Chiêu Nghi ngồi thất thần nhìn bản thân trong gương đồng đã hai canh giờ.
Tú Ô là cung nữ thân cận của Chiêu Nghi từ lúc vừa nhập cung làm phi tần của hoàng thượng, Tú Ô nhìn Chiêu Nghi ngây ngốc ngồi trước gương, cũng không dám tiến lên khuyên ngăn.
Chiêu Nghi thở dài một cái mới bắt đầu động.
Xem như đây là quả báo của cô đi, đời trước cô tiếp tay cho công ty buôn không ít hàng giả, nên bị một trận sốt liền xuyên không đến đây, còn vào thân thể một phi tần bị thất sủng, ai muốn dày vò cũng đều có thể dày vò.
Nếu Chiêu Nghi phải trả giá như vậy, ông chủ của công ty cô kiếp sau chỉ sợ người cũng đừng hòng được làm.
Chiêu Nghi bị cơn đau dưới chân kéo về thực tại.
Tú Ô nghe bên trong có tiếng động mới vào trong.
Theo sau là hai cung nữ khác giúp Chiêu Nghi thay y phục, còn đem một chậu nước nóng vào đắp lên chỗ đã bầm tím trên chân của cô.
Chiêu Nghi ngồi trên ghế mềm.
- Ta hiện giờ đã là phi tần bị thất sủng, em xem sắp xếp vài người ở lại còn bao nhiêu dẫn đến các cục phân phó việc cho bọn họ.
Chiêu Nghi tất nhiên biết nguyên thân bị hãm hại, nhưng tính cách của chủ thân thể này cũng không phải dạng nhẫn nhịn, được một chút sủng ái liền ngông cuồng hiện tại gây thù không ít chủ tử của các cung khác, đúng là kẻ không biết thức thời.
Chỉ biết duỗi không biết co nên mới lâm vào kết cục bị áp bức đến chết.
Hiện tại trong đào ngọc các càng ít người, Chiêu Nghi càng dễ quản.
Chỉ giữ lại những người an phận.
Tú Ô tất nhiên hiểu, tuân lệnh lui ra.
Nếu nghĩ một chút Chiêu Nghi cảm thấy ở đây cũng không tồi, không cần đi làm vẫn có thể ăn uống no say chẳng qua chỉ cần sống yên phận một chút, lâu lâu bị sủng hạnh cũng không phải không được.
Chân của Chiêu Nghi bị tím một mảnh lớn là bởi vì hai ngày trước đụng mặt Tôn chiêu nghi, nàng ta liền kiếm cớ để nguyên thân quỳ ba canh giờ, nên hiện tại mới có một mảnh lớn trên chân.
Chiêu Nghi chỉ là một tu nghi nho nhỏ, huống hồ nửa năm trước vừa được phong làm tu nghi, tuy gia thế nàng ở ngoài kinh thành không thấp nhưng địa vị trong cung cũng chẳng cao, tuy được phong tước vị nhưng chẳng hơn những người khác là bao, như vậy đã xem như là nể mặt phụ thân nàng.
Chiêu Nghi để bọn họ thay y phục cho mình, chuẩn bị đi thỉnh an hoàng hậu.
Chiêu Nghi vừa đến những người khác cũng lục đục đến.
Bên trong tụ hợp không ít giai nhân.
Hoàng hậu thấy mọi người tụ hợp đông đủ, mới lên tiếng.
- Hoàng thượng vừa đưa đến không ít lá trà từ Giang Nam, một lát ta sẽ đưa đến các cung cho các muội, dạo gần đây thời tiết đã bắt đầu oi bức, trà này dùng để thanh lọc giải nhiệt.
Lời này của hoàng hậu không biết là đơn giản như vậy hay có hàm ý khác.
Cho dù thế nào đi nữa vào tai người khác liền biến thành hàm ý khác.
Bề ngoài hoàng hậu đúng là rất dịu dàng đoan chính, chính là kiểu rộng lượng quản lý đám vợ nhỏ cho phu quân của mình.
Nhưng bên trong có như vậy hay không, không biết rõ.
Nhưng nhất định sẽ không gây thù với hoàng hậu.
Người càng điềm tĩnh thủ đoạn càng cao, ra tay cũng rất tàn nhẫn.
Chiêu Nghi hiện tại chỉ là một phi tần thất sủng, chỉ dám co mình mà sống.
Ở lại thêm một lát, hoàng hậu cho mọi người ra về.
Chiêu Nghi không đi trước chỉ đợi những người có phân vị cao đi trước, bản thân mới đi theo sau.
Vậy mà vẫn không tránh khỏi bị bắt lại.
- Là Chiêu tu nghi?
Chiêu Nghi:” Muội thỉnh an chiêu viên tỉ tỉ.”
- Mấy hôm trước muội bị Tôn chiêu tần phạt quỳ? Chân muội còn đau hay không.
Chiêu Nghi dịu dàng ôn hoà đáp:” Muội không sao, cũng chỉ bị ngoài da vài hôm sẽ khỏi, cảm ơn chiêu viên tỉ tỉ quan tâm.”
Lời này của chiêu viên nghe qua thì chỉ là một lời quan tâm, nhưng ngẫm lại liền biết chiêu viên chính là đang nhắc nhở thân phận của Chiêu Nghi hiện tại.
Ai muốn phạt thì phạt muốn dày vò thế nào thì dày vò, tốt nhất là sống yên phận một chút.
Chiêu viên ở lại nói thêm mấy câu, mới cùng cung nữ rời đi.
Tú Ô đứng bên cạnh cũng chỉ cuối đầu.
Chủ tử không có ý kiến, Tú Ô càng không dám lên tiếng.
Chiêu Nghi:” Trở về thôi.”
Buổi sáng hôm nay trời nắng nhưng không nắng gắt, gió thổi qua mang theo hơi mát khiến người ta dễ chịu.
Chiêu Nghi hiếm khi nổi tâm tình đi dạo trong vườn đào.
Mùa này đào chỉ mới nở hoa, nhưng không nhiều.
Tú Ô đi theo bên cạnh Chiêu Nghi phòng trường hợp chân cô đau sẽ kêu người đưa kiệu đến.
Chiêu Nghi ngồi bên dưới gốc cây đào, gió thổi đến làm bụi bay mù mịt, cô cuối đầu nhắm mắt.
Nhưng vẫn không tránh khỏi bụi bay vào mắt, y phục cũng không chỉnh tể mà bay loạn.
- Tú Ô, trở về thôi.
Chiêu Nghi đưa tay quơ trên không trung.
Vẫn không chạm được tay Tú Ô.
- Tú Ô?
Cô dụi mắt, cố gắng mở mắt ra nhìn chỉ thấy trước mặt là bộ long bào thêu một con rồng vàng, rất chỉnh tề lại khí thế hơn người.
- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.
Chiêu Nghi không nghĩ tới lại gặp hoàng thượng trong tình cảnh này, một chút xinh đẹp cũng không có.
Muốn lấy lòng hoàng đế xem ra còn xa lắm.
Diệp Chi Lăng:” Buổi trưa trời oi bức, không nghĩ tới lại có người đi dạo ở vườn đào, ta có làm phiền nàng thưởng thức cảnh đẹp hay không.”
Chiêu Nghi vẫn giữ tư thế thỉnh an, nói:” Là thần thiếp làm phiền hoàng thượng thưởng thức cảnh đẹp.”
Diệp Chi Lăng đỡ Chiêu Nghi đứng dậy.
- Buổi trưa mọi người đều ở tẩm cung tránh nắng, sao nàng lại đến đây?
Chiêu Nghi:” Hôm nay trời không oi bức như mọi hôm nên thiếp muốn đến đây hưởng gió trời, ngắm hoa đào, đợi đến vài hôm nữa trời oi bức chỉ sợ không ngắm được hoa đào nở.”
Diệp Chi Lăng ở lại thêm giây lát liền rời đi.
Chiêu Nghi cũng không ở lại lâu, trở về đào ngọc các.
Vừa trở về Chiêu Nghi đã đóng cửa ngủ trưa.
Đợi đến lúc dùng thiện mới dậy.
Vừa đúng lúc Lý Ngọc đến.
Hoàng thượng ban tặng cho Chiêu tu nghi một cây trâm ngọc, còn có một bồn hoa tuyết mai.
Tú Ô để Lý Phúc kiểm kê ghi chép mới đem vào phòng cho Chiêu Nghi.
Chiêu Nghi đa tạ Lý Ngọc, đem bồn hoa tuyết mai đặt bên trong phòng, còn cây trâm không vội mà mở xem.
Xử lí xong buổi chiều, Tú Ô mới đem đến một hộp gỗ bên ngoài được chạm khắc rất nổi bật.
Bên trong là một cây trâm bằng ngọc, được khắc hình hoa đào vừa kiều diễm lại thanh tao.
Diệp Chi Lăng ngồi bên trong Chiêu Nhân Điện xử lí tấu chương, Lý Ngọc đem một khay gỗ đi vào bên trong.
Diệp Chi Lăng không lên tiếng, cũng không nhìn đến.
Lý Ngọc lên tiếng nhắc nhở:” Hoàng thượng.”
Buông cây bút trong tay xuống, nhìn qua một lượt từng thẻ trên khay, tay chạm đến thẻ của Hiền phi liền dời tay đến thẻ gỗ của Chiêu tu nghi úp xuống.
- Hôm nay đào ngọc các thắp đèn.
Tú Ô chuẩn bị nước cho Chiêu Nghi tắm.
Tú Ô lựa một bộ y phục màu hồng nhạt, liền bị Chiêu Nghi từ chối mà chọn một bộ y phục đơn giản màu trắng bên trên có thêu hoa đào nổi, tóc chỉ cài một cây trâm ngọc buổi sáng Lý Ngọc đem đến.
Không trang điểm gì nhiều, trong phòng cũng không đốt mùi hương, chỉ đốt một ít lá bạc hà xông phòng.
Diệp Chi Lăng vừa đến đã thấy Chiêu Nghi đứng bên ngoài cầm đèn lồng đợi, buổi sáng oi bức buổi tối gió cũng mang theo hơi nóng thổi đến.
Tóc Chiêu Nghi tung bay theo gió, vạt váy cũng đung đưa.
Vừa nhìn thấy Diệp Chi Lăng liền nghĩ đến buổi trưa gặp cô ở vườn đào, tuy vụng về nhưng mọi động tác như gãi ngứa cho hắn.
Ở trong trốn thâm cung, muốn mỹ nhân thế nào cũng có, mỹ mạo có mỹ mạo, nhưng nét đơn thuần như Chiêu Nghi thật sự không dễ kiếm.
Cũng có thể vì mới mẻ mà hắn nhìn nhìu thêm một chút.
Diệp Chi Lăng cho người hạ kiệu.
Gấp gáp không chờ được mà ôm người vào bên trong.
Thái giám với cung nữ thấy một màn này cũng không dám đến gần gian phòng của Chiêu Nghi.
Hai người bên trong diễn một màn “ yêu quái đánh nhau” Chiêu Nghi thầm cảm thái.
Đúng là hoàng đế cả đêm đều sung sức như vậy, kĩ thuật cũng không tệ đâu.
Ngày nào cũng lật thẻ thị tẩm vậy mà sức khoẻ thật tốt, đúng là thuốc bổ của cung đình là loại hảo hạng.
Chiêu Nghi thoả mãn mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc dậy Diệp Chi Lăng đang được thái giám hầu thay y phục.
- Buổi sáng nàng không cần đến thỉnh an hoàng hậu, hầu hạ trẫm cả đêm vất vả cho nàng rồi.
Hoàng đế tuy khách khí nhưng phi tần không thể xem lời đó là thật, càng phải khách khí hơn.
- Là hoàng thượng quá khoẻ, thiếp vẫn hầu hoàng thượng chưa chu toàn.
Nam nhân nào không thích được khen là dũng mãnh.
Diệp Chi Lăng không nán lại lâu đã phải rời đi.
Tuy được miễn thỉnh an nhưng Chiêu Nghi vẫn phải đi.
Chỉ vừa mới được sủng hạnh một đêm không thể đắc tội với những vị khác, huống hồ Chiêu Nghi vẫn chưa được sủng ái, trên vai vẫn là một phi tần bị thất sủng.
Những phi tần ở đây không ai xem Chiêu Nghi là mối đe doạ, chỉ mới được sủng hạnh một đêm mà thôi, không có tính uy hiếp đối với bọn họ.
Hoàng hậu buổi sáng ban thưởng ít điểm tâm cho các phi tần, ở lại nói chuyện đôi câu mọi người đã lật đật ra về.
Hoàng thượng ban thưởng cho Chiêu Nghi một đôi bông tai bằng phỉ thuý còn có một bồn la hán, còn có lá trà từ Ô Giang.
Chiêu Nghi để Lý Phúc kiểm kê ghi chép lại đem vào kho.
Bồn la hán được đặt ở bên ngoài sân.
Tú Ô rất được việc, không cần Chiêu Nghi căn dặn đã làm đúng ý.
Buổi trưa Diệp Chi Lăng hạ triều trở về.
- Đào ngọc các buổi sáng trẫm thấy rất ít người.
Lý Ngọc đi bên cạnh kiệu, nghe hỏi liền cung kính đáp.
- Vài ngày trước tiểu nhân nghe nói Chiêu tu nghi đã phân vài thái giám, cung nữ đến cục khác nói bản thân không quản nổi nhiều người.
- Ngươi phân phó thêm vài người đến hầu hạ Chiêu tu nghi, lựa người hiểu chuyện một chút.
Lý Ngọc dạ vâng một tiếng.
Diệp Chi Lăng nào nhớ một tu nghi nhỏ nhỏ bị thất sủng hay làm chuyện ngông cuồng, một ngày trong cung nhiều chuyện như vậy, qua hai hôm đã bị hắn quẳng sau đầu mà quên mất.
Ở trốn thâm cung là vậy, hôm nay được sủng ái xem như may mắn ngày mai không được sủng ái là chuyện thường mà thôi.
Chỉ cần không tước đi chức vị đã là mừng lắm rồi.
Chiêu Nghi phân phó cho Tú Ô sắp xếp người mà Lý Ngọc dẫn đến cho thoả đáng.
Nếu là người hoàng thượng chọn chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Buổi trưa có người đem băng đến, Chiêu Nghi được cho thêm nhiều hơn vài phần.
Trời đã hơi oi bức nên cung nào cũng được đưa băng đến để tránh nóng.
Tú Ô đem dưa hấu đã ướp lạnh đến cho Chiêu Nghi.
Cô ngồi trên bàn luyện chữ viết, đặt bút xuống mới bắt đầu ăn dưa.
Buổi trưa hôm nay trời vẫn chưa oi bức nhưng gió thổi qua đã mang theo hơi nóng khiến người ta khó chịu mà cau mày.
Chủ tử những cung khác cũng lười đi ra ngoài.
Chiêu Nghi ở trong cung nhan sắc xem như xuất sắc nhưng nếu đứng cạnh một đám giai nhân thì không quá đặc sắc.
Hiền phi được hoàng đế sủng ái, tài sắc vẹn toàn, còn từng học qua múa, điệu nhảy rất mê hoặc lòng người.
Thục Phi mỹ mạo song toàn, từng câu chữ nói ra tao nhã thoát tục, khuôn mặt lại diễm lệ.
Chiêu Nghi thở một hơi.
Khẩu vị của vị hoàng đế này đúng là rất tốt, biết múa tất nhiên eo rất dẻo, thân thể uyển chuyển, đối với phương diện kia tuyệt vời biết bao nhiêu chứ.
Thục Phi cũng đã gặp qua rồi, vừa nhìn liền muốn ôm vào lòng mà che chở, dáng người cũng rất uyển chuyển căn bản không thua gì Hiền phi.
Chiêu Nghi không muốn tranh sủng ái, nhưng nếu được sủng ái cũng không tồi, như vậy địa vị trong cung của Chiêu Nghi sẽ vững chắc hơn một chút.
Buổi tối Diệp Chi Lăng đi ngang đào ngọc các, thấy bên trong đèn vẫn còn sáng, không cho Lý Ngọc vào trong thông báo mà đã hạ kiệu đi vào.
Chiêu Nghi ngồi trên ghế mềm, y phục được vén lên cao để lộ ra phần cẳng chân bị tím rất doạ người.
Tú Ô vừa nhìn đã lên tiếng:” Đã mấy hôm rồi em thấy cũng chẳng đỡ hơn là bao, em đi gọi thái y đến.”
Thấy Tú Ô định đi, Chiêu Nghi liền ngăn lại.
- Chỉ là vết thương nhỏ, không cần gọi thái y vài hôm sẽ tự lành thôi, cần gì nhờ đến người khác.
Chiêu Nghi nhìn ra bên ngoài thấy đèn chập chờn, Tú Ô nhìn theo hướng của cô cũng nhìn thấy.
- Người không gọi thái y đến cũng không để em đến thái y lấy thuốc bôi, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến gân cốt thì sẽ không hay.
- Sẽ không ảnh hưởng đến gân cốt, nhìn dưới ánh đèn có phần doạ người mà thôi.
Diệp Chi Lăng đứng bên ngoài đã nghe hết một trận đối thoại, vén màn bước vào.
Lý Ngọc:” Hoàng thượng giá lâm.”
Chiêu Nghi buông y phục xuống muốn đứng dậy chuẩn bị hành lễ đã bị Diệp Chi Lăng ngăn lại.
- Chân nàng thế nào? Đưa trẫm xem.
Chiêu Nghi ngồi xuống ghế mềm, mà vén y phục lên.
Chân bị tím một mảnh rất lớn, vừa nhìn liền biết không nhẹ huống hồ ánh sáng lập loè của đèn lồng càng làm vết thương nhìn càng nghiêm trọng.
Lý Ngọc hiểu ý lui ra gọi nữ thái y đến.
Diệp Chi Lăng:” Bị thương không gọi thái y nàng sợ bọn họ rảnh quá sao. Đám người đó mỗi tháng đều được nhận bổng lộc không phải để ngồi uống trà ở thái y viện.”
Chiêu Nghi cúi đầu nhìn mảnh tím ở chân.
- Chỉ là vết thương ngoài da, thiếp nghĩ vài hôm nữa sẽ khỏi huống hồ cũng không đau.
Hai người nói thêm vài câu thái y đã đến, nữ thái y xem qua vết thương của Chiêu Nghi, nói:” Cũng may là không ảnh hưởng đến gân cốt của Chiêu tu nghi, mỗi ngày chỉ cần lấy thuốc rượu xoa bóp rất nhanh liền khỏi.”
Nữ thái y dùng một tay ấn vào vết bầm tím mà xoa, dùng lực không mạnh cũng không nhẹ.
- Chiêu tu nghi chịu đau một chút, thần xoa để máu bên trong tan hết như vậy sẽ nhanh lành.
Chiêu Nghi đau đến trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng lại vờ như không có việc gì nhìn sang Diệp Chi Lăng.
- Thiếp không đau.
- Trẫm biết.
Lý Ngọc cảm thấy Chiêu Nghi đúng là khác người, nếu là phi tần khác thì đã diễn một màn đau đến giai nhân cũng phải dỗ dành, Chiêu tu nghi lại cố gắng mà chịu, như vậy sao có thể làm hoàng đế động lòng.
- Ngày hôm qua trẫm không thấy vết thương trên chân của nàng.
Sao có thể thấy được chứ.
Buổi tối đèn đều tắt hết, Chiêu Nghi không than đau còn có thể nhìn thấy gì ngoài đêm tối như mực.
- Hoàng thượng không đụng đến vết thương tất nhiên thần thiếp không đau, buổi tối đèn đều tắt hết, thiếp chỉ lo bản thân hầu hạ hoàng thượng không chu toàn.
Thái y lúc rời đi còn đưa cho Tú Ô một lọ thuốc rượu, mỗi ngày bôi ba lần rất nhanh liền khỏi.
Buổi tối Diệp Chi Lăng ở lại đào ngọc các, không biết do buổi sáng chính sự quá nhiều nên buổi tối không có tâm trạng diễn “ yêu quái đánh nhau” hay là do Chiêu Nghi bị thương sợ phục vụ hắn không chu toàn.
Chiêu Nghi ngủ rất yên phận, không táy mấy tay chân cả đêm đều không cựa quậy, Diệp Chi Lăng tuyệt đối hài lòng.
Chỉ cần đến đào ngọc các tâm trạng hắn liền khoan khoái dễ chịu, Chiêu Nghi không dùng xông hương, mùi không nồng chỉ nghe thoang thoảng mùi bạc hà.
Không như ở những cung khác, ngày đêm đều xông mùi hương rất gây mũi, đặc biệt là mùa nóng mùi hương xông phòng càng gây gắt hơn.
Lý Ngọc nghe tiếng động bên trong phòng mới để thái giám vào hầu thay y phục.
Thấy Diệp Chi Lăng nhẹ tay nhẹ chân, Lý Ngọc liền biết vị chủ tử nào đó vẫn còn đang ngủ.
Chiêu Nghi vừa mở mắt đã thấy người rời đi.
Cô lười biếng mà dũi người.
Tú Ô nghe tiếng bên trong mới đẩy cửa vào.
Diệp Chi Lăng rời khỏi đào ngọc các, ngồi trên kiệu đến triều, thuận miệng hỏi.
- Vết thương trên chân Chiêu tu nghi là do ai.
Lý Ngọc:” Thần nghe nói mấy ngày trước Chiêu tu nghi gặp Tôn chiêu nghi, không biết nói gì đã phạt Chiêu tu nghi quỳ ba canh giờ.”
Chuyện của chủ tử các cung Lý Ngọc nào dám xen vào quá nhiều, phi tần thất sủng đến một cung nữ hầu hạ bên cạnh phi tần được sủng ái cũng có thể lên mặt.
Diệp Chi Lăng như chỉ vô tình mà hỏi, không có động thái gì là ưu ái hay muốn sủng ái Chiêu Nghi.
Hôm nay trời oi bức, hoàng hậu nương nương không có tâm trạng giữ người lại nói chuyện quá lâu, chưa đến nửa canh giờ đã cho mọi người trở về.
Chiêu Nghi cảm thấy làm hoàng hậu đúng là khổ, phải đóng vai mẫu nghi thiên hạ, giúp chồng quản đàn vợ bé, mỗi ngày còn phải nhìn vợ bé của chồng lượn lờ trước mặt.
Vậy mà vẫn phải xem như tỉ muội mà đối đãi.
Lý Ngọc buổi trưa trời nắng oi bức vẫn phải chạy đến đào ngọc các.
- Chiêu tu dung tận tâm vì hoàng thượng, nay được phong làm chiêu hoa.
Chiêu Nghi đi ra bên ngoài lĩnh chỉ, thưởng cho Lý Ngọc một túi bạc.
Chiêu Nghi chưa được xem là được thánh thượng sủng ái, nhưng thủ đoạn chắc chắn không nhỏ.
Mấy hôm trước là một phi tần bị thất sủng hôm nay lại được sắc phong làm chiêu hoa.
Tôn chiêu nghi nếu biết Chiêu Nghi sẽ được hoàng thượng sủng hạnh, chắc chắn sẽ không để người quỳ ba canh giờ, nhưng nếu hoàng đế đã biết chuyện tại sao không nói một lời nào.
Xem ra Chiêu Nghi cũng không được hoàng đế yêu thích cho lắm.
Làm Tôn chiêu nghi lo lắng một phen.
Cả ngày Chiêu Nghi đều ở trong tẩm cung, hết đọc sách đến luyện viết, luyện viết xong thì ăn trái cây ướp lạnh.
Tuyệt đối an phận.
Buổi chiều Chiêu Nghi ngẫu hứng muốn đi dạo ở vườn đào.
Hoa đào nở trái mùa nên hoa đào không nhiều, gió mạnh hoa đều liền rơi rụng xuống không ít.
Tôn chiêu nghi cũng đi dạo trong vườn đào, vô tình chạm mặt Chiêu Nghi.
- Thỉnh an Tôn chiêu nghi tỉ tỉ.
Tôn chiêu nghi không để Chiêu Nghi miễn lễ, nhìn ngắm cây hoa đào trước mặt.
- Hoa đào ở đây đẹp như vậy, vậy mà bây giờ tỉ mới có dịp đến ngắm, nhìn tuy đơn giản nhưng khiến muội đến ngắm thì cũng phí nhiều tâm tư.
- Được Tôn chiêu nghi tỉ tỉ đến ngắm thì phí nhiều tâm tư nó cũng rất vui.
Cuộc đối thoại bọn họ tất nhiên không nói về hoa đào, càng không nói về vườn đào.
Chiêu Nghi vờ như không hiểu.
Tôn chiêu nghi lại cảm thấy nhàm chán mà rời đi.
Dù sao cũng là một phi tần ngu ngốc, Tôn chiêu nghi không cần phí quá nhiều tâm tư đối phó.
Cho dù Chiêu Nghi có được sủng hạnh đối với bọn họ cũng không phải uy hiếp gì quá lớn, chỉ là một nữ nhân ngốc mà thôi.
Tính cách của Chiêu Nghi thế nào bọn họ đều biết rõ, được sủng ái thì do cao tay, nhưng bị thất sủng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hoàng thượng nào ưa thích nữ nhân ngông cuồng, lại ngu si.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play