Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

-RhyCap-Lạc Nhau Giữa Hai Kiếp Người

Chap1-tiếng gọi trong mưa

Một chiều mưa rả rích, Gia Định – 1980
Con đường Nguyễn Tri Phương ngập trong làn mưa chiều rả rích. Những chiếc xe lam chạy ngang loẹt xoẹt để lại vệt nước đọng trên nền xi măng cũ. Từng giọt mưa đọng trên khung cửa gỗ mục, loang ra như ký ức lâu đời chưa từng được lau khô
Trong căn biệt thự lớn kiểu Pháp nằm sâu cuối hẻm, Quang Anh– cậu cả nhà họ Nguyễn – ngồi tựa vào chiếc ghế bành, mắt khẽ nhắm, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Trên bàn là tách trà nguội, kế bên là chiếc đồng hồ quả lắc vẫn kêu từng nhịp nặng nề
Mưa vẫn rơi
và cậu lại mơ
Trong giấc mơ ấy, có người đứng dưới mái hiên, dáng người mảnh khảnh, áo trắng ướt sũng, ôm một chiếc ô cũ. Người ấy ngước nhìn cậu, đôi mắt buồn đến lạ. Giọng nói khe khẽ vang lên như gió thoảng qua tai
Hoàng Đức Duy_kiếp trước
Hoàng Đức Duy_kiếp trước
Cậu ơi… đừng bỏ em…
Anh bật dậy giữa giấc ngủ trưa, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã tắt ngúm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại nữa sao…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cậu lẩm bẩm, đưa tay xoa tráng// Giấc mơ khốn nạn đó…
Lại là giấc mơ đó
Lần thứ tư trong tháng
Cậu đứng dậy, kéo rèm cửa. Bầu trời ngoài kia xám xịt, mưa vẫn rơi tí tách
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gia Định không có ngày nào không mưa à… //cậu thở dài, khoác áo choàng lên người//
_____________________
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa kính màu. Trong nhà, tiếng chân người hối hả vang khắp hành lang. Người hầu mới được đưa vào nhà từ hôm qua, một cậu trai nhỏ người với gương mặt trắng bệch, tên là Hoàng Đức Duy
Em bước chậm về phía gian phòng của cậu cả, tay khẽ run khi đặt khay trà xuống bàn. Dù cậu cả chưa từng nặng lời, nhưng sự lạnh lẽo toát ra từ đôi mắt ấy khiến người ta khó mà thở nổi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… em là người mới, tên Hoàng Đức Duy… em mang trà sáng cho cậu…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vào đi. //giọng hắn vang ra từ trong phòng, trầm thấp và lạnh lẽo//
Em rón rén bước vào, đặc khay trà xuống bàn. Cậu ta không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu lễ phép
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu có cần gì thêm… dạ, em sẽ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi… tên gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Em khựng lại// Dạ, em… em tên Đức Duy…
Quang Anh bỗng đứng dậy. Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt ấy một lúc lâu. Không hiểu vì sao… ngực cậu nghẹn lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi… đã từng… gặp ta chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ? Dạ… chưa, thưa cậu…
Quang Anh siết nhẹ tay thành nắm đấm. Một thoáng nhức nhối lan qua lồng ngực
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ra ngoài đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… vâng…
Em lùi bước, đóng cửa lại
Trong phòng chỉ còn lại một mình cậu cả, tiếng đồng hồ quả lắc vang lên từng nhịp. Hắn ngồi xuống ghế, bật lửa châm điếu thuốc mới, nhưng tay lại run nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là ai…? Là ai đã gọi ta trong giấc mơ suốt bao năm…
Hoàng Đức Duy_kiếp trước
Hoàng Đức Duy_kiếp trước
Là em đó, Cậu ơi…
Một giọng nói mơ hồ vang lên trong tâm trí
_______________
End

Chap2-Gặp Lại Trong Mắt Nhau

Vài ngày sau, tại vườn sau biệt thự họ Nguyễn
Bà tổng quản
Bà tổng quản
Đức Duy, ngươi cắt lá như vậy là hỏng rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… con xin lỗi… để con sửa lại…
Giọng bà tổng nghiêm khắc vang lên. Em vội cúi đầu, đôi tay nhỏ khẽ run khi ôm bó lá trầu còn dang dở
Bà tổng quản
Bà tổng quản
Ngươi hậu đậu y như người mẹ đã mất của ngươi vậy… Đúng là phận nghèo, không học nổi lễ tắc gì
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bà không cần nói vậy //giọng hắn bất chợt vang sau lưng//
cả vườn im bặt
Bà tổng quản
Bà tổng quản
Cậu cả...cậu ra đây từ khi nào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ lúc bà mắng hạ nhân thay vì dạy họ //hắn lạnh lùng//
Bà tổng quản
Bà tổng quản
Dạ,tôi...tôi chỉ muốn nó làm việc đúng theo,kẻo làm xấu mặt phủ mình...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế bà nghĩ phủ họ Nguyễn này có mất mặt vì vài lá trầu bị cắt lệch sao?
Bà tổng quản
Bà tổng quản
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy,lại đây
Em rụt rè bước đến, vẫn cuối đầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không cần sợ //hắn dịu giọng// Ai dạy ngươi cắt lá vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… là mợ Ba ạ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ nay đừng làm theo lời người khác. Hãy làm theo cách ngươi thấy đúng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… nhưng em sợ làm sai…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi có tin ta không?
Em ngẩng đầu, ánh mắt bất chợt giao với ánh nhìn u buồn của hắn. Một luồng ấm áp dâng lên không rõ từ đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em...tin
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Vậy thì cứ làm. Ta không trách
Bà tổng lùi lại, gật đầu vội vã
Bà tổng quản
Bà tổng quản
Tôi sẽ chỉ dạy thêm cho nó, thưa cậu…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần. Để ta
____________________
Tối hôm đó, trong phòng hắn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ...em đây
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại gần. Ngươi sợ ta lắm sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không… em chỉ… thấy cậu xa vời quá…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
xa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… từ lần đầu em gặp cậu, em đã thấy… như từng quen cậu rồi. Nhưng mà cậu chẳng hề nhớ em…
Hắn nhìn em hồi lâu, rồi nhẹ giọng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta... cũng cảm thấy vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm thấy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mỗi khi nhìn vào mắt ngươi, ta lại thấy một thứ gì đó nghẹn ngào trong lồng ngực. Kỳ lạ lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu… nhớ ra gì chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa. Nhưng mỗi đêm ta đều mơ thấy ai đó đứng dưới mưa, gọi tên ta…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là em đó, Cậu ơi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//hắn khựng lại// Ngươi… vừa nói gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… không… em chưa nói gì cả…
Gió thổi qua khung cửa, mang theo hơi lạnh đầu mùa. Ánh đèn dầu chập chờn. Còn hai người… vẫn đứng đó, im lặng
__________________
End
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Hehe=))
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Bộ này đầu tay mong mn ủng hộ
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Nó sẽ theo kiểu Luân hồi chuyển kiếp, đến kiếp này mấy ảnh sẽ iu nhưng có lẽ nhìu trắc trở
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
vào thời Gia Định...t thấy nên thơ quá nên mới viết bộ này
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Mong mn ủng hộ
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Nơi tình yêu bắt đầu🖤
Like điii

Chap3-Cơn mưa đầu mùa và đôi mắt của cậu cả

Trời chiều phủ Gia Định bỗng đổ mưa. Mưa không lớn, chỉ lác đác từng giọt rơi xuống mái ngói, tiếng tí tách như tiếng lòng người đang chực vỡ. Trong sân, những bụi hoa nhài trắng bị hắt nước, rung rinh như muốn gục ngã
Nguyễn Quang Anh đứng dưới hiên, mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang cố gom mớ quần áo phơi còn vương mưa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy! Vào trong đi, để đó cho người khác làm!
tiếng quát khẽ vang lên, không lớn, nhưng đủ để em giật mình đánh rơi cả chiếc áo còn ướt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em... em đang làm xong rồi mà, cậu đừng lo... //Duy lắp bắp, mắt không dám nhìn thẳng//
Quang Anh bước đến, đôi guốc mộc của cậu dẫm lên nền gạch ướt, để lại từng dấu nước loang
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mưa dầm, trời ẩm, lỡ bị cảm thì ai lo //cậu nói, giọng trầm đều, thoảng chút lạnh nhạt//
em khẽ mím môi, cúi đầu, bàn tay run nhẹ giữ lấy vạt áo ướt nhẹp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ, em không sao đâu... Em chỉ muốn giặt xong kịp để mai phơi lại...
Quang Anh không đáp, ánh mắt cậu dừng lại nơi bàn tay tím tái của Duy, lòng ngực bỗng thắt lại. Nhưng cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, quay người đi vào hiên, bỏ lại một câu nhẹ như gió thoảng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ mai, việc phơi đồ không còn là việc của em nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng...
Duy luống cuống định gọi, nhưng cậu đã khuất sau rèm tre
___________________
Đêm hôm đó, trong phòng nhỏ phía tây, Duy ngồi ôm đầu gối, lòng rối bời. Ánh đèn dầu hắt bóng cậu lên tường, gầy guộc và cô đơn. Mưa vẫn chưa dứt hẳn. Trong lòng cậu, cảm giác như từng giọt mưa nhỏ vào những mảnh ký ức vụn vỡ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao cậu lại nhìn em như vậy chứ... //Duy khẽ lẩm bẩm, tựa đầu vào vách//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cứ như đã từng... đã từng nhìn em như thế từ một kiếp nào rồi...
Phía bên kia phủ, Quang Anh ngồi bên án thư, bàn tay lật mãi một trang sách mà không đọc nổi chữ nào. Trong đầu chỉ hiện lên đôi mắt của người hầu nhỏ lúc chiều. Rồi bất chợt... một hình ảnh mơ hồ hiện lên: Một người mặc y phục cổ xưa, quỳ dưới gốc mai
Hoàng Đức Duy_kiếp trước
Hoàng Đức Duy_kiếp trước
cậu ơi...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu ơi... //Quang Anh vô thức thốt ra//
người hầu
người hầu
Cậu gọi em? //tiếng người hầu ngoài cửa làm cậu giật mình//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không... Không có gì //cậu đáp vội, tay siết chặt cuốn sách//
Một chút đau nhói dội lên trong tim
________________
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play