Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ CapRhy ] Độc Sủng Tam Vương Phi

01

Hoàng Kim Long - Vua Thứ 10 Của Triều Đại Hoàng Tộc Nơi Ở : Càn Thanh Cung Phạm Anh Quân - Nam Hậu - Vợ Của Kim Long Nơi Ở : Dực Khôn Cung Thượng Long - Đại Vương Gia Bảo Khang - Đại Vương Phi Nơi Ở : Ngọc Minh Phủ Đăng Dương - Nhị Vương Gia Pháp Kiểu - Hôn Thê Chưa Cưới Của Nhị Vương Gia Nơi Ở : Thừa Ân Phủ Đức Duy - Tam Vương Gia Quang Anh - Hôn Thê Tam Vương Gia Nơi Ở : Thanh Vân Phủ Triệu Minh Tâm - Triệu Quý Phi Của Kim Long - Vợ Lẽ Của Kim Long Nơi ở : Vĩnh Hoà Cung Lâm Thư Hà - Ngọc Phi - Vợ Lẽ Của Kim Long Nơi Ở : Cảnh Dương Cung Thành An - Tứ Vương Gia - Con của Lâm Thư Hà
Nguyễn Trường Sinh - Quốc Vương Thảo Nguyên Mông Cổ Anh Tú - Vương Hậu - Vợ Trường Sinh Minh Hiếu - Đại Hoàng Tử Quang Anh - Nhị Hoàng Tử một số nhân vật khác ….
———————————
thái giám
thái giám
Chiếu Chỉ Thiên Tử Sắc Chỉ Truyền Thiên Hạ Thiên mệnh vô thường, vận nước chuyển dời, cơ đồ xã tắc cần người kế nghiệp, trị quốc an dân, nối chí tiên vương. Nay trẫm xét thấy Ngũ Hoàng tử Hoàng Kim Long từ thuở nhỏ đã học rộng, tài cao, đức độ vẹn toàn, kính trên nhường dưới, thương dân như con, đủ tài đủ đức kế vị ngai vàng, chấn hưng cơ nghiệp tổ tông. Nay, Trẫm thuận theo ý trời, lòng dân và đại thần, chính thức ban Chiếu Lập Ngôi: Truyền ngôi Hoàng đế cho Hoàng tử Hoàng Kim Long , xưng hiệu là Long Khánh Đế , chính thức đăng cơ, thay Trẫm gánh vác giang sơn, bảo hộ bách tính, dựng xây thái bình thịnh trị. Các văn võ bá quan, chư tướng trăm họ trong ngoài, từ nay một lòng trung thành, phò tá Tân quân, nghiêm cẩn tuân chỉ, không được lơ là bổn phận. Chiếu này ban ra, khắc vào đá vàng, lưu truyền muôn thuở.
thái giám
thái giám
Khâm Thử
Gió sớm se lạnh, tiếng chuông ngũ liên ngân vang giữa Đại điện Thiên Minh. Trăm quan cúi rạp dưới bậc long ngai, chính giữa điện, một thiếu niên thân mặc cẩm bào lam thẫm, quỳ gối, đầu cúi sâu, lưng thẳng như tùng, không một tia run rẩy
Kim Long
Kim Long
Thần … lĩnh chỉ
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng trống đăng quân vang rền, cờ ngũ sắc tung bay giữa sân rồng, báo hiệu một kỷ nguyên mới bắt đầu — kỷ nguyên của Hoàng Long Khánh Đế
Ngài vốn là người dẫn đầu hơn trăm vạn binh đánh đuổi giặc ngoại xâm trận vừa rồi , nhưng thực sự bản chất của một tướng chỉ huy đứng đầu , hơn ai hết ngài hiểu rất rõ tính chất của chiến tranh . Khi chiến tranh nổ ra cả hai bên đều thiệt hại về người , của cải …
Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên phá tan bầu không khí
thái giám
thái giám
Bẩm hoàng thượng nam hậu đến
Kim Long
Kim Long
Gọi nàng vào đây , ta đang căng thẳng cần nói chuyện với nàng ấy
thái giám
thái giám
Dạ
Thân ảnh với y phục màu xanh ngọc bích thước tha , bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng bước vào hành lễ
Anh Quân
Anh Quân
Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng [ hành lễ ]
Ngài bước tới đưa tay ra ngỏ ý muốn đỡ y đứng lên , y cũng không từ chối và đặt tay mình vào bàn tay lớn kia lấy thế mà đứng dậy
Kim Long
Kim Long
Nàng tới thật đúng lúc
Anh Quân
Anh Quân
Hoàng thượng đang sầu não chuyện gì sao ?
Ngài dắt tay y nước đi lại ghế ngồi
Kim Long
Kim Long
Hôm nay giữa triều, các đại thần tranh cãi không ngớt về việc nghị hòa. Có kẻ bảo ta yếu đuối, có kẻ lại sợ lòng người phương Bắc trá ngụy. Nhưng trẫm nghĩ… đã là vua, cần dám chọn con đường ít máu nhất, dù là khó nhất
Đẩy chén trà qua phía ngài , lặng lẽ nói :
Anh Quân
Anh Quân
Thiếp tin Bệ hạ đã cân nhắc kỹ. Dù núi băng vạn trượng, cũng khởi từ một lớp tuyết đầu tiên. Nếu lòng đã thật tâm cầu hòa, sao không viết thư, dâng lên cả tâm ý và tấm lòng của một bậc quân vương?
Hoàng thượng khẽ gật đầu, nhưng rồi lại chậm rãi thở ra:
Kim Long
Kim Long
Trẫm e rằng nếu ta quá nhún nhường, bọn họ sẽ nghĩ Hoàng Tộc ta đã suy. Vậy nên… thư phải mềm, mà lời phải cứng. Gió xuân, nhưng không để ai tưởng là khói sương
Y mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà sắc sảo:
Anh Quân
Anh Quân
Hãy để thiếp đọc qua sau khi Bệ hạ viết xong. Một đôi mắt nữ nhân đôi khi thấy được những góc lòng mà binh thư không có. Nếu có thể tránh được một trận máu đổ, thì có sửa mười chữ cũng là đáng
Ngài nhìn y , ánh mắt dịu đi
Kim Long
Kim Long
Cả thiên hạ này, người hiểu trẫm nhất… là nàng
Gió đêm nhẹ lùa qua lớp rèm lụa mỏng, ánh trăng ngoài cửa chiếu bạc đầu án thư. Hoàng hậu ngồi đối diện hoàng thượng, tay cầm bản thảo bức thư nghị hòa mà người vừa hoàn tất. Nàng đọc chậm rãi, từng câu từng chữ, đôi mày thanh nhíu nhẹ ở vài đoạn. Một lúc sau, nàng khẽ lên tiếng:
Anh Quân
Anh Quân
“Chấm dứt binh đao, kết tình hữu hảo”, đoạn này Bệ hạ viết rất chân thành, nhưng e rằng bên Mông Cổ sẽ cho là quá dễ dãi. Sao không thay thành “đề nghị lập lại hoà bình , để tránh thêm tổn thất sinh linh vô ích” – vừa giữ thể diện, vừa không mất thế quân cờ?
Kim Long
Kim Long
Nàng đúng, ngôn từ trong thư như cờ trận – cần thả vừa đủ, mà không để đối phương vươn tay bắt được cả dây thừng.
Y gật đầu, tay cầm bút lông chấm mực, khẽ sửa vài chỗ
Anh Quân
Anh Quân
Và đoạn cuối… “Nếu Quốc vương có lòng đáp lại, Trẫm sẵn sàng phái sứ đoàn thân chinh đến Đại Mông”, đoạn này có phần quá khiêm. Người là thiên tử, không thể vội bước trước một lời phúc đáp chưa thành. Hay để thiếp đề nghị đổi thành: “Nếu Quốc vương thật tâm hòa nghị, Trẫm sẽ cử đặc sứ mang quốc thư và lễ vật, bàn rõ điều ước, định rõ hòa hiếu.”
Ngài nhìn nét chữ thanh mảnh nhưng mạnh mẽ y viết, khẽ nói:
Kim Long
Kim Long
Chữ nàng nhẹ, nhưng lại giữ được cốt khí thiên triều
Anh Quân
Anh Quân
Vậy là được rồi. Thiếp tin, nếu phía họ còn lý trí, thư này đủ khiến họ phải ngẫm nghĩ ba phần [ tay khẽ vuốt nếp gấp thư ]
Hoàng thượng đưa tay nhận lại, khẽ nhìn nàng một hồi lâu:
Kim Long
Kim Long
Khi có nàng bên cạnh, trẫm mới thấy lòng mình vững hơn bao giờ hết

02

Thảo Nguyên Mông Cổ
Gió Bắc gào rít ngoài thảo nguyên, thổi phăng cả màn trướng đỏ thẫm trước cửa đại điện. Bên trong, Quốc vương Mông Cổ ngồi uy nghi trên ngai vàng bằng xương thú và gấm quý, tay cầm thư của Hoàng Tộc , ánh mắt trầm mặc như gió cuốn đá lạnh.
Quốc Vương Mông Cổ đã nhận được thư nghị hoà nhưng trong lòng vẫn còn chút ái ngại nghi ngờ bởi vì Hoàng Tộc xưa nay đều ra tay rất sát phạt nhưng bây giờ lại muốn nghị hoà . Với sự tính toán của Quốc Vương Mông Cổ và các chúng thần và rồi đã quyết đưa ra một chính sách “liên hôn ”
Triều đình vừa tan, các đại thần chưa kịp nguôi tranh cãi thì trong cung đã vang hồi chuông triệu. Vương hậu nương nương thân chinh đến Ngự Thư Phòng, không cần báo trước, chỉ với một câu:
Anh Tú
Anh Tú
Bổn cung có chuyện cần gặp quốc vương
Trăng đã lên cao, ánh bạc rọi qua rèm lụa trắng, đổ bóng hai người trên nền gạch lạnh. Vương hậu ngồi thẳng trên chiếc ghế gỗ trầm, sắc mặt nghiêm nghị. Trước mặt nàng, Quốc Vương Mông Cổ khoanh tay đứng, yên lặng như tảng đá giữa đêm
Giọng nàng không gắt gỏng, chỉ lạnh. Lạnh như nước giếng sâu :
Anh Tú
Anh Tú
Bệ hạ định thật sao? Nhận lời cầu thân… từ Tây Nguyên ?
Quốc Vương chậm rãi đáp , không né tránh
Trường Sinh
Trường Sinh
Họ đã nhường bước trước. Nếu ta từ chối, chiến hỏa có thể lại nhen lên. Lần này, là ta gã người, không phải họ dâng đi công chúa. Dù là nam hay nữ – một cuộc hôn nhân vẫn là cách ràng buộc thực tế nhất
Vương hậu mím môi, đôi mắt xưa nay vẫn dịu dàng, nay chỉ còn u tối :
Anh Tú
Anh Tú
“ Chỉ là một hôn sự… chỉ là một hiệp ước… Ta là Vương hậu, mẫu nghi thiên hạ. Phải biết đặt giang sơn lên đầu. ”
Anh Tú
Anh Tú
“ Nhưng nó… là đứa con ta ôm trọn suốt ba mùa tuyết. Là đứa bé từng sốt đến mê man, gọi tên ta giữa cơn mê. Là đứa… lần đầu cầm kiếm, quay đầu lại tìm ánh mắt của mẫu thân. ”
Nàng gục đầu xuống , giọng như nghẹn đứt từng sợi . Một dòng nước lặng lẽ chảy từ khoé mắt xuống má
Anh Tú
Anh Tú
Ta không muốn nó đi… Không muốn nó bị người khác gọi là “thê tử”… Không muốn nó phải mang danh “vật hy sinh” trong một cuộc đàm phán lạnh lùng
Trường Sinh
Trường Sinh
Lời nghị hòa của Hoàng Tộc , bổn vương đã suy xét. Nếu cứ tiếp tục chiến sự, dù thắng hay bại cũng hao tổn nguyên khí. Nay Hoàng Tộc tự nguyện đón dâu , trẫm sẽ không bỏ qua cơ hội ràng buộc hai nước bằng máu thịt
Y đứng dậy, chậm rãi chỉnh lại áo bào. Lau nước mắt
Anh Tú
Anh Tú
Thiếp cầu xin bệ hạ. Đừng… đừng đem Quang Anh đi
Giọng y nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng vẫn cố giữ lễ, giữ trọng. Không phải vì không đau, mà vì y là mẫu nghi, không thể khóc vỡ òa như những người đàn bà bình thường
Anh Tú
Anh Tú
Nó là con thiếp . Là máu thịt thiếp sinh ra giữa tháng đông, ôm trong lều cỏ mười đêm không có lửa. Là đứa bé đầu tiên gọi thiếp là “mẫu thân”… Bệ hạ… Người cũng thương nó, phải không?
Quốc vương khẽ nhắm mắt, đáp bằng giọng nặng như sắt thép:
Trường Sinh
Trường Sinh
Ta không muốn. Nhưng đây là thời cơ Hoàng Tộc đã chùn bước. Nếu chúng ta nhân lúc này kết thân, thiên hạ sẽ không còn ai dám dòm ngó. Chỉ có Quang Anh… mới khiến họ tin là thật lòng
Anh Tú
Anh Tú
Nhưng nó còn trẻ. Nó chưa từng rời khỏi thảo nguyên… là vương tử, chẳng lẽ số phận của vương tử chỉ là… đem gả đi vì một bản hiệp ước sao?
Quốc vương không nói gì. Tay siết chặt chuôi kiếm, như thể chính mình vừa bị thương
Y lảo đảo đứng lên, từng bước tiến lại gần, cuối cùng cầm lấy ngài – bàn tay từng dìu y qua bao nhiêu trận gió cát:
Anh Tú
Anh Tú
Quốc vương . Người là thủ lĩnh của Thảo Nguyên Mông Cổ . Nhưng xin hãy làm phụ thân của Quang Anh thêm một lần. Thiếp không cầu chiến thắng, không cầu quyền lực. Thiếp chỉ xin người… giữ lại đứa con duy nhất chúng ta còn
Một hồi lâu. Rất lâu. Quốc vương không rút tay ra. Nhưng cũng không gật đầu.
Chỉ có đôi mắt lần đầu đỏ hoe, như thể bên trong đã sụp một ngọn tháp mà ngài xây từ ngày lên ngôi.
Trường Sinh
Trường Sinh
Bổn vương…không thể cứu nó khỏi sứ mệnh. Nhưng… nếu nó đi, bổn vương thề sẽ khiến thiên hạ phải nhớ tên nó không phải là “ thê tử của kẻ khác”, mà là hoàng tử Thảo Nguyên Mông Cổ – vì hòa bình mà hy sinh cả tự do.
_________________
Cuộc nói chuyện kết thúc
Quốc Vương cho gọi Quang Anh
Trên ngai cao, Quốc vương Mông Cổ ngồi im như tượng. Bên dưới là quần thần, chia làm hai phái – một bên muốn tiếp tục chiến tranh để giành ưu thế, một bên muốn nhân dịp Hoàng Tộc yếu thế mà nghị hòa.
Sau hồi tranh cãi, Quốc vương giơ tay, trầm giọng phán:
Trường Sinh
Trường Sinh
Nếu một cuộc hôn nhân có thể đổi lấy hàng vạn sinh linh không chết trận, đổi lấy giang sơn không bị chia cắt, thì dù là ai… cũng đáng
Cả điện im phăng phắc. Quốc vương quay đầu nhìn xuống một người đang đứng lặng bên trái ngai – hoàng tử Quang Anh
Trường Sinh
Trường Sinh
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
[ cuối đầu ] có nhi thần
Trường Sinh
Trường Sinh
Con có bằng lòng liên hôn với tam vương gia Hoàng Tộc – làm thê tử của hắn – để đổi lấy hòa bình cho Thảo Nguyên không ?
Một khoảnh khắc dài trôi qua. Không ai lên tiếng. Gió thảo nguyên len vào từ rèm trướng, làm vạt áo bào khẽ lay động. Cuối cùng, hoàng tử Quang Anh ngẩng đầu lên. Ánh mắt đen tuyền, trong trẻo như hồ nước dưới băng.
Quang Anh
Quang Anh
Nhi thần bằng lòng
Mọi ánh mắt trong trướng điện đổ dồn về phía em – kẻ sẽ từ bỏ thân phận vương tử tự do, khoác lên mình danh nghĩa “phu nhân ngoại bang”
Một vị đại thần lo lắng bước ra:
Đại Tướng
Đại Tướng
Vương tử , ngài có thể suy nghĩ lại. Dẫu là sứ mệnh quốc gia, nhưng kết hôn với nam chủ của một nước khác…
Quang Anh chỉ mỉm cười, nhẹ đến mức không ai đoán nổi trong lòng là bình thản hay cay đắng
Quang Anh
Quang Anh
Nếu việc đó đổi được yên ổn cho muôn dân, thì dù là nam hay nữ, làm vợ hay làm tướng – có gì khác biệt?
Y quỳ xuống, hành lễ với phụ vương:
Quang Anh
Quang Anh
Vì Thảo Nguyên , thần nguyện bước lên kiệu hoa
——————————

03

Biên giới Nam Lăng – cổng thành Hoàng Tộc
Tiếng tù và vang vọng khắp núi rừng. Cờ hiệu của Mông Cổ bay phần phật trong gió, theo sau là đoàn kỵ binh hộ tống, oai nghiêm và trật tự. Quốc vương Mông Cổ, thân khoác chiến bào đen, cưỡi ngựa trắng, dẫn đầu đoàn. Bên cạnh ông, hoàng tử Quang Anh ngồi trên lưng ngựa xám bạc, khuôn mặt điềm đạm, ánh mắt trầm tĩnh như đã chấp nhận tất cả
Phía trước cổng thành Hoàng Gia , Tam Vương gia Đức Duy – tam hoàng tử của đế hậu – đứng chờ, thân khoác trường bào màu lam thẫm, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt sáng rõ như hồ sâu
Quốc vương Mông Cổ bước đến trước, trầm giọng:
Trường Sinh
Trường Sinh
Bổn vương đưa hoàng tử Quang Anh đến Hoàng Tộc , theo đúng hiệp nghị. Từ hôm nay, Quang Anh sẽ là… phu nhân của Tam Vương gia các người
Tam Vương gia Đức Duy bước ra, cúi đầu chào lễ:
Đức Duy
Đức Duy
Đức Duy tiếp chỉ. Hoàng Tộc xin tiếp nhận hoàng tử Quang Anh. Ta hứa… sẽ không để người của Mông Cổ chịu nửa phần uất ức ở đất này
Quang Anh bước xuống ngựa, hành lễ:
Quang Anh
Quang Anh
Mông quốc hoàng tử, Quang Anh… ra mắt Vương gia
Đức Duy nhìn người trước mặt – thân thể mảnh mai nhưng ánh mắt không hề né tránh. Hắn không nói lời hoa mỹ, chỉ vươn tay ra trước:
Đức Duy
Đức Duy
Từ nay về sau, ta là người bên cạnh ngươi. Dù là hoà bình hay biến loạn… ta đều không lùi
Em chần chừ một thoáng, rồi đặt tay mình vào tay Đức Duy – cái nắm nhẹ, nhưng đủ để trời đất chứng giám. Hai nước, từ hôm nay… gắn chặt bởi một cuộc hôn nhân chưa rõ là hạnh phúc hay bi kịch
____________________
Đại điện Thiên Uy – Hoàng Gia
Chiều buông xuống, ánh nắng hắt qua những mái ngói cong cong, nhuộm vàng khắp đại điện. Trống đồng nổi ba hồi vang vọng. Từ khắp các điện, bá quan văn võ, công hầu khanh tướng, phi tần quý tộc… đều tề tựu đông đủ. Hoàng đế Hoàng Kim Long thân ngự long bào, ngồi trên ngai rồng. Bên tay phải là Tam Vương gia Đức Duy, bên tay trái là chiếc ghế trống – dành cho người sắp được tuyên bố là “phu nhân tam vương gia”.
thái giám
thái giám
Hoàng tử Mông Cổ, Quang Anh điện hạ, giá đáo!
Một tiếng truyền vang lên:
Tất cả ánh mắt trong điện đồng loạt hướng ra cửa chính. Ánh sáng chiếu rọi lên dáng người khoác trường bào trắng bạc, thêu mây và sói – biểu tượng cao quý của thảo nguyên. Quang Anh, đầu đội mũ ngọc Mông Cổ, bước vào với dáng đi chậm rãi mà vững vàng. Dù là khách nơi đất khách, khí chất chàng vẫn khiến người người phải ngước nhìn.
Em dừng lại giữa điện , tay để lên ngực cúi đầu thật sâu
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh , tham kiếm bệ hạ
Hoàng Kim Long nở nụ cười hiền hậu, giọng vang dội:
Kim Long
Kim Long
Hảo khí độ. Quang Anh điện hạ, từ hôm nay là thân gia của trẫm, là người Hoàng Tộc . Nào, mời ngồi bên cạnh Đức Duy – để mọi người đều biết, từ đây Hoàng Tộc– Mông Cổ không còn cách biệt.
Quang Anh ngồi xuống ghế. Đức Duy khẽ liếc nhìn, trong mắt hiện lên một thoáng không rõ là hiếu kỳ… hay tò mò về người “phu nhân” chưa từng quen thân này
Tiệc rượu khai màn. Nhạc công tấu lên khúc hoà bình, nhưng trong tiếng đàn, vẫn có vài ánh nhìn bất an: quan lại bảo thủ thì thầm, vương tử các chi mạch khác thì liếc mắt lẫn nhau. Nhưng trên cao, Hoàng Kim Long vẫn nâng chén, cười uy nghi:
Kim Long
Kim Long
Hôm nay, trẫm uống mừng một hôn sự , nhưng cũng là uống mừng một khởi đầu mới. Từ nay, chiến tranh không còn, chỉ còn máu mủ, hôn nhân, và hoà thuận
Quang Anh im lặng. Chàng không lên tiếng, chỉ siết chặt chén rượu trong tay. Vì em biết… bữa tiệc hôm nay chỉ là khởi đầu. Còn cả một chặng đường dài phía trước – giữa tình cảm chưa kịp nảy sinh, và ánh mắt chưa thật lòng tin tưởng
Không khí trong điện trầm lắng. Tiếng đàn đã nhẹ đi, và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Quang Anh – hoàng tử Mông Cổ, giờ đây là hôn thê của Tam Vương gia Đức Duy. Đột nhiên, Triệu Minh Tâm, Triệu Quý Phi, đứng dậy, tay nâng chén rượu trong tay. Ánh mắt bà ta lướt qua Quang Anh với vẻ dò xét, sắc bén, không che giấu
Triệu Minh Tâm
Triệu Minh Tâm
Bệ hạ, Tam Vương gia, hôm nay là ngày trọng đại, nhưng có một chuyện mà thần thiếp không thể không hỏi
Cả điện im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bà ta Triệu Minh Tâm nhấc tay, ánh mắt lướt qua Đức Duy rồi dừng lại nơi Quang Anh:
Triệu Minh Tâm
Triệu Minh Tâm
Hoàng tử Mông Cổ, có lẽ quý vị không biết, cuộc sống nơi này có nhiều điều cần phải học. Những quy củ cung đình, những phép tắc trong gia đình Hoàng tộc… liệu hoàng tử có thể hiểu rõ?
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng chất chứa mỉa mai. Một số phi tần trong cung nhìn nhau, như thể đang đoán trước được bà ta muốn làm gì. Quang Anh không hề động dung, ánh mắt chỉ là sự bình thản, cúi đầu kính đáp:
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh sẽ học hỏi, và kính trọng mọi quy tắc, những điều cao quý mà Viêm quốc đã gìn giữ qua bao nhiêu đời
Lời đáp của Quang Anh không chỉ rõ ràng, mà còn không để cho Triệu Minh Tâm có cơ hội công kích thêm. Tuy nhiên, Triệu Minh Tâm vẫn không buông tha:
Triệu Minh Tâm
Triệu Minh Tâm
Quang Anh hoàng tử, chẳng phải có một số chuyện khó nói hơn sao? Ví dụ như… những mối quan hệ trong cung đình này, đặc biệt là với Tam Vương gia
Mọi người trong điện đều sững lại, không khí trở nên nặng nề. Đức Duy hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dường như không để Triệu Minh Tâm làm khó dễ mình. Còn Hoàng Kim Long, dù ngồi trên ngai vàng, cũng không lên tiếng ngay, ánh mắt lướt qua Triệu Minh Tâm một cách lạnh nhạt. Quang Anh chỉ mỉm cười, tay nâng chén rượu lên một cách tự nhiên, trả lời một cách chậm rãi:
Quang Anh
Quang Anh
Những mối quan hệ trong cung không phải là điều tôi có thể nói, nhưng những gì tôi đã quyết định thì không thể thay đổi
Triệu Minh Tâm không hài lòng, nhưng cũng không thể phản bác, đành cúi đầu về chỗ ngồi, lặng lẽ nhấm nháp chén rượu. Cả điện như vỡ òa trong những cuộc xì xào, nhưng dưới lớp vỏ ngoài nhã nhặn, đã có những cuộc đấu tranh ngầm mới bắt đầu

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play