Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hồ Ly Dưới Trướng Của Vương Gia

Chap 1 : Vết máu giữa rừng tuyết.

Tuyết phủ trắng trời. Cả rừng phương Bắc chìm trong một màu xám u ám. Gió gào rít như muốn xé toạc từng thân cây già cỗi, len lỏi qua từng tán lá khô lạnh buốt. Mặt đất loang lổ vệt máu đỏ sẫm, như một bức tranh ai đó đã vội vã vẩy cọ bằng máu và tuyệt vọng.

Một thân ảnh nhỏ bé khập khiễng đi giữa bạt ngàn tuyết trắng, dáng đi xiêu vẹo, bộ lông bạc óng ánh đã nhuộm máu và bụi bẩn. Đó là một hồ ly, lông trắng như tuyết, bốn chân run rẩy vì lạnh và thương tích.

Đôi mắt vàng kim nhạt nhoà, chẳng còn ánh linh động vốn có. Dung Yết Tây, hồ ly tu hành hơn ngàn năm, vốn sống ẩn dật giữa núi rừng, chưa từng vướng bụi trần. Vậy mà hôm nay, y lại trở thành con mồi bị truy sát, chỉ vì một đạo sĩ nhân danh “trừ yêu vệ đạo”.

Bị thương nặng, yêu đan nứt toác, Dung Yết Tây chỉ còn chút hơi tàn lê lết về phía trước, như một phản xạ sinh tồn mù quáng.

“Yêu nghiệt thì phải chết.”

Câu nói ấy của đạo sĩ vẫn văng vẳng bên tai.

Nhưng… tại sao?

Y chỉ muốn sống.

Chỉ muốn yên ổn một đời, y chưa từng hại người mà, tại sao? tại sao lại muốn giết y.

Tuyết mỗi lúc một dày. Gió thổi rát mặt, như bị những nhát dao cứa vào. Dung Yết Tây lảo đảo thêm vài bước, rồi cuối cùng khuỵu xuống. Mắt y mờ dần, trước mắt chỉ còn một mảng trắng xoá, mơ hồ có bóng đen đang tiến lại gần…

Phải chăng… đây là tử thần?

Một bàn tay vươn ra, lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ, nhấc bổng thân thể nhỏ bé lên. Dung Yết Tây gắng mở mắt, y nhìn thấy người đó.

Một nam nhân. Khoác trường bào đen thêu kim tuyến, tóc dài buộc cao bằng ngọc quan, ánh mắt thâm trầm sâu như đáy hồ mùa đông, gương mặt tuấn tú đến mức khiến người ta khó thở, nhưng cũng lạnh đến mức không dám nhìn lâu.

"Là hồ ly trắng".

Nam nhân khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy. Không phải sợ hãi, cũng chẳng ghê tởm, chỉ có sự quan sát lạnh lùng như nhìn một món đồ kỳ lạ.

Dung Yết Tây cố gắng gầm khẽ, như một lời kháng cự yếu ớt, như muốn nói với người kia, cứ ra tay đi.

Nam nhân kia im lặng một thoáng, rồi cười khẽ.

Hắn bế Dung Yết Tây lên, ôm vào lòng như ôm một con mèo nhỏ. Ánh mắt khẽ lướt qua vết thương, nét mặt không đổi.

"Ta sẽ không giết ngươi đâu, ta thấy… nuôi ngươi còn thú vị hơn."

Tuyết vẫn rơi, trời đêm tối mịt. Nhưng Dung Yết Tây không còn cảm thấy lạnh nữa. Trong mê man, y chỉ nghe thấy một giọng nói khẽ vang bên tai:

"Ngoan ngoãn một chút, ta sẽ không bạt đãi ngươi đâu!"

Dung Yết Tây tỉnh lại trong một không gian xa lạ, mùi thuốc thoang thoảng hòa lẫn hương trầm dịu nhẹ.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng chiếu lên trần nhà gỗ tử đàn chạm trổ tỉ mỉ, từng nét hoa văn như đang xoáy vào đôi mắt mơ màng của y.

Chăn đệm mềm mại, thân thể được băng bó cẩn thận. Bên cạnh, một tiểu nha hoàn đang khuấy thuốc, thấy y tỉnh liền giật mình, lập tức gọi.

"Vương gia! hồ ly này tỉnh rồi!"

Vương... gia?, Dung Yết Tây nhíu mày, đầu vẫn nặng trĩu.

Chưa kịp nghĩ thêm, cửa phòng mở ra. Người bước vào là nam nhân y đã gặp trong rừng tuyết, gương mặt vẫn tuấn mỹ như tượng ngọc, ánh mắt lạnh lẽo như thể mùa đông chưa từng rời khỏi hắn.

Sở Tịch Vân. Vương gia trấn giữ biên cương, kẻ quyền khuynh triều dã, một người không ai dám đụng đến.

"Tỉnh rồi à?" Hắn dừng lại trước giường, không cảm xúc.

Dung Yết Tây cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa nhích người đã đau nhói, gục xuống khẽ rên.

"Gừ!".

Sở Tịch Vân không nói, chỉ ngồi xuống bên mép giường, từ từ đưa tay... nhẹ nhàng kéo lại chăn phủ lên thân thể hồ ly yếu ớt.

Động tác tuy nhỏ, nhưng khiến tim Dung Yết Tây đập lệch một nhịp.

Y không hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng không dám lơi là cảnh giác.

Sở Tịch Vân như đoán được cảm xúc ấy. Hắn đứng dậy, phất tay ra hiệu nha hoàn lui xuống, giọng nhàn nhạt nói "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi" Hắn mỉm cười, nụ cười khiến kẻ đối diện không biết là ấm hay lạnh.

Đêm nay tuyết ngừng rơi.

Trời trong, trăng sáng treo cao, ánh sáng bạc dịu nhẹ rải khắp tiểu viện, phủ một lớp yên tĩnh mơ hồ như giấc mộng.

Dung Yết Tây lần nữa thiếp đi, gương mặt khi ngủ mang theo vẻ mỏng manh, yếu đuối, cái đuôi cuộn lại như cảnh giác với xung quanh.

Sở Tịch Vân đứng tựa lưng vào cửa, mắt dõi theo người nằm trên giường, ánh nhìn không hề mang sự trêu ghẹo như mọi khi.

"Ta không ngờ ở núi phía Bắc lại có hồ ly lông trắng quý hiếm thế này"

Hắn bước đến, ngồi xuống bên cạnh, tay đặt nhẹ lên bộ lông mềm mượt của y

Vẫn còn hơi nóng, mạch đập hơi loạn.

Không ổn, Sở Tịch Vân nghiêng đầu, trầm giọng gọi.

"Này tiểu hồ ly"

Y Không động đậy, ngay lúc hắn định đứng dậy gọi người mang thuốc, thì… một làn ánh sáng mờ nhạt bao quanh thân thể hồ ly.

Chớp mắt sau, chiếc chăn khẽ nhúc nhích, hồ ly nhỏ thoáng cái biến mất thay vào đó là một thiếu niên xinh đẹp đang nằm trên giường.

Tóc trắng dài buông xõa trên vai, da dẻ trắng như tuyết, đôi tai nhọn nhẹ co lại vì lạnh.

Áo ngủ lỏng lẻo trượt khỏi vai, để lộ bờ xương quai xanh gợi cảm, tựa như một giấc mộng mê người.

Sở Tịch Vân thoáng sững người.

Hồ ly biến thân?

Yêu vật? có thật sao??

Sở Tịch Vân siết nhẹ bàn tay.

Hắn biết mình nên quay đi. Nhưng lại không làm được, một khắc sau, hắn tháo ngoại bào, đắp nhẹ lên người Dung Yết Tây, rồi ngồi xuống sát bên giường.

Dung Yết Tây khẽ thở hắt, vô thức vươn tay… bám lấy tay hắn.

"Bỏ ra." Hắn nói, nhưng giọng không có chút nghiêm khắc nào.

Người kia lại càng siết chặt, như thể sợ hắn biến mất.

"Đừng… rời đi…" Một câu mơ màng buột khỏi miệng, khiến Sở Tịch Vân cứng đờ.

Hắn chưa từng nghĩ… hồ ly này lại mơ thấy hắn, và còn là như vậy. Một tiếng thở dài khẽ vang.

Sở Tịch Vân vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc mượt mà của y, đầu ngón tay lướt qua tai cáo mềm mại, cảm giác mềm như lông tơ, khiến lòng hắn khẽ động.

"Ta vậy mà lại nhặt được thứ quý hiếm thế này sao!"

Ngoài trời, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi cỏ khô, tuyết đọng trên mái hiên rơi tí tách.

Còn trong phòng, ánh trăng phủ lên hai bóng người, một người nằm say, một người ngồi im, khẽ quan sát.

Chap 2: Cảnh đẹp khó gặp.

Đêm buông xuống phủ Vương gia, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài hành lang gỗ.

Tiểu viện vẫn sáng đèn, trong phòng.

Dung Yết Tây nằm nghiêng quay mặt vào tường, mắt nhắm hờ nhưng không ngủ, bên ngoài lạnh như băng, nhưng bên trong vẫn ấm, ấm một cách lạ lùng, khó chịu, khó quen.

Đã được một tháng kể từ khi Dung Yết Tây bị bắt vào đây, y vẫn không thể hiểu được tên Vương gia kia rốt cuộc đang nghĩ gì.

Hắn không xiềng y, không đánh đập, chỉ dặn không được rời khỏi viện, còn lại... để y tự do.

Tự do trong một chiếc lồng bằng vàng, ngỡ êm ái mà lạnh lẽo vô cùng.

Y vừa nhắm mắt thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Dung Yết Tây mở mắt cảnh giác.

Nhưng không phải nha hoàn, là hắn, Sở Tịch Vân.

Tay cầm một khay gỗ, trên đó là bát cháo gừng còn bốc khói.

"Ngươi... đến đây làm gì?"

"Không đói à?" Hắn hỏi, đặt khay lên bàn, rót một chén trà ấm đặt bên cạnh.

"Không." Dung Yết Tây quay mặt đi, giọng ngang ngạnh.

"Nói dối." Sở Tịch Vân điềm nhiên ngồi xuống bên giường, bưng bát cháo lên " Từ trưa ngươi đã không ăn gì, dạ dày hồ ly không chịu được lạnh đâu".

Dung Yết Tây trừng mắt

"Ngươi tưởng mình là ai mà quản ta?".

"Chủ nhân của ngươi." Hắn đáp nhẹ nhàng, rồi múc một thìa cháo, thổi nhẹ.

"Chủ nhân sao? nói cho ngươi biết Yết Tây ta chính là bá chủ một vùng...." lời còn chưa nói hết Sở Tịch Vân đã đưa thìa cháo tới bên y

"Há miệng".

Dung Yết Tây sững sờ. Lòng tự tôn trỗi dậy, nhưng thân thể lại mềm yếu vô lực, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn hé môi, để thìa cháo ấm nóng chạm vào lưỡi.

Hương gừng cay nồng lan khắp miệng, làm dịu cơn lạnh trong lòng ngực.

"Ngon?" Sở Tịch Vân hỏi.

Dung Yết Tây không trả lời, chỉ cúi đầu, giọng khẽ như tiếng gió.

"Là ngươi nấu?".

"Không." Hắn cười nhẹ " Nhưng ta chọn nguyên liệu".

Một câu đơn giản, nhưng không hiểu sao khiến tim Dung Yết Tây đập chệch nhịp.

Vương gia cao quý, quyền thế chạm trời, lại đi chọn nguyên liệu nấu cháo cho một yêu vật?

"Tại sao... ngươi không giết ta?".

"Ta vốn định giết. Nhưng nghĩ lại... một tiểu yêu thú như ngươi, có thể hữu dụng hơn nếu giữ bên mình?".

"Ngươi định... biến ta thành công cụ gì?".

"Không, trong phủ này cô độc quá chỉ muốn nuôi một thứ gì đó ngoan ngoãn... như sủng vật chẳng hạn" Sở Tịch Vân chạm mắt cùng y trong chốc lát.

Sủng vật… Thì ra, y chỉ là món đồ giải trí trong mắt hắn.

Khi ánh mắt y giao với hắn, một thoáng yên lặng kéo dài giữa hai người.

Y cười nhạt, ánh mắt vẫn sắc bén.

"Ta sẽ không ngoan ngoãn đâu. Dù ngươi là Vương gia, cũng không thể khiến ta phục tùng".

"Không sao." Sở Tịch Vân cúi thấp người, tay vuốt nhẹ lên mái tóc trắng bạc của y " Ta có thời gian." để khiến ngươi ngoan ngoãn, phục tùng.

Sở Tịch Vân tiếp tục đút từng thìa cháo, tay vững vàng, ánh mắt chuyên chú, như thể chăm sóc không phải một “sủng vật”, mà là một thứ gì... quý giá hơn thế.

Khi bát cháo cạn, Sở Tịch Vân đặt nó sang một bên, hắn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, khẽ mở hé một góc.

Ánh trăng rọi xuống, mờ nhạt mà dịu dàng.

"Ngươi từng nhìn thấy tuyết dưới ánh trăng chưa?".

Dung Yết Tây lặng lẽ gật đầu.

"Ở Bắc sơn, đêm trăng mùa đông là đẹp nhất."

"Vậy hôm nay... cũng xem như ngươi không quá thiệt thòi khi ở lại đây."

Câu nói đó, không rõ là dỗ dành hay trêu chọc, nhưng trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt Sở Tịch Vân không còn lạnh nữa.

Tuyết ngoài hiên vẫn rơi, lặng lẽ và kéo dài như chẳng có điểm dừng.

Gió lùa qua khe cửa khiến ánh nến trong phòng chập chờn lay động, giống như trái tim Dung Yết Tây lúc này, không rõ là vì giận, vì lạnh hay vì một điều gì khác.

Sở Tịch Vân vẫn đứng bên cửa sổ, tay đặt hờ trên khung gỗ, ánh mắt không rời khỏi bóng tuyết đang rơi lặng lẽ ngoài kia.

Trong giây phút ấy, bóng lưng hắn trông thật tịch mịch, như thể không phải là một Vương gia quyền thế mà chỉ là một kẻ cô đơn, đứng giữa phủ đệ nguy nga nhưng lạnh như lòng đất.

Dung Yết Tây ngồi dậy, kéo áo choàng che bớt phần xương vai nhô ra. Ánh mắt y chạm vào bóng lưng kia, trong tim chợt dâng lên cảm giác... mềm yếu.

Y hắng giọng một cái, cố xua đi cảm xúc mơ hồ vừa rồi "Vương gia cũng thật rảnh rỗi. Tuyết rơi cũng phải gọi ta dậy ngắm cho bằng được?".

Sở Tịch Vân khẽ ngoái đầu lại, ánh nhìn như mang theo một nụ cười, "Không phải tuyết, là ngươi. Ta chỉ muốn xem một tiểu hồ ly trong đêm tuyết, sẽ trông ra sao."

Dung Yết Tây nhíu mày "Ngươi nghĩ ta là trò tiêu khiển à?".

"Không. Ta nghĩ ngươi là... một cảnh đẹp khó gặp." Hắn đáp, lời nói ra nhẹ như hơi thở, chẳng vướng một tia trêu chọc, khiến người ta khó lòng giận được.

Dung Yết Tây cứng họng. Y quay đi, trùm áo lên đầu, giọng mơ hồ "Vô vị."

Sở Tịch Vân cũng không nói thêm gì. Hắn đi đến bàn, rót thêm trà ấm, đặt cạnh đầu giường y, rồi cúi xuống, sửa lại chiếc gối nhăn nhúm.

Động tác chẳng khác nào chăm sóc một đứa trẻ, dịu dàng mà có phần... quen tay.

Dung Yết Tây lặng người.

Y không hiểu người này muốn gì. Nhưng tim y, không hiểu sao bắt đầu trở nên... mềm đi, chậm rãi như tuyết đang tan trên mái ngói phủ phủ lớp trắng tinh.

Sở Tịch Vân đứng dậy, quay lưng bước ra cửa. Nhưng đến ngưỡng cửa lại khựng lại.

"Ngày mai, nếu ngươi muốn, ta sẽ đưa ngươi đi dạo quanh vườn tuyết. Tuyết đầu mùa... rất hợp để hồ ly bước chân ra ngoài."

Dung Yết Tây không trả lời. Nhưng lòng bàn tay y siết lấy vạt áo dưới chăn.

Khi tiếng bước chân Sở Tịch Vân xa dần, y mới thì thầm như nói với bóng đêm

"Ngươi đừng tốt với ta như thế."

Vì... ta rất dễ động lòng.

Chap 3: Tuyết đầu mùa, lòng ai vừa khẽ động.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu len qua tầng mây xám, phủ lên lớp tuyết trắng một màu vàng nhạt. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa mai từ đầu tường truyền tới, phảng phất mùi thơm ngọt nhè nhẹ.

Dung Yết Tây được một tiểu nha hoàn dẫn ra vườn sau khi dùng điểm tâm, vẫn còn chưa quen với việc sáng sớm đã bị lôi ra khỏi giường.

Mái tóc trắng bạc vẫn chưa kịp chải kỹ, thả lỏng sau vai, theo gió khẽ lay động. Y mặc áo choàng lông màu xám tro do chính Sở Tịch Vân chuẩn bị từ trước, vừa vặn đến mức đáng nghi.

"Ngươi thật rảnh rỗi." Dung Yết Tây nhìn nam nhân đang đứng bên cây mai, áo choàng đen dài kéo nhẹ theo gió, dáng người thẳng tắp như được chạm khắc từ tuyết và bóng tối.

Sở Tịch Vân không quay đầu lại, gật gật đầu thừa nhận "đúng nha".

Dung Yết Tây hừ nhẹ, chân bước chầm chậm trên thảm tuyết, mỗi bước đều để lại dấu chân nhỏ. Đến gần hắn, y đưa tay ra đón lấy một bông tuyết đang rơi xuống, "Ta không phải mèo, cũng không phải cún con. Đừng có dắt ta ra ngoài dạo như thú cưng."

"Ừ, ngươi không phải." Sở Tịch Vân nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt dịu hẳn, "Ngươi là hồ ly, nên càng thích hợp đi dưới tuyết."

Dung Yết Tây nghẹn lời, ánh mắt bối rối, rồi bỗng nhìn lảng đi nơi khác.

Bên dưới cây mai đang trổ bông, từng cánh hoa hồng nhạt chạm lên nền tuyết trắng tạo thành một khung cảnh đẹp đến ngây ngẩn. Sở Tịch Vân bước tới trước, kéo nhẹ tay áo y, "Qua đây."

"Ngươi làm gì?"

"Cho ngươi thứ này."

Hắn dắt y đến một phiến đá lớn, trên đó đặt một chiếc lò sưởi nhỏ bằng đồng, bên cạnh là một bộ bàn trà đơn sơ. Tuyết xung quanh đã được dọn sạch từ trước, có lẽ chính tay Sở Tịch Vân cho người chuẩn bị.

Hắn rót trà, là trà hoa cúc, thơm nhè nhẹ. Đưa cho y một chén, hắn cũng tự rót cho mình.

"Vì ngươi là sủng vật của ta, vậy nên ta cũng sẽ cho ngươi hưởng thụ chút nhã tình".

Dung Yết Tây cầm chén trà, ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Ta hỏi thật, ngươi không sợ ta bỏ trốn?"

"Ngươi yếu thế kia, chạy đi đâu?" Hắn cười, rót thêm trà. "mà nếu muốn, có lẽ ngươi đã đi từ lâu rồi."

Dung Yết Tây ngẩn người. Đúng thật, thật lòng mà nói nếu muốn rời khỏi đây, y hoàn toàn có thể biến thành nguyên hình chạy đi từ sớm.

Nhưng y đã không làm thế, có lẽ y cũng có chút thích nơi này.

"Còn nữa, ngươi... không sợ ta hại ngươi sao?" Y hỏi, giọng nhỏ đi.

"Không." Sở Tịch Vân nhìn thẳng vào y, ánh mắt chân thành đến mức khiến người ta không dám tránh né. "Vì ta biết, Yết Tây không phải kẻ hèn hạ, dù là yêu nhưng cũng thật có khí phách."

Dung Yết Tây bị nhìn thấu chợt bĩu môi, "ngươi cũng đừng quá tin tưởng ta...." còn muốn nói gì đó nhưng gió đông đã thổi tới.

Dung Yết Tây khẽ rùng mình. Một chiếc áo choàng lớn lập tức phủ lên vai y, mùi gỗ đàn hương quen thuộc xộc vào mũi.

"Làm gì đó?" Y xoa xoa đầu mũi đỏ, nhìn đến tấm áo, hỏi hắn.

"Ngươi lạnh." Sở Tịch Vân nói, " ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, ta lại không muốn ngươi bị cảm."

Dung Yết Tây bực bội "Hừ! biết ta chưa khỏi mà vẫn lôi ta ra đây, giữa trời tuyết, bắt ta cùng ngươi uống trà đàm đạo".

"Được rồi được rồi, khoác áo lên sẽ không lạnh nữa, ngươi đừng ồn ào" Sở Tịch Vân lại có chút buồn cười, bị y làm ồn mà vẫn không thấy khó chịu, ôn nhu nắn lấy tai cáo.

Y ngẩng đầu, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình "Ngươi có biết..." Dung Yết Tây khẽ nói, "Nếu cứ tốt với ta như vậy, có khi ta sẽ lầm tưởng thật đấy."

Sở Tịch Vân khẽ cười, đôi mắt đen thẫm ánh lên sự dịu dàng chưa từng thấy.

"Không cần lầm tưởng." Hắn nghiêng người lại gần, giọng trầm thấp khẽ vang như tiếng tuyết chạm vào cành, "Là thật đấy."

Một buổi sáng tuyết phủ, không ồn ào, không khách khứa, chỉ có hai người và tiếng gió.

Dung Yết Tây vừa từ vườn tuyết trở về, bước theo lối đi lát đá trắng trong vườn mai, chiếc áo choàng lông phủ hờ lên vai y, càng tôn thêm dáng vẻ yêu dị nhưng mong manh. Tóc dài xõa sau lưng, hai tai cáo trắng lấp ló trong mái tóc, khẽ rung theo gió lạnh.

Y chầm chậm dạo bước, như không để ý đến ánh mắt từ xa dõi theo.

"Ôi!"

Một tiếng thét vang lên phá tan sự tĩnh lặng.

Tạ Nhược Thanh, thiếp khách ở trong phủ, con gái Thái phó, nàng ta trong bộ váy tím nhạt, bước nhanh đến như vô tình lướt qua Yết Tây, bỗng chốc vấp chân vào tà váy chính mình rồi ngã nhào xuống đất.

Váy áo dính đầy tuyết, cả gương mặt cũng tái đi vì lạnh, một vài thị nữ xung quanh vội vã chạy lại, đỡ nàng ta dậy, miệng hô hoán,

"Tiểu thư, người không sao chứ?!"

Tạ Nhược Thanh rưng rưng nước mắt, giọng run run, "Ta… ta không hiểu sao lại bị đẩy…"

Ánh mắt đầy ẩn ý lập tức hướng về phía Dung Yết Tây.

Yết Tây đứng yên tại chỗ, khóe môi nhếch nhẹ như cười mà chẳng cười, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng ta "nhi nữ của Thái phó đi đứng còn không vững, lời nói ra chắc là cũng không nên tin!".

"Ngươi".

Giọng điệu dịu dàng nhưng sắc như dao, khiến mặt Tạ Nhược Thanh biến sắc.

Ngay lúc đó, Sở Tịch Vân bước đến, y phục đen tuyền cùng gương mặt lạnh lùng, từng bước khiến toàn bộ người hầu cúi đầu tránh né.

Ánh mắt hắn chỉ lướt một vòng, dừng lại trên người Dung Yết Tây, ánh nhìn lập tức dịu đi.

"Sao vậy?" Hắn hỏi, giọng nhàn nhạt.

Tạ Nhược Thanh lập tức rưng rưng như sắp khóc, "Vương gia…thiếp…chỉ muốn chào hỏi vị công tử này, không ngờ…không ngờ lại bị đẩy ngã…"

"Đúng đó Vương gia, tiểu thư nhà nô tì vốn dĩ yếu đuối, công tử đây lại còn nhẫn tâm đẩy nàng ngã đau như vậy" nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng bước ra giọng điệu uất ức thay chủ tử, giọng điệu trách móc như thể thật sự là y gây ra.

Sở Tịch Vân vì lời nói của nha hoàn mà nhíu mày "hỗn láo".

Một tiếng quát này đồng thời làm cho Tạ Nhược Thanh cùng nha hoàn mặt mày đều biến sắc.

"nha hoàn trong phủ thái phó đều ăn nói hỗn xược như vậy sao?" Sở Tịch Vân liếc mắt nhìn Tạ Nhược Thanh, hỏi.

"Vương gia tha tội, nô tì lỡ lời xin Vương gia tha tội" nha hoàn sợ đến bật khóc, mạnh mẽ quỳ xuống xin tha.

"Lôi xuống, tát miệng cho ta!" Sở Tịch Vân bỏ qua lời cầu xin, trực tiếp sai thị vệ kéo ra.

"A, tiểu thư...Vương gia xin ngài tha tội".

"Vương gia, ngài có thể vì ta mà tha cho muội ấy một lần không? muội ấy cũng chỉ vì lo lắng cho thân thể ta nên ăn nói có chút hồ đồ" Tạ Nhược Thanh rơi nước mắt, nắm lấy tay Sở Tịch Vân.

"Thân thể ngươi làm sao? nếu ngươi ở đây mà cảm thấy không thoải mái, thì cứ trở về phủ Thái phó đi cũng không cần phải quay lại đây nữa!". Sở Tịch Vân hất tay, giọng đều lạnh đến sởn gáy.

"...vương gia, ý thiếp không phải vậy" Tạ Nhược Thanh hoảng hốt, lên tiếng giải thích.

Sở Tịch Vân không thèm nhìn nàng ta, quay sang Dung Yết Tây, nhẹ giọng hỏi, "Lạnh không?"

"Lạnh." Yết Tây đáp, giọng mềm hẳn khi đối mặt với hắn.

"Vậy theo ta vào phủ, ta mới cho người làm điểm tâm ngọt." Nói rồi, lại đưa tay ôm lấy eo y, quay đi mà chẳng thèm nhìn lấy Tạ Nhược Thanh một lần nữa.

Tạ Nhược Thanh đứng chết lặng tại chỗ, môi mím chặt đến bật máu, đám thị nữ xung quanh chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng chỉ biết cúi đầu không dám hó hé gì.

Dung Yết Tây khi đi ngang qua nàng ta, khẽ nghiêng đầu, cong lên khóe môi ẩn chứa tia khiêu khích.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play