[HieuDuong - HieuDomic] Mã Số 0289
Chương 1. Nhiệm Vụ Cấp Đỏ
Lưu ý: Câu chuyện này là tác phẩm hư cấu, không dựa trên bất kỳ cá nhân, tổ chức hay sự kiện có thật nào. Mọi sự trùng hợp (nếu có) chỉ là ngẫu nhiên. Đây chỉ là một fanfic phục vụ mục đích giải trí, không phản ánh thực tế.
_________________________
Viện Sheep Flash – hay còn được gọi là Khu Trắng hay – là cơ sở nghiên cứu và quản thúc dị năng giả lớn nhất khu vực Đông Nam Á. Tồn tại dưới lớp vỏ bọc của một viện nghiên cứu công nghệ sinh học, nơi này thực chất là một tổ chức bán chính phủ, hoạt động với quyền tự chủ cao và gần như hoàn toàn độc lập khỏi hệ thống pháp luật thông thường.
Tất cả những người sở hữu dị năng vượt ngưỡng kiểm soát đều được đưa về đây. Họ không có tên – chỉ có mã số. Mỗi mã số là một cá thể nguy hiểm, mang dị năng có thể gây rối loạn xã hội nếu tự do ngoài đời thực.
Sheep Flash không "chữa trị". Họ kiểm soát. Họ phân loại. Họ nghiên cứu. Và họ không bao giờ thả bất kỳ ai từng bị giam giữ tại đây.
Viện nghiên cứu này chia thành 3 tầng chính:
Tầng Trên – Khu hành chính, nơi nhân viên cấp cao và quản lý làm việc. Thông thường, người trong viện sẽ nhận nhiệm vụ từ khu này.
Tầng Giữa – Phòng nghiên cứu, giám sát và hệ thống an ninh.
Tầng Dưới – Khu giam giữ, nơi các mã số được giữ trong các buồng biệt lập, giám sát 24/7. Tầng này được gọi là “Bụng Cừu” – nơi mọi dị năng đều bị tước bỏ sức mạnh… hoặc bị bẻ gãy.
Nguyễn Quang Anh
Đăng Dương, nhiệm vụ mới của cậu
Nguyễn Quang Anh
Mã số 0289.
Cậu đứng lặng một lúc, mắt vẫn dán vào màn hình, nơi dòng chữ "Mã số 0289 – Bảo mật cấp đỏ” nhấp nháy liên tục
Từ trước đến nay, cậu chỉ phụ trách các mã số trung tính hoặc dưới mức cảnh báo. Loại hồ sơ như 0289… không phải ai cũng có quyền tiếp cận.
Nguyễn Quang Anh
Tôi đích thân chỉ định, lý do này có được không?
//Nhướn mày//
Trần Đăng Dương
Vậy, mã số 0289 có dị năng gì?
Nguyễn Quang Anh
Hệ thống chưa xác nhận. Hồ sơ bị mã hóa một nửa. Nhưng hắn đã khiến hai quản lý trước phải nhập viện
Nguyễn Quang Anh
Nguy cơ cao là thao túng tâm lý. Nhưng hắn chưa lần nào chịu hợp tác
Trần Đăng Dương
Vậy sao còn cử tôi đi?
Nguyễn Quang Anh
Cậu không cần biết.
Dương hít một hơi thật sâu
Tổ chức nơi cậu làm việc không phải nơi dành cho người bình thường. Tất cả các mã số được ghi nhận ở đây đều là những cá nhân sở hữu dị năng – từ điều khiển nguyên tố, thao túng trí nhớ cho đến khả năng phân rã vật chất bằng ý nghĩ. Chúng nguy hiểm, hỗn loạn, không thể kiểm soát… và đôi khi, không còn nhân tính.
Dương chưa từng thất bại trong việc giám sát bất kỳ mã số nào. Cậu là một người lý trí, khô khan, và lạnh nhạt. Tình cảm, đối với cậu, là một khái niệm xa xỉ.
Cậu đến khu giam giữ đặc biệt lúc 9 giờ 12 phút sáng, đúng theo chỉ thị. Không ai chào hỏi. Không cần giấy tờ. Chỉ cần đưa mặt vào máy quét võng mạc, và cánh cửa thép tự động bật mở, dẫn vào một hành lang dài như vô tận, tràn ngập cảm giác không thoải mái.
Phòng của mã số 0289 nằm ở cuối dãy
Khi Dương bước vào, người trong phòng đang đứng quay lưng lại phía cậu. Tóc đen, hơi dài, áo trắng bị xắn cao tới khuỷu tay. Dù không nhìn rõ mặt, Dương vẫn có thể cảm thấy được sự lạnh nhạt trong dáng đứng đó – như thể sự hiện diện của cậu chẳng có gì đáng bận tâm.
Trần Đăng Dương
Chào, tôi là Đăng Dương. Từ hôm nay sẽ phụ trách—
Trần Minh Hiếu||0289||
Không cần giới thiệu.
//Chẳng buồn nhìn cậu//
Trần Minh Hiếu||0289||
Người thứ 3 rồi đấy?
Trần Minh Hiếu||0289||
Tôi đã nói rồi, tôi không cần quản lý.
//Khó chịu//
Trần Đăng Dương
//Nhíu mày//
Tôi đâu có hỏi anh có cần hay không?
Số 0289 quay đầu lại, nhìn Dương. Ánh mắt hắn lạnh tanh, vô cảm
Không giận dữ, cũng không hiếu chiến – chỉ là một kiểu chán ghét mơ hồ, gần như xem thường.
Trần Minh Hiếu||0289||
Thế cứ làm việc của cậu đi. Đừng hỏi nhiều, rách việc
Trần Đăng Dương
? Tôi cần biết dị năng của anh là gì
Trần Minh Hiếu||0289||
Ha—
//Cười nhạt//
Trần Minh Hiếu||0289||
Tôi chả có nghĩa vụ phải khai báo cho các người.
//Nhún vai//
Trần Đăng Dương
Tôi là quản lý của anh đấy, 0289
Trần Đăng Dương
Anh hiện đang bị giám sát
Trần Minh Hiếu||0289||
Còn cậu thì đang lãng phí thời gian
Không khí trở nên đặc quánh. Căng thẳng như dây đàn kéo đến tận cùng. Dương nheo mắt, nhưng không nói gì thêm.
Cậu khá khó chịu vì thái độ hống hách của mã số 0289. Hắn ta chẳng tốt lành tẹo nào
Trước mặt cậu là một mã số gần như không thể tiếp cận. Một người không tin ai, cũng không cần ai. Hắn ta vừa là nhiệm vụ... vừa là bí ẩn.
Có lẽ, cậu gặp rắc rối rồi.
Chương 2. Lý Do Riêng Mình
Lưu ý: Câu chuyện này là tác phẩm hư cấu, không dựa trên bất kỳ cá nhân, tổ chức hay sự kiện có thật nào. Mọi sự trùng hợp (nếu có) chỉ là ngẫu nhiên. Đây chỉ là một fanfic phục vụ mục đích giải trí, không phản ánh thực tế.
_______________________________
Bầu không khí trong phòng giam dày như sương đặc. Mọi thứ trắng toát và yên ắng đến nghẹt thở. 0289 vẫn ngồi bất động trên giường kim loại, lưng dựa tường, mắt nhìn xoáy thẳng vào Dương như đang đánh giá một món đồ không đáng để quan tâm.
Trần Minh Hiếu||0289||
Cút đi.
Trần Đăng Dương
Tôi sẽ không làm phiền lâu. Tôi chỉ cần kiểm tra vài chỉ số cơ bản, theo quy trình. Sau đó anh có thể làm như tôi chưa từng đến
//Mắt vẫn không rời khỏi mã số 0289//
Trần Minh Hiếu||0289||
Đừng ra vẻ tử tế, kinh tởm lắm đấy ?
Trần Minh Hiếu||0289||
Cậu cũng giống bọn họ thôi
Trần Đăng Dương
Đừng đánh đồng tôi với tất cả chứ
Cậu ôn tồn đáp, như thể đang dỗ dàng một chú mèo hoang
Trần Đăng Dương
Vậy giờ hãy để tôi làm việc của mình nhé
//Lấy thiết bị trong túi ra//
Ngay khoảnh khắc cậu rướn người qua để gắn cảm biến vào cổ tay đối phương, một luồng lực vô hình bắn ngược lại như phản xạ.
Không ai kịp thấy 0289 ra tay – hoặc có lẽ cậu ta chẳng cần ra tay. Một lực ép vô hình hất mạnh cánh tay Dương, khiến thiết bị văng xuống sàn. Dương loạng choạng lùi lại một bước, bàn tay rách một đường nhỏ.
Máu chảy ra từ mu bàn tay, rịn qua ống tay áo trắng.
Dương cau mày, nhưng không nói gì. Cậu từ tốn nhặt thiết bị lên, khử trùng, rồi cất lại vào túi.
Trần Đăng Dương
Thiệt tình...
Trần Minh Hiếu||0289||
//Liếc nhìn cậu, mặt không biến sắc//
Trần Minh Hiếu||0289||
Ha..Ngươi thật sự không biết à? Người trước mất nửa cánh tay. Người trước đó nữa bị nứt sọ
//Cười khẩy//
Trần Đăng Dương
*Chịu lộ mặt thật rồi kìa..*
//Thầm nghĩ//
Trần Đăng Dương
Vậy tôi khá hơn họ rồi, đúng không ?
//Mỉm cười//
Trần Minh Hiếu||0289||
Ngươi không sợ à ?
Trần Đăng Dương
Không, tôi nghĩ anh không muốn giết tôi
//Nhún vai//
Trần Minh Hiếu||0289||
Ngu ngốc.
Trần Đăng Dương
Có thể. Nhưng tôi nghĩ, ai cũng đều có lý do của họ để chống lại một thứ gì—
Trần Đăng Dương
Và tôi muốn biết lý do của anh
Trần Minh Hiếu||0289||
//Không nói gì//
Sự im lặng kéo dài bao trùm lấy cả căn phòng
Mã số 0289 quay mặt đi, không nói thêm gì. Nhưng lần này, không có một dị năng nào bắn về phía Dương nữa
Cậu ngồi lại thêm vài phút, dù không được đáp lời. Rồi từ tốn đứng dậy, hướng ra cửa. Trước khi rời đi, cậu để lại một câu, không quá to, không quá nhỏ:
Trần Đăng Dương
Ngày mai tôi sẽ quay lại
Trần Minh Hiếu||0289||
Ngươi đúng là phiền phức mà.
Dương khẽ cười. Đôi mắt ánh lên một thứ gì đó – không phải thương hại, không phải tò mò, mà là… kiên nhẫn.
Nguyễn Quang Anh
//Lặng lẽ quan sát camera//
Nguyễn Quang Anh
Chà, tôi đã chọn đúng người rồi nhỉ ?
//Tay gõ từng nhịp xuống bàn//
Nguyễn Quang Anh
Trần Đăng Dương, cậu thực sự không làm tôi thất vọng
Quang Anh tựa người vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà trắng
Hoàng Đức Duy
Quang Anh !
//Nhào tới//
Nguyễn Quang Anh
Duy, cẩn thận.
//Đỡ lấy cậu nhóc nhỏ//
Hoàng Đức Duy
Có một mã số hiện đang phát điên, Quang Anh ơi
Nguyễn Quang Anh
Hử ? Mã số nào cơ
//Tròn mắt nhìn em nhỏ//
Nghe em nói, anh bắt đầu truy cập vào hệ thống thông tin của mã số 007
Nguyễn Quang Anh
//Cau mày//
Một mã số không quan trọng, lại gây rối về trật tự của Sheep Flash
Nguyễn Quang Anh
//Cười ẩn ý//
" Có lẽ, Bụng Cừu lại có thức ăn mới."
Chương 3. Áng Sáng Len Lỏi
Lưu ý: Câu chuyện này là tác phẩm hư cấu, không dựa trên bất kỳ cá nhân, tổ chức hay sự kiện có thật nào. Mọi sự trùng hợp (nếu có) chỉ là ngẫu nhiên. Đây chỉ là một fanfic phục vụ mục đích giải trí, không phản ánh thực tế.
___________________________________
Hoàng Đức Duy
//Nhìn vết cắt trên cổ tay Dương//
Là do mã số 0289 ư?
//Cầm lấy tay cậu//
Hoàng Đức Duy
Anh ấy tấn công anh ?
Dương chỉ lặng lẽ gật đầu. Duy không hỏi thêm. Cậu cúi đầu, cẩn thận băng lại vết thương bằng băng y tế khử khuẩn, bàn tay thon dài của cậu nhẹ đến mức như sợ làm đau người khác.
Hoàng Đức Duy
Dương à
//Giọng mềm nhưng không thiếu phần nghiêm túc//
Hoàng Đức Duy
Không phải mã số nào cũng giống nhau. Có những người cần sự thương hại, nhưng một số kẻ lại không muốn được cứu rỗi
Trần Đăng Dương
Em nghĩ thế sao, anh lại nghĩ...ai trong số ta cũng có quyền được sống, được yêu thương
Trần Đăng Dương
Chỉ là họ có thật sự nhận ra tầm quan trọng của nó mà vui vẻ đón nhận hay không mà thôi.
Duy không đáp. Cậu chỉ ngồi yên, ánh mắt cụp xuống như đang cân nhắc một điều gì rất xa xăm.
Hoàng Đức Duy
054 ấy, hiền lắm
//Chỉ vào căn phòng mã số 054//
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy còn biết chúc ngủ ngon nữa đó !
Trần Đăng Dương
Hahaa—.. Nghe dễ thương đấy
//Bật cười//
Hoàng Đức Duy
Anh...có muốn đổi với em không? Nhìn anh bị thương, em xót
Trần Đăng Dương
Anh sẽ không đổi đâu
//Khẽ lắc đầu//
Trần Đăng Dương
*Duy à, đừng xót cho anh chứ. Anh không muốn bị quản lý Quang Anh trừ lương đâu*
//Nghĩ đến viễn cảnh ấy mà khẽ rùng mình//
Trần Đăng Dương
Đừng lo, có lẽ 0289 chưa từng gặp ai không muốn rời đi
Hoàng Đức Duy
Anh nhân hậu quá đó
//Phụng phịu//
Trần Đăng Dương
//Xoa đầu Duy//
Tiểu tổ tông này.
Trần Minh Hiếu||0289||
Lần này lại đến làm gì nữa
0289 vẫn nằm ở tư thế quen thuộc, một tay gác trán, mắt mở hé nhìn trần nhà như đang đếm từng vết nứt trong gạch.
Trần Đăng Dương
Không phải gắn thiết bị hay kiểm tra gì đâu. Chỉ là muốn trò chuyện thôi
Trần Đăng Dương
Anh có thể cho tôi 10 phút chứ?
Trần Minh Hiếu||0289||
Không.
Trần Minh Hiếu||0289||
Nhưng ngươi vẫn sẽ ngồi đó, đúng chứ?
Dương gật đầu, kéo ghế lại, vẫn giữ khoảng cách cũ. – “Tôi không muốn ép buộc.”
Hiếu khẽ xoay mặt về phía cậu, một bên lông mày nhíu lại.
Trần Minh Hiếu||0289||
Ngươi nghĩ ta sẽ cảm động à
Trần Đăng Dương
Không, nhưng tôi nghĩ anh sẽ cô đơn
Trần Minh Hiếu||0289||
*Cái —Tên con người ngu xuẩn*
Bầu không khí lặng hẳn.
Dương biết mình vừa bước một bước mạo hiểm trong công cuộc chọc tức hắn, nhưng cậu vẫn bình thản
Hiếu cười. Lần này cười thật, nhưng là cười khinh.
Trần Minh Hiếu||0289||
Ngươi nghĩ mấy cái thứ nhân đức giả tạo đó sẽ đục được lớp da ta à?
Trần Đăng Dương
Không. Nhưng tôi nghĩ chúng sẽ khiến anh thấy phiền.
Trần Minh Hiếu||0289||
Cố tình chọc tức ?
Trần Đăng Dương
Không đúng hả?
//Tỏ vẻ ngạc nhiên //
Trần Minh Hiếu||0289||
Thì...Đúng thật.
Mã số 0289 bật dậy, rút dây tay áo ra, lặng lẽ bước đến trước mặt Dương. Ánh mắt không che giấu căm ghét
Trần Minh Hiếu||0289||
Anh muốn đo, muốn kiểm tra, muốn chọc phá? Làm đi. Rồi cút
Trần Đăng Dương
*Đồ lạnh lùng*
Dương chạm nhẹ vào cổ tay Hiếu. Một tia rùng mình thoáng chạy dọc sống lưng cậu – không phải vì sợ, mà vì cậu cảm nhận được một thứ… hỗn độn nơi làn da lạnh ngắt đó.
Trần Đăng Dương
Anh lạnh quá !
//Buột miệng//
Trần Minh Hiếu||0289||
//Cười nhạt//
Đương nhiên rồi, vì ta đâu phải là người
Trần Đăng Dương
Anh là người.. Dù anh muốn quên điều đó
//Lí nhí//
Hiếu rút tay lại, giật phắt, không mạnh – nhưng rõ ràng.
Trần Minh Hiếu||0289||
Đừng cố hiểu ta, không cần ngươi hiểu
Dương vẫn giữ dáng ngồi, chỉ nghiêng đầu nhẹ:
Trần Đăng Dương
Vậy, thứ anh thực sự cần là gì ?
Trần Minh Hiếu||0289||
Câu hỏi sai
Trần Minh Hiếu||0289||
//Giọng trầm xuống//
Ngươi nên hỏi :"Anh còn sống được bao lâu nữa"
Sau buổi làm việc, Dương ra khỏi phòng 0289 thì gặp Quang Anh đang đứng cuối hành lang, tay cầm clipboard, ánh mắt sắc lạnh như luôn chờ để nhảy vào dẹp rối.
Nguyễn Quang Anh
Cậu cũng khá phết nhỉ? Những 2 ngày mà chưa vào viện
Nguyễn Quang Anh
Không biết sẽ kéo dài bao lâu.
//Khẽ thở hắt ra một hơi//
Trần Đăng Dương
Cho tới khi anh ấy không còn muốn xua đuổi tôi
Nguyễn Quang Anh
Đừng cảm hóa cậu ấy bằng lòng thương. Tôi không muốn mất thêm một nhân viên nào.
Trần Đăng Dương
Tôi không thương. Tôi chỉ không muốn anh ấy tiếp tục tin rằng mình chẳng còn gì đáng giữ.
Quang Anh nhìn Dương thật lâu, rồi quay đi, giọng nhỏ hơn:
Nguyễn Quang Anh
Cậu đúng là giống Duy thật... Cái kiểu cứ phải ôm hết mọi đau thương về mình.
Phía sau cánh cửa trắng, mã số 0289 vẫn đứng đó, ngón tay khẽ chạm lên vết đỏ còn chưa phai hẳn trên cổ tay.
Máu Dương dính lại từ hôm qua. Không đủ để làm nổi bật.
Nhưng... ấm.
Buổi tối, hành lang khu biệt lập vắng như thể thời gian đã ngủ quên.
Dương đứng trước cánh cửa số 0289. Mắt cậu có chút lờ đờ vì cả ngày chưa ăn gì tử tế. Nhưng khi hệ thống quét võng mạc báo "xác nhận", cậu vẫn nở một nụ cười nhè nhẹ.
0289 ngồi bên cửa sổ, đầu hơi tựa vào kính. Bên ngoài, ánh đèn neon trắng lạnh khiến da hắn càng nhợt nhạt, như một tượng sáp.
Trần Minh Hiếu||0289||
Lại đến ?
//Ngán ngẩm//
Trần Đăng Dương
Ừ, anh ăn được đồ ngọt chứ?
//Đặt hộp bánh gạo lên bàn//
Hiếu không trả lời. Cậu quay mặt đi, mắt dừng ở mảng đen ngoài cửa kính.
Trần Minh Hiếu||0289||
Tôi không cần thức ăn của anh. Không cần sự tử tế. Không cần sự kiên nhẫn
//Đổi cách xưng hô//
Trần Minh Hiếu||0289||
Tôi ghét tất cả những thứ đó.
Dương đặt hộp bánh lên bàn. Rồi im lặng.
Một lát sau, cậu mở tablet để bắt đầu quy trình theo dõi. Vừa nghiêng đầu vào màn hình, cậu bất giác rùng mình. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Chưa kịp phản ứng, cậu đã bị kéo ngược ra sau.
Trần Minh Hiếu||0289||
Đừng đến gần tôi.
Hắn gằn giọng, tay nắm chặt cổ áo Dương, ép cậu sát tường.
Không có sát khí rõ ràng, nhưng đôi mắt ấy chứa đầy một thứ khác – mệt mỏi, bạo liệt, như thể đang cố dìm chết chính mình.
Dương không phản kháng. Má trái cậu va vào cạnh kệ sách, rớm máu.
Trần Đăng Dương
*Này là anh đụng chạm trước..*
//Ngao ngán nhìn hắn//
Trần Minh Hiếu||0289||
Cậu nghĩ tôi yếu đến mức bị thuyết phục chỉ vì vài câu nói à?
Trần Minh Hiếu||0289||
Tôi đã khiến hai người trước rút lui, anh biết không?
//Khó chịu ra mặt//
Trần Đăng Dương
Tôi biết.
//Nhìn thẳng vào mắt hắn//
Nhưng, tôi không đến để thuyết phục anh
Trần Minh Hiếu||0289||
Còn lý do nào khác à ?
Trần Đăng Dương
Ở cạnh anh. Dù anh ghét tôi, vẫn là ở cạnh.
Hiếu thả tay.
Dương trượt xuống, ngồi tựa tường, máu nhỏ từng giọt lên cổ áo trắng. Nhưng cậu không rời mắt khỏi Hiếu.
Trần Đăng Dương
Tôi sẽ còn quay lại vào ngày mau, và cả những ngày sau đó nữa
Trần Minh Hiếu||0289||
Đồ điên
Ngoài hành lang, Đức Duy vừa đến cùng Bảo Khang. Cậu bé đen, ngoan ngoãn bước bên cạnh, thi thoảng quay lại nhìn Duy.
Phạm Bảo Khang||054||
Anh Duy
//Lí nhí//
Phạm Bảo Khang||054||
Sao má anh kia bị thương thế ?
//Chỉ vào buồng//
Hoàng Đức Duy
Hả..
//Nhìn vào cửa kính//
Hoàng Đức Duy
*Lại là do 0289*
Phạm Bảo Khang||054||
Duy ơi, sao anh kia vẫn cười vậy
Hoàng Đức Duy
Ừ. Tại cậu ấy giống tôi.
//Cười buồn//
Hoàng Đức Duy
Chấp nhận đau, miễn người kia còn sống.
//Câu nói đầy ẩn ý khiến mã số 054 khó hiểu//
Phạm Bảo Khang||054||
Nhưng mà đau thì sẽ buồn mà...
Hoàng Đức Duy
Cũng có khi... đau là cách duy nhất để ai đó ở lại.
Quang Anh từ phía sau bước tới, giọng lạnh nhưng mắt thì hơi lay động
Nguyễn Quang Anh
Dương không sợ 0289. Nhưng anh sợ sẽ có ngày, cậu ấy làm Dương chết mất
Phạm Bảo Khang||054||
Em không nghĩ Dương kia chết được đâu.
//Chớp chớp đôi mắt//
Nguyễn Quang Anh
Hở? Vì điều gì
//Nhìn Khang//
Phạm Bảo Khang||054||
Vì mắt bạn ấy nhìn anh Dương đó giống như... giống như thấy ánh sáng trong tối vậy á
Quang Anh im lặng.
Một nhịp, hai nhịp.
Rồi anh quay đầu bỏ đi, nhưng có lẽ là để tránh ai đó thấy đôi vai mình run khẽ.
Bên trong, Dương vẫn ngồi đó. Máu ngừng chảy. Bên cạnh, hộp bánh gạo đã được mở nắp từ lúc nào.
Chỉ thiếu một cái.
0289 không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài. Nhưng ngón tay lại đặt lên phần bàn – nơi Dương từng chống tay máu.
Trần Minh Hiếu||0289||
//Nhìn Dương đầy sâu thẳm//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play