Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chiếm Hữu (Englot)

Chap 1. Vỡ

Trong mái nhà đã từng là nơi ấm áp hạnh phúc với Charlotte nay bỗng hoá thành chốn địa ngục trần gian đầy ai oán, ai cũng bảo Charlotte rằng *Hồng nhan thì bạc phận* rõ không sai.

Mẹ bị ung thư qua đời, vài năm sau bố lại đi thêm bước nửa, ngày hôm ấy trời nắng đẹp, Charlotte lúc này chỉ mới lớp 10 - Khi vừa đi học về đến nhà còn chưa kịp chào hỏi bố thì bố đã cất lời

"Charlotte mau đến đây"

Charlotte im lặng đi đến trước mặt của bố, bên cạnh chính là mẹ kế còn dắt theo đứa em nhỏ cách Charlotte 4 tuổi, ông lại cầm lấy tay Charlotte, đặt vào tay người phụ nữ ấy, người phụ nữ ấy vẫn hiền hoà mỉm cười với Charlotte đầy vui vẻ.

"Chào con Charlotte"

Giọng bố Charlotte sau đó cũng nối lời

"Sau này đây là mẹ con, còn đây là em trai của con, chúng ta sẽ là một gia đình"

Charlotte im lặng không đáp, tâm thế rơi vào khoảng lặng chết chóc, Charlotte chợt nhận ra thứ tình yêu trường trường cửu cửu mà bố đã nói trước linh cửu của mẹ cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.

Kể từ ngày mẹ kế về đây chung sống cũng đã tròn 2 năm trôi qua, 2 năm mà với Charlotte ví như 20 năm vậy, mọi thứ thật sự không cách nào giải toả.

\~\~\~\~\~\~\~

[Ngày Charlotte tròn 18 tuổi]

Âm thanh quát tháo bỗng vang lên đầy chói tai từ một người phụ nữ thoáng nhìn rất hiền hậu nhưng tâm địa lại như rắn độc vậy.

"Thứ vô dụng" - câu nói khiến muôn vàn suy nghĩ trong Charlotte vỡ vụn, có lẽ điều khiến tâm can Charlotte tổn thương cũng chỉ đơn giản có như thế...

Charlotte cúi người, ánh mắt đầy tội lỗi van xin

"Con xin lỗi, là tại con không tốt, ngày mai con sẽ tìm cách khác kiếm tiền ạ"

[Chát] một âm thanh đau xót phát ra, chiếc má ửng hồng bỗng chốc in hằn năm dấu tay rõ rệt.

"Mày xem, bố mày bệnh nặng là thế, tiền nhà tiền cửa, tiền thuốc than còn tiền ăn của mày nửa, bao nhiêu là thứ phải lo, mày biết không?!"

Người trước mặt Charlotte liếc ngang liếc dọc, giọng điệu chua ngoa hét lớn - "Còn không mau đi kiếm tiền? Còn hẹn ngày mai nửa sao?! Con khốn?!"

Charlotte gật đầu lia lịa, tròng mắt bỗng đọng lại những hạt nước mỏng manh mà chỉ cần một cái nháy mắt cũng có thể lập tức khiến nó rơi xuống gương mặt đáng thương ấy.

Charlotte nhanh chóng rời khỏi cửa nhà, cứ thế phóng như tên trên con đường phố quen thuộc hàng ngày mà lại chẳng biết được rằng, rốt cuộc bản thân mình phải nên đi về đâu nửa?!.

Chỉ vừa tốt nghiệp 12 đã thôi học vì mẹ kế bảo rằng nhà không đủ điều kiện vì tiền tất thẩy đều dành cho việc thuốc than của bố mình - Charlotte cứ thế lao đầu vào kiếm tiền mà bỏ lỡ đến hai trường Đại Học danh giá với số học bỗng tài trợ toàn phần, nếu không vì hai chữ "Hiếu nghĩa" có lẽ cũng không bi luỵ đến thế này.

Thời thế loạn lạc lại còn phải mang trên người trọng trách gia đình khi mới chỉ 18 tuổi, Charlotte nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến sao số phận bi đát thế này lại chọn mình kia chứ?!

Người vừa mới chửi mắng kia còn ai khác chính là mẹ kế độc ác chứ, một mẹ kế tàn nhẫn và tâm cơ, từ ngày bà ta xuất hiện Charlotte chẳng có ngày nào được an yên cả, bố dù có thương Charlotte nhưng lại tiếc rằng Charlotte lại chỉ là thân phận nữ nhi làm sao sánh bằng đứa con trai của bà ta kia chứ?! Nhưng cả đời ông lại chọn yêu thương thằng bé không phải cốt nhục của mình.

Bố Charlotte chỉ biết trơ mắt nhìn đứa con gái nhỏ chật vật với việc kiếm tiền và những trận đòn roi xé da xé thịt từ mẹ kế, mà ông chẳng hề có chút thương cảm bởi số tiền Charlotte kiếm được kia sẽ phải phục vụ cho gia đình này đúng hơn là ông và phục vụ cho cả đứa trẻ vốn không phải em ruột của Charlotte nửa.

Trời cũng không phải là quá tàn nhẫn khi đứa em trai kia vốn lại rất yêu thương chị gái của mình, những lần Charlotte bị đòn roi đau nhức, đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi kia lại đến bên cạnh ủi an.

[1 ngày như bao ngày khác]

Charlotte lặng lẽ co ro ở góc sân vườn quen thuộc, lưng tựa vào gốc cây xoài, cây duy nhất mà trước đây Charlotte đã từng cùng bố và mẹ trồng nó, thời gian mới đó đã trôi đi, cây xoài năm nào cũng xoè tán cây che mát cả một vùng trời đầy êm dịu nhưng tiếc là cuộc đời Charlotte lại không như thế.

Tiếng khóc thút thít được kìm nén vì Charlotte sợ mẹ kế lại nhìn thấy, mỗi lần như thế lại chẳng có gì tốt đẹp ngoài đòn roi.

"Chị hai, sao tay chị hai lại sưng to thế ạ?!"

Giọng cậu em trai thơ ngây hỏi, Charlotte chỉ mỉm cười, còn chưa kịp trả lời, cậu em trai lại hỏi

"Khi nãy em nghe tiếng mẹ quát mắng chị, có phải mẹ lại ức hiếp chị không?!"

Charlotte vội lắc đầu, lau vội đi giọt nước mắt trên mi, đáp

"Không có, em không được nghĩ xấu cho mẹ, mẹ chỉ là đang dạy bảo chị mà thôi có biết không?!"

Cậu em trai vẫn không hiểu liền hỏi

"Nhưng sao mỗi lần như thế chị lại bị nhiều vết thương thế ạ?! Lần nào em cũng thấy chị khóc, mẹ cũng dạy bảo em nhưng lại không như thế?!"

Charlotte xoa đầu cậu em trai đầy yêu thương, chỉ nhẹ giọng giải thích đầy kiên nhẫn

"Vì chị lớn hơn em, lại không ngoan như em nên mới bị mẹ mắng, đừng lo, từ nay chị sẽ không khóc nửa, chịu không?!"

"Chịu ạ"

Nhìn thấy cậu em trai vốn trái ngược với tâm tính của người mẹ kế mà lòng Charlotte cũng cảm thấy được an ủi phần nào, Charlotte lại mỉm cười dù cho nụ cười ấy vốn dĩ không phải xuất phát từ niềm vui mà nó vốn chỉ là sự chấn an dành cho đứa em nhỏ của mình mà thôi.

Chap 2. Bán trinh

Những vụn vỡ nơi tâm can Charlotte đã kéo dần kéo mòn Charlotte rơi xuống hố đen của sự tuyệt vọng, có lẽ một chút ấm áp từ em trai cũng không thể xoá nhoà đi vết cứa sâu trước đó.

Gia đình vốn không nghèo khổ nhưng lại để Charlotte bỏ học Đại Học tương lai sáng ngời để lao vào đi làm công việc chân tay từ sáng tờ mờ đến tận đêm muộn, có khi đến một cốc trà sữa hay một chiếc  bánh mì thịt Charlotte cũng chẳng dám mua vì nếu như thất thoát lấy 1 đồng, hiển nhiên Charlotte sẽ chịu những điều còn kinh khủng hơn cả đói.

Đã nhiều lần Charlotte mang theo vết thương cũ mới trên người đến gặp bố, đôi chân Charlotte khuỵu xuống mặt đất, hai đầu gối bỗng đỏ ửng hằn lên dấu vết vì quỳ quá lâu nhưng chỉ nhận lại một sự thờ ơ vô cảm của bố, ông ấy thà bênh bà ta chứ không nghĩ cho con mình

"Bà ấy có lẽ có nỗi khổ riêng, con đừng trách bà ấy"

Mọi thứ như chẳng còn giới hạn hay ranh giới nửa rồi tất cả chỉ là một đống đổ nát kìm hãm bên dưới một tâm hồn nữ nhi yếu đuối là Charlotte mà thôi.

Mẹ Charlotte vẫn được chôn cất ở đó, bài vị vẫn được đặt ở nhà chính, nên Charlotte không thể cứ thế trốn chạy, hơn nửa cho dù bố thế nào cũng mãi là bố của mình.

Lâu dần Charlotte cũng học được cách nhịn nhục để không phải ăn những trận đòn roi vô cớ, công việc từ 1-2 cũng đã lên 3-4, nếu nói về kiếm tiền ai giỏi bằng Charlotte chứ?!

Ngày mẹ Charlotte mất bà đã để lại một sổ tiết kiệm mang tên con gái với số tiền 100.000 Bath để con được tiếp tục theo đuổi ước mơ, nhưng rõ ràng số tiền ấy chưa bao giờ đến được tay Charlotte bởi nó vốn đã được bố Charlotte sang tên qua cho đứa em trai của Charlotte mất rồi, đến cả quyền được biết sự tồn tại của nó Charlotte cũng không có, chuyện này Charlotte phải thầm biết ơn mẹ kế rồi, mọi âm mưu quỷ kế của bà ta vốn đã được thành toàn một cách hoàn hảo bởi sự tiếp tay đầy tai hại của bố mình.

Charlotte không có bạn bè vì với họ Charlotte luôn là đứa trẻ lập dị, bởi vì từ ngày mẹ Charlotte mất, Charlotte đã trãi qua thời gian dài nhốt mình trong nỗi mất mát ấy, Charlotte trở nên khép mình hơn, ít nói hơn tự động xa lánh mọi thứ hào nhoáng xung quanh chỉ lao vào học và học, ánh sáng duy nhất chính là bố, thêm hành vi của Charlotte cũng có chút kỳ quặc nên chẳng ai dám làm thân với Charlotte / một phần cũng do Charlotte chuyển từ trường này sang trường khác, nên bạn bè dĩ nhiên càng không thân thuộc với ai.

\~\~\~\~\~\~\~\~

Năm nay Charlotte cũng đã vừa tròn 20 tuổi, mới đó mà đã 4 năm trôi qua trong địa ngục của thứ gọi là hạnh phúc gia đình, Charlotte bắt đầu phát chán với điều ấy rồi.

Bệnh của bố Charlotte mỗi lúc một nặng hơn, số tiền 100 triệu Bath cũng được tiêu xài gần hết,mọi thứ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại khi mà nhan sắc của Charlotte mỗi lúc một hoàn thiện hơn, lại khiến bà ta chỉ muốn mang chóng bán quách Charlotte đi.

Gã đại gia tên Jeff nổi tiếng mua trinh các cô gái trẻ cũng liên tục để ý đến nhất cử nhất động của gia đình Charlotte, một hôm hắn cầm số tiền 10 triệu Bath qua gặp riêng bố mẹ để ngỏ ý muốn mua trinh tiết của Charlotte, với số tiền khủng thế kia và dĩ nhiên sau thời gian thuyết phục bằng tiền thì họ đã đồng ý với điều kiện mà gã ta đưa ra, việc tiếp theo chính là dụ Charlotte đến chỗ hẹn định sẵn.

"Charlotte à, hôm nay con xin nghỉ một hôm đi"

Giọng bố Charlotte nhẹ nhàng đề nghị, đôi chân mài giãn nở ánh lên một tia cười đầy hàm ý.

Charlotte chỉ khẽ hỏi lại

"Sao vậy ạ?! Là bố thấy không được khoẻ cần đi khám hay sao ạ?!"

Ông lắc đầu "Tối nay có bửa tiệc của người bạn lúc trước là bạn bè của bố và mẹ con, họ vốn có ơn với gia đình chúng ta, nên tiệc rượu họ mời, bố không thể không đến"

"Vậy tại sao nhất thiết phải có con ạ?!"

"Sức khoẻ của bố con cũng thấy rồi, nên con đi giúp bố là hợp lí nhất nhỉ?!"

"Vâng ạ"

"Được rồi con ra ngoài đi, bố muốn ngủ một chút, tí nửa mẹ con sẽ đưa thiệp mời và quần áo cho con"

"Dạ vâng"

Charlotte quay người rời đi, ông bất giác nở một nụ cười hài lòng, với ông thứ ông yêu quý nhất cũng chỉ có tiền mà thôi, còn Charlotte vốn chỉ là thứ dùng để trao đổi, Charlotte vốn không chút nghi ngờ còn ngây thơ nghỉ bửa tiệc rượu tối nay chỉ đơn thuần là một buổi tiệc bình thường mà thôi nhưng nào có ngờ lại là tự mình dâng mình cho phường lan sói.

[20:00pm Tại nhà riêng của Jeff]

Đây vốn vẫn là bửa tiệc dành cho giới thượng lưu của gã ta, nhưng tiết mục gã ta đợi chờ vốn lại là màn bốc tem đầy kịch tính sau đó cùng Charlotte.

Gã ta còn gửi hẳn trang phục đến tận nhà Charlotte, còn căn dặn bố mẹ cô phải để Charlotte mặc nó đến.

Chiếc váy tuy không hở táo bạo nhưng lại cực kì tôn dáng hơn nửa với chiếc nhan sắc cực phẩm kia của Charlotte, khiến Charlotte rất dễ dàng trở thành tâm điểm của bửa tiệc, mọi ánh nhìn bất giác nhìn về hướng Charlotte.

Khi nãy khi Charlotte vừa bước vào bên trong - mọi thứ lộng lẫy đến mức khiến Charlotte cảm thấy có chút choáng ngộp và không quen, một vệ sĩ ở đó liền tiếp cận

"Xin hỏi cô là cô Charlotte đúng không?!"

"Vâng ạ"

"Mời cô đi hướng này"

Với sự tinh tường có giới hạn của mình Charlotte cũng có thể nhận ra có điều gì đó rất khác lạ, nhưng lại không nhận ra rốt cuộc nó khác ở chỗ nào? Nó lạ ở chỗ nào nửa?!.

Trên tầng 1 là giới tài phiệt siêu giàu đến gã Jeff muốn mua trinh tiết của Charlotte cũng phải nể mặt 3 phần, từ trên cao nhìn xuống gã liền nhếch mép, đôi mắt thèm khát như thể muốn ăn tươi nuốt sống Charlotte vậy.

"Nè, em gái đó trông non và xanh đấy"

Gã ta liền mỉm cười

"Kìa thiếu gia Dook, nếu thích tôi có thể tìm người khác cho ngài, còn em ấy hôm nay là của tôi rồi"

Dook nâng ly về trước mặt gã ta, chạm nhẹ

"Đúng là ông rất biết cách thưởng thức cái đẹp, thôi thì tôi chịu thiệt một tí, sau khi vui vẻ cứ gửi thẳng cô gái ấy sang dinh thự riêng của tôi, ông thấy thế nào?!"

"Dĩ nhiên là được, nhưng e là...."

"Ông muốn bao nhiêu?! Thiếu gia đây đều có thể cho ông"

"Thiếu gia Dook quả thật hào phóng"

Giao dịch tiếp nối giao dịch mà Charlotte vốn không nhận ra rằng bản thân được họ xem như một món hàng không hơn không kém.

Vệ sĩ đưa Charlotte đến một phòng riêng biệt trên lầu, Charlotte có chút thắc mắc hỏi

"Anh định đưa tôi đi đâu?! Đây không phải bửa tiệc của Jeff sao?!"

Cửa thang máy cũng mở toang, vệ sĩ lại nối lời

"Đúng rồi thưa cô, ông chủ căn dặn phải tiếp đón cô cẩn thận ạ, mời cô"

Charlotte nhẹ bước ra khỏi thang máy đi theo người vệ sĩ ấy đến một căn phòng to lớn uy nga.

"Cô Charlotte phiền hãy ngồi đây, tí nửa ông chủ sẽ đến ngay"

"Vâng cảm ơn anh"

Nhìn thấy Charlotte ngây thơ, vệ sĩ như kìm lòng chẳng đặng, cứ nhìn Charlotte hồn nhiên anh ta lại không nỡ

"Cô Charlotte, cẩn thận nhé"

Câu nói chứa đựng hàm ý sâu xa kia cũng dường như đánh thức một chút ngờ vực của cô vậy, cánh cửa ở đằng xa kia cũng tự nhiên đóng sầm lại.

:"Sao lại thần bí đến vậy chứ?! Chẳng phải bố nói chỉ là tiệc rượu nho nhỏ thôi sao?! Mình cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm"

Chap 3. Tuyệt vọng

Cơn ác mộng chính thức bắt đầu.

Nếu không bị chính tay bố mình bán đi như thế này thì có lẽ Charlotte cũng sẽ chẳng bao giờ muốn nghĩ đến việc sẽ hận bố mình cả, từ khi mẹ Charlotte mất đi thứ duy nhất Charlotte có thể bám víu vào chỉ có mỗi bố mình mà thôi.

Quyết định không đến trường tiếp tục việc học ở tuổi 18 cũng là vì một phần thương bố, hàng ngày bước ra thế giới muôn màu ngoài kia vất vả cực khổ kiếm tiền cũng chưa bao giờ Charlotte muốn trách bố mình đã vô tâm nhưng hôm nay có lẽ chỉ sau đêm nay nửa thôi, tượng đài hùng vĩ kia sẽ sụp đổ hoàn toàn.

\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~

Charlotte ngồi trong căn phòng sang trọng kia khá lâu, tâm trạng có chút bất an, Charlotte ngó quanh một lượt căn phòng chỉ nhìn thấy những thứ quái gỡ được treo trên tường, đó là những bức tranh nhưng lại không phải là những bức tranh mang cảnh sắc xinh đẹp của núi rừng chim chóc mà chúng lại có phần dung tục, không đứng đắn, nhìn về phía tủ sau lưng lại trông thấy vô số những bộ quần áo ngủ của nữ giới mỏng manh thiếu vải được treo sẵn ở đó tự bao giờ, Charlotte thoáng chút nhíu mài thầm nghĩ

:"Đây là căn phòng quỷ quái gì thế này?!"

Charlotte đứng dậy đi về hướng cửa sổ, kéo nhẹ chiếc rèm cửa sang hai bên, phóng tầm mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài, từ phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, ánh trăng tuy không sáng toả như đêm trăng rằm nhưng cũng đủ để nhìn thấy những vì sao lấp lánh bên cạnh, những áng mây trôi nhè nhẹ thoáng vài giây lại đột ngột che khuất đi ánh trăng rồi lại nhanh chóng trả ánh trăng về với tự do.

Charlotte mỉm cười, nụ cười có phần không rõ nguyên nhân nhưng chỉ biết rằng nó không mang hàm ý của sự vui vẻ

"Mẹ à, nếu mẹ còn sống thì hay biết mấy, con thật sự rất mệt, mẹ à...."

Tiếng thở dài được tạo ra giữa không gian đầy tĩnh lặng, bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng chốt cửa cũng đột nhiên được mở toanh, Charlotte vô thức quay lại nhìn, người đàn ông có phần cao to nhìn thoáng qua cũng có thể biết được rằng người đàn ông ấy đã đứng tuổi, gương mặt tuy không phải được ví là đẹp trai nhưng lại có gì đó phong độ, nhìn thì giống người đàng hoàng đạo mạo nhưng sâu bên trong lại là một con sói đội lớp người - người đó chính là Jeff.

Lần nửa tiếng chốt cửa lại phát ra, Jeff chậm rãi đi về hướng của Charlotte, một cảm giác ngờ ngợ liền khiến Charlotte tự thức lùi lại.

Jeff mỉm cười mở lời

"Anh là Jeff, rất vui khi em đồng ý đến với bửa tiệc hôm nay nhé Charlotte..."

Charlotte khẽ nhíu mài đầy thắc mắc, sao người đàn ông đứng tuổi kia lại xưng hô với mình bằng em?! Chẳng phải Jeff là bạn cũ của bố mẹ mình sao?!

"Xin lỗi ông, nhưng cách xưng hô này có phải là có chút gì đó không đúng không?!"

Jeff không vội vì gã ta biết bên ngoài cánh cửa kia chính là vài tên vệ sĩ cao to vạm vỡ với một cô gái chân yếu tay mềm thế này thì lại không cách nào chạy thoát được, để chơi trò mèo vờn chuột chi bằng dùng kinh nghiệm lâu năm của mình thuyết phục Charlotte ngoan ngoãn vẫn hơn.

"À xin lỗi nhé, nếu em không thích anh có thể thay đổi cách xưng hô, gọi em là bảo bối, cục cưng hay em muốn gọi em là tiểu mỹ nhân đây?!"

Đến lúc này Charlotte mới ngầm hiểu ý gã trước mặt mình không có ý tốt, nhưng Charlotte vẫn cố gắng bình tĩnh để hiểu rõ nguyên nhân, dù sao trước khi chọn lấy cái chết tử tù cũng nên được biết lí do tại sao mình lại chết chứ nhỉ?!

"Tôi không có nhu cầu được gọi như thế, tôi chỉ muốn hỏi: ông có phải là bạn cũ của bố mẹ tôi không?!"

Jeff bật cười, chậm rãi ngồi xuống giường một cách thong dong và hưởng thụ

"Bạn cũ á?! Là bố em nói với em thế à?!"

"Vậy ông chẳng phải sao?!"

"Nói sao nhỉ?! Anh không có hứng thú làm bạn bè với bố mẹ em, nhưng với em thì có"

"Rốt cuộc chuyện này là sao?!"

Jeff nhìn cô đứng lặng ở đó, cũng chẳng có chút lòng thương cảm nào cả, mà chỉ cảm thấy con mồi thật sự rất thú vị mà thôi.

"Có phải em muốn biết vì sao hôm nay em lại xuất hiện ở đây có đúng không?!"

Charlotte vẫn nhìn chầm chầm vào Jeff rồi gật đầu.

"Là vì anh đã mua em, chính xác là mua trinh tiết của em, cho nên tối nay điều em cần làm chỉ là phục vụ anh tốt vào,nếu ngoan ngoãn, anh hứa sẽ nhẹ nhàng và không làm đau em"

Giọng của Charlotte có chút kích động, bàn tay tạo thành nắm đấm siết chặt

"Ông nói dối, bố tôi sẽ không bao giờ làm thế?!"

Jeff mở điện thoại lên ngay mục chuyển khoản, số tiền 10 triệu Bath đã được chuyển vào tài khoản dưới tên của bố Charlotte, rồi đưa nó đến trước mặt Charlotte

"Em tự xem đi"

Charlotte cầm lấy chiếc điện thoại trên tay Jeff, kĩ càng nhìn mọi thứ hiện thị trên đó, Charlotte như không tin vào mắt mình nửa, Jeff lại nói thêm

"Anh mua trinh tiết của em với giá khá đắt đấy"

Charlotte liên tục lắc đầu chối bỏ

"Ông gạt tôi, số tiền này không thể nào được chuyển đến tài khoản của bố tôi được"

"Thôi vầy, để anh chứng minh nhé"

Jeff cầm lấy điện thoại, nhấn số của bố Charlotte, từng số từng số được hiển thị trên màn hình cũng giống như từng nhát dao đâm thẳng vào tâm can Charlotte vậy.

Âm thanh [tút tút tút] liên tục phát ra, Jeff liền bấm loa lớn, đưa đến trước mặt Charlotte, cũng chẳng lâu sau đó giọng của bố mình cất lên, Charlotte dĩ nhiên có thể nhận ra giọng của bố mình

{Tôi nghe đây ông Jeff, có việc gì sao?!}

{Tôi chỉ định hỏi ông đã nhận được tiền chưa?!}

{Tôi đã nhận được rồi, con bé cũng đã đến chỗ ông, ông đã trông thấy con bé chưa?!}

{Hmmm, tôi nhìn thấy rồi, nhưng ông không hối hận với điều mình đang làm sao?!}

{Sớm hay muộn con bé cũng sẽ mất đi sự trinh trắng, nếu bây giờ sự trinh trắng của con bé đáng giá thế này thì bán đi cũng coi như là giúp ích được gia đình qua được khó khăn, hối hận gì chứ?!}

{Nói rất hay, tôi sẽ gọi lại cho ông sau}

Jeff liền bấm tắt máy, rõ ràng vẫn là cơ thể sống nhưng Charlotte hoàn toàn đã chết tâm, từng câu từng chữ của bố mình đều là những nhát dao chí mạng, thật mạnh mà ghim sâu vào trái tim Charlotte, đau lòng đến nước mắt rơi nhưng Charlotte lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của những giọt nước mắt ấy.

Jeff mỉm cười đầy sự châm biếm

"Giờ thì em tin rồi chứ?!"

Charlotte im lặng như một pho tượng bằng sáp vậy, mọi giác quan đều đau đớn khôn nguôi.

"Bố em thương em nhưng lại chọn lấy tiền của anh, nếu anh là em, bây giờ anh sẽ chọn cách ngoan ngoãn nghe lời, vì dù sao em cũng sẽ không thể rời khỏi đây một cách nguyên vẹn, đúng không?!"

Charlotte ngước nhìn về hướng Jeff, bình tĩnh đến lạ

"Anh nói đúng, giờ thì cũng chẳng còn nhà để về nửa rồi"

"Đúng là nữ nhân thông minh, anh rất thích"

"Được, anh vào tắm trước đi, em đợi anh"

"Được"

Sự tuyệt vọng được thể hiện rõ qua khuôn mặt của Charlotte, thứ duy nhất có thể giúp Charlotte trụ ở vách núi cũng đã không còn nửa, cố gắng bấu víu vào để gia tăng sự đau khổ thì chi bằng cứ thả mình tự do rơi xuống có phải sẽ nhẹ nhàng đi nhiều không?!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play