Mùa hè năm ấy, cơn mưa rơi không dứt như thể muốn gột rửa tất cả bụi bặm của thế gian. Tiếng mưa gõ lên mái hiên cũ, hòa cùng mùi ẩm mốc từ những bức tường đã bạc màu, khiến căn phòng nhỏ càng thêm lạnh lẽo.
Thẩm Vy ngồi co ro trong góc giường, một tay ôm chặt gối, tay kia siết lấy mép chăn đã sờn cũ. Cô không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám phản kháng.
Trước mặt cô, “Vương Phụ” người phụ nữ mà suốt bao năm qua luôn tự xưng là “bác cả” của cô, đứng chống nạnh, ánh mắt lạnh như sắt thép, không có chút tình thân nào.
“Cháu nên biết điều chút đi, Vy. Nhà bác đã nuôi cháu gần mười lăm năm. Bây giờ bác chỉ cần cháu làm một việc nhỏ, gả thay cho Nhược Tâm, thì có gì là không phải?”
Giọng nói ngọt nhạt nhưng đầy tính toán. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Vy đã quá quen với kiểu áp đặt đó. Cô là trẻ mồ côi, cha mẹ mất trong một vụ tai nạn giao thông khi cô mới ba tuổi. Nhà bác cả, nơi được gọi là “người thân” duy nhất, nhận cô về nuôi không phải vì tình thương, mà vì số tiền bảo hiểm kếch xù từ cha mẹ cô để lại.
Lớn lên trong căn nhà ấy, cô học cách im lặng, học cách chịu đựng, và học cả cách sống mà không để ai chú ý đến mình. Cô không được đi học ở trường tốt như chị họ, không có đồ mới, không được gọi tên một cách ấm áp. Tất cả những gì cô có là sự tồn tại mờ nhạt, như một cái bóng sống lặng lẽ trong nhà người khác.
“Cháu… cháu không thể…”Thẩm Vy cố gắng cất lời, nhưng giọng lại run rẩy.
Vương Phụ nhướng mày, nụ cười mỉm nhếch mép.
“Không thể? Cháu nghĩ cháu có tư cách để nói hai chữ ‘không thể’ sao? Cái nhà này nuôi cháu từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Cháu nợ cả nhà bác một mạng sống. Nếu hôm nay bác nói cháu đi chết thay Nhược Tâm, thì cháu cũng phải làm!”
Câu nói như nhát dao cứa vào tim cô.
Thẩm Vy không phải không biết vị hôn phu của Nhược Tâm là ai. Cô từng nghe đến tên anh, “Khương Duật”người thừa kế tập đoàn Khương Thị khổng lồ, nổi danh khắp giới thương trường không chỉ bởi tài năng mà còn vì tính cách máu lạnh tàn nhẫn.
Người ta đồn rằng anh ta chưa từng cười, ánh mắt sắc lạnh như băng, có thể khiến đối thủ kinh hãi chỉ bằng một ánh nhìn. Anh ta không gần phụ nữ, không thích bị quấy rầy, càng không tin vào thứ gọi là tình yêu. Cuộc hôn nhân với con gái nhà họ Nhược chỉ là đính ước năm xưa của thế hệ trước.
…
Tin đồn thì bay xa ….
Không hiểu sao trong một đêm, Nhược Tâm cô con gái quý báu của Nhược Kỷ và Vương Phụ, lại đột nhiên “bị bệnh nặng”, không thể gả đi, và vị trí cô dâu, ngay lập tức được thay bằng cái tên.” Thẩm Vy.”
Không thiệp mời, không hôn lễ, không ai chúc phúc.
Chỉ có một chiếc xe đen đậu trước cổng nhà họ Nhược vào lúc chạng vạng tối, đưa cô gái gầy gò trong bộ váy cưới đơn sơ rời khỏi cuộc đời cũ, bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Căn biệt thự của nhà họ Khương lạnh lẽo như một tòa lâu đài bỏ hoang. Mọi thứ bên trong đều được bố trí hoàn hảo, tỉ mỉ, sang trọng đến mức khiến người khác choáng ngợp.
Nhưng không có hoa cưới. Không có pháo. Không có ai đón.
Chỉ có người quản gia bước ra, cúi đầu nói ngắn gọn:
“Cô vào phòng nghỉ đi. Thiếu gia sẽ đến sau.”
…
Phòng tân hôn cũng chẳng khác gì căn phòng mẫu trong các tạp chí thiết kế hoàn hảo nhưng vô hồn. Thẩm Vy ngồi trên mép giường, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đêm dần buông.
Cửa phòng bật mở, tiếng bước chân nặng nề vang lên giữa sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Người đàn ông ấy xuất hiện trong bóng tối, như thể mang theo cả sự lạnh giá từ thế giới bên ngoài.
Anh mặc một bộ âu phục đen, dáng người cao lớn, từng đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc bén như tượng tạc. Đôi mắt sâu thẳm không mang chút cảm xúc nào, như nhìn xuyên thấu tâm can người đối diện.
Thẩm Vy vô thức đứng dậy, lắp bắp nói: “Tôi… tôi là Thẩm Vy…”
Anh nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lẽo không hề che giấu sự khinh thường.
“Không quan trọng.” Giọng nói trầm thấp nhưng chứa đựng cả ngàn tầng băng giá.
Cô sững người.
“Đừng làm bẩn mắt tôi.” Anh xoay người, bước ra ngoài, không để cô nói thêm lời nào.
Tiếng cửa đóng lại khô khốc như chấm dứt cả cuộc đời mới vừa bắt đầu của cô.
Cô gái nhỏ đứng đó, váy cưới trắng muốt giờ như một lớp ngụy trang lố bịch. Cô là cô dâu, chính xác là trên danh nghĩa của người đàn ông ấy, nhưng trong mắt anh, cô thậm chí còn không phải là một con người.
Thẩm Vy ngồi sụp xuống, ôm lấy gối, nước mắt chảy dài không tiếng động.
Không ai dạy cô cách trở thành một người vợ.
Cũng không ai dạy cô làm sao để sống với một người như Khương Duật.
Từ giờ, cô sẽ phải sống trong một căn nhà không có tình thân, không có tình yêu, không có cả hơi ấm.
Chỉ có một người đàn ông máu lạnh, và một cuộc hôn nhân không ai mong muốn.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng len qua khe rèm, chiếu vào căn phòng rộng lớn nhưng lại lạnh lẽo. Thẩm Vy mở mắt, đôi mắt còn vương lại chút hoảng sợ mơ hồ. Đêm qua, cô đã ngồi lặng suốt mấy tiếng, không dám khóc to, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt như một cái bóng bị bỏ rơi.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh, nhưng trong lòng cô, trời vẫn tối.
Không ai gõ cửa. Không ai hỏi han. Cũng không ai nhớ rằng trong căn biệt thự này vừa có thêm một người vào ở.
Thẩm Vy rón rén rời khỏi giường, nhìn quanh căn phòng sang trọng. Nơi đây đẹp hơn bất cứ nơi nào cô từng sống, nhưng lại lạnh lẽo hơn cả căn gác mái nhà bác cả.
Trên bàn có một bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, đơn giản nhưng đắt tiền. Cô thay vào, rồi bước ra khỏi phòng. Hành lang dài phủ thảm nhung, mỗi bước chân đều nhẹ bẫng, như sợ mình làm phiền đến ai đó.
Tầng trệt, người giúp việc đang dọn dẹp, quản gia đứng nghiêm chỉnh bên cầu thang.
“Thiếu phu nhân.” Ông ta nhìn thấy cô thì khẽ gật đầu, biểu cảm nghiêm túc như đang gặp khách hàng thương gia.
Thiếu phu nhân?
Từ đó khiến cô có chút giật mình.
Thẩm Vy, trở thành thiếu phu nhân của Khương Duật… nhưng dường như cả ngôi nhà này đều biết, cái danh ấy chỉ là hình thức.
“Thiếu gia đang ăn sáng trong phòng ăn.” Quản gia nói, không để cô kịp trả lời đã xoay người dẫn đường.
Phòng ăn rộng, bàn ăn dài phủ khăn trắng. Ở đầu bàn, người đàn ông ngồi đọc tài liệu, thản nhiên nhấp cà phê như đang ở một khách sạn năm sao.
Khương Duật mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay đeo đồng hồ bạc. Mái tóc anh gọn gàng, khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng đến vô cảm.
Cô đứng đó, không biết nên chào, nên ngồi, hay nên rút lui.
Không khí ngưng đọng vài giây.
“Cô định đứng đó đến bao giờ?” Anh không ngẩng đầu, giọng nói đều đều, nhưng lạnh hơn cả gió sáng sớm.
Thẩm Vy run lên, cúi đầu nhỏ giọng: “Tôi… tôi xin lỗi…”
Cô bước đến chiếc ghế cách xa anh nhất, lặng lẽ ngồi xuống. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, có bánh mì nướng, trứng ốp và sữa. Nhưng cô lại chẳng có tâm trạng nào để ăn.
“Không ăn được hay muốn nhịn đói để gây sự chú ý?” Khương Duật đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu cô.
Cô vội vàng lắc đầu: “Không phải… tôi chỉ… chưa quen thôi.”
Anh cười lạnh, cười mà như không cười. “Tiểu thư nhà họ Nhược mà cũng có lúc chưa quen nổi bánh mì với sữa sao?”
Cô khựng lại.
Lời nói vô tình ấy khiến cô hiểu rõ, anh hoàn toàn không biết người cưới anh tối qua không phải là Nhược Tâm thật sự.
Khương Duật lại cúi đầu xem tài liệu, như thể không có cô tồn tại. Cả bữa sáng, anh không nói thêm một lời. Cô cũng không dám rời đi trước.
Khi anh đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt vang lên lần nữa: “Cô không cần phải đóng vai người vợ tận tụy trước mặt tôi. Tôi không quan tâm.”
Cô ngẩng đầu nhìn theo bóng anh rời đi. Dáng người cao lớn, dứt khoát. Cánh cửa phòng khép lại, để lại một mình cô giữa không gian trống trải.
Thẩm Vy siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Cô không trách anh.
Anh ghét cô, khinh thường cô… cũng là điều dễ hiểu. Dù sao thì trong mắt anh, cô cũng chỉ là một cô gái được nhà họ Nhược gả tới vì lợi ích, thậm chí còn chẳng có đủ tư cách bước vào thế giới của anh.
Cô về phòng, tự dặn lòng không được khóc. Mọi chuyện đã bắt đầu rồi, dù có trốn tránh thế nào, cô cũng không thể quay về quá khứ.
…
Tối đó, Khương Duật không về.
Ngày thứ hai, thứ ba, cũng không có tin tức gì từ anh.
Cả căn biệt thự như một cỗ máy vận hành tự động. Người giúp việc không ai dám bắt chuyện. Cô trở thành cái bóng lặng lẽ, không tên tuổi, không địa vị.
Có lần cô đứng trước phòng sách, nghe thấy mấy người hầu nói chuyện với nhau.
“Thiếu gia không thích phụ nữ ở gần. Cô ta… e rằng sớm muộn cũng bị đuổi thôi.”
Cô không phản bác, cũng không giận.
Đêm về, cô thường ngồi nơi ban công, nhìn ánh đèn xa xa của thành phố. Cô nghĩ về ba mẹ, những người đã rời bỏ cô từ khi còn nhỏ. Cô tự hỏi nếu họ còn sống, liệu cô có phải chịu những tháng ngày thế này không?
Cho đến một hôm, khi Thẩm Vy đang tưới hoa trong vườn, cô nghe thấy tiếng xe dừng lại.
Cô nhìn lên, tim đập mạnh khi thấy Khương Duật bước xuống.
Anh vừa đi công tác về. Vẫn là ánh mắt lạnh lùng, vẫn là gương mặt không biểu cảm.
Cô muốn chào, nhưng chưa kịp mở lời, anh đã lạnh nhạt nói với quản gia: “Sắp xếp lại phòng khách. Có khách tối nay.”
“Vâng, thiếu gia.”
Khương Duật quay sang liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện vẻ châm chọc. “Tốt nhất đừng xuất hiện khi tôi có việc. Tôi không thích bị làm phiền.”
Cô mím môi, gật đầu. “Tôi hiểu.”
Anh nhướng mày, cười nhạt. “Thật không ngờ tiểu thư nhà họ Nhược lại biết nghe lời như vậy.”
Thẩm Vy đứng lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Tối hôm đó, Khương Duật tiếp khách, một vài người đàn ông trong giới thương trường, ngôn từ sắc bén, bàn chuyện hàng trăm triệu như chuyện thường nhật.
Cô chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng, ôm một quyển sách mà không đọc được chữ nào.
Cô không biết mình sẽ sống như thế này đến bao giờ.
Cô chỉ biết, từ giây phút đặt chân vào nhà họ Khương, cô đã không còn là Thẩm Vy tự do nữa.
Cô là “vợ ” của Khương Duật.
Một cái tên, một thân phận, nhưng lại chẳng có lấy một vị trí trong lòng anh.
Buổi chiều đầu thu, khu vườn sau nhà họ Khương rợp bóng nắng. Lá cây bắt đầu úa vàng, gió mơn man thổi, mang theo mùi cỏ xanh và hương hoa nhè nhẹ.
Đây là góc yên bình duy nhất trong căn biệt thự lạnh lẽo này, nơi mà không có ánh mắt dò xét của quản gia, không có tiếng bước chân rập khuôn của người giúp việc, càng không có anh, “Khương Duật.”
Thẩm Vy ngồi thụp xuống dưới tán cây hòe lớn, tay cẩn thận băng bó cho một con chim sẻ nhỏ bị thương ở cánh. Nó run rẩy, ánh mắt hoảng hốt nhưng không giãy giụa, dường như cảm nhận được cô không phải mối đe dọa.
Cô dùng một miếng vải sạch lấy từ tủ thuốc, nhẹ nhàng cố định vết thương rồi đặt nó vào lòng bàn tay, dịu dàng thì thầm: “Ngoan nào, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là mày sẽ bay được thôi.”
Đôi mắt cô ánh lên một thứ dịu dàng mà hiếm ai từng thấy trong căn nhà này. Giọng nói nhẹ như gió thoảng, mang theo một nỗi buồn không tên.
“Cố gắng nhanh khỏi….mày sẽ được bay đi… bay thật xa… đừng bị ai giam giữ như tao.”
Lời thì thầm ấy rơi vào tai một người khác, người mà cô không biết đang đứng cách mình chưa đến mười bước chân.
Khương Duật vô tình đi ngang khu vườn sau, muốn tìm chút yên tĩnh sau một buổi họp trực tuyến dài mấy tiếng. Nhưng anh không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cô gái nhỏ bé trong chiếc váy trắng đơn giản, tay nâng con chim nhỏ, ánh nắng rơi rớt trên vai cô, khiến dáng vẻ ấy trở nên mong manh và trong trẻo lạ thường.
Anh đứng lặng vài giây, đôi mắt đen tối tĩnh lặng, như đang cân nhắc xem có nên bước tiếp hay không.
Cuối cùng, anh vẫn bước tới, tiếng giày da đạp lên lối sỏi khiến Thẩm Vy giật mình quay đầu.
Ánh mắt cô lập tức trở nên lúng túng, lo lắng. Tay cô run lên, suýt làm rơi con chim nhỏ.
“Xin lỗi… tôi không biết… anh ở đây.” Cô khẽ cúi đầu, theo thói quen né tránh ánh mắt anh.
Khương Duật đứng lại, hai tay đút túi quần, ánh mắt lướt qua con chim trong tay cô như nhìn một thứ không đáng để bận tâm.
“Cô lén nuôi chim trong vườn nhà tôi?” Giọng anh đều đều, không nóng không lạnh, nhưng áp lực như thể có thể ép người ta nghẹt thở.
“Không phải…” Cô cuống quýt giải thích, “Tôi chỉ thấy nó bị thương nên… nên giúp một chút thôi. Khi nó khỏi, tôi sẽ thả.”
Anh không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên bàn tay trắng muốt đang nâng nhẹ con chim nhỏ. Sự cẩn trọng, sự dịu dàng ấy… không giống với dáng vẻ giả tạo mà anh từng tưởng tượng về cô.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc.
Khương Duật nhếch môi cười nhạt. “Tôi không ngờ tiểu thư nhà họ Nhược lại có lòng thương động vật như thế.”
Giọng điệu mỉa mai khiến tim cô thắt lại. Cô không phản bác. Cô không phải Nhược Tâm. Nhưng cũng chẳng thể nói thật.
Khương Duật quay đi, ánh mắt đã lạnh lẽo trở lại.
“Cô nên nhớ, cô không đến đây để chăm chim hay trồng hoa. Cô là vợ tôi, ít nhất là trên danh nghĩa. Nếu cô muốn diễn vai hiền lành ngây thơ, thì nên biết lúc nào cần diễn.”
Dứt lời, anh bỏ đi, để lại sau lưng bóng dáng cô gái đang ôm con chim bé nhỏ trong tay, lặng lẽ cúi đầu.
Ánh nắng buổi chiều không còn ấm nữa.
…
Tối hôm đó, Thẩm Vy không ngủ được.
Cô nằm cuộn mình trong chăn, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Lời nói của anh như một con dao bén, cắt vào những suy nghĩ cô cố gắng che giấu.
“Cô là vợ tôi, ít nhất là trên danh nghĩa.”
Là vợ. Nhưng không có một chút quyền lợi của người vợ.
Là vợ. Nhưng không có tình yêu, không có quan tâm, không có cả sự tôn trọng.
Cô thở dài. Con chim nhỏ trong lòng bàn tay ngày hôm nay, cũng giống như chính cô vậy, có đôi cánh, nhưng lại không thể bay.
…
Hai ngày sau, cô mang con chim ra sân, nhẹ nhàng mở tay. Nó đã khỏe, vết thương gần như lành hẳn.
Con chim vỗ cánh, bay lên cao, nghiêng nghiêng giữa nền trời xanh thẳm rồi khuất dạng sau hàng cây.
Cô nhìn theo, mỉm cười buồn bã.
“Bay đi… đừng quay lại nơi này nữa.”
Giọng nói nhỏ đến mức nếu không đứng sát bên, chắc chắn chẳng ai nghe thấy.
Nhưng một lần nữa, Khương Duật lại vô tình xuất hiện.
Anh đứng ở ban công tầng hai, vừa mở cửa thì thấy cảnh tượng ấy, cô gái trong vườn, ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt dịu dàng đến mức khiến tim người ta vô thức khựng lại một nhịp.
Có điều, nét mặt anh vẫn lạnh tanh, chẳng lộ ra cảm xúc gì.
“Giả tạo.” Anh lẩm bẩm một mình, rồi quay đi.
Anh không biết tại sao lại để tâm đến mấy chuyện nhảm nhí như thế. Một cô gái, một con chim, một chút ánh nắng, chẳng có gì liên quan đến thế giới của anh cả.
Và anh cũng không định để nó liên quan.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play