị nha
Bảo Ngọc buông tay cô ta ra, mệt mỏi nhắm mắt lại
Sống lại lần nữa cô mới hiểu, cặp anh em long phượng thai Thư Lan và Thư Dương này, một nguời bên ngoài thích cô, nhưng lại hận sao cô không chết đi
Một người bên ngoài lạnh nhạt, nhưng lại tình nguyện góp tiền giúp cô điều trị bỏng
Lòng người khó dò, nhất định phải trả một cái giá thật đắt mới có thể thấu hiểu
Chỉ tiếc rằng kiếp trước cô chưa kịp trưởng thành đã phải bỏ mạng
Trở lại năm lớp 11 này, hết thảy đều có thể làm lại từ đầu
Bảo Ngọc đưa mắt nhìn Thư Lan nhấc váy vội vàng đi ra ngoài, cô biết cô ta muốn đi tìm Bảo Minh
Kiếp truớc vì một câu không tệ đầy hờ hững của Bảo Minh làm cho Thư Lan cực kỳ phấn khích
Bảo Minh sẽ hứng thú với thứ giả mạo như Thư Lan sao?
Cô cầm lấy cây gậy chống của mình, đẩy cửa sau đi ra ngoài
Tháng 10, đã vào thu, những chiếc lá vàng rơi vào tầm mắt, nhưng trước mắt cô lại là một mảnh màu xám
Tiếng chim hót véo von mang theo vài phần lạnh lẽo của mùa thu, những bông hoa ở 2 bên đuờng dần nở rộ, có vài bông hoa tỏa ra hương thơm nhàn nhạt sau cơn mưa
Mặt trời đã ló dạng, Bảo Ngọc nhắm mắt lại, chậm rãi đi về phía trước
Ca phẫu thuật rất thành công, 2 tháng nữa là cô đã có thể một lần nữa nhìn thấy bầu trời và ánh nắng rồi
Kiếp này mọi thứ vẫn còn kịp
Hạ Tuấn Minh
Anh Minh nhìn bên kia //Muốn nói lại thôi//
Từ cửa sổ phòng nghỉ nhìn xuống, bầu trời trong xanh như đã được gột rửa
Một nữ sinh mặc đồng phục truờng Thất Trung, chống gậy đi về phía cổng truờng
Bảo Minh khoác tay lên bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang chỉ của Hạ Tuấn Minh, dừng lại ở bóng lưng gầy yếu của Bảo Ngọc
Chương 2: Người mù?
Hạ Tuấn Minh
//Nghi ngờ nói// Bị mù?
Hạ Tuấn Minh
Còn mặc đồng phục của Thất Trung?
Bảo Minh nhai kẹo cao su, cô đang lảo đảo tìm đường, nhìn qua có vẻ chật vật đáng thương
Dường như cô nữ sinh trường Thất Trung này không quá quen thuộc với địa hình trong truờng bọn họ, dần dần biến mất trong tầm nhìn của họ
Hồi lâu sau Hạ Tuấn Minh không nhìn theo nữa, chợt nhớ đến chuyện mờ ám nào đó
Hạ Tuấn Minh
//Cuời một tiếng// Anh có nhớ nữ sinh vừa mới biểu diễn dương cầm lúc nãy không?
Hạ Tuấn Minh
Cô ta nói rất muốn kết bạn với chúng ta
Hoàng Lê Bảo Minh
Mày thích à?
Hoàng Lê Bảo Minh
Thích thì tự mà chơi đùa
Hạ Tuấn Minh
//Nhún vai// Nguời ta là tới tìm anh đó nha anh Minh, anh nói vậy sao mà đuợc?
Hoàng Lê Bảo Minh
//Nhớ tới cái nhìn thoáng qua trên sân khấu// Thành, đưa cô ta tới
Cặp mắt của Thư Lan phát sáng đi đến
Thư Lan
//Khoảnh khắc nhìn thấy Bảo Minh lập tức đỏ mặt// Bạn học Bảo Minh
Trên tay cô ta đang cầm chiếc mũ dạ màu trắng
Một khuôn mặt đuợc trang điểm tỉ mỉ hiện ra, bộ dáng cũng không tệ lắm
Bảo Minh nhìn Thư Lan một chút
Hoàng Lê Bảo Minh
//Uể oải lên tiếng// Thích tôi?
Thư Lan không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, tim đập rất nhanh, có hơi kích động, cô ta cố gắng kiềm chế bản thân
Thư Lan
//Duy trì vẻ dịu dàng thanh nhã// Bảo Minh, tớ cảm thấy cậu rất ưu tú
Hoàng Lê Bảo Minh
//Cuời ra tiếng// Vậy cô thử nói xem con mẹ nó tôi có chỗ nào ưu tú?
Thư Lan còn chưa kịp trả lời
Hoàng Lê Bảo Minh
//Châm điếu thuốc// Ưu tú ở chỗ hút thuốc đánh nhau?
Hoàng Lê Bảo Minh
Hay là giết nguời phóng hỏa?
Hoàng Lê Bảo Minh
Hay là nói chuyện 2 ngày truớc tôi đánh thầy giáo đến nỗi phải nhập viện?
Thư Lan
//Sắc mặt tái mét// Tớ tin là có hiểu lầm gì trong chuyện này, cậu không phải người như vậy
Hoàng Lê Bảo Minh
//Gác chân sang một bên// Xem qua báo cáo kiểm tra của tôi chưa?
Hoàng Lê Bảo Minh
Triệu chứng nóng nảy, gắt gỏng là gì có biết không?
Thư Lan làm sao biết mấy điều này, cô ta chỉ biết tính khí Bảo Minh hơi thất thuờng chút thôi, không nghĩ đến anh cũng có bệnh nữa
Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục
Thư Lan
//Cuối cùng quả quyết nói// Tớ không để ý!
Bảo Minh gảy gảy tàn thuốc
Hoàng Lê Bảo Minh
//Giọng điệu mỉa mai// Thiếu tiền đến nông nổi này rồi sao?
Hoàng Lê Bảo Minh
Nhưng theo tôi thấy thì cô quá xấu rồi
Hoàng Lê Bảo Minh
Sao không tới truờng Thất Trung kế bên nhìn xem bộ dạng của Thẩm Vũ Tình kia như thế nào
Hoàng Lê Bảo Minh
Không thấy tôi đang giễu cợt cô à?
Thẩm Vũ Tình là hoa khôi bên truờng Thất Trung, năm nay học lớp 11
Nghe đồn bây giờ đang là bạn gái của Bảo Minh, nhưng có rất nhiều nguời không tin
Hơn nữa, cho dù là vậy thì chuyện có mới nới cũ trên đời này còn hiếm gặp nữa hay sao?
Thư Lan mang theo một trận nhục nhã bị đuổi ra ngoài, biết tính khí của Bảo Minh bất thường không thể chọc vào nên chỉ có thể ngậm miệng không dám hó hé
Trong lòng ngập tràn lửa giận càng thêm oán hận Bảo Ngọc, nếu không phải tại chị ta đàn sai...
Trong phút chốc Thư Lan nhớ đến câu nói kia, so với cô ta thì Thẩm Vũ Tình xinh đẹp hơn, cô ta ngẩn người
Cô ta biết nguời có vẻ đẹp có thể sánh ngang với Thẩm Vũ Tình -- Bảo Ngọc
Đó là một loại vẻ đẹp thuần khiết lay động tận xương tủy, nhưng vì đôi mắt bị thương mà vẻ đẹp ấy bị thu liễm lại đã nhiều năm
Từ nhỏ Bảo Ngọc đã thu hút sự chú ý của nhiều người, cho đến bây giờ Thư Lan vẫn nhớ như in lần đầu gặp được cô bé Bảo Ngọc 10 tuổi, đó chính là một loại cảm giác kinh ngạc khiến cho nguời ta khó quên
Vẻ đẹp không nhiễm chút bụi trần, sinh ra chính là khiến người khác tự ti
Tin chắc ai ai cũng đều khao khát muốn chạm vào một món quà pha lê quý giá như vậy
Thư Lan cắn răng, một mặt nghĩ thầm, so với Bảo Ngọc thì Thẩm Vũ Tình là cái thá gì chứ?
Mặt khác lại nghĩ, thật là may khi Bảo Minh truớc giờ chưa hề quen biết Bảo Ngọc
Bảo Ngọc từ trường Lợi Tài đi ra ngoài, trường Thất Trung bên cạnh cũng đã tan học
Giữa 2 ngôi trường có 2 điểm liên kết, bên trái là truờng công lập Thất Trung, những học sinh xuất sắc có thành tích cao đều xuất thân tại đây
Bên phải là truờng tư nhân cấp cao Lợi Tài, tình trạng giáo dục ở đây hỗn loạn kinh khủng, nhưng đa số tập trung đều là những kẻ có tiền
Nơi đó là thiên đường của một đám ăn chơi trác táng
2 ngôi trường này từ lúc bắt đầu thành lập đã đối chọi gay gắt
Bên Thất Trung khinh thuờng Lợi Tài là những kẻ vô học, dốt nát, thành tích kém cỏi
Còn nguời bên Lợi Tài thì coi Thất Trung là mấy kẻ nghèo hèn tự cho mình là thanh cao
Bảo Ngọc nhịn không đuợc nguớc mắt nhìn lên màn hình điện tử trong truờng của mình
Năm đó màn hình này dùng để thông báo hay tuyên truyền các sự kiện lớn, những dòng chữ màu đỏ nhấp nhô xuất hiện trên màn hình màu đen...
Bài diễn thuyết của giáo sư Trương Hoành nổi danh của đại học B, hoan nghênh các bạn học tham gia, địa điểm...
Đôi mắt cô nhói đau, chớp mắt không được, nhắm mắt cũng không xong
Dòng chữ phía sau hiện lên: Thời gian hôm nay - 20xx, ngày 11 tháng 10, 19:03, thứ 5
Không phải đang nằm mơ, cô thật sự đã trở lại 5 năm truớc
Cuộc đời ngắn ngủi của cô cũng biến chuyển trong một năm này
Bảo Ngọc xúc động muốn khóc to một trận, nhưng cuối cùng nhìn sân truờng vắng vẻ sau khi tan học, cô nắm chặt quai đeo cặp đi về phía trạm xe buýt
Tuyến xe buýt về nhà cô không nhiều, nửa tiếng có một chuyến
Bảo Ngọc từ trong người lấy thẻ học sinh của mình ra, đứng truớc trạm chờ đợi
Cô đợi 10 phút, quan sát thật kỹ mỗi một chiếc xe dừng lại
Đây là con đuờng trở về nhà, kiếp truớc có biết bao lần đều muốn về nhà, kiếp này cuối cùng cũng đạt đuợc ý nguyện
Nhưng xe buýt còn chưa tới thì phía xa truyền đến âm thanh chói tai từ động cơ của chiếc xe đua miền núi, cô nắm chặt cây gậy, lông mi run rẩy
Trong lòng có một dự cảm không lành
Xe mô tô bay như tên bắn, xé gió lao tới
Hạ Tuấn Minh
//Ồ một tiếng// Anh Minh, nhìn xem nữ sinh bị mù gặp ở truờng lúc nãy kìa
Ánh mắt Bảo Minh duới lớp nón bảo hiểm quét đến
Tiếp theo đó, đầu xe rẽ ngang, dừng ngay truớc mặt Bảo Ngọc
Bảo Ngọc nhịn không được lui về sau một buớc
Cơn gió thổi tung mái tóc của cô, những sợi tóc bị thổi bay về phía sau vai, phần tóc cắt ngang truớc trán có hơi bừa bộn
Bảo Minh dừng hẳn xe lại, đưa tay cởi nón bảo hiểm xuống
Hạ Tuấn Minh và Phuơng Đàm theo sát phía sau cũng ngừng lại
Bảo Ngọc nhớ rõ Bảo Minh trong năm này
Năm này anh đi bấm lỗ tai, trên đó đeo một viên kim cương đen
Mái tóc ngắn màu bạc của anh phô trương lộ liễu không hề gò bó, nếu đổi lại là nguời khác thì sẽ làm hủy đi hình tuợng đó, nhưng diện mạo Bảo Minh rất có khí chất anh hùng, không phải cái loại "tiểu thịt tươi" mà mấy năm sau này rất được yêu thích, đó là một loại khí chất mang tính ngang ngược và cứng rắn
Anh quả thật là một thiếu niên hư hỏng
Hạ Tuấn Minh
//Nhịn không đuợc mở miệng hỏi cô// Bạn học giỏi truờng Thất Trung ơi, bạn thật sự bị mù à?
Bảo Ngọc không biết tại sao bọn họ dừng xe ở đây, nghe có nguời hỏi thì khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu
Bảo Minh cúi đầu nhìn cô hồi lâu
Hoàng Lê Bảo Minh
//Ánh mắt luớt qua mái tóc dài của cô// Người bên Thất Trung đến truờng bọn này làm gì?
Bảo Ngọc vừa nghe trong lòng liền căng thẳng, không biết tại sao ở đây mà cũng gặp được anh, cô kiên quyết đờ người ra không nói lời nào
Phương Đàm
//Nhuớng mày// Còn bị câm nữa à?
Bảo Ngọc mím môi, bộ dạng yên lặng, khẽ gật đầu một cái
Cô gật đầu 2 lần nhưng đều không trả lời mấy câu của Bảo Minh
Anh treo mũ bảo hiểm truớc xe
Hoàng Lê Bảo Minh
//Nhếch môi// Học sinh giỏi, lên xe tôi đưa cô về nhà nào
Hoàng Lê Bảo Minh
Không lấy tiền đâu, phải yêu thương người tàn tật chứ
Hạ Tuấn Minh thiếu chút nữa cuời to, con mẹ nó cái gì mà yêu thuơng tàn tật, ha ha ha!
Sao không dìu nguời ta qua đuờng luôn đi
Phuơng Đàm cũng nhịn cười
Bảo Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, không thèm so đo với anh
Dáng đứng của cô rất thẳng, bây giờ là mùa thu, bên trong cô mặc một chiếc áo len mỏng, bên ngoài khoác thêm đồng phục rộng thùng thình và huy hiệu của trường Thất Trung
Mặc dù nhìn không ra dáng nguời của cô, nhưng bên ngoài lại lộ ra phần cổ tinh tế và làn da trắng nõn làm cho nguời ta có một loại xúc cảm mang tên yểu điệu mềm mại
Bảo Minh từ trong túi lấy bật lửa ra chơi đùa
Ngọn lửa hiện lên truớc mắt, anh quan sát cô, chiếc kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt, cô nắm chặt cây gậy cho người mù trong tay, có một chút yếu đuối gầy gò, cô đang khẩn truơng
Hoàng Lê Bảo Minh
Trong túi có cái gì, mau lấy ra //Ánh mắt rơi xuống mu bàn tay như ngọc của cô//
Cô thật sự rất trắng trẻo, cây gậy màu đen được cô cầm giống như một miếng ngọc bích
Bảo Ngọc không muốn chọc giận anh, chỉ mong anh nhanh chóng đi khỏi
Vì vậy cô rất nghe lời mở khóa cặp ra đưa cho anh nhìn
Nói thật cô cũng đã quên trong đó đựng thứ gì rồi
Khóa kéo được mở ra, bên trong là một cuốn sách Vật Lý, một cuốn sách Tiếng Anh, một cái hộp bút, hộp mắt kính, ví tiền lẻ
Cuối cùng là một hộp dâu tây nhỏ
Mùa này rất khó mua được dâu tây, đây là thứ mà Thư ba ba đã tốn rất nhiều công sức từ phòng thí nghiệm bên kia chọn lựa ra những trái dinh dưỡng trong nhà kính
Chỉ thu hoạch đuợc một hộp nhỏ, ông ấy đưa cho Bảo Ngọc mang đến truờng phòng khi đói bụng thì có thể ăn
Nhưng mà năm ấy Bảo Ngọc không nỡ ăn nên đã đưa nó cho em gái Thư Lan
Hoàng Lê Bảo Minh
Đưa hộp dâu tây đây
Ngón tay Bảo Ngọc run run, nghe thấy thì không nhúc nhích
Thôi bỏ đi, cũng không phải việc gì lớn, không nên chọc anh ta tức giận
Bàn tay trắng nõn của cô đưa hộp dâu tây ra
Đám người Hạ Tuấn Minh vừa ngạc nhiên vừa hổ thẹn khi cuớp đoạt đồ của cô
Cô từ đầu đến cuối đều không hề tức giận một chút nào, tính tình thật sự tốt đến không tuởng
Đó chính là một loại khí chất mà bọn họ không cùng đẳng cấp
Hoàng Lê Bảo Minh
Đứng xa như vậy làm gì, mau qua đây, không lẽ còn muốn ông đây qua dìu cô?
Bảo Ngọc giương mắt lên, có chút không quen nên chớp chớp mắt
Nhìn qua vị trí của anh, cô đem hộp dâu đưa đến
Làn gió tháng 10 trong lành mát mẻ, khuôn mặt trắng nõn kia bị che khuất hơn phân nửa bởi chiếc kính râm, nhìn qua không rõ ràng
Khi cô tiến lại gần, dường như anh ngửi được huơng hoa thoang thoảng
Cô đặt chiếc hộp lên truớc xe anh, sau đó thối lui rời xa
Một giây sau đó xe buýt đã đến
Bảo Ngọc đeo chắc cặp, không nói một lời nắm chặt chiếc gậy cho người mù rồi lên xe buýt
Buớc đi của cô không nhanh không chậm, giống như chưa từng gặp qua bọn họ, cũng không tố cáo hành vi "cuớp đoạt" của bọn họ với nguời trong xe buýt
Đám người Phương Đàm nghẹn họng trố mắt nhìn
Hạ Tuấn Minh
//Không nhịn đuợc nhỏ giọng nói// Anh Minh bắt nạt nguời ta làm gì chứ
Khi dễ một nguời mù sẽ có cảm giác thành tựu sao?
Chỉ là một nhỏ câm thôi mà
Vừa câm vừa mù, thật tội nghiệp
Bảo Minh dùng ngón tay cái giật phăng cái hộp dâu tây trong suốt kia, cũng không quan tâm nó đã đuợc rửa sạch hay chưa mà cầm lên một trái ném vào trong miệng
Hạ Tuấn Minh nhìn thấy mà thèm
Hạ Tuấn Minh
//Nhịn không đuợc nói// Anh Minh cho em một trái với
Bảo Minh đầu cũng không quay lại, dính liền với hộp dâu tây, sau đó ném phăng cả hộp vào thùng rác, một phát trúng đích
Hoàng Lê Bảo Minh
Chưa chín
Thôi bỏ đi không cho ăn thì thôi vậy
Bảo Minh chân dài một bước lên xe, nón bảo hiểm cũng không thèm đội vào
Cô ấy có thể đặt chính xác hộp dâu tây lên xe của mình, mù thật à?
Bảo Ngọc về nhà, cô lấy chìa khóa ra từ ví tiền, tay run run mở cửa
Cô thật sự có thể về nhà rồi
Thiến niên ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách nghe thấy tiếng động liền quay đầu, trông thấy Bảo Ngọc thì lạnh nhạt quay đi chỗ khác xem tiếp trận bóng
Thư ba ba mặc tạp dề trong phòng bếp nhanh chóng lau tay đi ra
Thư Chí Đồng
//Nhẹ nhàng mỉm cười// Tiểu Ngọc về rồi à, mau rửa tay rồi ăn cơm tối nào
Thư Chí Đồng
Tiểu Lan không về cùng con sao?
Thư Chí Đồng
Hôm nay không phải con đi xem nó biểu diễn à?
Một lần nữa nhìn thấy Thư ba ba sau khi ông mất, Bảo Ngọc không nhịn được 2 mắt đỏ cả lên
Thư ba ba là cha duợng của Bảo Ngọc, tên là Thư Chí Đồng
Sau khi Bảo Ngọc và mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ cô qua đời, đôi mắt của cô bị thuơng
Thư ba ba một mình nuôi nấng 3 đứa con, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến sẽ vứt bỏ Bảo Ngọc, ngược lại còn đối xử với cô như con đẻ của mình
Thư ba ba có một cặp anh em sinh đôi không cùng trứng Thư Lan và Thư Dương
Lúc trước Bảo Ngọc cảm thấy mình ở trong căn nhà này rất xấu hổ nên cô luôn cố gắng nghe lời hiểu chuyện, chăm sóc 2 đứa em nhỏ hơn mình gần 2 tháng
Nhưng bây giờ đây cô vô cùng cảm kích ông trời có thể cho cô cơ hội được làm lại, có cơ hội đuợc báo đáp công ơn của Thư ba ba
Cô nhất định sẽ không để ông xảy ra chuyện lần nào nữa, để ông đời này được an hưởng tuổi già
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Nhớ đến chuyện của Thư Lan thì khẽ nói// Thư Lan nói em ấy sẽ ăn ở bên ngoài, buổi tối em ấy có tiệc ăn mừng
Trong lòng Bảo Ngọc vô cùng rõ ràng, vừa mới gặp được Bảo Minh, nói cách khác, Thư Lan vẫn như cũ thất bại
Mặc kệ là kiếp truớc hay kiếp này, Bảo Minh đều không thích Thư Lan
Xem như vận mệnh cũng thật khéo
Buổi tối truớc khi ngủ cô sờ cặp mình, nhìn thấy ảnh chụp trông cực kỳ buồn cuời trên thẻ học sinh của mình
Vì suy nghĩ cho đôi mắt của cô, mà Thư ba ba đã chỉnh ánh sáng trong phòng ngủ của Bảo Ngọc tối lại
Tấm hình này chắc là được chụp vào lúc nhập học năm lớp 10, khi đó đôi mắt của Bảo Ngọc nhiều lần bị nhiễm trùng, không thể nhìn ánh sáng quá mạnh
Vì vậy, giáo viên đã yêu cầu cô che một tấm vải trắng, sau đó để nguời ta chỉnh lại ảnh chụp cho cô
Những ai đã trải qua đều biết kỹ thuật chụp hình của truờng học cực kỳ khủng khiếp
Năm đó PS còn chưa có phát triển mạnh như mấy năm sau này, đôi mắt kia âm u đầy tử khí, màu sắc vừa không phù hợp vừa không hài hòa làm cho chính bản thân Bảo Ngọc cũng phải giật mình
Vì là nhìn nó một thời gian dài, từ lớp 10 đến lớp 11, các bạn học đều cho rằng dù Bảo Ngọc có một đôi mắt khỏe mạnh đi chăng nữa thì bộ dạng trên thẻ học sinh cũng chỉ được như thế này
Bảo Ngọc cất tấm hình vào chỗ thích hợp trong cặp, cũng không ghét bỏ nó
Chỉ là cô có chút nhớ thầy cô và các bạn học
Tác giả
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả
Bảo Ngọc mù lòa, không thể nói chuyện, thật là đáng thương
Tác giả
Mọi nguời lúc đầu: Bảo Ngọc thật tội nghiệp quá, ba mẹ qua đời, đôi mắt còn bị như vậy, dáng dấp còn...
Tác giả
Về sau: Nữ thần Bảo Ngọc, đại mỹ nhân tài năng chiếm lấy ánh mắt đồng tình của mọi nguời
Chương 3: Cô bé câm
Bảo Ngọc uống xong sữa bò
Thư Chí Đồng
//Theo thuờng lệ kiểm tra đôi mắt của cô rồi nói// Sau này ba ba chỉ có thể rảnh vào cuối tuần về nấu cơm cho các con thôi, phòng nghiên cứu bận rộn nhiều việc, Tiểu Ngọc và Thư Dương mai mốt có thể ăn cơm ở trường không?
Thư Chí Đồng
Thư Duơng phải chăm sóc Tiểu Ngọc thật tốt biết chưa?
Thư Chí Đồng
Con bé là chị của con, đôi mắt thì bất tiện, mấy chị em con phải đồng lòng, đừng để ai khi dễ chị của con
Thư Dương
Chị ấy không cần con chăm sóc
Thư Chí Đồng
Cái thằng này...
Thư Chí Đồng hơi xấu hổ, sau đó kéo Bảo Ngọc qua
Thư Chí Đồng
//Có chút xin lỗi nói// Tiểu Ngọc, con đừng so đo với nó nha
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Cười nói// Không đâu ạ, Thư Dương mạnh miệng vậy thôi chứ mềm lòng lắm ạ
Thư Chí Đồng
//Có chút nguợng ngùng// Vậy Thư ba ba làm phiền con thêm một chuyện nữa nha
Thư Chí Đồng
Tối qua Tiểu Lan không có về nhà, con bé nói ngủ ở nhà bạn học
Thư Chí Đồng
Nó lớn rồi, có nhiều chuyện ba không thể quản đuợc nữa, ba chỉ sợ ở trường...
Thư Chí Đồng
//Nghĩ đến con gái lại thở dài// Ba sợ nó yêu sớm, còn con vừa hiểu chuyện lại ngoan như vậy, con giúp ba giáo dục nó được không?
Bảo Ngọc vẫn còn để ý đến chuyện kiếp trước Thư Lan bỏ mặc cô đến chết
Nếu Thư Lan không buông sợi dây thừng kia ra thì cô đã không chết
Huống hồ, cô bất chấp nguy hiểm xuống duới đó là vì đi tìm em trai mất tích bên trong ngọn núi bị sạt lở
Cô không rõ nguyên nhân vì sao Thư Lan buông sợi dây ra, trong lòng cô luôn tồn tại một cái gai
Nhưng khi nhìn nguời cha truớc mặt vì lo lắng cho con cái mình mà 2 bên tóc mai dần bạc đi, Bảo Ngọc không nói được gì, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu
Bảo Ngọc và Thư Duơng một trước một sau đến truờng học
2 nguời họ đều học lớp 11 trường Thất Trung, Bảo Ngọc học lớp thứ nhất, Thư Dương học lớp thứ 2
Bảo Ngọc nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cậu thiếu niên, từ sau khi bị bỏng, chính Thư Dương và Thư ba ba đã kiên trì giúp cô chữa bệnh
2 người họ chưa bao giờ từ bỏ cô
Bóng dáng Thư Dương càng lúc càng xa, khi cậu đã băng qua đuờng một lúc lâu, cậu quay đầu nhìn Bảo Ngọc, dừng bước chân và im lặng đợi cô
2 người đến trường lúc 7:45, rồi lặng lẽ bước vào lớp học của mình
Bảo Ngọc vừa đến, nhiều bạn trong lớp cũng chào đón cô
Nhân vật nữ phụ
Chào buổi sáng, Bảo Ngọc
Nhân vật nam phụ
Buổi sáng tốt lành nhé
Trong năm này thì Bảo Ngọc là ủy viên môn Tiếng Anh của lớp
Mọi người đều biết hoàn cảnh bất hạnh của cô, cô và mẹ bị tai nạn giao thông, mẹ qua đời còn bản thân cô thì bị mù
Nhưng chính vì thành tích học tập xuất sắc của cô, vốn dĩ từ trung học cơ sở được tuyển thẳng lên Thất Trung
Kết quả sau nhiều lần kiểm tra của cô đều đứng hạng nhất, ngoại trừ việc phải phẫu thuật mà vắng thi lần đó ra thì cô quả thật là một tấm gương đáng để noi theo
Vậy nên khi thấy cô chống gậy mang kính râm đi học, mọi nguời đều không hề cuời nhạo cô
Thậm chí ngay từ đầu đã đối xử vô cùng tốt với cô
Ngồi cùng bàn với cô là một nam sinh đeo kính
Tính tình rất nhút nhát hay xấu hổ, bình thuờng không hề giao lưu với các bạn trong lớp, rất siêng năng học hành, nhưng thành tích không hiểu sao không tiến bộ nổi
Nhân vật nữ phụ
//Vẻ mặt hưng phấn quay đầu lại// Tiểu Ngọc đến rồi!
Bảo Ngọc cong môi cười một tiếng, có chút hoài niệm
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Giọng nói như làn gió dịu dàng của tháng 3// Triệu Noãn Chanh
Triệu Noãn Chanh mặc cô chỉnh sửa lại đầu tóc bị cơn gió sáng sớm thổi loạn
Triệu Noãn Chanh
//Quay sang Bảo Ngọc nhịn không được hạ thấp giọng nói// Tiểu Ngọc cậu nhớ xin học bổng đó nhé, mẫu đơn đã được phát xuống rồi đó
Cô biết gia cảnh của Bảo Ngọc không được tốt, cực kỳ đau lòng cho cô gái không được yên ổn này
Chủ nhiệm của lớp một là cô giáo tên Đuờng Hiểu Lệ, cô ấy dạy Ngữ Văn, tràn đầy trí thức
Bảo Ngọc chăm chú lắng nghe những kiến thức quen thuộc này, từ từ ghi chép bài học
Tuy rằng cầm bút không quen, nhưng cô cực kỳ nghiêm túc
Nam sinh ngồi cùng bàn với cô là Hồng Huy cũng không nhịn được nhìn qua xem cô viết cái gì
Cậu ta rất ham học, thành tích không thể đi lên nhưng cũng không gấp gáp, vừa hay nguời kế bên đứng hạng nhất, cậu ta luôn không nhịn được mà muốn "vụng trộm thỉnh kinh"
Tác giả
Vụng trộm thỉnh kinh có nghĩa là lén lút học hỏi kinh nghiệm nha mọi nguời
Bảo Ngọc cảm nhận đuợc ánh mắt của cậu ta, cô để lộ cuốn tập ghi chép ra
Khí chất dịu dàng sạch sẽ của cô làm cho Hồng Trí cảm thấy ngượng ngùng
Trong lòng cậu ta nghĩ, chẳng trách sao nhiều người lại nói Bảo Ngọc rất tốt, không những vậy cô còn rất dịu dàng đáng yêu
Tác giả
Tác giả để tên nam sinh này là Hồng Trí mà không phải Hồng Huy như ở trên nên mình không biết tên bạn này rốt cuộc là gì luôn
Tác giả
Thôi thì đợi thử xem mấy chap sau tác giả để tên gì rồi mình sửa lại nha
Sau một tiết học, Bảo Ngọc cuối cùng cũng tìm đuợc cảm giác khi còn học ở trường cấp 3
Vì thiếu hụt tiền nong mà những cái bàn học và quạt ở Thất Trung đã cũ kỹ
Ghế ngồi không vững chắc, động một cái liền kêu ken két
Đồ vật duy nhất còn mới trong phòng học chính là chiếc bảng đen dùng ở các lớp học
May là đang vào thu nên không cần dùng quạt nhiều, nhưng những cơ sở vật chất này khiến cho mọi nguời cảm thấy có một sự chênh lệch rất lớn
Bởi vì ngôi trường cách vách đã sớm gắn máy điều hòa và hệ thống sưởi ấm
Nguời ta thì an tâm thoải mái mà hưởng thụ, bọn họ mùa hè thì chịu nóng, mùa đông thì chịu lạnh, đúng là không phải ai cũng giống ai
Khoảng cách giữa người giàu và người nghèo chính là lớn như vậy
Tiết đầu vừa kết thúc, trong truờng xảy ra chuyện
Bên ngoài hỗn loạn một trận, Bảo Ngọc ngồi yên trên ghế
Một lát sau Triệu Noãn Chanh đi vào
Triệu Noãn Chanh
//Vẻ mặt cô ấy kích động khi hóng được chuyện bát quái// Thẩm Vũ Tình lớp 14 muốn đến truờng kế bên truờng mình, đến tiết học cô ta cũng không có mặt trong lớp, cậu đoán xem là vì sao?
Trong lòng Bảo Ngọc lộp bộp
Còn sao nữa chứ, đương nhiên là vì Bảo Minh
Triệu Noãn Chanh
Cô ta là vì một nam sinh học truờng bên đó
Triệu Noãn Chanh
Cậu đừng nhìn thuờng ngày cô ta bày ra bộ dạng kiêu căng là vì người ta được mệnh danh là hoa khôi đó nha, không thèm để ai lọt vào mắt
Triệu Noãn Chanh
Vậy mà bây giờ lại đi giành trai với một nữ sinh bên kia, có buồn cuời không chứ?
Lưu Tiểu Di ngồi bàn sau cũng nghe thấy
Lưu Tiểu Di
//Chen vào nói// Đó là do lai lịch của nam sinh kia rất lớn
Tin tức bên Thất Trung không nhạy, đến tháng 9 thì Bảo Minh mới nhập học truờng Lợi Tài
Ở bên đó tiếng tăm bay xa, nhóm học sinh giỏi bên Thất Trung ít biết về anh
Triệu Noãn Chanh trợn mắt
Triệu Noãn Chanh
//Cũng có chút ít khí thế của một học sinh giỏi// Có thể lợi hại bao nhiêu chứ, có thể lên được trời luôn sao?
Lưu Tiểu Di
//Nhún vai// Đúng là không biết trời cao đất rộng, cậu biết tập đoàn Tuấn Dương không?
Lưu Tiểu Di
Công ty bất động sản lớn nhất trong nước đấy, đó là công ty nhà anh ta mở
Lưu Tiểu Di là người tiên phong trong việc nắm bắt tin tức
Lưu Tiểu Di
//Không nhịn đuợc nói tiếp// Tuần đầu tiên khi nhập học anh ta đã đánh giáo viên trong lớp phải nhập viện, nhưng bây giờ vẫn yên ổn tiếp tục đến truờng
Lưu Tiểu Di
Dạng người kiểu này Thẩm Vũ Tình coi trọng cũng không có gì kỳ lạ
Thuở thiếu thời, đủ phách lối cũng là một loại vốn liếng
Nhân vật nam phụ
//Bắt đầu vây quanh lại// Sao anh ta đánh giáo viên vậy?
Nhân vật nữ phụ
Lá gan lớn thật, giáo viên mà cũng dám đánh
Nhân vật nam phụ
Có tiền thì có gì ghê gớm đâu, kiêu ngạo như vậy sau này ra đời thì xã hội sẽ dạy cho anh ta thế nào là làm nguời
Nhân vật nữ phụ
Cái này thì có gì đâu, không cần cố gắng gì cả chỉ cần thừa kế tài sản là đuợc rồi
Một đám nguời cuời nói vang dội
Trong âm thanh náo nhiệt đó, Bảo Ngọc đột nhiên đứng lên
Triệu Noãn Chanh
//Vội vàng nói// Tiểu Ngọc, cậu đi đâu vậy?
Bảo Ngọc nhíu chặt chân mày, ban đầu chuyện này không có quan hệ gì đến cô, nhưng cô biết, bây giờ cái cô hoa khôi kia muốn đi tìm người nào
Đó chính là em gái của cô, Thư Lan
Cô không muốn quan tâm Thư Lan chút nào, nhưng lời dặn dò của Thư ba ba ban sáng lại vang vọng bên tai
Thư ba ba già rồi, sức khỏe cũng ngày một yếu đi
Công việc trong phòng thí nghiệm nếu mà không chú ý cẩn thận, tia phóng xạ ở đấy sẽ tấn công ông
Cả đời của ông chỉ biết lo lắng cho con của mình, có thể nói ông là vì Bảo Ngọc nên mới qua đời
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Quay đầu lại trả lời Triệu Noãn Chanh// Tớ thấy không khỏe lắm, cậu giúp tớ xin nghỉ với cô giáo nhé
Triệu Noãn Chanh vội vàng gật đầu
Bảo Ngọc đi đến cổng truờng, chú bảo vệ không cho cô ra ngoài
Cô ít khi nói dối, nhưng mà nếu bây giờ không làm vậy thì sẽ không ngăn được những chuyện sắp xảy đến
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Chỉ chỉ đôi mắt của mình// Chú ơi, mắt của con khó chịu quá
Chú bảo vệ biết cô, cô bé nổi tiếng hiền lành chăm chỉ trong truờng, vì vậy mà nhanh chóng cho cô ra ngoài
Trường trung học cách vách dễ đi vào hơn nhiều, bảo vệ chỉ là một cái "thùng rỗng kêu to"
Lúc Bảo Ngọc đi đến truớc cửa lớp 11-8, bên trong phòng học ồn ào náo nhiệt một trận
Thẩm Vũ Tình không đến một mình, cô ta còn dẫn đám chị em theo
Thư Lan cũng không phải bánh bèo
Lúc Bảo Ngọc đi vào nghe đuợc cô ta nói
Thư Lan
Cho dù cô là bạn gái của Bảo Minh thì sao chứ, ai mà không biết sinh nhật hôm truớc của cô anh ấy không có tham dự, sau đó cũng chỉ ném cho cô vài tờ tiền
Thẩm Vũ Tình tự cao tự đại
Thẩm Vũ Tình
//Sức chiến đấu cũng không thua kém// Anh ấy không quan tâm đến tao thì tao vẫn là bạn gái của anh ấy, mày mới có bao lớn mà học nguời ta cuớp bạn trai của nguời khác, mày có giáo dục hay không hả?
Người bên cạnh trầm trồ khen ngợi
"Hiện truờng" vợ chính cấu xé tiểu tam, tất cả đều vì một nhân vật làm mưa làm gió Bảo Minh
Thật sự có trò hay để xem!
Lúc Bảo Ngọc tiến vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người cô
Trang phục của cô gái mù này cũng quá bắt mắt rồi
Cô đi vòng qua đám nguời, kiềm chế ý định muốn mắng Thư Lan ngay trong lớp học
Thư Lan
//Nổi giận// Chị đến đây làm cái gì?
Thư Lan
Chuyện của tôi, tôi tự lo được
Thư Lan
Chị về mà đọc sách của chị đi
Ánh nhìn chăm chú của người khác làm Thư Lan xấu hổ, giống như họ đang nói, thì ra chị của cậu là một người mù nha
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Sắc mặt bình tĩnh// Thư ba ba buổi sáng có nói qua với chị, ông rất lo cho em
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Ông ấy không dễ dàng gì nuôi chúng ta khôn lớn
Thư Lan nhíu mày, muốn phản bác
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Em thắng đuợc Thẩm Vũ Tình thì sao, nguời khác sẽ nhìn em như thế nào?
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Ngay cả Thẩm Vũ Tình mà Bảo Minh còn không thèm để ý, anh ta sẽ để ý em sao?
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Chuyện em bảo chị giúp em đánh đàn, bạn bè của em có biết không?
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Em có chắc chắn rằng họ sẽ không nói ra hay không?
Thư Lan lúc này mới giật mình
Tối hôm qua cô ta không có về nhà, rất nhiều người nhìn thấy cô ta đi tìm Bảo Minh
Chính vì lòng hư vinh quấy rối, ngày hôm sau quả nhiên có tin đồn nói Bảo Minh thích cô ta, mang cô ta ra ngoài chơi suốt đêm, cô ta cũng không phản bác lại, vì vậy mà Thẩm Vũ Tình đã tìm đến
Thư Lan
//Do dự nói// Bọn họ đương nhiên là không nói...
Nhưng cuối cùng vẫn có chỗ cố kỵ, sau đó cô ta quyết định chấm dứt tranh cãi
Thư Lan
//Nhìn Thẩm Vũ Tình nói// Chuyện kia chỉ là tin đồn, tối qua tôi ngủ ở nhà Lâm Mộng, cô ấy có thể làm chứng
Thẩm Vũ Tình
Vậy à, mày cũng không nhìn xem mình có bộ dạng gì //Châm chọc một câu//
Thẩm Vũ Tình lúc này mới bỏ qua
Lúc đi ra ngoài cô ta đặc biệt quan sát Bảo Ngọc bên ngoài lớp học một chút, cô gái này cô ta biết
Học ở truờng Thất Trung, lớp 11-1, đôi mắt bị mù
Bảo Ngọc và Thư Lan biết nhau sao?
Rốt cuộc Thư Lan không có giống như kiếp trước vì lòng hư vinh mà đấu đá với Thẩm Vũ Tình
Thư Lan
//Sắc mặt khó coi// Chị mau đi về đi, chuyện biểu diễn đàn đừng để nguời khác phát hiện
Tác giả
Ồ thì ra lúc Bảo Ngọc nói chuyện với Thư Lan không ai nghe thấy hết à, làm mình cứ tuởng chuyện lộ ra rồi
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Xoay người xuống lầu// Biết rồi
Mục đích của cô và Thư Lan không giống nhau, nhưng chung quy đều không muốn để Bảo Minh biết nguời đánh đàn hôm đó chính là mình
Sân truờng vào tháng 10 mát mẻ yên tĩnh
Điều kiện bên Lợi Tài so với Thất Trung đâu chỉ tốt gấp bội, các phòng học và cơ sở vật chất đều mới tinh
Bên này cây xanh khỏe mạnh, tuơi tốt, còn Thất Trung so ra thì thê thảm đến cùng cực
Cô đi xuống lầu, xuyên qua con đuờng nhỏ dự định mau chóng về lớp học
Một trái bóng rổ từ sau cây bay tới, suýt chút nữa là đập vào cô
Phương Đàm
//Bên kia chau mày// Trúng nguời rồi à?
Đám người Bảo Minh không nhúc nhích
Hạ Tuấn Minh
//Chạy tới thấy Bảo Ngọc thì quay đầu hô to// Anh Minh, là bạn học bị mù hôm qua mới gặp
Ánh mắt Bảo Minh nhìn qua
Bảo Ngọc ngẩn người, liền đi khỏi truờng học
Bảo Minh đón lấy trái bóng trong tay Phuơng Đàm, tạo thế ném bóng đi, bóng rơi ngay trước mặt Bảo Ngọc, nảy lên thật mạnh, cô dừng bước lại
Bảo Minh đút tay vào trong túi, anh mặc đồng phục chơi bóng có in số 05, nguời cao chân dài, đi đến chưa đầy 2 phút
Anh một buớc đạp lên trái bóng
Hoàng Lê Bảo Minh
//Nở nụ cười châm biếm// Bạn học, bạn nhìn thấy được rồi à?
Nếu không thì làm sao biết dừng lại
Mù rồi thì sao thấy được nguy hiểm
Anh cách cô rất gần, tuy giờ đang là mùa thu, nhưng anh vì mới vận động nên mái tóc bạc bên trên xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng
Trên lầu vì anh mà ồn ào đến khí thế ngất trời, anh lại không chút nào để ý
Bảo Ngọc nhíu chặt chân mày, năm nay anh cao 1m87, cao hơn cô đến 27 cm, khi anh cúi đầu nhìn cô làm cho cô có cảm giác ngột ngạt
Lúc anh đưa tay lấy đi kính râm của cô, cô cuống quýt dùng gậy đẩy tay của anh ra
Cây gậy cho nguời mù đuợc làm bằng gỗ rất cứng, chạm vào xương cốt tạo ra âm thanh làm người ta kinh sợ
Mấy nguời ở đây đều ngây ngẩn cả nguời
Hoàng Lê Bảo Minh
//Trên mặt không có ý cuời// Ông đây không có quan niệm không đánh nữ sinh
Hạ Tuấn Minh
//Vội vàng giữ chặt Bảo Minh// Anh Minh, được rồi đuợc rồi mà, cô ấy là nguời mù đó
Hạ Tuấn Minh
Chắc là trùng hợp đánh trúng anh thôi
Bảo Minh mắc chứng nóng nảy, đây là bệnh tình khó mà kiềm chế đuợc
Ai cũng không dám chọc anh, Hạ Tuấn Minh thấy sắc mặt anh không tốt, không dám kéo nữa
Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
//Cúi đầu nhỏ giọng nói// Tôi xin lỗi, đôi mắt của tôi không thể nhìn ánh sáng đuợc
Âm thanh nhẹ nhàng, giống như cơn gió Giang Nam vây quấn lấy nguời ta
Bảo Minh có hơi thất thần giây lát
Chờ đến khi anh hoàn hồn thì cô đã hoảng loạn đi khỏi
Buớc chân cô hơi loạng choạng, chắc là nghĩ anh sẽ đánh cô
Mùa thu của tháng 10, bộ đồng phục phối 2 màu xanh trắng tôn lên bóng dáng mảnh mai tinh tế của cô
Hạ Tuấn Minh
//Ngơ ngác nói// Thì ra không phải người câm
Giọng nói thật dễ nghe, ngọt lịm từ bên trong
Không quá yểu điệu nhưng lại ngọt ngào đến không ngờ
Bảo Minh cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, trên đó đỏ ửng một mảng
Bà nó, cây gậy chết tiệt kia đánh vào cũng thật đau quá
Phương Đàm
//Sau một lúc lâu mới đến hỏi// Anh Minh, anh chạm vào kính râm của người ta làm gì?
Anh ta không nghe Bảo Minh nói Bảo Ngọc không bị mù
Phương Đàm
//Chỉ dựa vào suy nghĩ của chính mình mà nói// Cô ta bị mù, lỡ như lúc tháo kính xuống nhìn thấy 2 tròng mắt trống rỗng không có con mắt thì anh định làm gì?
Anh ta nói xong liền lấy 2 tay chọc vào mắt mình, mẹ nó, đáng sợ quá, đôi mắt muốn cay xè luôn rồi
Bảo Minh không nói chuyện
Anh nhìn cô đi khỏi, không biết vì sao đột nhiên nhớ đến chiếc hộp dâu tây mà anh đoạt từ tay cô
Nếu không phải bị câm thì vì sao lúc trước cô không chịu nói chuyện với anh, đây là coi rẻ truờng học của bọn họ sao?
Anh hung hăng lau mu bàn tay mình, bà nó, chảnh cái gì mà chảnh, giống y hệt bà mẹ của anh, nhưng ít ra bà ta còn có chút vốn liếng
Mắt thì bị mù, còn không biết tự luợng sức mình, tự cho mình là thanh cao
Download MangaToon APP on App Store and Google Play