Chiếc Ô.
Chap 1: trẹo chân.
Hôm đó là một buổi tối mưa tầm tã, những hạt mưa quất vào mặt như thể cả bầu trời đang giận dỗi điều gì. Cô đứng lặng dưới mái hiên khuôn viên trường, chiếc balo ướt sũng, tóc bết lại, còn chân thì...tệ hơn cả mưa cô trẹo chân khi vội chạy qua sân trường ngập nước.
Cô bặm môi, cố nén đau để bước tiếp, nhưng mỗi bước đi như có ai dùng kim đâm vào mắt cá chân.
Tô Hạ
/Đen đủi quá đấy! Mưa thì không ngớt, chân thì đau, điện thoại lại hết pin./
Giữa lúc cô đang loay hoay với cái chân mà cố đi từng bước thì lại có một giọng nói trầm ấm vang lên.
Cô ngẩng đầu lên. Nhìn người con trai trước mặt. Ồ~ thì ra là đàn anh khối trên Lâm Nhất, người mà cả khối cũng biết đến không chỉ về thành tích học tập xuất sắc mà còn cái vẻ ngoài đẹp trai của anh, nhưng có chút khá khó gần...
Anh cầm theo một chiếc ô màu đen, quần áo khô ráo, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng ướt như chuột lột của cô lúc này.
Tô Hạ
Chân em...bị trẹo rồi..*lí nhí*
Lâm Nhất không nói gì thêm, chỉ nhíu mài, rồi đưa ô cho cô.
Cô nhìn chiếc ô rồi im lặng...
Lâm Nhất
Cầm lấy, về đi. Mưa to thế này không nên đứng lâu ngoài trời.
Cô vừa nói, vừa xoa chân, ánh mắt lúng túng nhìn nơi khác.
Và rồi...anh bất ngờ cúi người xuống trước mặt cô.
Lâm Nhất
Lên đi. Tôi cõng.
Tô Hạ
Hả!? Không...không cần đâu, em...
Lâm Nhất
Không lên tôi sẽ gọi xe cứu thương đấy.
Tô Hạ
Hay anh cho em mượn điện thoại, điện cho ba cũng được ạ.
Lâm Nhất
Tôi không có đem theo.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo nhẹ, tay anh vững vàng đặt cô lên lưng mình, rồi thong thả bước đi dưới mưa.
Lâm Nhất
Che ô cho kĩ. Ướt tôi.
Tấm lưng rộng, ấm áp lạ thường, còn nhịp tim cô thì chẳng biết vì lạnh hay vì anh mà đập rộn ràng như thế.
Tiếng mưa vẫn rơi lộp độp trên tán ô, nhưng trong lòng Tô Hạ lúc ấy…hình như đang có một điều gì đó vừa bắt đầu.
Chap 2: 'cõng cả thế giới'
Tiếng mưa vẫn lách tách rơi đều trên tán ô, từng bước chân Lâm Nhất vang lên nhè nhẹ giữa con đường ướt sũng.
Tô Hạ im lặng một lúc lâu trên lưng anh, hơi thở của cô phả nhẹ bên tai khiến không khí có chút...kỳ lạ.
Tô Hạ
À...nhà em cách trường tận 12 cây số lận đó...anh biết chưa?
Anh nghe xong liền khựng lại một bước...
Cô nghe rõ tiếng anh thở nhẹ, không rõ là mệt hay... bất lực. Một giây sau, giọng anh vang lên, bình thản nhưng rõ ràng mang theo một tia trêu chọc.
Lâm Nhất
Ừ, giờ mà thả em xuống thì chắc kịp về nhà trước khi trời sáng.
Tô Hạ
Vậy...anh định cõng em về tới nhà thật à?
Lâm Nhất
Không cõng thì biết làm sao? Không lẽ để em ở đó dầm mưa cả tiếng nữa à?
Tô Hạ im bặt. Cô ngả đầu lên vai anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn ấy, bất giác thấy lòng mình ấm lạ.
Tô Hạ
Mai em trả ô cho anh nhé, nhưng mà… em trả kèm trà sữa được không? Gọi là cảm ơn anh đã ‘cõng cả thế giới’ hôm nay.
Anh bật cười khẽ. Lần đầu tiên, cô nghe thấy tiếng cười thật lòng từ người con trai luôn lạnh lùng ấy.
Lâm Nhất
Ừ, nhưng anh chỉ uống đường 30%, ít đá.
Vừa bước được thêm vài đoạn, trời vẫn chưa có dấu hiệu ngớt mưa, thì cô chợt nhỏ giọng, có vẻ vội vàng.
Tô Hạ
Anh Lâm Nhất...có thể thả em xuống tại góc kia được không? Gần trạm xe buýt ấy!
Lâm Nhất
*hơi nghiên đầu hỏi* Sao thế? Chân em còn đau mà?
Cô cắn môi, mắt lia nhanh về phía con đường phía xa, nơi ánh đèn pha của một chiếc ô tô đang dừng lại.
Dù mưa phủ mờ tầm nhìn, nhưng cô vẫn nhận ra chiếc xe đó màu đen, biển số quen thuộc, và hơn hết… là dáng người đàn ông đứng bên cạnh xe với ánh mắt đang quét quanh như đang tìm ai đó.
Cô hít một hơi, giọng có chút lo lắng nói.
Chap 3: Không có!!
Cô hít một hơi, giọng có chút lo lắng nói.
Tô Hạ
Em thấy xe ba em rồi...ba em cực kì khó, mà thấy cảnh này thì tiêu luôn...
Anh khựng lại, ánh mắt hơi nghiêm lại.
Lâm Nhất
Vậy sao không nói sớm?
Tô Hạ
Tại em không ngờ ba lại tới…với lại em tưởng mưa vậy ông ấy sẽ không xuống xe…
Anh im lặng vài giây, rồi gật đầu, khẽ nghiêng người để cô xuống, rất nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau thêm. Cô lảo đảo một chút khi chạm đất, nhưng kịp bám vào cánh tay anh.
Tô Hạ
Cảm ơn anh…thật sự cảm ơn…Nhưng vụ cõng em thì…bí mật nha?
Lâm Nhất
Nhưng mai nhớ trả ô và trà sữa.
Tô Hạ
*gật đầu* Rồi rồi. Em nhớ mà!
Cô bật cười rồi cúi đầu chào nhanh, cố nhịn đau mà chạy nép vào dãy nhà bên đường.
Lâm Nhất đứng đó nhìn theo, ánh mắt trầm xuống một chút khi chiếc xe ô tô kia từ từ rời đi. Không biết từ bao giờ, trong lòng anh có chút tò mò…về cô gái nhỏ ướt mưa, mắt sáng, miệng lém lỉnh, Tô Hạ.
Lâm Nhất
Chế.t! Quên hỏi tên...
Sáng hôm sau, trời trong vắt như chưa từng có cơn mưa nào xảy ra. Ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa lớp, soi lên gương mặt Tô Hạ đang chống cằm nhìn ra ngoài…nhưng ánh mắt lại mơ hồ như không thực sự thấy gì.
Nguyệt Lan
Ê, Hạ Hạ...cậu làm gì suy tư gì vậy?
Nguyệt Lan
Thi giữa kì còn chưa tới mà lo rồi à?
Giọng nói của Nguyệt Lan kéo cô ra khỏi vòng suy nghĩ.
Tô Hạ
Nè Lan...biết Lâm Nhất học lớp nào không?
Nguyệt Lan đang uống nước suýt sặc. Cô nàng trố mắt nhìn Tô Hạ như thể vừa nghe thứ gì đó khá hoang đường...
Nguyệt Lan
Khoan, Lâm Nhất á? Lâm Nhất đàn anh khoa Quản trị Kinh doanh, Lâm Nhất đẹp trai lạnh lùng mà cả trường tụi mình đều biết chứ gì?
Tô Hạ
Ờ, tại tớ...khá tò mò về người này.
Nguyệt Lan nheo mắt lại, gác cằm lên bàn mà nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Nguyệt Lan
Tự nhiên cậu hỏi vậy chi?
Nguyệt Lan
Bình thường mấy chuyện trai xinh gái đẹp trong trường là tớ nói thì cậu nghe nửa tai.
Nguyệt Lan
Giờ còn chủ động hỏi? Cậu không phải bị cảm nắng người ta rồi chứ? *trêu chọc*
Tô Hạ
Tớ chỉ hỏi đại thôi. Cậu không biết thì thôi…
Nguyệt Lan
Lớp B3, tầng 2, phòng 204, tiết đầu học Kinh tế học vĩ mô. Muốn gặp thì đi ngay giờ này là vừa. *nhìn cô cười gian*
Nguyệt Lan
Không phải thích người ta thì ai mà nhớ kĩ dữ vậy.
Cô chống chế, vờ như đang ghi bài, nhưng tay lại vẽ một cái ô nhỏ trên giấy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play