Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Không, Trở Thành Tiểu Thư Khó Cua Của Lục Tổng

Chương 1: Cuộc gặp gỡ kỳ lạ

Sáng sớm mùa thu, không khí se se lạnh, phảng phất hương hoa sữa ngọt ngào lan nhẹ trong gió. Thanh Ngư từ từ mở mắt. Trong cơn mơ màng, cô lơ đãng nhìn xung quanh, không hiểu vì sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này. Cảnh vật trước mắt giống như một công viên bỏ hoang cũ kỹ, và đơn sơ đến lạ thường.

Cô đứng dậy, chậm rãi quan sát xung quanh với vẻ ngơ ngác. Dường như khung cảnh này khiến cô như bừng tỉnh giữa giấc mộng mơ hồ. Và rồi, từ phía xa vang lên rất nhiều giọng nói:

“Thanh Ngư! Cô đang ở đâu?”

Cô giật mình quay đầu theo phản xạ, hướng về nơi phát ra âm thanh. Một nhóm người khoảng mười người đang vội vã chạy đến, dáng vẻ khẩn trương và hoảng hốt. Họ lia đèn pin về phía cô khiến cô chói mắt, bất giác cau mày, bật ra một câu bực bội:

“Con mẹ nó… Mấy người có ý thức không vậy?!”

Cô còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đám người đó đã vội vàng chạy đến gần:

“Tiểu thư! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Cô đi đâu từ hôm qua đến giờ vậy? Lão gia rất lo cho cô! Xin cô mau theo chúng tôi về nhà!”

Thanh Ngư sững người, ánh mắt đầy hoài nghi. Cô hỏi lại:

“Xin lỗi… nhưng mấy người là ai? tôi có quen mấy người sao?”

Đám người nhìn nhau khó hiểu, rồi một cô gái trẻ trong số đó bật thốt lên:

“Tiểu thư! Em là Tiểu Hương đây! Tiểu thư không nhận ra em sao? cô đã hôn mê hơn một năm, vừa tỉnh dậy thì trốn khỏi nhà. Chúng em đi tìm tiểu thư suốt từ tối qua!”

Thanh Ngư sững sờ. Cô vô thức thốt lên một tiếng:

“Ôi…Vãi…”

Đầu óc cô quay cuồng. Những gì họ nói, cô chẳng hiểu gì cả. Ai tỉnh dậy sau hôn mê? Ai là tiểu thư chứ?

Cô lắp bắp phản bác:

“Chắc mấy người nhầm tôi với ai rồi! Tôi không phải tiểu thư của ai hết! Tôi sống ở ngõ 28 gần đây, bố mẹ tôi vẫn đang đợi ở nhà!”

Dù hoang mang tột độ, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời. Tiểu Hương nghe vậy thì mặt trở nên mếu máo, nhẹ nhàng bước tới, trấn an cô:

“Tiểu thư, ở đây làm gì có ngõ 28 nào đâu ạ… Có khi nào… cô bị mất trí nhớ không?”

Nghe vậy, một người đàn ông trạc tuổi liền bước ra khỏi đám đông, giọng trầm ổn vang lên:

“Tiểu thư, cô là Thanh Ngư, con gái duy nhất của Thanh tổng, chủ tịch Tập đoàn Thanh Đàm. Một năm trước, cô gặp tai nạn giao thông và rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Suốt thời gian đó, cô luôn được điều dưỡng trong biệt thự riêng. Tối qua, cô tỉnh lại và bỏ nhà ra đi, khiến Lão gia vô cùng lo lắng. Giờ xin cô hãy theo chúng tôi về nhà. Nếu không… buộc lòng chúng tôi phải cưỡng chế đưa cô về.”

Trong đầu Thanh Ngư lúc này chỉ còn một mớ hỗn độn. “Không có ngõ 28?” Rồi nào là “con gái của Thanh tổng”, “Tập đoàn Thanh Đàm”? Mấy người này bị làm sao vậy chứ? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

“Được rồi! Mọi người nói không có ngõ 28 đúng không? Vậy thì tôi sẽ đưa mọi người đến đó để chứng minh!”

Cả nhóm người sững lại, trao đổi ánh mắt với nhau. Sau khi thống nhất, Tiểu Hương dè dặt lên tiếng:

“Được… vậy tiểu thư dẫn chúng em đến ngõ 28 đi?”

“Tất nhiên!” Thanh Ngư đáp ngay, trong lòng thầm nghĩ: “Đến nhà tôi, các người sẽ biết tay, đúng là đám người thần kinh”

Chẳng mấy chốc, cô đã đưa mọi người đến nơi mà theo trí nhớ, là nhà mình. Nhưng… thay vào đó, trước mặt cô chỉ là một khoảng đất trống hoang vu, chính là công viên cũ nãy giờ cô đứng! Không lẽ… cô nhớ sai?

Cô nhíu mày, lắp bắp:

“Chắc… chắc là nhầm rồi. Mọi người đợi tôi, tôi… tôi sẽ tìm lại nhà mình cho xem!”

Thấy cô cứ chạy quanh khu vực, hết lần này đến lần khác mà không tìm được gì, cả nhóm người chỉ biết lặng lẽ nhìn. Cô kiệt sức, vẫn cố gắng không bỏ cuộc. Tiểu Hương bước đến đỡ lấy cô, dịu dàng dỗ dành. Bác quản gia đi theo cũng khẽ gật đầu ra hiệu. Mấy người đàn ông phía sau lập tức bước lên, chuẩn bị kéo cô đi mặc cho cô phản kháng yếu ớt:

“Không! Tôi không phải tiểu thư gì hết! Mấy người nhầm rồi, mấy người có biết bắt người trái phép là phạm pháp không hả.”

Giữa những tiếng gọi lo lắng và bàn tay kéo giữ, Thanh Ngư chỉ thấy thế giới trước mắt dần xoay tròn, tất cả mọi thứ như mơ như thực, còn cô thì lạc lõng trong chính cuộc đời của mình…

Chương 2: Thế giới này không thuộc về tôi

Trong chiếc Bentley sang trọng, nội thất bọc da mềm mại còn vương mùi tinh dầu nhẹ.Thanh Ngư không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Mới tối hôm qua thôi, cô còn đang hí hửng chuẩn bị vali đi du lịch cùng ba mẹ. Vậy mà bây giờ…

“Haaizz, đúng là quái dị hết phần thiên hạ…”Cô lẩm bẩm, đầu đau như búa bổ. “Chẳng lẽ mình bị điên? Hay là mơ? Nếu đây là mơ thì cho tôi tỉnh ngay lập tức đi, xin cảm ơn!”

Bất thình lình, chiếc xe dừng lại. Người lái xe bước xuống, vòng ra phía sau lịch sự mở cửa xe cho cô.

Trước mắt Thanh Ngư là một tòa biệt thự to đến mức… cô không thể tưởng tượng được. Cổng sắt đen chạm trổ tinh xảo, bức tường cao hơn đầu người, vườn hoa trước sân như bước ra từ tạp chí kiến trúc hạng sang. Cô đứng đực ra nhìn một lượt, mắt nhíu chặt.

Tiểu Hương tiến lại, nắm tay cô đầy lễ phép:

“Tiểu thư, chúng ta về đến nhà rồi. Em dìu tiểu thư vào nhé, lão gia đang chờ cô ạ.”

“Về… nhà cái đầu cô á.” Thanh Ngư cắn răng không nói ra thành lời, chỉ hừ lạnh trong lòng. Đây không phải nhà cô, càng không phải ba cô. Nhưng cô chọn im lặng. Để xem bọn họ còn định diễn cái vở kịch hư cấu này đến đâu.

Vừa bước qua cánh cổng biệt thự, đã thấy hai người đàn ông ngồi sẵn trong phòng khách. Một người trong số đó, mái tóc đã ngả bạc, gương mặt phong trần nhưng vẫn giữ nét quý tộc, ông ta vừa nhìn thấy cô đã lập tức đứng bật dậy, lao tới ôm chầm lấy, như sợ cô sẽ tan biến vào trong không khí mãi mãi.

“Tiểu Ngư… cha đã đợi con rất lâu. Con vừa tỉnh dậy đã bỏ đi, con có biết cha đã lo lắng thế nào không? Con còn thương cha nữa không…”

Thanh Ngư đứng đơ như tượng gỗ. Tim cô có chút rung lên vì giọng nói đó mang theo cảm xúc chân thành, khác hẳn kiểu “ba mẹ độc ác”thường thấy trên phim truyền hình. Nhưng… cũng rất chi là sến súa.

“Cha cha cái gì, ông nội tôi còn chưa dám sến như vậy đâu á.”Cô lặng lẽ nghĩ, mặt vẫn giữ vẻ khó hiểu.

Ánh mắt cô vô tình liếc sang người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đối diện. Người đó chỉ trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng lại như có lửa, khiến cô có cảm giác như bị soi đến tận xương tủy. Không hiểu sao, chưa kịp chửi gì, đầu cô bỗng tối sầm, ý thức mơ hồ rồi ngất lịm.

Trong cơn mê man, cô thấy một người phụ nữ bước ra từ bóng tối, người đó… lại có gương mặt giống hệt cô. Thanh Ngư giật mình, vừa sợ hãi vừa cảm thấy kỳ dị.

Người phụ nữ ấy tiến đến gần cô.

“Đừng sợ, tôi là chủ nhân của thân xác này. Tôi đến chỉ muốn nhờ cô… có thể hãy chăm sóc cha tôi thay tôi được không.!”

“Ơ kìa, bà chị là ai? Tôi còn đang chưa biết mình là ai đây này, tự nhiên nhảy vô kêu nhờ vả? Phim truyền hình ít thôi, ha!” Thanh Ngư cau mày đáp, giọng chẳng chút kiêng nể.

Người phụ nữ cười buồn.

“Tôi và cô là hai sinh mệnh đến từ hai thế giới song song. Đáng ra chúng ta đều phải chết trong tai nạn đêm ấy. Nhưng có lẽ vì cô sống tốt hơn tôi nên… linh hồn cô mới được giữ lại trong thân thể này.”

“Khoan khoan! Vậy ý chị là… tôi xuyên không hả?! Mà khoan đã, còn gia đình tôi thì sao?!”

“Ở thế giới kia, cô đã rơi vào trạng thái sống thực vật, không còn hy vọng tỉnh lại. Tôi xin lỗi vì đã không xin phép cô trước, nhưng… mong cô hãy sống thay tôi. Hãy làm những điều tôi chưa kịp làm… và chăm sóc cha tôi, ông ấy đã vì tôi mà già đi rất nhiều.”

Thanh Ngư trợn mắt, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

“Tôi… tôi chết rồi sao?” Giọng cô run run.

“Không. Cô đang sống, ở thế giới này, với một thân phận mới…”

“Nhưng, tôi còn chưa…” cô định hỏi thêm, nhưng chưa kịp nói hết thì cả người như bị luồng điện giật xuyên qua. Cô choàng tỉnh, bật dậy khỏi giường.

Ánh sáng dịu nhẹ hắt từ cửa sổ vào căn phòng rộng lớn, trần nhà cao vút, đèn chùm pha lê lấp lánh như trong phim Hàn. Cô đảo mắt nhìn quanh, không có ai.

“Tất cả chỉ là mơ thôi.” Thanh Ngư tự trấn an, dù tim vẫn đập thình thịch như đánh trống.

Cạch…cửa mở. Tiểu Hương bước vào, tay cầm bát cháo nóng hổi, gương mặt ánh lên niềm vui mừng.

“Tiểu thư tỉnh rồi! Em mang cháo lên cho tiểu thư, cô đã hôn mê nửa ngày rồi đó ạ. Bác sĩ bảo có thể cô sẽ tỉnh lại sớm nên em chuẩn bị sẵn.”

Thanh Ngư tròn mắt nhìn Tiểu Hương, rồi nhìn căn phòng như khách sạn 5 sao ở quanh mình, lại nhớ đến giấc mơ kia…

“Không phải mơ… không phải mơ thiệt rồi…”

“Áaaa…”

Thanh Ngư thét lên một tiếng, mặt trắng bệch như tờ giấy …rồi… Rụp! …cô ngất tiếp lần nữa.

Chương 3: Đã xuyên rồi thì phải ngẩng đầu sống tiếp

Chập tối, ánh hoàng hôn nhuộm vàng những ô cửa kính lớn trong căn phòng xa hoa. Thanh Ngư chậm rãi mở mắt, đầu óc nặng trĩu như vừa bị xe tải cán qua. Khi tầm nhìn dần rõ ràng, cô bất ngờ phát hiện một người đàn ông đang ngồi cạnh giường mình, ánh mắt sắc lạnh ấy lập tức khiến cô cảnh giác, theo phản xạ thốt lên:

“Á đù! Anh là ai đấy, sao lại ngồi lù lù ở đây thế hả?”

Ngay sau đó, cô khựng lại. Khoan đã, nhìn cái bản mặt này quen quen… chẳng phải cái gã hồi sáng nhìn cô như muốn lột da cắn thịt là đây sao?

Người đàn ông khẽ nhướng mày, giọng trầm thấp vang lên, không nhanh không chậm:

“Anh là Cố Minh Hy. Chồng sắp cưới của em. Bác sĩ nói em bị mất trí nhớ tạm thời nên chắc không nhớ anh. Nhưng hy vọng sau này, em sẽ nhớ lại.”

Câu nói nghe thì tưởng như quan tâm, nhưng ẩn sau từng chữ lại như tẩm độc. Thanh Ngư nhíu mày, thật sự không hiểu nổi cái tên này cô đã đắc tội chỗ nào, mà ánh mắt lẫn giọng điệu đều như chọc tức thế.

Nhưng cũng kệ. Bây giờ cô là tiểu thư nhà giàu rồi, đâu thể để ai muốn bắt nạt là bắt nạt. Cô nghiêng đầu, nở nụ cười nửa miệng, giọng ngọt xớt nhưng chua hơn giấm:

“Ồ, là chồng sắp cưới à? Vậy phiền chồng sắp cưới dìu tôi xuống gặp ba tôi một lát nhé. À mà tiện thì nấu cho tôi một bát cháo luôn đi, tôi hy vọng, người sắp cưới tôi không chỉ để ngắm mà còn biết chăm người bệnh nữa.”

Khóe môi Cố Minh Hy giật nhẹ, mặt tối sầm lại. Thanh Ngư trước kia bám theo hắn như đỉa, nịnh đến mức không còn nhân phẩm, bị mắng cũng cười toe. Vậy mà bây giờ lại chơi chiêu “mặt dày công khai”? Hắn nghi ngờ cô đang bày trò để lấy lòng hắn kiểu mới, nhếch môi cười khinh bỉ:

“Ba em chăm sóc em từ sáng, vừa phải đến công ty họp gấp. Ông ấy nhờ tôi trông em. Đừng có làm màu nữa. Tôi sẽ bảo người hầu mang súp lên. Tôi ở lại đã là quá sức tử tế với em rồi, đừng tưởng tôi dễ bị dắt mũi.”

Cô nghe mà muốn nghẹn... Tử tế hả? Tử tế kiểu này thì chó còn chạy mất dép!

“Vâng, Cố tổng đúng là quá tử tế rồi. Em chỉ nhờ chồng sắp cưới nấu cháo thôi mà cũng khó thế à? Không nấu thì thôi, chứ ai thèm ép.”

Hắn chẳng thèm đôi co thêm, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi thẳng, đóng cửa cái “rầm.”Thanh Ngư liếc theo, nhếch môi:

“Đã xấu còn không có tâm. Chồng gì mà như tảng đá…”

Cô ngả người xuống gối, thở dài thườn thượt. Mới xuyên đến đây có hai ngày mà đã gặp một đống drama, còn bị gán cho một tên “chồng sắp cưới” mặt lạnh như tiền. Nhưng nếu nói không có gì tốt thì cũng không đúng, cô có một người cha yêu thương hết mực, có gia tài đồ sộ chống lưng. Tính ra thì vẫn còn lời chán.

Chỉ là… ánh mắt cô chợt buồn đi. Nghĩ đến ba mẹ ở thế giới cũ, lòng cô chùng xuống. Không biết họ thế nào rồi? Cô không kịp chào, không kịp nói lời tạm biệt …

Đúng lúc đó, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Cửa phòng gõ nhè nhẹ, giọng nói đầy trìu mến của một người đàn ông vang lên:

“Tiểu Ngư, là cha đây. Con còn thức không? Cha vào nhé.”

Cô bật dậy, bước ra mở cửa. Ánh mắt cô đối diện với một người đàn ông lớn tuổi, tóc điểm bạc nhưng thần thái điềm đạm, gương mặt phúc hậu ánh lên sự lo lắng.

“Cha…” cô gọi nhẹ, hơi khựng lại.

Thanh Vân Đàm xúc động nhìn cô, bàn tay run run khẽ chạm lên đầu vai con gái:

“Tiểu Ngư… con chắc không nhớ cha rồi. Nhưng không sao, chỉ cần con bình an là cha mừng rồi.”

Không để ông nói hết, Thanh Ngư đã vội vàng lên tiếng, giọng mềm mại nhưng ánh mắt không giấu được sự chân thành:

“Cha ơi, con nhớ mà… chỉ là có vài chuyện con quên mất thôi. Cha đừng lo nhiều kẻo ảnh hưởng sức khỏe.”

Thanh Vân Đàm sững người. Con gái ông trước giờ luôn lạnh lùng, cứng đầu và thường cãi lại mỗi câu ông nói. Vậy mà giờ đây, cô lại dịu dàng đến mức khiến ông rưng rưng. Ông mỉm cười hiền hậu:

“Con gái ta trưởng thành rồi. Yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều. Sắp tới công ty kỷ niệm 20 năm thành lập, ta sẽ giới thiệu con với mọi người. Đó cũng là dịp mừng con tỉnh lại.”

“Dạ, cha quyết sao thì con theo vậy.” cô gật đầu, mắt ánh lên một tia kiên định.

Sau một hồi trò chuyện, Thanh Vân Đàm rời khỏi phòng. Còn Thanh Ngư thì ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố nhấp nháy dưới chân trời.

“Thôi thì… đã xuyên đến đây rồi thì phải ngẩng đầu sống tiếp vậy !” cô thở dài, nhưng khóe môi lại cong cong.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play