404 Not Found – Ngoại Lệ Mang Tên Ta [AllVietnam]
Chương 1 ◈ Vô tình
Nam nhân nọ tỉnh dậy giữa một khu vườn tràn đầy hương hoa – đẹp đến mức tựa như không có thật.
Gió thoảng qua mang theo mùi của những cánh hồng mới nở, quyện cùng tiếng lá xào xạc trên cao.
Em ngồi đó, giữa lòng thiên nhiên rực rỡ đến phi lý, mà không rõ đây là đâu, cũng chẳng biết vì sao mình lại ở đây.
Chỉ có một điều duy nhất em còn nhớ rõ—là màn hình đen hôm đó. Dòng chữ cảnh báo system hiện lên liên tục, chạy dọc như những lời nguyền không tên.
Một tiếng rít khô khốc vang lên từ sâu trong bộ mã, rồi... im lặng. Tất cả mọi thứ vụt tắt. Và em ngất đi.
Khi mở mắt ra, thế giới đã đổi khác. Không còn mã nguồn, không còn âm thanh dữ dội của cuộc truy sát không hồi kết trong trò chơi.
Mọi thứ quá yên ắng. Quá thật. Đến mức em hoài nghi rằng mình vẫn đang nằm mộng.
Lẽ nào... trò chơi đã bị xóa?
Vậy còn em thì sao? Em—kẻ trấn giữ tầng sâu nhất, kẻ không có hồi kết, boss cuối cùng trong tựa game được hàng triệu người chơi tôn thờ và khiếp sợ.
Phải chăng em đã bị bỏ lại?
Hay em chỉ đang chờ đợi điều cuối cùng—một dòng lệnh kết liễu trễ hẹn?
Việt Nam không thiết tha gì thế giới game giả lập kia. Em chưa từng tha thiết với danh xưng "huyền thoại".
Trong thế giới đó, em là một đoạn mã biết chiến đấu, biết giết, biết đẹp, nhưng không bao giờ được phép biết yêu, biết mơ, hay biết lựa chọn.
Mái tóc trắng muốt của em rũ nhẹ xuống vai, phản chiếu ánh nắng sớm qua từng sợi như lụa.
Đôi mi đen dài khẽ run, đọng nơi khóe mắt một chất lỏng sánh đen – không phải nước mắt, mà là phần dư thừa của một hệ thống chưa kịp hoàn tất việc xóa dữ liệu.
Em vẫn nhắm mắt, không muốn mở ra vội.
Phía sau em, hai đôi cánh kỳ dị lơ lửng – một đôi trắng tinh khiết, một đôi đen huyền mờ ảo – khẽ quẫy nhẹ trong không trung, như một thực thể sống đang thở.
Rồi chúng hạ xuống chầm chậm, đạp nhẹ lên thảm cỏ phủ đầy hoa, khiến cánh hoa vỡ tan thành bụi sáng.
Thế giới này... chẳng giống bất kỳ bản đồ nào em từng nhìn thấy.
Và lần đầu tiên, sau vô số năm tồn tại với vai trò là “trùm cuối”, em cảm nhận được một thứ thật lạ: sự tự do.
Nhưng tự do luôn là khởi đầu của hỗn loạn. Và hỗn loạn... luôn tìm đến kẻ vốn không thuộc về thế giới này.
Một tiếng “phịch” vang lên từ phía xa, dội vào thảm cỏ non như một hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Không lớn. Không gấp. Nhưng với một kẻ từng sở hữu thính lực tinh vi hơn cả máy quét—một con quái mạnh nhất được viết nên bằng mã nguồn khắc nghiệt và ám ảnh—âm thanh ấy chẳng khác nào lời gọi.
Không cần quay đầu, em đã cảm nhận được vị trí chấn động. Như một bản năng được lập trình sẵn – một đoạn mã phản ứng với hỗn loạn.
Lá khô lăn một vòng trên phiến đá rêu phong gần đó. Bầu trời xanh nhạt, như thể chưa từng chứng kiến máu và lửa từ thế giới mà em bị gạt bỏ.
Nhưng cảnh yên bình này chỉ là lớp mặt nạ. Và trong đáy mắt em, thiên nhiên ấy đang run rẩy.
Em đứng dậy, nhẹ như một làn khói. Váy lụa trắng muốt phủ xuống mắt cá chân, thấm chút sương sớm còn đọng nơi cỏ.
Dải lụa vàng vắt chéo qua eo, uốn lượn trong gió như dải lụa linh thiêng trong đền thờ cổ, nơi người ta không dám chạm vào.
Đôi cánh phía sau vẫn lặng lẽ lơ lửng. Một bên trắng, một bên đen.
Chúng như hai mảnh ký ức không thể hàn gắn, mỗi cái đập nhẹ là một âm thanh rền vang trong không trung – dù không ai nghe thấy.
Việt Nam
“Có kẻ nào vừa ngã xuống?”
Em khẽ tự hỏi, mắt vẫn chăm chú dõi về hướng vừa phát ra âm thanh. Rồi em cất giọng, vang lên như tiếng ngọc va vào thủy tinh:
Tiếng ấy không lớn, không sắc bén, nhưng lại mang theo khí tức trấn áp như ngọc tỷ rơi xuống mặt bàn vàng.
Không ai đáp. Chỉ có vài cánh chim bay khỏi tổ, làm vỡ đi lớp yên tĩnh đang phủ lên khu vườn.
Em bước về phía âm thanh, từng bước đều như đo đếm bằng gió. Không nhanh, không chậm.
Chẳng mấy chốc, em dừng lại bên một thân cây lớn. Bên dưới gốc cây, một dáng người đang nằm gục.
Việt Nam
“...Người phàm sao?”
Em cúi đầu, ánh mắt dò xét. Không có thông tin. Không có thanh trạng thái. Không có dấu hiệu của mã.
Thứ trước mặt em… là người thật.
Việt Nam
“Trí nhớ ta chẳng ghi nhận ai từng đến gần khu vực này. Trừ phi…”
Em quỳ xuống, bàn tay vươn ra nhẹ như gió lướt qua mặt hồ.
Ngón tay trắng như ngà vuốt nhẹ lên trán người lạ, truyền vào đó một luồng dữ liệu vi tế.
Nhưng… không có phản hồi. Không có mã lệnh. Không có hồi đáp như trong trò chơi.
Việt Nam
“…Không phải dữ liệu số. Không phải ảo ảnh.”
Em nheo mắt, thì thầm như đang tự nói với chính mình:
Việt Nam
“Thế giới này đúng là kỳ lạ. Người phàm không báo động, không phản kháng. Vậy kẻ này… được gửi đến để làm gì?”
Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, khiến dải lụa vàng trên người em tung bay. Lá cuốn theo, rơi đầy xuống mái tóc trắng chưa từng bị vấy bụi trần.
Em nói khẽ, dù chẳng chắc kẻ kia có nghe thấy hay không.
Việt Nam
“Không ai được phép ngã gục trước mặt ta... trừ phi đã chọn cái chết.”
Ấy vậy mà... nam nhân nọ vẫn chẳng tỉnh dậy. Thật là... đang coi rẻ một kẻ như em sao?
Tuyết chưa kịp rơi mà hàn khí đã luồn vào trong từng kẽ lá. Việt Nam khẽ cúi người, mái tóc trắng như sương trời trượt dọc theo bờ vai, rơi xuống tựa dải lụa thiên cung.
Em ngẩng mắt nhìn hắn – người nam nhân chẳng mang theo tên họ, cũng chẳng có thanh ghi hay mã nhận dạng.
Nhưng lại dám hiện hữu, bằng máu thịt và hơi thở ấm nóng.
Mái tóc của hắn – đỏ thẫm như cánh hoa hồng bị dẫm nát, từng lọn xen lẫn sắc xanh của hòa bình, màu sắc vừa kỳ quái vừa hài hòa đến lạ.
Đẹp như một bức họa sơn thủy, nhưng cũng lại hỗn loạn như một câu lệnh bị lỗi trong nền tảng đã mục ruỗng.
Ánh mắt em rơi xuống bụng hắn – nơi máu tuôn xối xả như suối đầu nguồn, thẫm đẫm vạt áo tơi.
Một nhát chém sâu, chí mạng.
Đáng lý ra… kẻ như vậy đã phải bị thu hồi dữ liệu. Nhưng giờ, hắn vẫn nằm đó, bằng xương bằng thịt.
Em thở khẽ. Dù chẳng còn thuộc về thế giới game giả lập, nhưng kỹ năng em vẫn nguyên vẹn. Hệ thống tuy đã sụp, nhưng em – boss tối cao – vẫn chưa bị xóa.
Việt Nam
“Cũng thật may cho ngươi.”
Việt Nam
“Kẻ như ta… vẫn còn khả năng cứu sống một vài phế phẩm."
Nói đoạn, em nhẹ nhàng đặt tay lên bụng hắn. Bàn tay trắng như ngọc, mang theo hơi lạnh trầm mặc.
Một luồng sáng từ lòng bàn tay tỏa ra, không chói lóa, mà dịu như ánh trăng rằm chiếu xuống hồ sen.
Chung quanh, từng cánh bướm trắng kết bằng ký ức rạn vỡ tụ lại, xếp thành vòng tròn như kết ấn cổ ngữ.
Chúng bay quanh em và hắn, nhẹ đến mức chẳng làm động nổi một chiếc lá nào trên cỏ. Lặng lẽ. Thiêng liêng.
Chỉ trong một chớp mắt, vết thương đã lành, sạch sẽ như chưa từng hiện diện.
Máu tan biến, chỉ còn mùi hương mơ hồ của linh lực xưa cũ vương vấn trong không khí.
Em thu tay lại, xoay cổ tay một vòng rồi vỗ nhẹ lên tà váy trắng, để không một giọt máu nào làm vấy bẩn tấm lụa vàng thêu họa tiết rồng mây nhạt nhòa.
Đôi mắt đen như vực sâu của em chăm chăm nhìn xuống hắn – kẻ đã được ban cho một cơ hội mà không phải ai cũng có.
Em khẽ nói, chất giọng không cao, không thấp, nhưng đọng lại như tiếng chuông đồng nơi cổ miếu xa xăm.
Việt Nam
“Hay là ngươi muốn để ta tin rằng… ngươi chỉ là rác rưởi lưu lạc giữa hai thế giới?”
Một cơn gió thoảng qua. Lụa áo bay nhẹ, đôi cánh lửng lơ sau lưng em khẽ động, như một thiên sứ bị lưu đày từ tầng trời thứ mười ba.
Nam nhân nọ khẽ động đậy mí mắt. Tựa như gió sớm chạm vào tán liễu, hàng mi đỏ sậm run rẩy khe khẽ, rồi chậm rãi hé mở, như đang lạc vào giữa một cơn mộng lạ.
Ánh sáng đầu tiên hắn nhìn thấy không phải trời, không phải đất, mà là… một bóng người mặc y phục trắng tuyền, đứng giữa thảm hoa đang lay động như thở.
Tóc trắng buông xõa, vạt váy vờn gió. Ánh mắt người kia sâu tựa vực đen, phản chiếu bóng hắn nhỏ bé không đáng kể.
Đôi cánh sau lưng tỏa mờ như sương, như đang giăng lấy trời cao.
Trong khoảnh khắc đó, hắn tưởng mình đã chết. Hoặc không... hắn đã lọt vào giấc mộng của một vị thần.
"Thần... thần linh?" Hắn lắp bắp, cổ họng khô khốc, hơi thở loạng choạng giữa hư không.
Chưa kịp suy nghĩ, nỗi kinh hoảng chợt ập tới như phản xạ sinh tồn.
Hắn giật lùi lại, ngồi bật dậy, tay vội đưa ôm lấy bụng như thể đề phòng cơn đau đang chực chờ—nhưng...
Vết cắt đã biến mất. Máu, đâu rồi? Cảm giác đau đớn... cũng đã tan như khói. Chỉ còn là một làn ấm mơ hồ, lưu lại nơi da thịt như từng có ai đó áp tay lên và nói rằng: “Ngươi sẽ không chết hôm nay.”
Nam nhân ngơ ngác nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn người đang đứng cách đó vài bước. Hắn lẩm bẩm, giọng nói như mất phương hướng:
Em chỉ nghiêng nhẹ đầu, mái tóc trắng trượt xuống gò má tựa mảnh trăng xẻ đôi làn đêm.
Đôi mắt đen không lộ một gợn cảm xúc, chỉ như đang quan sát một sinh vật lạ vừa bị triệu hồi sai cách.
Việt Nam
“Ta cứu ngươi, không phải vì nhân từ.”
Em lạnh lùng lên tiếng, giọng nói rơi xuống như tiếng mưa đập lên cổ thụ già nua.
Việt Nam
“Chỉ là... ta không muốn máu vấy bẩn khu vườn của ta.”
Gió khẽ cuốn qua. Lá vàng rơi nhẹ, vướng vào tà áo em—rồi trượt xuống như bị chính khí chất lạnh lẽo kia từ chối.
Việt Nam
“Nếu ngươi đã tỉnh, thì đừng có nằm đó như cái xác nữa. Đứng lên. Hoặc là tự biến mất khỏi mắt ta, hoặc nói rõ lý do ngươi dám ngã xuống giữa lãnh địa của ta.”
Nam nhân vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn nhìn em như thể đang đối diện với một lằn ranh không thể vượt qua—giữa thần thánh và tội đồ, giữa mộng tưởng và tàn dư thực tại.
Và đâu đó trong lòng hắn… một ý nghĩ rất nhỏ vụt qua: "Thiên sứ này... không đến để cứu rỗi. Em đến để phán xét."
Nam nhân nọ sau thoáng sững sờ liền hoàn hồn lại, nhanh chóng phủi đi vết cỏ bám trên tà áo dài chạm đất.
Ống quần rộng lướt nhẹ theo từng cử động, vải lụa thượng hạng óng ánh như được dệt bằng sợi trời, mang dấu ấn quý tộc của phương Đông cổ đại.
Hắn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt vẫn còn đôi phần bối rối, nhưng ánh mắt đã hiện lên sự tự trọng của kẻ mang thân phận cao quý.
Một tay hắn bấu nhẹ vạt áo trước ngực, lòng bàn tay dường như run nhẹ vì hồi hộp.
Rồi, như một kẻ từng được dạy phải ngẩng cao đầu dù trước ánh gươm, hắn nhìn thẳng vào em – kẻ có khí chất cao hơn cả vương giả – và nói, từng chữ rành rọt:
Đài Loan
"Ta là Đài Loan, con trai thứ của Đại Thanh."
Em chẳng nhúc nhích. Ánh mắt em, đen như vực, như thăm dò, như cười nhạt.
Em khẽ lặp lại, giọng nói nhẹ như gió nhưng lại buốt như đao. Trong trí nhớ lộn xộn của em, từng mảnh ký ức game chợt trồi lên như bong bóng vỡ trong bể nhớ.
Không, không có cái tên ấy trong hệ thống. Không có triều đại nào tên như vậy trong bản đồ thế giới lập trình của trò chơi.
Môi em khẽ mím, đôi chân trần đặt nhẹ trên thảm cỏ, một cánh hoa lạc bay ngang qua gót chân trắng như ngọc.
Em bước tới một bước, như chẳng làm lay động không gian, nhưng khí thế như cả thiên hạ đổ về trước mặt hắn.
Việt Nam
"...Hồi thứ mấy rồi?"
Em nhíu mày, lần này hiện rõ vẻ không hài lòng. Đôi mày thanh tú khẽ rút lại, ánh nhìn lạnh hẳn:
Việt Nam
"Ta đang hỏi ngươi, đây là hồi thứ mấy?"
Giọng nói ấy như dội vào trong tai hắn bằng những tầng băng giá phủ kín hoang mạc.
Một hồi – thứ được dùng để đếm thời gian trong thế giới giả lập nơi em từng ngự trị.
Mỗi hồi tương đương một năm. Một vòng lặp, một đơn vị, một dấu mốc ghi nhớ mọi sự kiện sinh tử trong trò chơi. Là cách mà hệ thống ghi chép lịch sử.
Nhưng tên này... không hiểu?
Đài Loan lúng túng, mồ hôi rịn trên trán. Hắn cúi đầu một chút, cố nhớ lại:
Đài Loan
"Năm… Canh Tuất, triều Tuyên Thống."
Một quãng lặng phủ xuống khu vườn.
Gió lặng. Lá dừng. Bướm trắng cũng thôi bay.
Mắt em khẽ chớp. Làn mi dài đổ bóng mờ lên gò má. Em không còn nghi ngờ nữa—đây… không còn là thế giới trong game.
Geoul Sok Nabi🦋
Hé lô mấy ní!
Geoul Sok Nabi🦋
Tui bị thích mấy truyện cổ trang như này nên thử trổ tài hehe=))
Geoul Sok Nabi🦋
Do khum tìm được avt phù hợp cho Việt Nam nên tớ tự vẽ😔
Geoul Sok Nabi🦋
Xấu thấy mồ😔😔
Geoul Sok Nabi🦋
Câu hỏi cuối ngày:
Geoul Sok Nabi🦋
Bạn đoán xem tớ 2k mấy?
Chương 2 ◈ Phủ
Việt Nam
"Canh Tuất... Tuyên Thống..."
Tựa như hai làn sương mỏng phủ lên đá cổ, những âm tiết ấy mơ hồ lọt vào tai, để lại dư âm mà bản thân em chẳng thể lý giải.
Đôi mi cong rũ như tơ liễu giữa xuân phong, khẽ động, tựa như tâm trí đang vướng phải một mối tơ lạ.
Em đứng lặng, đôi mắt đen như vực thẳm nhìn vào hư không, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi một lời giải thích.
Người kia—nam tử tóc đỏ như lửa tàn hoàng hôn, trên tóc điểm xuyết vài lọn xanh như áng hòa bình còn sót lại giữa chiến loạn—khẽ mỉm cười.
Nụ cười không hẳn thân thiện, nhưng có phần nhẫn nại.
Hắn khom người nhặt lại chiếc ngọc bội vừa rơi xuống nền cỏ, đoạn bước lại gần, giữ khoảng cách ba thước lễ nghi, nhẹ giọng nói:
Đài Loan
"Xem ra… tiểu thư đây là người đến từ vùng khác."
Em vẫn im lặng. Hắn không chờ câu trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói tiếp, thanh âm trầm ổn như sóng nước dưới trăng:
Đài Loan
"Canh Tuất là niên hiệu năm nay, theo lịch Can Chi. Mỗi mười hai năm, một vòng luân chuyển. Còn Tuyên Thống—"
Đài Loan
"—là hiệu của bậc quân vương đang tại vị. Triều đình hiện thuộc về Đại Thanh."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa. Hắn dừng lại, mắt ánh lên tia thăm dò, nhưng cũng pha chút dịu dàng:
Đài Loan
"Tiểu thư có lẽ là người phương Nam? Phục sức và khí chất đều khác biệt, tựa hồ chưa từng quen với cách gọi năm tháng nơi đây."
Em khẽ gật đầu, đôi tay buông nhẹ hai bên thân áo trắng muốt, vạt lụa vàng phấp phới theo gió.
Nét mặt em không hề biểu lộ cảm xúc rõ ràng, chỉ có hàng lông mi hơi cụp xuống như đang che giấu điều gì.
Việt Nam
"Ta chỉ thấy... tên gọi ấy... có chút giống 'hồi' mà thôi."
Một câu nói nhẹ như gió sớm, nhưng đủ khiến Đài Loan chau mày:
Việt Nam
"Phải. Ở nơi ta từng sống... mỗi đoạn thời gian được gọi là một hồi. Một hồi… kéo dài trọn một năm."
Hắn im lặng, tựa hồ đang suy ngẫm.
Đài Loan
"Thật lạ. Chưa từng nghe qua vùng nào dùng cách gọi như vậy. Nhưng... cũng thú vị. 'Hồi'... cũng có vẻ thi vị."
Hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười lần này mang chút ấm áp, chẳng còn đề phòng.
Việt Nam
"Ngươi có học hành không?"
Em bất chợt hỏi, ánh mắt không nhìn hắn mà hướng về cánh rừng xa thẳm, như đang dò tìm điều gì mơ hồ.
Đài Loan
"Dĩ nhiên. Là nhi tử của dòng tộc Đại Thanh, lẽ nào lại không biết lễ nghĩa, thi thư?"
Việt Nam
"Thế thì... có thể nói cho ta biết thêm về nơi này chăng?"
Em xoay người, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng lẩn khuất sau đó là một thứ gì đó mỏng manh—tò mò, hoặc khao khát được bám víu.
Hắn nghiêng đầu ngắm em trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy.
Ánh chiều đổ dài trên mái tóc trắng xóa như tuyết đầu mùa, đôi cánh lơ lửng phía sau em vẽ một vầng mờ mịt như ảo ảnh.
Đài Loan
"Nếu tiểu thư không chê... ta có thể đưa người về phủ."
Đài Loan
"Phủ Trịnh, nơi Đài Loan này cư ngụ. Ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, cũng tiện dạy người cách sống nơi cõi trần tục này."
Hắn cười nhẹ, nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ nghi hoặc và cảnh giác.
Em nhìn hắn, nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu đổ xuống qua vòm cây, lặng yên một lúc lâu rồi mới đáp:
Việt Nam
"Được. Ta sẽ theo ngươi. Dẫu gì... giờ đây, ta cũng chẳng có nơi nào để quay về."
Chẳng có nơi nào để quay về. Hắn nghe câu ấy mà trong lòng hơi khựng lại. Một con người—à không, một tồn tại mang đôi cánh ấy—sao lại buông lời tịch mịch đến vậy?
Đài Loan
"Ngươi... thật sự chỉ là một nữ tử lạc đường sao?"
Em không đáp, chỉ quay người, áo trắng nhẹ quét qua thảm cỏ, cánh khẽ động như tan vào gió.
Nhưng nếu hắn để ý, hẳn đã thấy nơi khóe môi kia, là một nụ cười nhỏ, như khói sương tan trong ánh tà dương…
Ánh chiều đã nhạt, hoàng hôn tựa một bức họa mực nhòe phủ lên cánh rừng, in bóng hai người trên con đường đá uốn quanh đồi.
Gió lùa qua, vạt áo trắng muốt của em khẽ tung bay, dải lụa vàng theo đó cuộn nhẹ quanh cổ tay, như một dải ánh sáng mờ mờ giữa sắc trời đang lụi tàn.
Đài Loan đi bên cạnh, tay chắp sau lưng, thi thoảng quay đầu lại để chắc chắn em không đi lạc.
Hắn mở lời, vẫn dùng cái giọng ung dung lễ độ ấy.
Đài Loan
"…Thân thể tiểu thư vẫn còn mỏi mệt chăng? Nếu cần nghỉ chân một lát, ta có thể cho người chuẩn bị trà và điểm tâm nhẹ."
Việt Nam
"Ngươi gọi ai là tiểu thư?"
Hắn khựng lại, quay người, ánh mắt như một vệt sáng sượt qua khuôn mặt em.
Đài Loan
"…tiểu thư y phục thanh nhã, dáng đi nhẹ nhàng, khí chất ôn nhu, lại thêm dung nhan ấy…"
Hắn đưa tay chỉ lên thân phục của em.
Em lạnh giọng, cắt ngang hắn, ánh mắt đen như đêm sâu nhìn thẳng, không né tránh.
Đài Loan ngẩn người. Một lát sau, hắn bật ho nhẹ, quay mặt sang chỗ khác, như để tránh ánh nhìn có phần áp lực ấy.
Hắn thoáng ngập ngừng, nhìn lại dung mạo em lần nữa, ánh mắt như chạm vào lớp sương tuyết phủ kín.
Việt Nam
"Nam nhân chính gốc."
Em nhấn mạnh, lần này đôi cánh sau lưng khẽ động, tạo ra một làn gió nhẹ thổi bay tóc hắn.
Đài Loan rốt cuộc cũng bật cười, nhưng là tiếng cười ngắn, tựa như để che đi sự ngượng ngùng.
Đài Loan
"Vậy thì… xin thứ cho kẻ phàm tục như tại hạ đã nhìn nhầm. Là tại dung mạo công tử… quá mức tuyệt mỹ."
Hắn cúi nhẹ người, làm một lễ thật trang trọng, nhưng giọng lại mang chút trêu chọc kín đáo.
Em không đáp. Chỉ khẽ rũ mắt xuống, nhấc chân tiếp tục bước đi, dáng vẻ cao ngạo và lãnh đạm.
Từ trong thẳm tâm can, em chẳng muốn người khác nhìn lầm mình, càng không thích ánh mắt như đang tô vẽ một bức họa mỹ nhân lên thân thể vốn chẳng phải là nữ tử này.
Dẫu em chưa từng quá quan tâm đến giới tính, nhưng cái ánh nhìn đầy gán ghép ấy vẫn khiến em cảm thấy... vẩn đục.
Chốc sau, khi bóng phủ Trịnh hiện lên xa xa, Đài Loan nhẹ giọng nói, vẻ nghiêm túc hơn:
Đài Loan
"Từ nay, tại hạ xin đổi cách xưng hô. Công tử… có điều chi không vừa lòng, cứ nói. Nơi này, dẫu không phải thế giới công tử từng quen, nhưng ta mong sẽ là một nơi không khiến người thấy lạc lõng."
Em dừng bước, nhìn về tòa phủ lớn với mái cong rồng uốn, rồi đáp:
Việt Nam
"Chỉ cần ngươi không gọi ta là nữ tử nữa, thì có lẽ… ta sẽ không rời đi ngay."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lùa vào những lời chưa nói hết. Dải lụa vàng nơi tay em nhẹ vờn gió, như một lời hứa mong manh chưa ai nhận ra.
Cánh cổng gỗ lim chạm khắc hình mây lành vừa hé mở, những người hầu bên trong phủ đã xếp thành hai hàng ngay ngắn, đầu cúi thấp, chẳng ai dám nhìn thẳng vào em.
Dưới ánh chiều tà nhạt màu, cả bọn như những tượng gỗ sống, y phục xanh lam thêu hoa vân, tóc búi cao theo cùng một kiểu, dáng người gần như bằng nhau.
"Công tử." – tất cả cùng đồng thanh, âm điệu hòa vào nhau như âm vang trong một đàn tỳ bà. Không một nét lệch, không một chút chậm trễ.
Em khẽ liếc mắt, bước chân chậm rãi lướt qua giữa hai hàng người như một vị khách quý đang bước vào lễ hiến tế, đáy mắt không hiện rõ kinh ngạc, chỉ thoáng ẩn một nét hồ nghi.
Phủ đệ của Đài Loan là một tòa nhà lớn, mang đậm nét kiến trúc cổ xưa của phương Đông: mái cong vươn cao, rường cột sơn son thếp vàng, tường trắng ngói xám, hồ sen yên ả nằm giữa sân chính.
Tiếng nước róc rách đổ từ hòn giả sơn như một bản nhạc buồn cứ ngân đều trong gió.
Đài Loan quay lại, mặt thoáng chút lúng túng.
Đài Loan
"…Vì lần này trở về quá đột ngột, ta chưa kịp cho người chuẩn bị phòng riêng cho công tử. Nếu không phiền… tạm thời công tử cứ ở tại nội thất của ta vài hôm, chờ tìm được một nơi ưng ý hơn."
Ánh mắt em không hề gợn sóng.
Việt Nam
"Ta không cần phòng quá rộng. Cũng không thích nơi quá rực rỡ, phô trương."
Em bước chậm thêm vài nhịp, ánh mắt đảo quanh hành lang được lát đá xanh, những chậu hoa hải đường đặt đều nhau theo hàng dọc.
Mỗi đóa hoa đều được chăm chút kỹ, không một chiếc lá héo.
Việt Nam
"Chỉ cần là chỗ yên tĩnh, không có tiếng người quá nhiều. Thế là đủ."
Em nói, giọng đều đều, như gió lướt qua mặt hồ. Đài Loan im lặng một thoáng, rồi khẽ cười:
Đài Loan
"Vậy thì nội thất của ta có thể hợp ý công tử hơn ta tưởng."
Hai người bước vào trong. Gian phòng hắn ở tuy được xếp vào hàng "chủ viện", nhưng lại mang một vẻ tối giản hiếm thấy: rèm gấm màu lạc đà, thảm trải sàn tông trầm, bàn gỗ gụ không khảm ngọc, chỉ có một án thư bên cửa sổ với bộ bút lông và nghiên mực đã khô nửa phần.
Đài Loan
"Công tử có thể nghỉ tạm tại đây. Ta ở phòng bên cạnh, nếu cần gì cứ sai người gọi."
Em khẽ gật đầu, không cảm ơn, cũng không từ chối.
Lặng lẽ bước đến gần khung cửa sổ, đưa tay vén nhẹ một góc rèm, nhìn ra vườn trúc đong đưa trong gió.
Đài Loan nhìn bóng lưng ấy. Một bóng lưng trắng nhợt, cao gầy, như ánh trăng xuyên qua tầng mây mỏng.
Hắn không hỏi thêm điều gì, chỉ lặng lẽ lui ra, khép cửa lại.
Bên trong phòng, em khẽ nhắm mắt.
Thật ra… em cũng chẳng chắc mình sẽ ở lại nơi này.
Nhưng chí ít, nơi đây yên tĩnh, không ai ép em chiến đấu, không có hệ thống kêu réo, không còn tiếng người la hét trước khi bị em nghiền nát.
Chỉ còn lại tiếng lá trúc xào xạc… và một giấc ngủ hiếm hoi, không ràng buộc.
Giờ Dậu vừa điểm, sắc trời đã ngả dần về chốn mộng u hoài.
Ánh tà dương rút lui nơi chân trời, chỉ còn lại vầng sáng mờ nhạt lặng lẽ vấn vương trên mái ngói âm dương của phủ đệ rộng lớn.
Gió đầu thu từ hướng Tây Bắc thổi qua, lạnh lẽo mà thanh khiết, mang theo chút hương vị ẩm ướt của cỏ cây sau cơn mưa ngắn buổi chiều.
Trong phòng, thân ảnh bạch y khẽ động. Em—vị khách không rõ lai lịch, vừa tỉnh dậy sau giấc mộng chập chờn, ánh mắt vẫn còn phảng phất tia hoang mang lẫn thản nhiên.
Áo lụa trắng mềm mại phủ xuống tận mắt cá chân, khi em khẽ ngồi dậy, từng nếp gấp trên vạt áo phảng phất như sóng nước hồ thu.
Ngay khi vừa bước ra ngoài hiên, đã thấy một tỳ nữ trẻ cúi rạp mình hành lễ:
“Công tử tỉnh giấc rồi ạ. Trời đã trở lạnh, thỉnh người khoác thêm áo.”
Nàng ta nâng hai tay đưa lên một chiếc trường sam lông vũ, lớp ngoài màu tro lam, lót trong bằng tơ tằm nhẹ như sương.
Hoa văn thêu chỉ bạc theo hình vân long uốn lượn ẩn hiện, khí chất phi phàm.
Em không đáp, chỉ đưa tay tiếp lấy, khoác lên vai mình một cách ung dung mà nhàn nhạt, động tác vô cùng chuẩn mực, không quá chậm, cũng chẳng vội vàng, toát lên vẻ tự tại của kẻ vốn quen ở trên cao nhìn xuống.
Một tỳ nữ khác theo hầu, e dè lên tiếng: “Tóc công tử đã có phần rối nhẹ, nô tỳ nguyện được chỉnh lại.”
Ánh mắt em chỉ khẽ nghiêng về phía nàng. Đôi mắt đen như vực sâu không đáy ấy khiến nàng khựng lại giữa chừng, toàn thân lạnh toát.
Không giận dữ, không bất mãn, chỉ có sự kiêu ngạo lạnh lùng như sương khuya tháng chạp.
Việt Nam
“Không cần. Đừng chạm vào ta.”
Em khẽ nói, từng chữ như ngọc vỡ, rơi vào tai người khác khiến hồn vía lập tức bị thu lại.
Cả dãy người hầu lập tức cúi rạp đầu, lùi về phía sau như sóng triều rút lui.
Em một mình bước đi trên hành lang dài, từng bước in bóng dưới nền đá thanh vân, ánh sáng hoàng hôn trải dài như gấm vóc đan xen dưới chân.
Ra đến hậu viên, là một khu vườn trúc tĩnh mịch.
Thân trúc cao vút, lá trúc lao xao như tiếng đàn không dây.
Ánh tà dương đọng lại nơi ngọn trúc, vàng nhạt như sáp ong, phản chiếu lên gương mặt em một tầng sáng mờ ảo.
Em đứng lại nơi hành lang gỗ đỏ, tầm mắt buông xuống khu vườn xanh thẫm đang run rẩy trong gió.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo vài chiếc lá trúc rơi chầm chậm, lướt qua tà áo em rồi yên vị trên mặt đất, như thể ngay cả thiên nhiên cũng không dám va chạm vào thân thể ấy quá lâu.
Em đưa tay vén nhẹ vài lọn tóc dài đang lay động. Bàn tay ấy trắng hơn ngọc, từng ngón thon dài như được chạm khắc bởi thợ thủ công thượng hạng.
Đôi mắt khẽ khép lại, sắc lạnh nơi mi tâm dường như dịu xuống đôi phần.
Việt Nam
"Chốn này… cũng tạm coi là sạch sẽ."
Một câu nói khẽ, không rõ là độc thoại hay lời nhận xét gửi vào gió.
Em không rõ tương lai ra sao, cũng chẳng rõ phủ đệ này có ý đồ gì.
Nhưng hiện tại, nơi đây có vườn trúc thanh nhã, có tĩnh mịch vừa đủ, và không có người nào khiến em cảm thấy phiền nhiễu.
Như vậy… cũng tạm đủ để đứng chân.
Vừa khi em khẽ nhắm mắt, để tâm hồn phiêu dạt giữa thanh âm lao xao của trúc, thì một luồng gió nhẹ bỗng cuốn đến, kèm theo tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng như làn tơ lướt qua tai.
Một bóng chim nhỏ vàng rực bất ngờ đáp xuống, không ngần ngại, không sợ hãi.
Chú chim vàng khuyên ấy không biết sống chết là gì, lại đậu hẳn lên mái tóc trắng dài đang xõa nhẹ bên vai em.
Nó rúc rích mổ mổ vài lọn tóc, rồi vỗ cánh rối tung phần mái bên trái, chẳng khác gì đám trẻ con chơi đùa trong cung cấm.
Cứ như vậy, nó ngạo nghễ nhảy múa giữa suối tóc tựa dải ngân hà, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt lạnh tanh đang dần tối sầm của em.
Lông mày em nhíu lại, ngón tay khẽ động. Em thiếu điều muốn giơ tay túm lấy con vật nhỏ bé mà ném xuống mặt đất lạnh như gương kia, thì—
Một tiếng hô vang đầy hoảng hốt từ xa vọng lại, chen ngang dòng suy nghĩ của em.
“Vàng Khuyên, xuống mau! Đó không phải nơi ngươi nên đến!”
Từ lối mòn phía hậu viện, hai thân ảnh nhỏ nhắn hớt hải chạy tới, vóc dáng chỉ cao đến bụng em, mỗi bước chạy đều lảo đảo mà chân thật.
Đứa đi trước có mái tóc xanh lá bù xù, chiếc áo vải thô nhàu nhĩ cùng đôi mắt trong veo như nước suối đầu nguồn.
Nó ngẩng đầu nhìn em, ánh mắt lo lắng, tay vội đưa lên, làm như định hứng lấy chú chim nghịch ngợm kia:
“Xin công tử đừng trách nó! Nó chỉ quen đậu trên đầu chúng ta thôi, không cố ý đâu ạ!”
Giọng nói trẻ thơ còn non nớt, mang theo hơi thở gấp gáp vì chạy đường dài.
Sau lưng nó, một đứa bé khác có mái tóc đỏ óng, ánh mắt lại đầy e dè.
Nó nép sau lưng anh trai, nắm lấy vạt áo người kia như sợ em sẽ giận dữ mà khiến cả hai bị phạt.
Tóc trắng tung bay trong gió chiều, vạt áo bạch y lay động phảng phất mùi gỗ trầm và hàn khí.
Trong ánh mắt đen sâu thẳm, là một tia chao động không tên.
Không phải vì con chim, mà là… hai sinh mệnh nhỏ nhoi này, giữa phủ đệ ngập tràn rập khuôn và lễ nghi, lại dám thở hổn hển chạy vào hậu viện, vì một con chim nhỏ.
Việt Nam
"Các ngươi là ai?"
Giọng em vang lên, lạnh như suối tuyết đầu nguồn, nhưng không mang theo sát khí.
“Dạ, chúng nô là... người hầu trong viện tây. Tiểu đệ đệ nhà ta gọi Vàng Khuyên là bạn, nên thường cho nó bay tự do…”
Đứa bé tóc đỏ lại rụt rè kéo tay áo anh trai, lí nhí thì thầm: “… Đại ca, huynh ấy không giận sao?”
Em khẽ nghiêng đầu, ngước lên nhìn chú chim vàng bé nhỏ vẫn còn đang làm tổ giữa mái tóc mình, nó nghiêng đầu lích chích vài tiếng như đang cười nhạo.
Làn gió chiều khẽ thổi qua, cuốn theo hương trúc dịu dàng và cái lạnh vừa đủ để khiến một người cảm thấy mình thật… đang sống.
Việt Nam
“Hãy giữ bạn của các ngươi tránh xa tóc của ta.”
Hai đứa bé tròn xoe mắt. Rồi sau đó, đứa tóc xanh cúi rạp xuống: “Tạ… tạ công tử đã rộng lượng!”
Đứa tóc đỏ cũng líu ríu theo sau, kéo tay áo anh mình rồi cúi chào. Em chẳng đáp lại gì thêm, chỉ nâng tay nhẹ nhàng.
Lập tức, Vàng Khuyên tung cánh, bay vút lên cao, rồi đảo một vòng tròn trên đầu em như chào từ biệt, trước khi đậu xuống vai đứa bé tóc đỏ.
Chưa kịp để hai đứa trẻ quay lưng rời đi, một giọng nói trầm nhưng quen thuộc đột ngột vang lên, như tiếng chuông đồng gõ vào tai giữa buổi chiều se lạnh:
Đài Loan
"Ma Cao, Hồng Kông, quay lại đây!"
Giọng nói ấy mang theo sự trách mắng xen lẫn bất mãn, khiến hai đứa nhỏ lập tức cứng người, chân khựng lại.
Đài Loan bước ra từ hành lang sau viện, y phục trắng thêu nhật hoa khẽ tung trong gió, trông chẳng khác gì vừa từ thư phòng bước ra nhưng thần sắc thì không giấu được vẻ bực bội.
Đài Loan
“Hai đứa các ngươi… thật là khiến ta mất mặt.”
Không nói không rằng, hắn túm lấy cổ áo hai đứa nhỏ, lôi xềnh xệch đến trước mặt em như lôi hai kẻ phạm tội ra xét xử.
Dưới ánh trăng bắt đầu le lói qua tàng trúc, bóng dáng ba người đổ dài trên mặt đất rải sỏi trắng.
Một lời lạnh lẽo rơi ra, khiến Ma Cao và Hồng Kông đồng loạt khuỵu gối.
Chân trần chạm đất lạnh, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm không dám ngẩng lên.
Dáng chúng nhỏ bé và run rẩy như hai nhành măng non bị vùi dưới tuyết.
Đài Loan nén một tiếng thở dài, quay sang nhìn em:
Đài Loan
“Xin thứ lỗi. Hai đứa này, không biết trời cao đất dày, dám giả làm dân thường để tới gần người, lại còn sai Vàng Khuyên đến quấy rối… chỉ vì ‘muốn thử xem người mới đến có dễ chọc hay không.’”
Giọng hắn không lớn, nhưng rõ ràng từng chữ một, không khác gì đang đổ dầu vào lửa.
Ánh mắt tối sầm lại, sâu thẳm và tĩnh lặng như đáy hồ mùa đông.
Sự im lặng ấy khiến hai đứa trẻ càng run sợ hơn.
Chúng len lén ngẩng đầu lên nhìn em, rồi vội cúi xuống khi bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo như tuyết sương của em.
Từ trước đến nay, em chưa bao giờ thích trò đùa giỡn, càng không thích bị đem ra làm trò tiêu khiển cho những kẻ xem nhẹ người khác.
Dẫu chỉ là trò đùa của trẻ con, nhưng cũng là một sự bất kính.
Gió khẽ lùa qua vạt áo, tà áo lông vũ khẽ phất như cánh quạ giữa hoàng hôn.
Một lúc sau, em phẩy tay nhẹ như chẳng thèm chấp.
Việt Nam
“Trẻ con… biết sợ là được.”
Chỉ bốn chữ, lại như dao mỏng cứa vào tim gan hai đứa nhỏ. Đài Loan khẽ cúi đầu, thở phào.
Ma Cao lập tức ngẩng đầu, ánh mắt rạng rỡ, còn Hồng Kông thì chẳng nói gì, nhưng vành mắt hơi đỏ.
Cậu bé tóc xanh định nhảy lên ôm lấy em như thể cảm tạ, nhưng cánh tay chưa kịp vươn ra đã bị em lạnh lùng chặn lại bằng một ánh nhìn.
Một chữ, nhẹ như gió, nhưng đánh thẳng vào mặt hai đứa. Hồng Kông khựng lại, ôm lấy cánh tay mình, quay đi. Còn Ma Cao, ngẩn ra, rồi lí nhí:
Ma Cao
“… Vậy… để lần sau tắm sạch sẽ rồi ôm, được không?”
Chỉ quay lưng, chậm rãi bước về phía sâu hơn của vườn trúc, tiếng bước chân nhẹ nhàng như sương đêm, lạnh và xa cách.
Đám trúc khẽ rì rào theo từng nhịp bước, như tiễn đưa bóng trắng ấy chìm vào cảnh sắc u tĩnh mênh mang.
Phía sau, Đài Loan lắc đầu ngán ngẩm, nhưng cũng không trách. Hắn nhìn hai đứa nhỏ đang quỳ rạp, thở dài:
Đài Loan
“Hai đứa… lần này là may đấy. Lần sau, liệu hồn.”
Geoul Sok Nabi🦋
Sigma sigma boy sigma boy sigma boy
Geoul Sok Nabi🦋
Des full của Việt Nam trên giấy
Chương 3 ◈ Trung Quốc
Dưới ánh tà dương đổ dài trên hành lang đá xanh ngọc, Đài Loan bước lên một bậc, khẽ chắp tay trước ngực, đôi mắt hơi cong, giọng nói nhu hòa như sương chiều rơi trên mặt hồ:
Đài Loan
“Việt Nam, bữa tối hôm nay... ngươi dùng cùng gia nhân nhà ta, có được không?”
Em không đáp lời, chỉ hơi nghiêng đầu. Một cái gật khẽ, không quá thân thiện, nhưng cũng chẳng hề lỗ mãng.
Ấy vậy mà phía sau, chưa kịp yên tĩnh được bao lâu thì đột nhiên vang lên một tràng náo loạn:
Ma Cao
“Khôngggggg! Đừng bắt chúng ta tắm! Việt Nam! Xin cứu lấy bọn ta—!”
Hai thân ảnh nhỏ xíu loạng choạng bị Đài Loan lôi ra từ sau bụi trúc, y phục lấm lem bùn đất, mặt mày bết lại vì nghịch ngợm.
Một đứa tóc xanh lá rối tung như tổ chim, mắt long lanh như hổ con vừa bị túm gáy—là Ma Cao.
Đứa còn lại, tóc đỏ cam rực rỡ như ngọn lửa đầu thu, mặt nhỏ nhắn nhưng ánh mắt dè chừng—chính là Hồng Kông.
Hai kêu la ầm ĩ, một đứa vẫy tay về phía em, một đứa rướn cổ trốn sau anh nó, như thể em là thần hộ mệnh cuối cùng có thể cản được việc bị nhấn vào thùng nước nóng.
Em quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn. Một ánh mắt đủ khiến hai đứa nhóc im bặt, chỉ còn tiếng bước chân của em lặng lẽ rời xa.
Ma Cao
"Tuyệt tình thật..."
Hồng Kông
"Nhưng đẹp ghê á..."
Hồng Kông tiếp lời, rồi lập tức bị Đài Loan bế xốc cả hai lên vai như hai bao gạo.
Cửa đóng lại sau lưng em, bỏ lại tiếng kháng nghị bé xíu mờ dần trong hành lang phủ viện.
Không gian bữa ăn không lớn, song từng chi tiết đều toát lên vẻ tinh tế và chuẩn mực của một đại gia tộc.
Lư hương đồng khảm ngọc được đặt ở góc bàn, khói nhẹ vấn vít, hòa với hương trà và mùi hoa quế thoảng trong không khí.
Đèn lồng treo cao, ánh sáng hồng nhạt rọi xuống chiếc bàn lim dài khảm sơn son thếp vàng.
Ngồi nơi đầu bàn, chính là y—Trung Quốc.
Một thân cẩm y đỏ sẫm, họa tiết tường vân chạy dọc tay áo, mái tóc dài đen mượt được buộc thấp sau lưng bằng dây tơ màu huyết dụ.
Ánh đèn phản chiếu, soi rõ từng sợi tóc óng ả như lụa, như tơ.
Dưới con mắt trái, một ngôi sao vàng kim rực rỡ hiện lên như được khắc sâu vào da thịt, bao quanh là năm ngôi sao nhỏ tựa ngân hà lặng lẽ đậu trên đôi má.
Y không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ cất lời khi nghe bước chân em vang nhẹ:
Trung Quốc
“Ngươi là người đệ ta đã nhắc tới?”
Em dừng lại, hai tay buông thõng hai bên thân thể, ánh mắt trầm ổn, giọng nói mang theo một thứ xa cách lạnh lùng:
Y khẽ ngước lên. Cặp mắt vàng óng ánh nhìn thẳng vào em, lạnh như mặt hồ mùa đông:
Trung Quốc
“Ta là trưởng tử trong phủ này. Người ngoài gọi ta là Trung Quốc.”
Em hơi nghiêng đầu, biểu hiện chẳng rõ tôn kính cũng chẳng hẳn là bất kính. Lời đáp của em nhẹ tênh như gió:
Việt Nam
“A, vâng. Có lẽ là ta.”
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, không đầu, không đuôi, không cầu cạnh, không giải thích.
Trung Quốc khẽ nhíu mày. Y từng gặp kẻ ngạo mạn, từng đối đãi với kẻ lãnh đạm, nhưng chưa từng thấy một người trẻ tuổi nào có khí chất kiêu bạc đến vậy.
Ánh mắt y tối lại, rồi chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, thanh âm trong vắt như chuông bạc:
Trung Quốc
“Ngươi không nói tên?”
Em vẫn đứng yên như tạc, ánh mắt hơi nheo lại, gương mặt không biểu tình, nhưng sâu trong đôi mắt tối màu kia lại ánh lên tia giảo hoạt:
Việt Nam
“Ta nghĩ… Đài Loan đã kể tên của ta cho ngươi rồi.”
Trung Quốc khựng lại một thoáng. Lòng mày giãn ra, môi khẽ nhếch như có chút hứng thú:
Trung Quốc
“Ngươi thông minh hơn ta tưởng.”
Em không mảy may tỏ vẻ cảm kích, chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, ngữ điệu vừa đủ nghe, lại như mũi dao nhỏ xuyên qua màn khách sáo:
Việt Nam
“Vậy nên mới có cơ hội ngồi ăn cùng một kẻ mưu mô như ngươi.”
Tĩnh lặng bao trùm. Trong giây lát, ngoài cửa sổ gió đêm thổi qua hàng trúc vang lên những âm thanh xào xạc như vỗ tay cho câu đối thoại ngạo nghễ ấy.
Trung Quốc bất động. Một lúc sau, y khẽ bật cười—âm trầm, sâu sắc, không rõ là giễu cợt hay là tán thưởng.
Trung Quốc
“Khẩu khí không nhỏ. Ngươi đến từ nơi nào?”
Việt Nam
“Một nơi mà ngươi không cần phải biết.”
Câu trả lời của em không khác gì một tát vào mặt những nghi lễ thường tình.
Nhưng lạ thay, Trung Quốc không tức giận. Y chỉ cầm quạt lên, che nửa khuôn mặt, đôi mắt vàng vẫn nhìn thẳng vào em:
Trung Quốc
“Vậy để ta đoán. Ngươi không phải kẻ đơn giản. Sắc khí lẫm liệt, nhưng tâm lại lạnh. Cốt cách thanh, khí chất ngạo—giống như một ngọn núi bị phong kín giữa tuyết trắng, chẳng cho ai đến gần.”
Trung Quốc
“Kẻ như ngươi,”
Y dừng một chút, cười nhẹ.
Trung Quốc
“là để làm phiền lòng người khác.”
Em vẫn im lặng, mắt nhìn ra vườn trúc. Một lát sau mới đáp lại:
Việt Nam
“Không phải ai cũng đủ tư cách để thấy lòng ta bị phiền.”
Ánh đèn lồng bằng lụa trắng phất phơ trước hiên, hắt xuống nền đá xanh bóng hình hai thân ảnh.
Một kẻ thong dong dựa lưng vào chiếc ghế chạm khắc long vân, áo đỏ rực như sắc máu thêu chỉ vàng, tóc dài buộc thấp bằng dải lụa đen, tà mị mà quý khí.
Một kẻ khác, dung nhan thanh đạm, mắt sâu như đêm, vận xiêm y màu tro lam đơn giản, song mỗi cái chớp mắt, mỗi lần khẽ nhấc tay rót trà, đều mang theo dáng vẻ của kẻ từng bước ra từ băng tuyết.
Trung Quốc nâng chén trà lên, chất giọng trầm thấp như dòng suối cổ ngàn năm róc rách:
Trung Quốc
"Ngươi có dung mạo giống một kẻ... từng khiến thiên hạ dậy sóng.”
Việt Nam khẽ liếc sang, ánh mắt lạnh như sương mai đầu đông. Đôi mày nhíu lại, song giọng điệu vẫn bình thản:
Trung Quốc đặt chén trà xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mỗi tiếng như gõ vào lòng người nghe:
Trung Quốc
"Việt Minh. Trưởng tử của Đại Nam. Lừng danh một thời, dẫu chưa bao giờ chịu bước chân vào triều đình, song lại khiến bao người cúi đầu nhường bước."
Y dừng lại, con ngươi ánh vàng lướt một vòng qua khuôn mặt em:
Trung Quốc
"Ngươi rất giống hắn, từ ánh mắt đến sống mũi, nhưng... lại khác biệt ở chỗ, hắn chưa bao giờ ngạo mạn như ngươi."
Việt Nam cụp mi, tay đặt chén xuống, không chạm vào trà:
Việt Nam
"Nếu giống đến thế, hẳn là người đã lầm rồi. Ta không phải hắn."
Y bật cười, tiếng cười nhè nhẹ như chuông bạc:
Trung Quốc
"Không phải hắn, nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu. Việt Minh tính tình cứng rắn, không dễ khuất phục. Ngươi thì không chịu cúi đầu, lại chẳng buồn che giấu sự ngạo khí của mình. Ta nghĩ, hai kẻ đó nếu đứng cùng nhau, thiên hạ cũng phải nghiêng ba phần."
Việt Nam cất giọng, âm điệu như vệt gió quét qua tầng mây:
Việt Nam
"Ngươi khen hắn, hay chê ta?"
Trung Quốc cong môi, ánh nhìn châm biếm chẳng thèm giấu:
Trung Quốc
"Chê hay khen, có quan trọng gì với một kẻ không màng ánh mắt người khác?"
Việt Nam đứng dậy, tay áo phất qua làn gió mang theo hương tuyết lạnh:
Việt Nam
"Ta chỉ không quen bị đặt lên bàn cân với người khác. Dù là Việt Minh mà ngươi quý trọng đến đâu, ta cũng không chấp nhận bị đặt song song với hắn."
Trung Quốc không phản bác, chỉ khẽ nhấc quạt, gõ vào lòng bàn tay, ngữ khí đầy hàm ý:
Trung Quốc
"Khẩu khí của ngươi, chẳng khác gì hắn cả. Nhưng Việt Minh khi ấy là ánh lửa trong đêm đen. Còn ngươi, lại là màn sương phủ kín ánh trăng—xa cách, lạnh lẽo, không dễ nắm bắt."
Việt Nam
"Lửa có thể tắt. Trăng có thể lặn. Nhưng sương thì chỉ tan khi mặt trời mọc."
Y ngẩn người trong thoáng chốc, rồi bật cười trầm thấp:
Trung Quốc
"Thật là thú vị... Ta cứ ngỡ ngươi chỉ có dáng vẻ thanh tú, nào ngờ lời lẽ cũng sắc như dao, tâm tư lại như vực thẳm."
Việt Nam
"Ngươi nghĩ vậy, ta cũng không có trách nhiệm phủ nhận."
Trung Quốc
"Tên ngươi là gì?"
Việt Nam
"Ngươi đoán thử xem?"
Trung Quốc ngước nhìn, tia sáng trong mắt tựa như sương mù tan dần trước ánh ban mai, khẽ nghiêng đầu:
Trung Quốc
"Đài Loan có nói... nhưng không rõ lắm. Hắn nói tên ngươi có thể khiến một triều đại cúi đầu, cũng có thể khiến thiên hạ hỗn loạn. Là... Việt Nam, đúng không?"
Việt Nam không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng trong ánh cười có chút gì đó lạnh như băng, lặng như khói sương.
Trung Quốc khẽ gật đầu, tay vuốt nhẹ cằm:
Trung Quốc
"Việt Nam... Nếu quả đúng là ngươi, thì ngày sau e rằng chẳng còn gì là yên tĩnh."
Việt Nam
"Vậy ngươi có sợ không?"
Trung Quốc
"Nếu nói không... là dối lòng. Nhưng nếu sợ mà phải tránh, vậy há chẳng phải ta uổng công sống trong hoàng thất bao năm?"
Việt Nam đưa mắt nhìn ra cửa, ánh hoàng hôn đỏ sẫm như máu nhuộm lên vườn trúc ngoài hiên. Gió lùa vào tay áo, làm lớp lông vũ nhẹ trên áo khẽ rung lên.
Việt Nam
"Có những nỗi sợ... không phải để trốn tránh, mà để nắm lấy. Để rồi xem... ai là người bẻ cong được vận mệnh."
Trung Quốc đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn theo ánh mắt em:
Trung Quốc
"Vận mệnh à... Vậy thì, hãy để ta xem thử ngươi, kẻ đến từ nơi xa xăm, sẽ khuấy động giang sơn này ra sao."
Geoul Sok Nabi🦋
Thay avt Việt Nam do tranh trước tui vẽ sơ sài😭
Geoul Sok Nabi🦋
Cảm giác thế nào khi vẽ vào đề cương😜😜
Download MangaToon APP on App Store and Google Play