[RhyCap] Cà Phê Một Ngụm, Truyện Một Trang
Phép Toán.
“Từng là lẽ sống đời nhau, giờ là nước mắt niềm đau.”
Mưa lạnh, nhỏ, dai dẳng như một bản nhạc buồn kéo dài không điểm dừng.
Quang Anh đứng trước cánh cửa cũ kỹ của phòng 203, khu tập thể gần hồ Trúc Bạch.
Anh không gõ. Cửa đã khóa.
Không còn ai bên trong để mở nữa.
Chỉ còn mùi gỗ ẩm và chút âm thanh xào xạc của lá phong giả treo trước cửa.
Nguyễn Quang Anh
Ngày trước em từng nói, nếu anh đến muộn, cứ lấy chìa khóa dưới chậu cây xương rồng.
Quang Anh khẽ nhấc chậu cây.
Hoàng Đức Duy
Anh biết không, mỗi phím đàn em chạm vào… đều là tiếng tim em khi anh đến gần.
Hoàng Đức Duy
[mỉm cười, tay lần mò trên đàn]
Nguyễn Quang Anh
Vậy em không sợ lạc nốt à?
Hoàng Đức Duy
Có anh, em không sợ gì cả.
Hoàng Đức Duy
[cười, nhỏ giọng]
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu một ngày, anh không còn nghe thấy em chơi đàn nữa… thì đừng buồn lâu quá nhé?
Nguyễn Quang Anh
[khựng lại, ngón tay ngừng gõ bảng tính]
Nguyễn Quang Anh
Em đang nói linh tinh gì đấy?
Hoàng Đức Duy
Em chỉ sợ thôi.
Hoàng Đức Duy
Em mơ, trong mơ em lạc mất anh.
Quang Anh ngồi trong căn phòng trống, mở hộp đàn cũ của Duy.
Có một bản nhạc viết tay, chỉ nửa chừng.
Những nốt cuối ngập ngừng, như người viết chưa kịp rơi nước mắt đã bị kéo khỏi thế gian.
Bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc.
🎼: Tình yêu giờ như phép toán – chia đôi giấc mơ thành hai…
Quang Anh cầm lên, lòng như có ai đục từng nhịp một.
🎼: Em từng là lẽ sống đời anh… giờ là nước mắt niềm đau…
Lê Minh Phong
Em ấy mất vì suy dinh dưỡng cấp.
Lê Minh Phong
Duy giấu cả bệnh suy thận, lẫn việc bỏ điều trị.
Lê Minh Phong
Em ấy không muốn anh phải lo.
Lê Minh Phong
Vì em ấy biết anh đang đứng trước một đề cử Nobel.
Lê Minh Phong
Duy từng nói: “Anh ấy là ánh sáng cuối cùng em thấy, em không muốn thứ ánh sáng đó bị kéo vào bóng tối của em…”
Nguyễn Quang Anh
[bật cười, cười đến nghẹn họng]
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết không… khi một nhà toán học không còn tìm ra lời giải, họ không tuyệt vọng.
Nguyễn Quang Anh
Họ sẽ quay lại, từ phương trình đầu tiên.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng lần này… chẳng còn gì để quay lại nữa.
Quang Anh trình bày tại hội nghị quốc tế, nhưng không một ai nhớ bài toán đột phá của anh.
Người ta chỉ nhớ rằng, anh đã chơi bản "D major – Nocturne of Blue" trên piano, bản nhạc dang dở của Duy – khi bịt mặt.
Sau đó, anh bỏ nghề. Về lại Hà Nội.
Mỗi ngày, anh đến quán cà phê cũ Duy từng ngồi chơi đàn.
Dành trọn buổi sáng viết tiếp những dòng nhạc cũ.
Cô Lệ mang cho anh cốc trà nóng, giọng run run.
Cô Lệ
Duy bảo tôi, nếu sau này thằng bé không còn, cậu đừng đi tìm lời tạm biệt.
Cô Lệ
Vì thằng bé đã chào cậu cả cuộc đời rồi.
Chiều hôm đó, khi nắng vừa chạm xuống mặt hồ, Quang Anh mở bản nhạc cuối cùng Duy viết, thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Phía trước bầu trời tương lai, mong em hãy giữ…
Nguyễn Quang Anh
Tập quên đi quá khứ…
Nguyễn Quang Anh
Đừng bận tâm với những chuyện cũ qua rồi…
Nguyễn Quang Anh
Muộn phiền hòa tan thật mau…
Không phải vì nỗi đau đã nguôi.
Mà bởi vì với người ở lại, nước mắt đôi khi là phép toán… không còn dấu bằng.
🐋: ý tưởng từ bài hát "Tình Yêu Phải Đâu Phép Toán" của Daa Major và Quang Hùng MasterD.
Dấu Chân Trên Cát.
Tiếng sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bờ cát trắng.
Trời Nha Trang tháng ba, nắng vẫn dịu dàng trải một màu vàng nhẹ lên mặt nước.
Nguyễn Quang Anh ngồi trên chiếc ghế đá cũ, trước mặt là biển rộng, tay siết lấy tách cà phê đã nguội lạnh từ lâu.
Cạnh anh, chiếc ghế còn trống.
Chiếc ghế mà ngày xưa, Hoàng Đức Duy thường ngồi, mắt cười cong cong, tay cầm lon nước cam và giọng nói nhẹ như sương sớm.
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh, chỗ này gió đẹp, ngồi mãi không chán.
Trong đầu anh, giọng của Duy vang vọng, như chưa bao giờ rời xa.
Hoàng Đức Duy
Mình chia tay đi, Quang Anh.
Câu nói ngày đó vẫn cứa vào lòng anh như vết dao bén ngọt.
Không ồn ào, không giận dữ, không nước mắt.
Chỉ có một ánh nhìn bất an và run rẩy của Duy.
Anh hỏi, giọng gần như không mang theo cảm xúc, chỉ có đáy mắt là rối loạn.
Chỉ bước lui một bước, như thể sợ nếu đứng gần hơn nữa, mình sẽ gục ngã.
Nguyễn Quang Anh
Em không còn yêu anh nữa sao?
Hoàng Đức Duy
Không phải...
Hoàng Đức Duy
Là em yêu anh đến mức sợ hãi.
Với cái giọng dịu dàng nhưng đầy nghẹn ngào, như thể chỉ cần một lời dỗ dành thôi, cậu sẽ òa khóc như một đứa trẻ.
Nhưng Quang Anh đã im lặng.
Sự trầm lặng luôn là tường thành anh tự dựng lên – một sự tự vệ vô hình.
Nhưng lần ấy, chính sự im lặng đó đã đẩy họ về hai phía.
Tiếng bước chân kéo Quang Anh về hiện tại.
Một người đàn ông lớn tuổi, ông Minh – chủ quán cà phê gần bãi biển, đặt nhẹ một cái bánh quy xuống bên cạnh tách cà phê anh.
Ông Minh
Lại ngồi một mình nữa hả cháu?
Ông Minh
Hôm nay trời đẹp mà, đi dạo một chút đi.
Quang Anh gật nhẹ, mỉm cười thay cho lời cảm ơn.
Ông Minh quay đi, nhưng vẫn buông lại một câu.
Ông Minh
Thằng bé đó... vẫn thỉnh thoảng ghé quán, chỉ đứng nhìn từ xa.
Tay Quang Anh siết chặt lại.
Nguyễn Quang Anh
Thằng bé đó – Duy.
Ba năm trước, họ đến Nha Trang lần đầu.
Biển hôm ấy xanh như mắt Duy, ánh sáng chiều vàng nhuộm lên cả bờ cát dài.
Duy nắm tay Quang Anh chạy dọc theo mép nước, cười vang.
Hoàng Đức Duy
Anh có thấy không?
Hoàng Đức Duy
Dấu chân của mình đó!
Nguyễn Quang Anh
Ừ, nhưng chút sóng sẽ xóa mất.
Hoàng Đức Duy
Vậy mình cứ đi mãi, để lại thật nhiều dấu chân trước khi bị xóa nhé?
Anh chỉ nhìn Duy. Nhìn thật lâu.
Và giờ, anh vẫn ngồi đây, nơi dấu chân từng hiện lên.
Chỉ có điều, Duy không còn chạy bên cạnh nữa.
Tối đến, Nha Trang se lạnh.
Quang Anh quay trở về căn homestay cũ – nơi họ từng lưu trú.
Mọi thứ vẫn được anh giữ nguyên: tấm ảnh hai người chụp ở Tháp Bà, cuốn sách Duy để quên, và chiếc áo sơ mi trắng cậu thường mặc.
Một tiếng gõ cửa khẽ vang.
Không nói lời nào, cậu chỉ nhìn anh, đôi mắt đầy ắp điều chưa kịp thốt ra.
Quang Anh lùi bước, tránh ánh mắt ấy.
Nhưng Duy bước vào, nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn.
Hoàng Đức Duy
Em viết cái này... lâu rồi.
Hoàng Đức Duy
Nhưng hôm nay mới dám đưa.
Giọng cậu vẫn dịu dàng, nhưng giờ đây không còn bất an nữa.
Hoàng Đức Duy
Anh có từng hối hận không?
Duy hỏi. Nhưng Quang Anh im lặng.
Nguyễn Quang Anh
Anh hối hận vì lúc em cần nhất, anh lại không mở lời.
Hoàng Đức Duy
Em... cứ nghĩ nếu em đi, anh sẽ nhận ra.
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh không chạy theo.
Hoàng Đức Duy
Em đợi, đợi hoài.
Hoàng Đức Duy
Cuối cùng em nghĩ... chắc là do em quá lo sợ.
Hoàng Đức Duy
Lo sợ nếu cứ ở lại, một ngày anh sẽ rời em trước.
Anh quay sang, nhìn Duy thật lâu.
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa bao giờ định rời em.
Hoàng Đức Duy
Nhưng em thì đã rời anh.
Trong căn phòng ấy, ký ức tràn về như thủy triều.
Họ cùng đi dọc bờ biển ngày hôm sau.
Cả hai không còn nắm tay nhau.
Nhưng mỗi bước đi đều có hình bóng của quá khứ đan xen.
Hoàng Đức Duy
[dừng lại, chỉ vào cát]
Hoàng Đức Duy
Anh còn nhớ không?
Hoàng Đức Duy
Chúng ta từng đi trên cát thế này.
Nguyễn Quang Anh
Và rồi sóng xóa sạch.
Hoàng Đức Duy
Em từng nghĩ mình là người bước sau, nên khi sóng đến... em sẽ là người bị cuốn đi trước.
Hoàng Đức Duy
Nhưng hóa ra, người đứng lại mới là người đau nhất.
Anh chỉ nhìn Duy, đôi mắt lặng như biển sâu.
Hoàng Đức Duy
Em không muốn rời xa anh nữa, nhưng em cũng không đủ dũng khí để bắt đầu lại như xưa.
Nguyễn Quang Anh
Vậy mình đi tiếp, nhưng đi song song.
Nguyễn Quang Anh
Không cần nắm tay, chỉ cần biết người kia vẫn còn bên cạnh.
Hoàng Đức Duy
[mỉm cười, đôi mắt long lanh nước]
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi, vì đã để lại toàn những đắng cay.
Nguyễn Quang Anh
[khẽ lắc đầu]
Nguyễn Quang Anh
Anh mới là người phải xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Anh đã để em chịu đựng một mình quá lâu.
Chiều hôm đó, họ chia tay nhau ở trạm xe buýt.
Không ai níu ai. Không lời hứa hẹn. Không nước mắt.
Chỉ có một sự im lặng thấu tận tâm can.
Tựa như dấu chân trên cát...
Một khi sóng đánh vào bờ
Sẽ quay về nơi như chưa bắt đầu.
Chiếc Xe Chạy Giữa Mưa. (HE)
Hoàng Đức Duy
Anh, em nhớ hôm nay bốn năm trước, trời cũng mưa như vầy.
Nguyễn Quang Anh
[liếc qua kính lái, khoé môi cong nhẹ]
Nguyễn Quang Anh
Ừ, mưa to đến mức anh tưởng mình chết chìm giữa ngã tư.
Duy ngồi nghiêng đầu, tay vân vê chiếc móc khoá hình con cừu treo cạnh cần số.
Ngoài trời, mưa rơi đều đều lên kính xe, tạo thành một điệu nhạc rất riêng của buổi tối đầu thu.
Hoàng Đức Duy
Lúc đó em nghĩ, chắc anh bị khùng.
Hoàng Đức Duy
Book cho em ô tô, còn tự chạy cái xe máy nát theo sau làm gì.
Nguyễn Quang Anh
Để chắc em về tới nơi.
Nguyễn Quang Anh
Anh đâu yên tâm nổi.
Hoàng Đức Duy
Lúc bác tài hỏi em: "Cậu kia là gì với em mà đội mưa chạy theo?"
Hoàng Đức Duy
Em không trả lời được.
Hoàng Đức Duy
Nhưng bác nói: "Chàng trai đó thật sự thương cậu."
Nguyễn Quang Anh
[bật cười khẽ]
Nguyễn Quang Anh
Anh nhớ bác đó.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt bác nghiêm túc lắm.
Hoàng Đức Duy
Em ngồi trong xe, tim đập loạn xạ.
Hoàng Đức Duy
Mà không dám quay lại nhìn anh.
Chiếc Rolls-Royce lặng lẽ lướt qua con đường ướt mưa.
Bên trong, không gian ấm áp, tĩnh lặng nhưng không hề trống rỗng.
Hoàng Đức Duy
[xoay sang, chống cằm nhìn Quang Anh]
Hoàng Đức Duy
Mình đã đi từ xe số cũ kĩ tới cái xe cả hai phải chắt bóp mấy năm mới dám mua.
Hoàng Đức Duy
Thấy đời đúng kỳ lạ.
Nguyễn Quang Anh
Kỳ lạ sao?
Hoàng Đức Duy
Vì em nghĩ, nếu năm đó trời không mưa, chắc mình không có hôm nay.
Quang Anh không đáp ngay.
Anh dừng xe ở đèn đỏ, tay đưa sang nắm lấy tay Duy.
Nguyễn Quang Anh
Mưa hay không, anh vẫn sẽ chạy theo em.
Ngoài cửa kính, người đi đường vội vã.
Nhưng trong xe, mọi thứ như ngưng đọng.
Hoàng Đức Duy
Đừng bao giờ mua xe khác.
Hoàng Đức Duy
Em thích chiếc này.
Hoàng Đức Duy
Nó giống mình — không quá hào nhoáng, nhưng bền bỉ.
Nguyễn Quang Anh
Không thay xe.
Nguyễn Quang Anh
Không thay em.
Hoàng Đức Duy
Thay dầu đều là được rồi.
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi lăn bánh, xuyên qua màn mưa.
Bên trong xe, hai người đàn ông ngồi cạnh nhau — không nói gì thêm, chỉ im lặng mà hạnh phúc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play