Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thanh Xuân Của Hai Ta

Chapter 1

Một ngày mới lại bắt đầu , ánh sáng dịu nhẹ của mùa Hạ thật yên bình biết mấy
Lâm Giai Kỳ - Một cô gái xinh đẹp mới thi đỗ một ngôi trường danh tiếng nhất nhì nước đang háo hức chuẩn bị cho ngày học đầu tiên
Ngôi trường thật rộng lớn và to biết mấy . Những dãy nhà cao tầng và sang trọng , sân trường rộng rãi và sạch sẽ . Thật đúng là mơ ước của bao người
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhìn xung quanh// : “Oa không ngờ ngôi trường này lại đẹp đến vậy!~”
Ngay khi cô vừa bước vào lớp thì…“Bùm” - Một thau nước không biết từ đâu dội thẳng vào mặt cô . Cô nhìn lên và thấy một người con trai cao lớn
Là Hạ Hàn Ôn - Học sinh cá biệt của ngôi trường này
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhìn xuống cô bằng ánh mắt khinh thường// : “Ai đây ? Không biết mở mồm ra à ?”
Bỗng , giáo viên mở cửa ra và bước vào
Giáo viên
Giáo viên
“Ai làm ồn trong cái lớp này vậy ? Mau vào hết chỗ ngồi cho tôi !”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
*Đúng là phiền phức mà*
Giáo viên bước lên bục giảng và nhìn Lâm Giai Kỳ
Giáo viên
Giáo viên
“Hả ?! Sao quần áo em lại ướt hết thế này ?! Ai đã làm trò này ?”
Nói xong , ánh mắt giáo viên loé lên tia hiểu biết khi liếc Hạ Hàn Ôn
Giáo viên
Giáo viên
“Hạ.Hàn.ÔN !”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Huýt sáo , giả ngơ// : “Hôm nay trời đẹp quá ta.”
Giáo viên
Giáo viên
//Đi xuống chỗ anh và véo tai anh thật mạnh// : “Tôi nói bao nhiêu lần rồi tại sao vẫn chưa chừa thói xấu đó hả ?! Ra ngoài hành lang đứng cho tôi !”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
// Khó chịu ra mặt , đứng dậy và đi về phía cửa//
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Liếc nhìn Hạ Hàn Ôn// *Hứ , đáng đời tên đáng ghét*
Hạ Hàn Ôn cứ đứng đó từ tiết này sang tiết khác . Đôi chân anh đã mỏi nhừ và không thể đứng nữa
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
*Con nhỏ đáng ghét , tại nó mà mình bị đứng như thế này . Cứ đợi đi , ông đây sẽ cho mi biết tay!* //Cười gian xảo//
__________
Tan học
Tiếng chuông vang lên cũng là khi các học sinh ồ ạt chạy ra ngoài
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Thở dài// : “Haizz , mới ngày đầu đi học mà không được yên. Mình còn chưa làm quen được với ai.”
Giai Kỳ đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng có một ai đó ngáng chân cô khiến cô ngã xuống
Các học sinh khác nhìn cô và cười lớn
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Cười nhếch mép và nói bằng giọng mỉa mai// : “Ồ~Nhìn học sinh mới của chúng ta này. Lâm Giai Kỳ , nhỉ ?~”
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Cúi gầm mặt xuống vì tủi nhục//
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Cúi thấp người xuống// : “Sao nào ? Chó gặm mất chân cậu rồi à ? Đứng dậy đi , hay phải nhờ tôi bế ?”
Tiếng cười thậm chí còn to hơn khi anh nói
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Đứng dậy và không nói gì , lập tức lao ra khỏi trường//
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhìn theo bóng dáng cô và nhếch mép//
Các học sinh đều biết một khi có bất kì học sinh mới nào dù có là ai thì đều bị Hạ Hàn Ôn ức hiếp . Trừ khi người đó đưa tiền cho anh thường xuyên thì anh sẽ tha hoặc chỉ tạm hoãn việc bắt nạt một thời gian
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Đi bộ về nhà và cảm thấy mệt mỏi// : “Tại sao chứ ? Mình làm gì sai sao..?”
Cô vô cùng tủi thân , mới chuyển đến trường mới mà đã bị ức hiếp như vậy . Tự hỏi liệu thời gian sau cô sống thế nào ?
__________
Đến nhà
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Mở cửa// : “Mẹ ơi , con về rồi ạ!”
Chi Mai
Chi Mai
//Đang trong bếp và nói vọng ra// : “Tiểu Lâm , con về rồi sao ? Hôm nay đi học như thế nào ?”
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Cất cặp sách// : “Dạ…”
-End Chapter 1-

Chapter 2

Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Cất cặp sách// : “Dạ…vui lắm ạ, hôm nay con đã gặp được bạn mới đấy mẹ.” //Nói dối//
Chi Mai
Chi Mai
//Cười nhẹ// : “Tốt rồi , con đi tắm rồi xuống ăn cơm.”
Trong lúc tắm , cô nhìn chân mình hơi tím . Có vẻ cú ngã lúc ấy không hề nhẹ
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Thở dài// : “Haizz…Mệt mỏi thật.”
Sau khi ăn tối xong , cô quyết định đi dạo để giải toả stress
Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng và quần đùi , những bước đi nhẹ nhàng đến bờ hồ mà cô thường đến
Những làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến tóc cô bay nhẹ , cô ngước nhìn ánh trăng . Đêm nay…trăng đẹp quá
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó//
Bỗng , cô nghe tiếng sột soạt bên cạnh , cô liếc nhìn sang
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhìn sang// : “…H-Hả..?”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Cũng nhìn sang và nhảy dựng lên// : “Hả cái gì mà hả ! Không thấy tôi à ? Sao cậu lại ở đây?!”
Phải , không ai khác , Hạ Hàn Ôn đang ở đây
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Giật mình// : “Tôi đã làm gì cậu đâu , sao phải kích động thế ? Ngồi xuống đi.”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhìn đi chỗ khác// : “Không! Cút đi!”
Giọng anh hơi khàn , anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng , vai anh run nhẹ
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhìn chằm chằm anh// : “Cậu…lạnh à..?”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Vẫn quay đầu đi// : “Không , chả sao cả. Cậu đi đi. Đã nói rồi , đi đi.”
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Cởi áo khoác ra và đưa cho anh// : “Ừm…Có vẻ nó không vừa với cậu nhưng tôi mong cậu sẽ không chê , mặc vào đi , lạnh lắm.”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Dù không thích vẫn giật lấy// : “Ai cần chứ…” //Lẩm bẩm//
Nói rồi , anh choàng nó qua vai , dù chẳng vừa nhưng cũng đủ để anh bớt lạnh
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Cười nhẹ// : “Nhưng sao cậu ở đây ? Cậu không về đi , cũng khá muộn rồi mà.”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhìn cô// : “Không cần biết , không phải việc của cậu.”
Đôi mắt anh hơi đỏ , còn có chút xưng , mũi anh cũng ửng hồng
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Ghé sát// : “Ừm…cậu khóc à..?”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Quay đi ngay lập tức// : “Không! Đi ra!”
Chưa để cô lên tiếng , anh đã đứng dậy
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
: “Cậu ghét tôi mà , còn tỏ vẻ quan tâm tôi làm gì ? Đi về đi. Phiền quá.”
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhìn anh và cười nhẹ// : “Chỉ là không thích lắm thôi , cậu vẫn là bạn cùng lớp của tôi mà. Sao mà ghét được ?”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Ngạc nhiên//
Trong khoảnh khắc ấy , tim anh hẫng một nhịp . Một làn hơi ấm chảy qua người anh , một cảm giác mà vừa lạ lẫm mà lại vừa quen thuộc . Đã lâu rồi anh chưa cảm thấy được như thế
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Hơi đỏ mặt , quay đi// : “Vớ vẩn.”
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Cười khúc khích nhẹ// : “Thật mà , chúng ta vẫn có thể làm hoà mà . Nào , bắt tay làm hoà đi!”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Bĩu môi và quay đi// : “Ai thèm chứ…” // Lẩm bẩm//
Anh cứ như một đứa trẻ , bướng bỉnh và ngoan cố
Cô bất giác thấy anh thật đáng yêu
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Mỉm cười nhẹ// : “Là cậu nói đấy nhé , thôi , muộn rồi , cậu nên đi về đi.”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhìn cô// : “Cậu về trước đi.”
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhẹ nhướn mày// : “H-hả ? Cậu định ngủ ở đây à ? Đừng nói với tôi là cậu vô gia cư nhé.”
Cô trêu chọc nhẹ nhưng bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng đến kì lạ
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Siết chặt tay áo khoác của cô// : “…Không phải…Chỉ là , tôi chưa muốn về…”
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Vỗ vai anh nhẹ nhàng// : “ Vậy…tôi ngồi đây , đến lúc cậu về thì tôi về.”
Lời nói nhẹ nhàng , cử chỉ ấm áp mà thấu hiểu , kiên nhẫn của cô chạm đến giới hạn của anh
Có ai kiên nhẫn với anh đến thế ?
Hầu hết mọi người đều coi anh như một tên lưu manh , học sinh cá biệt,…
Nhưng cô thì khác, cô…đặc biệt
Bỗng…
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Bất giác rơi một giọt nước mắt xuống má//
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Sốc// : “…”

Chapter 3

Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Sốc// : “…”
Hạ Hàn Ôn mới rơi nước mắt sao ? Lại còn trước mặt người mà hắn luôn bắt nạt
Tưởng chừng là điều không thể xảy ra nhưng nó thật sự đang xảy ra trước mắt Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Ngơ ra một lúc// : “Hạ Hàn Ôn..? Cậu…”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhảy dựng lên , đưa tay lên lau mạnh nước mắt// : “Vớ vẩn ! Chỉ là đau mắt thôi ! Là đau mắt đấy!”
Dù biết anh đang nói dối nhưng cô cũng chỉ mỉm cười nhẹ
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Mỉm cười nhẹ// : “Ừm , chắc do tôi nghĩ nhiều.”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhìn đi chỗ khác// : “Biết rồi còn nói, làm gì có chuyện ông đây khóc cơ chứ…” //Khẽ lẩm bẩm//
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhìn chằm chằm anh//
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Lườm cô , nhảy dựng lên// : “Nhìn cái gì ?! Cậu định làm gì tôi?!”
Bỗng , một bức ảnh rơi ra từ túi quần anh
Bức ảnh tuy khá nhỏ nhưng có thế nhìn rõ được trong ảnh là một cô bé xinh đẹp ở độ tuổi khoảng 10-12 tuổi
Cô bé có mái tóc tối màu dài ngang lưng , đôi mắt to tròn màu xanh dương như chứa cả đại dương to lớn cùng đôi môi hồng nhẹ . Trông cô bé ấy tựa như một thiên thần
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Vô thức nhìn vào bức ảnh// : “Đây là..?”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Nhanh chóng nhặt bức ảnh lên và cất vào túi// : “Này , cất mắt đi . Cái gì cũng nhìn.” //Cau mày//
Không nói thêm lời nào , anh ngay lập tức rời đi . Những sải chân vội vã và nhanh chóng
Anh bỏ đi như thể có ai đang đuổi anh , bỏ lại cô đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Ngơ ra// : “Ơ…”
Cô bỗng nhận ra điều gì đó
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhìn xung quanh// : “Ôi trời…” //Khẽ lẩm bẩm
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Nhìn bóng lưng anh xa dần và gọi lớn// : “Hạ Hàn ÔN ! Trả áo khoác cho tôi!”
Nhưng anh đã đi mất rồi . Cô bất lực đi về vì dù sao giờ cũng đã muộn
Trên đường đi , đầu cô ngập tràn những suy nghĩ , cô vừa đi vừa đá những viên sỏi nhỏ
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
*Rốt cuộc cô bé đó là ai chứ ? Là Bạch Nguyệt Quang của cậu ấy khi còn nhỏ sao?*
Vừa về đến nhà , cô liền úp mặt xuống giường
Nhiều phút trôi qua nhưng đầu cô vẫn ngập tràn những chuyện vừa mới xảy ra
Lâm Giai Kỳ
Lâm Giai Kỳ
//Vùi sâu mặt vào gối// : “Ughh…Sao mình phải quan tâm chứ?”
Cứ thế , cô chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay
__________
Phía bên kia , Hạ Hàn Ôn ngồi ở bàn học của mình bên cạnh ô cửa sổ nhỏ . Bầu trời đầy sao chiếu lên gương mặt đăm chiêu của anh
Chẳng biết anh nghĩ gì mà cứ nhìn mãi vào bức ảnh
Anh chuyển sự chú ý vào bầu trời đêm , những ánh sáng dịu nhẹ của các vì sao lấp lánh trong mắt anh
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Miết nhẹ tấm ảnh trong khi nhìn bầu trời// : “Tiểu An…Muốn gì thì nói anh nhé. Anh vẫn ở đây mà.”
Thật kì lạ , anh lúc này đây thật yếu đuối và dịu dàng biết bao . Đây có thật là Hạ Hàn Ôn mà người ta biết ?
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Mỉm cười nhẹ ở khoé miệng// : “Anh vẫn luôn dõi theo em mà…”
________
Sáng hôm sau
Một ngày mới lại bắt đầu khi ánh mặt trời ló dạng . Tiếng chim hót vang cùng những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót
Các học sinh ríu rít rủ nhau đi học
Nhanh thôi , tiếng chuông vào lớp cũng reo lên . Các học sinh đứng dậy khi giáo viên bước vào
Giáo viên
Giáo viên
//Nhìn cả lớp// : “Cả lớp , cô có thông báo đây. Bây giờ cũng là cuối cấp , các em sắp phải thi đại học rồi . Thế nên các em hãy tự tìm cặp để học chung đi nhé!”
Hạ Hàn Ôn
Hạ Hàn Ôn
//Thở dài chán nán , gục mặt vào tay//
Các học sinh bắt đầu nháo nhào tìm bạn học nhóm . Ai cũng đã có của riêng mình những partner chất lượng
Còn anh chỉ nằm dài trên bàn , tỏ vẻ chán nản và chẳng muốn làm gì ngoài muốn…NGỦ
Bỗng , ai đó chọc nhẹ vào cánh tay anh

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play