Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Anh Trai

Giới thiệu

NChauuu
NChauuu
Xin chào! Tác giả đây !
NChauuu
NChauuu
Sau đây sẽ là một số lưu ý
✨LƯU Ý: 👉 Tác phẩm do ý tưởng của NChauuu đăng tải, không sao chép của ai ( có thể tham khảo ý tưởng ) 👉 Các hình ảnh minh hoạ được lấy từ Pinterest hoặc Google nên không biết của ai, ảnh của nhân vật chính do NChauuu xin được (của bạn nào không nhớ) 👉 Nếu truyện có sai sót, vui lòng nhận xét cho NChauuu biết để khắc phục, sửa đổi tác phẩm hoàn thiện hơn 👉 Nếu đọc cảm thấy không hợp gu, vui lòng rút lui đừng đọc nữa, có thể đọc bộ khác và không toxic hay đánh giá 1 sao 👉 Trong quá trình đọc có chi tiết nào không hiểu có thể bình luận để tác giả giải thích chi tiết (có thể không chi tiết lắm vì tác giả tham khảo trên Chat GPT) ❗Không sao chép ý tưởng của NChauuu nếu chưa có sự cho phép❗
🔎 Thông tin về triệu chứng " BPD - Borderline Personality Disorder " - Rối loạn nhân cách ranh giới ( Có trong truyện ): - BPD là một dạng rối loạn cảm xúc và nhân cách, khiến người mắc phải có những cảm xúc mãnh liệt, không ổn định, và khó kiểm soát hành vi, suy nghĩ, mối quan hệ cá nhân ⭐ Dấu hiệu: - Cảm xúc thay đổi nhanh. Người bị BPD có thể chuyển từ vui -> buồn, vui vẻ -> tức giận trong thời gian ngắn. Mọi thứ đều rất mãnh liệt và cực đoan. - Họ sợ bị bỏ rơi, có thể phản ứng rất mạnh dù chỉ là một việc nhỏ. - Rất dễ lý tưởng hoá ai đó, rồi sau đó lại ghét bỏ họ vì một lỗi nhỏ. - Hành vi bốc đồng, luôn muốn tự huỷ hoại, tổn thương bản thân, suy nghĩ tiêu cực, overthinking - Họ luôn cảm thấy trống rỗng, không ai hiểu mình. - Có thể nổi giận vô cớ vì những điều rất nhỏ, sau đó lại hối hận. ⭐ Nguyên nhân: - Di truyền - Tổn thương tâm lý - Môi trường sống căng thẳng - Hoá học não bộ ( một số vùng não điều khiển cảm xúc hoạt động bất thường ) ⭐ Cách điều trị: - Có thể cải thiện nếu người đó được hiểu, hỗ trợ, điều trị đúng cách. - Liệu pháp tâm lý ( đặc biệt DBT - Liệu pháp tâm lý biện chứng ). - Liệu pháp nhóm hoặc gia đình ( để cải thiện và hiểu nhau hơn ). - Bác sĩ kê đơn thuốc để kiểm soát triệu chứng như lo âu, trầm cảm,... 🌸 Ho không hề "điên". Họ đang phải sống với một trái tim quá nhạy cảm, dễ tổn thương, nhưng cũng rất sâu sắc. Họ cần sự hiểu và nhẹ nhàng, không phải sự phán xét! ✨
👉 Nguồn: Chat GPT 👈
NChauuu
NChauuu
Chịu khó đọc dài một chút để hiểu cũng được, không đọc cũng không sao. Xin phép mọi người cho phép duy nhất chap này tui sử dụng icon thôi.
Cảm ơn vì đã ghé thăm truyện của tui💕
Mãi iuu💝
___________________________
END

Chương 1

___________________________
" abc " : suy nghĩ
//abc// : hành động
' abc ' : nói nhỏ
[ abc ] : thoại của nhân vật
___________________________
.
.
[ Em ]
Xin chào... Tôi là Hoàng Đức Duy!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
......
Tôi là một thằng nhóc 16 với tâm hồn nhạy cảm sâu sắc.
Ngoài nhạy cảm ra thì tôi chẳng có gì mới mẻ cả.
Tính cách của tôi sáng nắng chiều bão, cảm xúc thay đổi liên tục trong thời gian ngắn.
Chỉ cần ai đó nói nặng lời một chút thôi, tôi cũng đã cảm thấy bị tổn thương lắm rồi.
Cũng chỉ cần một lời động chạm đến tôi, trạng thái, cảm xúc của tôi lập tức quay gót 180 độ.
Tôi rất dễ hiểu, tôi nghĩ thế, nhưng chẳng có ai hiểu tôi cả. Vì thế tôi luôn thấy trống rỗng, bị bỏ rơi, nhiều lúc còn suy nghĩ linh tinh, tiêu cực.
Ví dụ có lúc tôi muốn nói chuyện với mọi người nhưng họ bơ tôi... Hàng loạt suy nghĩ trong tôi bắt đầu kiểu "Họ không quan tâm mình...?", "Họ bơ mình ư?", "Họ không muốn nói chuyện với mình sao...?", ...
Sau đó tôi bắt đầu nghĩ đến cái chết... Tôi nghĩ thế giới này chẳng ai cần tôi nữa... Nhưng chính mẹ tôi là người phát hiện tôi mua thuốc ngủ và bà đã vứt hết chúng đi, tôi không còn cơ hội nghĩ đến chết nữa...
Còn nhiều cách khác mà nhỉ...? Nhưng lời nói của mẹ quá thuyết phục, bà ta đã hoàn toàn thôi miên tôi sống rồi!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Duy à? Con mua thuốc ngủ để làm cái quái gì chứ...?
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Con tính bỏ mẹ mà đi sao?
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Con nên biết nghĩ cho con trước, không cần phải nghĩ cho mẹ. Con phải nghĩ rằng mình nhất định phải sống, mình thật sự rất đáng sống!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Mẹ không biết con đang cảm thấy đau đến thế nào... Nhưng mẹ biết chắc là con không cô đơn. Mẹ sẽ không bỏ con đâu. Mẹ sẽ luôn ở bên con nếu con cần. Và nếu con cần một cái ôm, mẹ sẵn sàng.
Lúc đó... Thật sự là tôi đã khóc... Tôi nhìn mẹ rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm mẹ thật lâu. Cái ôm, vỗ về của mẹ làm tôi dịu hẳn, không còn nghĩ đến chết nữa...
Thường ngày mẹ luôn dịu dàng với tôi, bà thường thắc mắc về tính cách thất thường của tôi làm tôi khó chịu.
Tôi đã tìm hiểu trên mạng và tôi biết... Chỉ mình tôi, chỉ mình tôi... biết tôi bị BPD!
Tôi đã dần quen với nó từ lâu, tôi thấy nó không phải "tâm thần" hay "điên", chỉ là quá nhạy cảm với thế giới mà thôi.
Cuộc sống của tôi rất bình thường, hoặc không, cho đến khi...
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Mẹ mới nhận nuôi một người anh trai cho con.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
H-hả? K-không phải chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không mà-
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ đưa anh ấy về vào chiều nay.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
......
Vâng, đúng thế, tôi lại thay đổi nét mặt. Tôi im lặng không nói gì thêm, mặc cho mẹ cứ gọi tên tôi.
Tôi chẳng nghĩ gì cả, chỉ sợ khi anh ta về, mẹ lại thương anh ta hơn rồi bỏ rơi tôi thôi.
Tôi không ghét anh ta, vì đã thấy đâu mà ghét?
Đúng chiều hôm đó, thật sự một chàng trai cao to, không đẹp trai bằng tôi đâu, đã đến nhà tôi..!
Um... Tôi nghĩ là cỡ 18 tuổi gì đó trở lên.
Và đúng như dự đoán...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào em, anh là Nguyễn Quang Anh, anh 18 tuổi.
Tôi chỉ khẽ đáng giá anh ta từ trên xuống dưới rồi gật đầu và đi lên phòng...
RẦMM
Tôi dùng lực đóng cửa thật mạnh, tôi nghĩ hành động mở đầu của tôi có thể làm anh ta ấn tượng đến giật mình, tôi nghĩ thế.
Sau đó tôi lên giường trùm chăn kín đầu ngồi vào một góc ôm con cừu bông mẹ tặng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Nãy quên giới thiệu rồi nhỉ? Kệ đi, ai quan tâm chứ..? "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Nhưng anh ta làm sao mà biết tên mình mà gọi chứ? Ủa, anh ta gọi mình với mục đích gì? "
Nhớ lại lúc đó không phải chiều nữa, rõ ràng tôi đã nhớ sai thời gian.
Lúc đó là tối rồi mà..? Ăn tối xong rồi mà tôi còn không nhớ...
Tôi cứ ngồi đó mà không đi ngủ, cho đến khi có tiếng gõ cửa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
VÀO ĐI!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở cửa// Anh mang sữa lên cho em đây... Nhớ uống sữa rồi đi ngủ sớm nhé.!
Tôi chỉ khẽ giơ cái chăn lên cao một chút để xem tình hình.
Tôi không nói gì cả, cũng chẳng cảm ơn anh ta. Đơn giản là vì tôi không thích nói, không phải tôi ghét bỏ gì anh cả.
Đến khi anh ta đi ra khỏi phòng tôi mới lấy cốc sữa uống.
...
__________________________

Chương 2

___________________________
[ Anh ]
Xin chào... Tôi là Nguyễn Quang Anh!
Từ bé bố mẹ tôi đã bỏ tôi mà đi, có thể nói họ đang hạnh phúc trên vùng đất mới.
Không một ai nói cho tôi biết sự thật... Chỉ là ở cô nhi viện, "người mẹ" chăm tôi nói bố mẹ tôi bị giết vì không trả đủ tiền nợ... Nhưng tôi không tin!
Đến khi tôi 18 tuổi... Một người phụ nữ trung niên đến đây chơi và muốn nhận nuôi tôi.
Bởi hôm bà ấy đến thăm, tôi đã rất lễ phép rót nước mời khách. Tôi không nghĩ hành động đó của tôi làm bà... Rung động..?
Bà ấy rất muốn nhận nuôi tôi, khi nghe kể về hoàn cảnh của tôi, bà ấy càng thương hơn.
Tôi cũng thấy thích một người mẹ như bà vì bà rất dịu dàng và tốt bụng.
Bà đã nói với tôi: " Con về làm con nuôi của cô đi, cô hứa sẽ bù đắp yêu thương cho con "
Tôi nghĩ mỗi người khi trở về sau những ngày làm việc mệt nhọc thì nơi họ cần trở về là mái ấm gia đình !
Và tôi đã đồng ý.
Chiều tối hôm đó, tôi theo bà về nhà bà.
Tôi đã chào tạm biệt mọi người ở cô nhi viện, mọi người thật sự rất lưu luyến tôi. Tôi đã ôm từng người bạn đã chơi cùng tôi trong suốt mấy năm qua ở đây.
Tôi ôm cả những "người mẹ" yêu dấu nữa.
Tôi biết những cô gái ít tuổi hơn tôi thích tôi nhưng tôi chỉ quý chứ không thích họ. Tôi nhẹ nhàng ôm họ và mong họ gặp được người tốt hơn tôi.
Tôi cùng bà đi ra cổng nhưng vẫn có những giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.
: " Chào Quang Anh nhá! "
: " Chúc Quang Anh sống hạnh phúc! "
Tôi không muốn quay đầu nữa nên chỉ nói lớn đủ cho mọi người nghe được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn mọi người rất nhiều! Tạm biệt!
Sau đó tôi cùng bà đi về nhà bà.
Ngôi nhà đó đối với tôi thật sự rất đẹp, lớn nhưng có lẽ đối với bà chỉ là một căn nhà bình thường.
Lúc tôi vào nhà, bà đã gọi tên một cậu bé.
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Duy, Duy!
Tôi thấy cậu ấy chạy từ cầu thang xuống.
Cậu ấy thật sự rất đáng yêu, chỉ là lần đầu gặp trông có vẻ hơi im lặng thôi.
Cậu ấy chỉ thấp hơn tôi một chút thôi, tôi nghĩ cậu ấy cỡ 15 tuổi trở lên.
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Giới thiệu với em đi con.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào em, anh là Nguyễn Quang Anh, anh 18 tuổi.
Tôi đang mong chờ câu trả lời gì từ cậu ấy vậy..? Thật vô nghĩa!
Cậu ấy chỉ im lặng gật đầu rồi lên phòng đóng mạnh cửa làm tôi thoáng giật mình.
Tôi cũng thấy bình thường lại và ngay từ đó, tôi biết cậu ấy bị gì... BPD!
Trong cô nhi viện cũng có một cô bé chừng tuổi cỡ giống cậu ấy và tính cách y chang nhau. Em ấy đã tâm sự với tôi rằng em bị BPD, tôi đã tìm hiểu rất kỹ và quả thật, chỉ mình tôi hiểu em ấy.
Tôi mong tôi có thể làm quen được với cậu ấy, dịu dàng với cậu như cách tôi đã rất cố gắng để quen được cô bé kia. Thật sự rất khó khăn nhưng tôi sẽ làm được thôi!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
À em ấy thế đấy con, con không cần quan tâm nhiều đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
" Em ấy rất cần quan tâm... Mẹ à "
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Em ấy là Hoàng Đức Duy, 16 tuổi.
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Phòng em ấy có tên sẵn nên phòng con ngay cạnh phòng em ấy nhé.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ.
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Con lên phòng nghỉ ngơi cho khoẻ nha... Khoan từ từ...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao thế ạ?
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Để mẹ làm cho em một cốc sữa, nhờ con đưa lên phòng cho em nhé, con uống không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ thôi ạ.
Sau khi mẹ pha sữa cho em ấy xong, tôi đã cẩn thận cầm cốc sữa lên phòng em.
Tôi khẽ gõ cửa, em ấy nói lớn làm tôi thoáng giật mình.
Tôi mở cửa vào để cốc sữa lên bàn.
Một cục bông cuộn tròn trông đáng yêu ghê! Em ấy khẽ giơ cao chăn lên nhìn tôi rồi tôi hiểu ý mà đi ra ngoài.
Tôi xuống nhà vào phòng vệ sinh rửa mặt, đêm xuống rồi nên không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Yên tĩnh ư? KHÔNG!
CHOANG
Tiếng cốc vỡ làm tôi giật mình.
Tôi vội chạy ra ngoài xem tình hình.
Duy đang đứng im nhìn đống thuỷ tinh vỡ.
Tôi biết tôi không nên quát em, khi nhìn vào mắt em, tôi hiểu em đang nghĩ gì, không quát em vì có thể sẽ làm em tổn thương.
Tôi nghĩ em đang nghĩ: " Mình làm vỡ cốc rồi... Mẹ có mắng mình không? Anh ấy nhìn thấy rồi có suy nghĩ mình là kẻ hậu đậu không? "
...
[ Em ]
Tôi uống sữa xong rồi cầm cái cốc đi xuống nhà để... Rửa..?
Nhưng... Tôi đã trượt tay rồi vô tình làm cái cốc rơi xuống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Chết rồi... Vỡ ly rồi... Mẹ có biết không? Mẹ có mắng mình không? "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Anh ta nhìn thấy rồi à? Sao đứng im vậy..? Anh ta có nghĩ mình là kẻ hậu đậu không? "
...
Anh đứng nhìn em rồi bất lực.
Không phải anh nghĩ em là thằng đần, không biết đường mà dọn đi còn đứng mà nhìn, anh biết em đang nghĩ gì.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy đứng yên đấy!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Di chuyển là chảy máu chân đấy!
Anh nhẹ nhàng bế em lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//theo phản xạ ôm cổ, chân ôm eo anh//
Anh bế em lại sofa ngồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy xin lỗi...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không có lỗi gì cả, chẳng qua là do cái cốc không nghe lời mà tuột khỏi tay em thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mắt long lanh// T-thật ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ đúng rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ nghe thấy gì chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đã nói là em không có lỗi thì em sợ mẹ làm gì? Mẹ có nghe cũng chẳng mắng em đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giờ ngồi ngoan ở đây chờ anh dọn chỗ này nếu em sợ mẹ sắp xuống, anh sẽ bảo vệ em, còn không em có thể lên phòng ngủ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ.
Sau khi dọn bãi chiến trường, anh quay lại sofa. Em vẫn còn ngồi ở đấy chờ anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em sợ mẹ đến thế à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
......
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À anh xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mẹ ngủ rồi, mẹ không biết đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lên phòng ngủ thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Anh sợ tôi tổn thương sao ? Sao anh hiểu tôi vậy ? "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" Đọc được suy nghĩ à ? "
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dậy nào Duy, muộn rồi, đi ngủ thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
......
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
" Lại im lặng rồi "
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh bế em lên nhé..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn anh, đứng dậy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đi lên phòng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười// " Giọng cũng dễ thương "
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đi lên phòng//
__________________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play