[ Rhycap ] Oán Nghiệt Phủ Nguyễn
#1 : Tan Thương Khởi Đầu
Cáoo Trắngg ♡
Chin Chào !! ♡
Có sự thay đổi về định kiến xã hội!!
___________________________
(^=◕ᴥ◕=^) ➠ ♡ ➠ (^=◕ᴥ◕=^)
Bom đạn loạn lạc, khói lửa hung tàn cuộn trào kéo về An Triều như cơn hồng thủy cuốn phăng mọi yên bình.
Những cánh đồng lúa vàng ươm trĩu hạt, chỉ vừa chớm chờ ngày gặt hái
Nay bỗng chốc hóa thành bãi chiến trường khốc liệt.
Mùi khét của thuốc súng trộn lẫn mùi đất ẩm, hăng hắc, lấn át cả hương lúa thơm nồng còn vương nơi đầu ngọn.
Tiếng gào thét, tiếng khóc xé lòng đan xen cùng tiếng đạn pháo đinh tai, như muốn xé toạc cả trời xanh vời vợi.
Mặt đất run lên từng cơn dưới bước chân dồn dập của đoàn quân tràn về từ phương xa.
Mỗi nhịp giày giẫm nát lên những bông lúa chín mọng là một nhát cắt tàn nhẫn vào giấc mơ vụ mùa bội thu của người dân quê khốn khổ.
Từ cuối chân trời, bóng đen binh lính rầm rập tràn vào
Gió mang theo khói đạn hun hút quét ngang xóm nhỏ, tựa như một cơn bão đêm không lối thoát.
Tiếng súng nổ vèo vèo, như những mũi tên vô hình cắm xuống đầu những sinh linh vô tội.
Mái nhà rơm cháy rụi, vách đất sụp đổ, cánh đồng trống hoác chỉ còn tiếng chân người bỏ chạy
Vang lên lẫn vào tiếng khóc thảm thiết, tan vào cơn hỗn loạn không hồi kết.
Giữa biển người cuồng loạn, tiếng hét thê lương của một người đàn ông vang vọng lên giữa trời
Dân Làng
CHẠY NHANH ĐI BÀ CON-
Dân Làng
C-CHÚNG NÓ KÉO TỚI RỒI!
Như lưỡi dao rạch ngang khoảng không nặng trĩu.
Dân làng cuống cuồng, người bồng bế con thơ, kẻ cõng người già, giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy.
Ai nấy đều lao khỏi cánh đồng từng một thời trù phú
Như thể phía sau lưng là lưỡi hái tử thần đang kề cận từng nhịp thở.
…Nhưng không phải ai cũng may mắn thoát thân.
Có người nằm rạp giữa ruộng, tay run rẩy vơ vội những bụi lúa
Cố gắng che lên thân thể gầy gò như một tấm áo ngụy trang tuyệt vọng.
Họ nín thở, lặng lẽ như con thú nhỏ co mình trước nanh vuốt kẻ săn mồi, mong manh đến đáng thương.
Một người mẹ trẻ gập người ôm đứa con đỏ hỏn trong lòng
Chạy dọc theo mép ruộng bùn lầy, chân vấp vào rễ lúa mà vẫn gắng đứng dậy, nước mắt rơi lã chã lẫn mồ hôi mặn chát.
Đứa bé vẫn say sưa ngậm lấy bầu sữa, ngủ ngoan lành trong lòng mẹ, chẳng hề hay biết tử thần đã lởn vởn sát bên tai.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Ngoan… Đừng khóc nha con…
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Ráng ngoan… mẹ con chúng ta đi tìm cha-
Phía sau họ, những bước chân thô bạo vẫn không ngừng ập tới.
Đế giày giẫm nát những bông lúa chín, giẫm nát luôn cả kiếp người ngắn ngủi
Những tiếng rên rỉ yếu ớt tan biến trong âm thanh sấm rền của súng đạn và tiếng gầm rú tàn khốc
Xác người bắt đầu nằm rải rác giữa ruộng đồng, máu nhuộm đỏ từng vạt lúa
Một mái tóc dài bị gió thốc tung, vướng vào cành lúa gãy rạp
Đôi tay vươn ra giữa không trung như còn đang cố bám víu lấy chút hơi tàn.
Bất chợt, một tiếng súng khô khốc vang lên.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
AAAA-
Viên đạn oan nghiệt như con quỷ dữ xé gió lao tới, cắm phập vào lưng người mẹ trẻ đang chạy dọc mép ruộng.
Thân thể bà run lên, bước chân khựng lại giữa biển người cuồng loạn.
Cả cơ thể như bị hút cạn linh hồn, hai đầu gối khuỵu xuống ruộng lúa đẫm sương.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
//Máu trào ra từ vết đạn//
Loang thành vệt đỏ giữa màu vàng óng ánh của đồng lúa sắp vào mùa.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
//Nghẹn ngào thở gấp, bàn tay gầy guộc ôm chặt đứa con đỏ hỏn vào lòng//
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Đừng sợ... Mẹ ở đây...
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Ngoan… bú đi con…-
Đứa bé vẫn say ngủ, môi bé xíu bấu lấy đầu ti, chốc chốc phát ra tiếng e… a khe khẽ.
Hai tay nhỏ như cánh chuồn bấu lấy ngực mẹ, chập chờn giữa giấc ngủ ngọt ngào mà không hay biết rằng sự sống bên mình đang dần tắt lịm.
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Cho… mẹ… ôm con thêm chút nữa…
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Cho con bú no rồi… lúc đó hãy tước đi… mạng sống-
Huỳnh Mỹ Lan [ Mẹ Đức Duy ]
Làm ơn- hức…
Người mẹ thều thào, giọng run rẩy như ngọn đèn cạn dầu giữa bão giông.
Bà cố vén lại vạt áo, để lộ bầu ngực đã khô quắt giữa ngày đói khát
Nhưng lòng vẫn ôm hy vọng mong manh được nuôi con lần cuối.
Đôi tay run rẩy gắng gượng giữ lấy sinh linh bé nhỏ, máu vẫn chảy, hòa vào từng sợi tóc đứa bé.
Một giọt nước mắt mặn chát lặng lẽ rơi xuống, lăn qua gò má hốc hác rồi rơi đúng lên làn da non nớt của con.
Đứa bé khẽ cựa quậy, môi vẫn mút sữa, mắt vẫn nhắm nghiền
Vẫn e… a ngây thơ giữa chiến loạn đang xé toạc
Cuối cùng, người mẹ đổ gục.
Không một tiếng thở than. Không một lời trăng trối.
Nhưng đôi tay vẫn siết chặt con vào lòng bản năng thiêng liêng cuối cùng của người mẹ giữa những ngày khói lửa.
Gió Nam thổi qua, lay động từng bông lúa như sóng biển.
Cánh đồng lúa trải dài vàng rực dưới ánh nắng trưa đáng lẽ phải là điềm lành cho mùa bội thu
Giờ đây lại là chứng nhân thầm lặng cho một linh hồn vừa lìa trần.
Sóng lúa vẫn dập dềnh, gió vẫn hát, như thể chưa từng biết có một sinh mạng vừa rơi vào cõi tử giữa cơn điên cuồng của thời thế.
Trong tiếng chân rầm rập của đoàn quân đi qua như cơn bão cát
Đứa bé vẫn nằm yên trong vòng tay lạnh dần của mẹ.
Gương mặt non nớt ấy áp lên bầu ngực đã chẳng còn hơi ấm, vẫn khẽ e… a
Rồi dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào – một giấc ngủ an lành đến xé lòng.
Nó chẳng hề hay biết rằng, từ giây phút ấy, hơi ấm thiêng liêng nhất đời mình đã rời đi mãi mãi.
Người phụ nữ che chở cho nó, dỗ dành nó trong những cơn khóc nức, cho nó bú từng giọt sữa chắt chiu giữa ngày đói khát
Đã nằm lại nơi cánh đồng hoang, thân xác lẫn vào đất mẹ, mãi mãi không thể trở về.
Tiếng súng rồi cũng ngừng. Khói đạn tan dần, bầu trời Nam Kỳ trở lại với gam màu trong vắt đến lạ.
Những người sống sót lần lượt trở về, trong dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt hoang mang đầy nỗi mất mát.
Xóm An Triều sau cơn binh biến lại bắt đầu lặng lẽ gầy dựng từng mảnh vụn của cuộc đời đổ nát.
Cây bằng lăng đầu xóm lại trổ bông, tím ngắt một góc trời.
Lúa trên đồng lại xanh, rồi trổ đòng đòng chờ ngày chín.
Người ta đi qua con kênh cũ, vớt những chiếc nón rách, nhặt lại vài món đồ thất lạc
Như thể gom góp chút ký ức rời rạc của một thời đẫm máu.
Nhưng chiến tranh… không bao giờ thật sự rời xa.
Nó vẫn ở đó trong những đêm gió rít qua hàng cau, ai đó giật mình thức giấc vì một cơn ác mộng cũ.
Trong ánh mắt người mẹ tìm con chẳng thấy.
Trong tiếng rên rỉ giữa giấc ngủ, thảng thốt gọi một cái tên đã chẳng thể đáp lại.
Một thời oan nghiệt... vẫn in hằn lên từng nóc nhà mái lá, từng luống khoai vừa bén rễ, từng đứa trẻ lớn lên trong mất mát
Máu thẫm cho vùng đất An Triều – nơi mọi oan nghiệt bắt đầu khởi sinh
Và đâu đó đôi khi có những tình yêu giữa hai con người tưởng như chẳng thể chạm vào nhau
Lại nảy mầm từ chính tận cùng của tan thương.
____________________________
Cáoo Trắngg ♡
Cáo muốn nói tới đây!! Không hề có yếu tố liên quan tới lịch sử mọi sự khởi đầu đều là tự nhiên sinh sôi nảy nở…
Cáoo Trắngg ♡
Đừng bảo giờ lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên chính suy nghĩ của tác giả muốn viết lên câu chuyện!!
#2. Gió Bụi Phủ Đời Hoa
Sau những tháng năm binh biến tàn khốc, vùng đất An Triều cũng dần lấy lại dáng hình cũ.
Nhưng đổi thay chẳng là bao.
Cáinghèo vẫn bám riết lấy từng nóc nhà, từng mảnh ruộng khô nứt chân chim.
Mấy năm gần đây, hạn hán kéo dài, đất đai bạc màu, cây lúa trổ bông cũng chỉ lèo tèo vài hạt
Thâm rơm vàng úa, lá quắt queo như rút hết sinh khí.
Dân quê quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Tờ mờ sáng đã cắm cúi ngoài đồng, tối mịt mới lụm cụm về nhà, người nào người nấy da sạm, lưng còng, tay đầy bùn đất.
Mồ hôi đổ ướt áo, ướt cả ruộng đồng, vậy mà hạt gạo sạch sẽ trắng ngần lại không vào nồi của họ
Mà chảy hết vào kho của những tên Bá Hộ.
Bá Hộ Nguyễn – cái tên vừa nhắc đến đã khiến kẻ khác phải cúi đầu.
Lão là người giàu nhất vùng An Triều, sở hữu gần một nửa ruộng đất trong vùng.
Không chỉ nhiều của, lão còn có quyền.
Trong tay là đội tay sai hung tợn, dữ như chó điên, chuyên đi đòi nợ, siết đất, lấy trâu, cướp bò, vơ vét cả heo gà trong nhà người nghèo.
Nhà nào chậm đóng tiền mướn đất, không có của cải để thế, thì...
Đàn ông bị lôi ra giữa sân đánh đập bầm dập.
Đàn bà thì chịu cảnh ê chề nhục nhã, bị sàm sỡ, cưỡng hiếp mà chẳng ai dám lên tiếng.
Tiếng khóc, tiếng rên, tiếng cầu xin như lẩn khuất mãi trong bụi tre đầu làng, lẫn vào tiếng gió thổi qua mái lá xiêu vẹo.
Nhưng nhà Bá Hộ Nguyễn cũng là nơi nhiều người nghèo khổ tìm đến, cầu xin được làm công làm ở.
Không phải vì không biết sợ.
Mà vì… ngoài kia đói khát còn đáng sợ hơn.
Người may mắn thì được cho làm bếp, làm vườn, vất vả nhưng còn sống.
Kẻ xui thì phải hầu hạ trong nhà trên, chịu từng trận đòn roi, từng lời nhiếc mắng, thậm chí mất cả nhân phẩm.
Dẫu vậy, dòng người vẫn lũ lượt tìm đến, bởi ở đây chí ít còn có bát cơm nguội để cầm hơi,
Còn hơn ôm bụng đói mà chết rũ giữa ruộng hoang.
____________________________
Ở tận góc khuất cuối làng An Triều, có một mái nhà tranh siêu vẹo nằm chênh vênh bên bờ ruộng lở
Gió chỉ cần thổi mạnh chút là cả vách lá cũng rùng mình.
Đó là nơi trú thân của hai cha con ông Khải – người đàn ông gầy gò, lưng còng sớm vì cuộc đời oằn nặng gánh.
Đứa bé năm nào mém chết ngạt trong vòng tay của người mẹ bị đạn oan nghiệt cướp đi, nay đã lớn
Khi mất vợ, ông Khải không rơi nước mắt trước người đời
Nhưng đêm đến, tiếng ông nấc khẽ cứ vang lên sau bức vách lá, hòa vào tiếng dế kêu buồn tênh trong đêm tối.
Ông gánh hết – vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa làm chỗ dựa cho sinh linh bé bỏng từng suýt lìa đời ấy.
Hai cha con sống lây lất bằng nghề làm mướn.
Ai kêu gì làm nấy, từ gặt lúa, nhổ cỏ, gánh nước đến đốn củi.
Đôi tay Duy, mới mười chín tuổi mà đã sạm đen, chai sần vì nắng gió.
Nhưng oái oăm thay, chính thân thể gầy gò ấy lại mang một vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Duy trắng – trắng như cánh hoa bưởi đầu mùa, trắng mịn màng, mơn mởn như sương sớm đọng trên lá.
Em chẳng phải con nhà phú quý, chẳng được nuông chiều như công tử thiếu gia khuê các
Nhưng sắc vóc hoa nhượng nguyện thẹn khiến bao kẻ say mê
Hoàng Đức Duy
Phải chi… đẹp có thể đổi lấy cơm ăn.
Hoàng Đức Duy
Phải chi… người ta thương mình để mình khổ chớ
Duy ngồi bên hiên nhà, cằm chống lên đầu gối, nhìn về phía ruộng xa, nơi mặt trời đang lặn dần sau rặng cau.
Trong lòng em là một mớ hỗn độn – vừa là ước mơ được sống yên lành
Vừa là nỗi sợ về ánh mắt tham lam của những kẻ từng lén nhìn em mỗi khi em gánh nước, phơi quần áo ngoài mương
Hoàng Đức Duy
Có lúc mình ước… mình xấu xí chút cũng được.
Hoàng Đức Duy
Xấu… để không ai nhìn, không ai nhớ, không ai muốn nuốt chửng…
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đưa mùi lúa non lẫn trong hương bùn đất.
Duy nhắm mắt lại, lưng tựa vào cột nhà đã mối mọt.
Hoàng Đức Duy
“Chừng nào cái nghèo mới tha cho cha con mình đây?”
Từng lời trong đầu em vang lên, chậm rãi như giọt mưa rơi xuống mái lá mục nát.
Trước mặt là hoàng hôn đẹp như tranh vẽ.
Nhưng phía sau, bóng tối đã bắt đầu dâng lên – chực chờ phủ lấy đóa hoa đang hé nở giữa đời này...
Duy từ nhỏ đã thương cha, thương đến tận đáy lòng.
Em biết, từ cái ngày mẹ gục xuống trên cánh đồng, cha em đã không còn cười nữa.
Ông Khải sống vì em, chống chọi với đời cũng vì em.
Nên Duy chẳng bao giờ than thân trách phận nửa câu, dù đôi vai gầy guộc kia ngày một gồng gánh thêm bao nặng nhọc.
Mùa mưa năm ấy đến sớm, trời sụt sùi cả tuần không dứt.
Gió bấc lùa từng cơn lạnh thấu xương qua vách lá mỏng manh.
Ông Khải nằm co ro trên manh chiếu ẩm, mắt mờ đục, da tái xanh, từng cơn ho rũ rượi như muốn rút cả hơi thở ra ngoài.
Hoàng Đức Duy
//Ngồi bên, tay cầm chiếc khăn con, nhẹ nhàng lau mồ hôi rịn trên trán cha//
Ánh đèn dầu lập lòe, bóng em đổ dài trên vách, run rẩy như chính nỗi lòng đang chực trào ra.
Hoàng Đức Duy
Cha ơi... Cha ráng ăn chút cháo, để có sức mà uống thuốc…
Ba Đức Duy
//Lắc đầu yếu ớt, mắt hé mở nhìn đứa con đang quỳ bên chiếu//
Ba Đức Duy
Duy à... Cha làm khổ con quá…
Hoàng Đức Duy
Không, cha đừng nói vậy...
Hoàng Đức Duy
Có cha còn sống, Duy mới còn chỗ nương tựa.
Hoàng Đức Duy
Chừng nào còn có nhau, cực mấy cũng không sao.
Giọng em nghèn nghẹn, cố nuốt nước mắt vào trong.
Hoàng Đức Duy
“Đức Duy không được khóc lúc này không được yếu lòng…”
Hoàng Đức Duy
“Mày mà khóc cha sẽ lo”
Em không dám gục ngã, sợ nhà này không còn người trụ lại.
Mấy bữa nay, ruộng ngoài kia nước ngập trắng xóa, ai cũng rảnh tay nhưng không ai rảnh bụng.
Hoàng Đức Duy
Cha ơi… hổm rầy Duy chạy khắp xóm có xin cháo trắng vớinhặt lá thuốc về sắc.
Hoàng Đức Duy
Có mớ lá lốt héo, vài cọng rễ tranh khô, Duy bẻ làm hai phần
Hoàng Đức Duy
Một phần Duy sắc thuốc cho cha… còn phần còn lại Duy nấu cháo ạ..
Ba Đức Duy
Duy ngoan… Cha xin lỗi-
Hoàng Đức Duy
Cha… Không ạ- đừng xin lỗi Duy…
Hoàng Đức Duy
Bổn phận của Duy là chăm sóc cha mà-
Đêm, gió thổi hun hút qua kẽ nứt vách lá, mưa táp lộp độp vào mái nhà.
Em ngồi ôm gối bên góc bếp, gò lưng hong tay trước đống tro tàn le lói.
Hoàng Đức Duy
Nếu mai này… cha không còn, mình biết sống sao?
Hoàng Đức Duy
Không… không được nghĩ như vậy…
Hoàng Đức Duy
Cha còn sống phải sống.
Hoàng Đức Duy
Dù có phải quỳ lạy cả thế gian này, mình cũng không để cha bỏ lại mình.
Một tiếng ho sặc sụa vang lên trong gian nhà, kéo Duy ra khỏi dòng suy nghĩ.
Em vội vàng chạy vào, đỡ cha dậy, vỗ nhẹ lưng
Hoàng Đức Duy
Cha… Cha có sao không?
Hoàng Đức Duy
Cha! Cha chịu khó uống thêm lần thuốc nữa nghe.
Hoàng Đức Duy
Rồi mai trời nắng, con ra ruộng làm mướn, mình có tiền
Hoàng Đức Duy
Con mua thuốc Bắc cho cha uống, tốt lắm đó cha.
Ông Khải mỉm cười yếu ớt, đưa tay run run xoa đầu Duy
Ba Đức Duy
Duy của cha… Đứa nhỏ cứng cỏi quá…
Duy nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy, áp vào má mình.
Bên ngoài, cơn mưa vẫn rả rích không dứt.
Gió cứ rít qua từng hàng tre như thở dài cho một kiếp người nhỏ nhoi giữa phận trời nghiệt ngã.
#3. Suy Nghĩ Quẩn Quanh
Áo em ướt sũng bám dính lấy lưng, lạnh đến thấu xương, vậy mà em vẫn cố nán lại ở đầu chợ
Hoàng Đức Duy
//Đôi mắt ngó nghiêng mong có ai thuê việc//.
Đến khi trời sẩm tối, cái bụng đánh trống từng hồi, em mới lê bước về nhà với túi khoai sượng mà bà bán hàng thương tình dúi cho.
Em không dám mơ cao, cũng chẳng ước vọng xa xôi.
Em chỉ mong cha không đói, chỉ mong có chút đồng mua gạo, mua thuốc, có manh áo lành để ông không run lên mỗi lần gió bấc tràn về.
Hoàng Đức Duy
“Sống nghèo cũng được… miễn là có nhau”
Hoàng Đức Duy
“Chết đói cũng được… miễn cha còn thở.”
Em tự nhủ vậy, từng ngày.
Đời Duy, em nghĩ, sẽ cứ thế mà trôi – như nhánh lục bình tím lặng lẽ xuôi dòng, mặc nước cuốn đi đâu thì đi, miễn là không lạc bến.
Nhưng năm nay... mùa màng thất bát, ruộng khô nứt nẻ, cây lúa trổ cờ mà không hạt, người người thiếu ăn.
Nỗi lo cơm gạo ngày càng đè nặng. Ngay cả những nhà có đất cũng chật vật, huống chi cha con em chỉ là phận làm thuê.
Một chiều, Duy từ chợ về, thấy ông Khải nằm co quắp bên góc nhà, mắt nhắm nghiền, trán nóng hầm hập.
Bao nhiêu thuốc lá dân gian em sắc mấy hôm trước giờ như vô dụng.
Hoàng Đức Duy
Cha... cha đừng dọa con... Mở mắt ra đi cha ơi...
Em chạy đôn đáo khắp xóm tìm thầy thuốc nhưng ai nấy đều lắc đầu ngao ngán
Dân Làng
Không có tiền, sao cắt thuốc Bắc?
Dân Làng
Muốn cứu người, phải có bạc trắng như vôi…
Đêm đó, Duy ngồi bên cha, cầm tay ông mà đôi mắt đã ráo hoảnh không còn nước để khóc.
Trái tim nhỏ bé như bị bóp nghẹt.
Hoàng Đức Duy
“Không thể chờ chết. Không thể để cha đi như mẹ…”
____________________________
Những ngày gần đây, làng trên xóm dưới rộ lên tin nhà Bá Hộ Nguyễn tuyển người ở.
Dân Làng
“Nhà Bá Hộ Nguyễn dạo này thiếu người làm.
Mới có đứa bỏ trốn vì bị đánh gần chết.
Nhưng nếu chịu vô, mỗi tháng vẫn có gạo, có chút tiền thuốc thang…”
Nhà nào có con cái đủ sức lao động đều rục rịch cho đi, dẫu biết nơi đó không mấy tốt lành.
“Cực khổ cũng được… chứ ở nhà chỉ có nước mà chết đói.”
Duy nghe mà lòng như ngồi trên đống lửa tin tức cứ rì rầm như ong vo ve bên tai.
Em biết rõ cái tên “Bá Hộ Nguyễn” chẳng phải danh tiếng gì tốt đẹp.
Cái nhà ấy... như cái miệng cọp há ra chờ nuốt chửng những đứa trẻ nghèo chẳng có nơi nương tựa.
Tối đó, trời trở gió, mái nhà lá ọp ẹp kêu lên từng tiếng kẽo kẹt như người rên xiết.
Duy nằm co mình bên chiếc chiếu rách, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Hoàng Đức Duy
Mình không muốn đi không muốn rời cha.
Hoàng Đức Duy
Nhưng... nếu không đi, lấy gì mua thuốc?
Hoàng Đức Duy
Nếu không đi... cha có còn sống nổi qua mùa mưa năm nay không?
Ngoài kia, tiếng gió rít xuyên qua hàng tre nghe lạnh buốt tận tim gan.
Trong nhà, ông Khải lại ho khan, một tràng dài, từng tiếng như dao cứa vào lòng em.
Hoàng Đức Duy
//Bật dậy, đốt cây đèn dầu//
Ánh lửa nhỏ leo lét, hắt lên khuôn mặt cha xanh xao, hốc hác.
Cái thân hình từng gồng gánh cả một gia đình giờ chỉ còn là da bọc xương.
Hoàng Đức Duy
//Ngồi xuống, lấy mảnh giẻ ướt lau trán cha//
Ba Đức Duy
//Bàn tay ông lạnh dần//
Hoàng Đức Duy
“Cha ơi… Con… không muốn xa cha chút nào hết”
Hoàng Đức Duy
“Con sợ… sợ một ngày con trở về, cha đã không còn…”
Giọng Duy nghẹn lại nơi cổ.
Em quay đi, giấu nước mắt vào tay áo trong lồng ngực, hai chữ “đi” và “ở” cứ giằng xé, vò nát cả lòng.
Hoàng Đức Duy
“Người ta bảo vô nhà đó rồi… đâu dễ mà ra”
Hoàng Đức Duy
“Có đứa còn không sống nổi để về”
Hoàng Đức Duy
“Nhưng nếu ở lại, chẳng lẽ chỉ biết ngồi nhìn cha chết dần trong căn nhà rách nát này hay sao?”
Tiếng mưa lại bắt đầu rơi, từng giọt nhỏ tí tách, lạnh lẽo.
Mưa như xát vào da thịt, như vẽ lên tim em những vết cắt dài không thấy máu, chỉ thấy đau.
Em ngồi thừ ra đó đến tận khuya. Bóng đèn dầu nhòe đi trong mắt cay xè.
Duy đặt tay lên ngực, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Không phải vì sợ, mà vì bất lực.
Em chỉ mới mười sáu… chưa từng biết thế nào là yêu, chưa từng sống một ngày trọn vẹn không lo nghĩ, chưa từng mơ một giấc mơ đủ dài.
Hoàng Đức Duy
“Mẹ ơi… Nếu mẹ còn sống… mẹ có để con đi không?”
Hoàng Đức Duy
“Nếu cha biết con sắp làm gì… liệu cha có cản không?”
Hoàng Đức Duy
“Giờ… con không có ai để trốn phía sau nữa…"
Duy đưa tay quệt giọt nước bên má – không biết là mưa hay nước mắt – rồi đứng dậy
Nhìn về phía ánh đèn leo lét từ căn nhà ngói lớn cuối xóm… nơi mang tên:
Download MangaToon APP on App Store and Google Play