[ViewMim] Diên Vĩ Bay Trước Gió Hạ
#1.ViewMim
Sài Gòn mấy ngày nay nóng như thể ông trời xài quạt sưởi 24/7. Nhã Bách Vĩ đứng chễm chệ giữa bến xe miền Tây, vali kéo tay, mắt nhìn chiếc xe đò trước mặt như thể nó là một chiếc quan tài bọc simili.
Nhã Bách Vĩ
Cái này là xe chở người hay chở heo vậy?
Nhã Bách Vĩ
Mà sao nó có mùi... gà vịt một nắng hai ngày vậy nè?
Một bà cụ ngồi gần đó nhai trầu, khịt mũi, nhìn cô từ đầu tới chân.
nv phụ
Cái cô này nói chuyện duyên dáng dữ ha
Nhã Bách Vĩ
Dạ, duyên của con là phiên bản có giới hạn
Nhã Bách Vĩ
Ai không ưng thì bỏ qua nha bà
Nguyên bến xe cười rần rần. Cô chẳng bận tâm. Cái kiểu "nói xóc óc nhưng tốt bụng ngầm" đã ăn vào máu Bách Vĩ từ lâu. Dù ai có ghét, cô vẫn ngẩng cao đầu như đang sải bước trên thảm đỏ Cannes.
Thật ra, cô không có ý định quay về Triều Diên cái làng quê "xưa cũ" ấy nằm tít tận miền Nam, nơi người ta quý nghề dệt chiếu như vàng mười, nơi dân làng không biết đến Starbucks nhưng có thể phân biệt từng loại cói chỉ bằng… ngửi.
Mười lăm năm rời quê, cô thành “dân phố thị chính hiệu” làm thiết kế thời trang, sống trong chung cư có bảo vệ 24/7, quen xài nước lọc đóng chai và điều hoà mát lạnh. Cô ghét cái nóng, ghét ruồi muỗi, và ghét nhất là… bị ép phải về quê mà không có sự đồng thuận từ nội tâm.
Nhưng rồi, một dòng tin nhắn từ dì Ba người giúp việc lâu năm của nhà cô đã khiến cả thế giới của Vĩ đảo lộn.
✉️: Ba con ngã bệnh.Về đi con, không thôi trễ
Chỉ năm chữ, nhưng như một lưỡi dao nhỏ cắt trúng cái phần mềm yếu mà cô giấu kỹ nhất trong lòng.
Ba cô Nhã Hòa từng là chủ làng Triều Diên, người đàn ông nổi tiếng nhất vùng vì sự nghiêm khắc và tài lãnh đạo. Sau khi vợ mất, ông đắm chìm trong nghề dệt như một cách để quên đi nỗi buồn. Gửi con gái lên thành phố rồi từ đó, ông sống lặng lẽ như bóng mát sau mái nhà quê cũ.
Còn Vĩ? Cô vùi mình trong guồng quay đô thị, quên luôn có một nơi gọi là “quê hương”.
Cô bước lên xe đò, nép mình vào ghế cạnh cửa sổ, cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với những người dân quê đang thì thầm “Cô nào mà nhìn sang chảnh dữ…”.
Nhưng có một thứ cô không biết…
Rằng chuyến xe này không chỉ đưa cô về lại một vùng đất đầy bụi cói và mùi nắng khét, mà còn đưa cô đến gần một người một người con gái sẽ khiến cả cuộc đời cô đổi khác.
Nếu như Sài Gòn dạy người ta chạy nhanh để bắt kịp mọi thứ, thì Triều Diên lại dạy người ta đi chậm để kịp nghe tim mình đập.
Buổi sáng ở làng bắt đầu bằng tiếng gà gáy, tiếng rao của cô bán bánh bò, và tiếng khung dệt lách cách quen thuộc như bài hát ru được phát chế độ lặp. Mọi thứ đều chậm rãi, hiền hòa trừ cái máy chụp hình của đám con nít khi thấy người lạ vừa bước xuống xe đò.
nv phụ
Chị ơi, người thành phố hả?
nv phụ
Chị ơi, tóc chị nhuộm màu gì vậy?
nv phụ
Chị ơi, sao chân chị trắng quá vậy, có xài bột gạo không?
Nhã Bách Vĩ không trả lời. Cô kéo vali, mắt liếc ngang liếc dọc, chân giẫm trúng một bãi phân trâu như được định mệnh sắp đặt từ trước.
Dân làng bật cười. Vĩ thở phì phì như siêu mẫu bị té lúc catwalk.
Và rồi cô bước ngang qua căn nhà nhỏ lợp mái lá cũ kỹ, nơi có một cô gái đang ngồi dệt chiếu, nụ cười như nắng tháng Tư.
Cô ấy mặc áo bà ba màu xanh ngọc, tóc cột gọn, tay thoăn thoắt đan sợi cói vào khung như thể sinh ra để làm điều đó. Làn da nâu nhẹ, mắt to, hàng mi cong cong như tranh vẽ. Mỗi cử động của cô đều nhịp nhàng, yên tĩnh đến lạ.
Vĩ đi ngang qua, hai người không chạm mắt. Nhưng Vĩ lại quay đầu nhìn một cách rất… không tự chủ.
Ủa? Sao tự dưng mình thấy lạ?
Cô chưa kịp hiểu thì bị bà Hai tổ trưởng dân phố kêu giật ngược.
nv phụ
Lớn dữ rồi nè, đẹp gái hẳn ra
nv phụ
Mà cũng lâu quá rồi hén
Nhã Bách Vĩ
Dạ, con về thăm ba… chắc ở chơi vài bữa rồi đi
/cười gượng/
nv phụ
Bữa mấy bữa gì! Ở đây luôn đi con, ở đây giờ có nhiều thứ lạ vui lắm à nghen
nv phụ
À mà có biết con nhỏ Vân Kim không?
nv phụ
Nó ngồi dệt chiếu nhà kế bên đó, giỏi dữ thần
Bách Vĩ quay lại nhìn cô gái dệt chiếu lần nữa. Lần này, cô ấy cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Còn Vân Kim… thì mỉm cười nhẹ. Xong quay lại khung dệt.
#2.ViewMim
Vĩ vừa đặt mông xuống giường trong căn nhà cũ thì nghe tiếng rắc cây giường gỗ quý báu từng là "di sản" để lại từ thời ông cố bây giờ chính thức tuyên bố... gãy giò.
Nhã Bách Vĩ
Mày gãy rồi, mày muốn tao nằm đất à?
Cô nhìn quanh căn phòng phủ bụi mù. Mấy năm không ai ở, giờ trông như phim kinh dị có mạng nhện, tủ kêu cọt kẹt, và quạt trần quay kiểu… hết pin.
Dì Ba
Con ơi, giường vậy sao nằm được.
/Dì Ba chạy vào, mặt lo lắng/
Dì Ba
Hay là qua nhà cô Vân Kim ngủ đỡ vài hôm.
Dì Ba
Nó ở một mình à, nhà sạch sẽ. Lại ngay bên cạnh nhà mình.
Nhã Bách Vĩ
Dì giỡn con hoài, người ta có chịu không?
Dì Ba
Con khỏi lo, dì vừa gọi xong, nó chịu rồi.
/Dì Ba nhếch mép/
Năm phút sau, Bách Vĩ đứng trước cửa nhà Vân Kim, tay ôm vali, mặt ngơ ngác như shipper bị khách bom hàng. Cánh cửa mở ra, Vân Kim cười tươi rói.
Mộng Bảo Vân Kim
Chào chị… bạn cùng phòng bất đắc dĩ!
Nhã Bách Vĩ
Ở tạm vài bữa thôi nghen.
Nhã Bách Vĩ
Chứ tôi không quen ngủ kế người lạ đâu.
/Vĩ trề môi/
Mộng Bảo Vân Kim
Yên tâm, em cũng không có thói quen ôm người lạ đâu…
/Kim cười nhẹ, mắt sáng lấp lánh/
Mộng Bảo Vân Kim
Trừ khi ai đó đạp mền em, thì em giật lại thôi.
Đêm đó, hai người nằm hai góc giường.
Vĩ không tài nào ngủ được. Cô cứ trằn trọc, nghe tiếng côn trùng rỉ rả bên ngoài, nghe tiếng gió lùa qua mái lá, và… nghe tiếng thở đều đều của ai đó bên cạnh.
Lúc nửa đêm, cô khát nước. Lục đục ngồi dậy đi lấy, không may... đạp trúng đôi dép tổ ong của Vân Kim. Trượt chân cái “rầm”, cô bay tới trước như siêu nhân thiếu điều cắm đầu xuống nền nhà.
Cùng lúc đó, một bàn tay kéo cô lại.
Bàn tay ấm, chắc, và… hơi lâu nhả.
Mộng Bảo Vân Kim
Mắt của chị để dưới đầu gối hả?
Mộng Bảo Vân Kim
Ôi bị gì không đấy, trả lời em.
Giọng Kim vang lên, nửa cười nửa mắng.
Bách Vĩ không đáp, cô nhìn gương mặt người kia trong bóng tối gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, thấy được từng đường nét mềm mại. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm giác như bị "lag tim".
Kim buông tay ra, bước về giường trước, còn quay lại nói thêm.
Mộng Bảo Vân Kim
Lần sau trượt nữa thì nhớ đừng kéo theo em nha.
Mộng Bảo Vân Kim
Lỡ té chung là em đè chị chết đó.
Vĩ đứng im giữa đêm khuya, lòng dậy sóng nhẹ.
Gái gì đâu mà… thơm quá trời.
#3.ViewMim
Sáng hôm sau, Bách Vĩ tỉnh dậy trong trạng thái… hãi hùng.
Cô thấy mình đang nằm sát mép giường, chăn rơi tứ tung. Còn ở chính giữa giường, Vân Kim nằm khoan khoái duỗi người như con mèo hoàng gia chiếm lĩnh lãnh thổ.
Nhã Bách Vĩ
Ê, có biết chia đôi giường không vậy?
Nhã Bách Vĩ
Bộ mơ thấy làm siêu nhân hả, đạp tôi bay ra ngoài luôn nè.
Kim mở mắt, ngáp một cái cực kỳ duyên dáng...
Mộng Bảo Vân Kim
Ủa, em tưởng chị thích lăn qua lăn lại nên em nhường chỗ cho chị bay cho đã.
Nhã Bách Vĩ
Tôi mà là con trai là tôi kiện cô vì tội bạo hành bạn cùng giường rồi đó.
Mộng Bảo Vân Kim
May ghê, chị là con gái.
/Kim nháy mắt/
Kim đứng dậy như không có chuyện gì.
Vĩ ngồi thừ ra, cái con nhỏ này đúng là gái quê mà nói chuyện như… như gì thì Vĩ chưa có nghĩ ra.
Sau màn "chiếm giường" Vĩ quyết định tìm nơi "ẩn náu" tạm thời. Nhưng cái làng Triều Diên này không bự lắm, đi đâu cũng đụng Vân Kim.
Cô thử ra chợ mua đồ ăn, gặp Kim đang mua rau, vừa lựa vừa cười nói với mấy bà bán hàng.
Vĩ quay lưng đi, đụng ngay con gà sống ai đó thả rông. Gà không tha, mổ một phát ngay… ống chân trắng nõn.
Nhã Bách Vĩ
Ôi! chúa ơi, ai thả quỷ dữ vậy nè.
Vân Kim xuất hiện như một nữ hiệp, đuổi con gà chạy té khói. Xong quay lại, cúi người xem chân Vĩ.
Mộng Bảo Vân Kim
Có sao không? má ơi, đỏ quá nè.
Nhã Bách Vĩ
Không sao, không cần lo.
/Vĩ hất tay, ngượng đến đỏ mặt/
Mộng Bảo Vân Kim
Ai lo đâu, em lo… cho con gà á.
Mộng Bảo Vân Kim
Lỡ chị bệnh rồi kiện nó thì tội nó chớ.
Chiều hôm đó, trong lúc dọn nhà phụ dì Ba, Vĩ ngồi thở phì phò giữa chừng vì bụi bám quá nhiều. Vừa đúng lúc, Kim bưng qua một dĩa xôi đậu phộng còn nóng hổi.
Mộng Bảo Vân Kim
Cho chị nè, đền bù vụ sáng nay bị em chiếm giường.
Nhã Bách Vĩ
Không ăn, tôi không dễ dụ vậy đâu.
/nhíu mày/
Mộng Bảo Vân Kim
Dạ, em biết chị khó dụ.
Mộng Bảo Vân Kim
Nên em mới cho trước, khỏi dụ.
/Kim đặt xôi xuống bàn/
Vĩ cầm đũa, lườm nhẹ. Cái con nhỏ này… không biết ai là chủ nhà luôn á trời.
Tối hôm đó, nằm trong mùng, Vĩ quay mặt vào tường. Nhưng trong đầu cứ văng vẳng tiếng cười nhẹ nhàng, ánh mắt nghịch ngợm, giọng nói pha trò dễ ghét kia.
Mộng Bảo Vân Kim
Đúng là ghét nhau gặp hoài…
Mộng Bảo Vân Kim
Mà sao gặp rồi lại thấy... đỡ buồn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play