Thế Giới Mà Chị Yêu Em [ GL]
Chap1: Nỗi đau?
Hello :))) đây là lần thứ 2 tui viết truyện chat, tôi cá rằng nó sẽ như đờ bờ nên mọi người thông cảm
LƯU Ý : CÓ VĂNG TỤC, CHỬI THỀ NẾU KHÔNG THÍCH CÓ THỂ BỎ QUA ĐỪNG BÁO CÁO, XIN CẢM ƠN
Kí tự biểu cảm:
ngại: /////
tức: 💢
suy nghĩ: *....*
nói nhỏ: (...)
tiếng động lớn "..."
hành động://...//
xưng hô:
cô(Tạ Dư Châu)
em( Lư Nhã Vi)
Tiếng đập phá đồ đạc từ trong căn nhà nhỏ phát ra, âm thanh chỉ cần nghe cũng biết người bên trong đang căm phẫn và tức giận đến tận cùng
Tiếng đánh mắng vào buổi trưa chiều khiến nhiều người inh đầu, nhưng mọi người biết, nếu động vào cái tên vô dụng trong nhà đó sẽ bị hắn đến nhà đòi mạng hay ăn vạ
Bọn họ cũng chỉ biết cầu xin hắn đừng đánh chết con hắn và đừng tìm đến nhà mình
tiếng đập của chiếc bàn vang lên rất lớn
hắn nhìn cô bé chỉ mới 15tuổi đang co rúc trong góc tường, đôi tay run rẩy
Bố (Em)
CON MẸ NÓ, CON MỤ GIÀ THỐI ĐÓ KHÔNG ĐƯA TIỀN CHO TAO THÌ MÀY CŨNG NHƯ PHẾ PHẨM 💢// dơ chân đá em//
em lăn ra góc tường miệng cũng nhả ra chút máu, người em đã bầm dập, nước mắt em rơi liên tục nhưng miệng không còn sức để kêu khóc nữa
Lư Nhã Vi(em)
...làm ơn....con-
Bố (Em)
// tát một cái vào mặt em, kéo tóc em lên//
Bố (Em)
HA- MÀY CŨNG NHƯ CON ĐÀN BÀ ĐÓ, MỘT ĐỨA CON GÁI LĂNG LOÀNG, DƠ BẨN
Bố (Em)
MÀY ĐÚNG LÀ PHẾ VẬT!💢 SAO CON MỤ ĐÓ KHÔNG MANG MÀY THEO CHỨ!?
Hắn tiện tay quăng em xuống đất, cơ thể nhỏ bé giờ cũng vô lực không chống đỡ nữa, em chỉ nhớ bản thân sờ lên đầu và...
em nằm đấy, mặc kệ tiếng chửi rủa như sấm trời của hắn, em...đau quá
em bất lực đôi tay vô lực nắm lấy không khí
em nhìn tên đàn ông mà em gọi là cha, là bố đang cầm chai bia còn một nửa, nửa chai còn lại nãy đã phang vào người em
máu cứ thế loang lỗ khắp nơi
Lư Nhã Vi(em)
( mẹ...cứu con...)
Tiếng rên yếu ớt từ cổ họng phát ra, em chẳng thấy gì nữa cả, hai mắt cứ thế mờ dần mờ dần, rồi lịm đi
:))) mới zô cỡ đó mới vui❤❤
chap2: Hơi ấm
Lư Nhã Vi(em)
* Đây là... đâu?*
mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh, tay em muốn đưa lên để kiểm tra bản thân nhưng khi nhìn lại
sao em lại ở đây, em nhớ em đang ở nhà, nằm dưới đất
nhưng giờ em lại trên giường bệnh
Lư Nhã Vi(em)
* không lẽ là mẹ..?*
Lư Nhã Vi(em)
* cũng không thể vì mẹ có bao giờ để ý mình đâu?...*
Lư Nhã Vi(em)
* chỗ này là bệnh viện sao? ai đưa mình vào đây vậy nhỉ?*
em không suy nghĩ nữa vì đầu đau quá, nghĩ nữa não em sẽ cháy CPU mất
Từ xa có thể nghe thấy tiếng chân lộp cộp của bác sĩ hay ai đó, em quay đầu ra cửa phòng
căn phòng này khá nhỏ nhưng tiện nghi, bức tường trắng xóa, em thấy cánh cửa được đẩy ra, người đàn ông khoác chiếc áo trắng bước vào
Bác sĩ
cháu thấy còn đau ở đâu không
chứ kịp dứt câu, đầu em lại bị một trận đau ập tới, đau như búa bổ
Bác sĩ
ây ây! đừng có cử động! không cần trả lời tôi ngay đâu
Bác sĩ
cháu bị thương không nhẹ đâu...
Bác sĩ
cháu... cháu lắng nghe tôi nói nhé, bình tĩnh nhé?
Bác sĩ
cháu bị gãy xương ngón út ở tay, chân gãy 2 ngón, lưng cháu chịu tổn thương, vai khâu 4 mũi, bụng khâu 2 mũi, cháu bị viêm dạ dày rất nghiêm trọng
Lư Nhã Vi(em)
* vãi!? cỡ đó luôn hả??*
đúng, trước kia em từng bị đánh rất nhiều nhưng em không để tâm đến nó em luôn coi đó như vét thương nhỏ
những lần bụng đau quặng em chỉ nghĩ là bản thân không ăn nên đói mới vậy
giờ nghe bác sĩ liệt kê bệnh, mặt cô biến sắc, cánh tay thả lỏng bổng không khống chế mà xiết chặt
Lư Nhã Vi(em)
ai đứa cháu tới đây vậy ạ?
Bác sĩ
có một cô gái tầm 16-17 tuổi gì đó đưa cháu đến
Bác sĩ
mà lúc đó tôi thấy cô bé hoảng lắm, miệng hoảng loạng kêu y tá mãi
Bác sĩ
tay con bé nhuộm đỏ cả mảng quần áo cũng dính be bét
Bác sĩ
sau đó có một cô gái đến thanh toán toàn bộ tiền viện phí cho cháu
Bác sĩ
hình như cô ấy quen cô bé đã mang cháu vào đây
Lư Nhã Vi(em)
ồ...cháu cản ơn
bác sĩ vội vã bước ra khỏi phòng bệnh
ánh ban chiều đã rọi xuống, giờ chắc tầm 16-17h chiều gì đó
Lư Nhã Vi(em)
*ai vậy ta?*
suy nghĩ mãi không ra, cô ngồi dậy, tay bị băng bó cột lại một đống
người chằn chịt bầm tím chỗ được che bằng băng gạc chỗ để hở ra những vết tím bầm
em nghe tiếng chân bước đến cửa
Lư Nhã Vi(em)
* chẳng phải bác sĩ đi rồi sao?*
Tạ Dư Châu( cô)
// đẩy cửa bước vào//
Lư Nhã Vi(em)
* ai vậy?*...
Lư Nhã Vi(em)
Chào? chị là?-...
Tạ Dư Châu( cô)
giới thiệu chị là Tạ Dư Châu
Tạ Dư Châu( cô)
chị là người đưa em đến đây, chị là hành xóm mới của em
em nhớ ra mới hôm kia có một nhà đã chuyển đến khu em sống
hàng xóm nói nhà đó rất giàu
Lư Nhã Vi(em)
Em là Lư Nhã Vi, xin cảm ơn chị
Tạ Dư Châu( cô)
không có gì // mĩm cười nhẹ//
Tạ Dư Châu( cô)
em muốn ăn gì không?
cô nhìn em, khắp người đầy băng gạc và vết thương trên đầu là quấn một bên mắt phải
cô nhìn mà không dám tưởng tượng em đã trải qua những gì
Lư Nhã Vi(em)
em..em không đói..
Tạ Dư Châu( cô)
// đi lại giường em//
Tạ Dư Châu( cô)
ăn đi, chị không lấy tiền đâu mà lo // đưa hộp cháo cho em//
Tạ Dư Châu( cô)
thôi chị đút luôn cho
Lư Nhã Vi(em)
* cái qq gì vậy!?*
Lư Nhã Vi(em)
*đùa người à?*
Lư Nhã Vi(em)
chị bao nhiêu tuổi?
Tạ Dư Châu( cô)
còn em? // đưa tay mở hộp cháo, kéo cái ghế kế bên đầu giường//
Tạ Dư Châu( cô)
lớp 10 sao trường nào vậy.??
Tạ Dư Châu( cô)
trường V à?
Lư Nhã Vi(em)
vâng?...vâng
Tạ Dư Châu( cô)
Thật sao! chị cũng học trường đó
Tạ Dư Châu( cô)
chị mới chuyển vô
Tạ Dư Châu( cô)
trước chị học trường Z
Lư Nhã Vi(em)
* cô ấy nói nhiều quá ha?..*
Tạ Dư Châu( cô)
này ăn đi // đưa muỗng cháo lên thổi//
Lư Nhã Vi(em)
em tự ăn được..../////
Tạ Dư Châu( cô)
còn tay đâu?// cười //
em nhớ ra rằng bản thấy hai tay đã bó bột hết rồi chết tiệt, di chuyển ngón tay còn khó nói gì đến cầm muỗng
Tạ Dư Châu( cô)
há ra đi chị đút
Lư Nhã Vi(em)
//há miệng//
muỗng cháo nóng hổi cứ thế vào miệng em, lần đầu em cảm nhận được có người chăm sóc lại tốt đến vậy
nhưng...sao cô lại tốt với em?
nghĩ kĩ lại chẳng thể hiểu thôi thì cứ ăn đã rồi hỏi sau
từ bên ngoài cửa, ánh mắt của một người phụ nữ đứng nhìn hai cô bé đang thân thiết trước mắt
Mẹ ( cô)
ha- con bé thật sự....thích con của cô ấy sao?
Mẹ ( cô)
thôi kệ đi...cho con bé không gian riêng vậy
bóng dáng ấy lướt đi nhanh chẳng để lại gì, gương mặt vẫn không biến sắc chỉ có suy nghĩ trong đầu là không biết nên ứng xử sao cho phải
tay bà nắm chặt rồi thả ra
chap này dài ha mấy ní:)))
Chap3: Lý Nguyệt Tuyền?
Thi Thi Thi Thi quái vật thi tới rồi 😭😭🔥
Lư Nhã Vi(em)
Chị, sao chị lại cứu em?
Tạ Dư Châu( cô)
đoán xem nào?~//đưa muỗng cháo lên thổi//
em suy nghĩ một hồi, đầu cứ vòng vòng không biết diễn tả
Lư Nhã Vi(em)
em chịu, nói thử đi?
Tạ Dư Châu( cô)
um, vì nghe tiếng đập đồ của bố em, thấy vết máu ngoài cửa nên chị thử chạy sang
Tạ Dư Châu( cô)
lúc thấy em đầu be bét máu chị chỉ còn cách bế em đi thôi
Tạ Dư Châu( cô)
mà lúc đó có miếng thủy tinh cứa vào tay chị// dơ tay lên //
đôi tay thon gọn với các đốt xương hiện rõ ràng, trân đôi tay xin đẹp ấy lại bị một miếng băng gạt dán lên
miếng băng che một chỗ nhỏ thôi nhưng có vẻ nó khá đau
Lư Nhã Vi(em)
em...em xin lỗi
Lư Nhã Vi(em)
nếu sau này có nghe thì đừng sang nhé
Tạ Dư Châu( cô)
không sao... không cần phải xin lỗi
Tạ Dư Châu( cô)
giúp đỡ em được cũng vui rồi
khi cả hai đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài có tiếng gầm thét đầy oán hận của một người đàn ông
Bố (Em)
MẸ NÓ, NHÃ VI MÀY RA ĐÂY CHO TAO
Bố (Em)
CON ME MAY RA ĐÂY, CHẾT MẤT XÁC ĐÂU RỒI
Bố (cô)
Này anh bạn, bình tĩnh nào
Bố (cô)
anh làm vậy là đang quấy rối trật tự nơi công cộng đó!
Mẹ ( cô)
Anh à! con bé bị anh đánh nhập viện chúng tôi chỉ giúp con bé thôi
Bố (Em)
BỐ ĐẾCH CẦN BIẾT, LÔI CON KHỐN ĐÓ RA ĐÂY💢// Đấm vào mặt bố cô//
hắn không để ai ngăn cản mà một mạch đi đến cửa phòng em
em ngồi trên đó nghe giọng bố đôi tay run rẩy không ngừng
Lư Nhã Vi(em)
*ông...ông ta tới rồi sao?...*
Bố (Em)
HA- Con chó này thì ra mày ở đây// thở gấp//
Bố (Em)
Làm bố mày tìm mãi, thì ra đang được con nhỏ này chăm sóc, mày thấy tao vậy chắc vui vẻ lắm nhỉ
Lư Nhã Vi(em)
dạ..dạ không có mà bố!
Tạ Dư Châu( cô)
(bình tĩnh..)
nghe lời an ủi của cô nhưng tim em vẫn bấn loạn, hình ảnh hắn đánh em vẫn mãi ám ảnh em
Bố (Em)
MÀY CÚT RA CHO TAO MANG NÓ VỀ💢
muốn mang Nhã Vi về nhưng lại bị tay cô nắm chặt
Tạ Dư Châu( cô)
ông xứng à?💢, làm cha như lồn mà đòi lấy em ấy đi sao?
Bố (Em)
Mày?!💢MÀY NÓI CÁI CHÓ GÌ HẢ???💢
hắn ta bị lời lẽ của cô làm cho tức giận
lập tức tay hắn dơ lên cao tính dáng xuống
nhưng cô nhanh hơn chặn lại rồi đấm vào mặt hắn một cú
Bố (Em)
CON KHỐN, MÀY ĐỂ NGƯỜI TA ĐÁNH BỐ MÀY NHƯ VẬY À????💢
Tạ Dư Châu( cô)
Để đó, em nằm im đi
Tạ Dư Châu( cô)
ÔNG NÓI GÌ? ÔNG LÀ BỐ EM ẤY HẢ??
Tạ Dư Châu( cô)
LÀM BỐ CỦA CON CHÓ NÓ CÒN KHÔNG THÈM
lúc đó cô ngồi đè lên người hắn
cô đấm liên tục vào mặt hắn
hắn có lấy tay đỡ nhưng không đáng kể
bảo vệ tới và tách hai người ra
lúc đó trên mặt cô chỉ có một vết bị đánh lại, còn lại là bố em bị đánh cho bầm dập
Bố (Em)
Mày...bây nhớ đó tao sẽ quay lại💢
ông ta nhổ nước bọt xuống đất rồi bị bảo vệ lôi cổ đi
lúc ấy cô quay lại nhìn em, ôm em vào lòng
Tạ Dư Châu( cô)
em ổn không?? bình tĩnh không phải sợ
Lư Nhã Vi(em)
em...em không sợ...em ổn..
lời nói của cô cứ đứt quãng rõ ràng là rất sợ nhưng lại cố kìm nén để giữ cho bản thân không khóc vì sợ hãi
Lư Nhã Vi(em)
Chị, lỡ hắn tìm đến chị thì sao // sợ hãi +nắm chặt tay cô//
Tạ Dư Châu( cô)
yên tâm, chị không sao em bình tĩnh đã
sau khi bác sĩ tới ông cũng trấn an em
sau tầm 1 tiếng em cũng đã bình tĩnh lại
trấn thương tâm lí rất lớn
em sợ lắm nhúng may có cô em đã ổn hơn
không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, lòng đau xót đến mức không nói thành lời
Mẹ ( cô)
cháu tên Lư Nhã Vi phải không
Lư Nhã Vi(em)
Vâng...vâng ạ
Mẹ ( cô)
Vi Vi à mọi truyện sẽ ổn thôi
Mẹ ( cô)
cháu là con của Lý Nguyệt Tuyền phải chứ?
Lư Nhã Vi(em)
cô...sao cô biết tên mẹ con?
người quen mẹ em rất ít những người thân lắm mới biết mà thôi
Mẹ ( cô)
...cô từng là bạn học cũ ấy mà
Mẹ ( cô)
nhìn cháu.... haiz..rất giống cô ấy thời đó
Mẹ ( cô)
mãi tóc đen tuyền, đôi mắt ngây thơ
Mẹ ( cô)
không hiểu sao lại đi yêu bố cháu
Mẹ ( cô)
cô và mẹ con từng là bạn rất thân
Mẹ ( cô)
nhưng vì hắn mà cô và mẹ con không liên lạc nữa
đôi mắt nâu ấy không che giấu được một nỗi buồn sâu đậm
Mẹ ( cô)
cô tên Vương Ngữ Yên
Mẹ ( cô)
còn bố của Châu Châu tên Tạ Thừa Thiệt
Mẹ ( cô)
mong cháu giúp đỡ con gái cô sau này nhé..
Tạ Dư Châu( cô)
con tự làm được mà mẹ
Bố (cô)
//i dont cre, i dont know//
cô quay ánh mắt ấm ức sang nhìn em khi không ai đứng về phía cô
rõ là tim em đang rất đau nhưng lại vẫn thấy một chút nhẹ nhóm trong tâm hồn em
Lư Nhã Vi(em)
đừng ôm chặt vậy..em không thở được
Tạ Dư Châu( cô)
xin lỗi, em chắc tầm 3 tuần nữa xuất viện được rồi
Mẹ ( cô)
vậy cô với bác đây đi trước
Mẹ ( cô)
cháu và con bé cứ ở lại nói chuyện nhé
Bố (cô)
hừm...nếu nó có bắt nạt con hãy nói với ta
Tạ Dư Châu( cô)
Bố! con không phải kiểu người đó! con cứu em ấy đó!!
nhìn mặt ông cô có thể đoán được ông đang nhịn cười
Tạ Dư Châu( cô)
*đáng ghét*💢
đây là lần đầu em thấy cảnh đầm ấm như vậy, đôi môi bất giác mĩm cười khẽ
một cảm giác hạnh phúc khó tả
Download MangaToon APP on App Store and Google Play