Bầu trời khi về xuân, sắc trời xanh biếc, làn gió vờn nhẹ, hoa nở khắp đồi núi, mặt nước trên dòng sông yên ả, tiếng chim hót ríu rít. Có một thiếu niên từ phía xa chạy lại, bất ngờ gọi một tiếng.
- Sư tôn
Thiếu niên dung mạo ngây ngô, tóc đen buộc gọn, y phục sắc xanh chỉnh tề, là một đệ tử thuộc Thương Khung phái, bên hông đeo thẻ tên, hắn đang chạy về hướng của một nam nhân đang đứng gần đó.
Nam nhân ấy tóc đen xõa dài, chỉ cài một chiếc trâm ngọc. Dung mạo y vô cùng đẹp đẽ, tựa như trích tiên giáng trần, trên thân vận một bộ bạch y trắng tuyết càng tạo nên sự thanh lãnh thuần khiết. Y đang đứng cạnh một cái bàn trúc, tay cầm chén trà, thấy thiếu niên chạy đến, y khẽ mỉm cười.
Trong tay của thiếu niên ôm một con sói nhỏ bị thương, nó cảnh giác kêu ư ử như thể đang sợ, trên thân nó loang lỗ vài vết máu, là một loài sói lông đen tuyền, ước chừng chỉ mới dứt sữa mẹ.
Giọng nói chưa trưởng thành của thiếu niên trẻ vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, hắn đưa con sói ra cho nam nhân ấy xem, sau đó thuật lại câu chuyện.
- Khi nãy cùng các sư đệ vào rừng hái quả, con nhìn thấy một đàn linh cẩu đang bao vây hai con sói. Sói mẹ cố gắng bảo vệ sói con, đàn linh cẩu lợi dụng sơ hở tấn công, vết thương rất nặng, con không cứu được.
Sau đó, hắn ngước lên nhìn y, giọng có chút e dè hỏi.
- Nó còn nhỏ, vừa mất mẹ, sư tôn có thể hay không... cứu nó.
Sư tôn của thiếu niên nhìn sói con đang đau đớn kêu rên, những ngón tay thon dài đẹp đẽ vươn ra, y bế nó vào lòng cẩn thận xem vết thương.
-Có được không?
Thiếu niên nhỏ lại hỏi lại với gương mặt lo lắng. Nhìn hắn như vậy, y cười trả lời.
- Không phải không được, là máu của sói mẹ, còn nó chỉ bị trật chân sau. Có phải con muốn nuôi nó?
Đắn đo một lúc ngắn ngủi, thiếu niên nhỏ gật đầu. Giọng trả lời chắc chắn.
- Nếu gặp được nó, cũng coi như có duyên, con muốn thử thuần hóa nó, như vậy, lỡ như nó lớn rồi, sẽ có thể bảo vệ bản thân. Sư tôn, người thấy sao?
Y xoa nhẹ đầu hắn rồi ôm sói nhỏ vào phòng xử lý vết thương, xong đâu vào đấy, y băng bó cẩn thận cho nó rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Căn phòng không quá rộng lớn, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp. Xuân, hạ, thu, đông - nơi này luôn ấm áp dù bất kể bốn mùa, thích hợp cho sói con nghỉ ngơi dưỡng vết thương.
Để sói con nằm ở đấy, y bước ra ngoài, trên tay cầm một giỏ bánh hoa mai, gọi.
- Nhiên nhi
Hóa ra thiếu niên ấy tên Mặc Du Nhiên, vừa tròn mười lăm tuổi, là đệ tử duy nhất của y. Tính cách hắn thông minh, lanh lợi pha lẫn nhanh nhạy, hoạt bát.
Trong số các môn đồ ở phái Thương Khung, Mặc Du Nhiên là đệ tử được coi là ưu tú nhất. Hắn tuổi nhỏ nhưng có thiên phú linh lực hệ hỏa mạnh mẽ, kiếm pháp thông thạo, lễ nghi kính trọng trên dưới, dù mạnh nhưng không kiêu ngạo, vì thế, Mặc Du Nhiên được nhiều người trong môn phái yêu thích cùng mến mộ.
Nghe tiếng y gọi, Mặc Du Nhiên liền chạy đến, hắn nhìn y với đôi mắt trong trẻo, cất lời kính cẩn đáp.
- Sư tôn, người gọi con sao?
Y từ từ ngồi xuống, đặt giỏ bánh lên bàn, đẩy tới trước mặt hắn, sau đó ung dung cầm chén trà lên uống rồi mới trả lời.
- Đợi sói con hồi phục chân sau, ta sẽ đưa cho con thuần nó, có điều con nhớ phải dùng tính kiên trì mà dạy, loài sói tính khó phục, con phải từ từ mà huấn luyện.
Vừa nghe y nói vậy, Mặc Du Nhiên vui mừng cười rạng rỡ, hắn được cho phép cùng ngồi với sư tôn, lòng vô cùng hớn hở. Nhìn giỏ bánh trên bàn, Mặc Du Nhiên hỏi.
- Sư tôn, hôm nay người có nhã hứng xuống bếp làm bánh sao, đẹp quá, đây còn là bánh hoa mai nữa.
Y nhìn giỏ bánh, cầm một cái lên đưa cho hắn, không nhanh không chậm nói.
- Là của Nhan cô nương dưới núi đem lên, cô ấy nói hôm trước con có đến giúp cô ấy sửa mái nhà. Bánh là cô ấy đặc biệt làm cho con, xem như cảm ơn.
Mặc Du Nhiên cầm bánh y đưa cho, hắn cắn một miếng, không khỏi cảm thán khen một câu.
- Nhan tỷ tỷ làm ngon thật, bánh vừa mềm lại không quá ngọt, sư tôn, người nếm thử một miếng xem.
Mặc Du Nhiên đưa một cái cho sư tôn hắn thử, y thuận thế cầm lấy cắn một miếng nhỏ, đúng như hắn nói, vừa mềm lại ngọt nhưng không gắt. Như chợt nhớ ra điều gì, y hỏi hắn.
- Phải rồi, con đã chôn sói mẹ chưa?
Mặc Du Nhiên đang ăn bánh, vụn dính trên mặt trông vừa ngốc nghếch, vừa đáng yêu, hắn trả lời y.
- Con đã chôn rồi, vị trí chôn còn đánh dấu nữa, sư tôn đừng lo, sói con sau này lớn có thể tìm được mẹ nó.
Y dịu dàng phủi đi vụn bánh trên mặt hắn, cất lời.
Y: - Một lát ta đến thăm sư bá con, có muốn đi cùng ta không?
Nhiên: - Sư bá? Đi ạ, vừa hay đến thỉnh giáo bá ấy về thế cờ hôm trước.
Y: - Ta lại không biết con và huynh ấy thân như vậy, thế phải xem hai người giỏi cờ như nào.
Nhiên: - Hì, không giỏi bằng sư tôn.
Qua thời gian một chén trà, sư đồ họ vui vẻ trò chuyện đôi câu. Lúc định rời khỏi nhà đến thăm sư bá của Mặc Du Nhiên, bất chợt y cảm thấy kết giới phía Đông có gì đó không ổn.
Ngay khi cảm giác đó chợt xuất hiện thì một đệ tử của huynh ấy chạy nhanh đến chỗ y, dáng vẻ dù vội vàng, cậu ta cũng không quên hành lễ, mới gấp gáp nói.
- Thưa trưởng lão, kết giới của hang Vạn Linh không ngừng dao động, oán khí đột nhiên tăng mạnh không tài nào áp chế nổi, mong trưởng lão đến xem!
- Kết giới hang Vạn Linh?
Y khẽ cau mày, quay sang gọi Mặc Du Nhiên cùng y ngự kiếm đi đến đó.
......................
Hang vạn linh nằm ở phía Đông, là nơi nhốt các oan hồn mang oán khí nặng. Những oan hồn này do các đệ tử bắt được trong lúc hạ sơn trừ tà, sau đó đem về đây nhốt
Ngày ngày đều sẽ có một nhóm đệ tử cùng theo sư tôn họ đến đây niệm chú siêu độ cho những oan hồn. Mỗi ngày một hồn, những oan hồn đó sẽ bắt đầu vơi đi oán khí, rồi tiến vào quỹ đạo luân hồi.
Hang nằm ở hướng Đông có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, mang nhiều dương khí nên dùng để trấn âm tà. Từ khi hang Vạn Linh tiếp nhận việc trấn nhốt, chưa từng xảy ra chuyện náo động như này, sao hôm nay các hồn linh kia lại đột nhiên tăng oán khí như vậy?
Trước cửa hang, ba bốn vị tông chủ cùng với hai vị trưởng lão đang ra sức kiềm chế oán hồn, ai cũng niệm quyết đọc chú trấn áp tà khí, người nào cũng đổ mồ hôi đầm đìa, bởi bên trong hang chính là hàng vạn oan hồn còn chưa siêu thoát.
Mười hai vị đệ tử thiên về thuật kết giới đang ra sức dàn trận ngăn cách không để tà khí đi ra ngoài, họ thi triển trận đều đều không nghỉ, nhưng cứ như thế, sẽ hao tổn linh lực rất nhiều.
Khi y đến, mọi người ai nấy hiện rõ sự vui mừng trong mắt, cả đám đệ tử đồng thanh kính cẩn chào một tiếng.
- Vân trưởng lão.
Các vị tông chủ cùng trưởng lão đang bận đọc chú, họ đồng loạt gật đầu với y.
Lạc Vân không nói một lời, y gật đầu như lễ đáp lại, sau đó ra hiệu cho Mặc Du Nhiên và tên đệ tử lúc nãy cùng đến dàn trận kết giới, hỗ trợ với mọi người.
Lạc Vân bước lại gần hang, y tụ một luồng linh lực nhỏ thăm dò, vừa đưa tay chạm vào phần kết giới, mày y cau chặt lại. Suy nghĩ giây lát, Lạc Vân quay ra, nói với những người có mặt ở đây.
- E là ta phải vào trong. Đợi ta.
Trước sự ngơ ngác khi chưa kịp định thần của mọi người, y không chút do dự đi xuyên qua màn giới, bước vào bên trong.
Mặc Du Nhiên mở to đôi mắt nhìn sư tôn hắn đã vào trong hang, cũng như bao người ở đây, còn chưa kịp hồi thần về câu nói của y thì người đã mất dạng.
Khi Lạc Vân vừa quay lưng, chẳng biết vì gì, Mặc Du Nhiên vô thức nhớ về ngày đầu tiên hắn gặp y.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Đó là vào một ngày mùa đông, tuyết rơi lạnh buốt, bên ngoài trắng một mảng trời, khắp nơi lại đều là mùi máu tanh. Một nhóc con chỉ mới khoảng bốn năm tuổi bò ra khỏi một đống thi thể chồng lên nhau, cảnh tượng hết sức hãi hùng, đâu đâu cũng là xác chết, mùi máu tanh tưởi khiến cho con người ta dù cách hai dặm thôi cũng đủ buồn nôn.
Đứa nhỏ đứng giữa biển thây vạn người, ngơ ngác nhìn xung quanh, nó không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết vì sao nó lại bò ra từ những thây máu này, nó đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi rớt trên gương mặt tròn nhỏ non nớt, tuy khóc, nhưng đứa nhỏ này tuyệt nhiên không phát lên một tiếng động.
Nhóc con đứng ở đó, khóc rất nhiều, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng dưng, nó nghe được tiếng bước chân. Giật mình quay đầu lại, do còn nhỏ, nó phải cố ngước đầu lên cao.
Trước mắt nó là một vị tiên quân trên dưới một màu bạch y trắng xóa, nhóc con cố ngước nhìn thật kĩ người nọ,...y cầm một cây dù màu đỏ, lãnh tĩnh nhìn nó với đôi mắt yên bình không một gợn sóng. Mái tóc đen dài bay trong gió tuyết, y đưa tay nghiêng dù che cho đứa nhỏ.
Lạc Vân quỳ xuống, vươn tay bế nó lên mặc cho nó có dơ bẩn vì dính đầy máu tanh, y vẫn bế nó ôm vào lòng. Giọng nói của y ngọt ngào lại êm dịu khiến người nghe có cảm giác như được che chở, bảo vệ, y vỗ nhẹ lưng nó.
- Đừng khóc, từ nay, ta sẽ là nhà của con.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Gió tuyết dù lạnh lẽo đến mấy cũng không bằng một câu: "ta sẽ là nhà của con".
Kể từ ngày hôm đó, nhóc nhỏ đã có một cái tên, nó cũng có một mái nhà.
Mà nhà của nó, chính là Lạc Vân.
Năm đó, tuyết rơi trắng xóa, một nhóc con không có nhà, không còn người thân, đứng trơ trọi giữa biển thây sông máu đã được y đưa về.
Mặc Du Nhiên từ ngày ấy đã có một chốn nương tựa. Y là người đưa hắn thoát khỏi địa ngục, là người cho hắn mái nhà, cho hắn hơi ấm. Hắn ý thức được rằng, bản thân có thể mất đi tất cả, nhưng tuyệt đối… không thể thiếu đi y.
Hắn biết y lợi hại, chắc chắn sẽ không sao. Nhưng khi thấy y quay lưng bước vào nơi trấn giữ hàng vạn oán hồn, hắn chỉ muốn chạy theo, cùng y tiến vào bên trong, Mặc Du Nhiên muốn lúc nào cũng được nhìn thấy sư tôn.
Hắn chỉ mới mười lăm tuổi, chiều cao lại vẫn chưa bằng y, nói chuyện cùng y vẫn phải ngước lên mới có thể thấy rõ sư tôn của mình. Pháp thuật cùng kiếm thuật tuy thông thạo nhưng vẫn có khuyết điểm cần y chỉ dạy, hắn... chưa đủ mạnh để có thể cạnh y gánh vác.
Cho nên, Mặc Du Nhiên chỉ có thể đứng đó, nhìn bóng lưng của y khuất dần sau kết giới.
Các môn đồ cùng chư vị trưởng lão, tông chủ đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi thở dài. Lạc Vân xưa nay tính tình kiên định, một câu nói dứt khoát đã không quay đầu, để mặc mọi người tiếp tục canh giữ bên ngoài, một mình vào trong tìm rõ căn nguyên.
................
Hướng Đông có ánh tà dương trấn áp tà khí, nhưng cây cối xung quanh vẫn chẳng tránh khỏi ảnh hưởng. Hàng vạn oan hồn khóc than không dứt, oán niệm dù bị trấn áp vẫn không ngừng lan rộng. Vì thế bên ngoài hang chẳng một sinh linh nào bén mảng đến, chẳng hoa lá nào dám sinh sôi.
Lạc Vân vừa bước vào, bốn phía lập tức chìm trong bóng tối, tà khí dày đặc cuộn quanh đến mức đưa tay không thấy năm ngón. Khắp nơi vang vọng tiếng gào thét thê lương, tiếng khóc bi ai, tiếng chửi rủa đầy oán hận của hàng ngàn linh hồn chết oan.
Người tu tiên có giác quan vượt xa phàm nhân, Lạc Vân dựa vào thị lực cùng thính giác nhạy bén lần theo khí tức của oán hồn mạnh nhất. Càng đi sâu vào, tiếng thét gào càng dữ dội, từng luồng âm linh lượn lờ quanh y, muốn nhào đến đoạt mạng, cắn xé để thỏa cơn khát máu thịt ngàn năm chưa nguôi.
Nhưng bầy oán linh chỉ dám lượn lờ, không dám đến gần. Chúng e dè sự lãnh đạm không dung nửa hạt bụi trong mắt của y, e dè luồng linh lực mạnh mẽ phủ quanh thân y.
Không chạm được vào y, chúng điên cuồng la hét. Tiếng la như khoan vào tai óc, vọng khắp hang sâu, hòng khiến y nhiễu loạn phương hướng, mắc kẹt giữa bóng tối dày đặc không lối thoát.
Lạc Vân nào dễ bị những linh hồn này làm phân tâm. Y đúng là chẳng dung nổi một hạt bụi trong mắt, tay tụ một luồng linh quang, lập tức ném thẳng vào đám khí đen đang vây quanh. Lũ oán linh bị đánh bất ngờ, hét lên thảm thiết rồi vội tản ra, chẳng con nào dám quay lại.
Đi vào càng sâu, Lạc Vân cảm nhận được, nơi y đang đứng xuất hiện quỷ khí. Y đi sâu hơn một chút, bên trong một góc của hang, chỉ có duy nhất một nữ quỷ hỉ phục đỏ rực, nàng đang điên loạn gào lên với giọng đầy oán than không cam lòng.
- Là ngươi hại ta, tại sao? Tại sao lại hại ta chứ? Ta vì ngươi, vì ngươi mà chết đi, tại sao? Tại sao lại hại ta? Hahahaha, Hahahaha... HAHAHAHA. Ta phải giết chết ngươi, TA PHẢI GIẾT CHẾT NGƯƠI.
Nữ quỷ với y phục rực đỏ, tóc tai rũ rượi, làn da trắng bệch nổi rõ mạch máu xanh. Dung mạo nàng ghê rợn, đôi mắt hạnh đẹp đẽ lại mang tròng tử đỏ rực đến phát sáng. Gương mặt vặn vẹo nỗi oán hận, trên tay mọc mười móng dài đỏ tươi, sắc nhọn như mũi dao. Tưởng tượng bị nàng cào một nhát thôi cũng đủ cốt nhục đầm đìa.
Lạc Vân tiến đến đứng trước nữ quỷ, y vươn tay ra, ngón tay xinh đẹp trắng như tuyết ngày đông khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào trán của nàng.
Quả thật kỳ lạ. Khi nảy nữ quỷ còn điên loạn gào thét, vậy mà lúc ngón tay Lạc Vân chạm lên trán nàng, mọi thứ bỗng chững lại. Đôi mắt nàng dịu xuống, ánh nhìn mờ mịt mà hoang mang, lặng lẽ nhìn y.
Giọng Lạc Vân cất lên, phá tan bầu không khí quỷ dị. Giọng nói dịu dàng không nóng, không lạnh, chất giọng trầm lắng như thôi miên nữ quỷ.
- Nói cho ta biết, ngươi là ai?
Nàng như bị dính thuật dẫn hồn từ y, giọng nói vang lên đều đều như một con rối.
– Thiếp thân… tên Lam Yên.
Giọng Lạc Vân không đổi, hỏi tiếp.
– Vì sao chết?
Lam Yên chẳng mang cảm xúc, như chỉ đang lặp lại ký ức xa xăm.
– Bị kẻ gian hại chết.
Từ khi bước vào, đâu đâu cũng thấy oan hồn tầm thường, duy nhất chỉ có Lam Yên là quỷ linh. Vừa rồi, lợi dụng sơ hở, Lạc Vân thi lên người nàng một chút dẫn lực, dùng loại pháp thuật gọi là “Dẫn hồn ý niệm”.
Người trúng thuật sẽ bị dẫn dắt theo ý niệm của người thi pháp, trở nên mê muội, thuận theo lời hỏi mà đáp lại. Nhưng thuật này không thể duy trì lâu - nếu linh trí quỷ vật quá mạnh, rất dễ bị phản phệ.
Đúng thật, trong không gian tràn ngập âm tà, thuật dẫn hồn chẳng duy trì được bao lâu. Linh trí Lam Yên bắt đầu dao động, nàng dần thoát khỏi khống chế.
Đôi mắt Lam Yên dần đỏ rực trở lại, từng tia máu cuộn trào như lửa cháy dữ dội. Nàng rít lên, gào lớn, móng tay sắc lẹm quét thẳng một đường về phía y.
- Ngươi là ai? Muốn giết ta, không thể được... NGHĨ CŨNG ĐỪNG HÒNG.
Mặc cho nàng vừa nói vừa đánh, Lạc Vân dễ dàng né tránh những móng tay đang không ngừng hướng y mà cào. Tâm y tĩnh như mặt nước không một gợn sóng.
Lặng lẽ lùi ra xa, cách nàng khỏi phạm vi mười bước chân, hai ngón tay khép lại, miệng nhẩm chú.
- Ý tĩnh như thủy, đoạn niệm phong hồn, tuyệt lưu thức hải, nhập mộng chi miên.
Ngay khi đọc xong, một vòng tròn sáng mang phù chú linh văn xuất hiện dưới chân Lam Yên. Vòng tròn chói đến mức khiến các oan hồn phía xa cũng phải rú lên tìm nơi ẩn nấp. Ngay cả bên ngoài hang, các đệ tử cùng nhị vị trưởng lão, các tông chủ cũng đều thấy rõ ánh sáng bên trong, mọi người đều đồng loạt kinh ngạc.
Lạc Vân phong hồn nàng lại.
Khi nảy, ngay trong lúc thi thuật dẫn hồn Lam Yên, y cũng không hề lơ là một khắc. Tay y âm thầm vẽ nên một vòng tròn pháp trận che mắt. Động tác nhanh gọn nhưng từng nét đều chuẩn xác, linh lực hội tụ thành quầng sáng mờ mờ dưới chân nàng.
Chỉ chờ thời cơ - khi Lam Yên bắt đầu mất khống chế, trận phong hồn kia cũng vừa kịp hoàn tất. Nhất chú vừa dứt, linh văn phát sáng, phong ấn lập tức kích hoạt.
Trận pháp dưới chân Lam Yên khẽ rung, từ trong đất mọc lên những sợi dây mảnh màu bạc, tựa tơ trời nhưng cứng như thép lạnh, lập tức trói chặt lấy chân nàng.
Lam Yên điên cuồng gào thét, thân thể vùng vẫy dữ dội, tiếng chửi rủa đầy căm hận vang vọng khắp cả hang động.
- Thả ta ra... NGƯƠI... MAU THẢ TA RA... TA SẼ GIẾT... TA SẼ GIẾT HẾT CÁC NGƯƠI!
Lạc Vân không đáp lấy nửa lời, y bình thản thu trận. Vòng tròn mang phù chú linh văn xoay chuyển. Những sợi dây siết chặt rồi kéo mạnh, thân ảnh Lam Yên bị lôi thẳng xuống tâm trận, hồn thể lập tức bị thu vào trong.
Xong xuôi mọi chuyện, từ trận pháp được vẽ trên đất, nó được y đưa tay triệu về, hóa thành một cái túi càn khôn nhỏ. Lạc Vân rời đi chẳng ngoái đầu nhìn lại.
Vừa bước ra ngoài, y phất tay một cái, kết giới của hang Vạn Linh được tăng thêm một tầng, đám oán khí cũng tiêu tán.
Các đệ tử thu linh lực, thở dốc chẳng ra hơi, Mặc Du Nhiên nhìn thấy y bước ra, tâm trạng đang chìm nơi đáy nước bỗng dưng nổi dậy như được trút bỏ nặng nề trong sự lo lắng. Có các vị tông, trưởng cùng những sư huynh, sư đệ ở đây nên hắn không dám chạy đến chỗ y.
Huyền Túc - một trong số ba vị trưởng lão của phái Thương Khung, tuổi tác có lẽ vừa tròn ngũ tuần. Thấy y đã đi ra, ông đứng dậy, bước đến vỗ vai Lạc Vân. Ánh mắt ông chứa đựng sự thân thiện cùng tôn trọng đối với y. Giọng nói của Huyền Túc trưởng lão vang lên phá tan sự căng thẳng trong bầu không khí lúc này.
- Ngươi đã trở về.
Lạc Vân khẽ cúi đầu hành lễ, giọng ôn hòa:
- Đã để tôn chủ cùng chư vị đợi lâu.
Một nữ tông chủ dung mạo thanh tú, vừa bước qua tam lập, cô mỉm cười với y, dịu giọng tiếp lời:
- Vân trưởng lão khiêm nhường rồi. May nhờ ngươi đến kịp, bằng không chúng ta cũng khó xoay sở.
Y đáp lễ, chỉ cười lắc đầu. Không dài dòng, Lạc Vân nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
- Là quỷ linh, oán niệm cực lớn. Ta đã phong hồn nàng.
Thanh Ca - sư huynh của y, cũng là một trong ba trưởng lão - trầm giọng hỏi.
- Đệ định tính thế nào?
Lạc Vân đưa túi càn khôn có giam hồn Lam Yên ra cho họ xem. Khi nhìn kĩ túi, lấp loáng xung quanh ẩn hiện khí đỏ, điều này chứng tỏ, oán niệm của quỷ linh này vô cùng lớn mạnh.
- Trước mắt đã tạm thời phong hồn nàng, nhưng quỷ linh này có gì đó khác lạ. Ta muốn đưa nàng ấy đến Tỏa Linh Đài.
Tỏa Linh Đài - nơi dùng để thanh tẩy lệ khí quỷ linh, quả là lí tưởng không tệ, vừa có thể tịnh hoá oán niệm, vừa truy tìm nguyên nhân nàng chết, một công đôi việc khiến ai nấy cũng đồng đều tán thưởng. Cuối cùng, Huyền Túc lên tiếng.
- Ngươi định khi nào đến đó?
Lạc Vân nhìn túi càn khôn, y im lặng chốc lát, rất nhanh đưa ra câu trả lời.
- Hôm nay chư vị đã vất vả, chi bằng trở về nghỉ ngơi, hai ngày sau là rằm mười lăm trăng tròn, ta sẽ đưa quỷ linh này đến đó, tiến hành thanh tẩy.
Mọi thứ dần yên ắng, quay về trật tự vốn có. Các đệ tử đồng loạt cúi đầu hành lễ, rồi theo sư tôn của mình rời đi. Huyền Túc cùng Thanh Ca sóng vai trò chuyện đôi câu với y, sau đó, họ cũng chia hướng quay về.
Gió thổi xào xạc, không ai hay biết, sâu trong góc tối, luôn có một đôi mắt dõi theo y.
Tam Sinh Vi Mộng
"Tam sinh vi mộng trần hoàn khứ,
Nhất niệm lưu hoa đoạn tuyệt tâm".
......................
Vòng đi vòng lại, cuối cùng họ vẫn quay về nơi ở. Mọi chuyện xảy ra nói chậm thì không chậm, nói nhanh cũng chẳng nhanh. Lúc trở về đã là giờ Tỵ, y mệt mỏi day day trán, trong lòng đầy ngổn ngang suy nghĩ.
Mặc Du Nhiên nhìn y trầm tư, hắn không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ đứng đó hết nhìn tên nơi ở, lại nhìn sư tôn. Hắn luôn thắc mắc, vì sao y lại lấy cái tên "Tam Sinh Vi Mộng", nghe vừa buồn bã, lại vừa bi thương, chẳng hợp với sư tôn của hắn chút nào.
Lạc Vân ngồi cạnh bàn trúc, thấy tiểu đồ đệ của mình cứ nhìn biển tự, y chống tay lên má xem khung cảnh trước mắt. Khi Mặc Du Nhiên ngó sang y, hắn thấy sư tôn đang quan sát mình, không khỏi giật thót một cái.
Lạc Vân cười khẽ, đưa những ngón tay thon dài hướng hắn mà vẫy. Mặc Du Nhiên được y gọi, liền chạy đến trước mặt y. Nụ cười của thiếu niên lang ngây ngô lại trong sáng không khỏi khiến Lạc Vân tâm hẫng đi một nhịp.
Giọng y nhẹ nhàng, chất giọng trời sinh như làn gió xuân ấm áp thổi qua, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu. Y hỏi hắn.
- Con nhìn bốn chữ "Tam Sinh Vi Mộng" đề trên biển tự, trong lòng đang nghĩ điều gì?
Mặc Du Nhiên được y hỏi, hắn không giấu giếm, ngay thẳng nói ra.
- Sư tôn, con thật sự không hiểu, người có thể lấy những cái tên khác đặt cho nơi ở... ví như "Tiêu Phong Ẩn Nguyệt", cái tên này vừa thanh tĩnh lại không ưu buồn. Cớ sao sư tôn lại lấy "Tam Sinh Vi Mộng" đặt cho nơi này?
Lạc Vân nhìn vào đôi mắt của Mặc Du Nhiên, lòng y chìm vào một khoảng không vô định. Y xoa nhẹ tóc hắn, mỉm cười nhìn về phía núi xa.
- Đời người mang ba kiếp ‘tam sinh’. Dù là tiền kiếp, hiện kiếp hay lai sinh, cũng chỉ như một giấc mộng. Trần thế muôn vàn biến đổi, hư hư ảo ảo, cuối cùng sẽ hóa hư không.
Đôi mắt y hướng về nơi sông núi chảy dài, giọng khẽ vang lên như nói cho Mặc Du Nhiên nghe, cũng như đang nói với chính mình.
Lạc Vân lại nhìn hắn, hỏi.
- Con hiểu được gì?
Mặc Du Nhiên như tỏ tường lại như không hiểu. Rõ ràng sư tôn đang ở ngay trước mặt, nhưng hắn lại cảm thấy y thật là xa vời. Đưa tay với không tới, chạm vào nhưng chẳng được.
Giọng hắn vang lên, kính cẩn đáp lại câu hỏi của Lạc Vân.
- Sư tôn thứ lỗi... đệ tử ngu muội... xin người...chỉ dạy.
Các khớp ngón tay thon thả của y nhẹ cong lại, phẩy nhẹ lên chóp mũi hắn.
- Con còn nhỏ, vẫn chưa trải qua nhiều chuyện trong phồn hoa thế sự, sau này lớn rồi, ngẫm lại cũng không muộn.
Mặc Du Nhiên ngẫm lại lời nói của y, sau đó nghiêng đầu hướng y hỏi tiếp.
- "Tam sinh vi mộng trần hoàn khứ", "Nhất niệm lưu hoa đoạn tuyệt tâm". Sư tôn đã nói rõ vế đầu, sao không nói rõ vế sau?
Lạc Vân lắc đầu, y thở dài, tiếng thở tan vào hư không.
- Ta đã nói rồi. Đợi con lớn, ngẫm nghĩ vế đầu sẽ có câu trả lời cho vế sau.
Lần này hắn thật sự im lặng không nói, chỉ nhìn y. Mặc Du Nhiên trầm mặc, hắn không thể hiểu nổi sư tôn của hắn.
Lạc Vân là người luôn cười, dù tức giận vẫn sẽ cười, nhưng bất kể tình huống nào, hắn cảm giác như, những nụ cười của sư tôn đều là giả. Rõ ràng y vẫn còn rất là trẻ, Mặc Du Nhiên lại ngỡ như y đã đi hết phong hoa tuyết nguyệt, hiểu rõ hồng trần.
Bên cạnh Lạc Vân lâu như vậy, nhưng một chút tâm tư của y hắn lại chẳng tài nào đoán được, thế mà y lại hiểu rất rõ hắn.
Sư đồ họ không ai nói chuyện, cùng nhau nhìn về khoảng không mênh mông của bầu trời bao la.
......................
Khác với các tông chủ hay các vị trưởng lão như Huyền Túc, Thanh Ca - nơi Lạc Vân ở là một gian nhà đơn sơ, bình dị. Trước nhà là một khoảng sân nhỏ trồng một cây hoa lê trắng, sau nhà lại trồng một rừng đào. Mỗi khi gió Xuân lướt nhẹ, cánh hoa rơi rụng tạo nên khung cảnh đẹp đẽ mà hữu tình.
Nơi ở của y có thể nhìn thấy những ngọn núi phía xa, có thể nghe được những âm thanh của nước chảy. Xung quanh nhà được y tạo lên một kết giới trận, trừ Mặc Du Nhiên, muốn bước vào đều cần được y cho phép.
Lạc Vân cùng Mặc Du Nhiên ngồi ở đó khoảng thời gian hơn một nén nhang, lắng tai nghe rõ, bên trong gian nhà phát ra tiếng "ư ư" của sói con, có lẽ nó sắp tỉnh.
Y vò rối mái tóc của thiếu niên trước mặt, nhẹ giọng nói.
- Sói con tỉnh dậy sẽ đói, vừa mất mẹ lại bị thương, con mau đi tìm cho nó chút sữa. Đừng để sữa quá nóng, sói nhỏ sẽ không uống được.
Nhận được lời dặn, Mặc Du Nhiên liền chạy đi tìm sữa ngay cho con sói nhỏ trong nhà.
...----------------...
Khi hắn quay lại, trên tay cầm một bát sữa tươi còn mang hơi ấm, cẩn thận bê đến đặt lên trên bàn, Lạc Vân từ bên trong vừa hay bước ra.
Trên tay y đang ôm một cục bông lông đen tuyền, nó như cảm nhận được thiện ý của hai người họ, chỉ nằm gọn trong lòng y. Ngửi được mùi sữa thơm ngát, sói ta ngọ nguậy muốn nhảy xuống bát sữa. Lạc Vân bất lực đặt nhóc nhỏ lên bàn, đẩy bát sữa đến trước miệng nó.
Có lẽ rất đói, sói con uống một thoáng hết sạch cả bát sữa Mặc Du Nhiên đem về. Bụng nó tròn vo, đoán chừng đã no nê, sói con kêu lên tìm mẹ.
Mặc Du Nhiên nhìn nó no tròn cả cái bụng không khỏi bật cười, tay hắn nhấc vật nhỏ lên nhìn cho kĩ. Bị nhấc lên cao, sói nhỏ kêu "au au" hai ba tiếng rồi ngưng bặt, nó cọ hai chân trước lên mặt của Mặc Du Nhiên.
Hắn thích thú nhìn sói con, miệng không ngừng luyên thuyên với Lạc Vân.
- Sư tôn, người xem, vật nhỏ này thật đáng yêu, linh tính lại cao, nếu sau này thuần hóa được, chắc chắn sẽ là một con sói đầu đàn dũng mãnh.
Lạc Vân búng nhẹ trán hắn. Đêm qua y thức đến canh năm mới có thể chợp mắt, hôm nay lại gặp biến cố hang Vạn Linh. Dù cho có mạnh mẽ đến mấy, y vẫn là người có máu, có thịt, linh thần cũng sẽ biết mệt.
- Ta vào trong nghỉ ngơi, con ở ngoài chơi với sói nhỏ, được không?
Nào dám trả lời "không". Mặc Du Nhiên gật đầu một cái, sau đó hắn đứng lên hành lễ đệ tử với y. Lạc Vân cười một tiếng, để lại một câu " rất tốt" rồi đi vào nhà. Bỏ lại một người một sói chơi đùa ở ngoài sân.
Vốn ưa thích sạch sẽ, trước khi nghỉ ngơi hay đi ngủ, Lạc Vân đều có thói quen tắm rửa một lát.
Phía sau gian nhà có một hồ ôn tuyền nhỏ, đủ để hai người trưởng thành ngâm mình. Lạc Vân dùng linh lực làm ấm nước trong đó, bản thân cởi từng lớp y phục, bước vào trong hồ. Khi tắm, y không quên phất tay tạo thêm một kết giới ngăn cách với bên ngoài.
Nước trong hồ ấm áp bởi linh lực khiến cho y thư thả cùng dễ chịu, chẳng biết đã ngâm bao lâu, Lạc Vân đột nhiên mơ mơ màng màng, mắt y nhắm lại, ngủ thiếp đi.
...****************...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play