Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Jiminjeong] Vết Sẹo Hình Ngôi Sao

CHƯƠNG 1: KHÔNG PHẢI LÀ CON GÁI CỦA HỌ

Trong căn biệt thự to lớn mang phong cách cổ điển, tiếng bước chân gấp gáp của cô gái nhỏ vang lên giữa hành lang dài lạnh lẽo.
Minjeong mười tám tuổi, mái tóc dài hơi rối, thân hình gầy gò, đôi mắt to lúc nào cũng ánh lên sự sợ hãi – chạy thật nhanh ra sau vườn.
Cô biết, nếu chậm lại, mình sẽ ăn thêm một cú tát nữa.
nhân vật phụ [nữ]
nhân vật phụ [nữ]
Bà Kim : Con tiện này!
nhân vật phụ [nữ]
nhân vật phụ [nữ]
Bà Kim: Tao đã bảo mày không được chạm vào đồ của Yuhan rồi cơ mà!!
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Con… con chỉ lau bụi thôi, con không—
BỐP!
Minjeong ngã sụp xuống đất, má rát buốt. Cô không khóc. Vì nước mắt đối với cô đã trở thành thứ xa xỉ.
Cô đã quen rồi – với những lời lẽ cay nghiệt, những cú tát không lý do, và ánh nhìn ghê tởm từ chính ba mẹ ruột của mình.
Bên kia, Yuhan – chị gái của cô – đứng khoanh tay, đôi môi nhếch lên nụ cười đắc ý.
Từ nhỏ, Yuhan luôn là đứa con hoàn hảo trong mắt họ: xinh đẹp, giỏi giang, ngoan ngoãn (giả tạo). Còn Minjeong? Chỉ là “sản phẩm lỗi”.
Na Yuhan
Na Yuhan
Ba mẹ, em… em ấy nhốt con trong phòng tắm hơn 1 tiếng!
Na Yuhan
Na Yuhan
Nếu không có dì giúp việc, chắc con chết khát mất!
Lời dối trá rơi khỏi miệng Yuhan nhẹ tênh, nhưng lại khiến cả ba lẫn mẹ Minjeong quay lại trừng mắt.
nhân vật phụ [nữ]
nhân vật phụ [nữ]
Mày là một thứ đáng xấu hổ. Chúng tao không cần mày nữa.
Minjeong trân trối nhìn họ, cổ họng nghẹn đắng.
MỘT TUẦN SAU
Minjeong bị trói tay, mắt bịt kín, môi khô nứt vì bị bỏ đói suốt ba ngày.
Người cô đầy vết thương và bầm tím. Mỗi lần hé môi cầu xin, thứ nhận lại là roi da, là ánh mắt khinh thường của bọn canh giữ.
Không ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi chiếc khăn bịt mắt được gỡ xuống.
Ánh đèn chói loà đập thẳng vào mắt khiến Minjeong chớp liên tục.
Trước mặt cô là một căn phòng lớn, hàng ghế dài toàn những người mặc vest, váy sang trọng.
Những con người giàu có, quyền lực – nhưng đang nhìn cô như một món hàng.
Nhân vật phụ [nam]
Nhân vật phụ [nam]
quản lí: Người đấu giá tiếp theo – số 27.
Nhân vật phụ [nam]
Nhân vật phụ [nam]
quản lí : Cô gái với cơ thể hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp, còn rất non trẻ… Ai ra giá đầu tiên?
Minjeong run lẩy bẩy. Cô cố né tránh những ánh mắt tham lam đó. Đôi mắt đẫm nước, cổ họng khô khốc, trái tim như vỡ vụn.
Nhân vật phụ [nam]
Nhân vật phụ [nam]
1: 500 triệu won! – Một người đàn ông lên tiếng.
nhân vật phụ [nữ]
nhân vật phụ [nữ]
2: 700 triệu!
Nhân vật phụ [nam]
Nhân vật phụ [nam]
3: 900 triệu!
Cô nghẹn thở. Cô chỉ là con người. Tại sao… lại bị đem ra rao bán?
Rồi… khoảnh khắc đó xảy ra.
Giữa lúc hỗn loạn, cánh cửa lớn mở ra. Tiếng giày cao gót dứt khoát, mạnh mẽ vang lên.
Tất cả nín lặng.
Một người phụ nữ bước vào – lạnh lùng, quyền lực, đôi mắt sâu và lạnh như băng. Yu Jimin.
Không ai dám lên tiếng khi cô xuất hiện. Người ta gọi cô là “nữ hoàng của thế giới ngầm”. Chỉ một cái liếc của Jimin cũng đủ khiến các CEO cúi đầu.
Jimin ban đầu chỉ định đến xem thử – cô không hứng thú với “hàng hóa”.
Cho đến khi ánh mắt cô bắt gặp vết sẹo hình ngôi sao ở cổ Minjeong.
Đôi mắt cô khựng lại. Cô như bị kéo về một ký ức nào đó rất xa...
Không cần đắn đo, giọng Jimin vang lên, lạnh lẽo mà đầy quyền uy:
Yu Jimin
Yu Jimin
5 tỷ won.
Căn phòng chết lặng.
Không ai dám trả giá thêm. Minjeong – như một chú thỏ nhỏ – sợ hãi nhìn người phụ nữ lạ mặt vừa mua cô
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Cô ấy… là ai…?”
Vài phút sau, Minjeong được đưa lên một chiếc xe đen sang trọng. Bên cạnh là Jimin – im lặng, ánh mắt không chút biểu cảm.
Cô đã được “giải thoát”, hay chỉ là chuyển sang một địa ngục khác?

CHƯƠNG 2: CĂN BIỆT THỰ BĂNG GIÁ

Cánh cổng sắt tự động mở ra, để lộ một tòa biệt thự trắng như phủ tuyết giữa trung tâm Seoul.
Minjeong ngồi co rúm một góc trên ghế xe, đôi tay vẫn hơi run rẩy, mắt không dám nhìn người phụ nữ đang ngồi kế bên. Mọi thứ quá xa lạ, quá im lặng… quá lạnh.
Jimin không nói một lời. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía trước, sống lưng thẳng tắp, khí chất sắc lạnh khiến người khác khó thở.
Xe dừng lại. Cửa mở. Một quản gia cúi đầu:
Nhân vật phụ [nam]
Nhân vật phụ [nam]
quản gia : Chào mừng tiểu thư trở về.
Jimin không đáp, chỉ hất nhẹ cằm về phía Minjeong:
Yu Jimin
Yu Jimin
Chuẩn bị phòng. Từ giờ cô ấy sẽ ở lại đây.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Minjeong lắp bắp — Tôi… tôi không biết đã làm gì để cô phải trả giá cao đến vậy, nhưng nếu cô có ý định—
Yu Jimin
Yu Jimin
Tôi không mua cô về để làm trò tiêu khiển – Jimin lạnh lùng ngắt lời, mắt lướt qua Minjeong.
Yu Jimin
Yu Jimin
Nhưng cũng đừng nghĩ cô có quyền chất vấn tôi
Minjeong cúi gằm mặt, tim đập mạnh. Cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng ít nhất… ở đây, cô được mặc quần áo sạch, được ăn cơm nóng, được ngủ trên giường có nệm.
Tối hôm đó, Minjeong ngồi thừ trong căn phòng rộng lớn với tường trắng, ga giường trắng, tất cả đều lạnh và xa cách.
Cô rúc vào một góc giường, quấn chăn kín người như một đứa trẻ, cổ tay vẫn hằn vết trói.
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Là Jimin.
Cô bước đến gần giường, không lên tiếng.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Minjeong hoảng hốt — Cô… cô định làm gì…?
Jimin nhìn chằm chằm vào cổ Minjeong. Vết sẹo hình ngôi sao – vết sẹo khiến cô bỏ ra 5 tỷ không cần chớp mắt.
Yu Jimin
Yu Jimin
Cô có nhớ gì về… 13 năm trước không?
Minjeong ngơ ngác. Cô lắc đầu.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Tôi… không nhớ.
Jimin lặng người. Đôi mắt cô hơi rung nhẹ – cảm xúc thoáng hiện, rất nhanh rồi biến mất.
Yu Jimin
Yu Jimin
Ngủ đi. Từ giờ… sẽ không ai làm hại cô nữa
SÁNG HÔM SAU
Trong khu vườn của biệt thự, Minjeong ngồi lặng lẽ đọc sách. Nắng nhẹ chiếu lên mái tóc nâu mềm.
Lần đầu sau nhiều năm, cô có cảm giác mình là… con người.
Ningning
Ningning
Tên em là gì? – Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau.
Cô quay lại. Một cô gái tóc vàng nâu xoăn nhẹ, mặc hoodie oversize cười toe toét:
Ningning
Ningning
Chị là Ningning! Em là người mới chị hai Jimin đem về đúng không?
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Minjeong gật đầu, nhẹ giọng — Minjeong
Ningning kéo cô đứng dậy, tay vòng vai thân thiết:
Ningning
Ningning
Yah~ em dễ thương ghê! Chị sẽ dẫn em đi ăn bánh gạo cay nha!
Ningning
Ningning
Ở đây chị hai chị lạnh như đá á, nhưng chị thì dễ thương cực!
Minjeong bật cười khẽ. Ningning giống ánh nắng. Dễ thương, ấm áp, không hề đáng sợ
Cùng lúc đó, từ trên tầng cao, Jimin đứng tựa lan can, ánh mắt dõi theo từng hành động của Minjeong – ánh nhìn sâu hun hút… và ẩn giấu một nỗi niềm chưa thể gọi tên.
TỐI HÔM ẤY
Giselle
Giselle
Em nên tránh xa Jimin
Một giọng nữ vang lên phía sau Minjeong trong hành lang tối.
Minjeong quay lại. Là một cô gái cao, sắc sảo, tóc đen thẳng, ánh mắt sắc như dao – Giselle.
Giselle
Giselle
Cô ấy không phải kiểu người dễ tiếp cận đâu.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Cô là ai? – Minjeong hỏi.
Giselle
Giselle
Bạn thân của Jimin.
Giselle
Giselle
Nhưng cũng là người duy nhất dám nói thật cho em biết – nếu em không muốn tổn thương, thì đừng yêu chị ấy.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Minjeong sững người — Yêu...?
Cuối chương, Jimin bước vào phòng làm việc, rút từ ngăn kéo ra một bức ảnh cũ.
Một cô bé tóc ngắn, má lúm đồng tiền, đang ôm cổ một cô bé nhỏ hơn có vết sẹo hình ngôi sao…
Yu Jimin
Yu Jimin
Jimin thì thầm — Là em thật sao… Minjeong?
____
tác giả ☆
tác giả ☆
tui nghĩ truyện này chưa đủ wow :)

CHƯƠNG 3: "EM... LÀ AI TRONG KÝ ỨC CỦA TÔI?"

Đêm buông xuống, biệt thự nhà họ Yu vẫn yên tĩnh như thường lệ.
Nhưng trong lòng Minjeong lại đầy mâu thuẫn. Từ ngày bị “mua” về, cô vẫn chưa hiểu lý do thật sự… tại sao Jimin lại chọn mình?
Minjeong khẽ mở cửa bước ra hành lang, cô không ngủ được.
Bóng tối trải dài như kéo theo cả quá khứ đau đớn khiến cô nghẹn thở.
Tiếng piano vang lên từ phòng khách.
Minjeong bước chậm lại, rón rén đến gần. Giữa căn phòng rộng lớn, Jimin đang ngồi trước cây đàn, đôi tay cô lướt nhẹ như thể tiếng đàn là cách duy nhất để thở giữa cuộc sống lạnh lẽo này.
Cô chưa từng thấy ai… cô đơn đến thế.
Minjeong lặng người. Một chút gì đó trong tim cô… run lên.
Jimin không quay lại, nhưng giọng nói trầm khàn vang lên:
Yu Jimin
Yu Jimin
Em thích lén nhìn người khác vậy à?
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Minjeong giật mình — Xin… xin lỗi. Em không cố ý…
Jimin đứng dậy. Chỉ vài bước, cô đã đứng trước mặt Minjeong, khoảng cách gần đến mức Minjeong nghe rõ từng nhịp thở của người đối diện.
Yu Jimin
Yu Jimin
Em rất giống một người mà tôi từng quen – Jimin khẽ nói, mắt nhìn vào vết sẹo hình ngôi sao trên cổ Minjeong.
Yu Jimin
Yu Jimin
Tôi từng hứa sẽ bảo vệ cô ấy… Nhưng lại không giữ được.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Minjeong khẽ thì thầm — Người đó… là ai?
Jimin nhìn sâu vào mắt Minjeong, im lặng.
Vài giây sau, cô quay đi, bước lên tầng.
Yu Jimin
Yu Jimin
Ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Ra ngoài? – Minjeong ngạc nhiên. Jimin không đáp, chỉ để lại một câu lạnh nhạt:
Yu Jimin
Yu Jimin
Đừng ăn mặc như con mèo hoang bị lạc nữa
SÁNG HÔM SAU – TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI CAO CẤP
Minjeong bước ra khỏi phòng thử đồ, trong bộ váy dài màu kem ôm nhẹ dáng người, khiến da cô trông trắng bật hẳn lên.
Lần đầu tiên cô nhìn vào gương… và thấy mình thật sự xinh đẹp.
Ningning
Ningning
Ningning suýt xỉu tại chỗ — Omoooooo!! Em nhìn như công chúa luôn á!!
Giselle đứng khoanh tay, mắt liếc qua Jimin đang ngồi trên ghế sofa sang trọng.
Giselle
Giselle
Không nói gì à? Hay là chết đứng rồi?
Jimin liếc nhẹ Minjeong, môi cong lên rất nhẹ – một biểu cảm hiếm thấy.
Yu Jimin
Yu Jimin
Cũng tạm
Ningning
Ningning
Cũng tạm cái gì mà cũng tạm?!
Ningning
Ningning
Chị em tui xinh muốn xỉu kìa!!
Jimin đứng dậy, đi tới gần Minjeong, kéo nhẹ sợi tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai.
Cử chỉ rất nhẹ… nhưng khiến tim Minjeong như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
Yu Jimin
Yu Jimin
Bộ này. Gói lại – Cô ra lệnh cho nhân viên, rồi bỏ đi trước.
Minjeong vẫn đứng yên, mặt đỏ hồng.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
"Cô ấy… thật sự rất lạ. Nhưng cũng… rất dịu dàng"
TỐI CÙNG NGÀY – HỒ NƯỚC SAU BIỆT THỰ
Minjeong đứng bên hồ, gió đêm thổi nhẹ làm tóc bay loà xoà. Cô đang định quay vào thì nghe tiếng bước chân sau lưng.
Là Jimin.
Yu Jimin
Yu Jimin
Thời tiết lạnh. Em mặc vậy dễ cảm
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Em ổn. Em chỉ… muốn suy nghĩ một chút
Jimin đứng cạnh cô. Không khí yên tĩnh đến mức nghe được tiếng nước khẽ vỗ.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Ngày xưa… em từng muốn chết – Minjeong nói khẽ.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Không ai yêu em cả. Họ luôn nghĩ em là cái gai trong mắt.
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Ngay cả chị ruột cũng…
Jimin không đáp. Một lúc lâu sau, cô cởi áo khoác vest của mình, choàng lên vai Minjeong.
Yu Jimin
Yu Jimin
Dù họ có đối xử với em như rác rưởi, thì từ giờ… em là người của tôi
Kim Minjeong
Kim Minjeong
Minjeong quay sang nhìn Jimin — Vì… vết sẹo đó sao?
Jimin gật đầu nhẹ.
Yu Jimin
Yu Jimin
…Và vì ánh mắt em. Rất giống ánh mắt năm đó
Minjeong không hiểu gì. Nhưng tim cô, vì một lý do nào đó… lại muốn tin Jimin.
Rằng ở nơi tưởng chừng là địa ngục này, cô có thể được sống… là chính mình.
Cuối chương, camera zoom chậm vào bức ảnh trong phòng Jimin – hai cô bé nhỏ, một người có má lúm, một người có sẹo cổ…
Và Jimin nhìn bức ảnh, giọng trầm thấp:
Yu Jimin
Yu Jimin
Minjeong… Em thật sự không nhớ tôi sao?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play