[7DNIGHT×SAABIROSE] Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất
Chương 1 – Hồi Sinh
Trần Thùy Dương tỉnh dậy, cảm giác lạ lẫm khiến cô giật mình. Căn phòng này… là nơi cô từng sống trước khi mọi thứ sụp đổ. Tay cô run rẩy mở điện thoại. Ngày 2 tháng 3 năm 2020.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Mình đã sống lại sao?
Cô nhớ rõ, kiếp trước, vào ngày này, mọi chuyện đã thay đổi. Cô và anh, Ngô Tuấn Đạt, chia tay trong sự lạnh lùng và nghi ngờ. Cô yêu anh đến tận cùng, nhưng anh lại không tin cô. Chưa kể, cô chết trong một tai nạn giao thông, và người khiến cô mất tất cả chính là anh.
Cô đứng dậy, cảm thấy nỗi đau ấy chưa bao giờ rời xa. Nhưng lần này, cô sẽ không như kiếp trước. Cô sẽ không để mình bị tổn thương thêm nữa.
Cô không muốn anh biết rằng cô đã sống lại, nhưng một phần trong cô lại muốn gặp anh, muốn hỏi anh rằng liệu anh có còn nhớ gì về quá khứ không. Đã bao lâu rồi cô không nghe giọng anh?
Cùng lúc đó, ở văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Ái Thịnh, Ngô Tuấn Đạt nhìn vào màn hình điện thoại. Ngày 2 tháng 3.
Anh thở dài, cảm giác trống rỗng bao phủ lấy anh. Những ký ức về Thùy Dương ùa về. Anh đã để cô rời đi mà không một lời giải thích, mặc dù trong lòng anh vẫn luôn yêu cô. Kiếp trước anh đã sai, và kiếp này anh sẽ không để cô rời xa mình nữa.
Lúc Thùy Dương bước vào tòa nhà Ái Thịnh, không ai nhận ra rằng cô chính là người đã từng ở đây, làm việc dưới danh nghĩa trợ lý của Ngô Tuấn Đạt. Cô bước lên tầng 38, nơi anh đang chờ.
Cửa phòng mở ra. Ngô Tuấn Đạt đứng đó, đôi mắt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy cô, một sự dịu dàng không thể che giấu lóe lên trong mắt anh.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Em đến rồi.
Anh khẽ nói, giọng nghẹn lại.
Thùy Dương bối rối, cố giữ bình tĩnh.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Anh gọi tôi đến làm gì?
Ngô Tuấn Đạt bước về phía cô, ánh mắt sâu thẳm.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Xin lỗi.
Anh nói, giọng anh trầm ấm.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh đã sai… sai khi không tin em.
Cô khựng lại, cảm thấy trái tim mình thắt lại.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Tôi không cần lời xin lỗi.
Cô lạnh nhạt đáp, nhưng trong lòng lại không thể kìm nén những cảm xúc xáo trộn.
Anh vươn tay, chạm nhẹ vào gò má cô, đôi mắt không rời khỏi cô.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Nhưng anh cần em. Em là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời anh.
Thùy Dương nhìn anh, trái tim đập mạnh. Kiếp trước cô đã từng yêu anh vô điều kiện, nhưng giờ đây… cô không biết mình còn có thể yêu anh lần nữa không.
Chương 2 – Ngoại Lệ
Trần Thùy Dương rời khỏi văn phòng của Ngô Tuấn Đạt với một tâm trạng lạ lùng. Cô không nghĩ rằng lần gặp lại đầu tiên sau khi trùng sinh, anh lại nói ra lời xin lỗi. Kiếp trước, đến lúc cô chết, anh cũng chưa từng nói lấy một câu.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Anh có thật sự… cũng trùng sinh không?
Cô không dám chắc, nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy… không giống với một người chỉ mới gặp lại người cũ. Nó giống như anh đã từng mất cô, đã từng tiếc nuối đến tận cùng.
Cô bước xuống sảnh lớn, bỗng nhiên nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Thùy Dương.
Cô quay đầu lại. Ngô Tuấn Đạt đã đuổi theo, hơi thở anh gấp gáp như vừa chạy vội. Không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, ánh mắt anh chỉ có cô, như thể cả thế giới này không ai khác quan trọng hơn.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Em đừng tránh mặt anh.
Cô nhẹ giọng, lạnh nhạt nhưng không gắt gỏng.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Chúng ta đâu còn quan hệ gì nữa đâu mà phải tránh?
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh biết em đã tổn thương vì anh. Kiếp trước… là anh sai.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Anh nói gì cơ?
Tuấn Đạt bước lại gần, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc vương trên trán cô, dịu dàng đến mức khiến cô muốn khóc.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh mơ thấy em chết. Một cái chết cô độc, lạnh lẽo. Rồi khi tỉnh lại… là ngày hôm nay. Là trước tất cả.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Thùy Dương, nếu ông trời cho anh cơ hội sửa sai, anh sẽ không lãng phí nó.
Cô im lặng. Không ngờ anh cũng như cô – mang theo ký ức từ kiếp trước trở về.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương từ tóc anh. Cô thoáng nghiêng đầu, bất giác để anh ôm vào lòng.
Vòng tay ấy... vẫn khiến cô cảm thấy an toàn như xưa. Nhưng cô biết, tình cảm không thể chỉ dựa vào một cái ôm là đủ.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Em cần thời gian.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Dù là kiếp này hay kiếp trước… lòng tin một khi đã vỡ, khó lành lắm.
Ngô Tuấn Đạt không miễn cưỡng. Anh gật đầu, mắt nhìn cô đầy kiên nhẫn.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh sẽ chờ. Bao lâu cũng được. Vì lần này… em là ngoại lệ duy nhất.
Thùy Dương quay đi, trái tim khẽ run rẩy. Cô biết, bản thân chưa hề quên anh. Nhưng lần này, cô không còn là cô gái yêu mù quáng nữa. Cô muốn anh chứng minh – bằng hành động, chứ không phải những lời ngọt ngào.
Tối hôm đó, trong căn hộ yên tĩnh, cô ngồi trước gương, ánh đèn vàng dịu hắt lên khuôn mặt thanh tú. Bàn tay cô vuốt nhẹ lên ngực, nơi trái tim vẫn còn đau mỗi khi nhớ lại cái đêm mưa năm ấy — nơi cô bị anh bỏ lại, run rẩy dưới cơn mưa tầm tã, không một lời giải thích.
Cô thì thầm, như lời thề với chính mình:
Trần Thùy Dương_Saabirose
Tuấn Đạt… nếu anh thật lòng, thì chứng minh đi. Nếu không… thì đừng bước vào thế giới của em nữa.
Chương 3 – Gần Trong Gang Tấc
Tuần sau, Trần Thùy Dương chính thức trở lại làm việc tại tập đoàn Ngô Thị. Không còn là cô nhân viên nhỏ bé chạy theo ánh mắt lạnh nhạt của anh như kiếp trước, Thùy Dương lần này trở thành cố vấn chiến lược, với lý lịch vững vàng được hậu thuẫn bởi một công ty nước ngoài—chính là bước đệm cô chuẩn bị kỹ lưỡng sau khi sống lại.
Cô không ngờ người đầu tiên bước vào phòng họp lại là Ngô Tuấn Đạt.
Không phải với vai trò Chủ tịch cao ngạo nữa, hôm nay anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn nhẹ, cổ áo mở hai nút, tóc hơi ướt như vừa tắm xong. Mùi hương bạc hà thoang thoảng khiến nhịp tim cô rối loạn một nhịp.
Anh nghiêng đầu, giọng trầm nhẹ.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Chào cô Trần.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Chúng ta lại hợp tác rồi.
Cô giữ bình tĩnh, mỉm cười.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Phải.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Mong Chủ tịch lần này đừng đá tôi ra giữa chừng như kiếp… à không, như lần trước.
Tuấn Đạt nhướng mày, ánh nhìn hơi tối lại. Anh biết cô đang nhắc đến chuyện năm xưa – khi anh vì hiểu lầm mà đẩy cô ra khỏi dự án trọng điểm, gián tiếp khiến sự nghiệp cô tuột dốc không phanh.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh sẽ không.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Lần này… em nói gì, anh cũng nghe.
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến cả phòng họp như ngưng thở. Người khác không hiểu, nhưng cô thì hiểu rõ—Ngô Tuấn Đạt của kiếp trước không bao giờ chịu lùi một bước, càng không bao giờ nói lời mềm mỏng với ai.
Sau cuộc họp, anh cố tình giữ cô lại.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Cùng anh ăn trưa.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Không tiện.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh đặt bàn riêng rồi.
Anh nhẹ nhàng đưa cho cô một tờ giấy nhỏ. Là tên nhà hàng Pháp mà cô từng rất thích.
Hồi xưa, cô từng nói yêu món cá hồi xốt chanh dây ở đó. Chỉ nói một lần duy nhất, vào một buổi tối mưa, khi anh đang gọi điện bàn công việc. Cô cứ nghĩ anh không nghe thấy…
Không nỡ từ chối, cô đi theo anh. Không gian nhà hàng ấm cúng, ánh nến vàng dịu phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Anh thay đổi rồi.
Tuấn Đạt không phủ nhận. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi đưa tay nắm lấy tay cô trên bàn. Cảm giác ấm nóng truyền đến khiến cô run lên nhè nhẹ.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh không thay đổi vì ai cả, chỉ vì em.
Anh cúi đầu, giọng nói dịu dàng đến mức trái tim cô như tan chảy.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh từng để mất em một lần rồi, lần này… anh không muốn chỉ đứng nhìn nữa.
Trong ánh nến, cô thấy rõ sự thật lòng trong mắt anh. Bất giác, lòng mềm ra. Nhưng lý trí vẫn níu kéo cô lại một chút.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Tuấn Đạt… anh đừng làm em tin một lần nữa, nếu không định giữ lời đến cùng.
Anh siết nhẹ tay cô, ánh mắt kiên định:
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Anh thề, lần này, anh không buông.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play